Chương 245 - Đoàn tụ
???? Câu chuyện bên lề 2. ????
Tàn tro tiếp tục rơi xuống từ bầu trời như những bông tuyết.
Jinwoo tạm biệt những Người lính bóng tối của mình khi thời gian đến gần, và không chút ngần ngại, quay lại đối mặt với thủ lĩnh của những Người cai trị.
????️ Tôi đã sẵn sàng. ????️
'Mảnh vỡ ánh sáng rực rỡ nhất' triệu hồi một chiếc cốc đẹp tuyệt vời, lung linh, huyền ảo, buôn lơi, mặc dù biểu hiện của nó hơi buồn. Đôi mắt Jinwoo toát lên sự thích thú khi nhìn thấy vật phẩm đó.
????️ Vậy, đó là Công cụ của Thiên Chúa có thể quay ngược dòng thời gian, Cốc Phục Sinh... ????️
Ực.
Nước bọt khô khốc tự chảy xuống cổ họng ngay sau khi anh nhận ra rằng thời điểm mọi thứ kết thúc và bắt đầu lại chuẩn bị xảy ra. Khuôn mặt Jinwoo đầy căng thẳng. Thấy anh như thế này, Mảnh vỡ ánh sáng rực rỡ nhất hỏi anh thêm một lần nữa.
???????? Thực sự ... ngươi sẽ không hối hận về quyết định này chứ? ????????
Nó đã trải qua các trận chiến đấu chống lại những Chúa tể và hiểu rõ hơn bất kỳ ai về gánh nặng cuộc chiến có cường độ này, áp đặt lên tâm hồn của một người. Có nghĩa là, nó hiểu rất rõ sức nặng mà Chúa tể Bóng tối này sắp tự mình gánh chịu.
Tân Chúa tể bóng tối, Jinwoo, gật đầu.
Anh đã thắng trận chiến đầu tiên. Vì vậy, trận chiến thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh đã đảm bảo điều đó với nó.
Anh hình thành một biểu cảm đầy quyết tâm và tự tin. Mảnh vở ánh sáng rực rỡ nhất cũng gật đầu.
Jinwoo đang cố gắng cứu tất cả những người đã mất trong cuộc chiến này - làm sao Thiên thần này không thể biết được quyết tâm của anh khi nó cũng giương cao lá cờ nổi dậy chống lại chủ nhân của nó, Người cai trị Tuyệt đối, tất cả vì vô số thuộc hạ đã chết trong vòng lẫn quẩn chiến tranh bất diệt?
???????? Ta cầu nguyện rằng lòng can đảm của ngươi sẽ cứu thế giới ngươi thêm một lần nữa. ????????
Mảnh vỡ ánh sáng rực rỡ nhất đã cầu nguyện chân thành và kích hoạt Chiếc cốc tái sinh. Khi đó, ánh sáng lấp đầy chiếc cố đổ xuống mặt đất, nhẹ nhàng và dần dần lan tỏa ra không gian xung quanh.
Tấm màn sáng chói đến sói trán từ từ bao trùm cả thế giới.
Mọi người - những người lính bị thương đang chờ đợi trong chiến trường, gia đình biết về số phận của họ qua TV, những người cầu nguyện cho sự an toàn về người thân yêu của họ, những người có sắc mặt nhợt nhạt sau khi nghe tin tức đáng ngại, những người cúi đầu xuống trong tuyệt vọng.
Trong nhà, bên trong xe hơi, bên trong bệnh viện, bên trong trường học, bên trong nơi làm việc của họ.
Mọi người đều thấy ánh sáng chói lòa nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ.
Cuối cùng, cả hành tinh trở nên rực rỡ với ánh sáng thuần khiết.
Và rồi, ánh sáng âm thầm che phủ cả thế giới, lặng lẽ tan biến và biến mất không một dấu vết, giống như khi nó xuất hiện lần đầu tiên.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Buổi sáng.
Qua mí mắt đang khép lại, những tia nắng ban mai báo hiệu sự bắt đầu của một ngày mới có thể được cảm nhận. Jinwoo vẫn nhắm mắt lúc này và trong khi nằm ngửa, vuốt vuốt tấm ga trải giường, aaaaaaaaaa, kimochiiiiiiiiiiiii.
Mặc dù anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, nhưng nhận thức của anh đã vượt xa ranh giới một con người có thể nhận ra tình huống vùng lân cận ngay lập tức một cách dễ dàng.
'Jinah đang ra khỏi phòng tắm sau khi tắm rửa, tiếng hâm nóng đồ ăn, âm thanh phát ra từ ai đó đang chặt thịt và sau đó, không khí trong phòng mình có mùi quen thuộc này ....'
Đây là nhà của anh.
Anh đã trở về nhà.
Nhịp tim của Jinwoo bắt đầu nhanh hơn từng chút một từ việc nhận ra mình đang ở đâu. Rồi anh nghe thấy giọng nói của mẹ mình qua cánh cửa đóng kín.
"Jinah? Con có thể đi đánh thức anh trai mình không?"
Phải rồi.
Cô em gái Jinah của anh thực sự rất thích ngủ, vì cô bé đang trong độ tuổi mới nhớn, nhưng thật kỳ lạ, cô bé luôn thức dậy vào sáng sớm. Và hầu như luôn luôn, mẹ luôn yêu cầu cô bé đánh thức oppa của mình mỗi ngày như thế này.
"Dạ vâng!"
Sau khi nhận ra rằng những ký ức thời thơ ấu mà anh mơ ước được sống lại, giờ đang diễn ra rất sống động trước mắt anh, một nụ cười rộng mở nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt của Jinwoo.
Cạch cạch cạch.
"Oppaaaa ..."
Trước khi em gái có thể mở cửa xông vào, anh từ từ ép bản thân mình phải lăn lê bò lết ra khỏi giường.
"Hử? Anh dậy từ khi nào vậy?"
Cô bé nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã tỉnh táo của anh với đôi mắt mở to, và Jinwoo nở một nụ cười sâu sắc khi anh trả lời. Trước mắt anh là Jinah, người chưa mất bạn bè vì bọn quái vật.
Jinwoo đứng dậy khỏi giường và đi ngang qua em gái để vào phòng khách.
"Con trai? Con dậy rồi à?"
Mẹ dừng việc chuẩn bị bữa sáng và nhìn phía sau sau khi nghe tiếng bước chân của anh. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không bao giờ thấy cảnh, bà cố gắng hết sức để thoát khỏi nanh vuốt của Giấc ngủ vĩnh cửu mà không một ai có thể thức dậy sau khi rơi vào trạng thái đó.
Nhưng, cảnh chào đón nhất mà anh thực sự muốn là ...
Jinwoo nghe thấy âm thanh của một trang báo đang lật lại và nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía bàn ăn. Cha anh, chờ bữa sáng đến bằng cách lặng lẽ đọc báo, cảm thấy ánh mắt và ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau, cảm xúc từ sâu thẳm bên trong Jinwoo dâng trào.
"Cha...."
Anh lẩm bẩm từ 'cha' mà không cần biết đến chính mình.
Sung Ilhwan hình thành một biểu cảm khó hiểu sau khi nghe con trai mình sử dụng một từ khá trưởng thành, trong khi anh luôn sử dụng thuật ngữ 'Bố' cho đến bây giờ.
Có phải anh thức dậy sau khi trải qua một giấc mơ đáng sợ?
Jinwoo trẻ tuổi bây giờ trông có vẻ đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình, vì vậy Sung Ilhwan hoảng hốt nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và đến gần con trai mình.
"Con trai? Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói cha anh, đến từ ngay trước mặt Jinwoo. Anh vẫn có thể nhớ một cách sống động rằng cảm giác cha mình tan biến như bụi, mà anh không thể nào ôm lấy ông vào lúc đó, vì vậy khoảnh khắc này xuất hiện như một giấc mơ trở thành sự thật.
Tuy nhiên, đây không phải là một giấc mơ. Không, đó là thực tế mà anh cần phải bảo vệ, bất kể điều gì. Nước mắt hạnh phúc thoáng chốc trào ra trong mắt anh, nhưng chẳng bao lâu, chúng được thay thế bằng quyết tâm nghiệt ngã.
Cả mẹ và bố anh đều đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. Jinwoo buộc phải thay đổi biểu cảm của chính mình và cười toe toét.
"...Con vừa mới gặp một cơn ác mộng."
Thật vậy.
Cơn ác mộng của anh đã kết thúc.
Cơn ác mộng đã qua, và em gái, mẹ khỏe mạnh và cha anh, người đã không biến mất, đều ở đây.
Anh đã được trao một cơ hội cuối cùng để làm cho mọi thứ trở nên đúng đắn. Và anh thề sẽ không bao giờ để cơ hội này lướt qua đầu ngón tay mình. Anh sẽ viết lại tương lai bằng chính đôi tay nhỏ bé này của mình.
Đôi mắt anh sáng lên rực rỡ khi quyết tâm ngày càng tăng thêm.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Cảm giác như chỉ một vài ngày trước khi anh tự nói với mình điều đó, nhưng ...
... Một tuần trôi qua nhanh chóng.
Jinwoo không nắm bắt được thời điểm thích hợp để đi vào khoảng không giữa các chiều cho đến bây giờ. Anh chống cằm lên tay và sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học. Ber bắt đầu nói chuyện từ trong bóng của anh.
♙ Bệ hạ, thần... ♙
♟ Ừ, ta biết. ♟
Thật vậy, anh biết.
Anh biết rằng những người có Chúa tể bên trong mong muốn rằng, vùng đất này sẽ chuẩn bị triển khai một Cánh cổng khổng lồ ngay bên ngoài bầu trời xanh trên đầu anh.
Tuy nhiên, những ngày vừa qua giống như một kỳ nghỉ đối với anh, một người đã kết thúc một cuộc chiến lớn cách đây không lâu. Trong thời gian dài hơn nữa, mọi thứ sẽ vẫn ổn khi anh tận hưởng trọn vẹn những khoảng thời gian yên bình này lâu hơn một chút chứ? Đặc biệt là phần thưởng cho công việc khó khăn của anh cho đến hiện tại.
'...'
Khi anh dành thời gian lo lắng linh tinh các thứ, âm thanh vang lên khắp lớp học.
Ding Dong.... Ding Dong....
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên từ loa.
Tất cả học sinh dường như đang dần lãng phí thời gian của họ cho đến lúc đó, nhưng sức sống mới đột nhiên ngấm vào biểu cảm của họ. Đi theo dòng chảy, Jinwoo cũng hình thành một biểu cảm tươi sáng.
Ngay cả khi bên trong là một chàng trai trẻ hai mươi bốn tuổi, không, hai mươi lăm tuổi, nhưng bề ngoài lại là một đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi.
Những lời tạm biệt sau giờ học với giáo viên chủ nhiệm đã kết thúc nhanh chóng trong bầu không khí ồn ào, náo nhiệt và rộn ràng. Mặc dù vậy, chẳng mấy chốc, các học sinh chăm luyện thể thao nhanh chóng vây quanh Jinwoo.
"Này, Jinwoo!"
"Hôm nay cậu ghé qua quán cà phê internet phải không?"
Jinwoo kiểm tra khuôn mặt phấn khích của bọn trẻ và cười toe toét trước khi gật đầu.
"Ồ phải!"
"Này, này! Jinwoo đang chơi cho đội của chúng ta hôm nay đó nha!"
"Cái gì? Cậu đang nói về cái gì vậy?! Jinwoo đã chơi cho đội của cậu ngày hôm qua rồi cơ mà."
"Nhưng, bọn tớ cũng đã nhận Jongshik, cậu thấy đấy. Và cậu ấy là người chơi tệ nhất ở đây."
"Ah, ah, tốt thôi. Bọn tớ cũng sẽ đưa Jongshik và Minpyo vào đội, vì vậy Jinwoo cũng sẽ ở trong đội của bọn tớ."
"Hãy quyết định với bao kéo búa đê!"
"Ô kê bê đê!"
Khoảng thời gian trong các lớp học của trường trung học quốc gia xuất hiện sự bùng nổ thể loại trò chơi video RTS. Phản xạ và nhận thức tuyệt vời của Jinwoo là quá đủ để cho những đứa trẻ này thấy một thế giới hoàn toàn mới ngoài kia.
Đối với các nam sinh cấp hai, các kỹ năng hàng đầu trong trò chơi video RTS, có nghĩa đứa trẻ đó nổi tiếng nhất ở trường. Gần như mọi đứa trẻ ngoài kia đều thi đấu chăm chỉ để được ở cùng một đội với Jinwoo.
Trò bao kéo búa được cho là quyết định tốt nhất được đưa ra bởi những đứa trẻ.
Trong khi đó, các nữ sinh cấp hai, rõ ràng không quan tâm đến các trò chơi điện tử, nhìn chằm chằm vào những nam sinh mạnh mẽ cạnh tranh trong cuộc chiến để đánh cắp Jinwoo với đôi mắt dành cho những kẻ ngốc bất lực và rời khỏi lớp học.
Ngoài ra, ngay bên cạnh cửa sau của lớp học, có một đứa trẻ cứ liếc nhìn về phía đám đông trong khi cậu ta muộn màng đóng lại chiếc cặp đi học.
Cậu ta thích chơi trò chơi điện tử như mọi người, nhưng không tốt trong việc kết bạn. Những đứa trẻ như vậy chỉ có thể nhìn trong ghen tị với những người bạn cùng lớp.
Nhếch mép cười.
Jinwoo lặng lẽ nhếch mép với chính mình.
Anh bắt đầu nhận thấy những điều mà trước đây anh không nhận thức được khi còn bé. Có phải vì bây giờ anh đã trưởng thành? Hoặc, vì nhận thức cảm tính của anh đã vượt quá chuẩn mực của nhân loại?
Ngay cả trong không gian chật chội này của lớp học, vì vậy, rất nhiều cảm xúc xoay quanh và va chạm vào nhau để tạo thành một thế giới nhỏ bé của riêng mình.
Trong lúc đo...
"Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeah-!"
Những đứa trẻ cuối cùng cũng thấy mình trong đội của Jinwoo kêu lên mà không chút bối rối.
Jinwoo thầm thè lưỡi.
'Đây là lý do tại sao các cô gái đang nhìn họ như vậy ....'
Những người chiến thắng trong chiến trò bao kéo búa đã bỏ lại những đứa trẻ thua cuộc và vội vã vây quanh Jinwoo một lần nữa.
"Được rồi, đi thôi, Jinwoo!"
Tuy nhiên, trước khi anh làm điều đó, anh chỉ vào phía sau lớp học.
"Này, tôi muốn thành lập một đội với cậu ta."
"Hử?"
Theo hướng các chàng trai quay đầu lại, có một đứa trẻ cô đơn đang đóng cặp sách của mình trong lặng lẽ. Cậu ta nao núng vì ngạc nhiên sau khi nhận ra rằng mọi người đang nhìn mình, đôi mắt cậu ta ngày càng hoảng loạn.
"Hử...? Tui sao?"
Jinwoo trả lời lại.
"Ừ, là ku cậu."
Vào lúc đó, anh nhìn thấy biểu cảm khó xử xuất hiện trong và ngoài biểu hiện của cậu bé. Anh chỉ nhếch mép cười và hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Cậu không muốn sao?"
"K-không ....."
Cậu bé giờ đang nở nụ cười ngại ngùng nhưng hạnh phúc. Thấy mình đã thành công trong nhiệm vụ, Jinwoo cầm túi lên và nói.
"Được rồi đi thôi."
Chàng trai nhanh chóng nhặt chiếc túi lên và gật đầu.
"V-vâng!"
Jinwoo lại cười toe toét.
Lâu hơn một chút.
Cảm giác này - chỉ lâu hơn một chút nữa thôi.
????️ Nếu những khoảnh khắc tôi đang sống, cuộc sống không gây hại cho ai, hãy để tôi tận hưởng chúng ít nhất một ngày. Hãy để tôi ở lại lâu hơn một chút ... ????️
Những bước chân của Jinwoo đưa anh ra ngoài lớp học cùng với những người bạn là niềm vui và ánh sáng, nhưng đồng thời, cũng nặng nề không kém.
Mặt trời tựa vào ngọn núi phía sau ngôi trường đã nhuộm màu hổ phách trên bầu trời. Jinwoo dừng lại một lúc ở đó và nhìn lên thiên đàng phía trên, khiến bạn bè gọi anh.
"Này, Jinwoo? Cậu đang làm gì vậy?"
"Điểm đến của chúng ta là trong quán cà phê internet cơ mà!"
'Những người này, họ đang cho mình cảm giác bình yên và tất cả ....'
"Ừ, ừ, tớ đến đây."
Jinwoo bắt kịp những người bạn còn lại của mình đã đi trước một bước. Họ đang trò chuyện ồn ào về những chiến thắng vẻ vang của họ.
Jinwoo thực sự không cần phải tham gia vào các cuộc trò chuyện để cảm nhận sự phấn khích và nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng của họ.
Và như vậy....
Dưới bầu trời nhuộm màu đồng rực rỡ, Jinwoo đi dạo trên những con phố cùng với những người bạn anh gặp lại sau khi cảm thấy như một sự vĩnh cửu.+
Anh bước đi với một nụ cười rộng mở khắc trên khuôn mặt.
---------------
Dịch bởi: Daemond