Chương 1: Ý chỉ của Hoàng đế (phần 1)
Chương 1: Ý chỉ của Hoàng đế (phần 1)
Hội nghị đầu não của Đế chế Arpen.
Các lãnh chúa lắng nghe kĩ lời chỉ trích của Harold dành cho Weed.
'Weed rất có danh tiếng và được công chúng coi trọng. Thành ra chúng ta không thể dùng vũ lực như với Guild Hermes được.'
'“Thằng ngu Harold này nói toàn lời rác rưởi. Thằng nào chẳng mua được chức sau khi Kaybern bắt đầu tấn công chứ. Có ngu mới không hiểu vị trí lãnh chúa giờ khó nhai thế nào? Nhưng mà thực sự thì ai cũng bị lũ quái cắn cho sứt sẹo... Đưa vấn đề này ra cũng hợp lý. Weed vừa bị ăn đấm, anh ta sẽ đáp trả thế nào nhỉ?'
'Đối với Weed, cuối cùng anh ta sẽ mất nhiều hơn là được dù cho có giải quyết việc này ra sao. Một cú đớp đau đấy.'
Buổi hội nghị đang được truyền hình trực tiếp, và Weed đang nằm ở thế phòng ngự.
Nổi điên thì mất danh tiếng, thờ ơ thì bị coi thường.
Mong đợi sự rộng lượng của các lãnh chúa hay thậm chí thuyết phục họ vốn không phải một giải pháp khả thi. Harold sẽ liên tục cà khịa và đay nghiến sai lầm của Weed.
'Liên tục đưa ra chỉ trích có thể ném một gã vô tội vào tù. Đây chính là chính trị đó lũ ngu.'
Là một thiếu gia chẳng có gì ngoài tiền, Harold rất thích sử dụng quyền tự do ngôn luận kể cả trong giới tài chính. Hắn ta cũng thích trở thành một người đứng đầu trong đám đông và có tham vọng kiểm soát bầu không khí của buổi họp này, mở rộng danh tiếng khắp Lục địa Versailles.
Weed nhìn chằm chằm một lúc.
Các lãnh chúa mới nhận ra biểu cảm này và thất vọng nhưng vẫn thấy nó kì lạ.
'Phản ứng kiểu nồi gì thế?'
'Ð biết làm gì thì cũng phải nổi điên lên chứ'
“Gà đ' chịu được. Giang hồ đồn thằng này không biết làm chính trị là quá đúng'
***
Ngực của Roam đập thình thịch đầy lo lắng. Anh ta cũng tham gia vào hội nghị và quan sát Weed yên lặng đương đầu trước các lãnh chúa.
“Weed-nim phải để tâm hơn vào việc thiết lập an ninh.”
“Chẳng phải anh đang dành quá nhiều thời gian cho Phương Bắc sao? Anh không để tâm tới quái vật hoành hành tại Lục địa Trung tâm sao?”
“Hang ổ của Kaybern. Kho báu mà anh trộm được từ nơi đó, sao anh không chia kho báu cho. chúng tôi nữa? Đó ít nhất cũng là một khoản bồi thường tối thiểu cho tổn thất của chúng tôi chứ!”
Thấy Weed yên lặng, vài lãnh chúa quyết định liều mình theo phe Harold.
Bầu không khí trở nên căng thẳng theo đúng ý đám lãnh chúa mới thật đáng ngại và khó xử.
“Đm bọn ngu. Tụi bay mốt trí rồi hay sdo mà chọc vào Weed-nim? Thà tay không đấm nhau với bọn Guild Hermes còn tốt hơn. Không. Thậm chí còn đỡ hơn khi tới trước mặt Kaybern và gọi nó là một con thằn lằn.”
Giờ đây, phe phái của Guild Hermes đã suy yếu và các yêu cầu ám sát không thể thực hiện được, và chỉ cần giết được con rồng thì sẽ giải quyết được mọi thứ.
Weed, ngược lại, thực sự là kẻ cai trị hùng mạnh nhất Đế chế Arpen, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Cậu có ngoại hình của một Adventurer nhân từ, nhưng bên trong ẩn chứa một tên ác thần với những chiêu trò vừa nham hiểm vừa thâm độc.
Roam chạm mắt với Carlise, người cũng đang nhìn cảnh này với cái miệng há hốc. Họ hiểu ý nhau chỉ bằng một ánh nhìn.
'Bọn này để quên não ở nhà rồi.'
“Biết mà. Cứ yên vị đã, nhất là với bầu không khí này'
'Chúng ta phải trùm chăn mà sống trong lúc thế này.'
'Mm, ngồi im hưởng thái bình. Đây thực sự là một tình huống nguy hiểm.'
Họ chưa từng một lần nghĩ tới việc ủng hộ đám lãnh chúa tay mơ điên rồ thậm chí còn không biết đánh giá tình hình này.
“Dù vậy, nếu Weed định chơi lớn trong một sự kiện chính thức thế này thì sao? Ý mình là cũng tốt nếu mình có thể mở rộng sức ảnh hưởng... Nhưng, tại sao mình cứ thấy khó chịu vậy?'
Mọi người có chung cảm giác khi Roam cẩn thận nhắn tin riêng cho từng người.
- Gunter: Weed nim đã ra tay thì bọn này bị xay ra bã. R.I.P chúng nó.
- Michel: Lũ ngu này không hiểu Weed tí gì. Anh ta không sợ công chúng. Anh ta thao túng, mọi người như trò trẻ con vậy.
- Sherwood: Tôi đồng ý. Chúng đều không biết tính cách và khả năng của Weed. Chúng có thể tin rằng anh ta trở thành kẻ thống trị lục địa nhờ may mắn. Cũng y như đám ngu ngốc không biết tí gì nhưng vẫn comment dạo trên mạng vậy.
- Roam: Anh ta cực kỳ quyết đoán và dữ tợn. Thằng nào va chạm nhầm anh ta thì tập xác định cmnl. Hơn hết, chính trị ở ngoài đời không thể áp dụng được trong Royal Road.
Các chính trị gia có thể hứa về bất kỳ điều gì mà không phải chịu trách nhiệm trong thế giới thực. Tuy nhiên, Royal Road thì khác.
- Roam: Dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn theo phe Weed.
- Carlise: Tất nhiên rồi. Tôi đã cày cuốc khổ sở lắm mới gây dựng được phe phái của mình. Weed không phải là người sẽ chịu để đám cá mập cùn răng này cắn lâu đâu.
- Michel: Trừ phi đã quá lâu và anh ta chán việc này. Còn cái bọn dám vuốt râu hùm kia chết chắc rồi.
- Sherwood: Lãnh chúa lâu đài Sisley vừa tự đào mồ chôn mình rồi.
Những người đứng đầu các Guild danh tiếng tin rằng Weed có thể làm bất kỳ điều gì. Tim họ đập rộn ràng khi quan sát cảnh này, mong rằng mình sẽ không dính đạn lạc.
“Chúng ta không thể phòng thủ trước đám quái vật. Chỉ viện cho chúng tôi hoặc cho chúng tôi kho báu mà anh trộm được từ hang rồng đi.”
“Kaybern đang khiến cả thế giới gặp nguy hiểm. Thật không công bằng khi một người ôm hết báu vật chôm được từ con rồng đó. Anh không tin là chúng tôi cũng có phần trong việc đó sao?”
“Anh trấn lột tiền thuế khi mà anh không thể bảo vệ lãnh thổ của chúng tôi. Nếu việc này tiếp diễn, chúng tôi phải nhận được thứ gì đó!”
Đám lãnh chúa mới tiếp tục vượt quá giới hạn.
Một điều mà Weed ghét hơn hết thảy đó là ngồi mát ăn bát vàng!
Cậu biết ngày này sẽ tới.
“Thế giới này quá tàn nhẫn với một người tốt bụng như mình. Mình ăn tiền của chúng, trao cho chúng cái ghế lãnh chúa vờ đó là lí do đám người này ở đây”
“Kaybern đang khiến cả thế giới gặp nguy hiểm. Thật không công bằng khi một người ôm hết báu vật chôm được từ con rồng đó. Anh không tin là chúng tôi cũng có phần trong việc đó sao?”
“Anh trấn lột tiền thuế khi mà anh không thể bảo vệ lãnh thổ của chúng tôi. Nếu việc này tiếp diễn, chúng tôi phải nhận được thứ gì đó!”
Đám lãnh chúa mới tiếp tục vượt quá giới hạn.
Một điều mà Weed ghét hơn hết thảy đó là ngồi mát ăn bát vàng!
Cậu biết ngày này sẽ tới.
'Thế giới này quá tàn nhẫn với một người tốt bụng như mình. Mình ăn tiền của chúng, trao cho chúng cái ghế lãnh chúa và đó là lí do đám người này ở đây'
Vì tiền mà cậu đã bán cái ghế lãnh chúa. Điều không thể tránh khỏi là đám sói vô ơn sau khi làm được một việc tốt sẽ quay lại cắn trả.
'Việc bổ nhiệm lãnh chúa có những hậu quả mà dù mình làm gì cũng không tránh được. Nhưng nếu chúng muốn đâm trực diện mình, mình sẽ rất vinh hạnh đè bẹp chúng.'
Đám lãnh chúa mới đều là đám level thấp và chẳng có sức ảnh hưởng gì với công chúng. Chúng đều được bổ nhiệm làm lãnh chúa nhờ Weed và nói thực thì chúng chẳng là gì cả.
***
Weed nhẹ nhàng để ý tới những lời phàn nàn của các lãnh chúa và cười mỉa.
“Hu-hu-hu-hu.”
Tiếng cười của cậu rất đáng sợ, rồi cậu lấy ra một con dao điêu khắc và một khúc gỗ.
Sss-skidi
Bức tượng nhanh chóng thành một hình thù giống như Harold, và những mũi dao nhanh gọn, chính xác thu hút sự chú ý của các lãnh chúa.
“Wow. Thật à...”
“Giống hệt clip trên mạng, nhìn trực tiếp hình như còn nhanh hơn.”
Đây là điều cậu đã làm vô số lần khi còn làm Sculptor dạo.
Cậu dễ dàng tạo ra một bức tượng giống với Harold.
Weed nhẹ nhàng nhìn quanh phòng và chạm mắt với các lãnh chúa.
Cậu tìm kiếm một lãnh chúa cả gan dám nhìn
ngược lại mình.
'Mình nhớ mặt mấy thằng này rồi. Một vài kẻ dám không hài lòng với việc ngồi mát ăn bát vàng và định chôm đồ từ túi mình.'
Giọng của Weed nhẹ nhàng vang khắp phòng.
“Tôi biết rằng có những sự bất bình đẳng nổi lên tại Đế chế Arpen. Tôi đang làm hết khả năng để ngăn chặn Kaybern và đám quái vật, nhưng giải pháp vẫn chưa rõ rùng. Tôi hiểu rằng mọi người đều thất vọng”
Harold càng coi thường cậu hơn khi giờ đây Weed đang xin lỗi.
'Thằng này bị ngu à? Trong chính trị, ta không được phép nhân nhượng một bước hay thừa nhận sai lầm. Cứ tưởng cái thằng nhà quê này dễ áp bức, ai ngờ dễ thật...'
Thậm chí, hắn còn nghĩ rằng Weed tạc một bức tượng để xin lỗi.
'K-haha. Thằng nhóc này chỉ là một quân tốt thí.'
Kể cả một con thú cũng không gì hơn một vật nuôi trong nhà nếu như không biết mài sắc nanh vuốt.
Harold thay vào đó nghĩ về việc thay đổi cách tiếp cận.
'Thực ra, có thể mình nên nhẹ nhàng hơn. Nếu mình theo phe tên này và ủng hộ Đế chế Arpen... Có thể rằng nó sẽ cho mình ghế kế vị ngai vàng. Mình cũng có thể có một vị thế tốt hơn trong tương lai.'
Khi mà Harold đang cố tính toán nhiều kịch bản khác nhau.
'Weed đưa bức tượng ra phía trước.
“Nhưng, lãnh chúa Harold.”
“Vâng?”
“Nói về bản thân anh, thì anh đã làm được gì với vị trí lãnh chúa nhỉ?”
“Ý anh là sao?”
Harold nhướn mày trả lời.
Weed lấy con dao điêu khắc và cắm thẳng vào bức tượng giống như Harold.
Sh-wack!
Bức tượng vỡ ra làm hai và bầu không khí trong phòng trở nên ớn lạnh.
Đó là một hành động rất nhanh và quyết đoán.
Không một chút ngần gại, cậu thẳng tay phá tan bức tượng một cách đầy bạo lực với một sức mạnh áp đảo.
Weed đứng dậy khỏi ghế của mình và chằm chằm nhìn vào từng lãnh chúa một. Khác với khi trước, giờ họ đã thấy sợ hãi.
“Cai quản Đế chế Arpen chẳng dễ dàng. Đặc biệt là khi chiến tranh chỉ vừa mới kết thúc và lãnh thổ được mở rộng trong mối đe dọa từ con rồng. Cuộc khủng hoảng này vẫn đang diễn ra và tôi không thể giữ ghế của những lãnh chúa chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng rồi đổ lỗi”
“Đổ lỗi ư? Tất cả những gì tôi làm là chỉ trích anh một cách tử tế với góc nhìn của một lãnh chúa.”
Harold biểu cảm như thể hắn ta đang là nạn nhân để lật ngược thế cờ, nhưng Weed tiếp tục tung bài.
“Chỉ trích tử tế sao? Tất cả mọi người trong căn phòng này biết những gì tôi phải làm cho tới giờ. Mỗi ngày tôi đi khắp Lục địa tiêu diệt quái vật và thực hiện nhiệm vụ ngăn chặn Kaybern.”
Tất nhiên là cậu cũng tiện tay đi chôm đồ của con thần lằn, nhưng Weed thấy việc đó cũng không thay đổi gì; cậu vẫn điên cuồng săn quái trong thời gian đó.
'Mình làm tất cả vì lợi ích cá nhân. Nhưng không phải là mình không cố gắng bảo vệ lục địa.'
Weed liếm mép rồi nói tiếp.
“Các anh bỏ lơ nhiệm vụ và các chuyến đi săn tôi thực hiện cho tới giờ. Anh ngó lơ rất nhiều người đã tán dương tâm hồn và nỗ lực của tôi cho mảnh đất băng giá phương Bắc và những người giúp tôi trong cuộc hành trình này. Cùng nhau, chúng ta đưa từng đường kim mũi chỉ để dựng nên Đế chế Arpen từ mảnh đất trống. Lí do tôi chinh phục Lục địa Trung tâm và bổ nhiệm các lãnh chúa là bởi vì đó là một biện pháp cần thiết để khiến Đế chế Arpen tốt đẹp hơn. Tôi bán các ghế lãnh chúa để lấy tiền. Tôi hiểu rồi. Có rất nhiều người đang thắc mắc rằng đó có phải cách đúng đắn không.”
Các lãnh chúa im lặng như đám trẻ ranh với ti giả trong miệng.
Nếu Đế chế Arpen bán ghế lãnh chúa lấy tiền thì những kẻ mua chúng cũng sẽ bị chỉ trích.
Weed có những thành tựu và phát triển đạt được từ bao lâu nay chống lưng, nhưng đám lãnh chúa chẳng có gì đỡ cho mình.
“Các anh nghĩ tôi bán chức vì tôi thiếu tiền sao? Không phải vậy đâu. Có rất nhiều thành phố bỏ hoang trong Đế chế Arpen bị quái vật xâm lược. Có rất nhiều khó khăn trong việc cai trị lục địa, vậy nên tôi thu tiền từ các anh. Chính khoản tiền đó đã được đầu tư ngược lại cho Đế chế. Giờ đây tôi hỏi tất cả lãnh chúa các anh. Tại sao tôi lại bị chỉ trích? Có bất kỳ ai trong số các anh có quyền chỉ trích tôi không?”
"..."