Chương 4-2: Cái kết của Hoàng đế Geihar (Phần 2)
“Cháo Hành, Cháo Hành, Cháo Hành!”
Những người chơi quy tụ lại từ khắp Đồng bằng Garnav. Quân đội Hoàng gia Haven đóng quân tại mọi vị trí then chốt và ngăn cản những người chơi phương Bắc đang tiếp cận.
“Chúng ta cần giữ khoảng 30 phút. Tất cả giữ vững vị trí.”
Thành viên của Guild Hermes tại các địa điểm này là những tên yếu kém hơn. Dẫu vậy, chúng cũng hơn level 450, đủ khả năng chỉ đạo Quân đội Hoàng gia tập trung vào việc phòng ngự.
“Đội cung thủ bắt đầu tấn công liên tục.”
“Đội khiên giữ vững vị trí.”
Quân đội Hoàng Gia giương khiên gần những lính bộ binh trang bị giáp nặng và những cây thương dài đứng giữa họ. Dẫu cho những người chơi phương Bắc ùa tới như đại hồng thủy, họ vẫn không thể vượt qua được bức tường chắc chắn này.
“Chúng ta không thể xuyên qua hàng phòng ngự dày đặc này được.”
“Nghiền nát chúng! Đập vỡ hàng phòng ngự của chúng!”
“Xông lên!”
Khắp mọi nơi, những người chơi phương Bắc chết trong vô nghĩa.
“Rapid fire! Piercing rounds! Empower!”
Pale tung ra hàng tá mũi tên về phía đội hình của Quân đội Hoàng gia. Những mũi tên không nhắm vào một mục tiêu cụ thể nhưng mà Quân đội Hoàng gia tụ tập quá đông, nên anh không cần phải lo về việc mũi tên của mình đi trượt.
Một mũi tên đã bị khiên chặn lại. Một mũi tên xuyên qua khiên và cắm vào một cái mũ giáp. Bạn đã thu được điểm kinh nghiệm. |
“Thật điên rồ. Việc vượt qua nhanh chóng là không thể mà.”
Pale lập tức lấy thêm những mũi tên với những biểu cảm tối sầm trên gương mặt.
Kĩ năng Archery của anh đã đạt đến Cao Cấp Level 8!!
Cái cung này thuộc về các High Elf và được ban phước lành tăng sát thương từ các Priest, nhưng anh vẫn không thể giết một Binh sĩ Hoàng gia với một đòn.
“Chúng ta rồi sẽ vượt qua được, nhưng thời gian rất gấp rồi. Giờ làm sao đây.”
Lemon, thánh nữ của Hội Cháo Hành cũng ở cạnh anh. Họ có một lượng lớn quân trong tay, và càng có thêm người tới tiếp viện.
“Đơn vị thứ 31 của Cháo Nấm Độc. Sẵn sàng nhận nhiệm vụ.”
“Đội dọn dẹp của đội Cháo Lá Tía Tô đã tới. Xin thứ lỗi cho chúng tôi vì tới muộn!”
“Đội Cháo Dâu Tây chúng tôi sẽ xông lên với toàn bộ sức mạnh của mình. Xin hãy mở đường cho chúng tôi!”
“Chúng tôi tới từ đội Cháo Hamburger. Chúng tôi sẽ nghiền nát chúng!”
Có rất nhiều người chơi phương Bắc, nhưng tất cả sẽ đều là vô nghĩa nếu như họ không phá vỡ được hàng phòng ngự của Quân đội Hoàng gia.
*Crrrash!*
Ma thuật phát nổ khắp nơi phía Quân đội Hoàng gia Haven.
Pale ngày càng nóng ruột, nhưng những đợt tấn công của người chơi phương Bắc ngày càng nhanh và quyết liệt.
“Hahaha. Ta đã tới rồi đây!”
Geomchi3!
Cơ thể anh phủ đầy vết sẹo từ phép thuật triệu hồi thiên thạch, có quá nhiều vết sẹo để có thể đếm khi mà anh đi ngang qua.
“Đán ông đích thức nhìn ngực đầu tiên!!!!”
Anh lao về phía Quân đội Hoàng gia Haven trong khi những người chơi phương Bắc dạt sang hai bên mở đường cho anh.
“Ahhhh!”
“Thật đáng sợ. Quá đáng sợ!”
“Hức.”
Geomchi3 chạy vào trận chiến với một biểu cảm không khác gì lấy ra từ một cơn ác mộng.
“Con chiến đấu tiếp hả.”
“Vâng thưa sư phụ. Con nghĩ đây là trận thứ 7 rồi.”
“Được lắm, giỏi. Hãy cùng quét sạch chúng đi. Tất cả đơn vị chuyển sang đội hình tấn công!”
Geomchi, Geomchi2 và nhiều nhóm Desert Warrior khác nhau lần lượt xuất hiện.
Họ là những hậu duệ của Đế chế Pallos!
“Mọi người, xin hãy tránh ra. Chúng tôi lên đây!”
Các Desert Warrior, do Geomchi dẫn đầu, cưỡi trên lưng những con lạc đà, bắt đầu tấn công.
Họ phóng vọt lên và lao thẳng theo lối mà những người chơi mở ra cho họ.
“Hiya. Hiya!”
“Hú dè! Ta sống chỉ để chờ giây phút này!”
“Phá hủy mọi thứ! Đừng có để lại thứ gì!”
“Kyaaaaah!”
Các Desert Warrior cười khẩy trong khi họ phi nước đại.
Việc được dạy dỗ tử tế bởi Geomchi cùng các sư phụ khác đã khiến họ thay đổi.
Họ trở nên bất cần đời hơn…
Và đầu óc cũng đơn giản hơn…
Các Mage của Guild Hermes bắt đầu niệm phép khi mà họ thấy các Warrior lao tới.
“Flame Wall!”
Một bức màn lửa lan rộng về phía của Geomchi và các Desert Warrior. Những người phe phương Bắc phải rút lui vì quá nóng.
“Cứ nhảy qua thôi.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
“Tốt lắm. Một cái hố lửa thôi mà.”
Geomchi cùng các võ sư, những võ sinh và các Desert Warrior lần lượt nhảy qua bức tường lửa.
Mặt và lưng của họ đã bị lửa liếm qua, nhưng họ vẫn tiếp tục tấn công.
“Pgrrrr, Pgrrrruh!”
Những con lạc đà hai bướu trở nên ngày càng phấn khích.
“Quét sạch chúng đi!”
Cuối cùng, Geomchi và các Desert Warrior đâm sầm vào những tên bộ binh trang bị giáp nặng. Hàng phòng thủ kiên cố cùng nhau nát vụn và các Desert Warrior càn quét ở giữa Quân đội Hoàng gia.
“Cháo Hành, Cháo Hành, Cháo Hành!”
“Thời cơ tới rồi!”
“Hướng này!”
Vào lúc đó, những người chơi phương Bắc thi nhau lao qua khoảng trốngđó.
Trong khi trận chiến tàn khốc giữa những người chơi phương Bắc đang cố gắng vượt qua và đội quân Hoàng gia đang phòng ngự diễn ra:
“Chúng tôi tới để cứu chủ nhân!”
Một con phượng hoàng bay tới từ phương Bắc và thắp sáng cả bầu trời.
“Thứ đó là gì vậy?”
“Đó là một bức tượng sống!”
“Đó là Phoenix kìa. Có cả một con Fire Giant cưỡi trên lưng nó nữa.”
“Hoorah!”
Sự tham chiến của các bức tượng sống đã thắp lên sự phấn khích cho những người chơi phương Bắc.
Bay đằng sau con Phoenix là các Wyvern và Bingryong!
“Chúng tôi sẽ bị chủ nhân mắng nhiếc nhưng chúng tôi vẫn quyết định tham chiến.”
“Chúng tôi tới đây không phải để hỗ trợ chủ nhân. Chúng tôi chiến đấu cho đỡ chán.”
“Đúng vậy. Chúng tôi tới vì muốn chiến đấu.”
Trên lưng các Wyvern là Bahamorg, High Elf Eltin, White Tiger, Vindex, Gernika, Seville và Cerberus.
“Đó là Bahamorg.”
“Anh ta là một chiến binh mạnh khủng khiếp.”
“Chúa ơi. Tất cả những bức tượng sống hàng đầu đã bắt đầu di chuyển rồi!”
Những người chơi trên mặt đất hò reo khi họ nhìn lên bầu trời.
“Không ai có thể cản được ta!”
“Tôi có thể bắn hạ gần như mọi thứ.”
“Grào!”
“Ta chém và chúng chết.”
“Ta có thể nghiền nát chúng bằng cây chùy sắt này.”
“Tôi đã học dùng kiếm để phục vụ chủ nhân.”
“Grrrrrrr.”
Geumini dang đôi cánh Wings of Light trên lưng, và trên vai là Golden Bird và Silver Bird.
“Grumble. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều kim cương và sapphire. Tôi sẽ trình diễn phép thuật hào nhoáng nhất với bộ sưu tập đá quý tuyệt vời của mình.”
“Trận chiến mang tầm toàn lục địa! Một người đàn ông sẽ phải nhận lấy nghĩa vụ lớn.”
“Ta sẽ không hứa hẹn bất kỳ điều gì, nhưng nếu còn kẻ thù thì ta sẽ còn chiến đấu.”
Trên mặt đất, một quân đoàn tượng sống, dẫn đầu bởi King Hydra và Death Worm đang xông lên.
Mặt đất nứt gãy khi mà King Hydra, với kích cỡ của một tòa nhà vĩ đại, dậm từng bước chân.
“Ta sẽ giết và ăn thịt chúng bằng hết.”
“Ta nên giết chúng trước rồi ăn chúng hay ăn chúng để giết?”
“Ta thích ngoạm chúng trước rồi tính sau.”
“Không, ta nên giết chúng trước rồi mới xực.”
Chín cái đầu của King Hydra tranh luận với nhau xem liệu chúng nên giết rồi thịt hay thịt để giết. Con Death Worm ngoi đầu lên mặt đất và rồi lại chui xuống đất tiếp. Cái thân dài ngoằng trải dài khắp đồng bằng là một cảnh tượng lạnh sống lưng.
“Con người… ngon đấy.”
Weed không chỉ đạo các bức tượng sống tham gia vào trận chiến nguy hiểm.
Nếu như chúng chết vì bất cứ lí do nào, thiệt hại sẽ là rất đáng kể. Nhưng các bức tượng sống cực kỳ mạnh mẽ và đã qua cái thời tuân lệnh răm rắp từ rất lâu.
Dain không thể không giấu nổi sự rùng mình sau khi tham chiến.
“Liệu mình tới đây có đúng ko?”
Cô rất nhớ cái lúc mà mình tiếp nhận những người khác với vai trò là lãnh chúa của Lâu đài Evaluk. Là một Lãnh chúa của Đế chế Haven, việccô phải tham chiến một khi trận chiến với Đế chế Arpen nổ ra là điều không thể tránh được.
“Mình sẽ gặp lại anh ấy.”
Cô tham gia vì những người mà mình quen biết, nhưng phần đa là vì cô mong ngóng được gặp Weed, người hùng đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ và thành tựu kể từ lần cuối hai người gặp nhau.
“Pssh. Anh ấy chỉ là một tân binh rất kiên quyết vào lần đầu hai ta gặp nhau.”
Dain nhớ lại những kí ức tuyệt vời của mình.
Cuộc gặp của họ tại Thành phố trên không Lavias đã giúp cô vượt qua được đợt phẫu thuật và giữ lại được mạng sống.
Cảm giác của cô chưa bao giờ thay đổi kể cả khi cô biết được rằng Weed đã tìm được cho mình một cô gái khác.
“Những kí ức đẹp sẽ mãi không phôi pha. Ý nghĩa của việc được sống là để tạo ra những kí ức tuyệt vời nhất, nhưng đừng để bất kỳ nuối tiếc nào làm bận lòng bản thân mình một lần nào hết..”
Dain đã sống với vai trò là Lãnh chúa của Evaluk và quyết định dẫn những người dưới quyền mình tham chiến với vai trò là một Quân đoàn đầy danh dự của Đế chế Haven.
“Mình sẽ chiến đấu thật dũng cảm. Mình thề sẽ sống đúng theo những gì mình muốn.”
Cô chấn chỉnh lại bản thân và hướng vào trận chiến.
Cô không dự định cho Weed bất kỳ sự trợ giúp nào chỉ bởi vì cậu đang bị bao vây.
“Mình sẽ cố gắng hết sức trong từng phút từng giây. Hai ta sẽ gặp lại nhau như kẻ thù, và nếu anh chết dưới tay em, thì em đành chịu vậy.”
Đại thảm họa đã chặn tầm nhìn của họ, và Dain nói với cấp dưới của mình.
– Dain: Giữ bình tĩnh. Tầm nhìn của chúng ta chỉ tạm thời bị chặn thôi. Nếu chúng ta giữ chặt đội hình, mình Weed sẽ không thể làm gì đâu.
Lời nói chấn an của cô đã mang lại niềm tin mãnh liệt cho những người tin tưởng cô và theo cô vào trận chiến.
Quân đoàn 19 được lập nên nhiều thành viên Guild Hermes và những người chơi từ Lục địa Trung tâm, nhưng sự xích mích rất ít khi xảy ra.
Tại thành phố Evaluk, các thành viên Guild Hermes và những người chơi khác chung sống hòa bình theo cách riêng của họ. Họ không bị bóc lột dã man như những gì diễn ra ở những vùng đất khác, khi mà họ được thoải mái giao thương, thám hiểm và sản xuất; đó là một nơi tuyệt vời để sinh sống.
Quân đoàn 19 giữ vị trí của mình và kiên nhẫn chờ đợi Đại thảm họa qua đi mặc những trận đánh diễn ra khắp mọi nơi xung quanh họ.
Những người chơi khác bắt đầu nhân lúc rối loạn để phóng bừa bãi phép thuật, lợi dụng tình hình.
– Dain: Hãy tin tưởng những người đứng ngay bên cạnh mình. Không có lý do gì để tấn công lẫn nhau cả. Một khi bạn dám tấn công, bạn sẽ là mục tiêu tấn công của những người khác. Xin hãy nhớ điều đó.
Ở giữa một sự hỗn loạn như thế này, ranh giới phân chia giữa những người đồng đội và kẻ địch của nhau trở nên rất mong manh.
Nhưng nếu mọi người đều điên cuồng làm loạn, họ sẽ gặp nguy hiểm và bị tiêu diệt sạch.
Quân đoàn 19 tin tưởng lời của Dain và nhẫn nhịn chờ đợi.
“Tuân lệnh!”
“Hãy tuân lệnh đi!”
“Đừng có di chuyển và giúp những người bị thương. Chúng ta ở cùng một phe.”
Những phép thuật diện rộng bay tới từ các khu vực khác, nhưng họ tăng cường sự phòng ngự và không rút lui.
Màn bụi mịn dần dần biến mất, và Dain nhìn về cấp dưới của mình.
“Những người bị thương hãy tới đây!”
Những người chơi có thể sử dụng phép thuật thánh, kể cả cô vì là một Shaman trị thương cho mọi người.
“Chỉ huy, nhìn về phía kia kìa.”
Dain đang bận trị thương cho người khác trong khi nhìn về phía ngón tay ai đó đang chỉ và nhận ra quang cảnh xung quanh.
Làn bụi mỏng tan mất và cảnh tượng bắt đầu dần lộ ra.
Các cứ điểm của Đế chế Haven bị tàn phá khủng khiếp.
Rất nhiều người mất mạng và được hồi sinh thành Undead.
“Sao lại vậy… Sẽ không có bất kỳ thương vong nào nếu như chúng ta chỉ phòng thủ.”
Tình hình thật không tưởng. Dẫu vậy, đây là thực tế: tất cả những hậu quả khủng khiếp đó là do chính nội bộ chúng tự đâm lén lẫn nhau.
Cuối cùng, đôi môi của Dain khẽ mở.
*Sigh*
“Đám ngu đần đó.”
“Phù, phù!”
“Cố thêm một chút nữa nào!”
Tại địa điểm khôi phục các bức tượng tại Đồng bằng Garnav.
Mọi người đều bận rộn làm việc, ghép các mảnh vụn các bức tượng bị phá hủy bởi viên thiên thạch lại với nhau.
Nơi này có vô vàn người chơi ướt đầm mồ hôi khi Ruble tới, mang theo Hoàng đế Geihar trên lưng.
Cảnh tượng tàn tạ của hai người họ là kết quả của việc lẩn qua Quân đội Hoàng gia Haven, và ngay cả khi việc thoát trong đường tơ kẽ tóc này cũng chỉ có thể diễn ra nhờ vào sự giúp sức của những người chơi xung quanh cô.
“Làm ơn hãy dậy đi!”
Cô cẩn thận lay ông để đánh thức ổng dậy.
“Mmmm-nyahhhh.”
Hoàng đế Geihar đã nhậu tới bất tỉnh và không hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh dậy.
“Chị cuối cùng cũng tới đây rồi.”
Em gái của Weed, Yurin, bước tới từ xa.
Yurin có thể thoải mái đi lại khắp lục địa với kĩ năng Picture Teleport của mình, nhưng ngoại hình của Ruble và cảnh tượng tại Đồng bằng Garnav rất phức tạp và không cho phép em ấy sử dụng nó.
Yurin đã đợi hai người họ tại điểm khôi phục tượng.
“Đúng vậy, tôi đã mang ông ấy tới theo yêu cầu của Weed-nim, nhưng ông ta không tỉnh dậy.”
“Đừng lo về điều đó. Tôi biết một vài cách để đánh thức một tên say xỉn.”
Yurin tự tin bước tới và nắm lấy cổ áo của Hoàng đế và lay mạnh.
“Dậy đi, ông ơi.”
“Zzz…”
Ông ta đã hoàn toàn bất tỉnh vì xỉn.
“Vậy hở, vậy thì sang giai đoạn 2.”
Yurin lấy ra một chai nước nhỏ và xịt nước lên mặt ông ta và ổng vẫn không chịu dậy.
Rubles quan sát mà trong lòng đầy lo lắng.
“Ông ta say quắc cần câu rồi. Giờ ta làm gì đây?”
“Vẫn còn một thứ nữa tôi có thể thử.”
“Vậy thì làm nhanh lên.”
“Úi chà, ghẹ Đồ Sơn kìa.”
“Hả!”
Hoàng Đế Geihar, người nằm dài ngủ say như chết, đột ngột đứng dậy.
“Đâu? Đâu cơ?”
“…”
Một khoảng lặng diễn ra.
Hoàng đế Geihar trở lại tỉnh táo hoàn toàn sau khi làm một ngụm nước lạnh.
“Kia là những người hỗ trợ cho Vương quốc Arpen, vương quốc của học trò ta sao?”
“Chính là họ.”
Ông ta thở dài tiếc nuối sau khi nghe câu trả lời của Yurin.
“Cô bé có biết điều gì diễn ra sau khi Weed rời đi không? Ta đã quá bê tha đến nỗi ta không làm được việc gì cho ra hồn. Ta chẳng thèm quan tâm liệu Đế chế Arpen có gặp ngày suy tàn hay không, nhưng ta không thể nào chịu được cảnh các bức tượng sống quý giá bị đánh đập và bóc lột.”
Lịch sử đã thay đổi nhẹ sau chuyến du hành thời gian của Weed.
Hoàng đế Geihar đã rất buồn rầu bởi những gì Weed kể với ông, ông quá lo lắng về những bức tượng sống của mình và về Đế chế Arpen của mình đến nỗi trở thành một con sâu rượu.
“Ta thực sự được hồi sinh, giống như những gì Weed nói khi đó. Dẫu vậy, ta sẽ không sử dụng sức mạnh của mình. Tại sao ta phải làm vậy? Nếu như Đế chế Arpen không thể duy trì sau khi nó được tái lập lại, chẳng phải điều đó sẽ chỉ khiến các bức tượng sống phải chịu khổ sao?”
Hoàng đế Geihar đi dạo quanh và kiểm tra khu vực phục hồi tượng.
Mọi người đều quá tập trung vào công việc đến nỗi họ không nhận ra ông hay Yurin.
“Khác với ngày xưa, những người này dường như yêu thích việc điêu khắc nhỉ. Những bức tượng của họ không thực sự tốt, nhưng rất nhiều người cùng nhau làm nên chúng.”
“Phải. Các bức tượng sống rất nổi tiếng ở đây. Và mọi người thực sự thích điêu khắc.”
“Vậy sao?... Vậy nỗi lo của ta đã quá thừa thãi rồi.”
Hoàng đế Geihar cười lớn, để lộ những chiếc răng còn thiếu ở trước bức tượng một con hươu cao cổ.
“Vì những thế hệ nhà điều khắc tương lai, ta sẽ ban sự sống cho những bức tượng một lần nữa. Sculptural Life Bestowal!”
Con hươu cao cổ to lớn bao phủ bởi ánh sáng và bắt đầu di chuyển.
Từ lúc đó, cứ mỗi bước, Hoàng đế Geihar đã ban sự sống cho những bức tượng xung quanh mình.