Chương 03: Đối thủ
Chương 03: Đối thủ
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm đó, thành viên lớp C “gần như” đều có mặt.
Một vài người rời lớp để mua đồ ăn trưa cũng sẽ sớm quay lại.
Tôi cũng thế, không ngoại lệ, thuộc nhóm không tự làm bữa trưa cho chính mình.
Sau đó tôi đi đến một nơi vắng vẻ và chọn 2 số liên lạc.
Số đầu tiên vốn nằm trong danh bạ nên cũng dễ.
Và việc còn lại chỉ là số kia.
Sau khi bàn giao và mua bữa trưa, tôi trở về căn phòng ấy.
Có 2 người không trở lại.
Một người là kẻ không ai suy đoán được, nhưng không ai bất ngờ, Kouenji Rokusuke.
Và người còn lại là Hirata Yousuke.
Trừ hai người trên ra, tổng số lớp hiện giờ là 37 người.
“Quả nhiên, Hirata-kun không tham gia ha.”
“Có lẽ vậy rồi.”
Các giọng nói lo lắng không ngừng vang lên, mà thời gian cứ dần dần trôi.
Buổi thảo luận về hạng mục thi đấu cần phải diễn ra ít nhất một lần.
“Tên đó lật lọng rồi. Hắn định không nghiêm túc tham gia thiệt hả!”
Sudou to tiếng và tôi rất thấu hiểu cảm xúc muốn nổi điên của Sudou.
Mặt khác, hẳn lớp vẫn còn những học sinh ôm kỳ vọng vào Kouenji ngoài mặt sẽ tham gia nghiêm túc.
Tiếc rằng sự thật đắng lòng.
Không, đúng hơn là giang sơn dễ đổi và bản tính khó dời.
Còn Kouneji thì cứ giữ lấy việc thiếu uy tín 1 cách cực kì thuyết phục như thường lệ.
Nhưng không phải lúc nào cũng có tác dụng.
Tới một lúc nào đó, một kỳ thi kiểu bỏ phiếu nội bộ như thế sẽ tiếp tục.
Lần này thì sẽ là lúc luật nhân quả hành động.
“Quên hắn đi, bắt đầu thôi! Mẹ kiếp.”
"Giữ mồm miệng vào. Giờ thì xin phép mọi người, tôi đã copy sẵn bản hướng dẫn các hạng mục mà giáo viên đã đưa cho chúng ta, mọi người chia nhau phát ra đi. Mỗi người đọc rồi nghiên cứu thật kỹ trong giờ ăn trưa, sau giờ học sẽ tiến hành thảo luận chi tiết.”
Lúc này là lúc mà Horikita phải gồng mình cố gắng lãnh đạo cả lớp.
“Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ, bất cứ câu nào.”
Có vẻ Horikita đã đọc xong bản hướng dẫn một cách triệt để rồi.
1.
Hôm đó, lạ lùng là tiết học kết thúc 1 cách bình yên vào giờ tan trường.
Chabashira gọi Leader của lớp gặp mình ở hành lang và rời phòng.
Người tiếp theo rời lớp là Hirata.
“Anou, chúng mình có buổi thảo luận về các hạng mục...”
Một cô gái tên Nishimura vội vã cất tiếng.
“Hirata-kun ơi...”
Tiếng gọi của cô ấy không chạm tới được cậu ta.
Nishimura và những học sinh khác nhận thấy rõ tấm màn ngăn cách kín kẽ giữa họ và Hirata.
Duy chỉ một ngoại lệ duy nhất, đó là Kouenji.
Cậu ấy vẫn dửng dưng nhìn điện thoại như chẳng hề nhận ra đợt sóng dao động trong lớp học.
“Tớ... đi toilet một tí, tớ sẽ nhanh chóng quay lại ngay.”
Wan Mei Yu, mọi người hay còn gọi cô ấy là Mi-chan đứng dậy.
Nói đi toilet chỉ là ngoài mặt, có lẽ cô ấy định đuổi theo Hirata.
“Chắc tôi phải ra tay thôi nhỉ, cứ thế này cậu ta vô dụng mất.”
Horikita chủ động bước lên bục giảng chuẩn bị.
“Giao lại cho cậu nhé. Tớ còn việc của Leader nữa.”
“Ừ, vụ quyết định lớp đối đầu ở phòng đa năng, nếu cậu được quyền chọn thì chọn lớp D đi.”
“Hiểu rồi nhưng đừng kỳ vọng quá.”
Tôi đứng khỏi ghế và rời lớp C.
Nhiệm vụ của tôi người đảm nhận chức lãnh đạo là đi đến hành lang.
“Ayanokouji à. Ai là Leader thế?”
Chabashira thở dài chán chường và nhìn hướng hai bóng người vừa biến mất.
“Là em, thưa cô.”
“Hể...?”
Tôi cùng với cô Chabashira đi đến khu đặc biệt.
“Quyết định quyết đấu giữa các lớp lần này quan trọng tới mức khu đặc biệt cũng được lấy ra dùng luôn sao.”
“Vì cần phổ biến cách sử dụng hệ thống vào ngày thi hôm đó nữa.”
Tại khu nhà đặc biệt ít bóng người vọng lại những tiếng bước chân quẩn quanh bên tai.
“Lấy được 'điểm bảo vệ' để rồi phải làm lãnh đạo, khổ sở quá nhỉ.”
“Không phải ‘bị’ đâu , em tự đề cử bản thân đấy.”
Bước chân cô Chabashira khựng lại một nhịp.
“...Thằng nhóc, tự đề cử ??”
“Lạ lắm à?”
“Tưởng em bảo ghét nổi bật?”
Chabashira thắc mắc.
“Em chỉ đang nói đến sự khác nhau ở thế bị động mà cô đang dùng thôi .”
“Ra vậy. Là gì thì cũng là tình huống không thể chối từ à.”
Những người sở hữu 'điểm bảo vệ' lẽ dĩ nhiên sẽ dễ trở thành Leader hơn.
Từ chối nghĩa là tự trói mình vào 'vòng an toàn'.
Khác nhau là thay vì để người ta đẩy, mình chỉ việc lao xuống thôi.
"Dù sao thì Leader cũng đồng nghĩa với trách nhiệm. Em là yếu tố thành bại của cả lớp đấy."
Do không có ai xung quanh nên Chabashira mạnh mẽ lên án.
“Cô đang đe doạ em?”
Cô Chabashira hướng tầm mắt về phía tôi rồi bật cười.
“Em muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao tôi cũng mong chờ mà, Ayanokouji. Cuối cùng tôi cũng sắp được chứng kiến thực lực thật sự của em rồi.”
Cô Chabashirai, người luôn xem lớp A là mục tiêu có lẽ vô cùng đặt nhiều kỳ vọng.
“Có gì đảm bảo em phải nghiêm túc đâu."
“Phải thế không? Thế thì tiếc thật, vậy cô sẽ cố tưởng tượng cái dáng vẻ bại trận đó của em.”
Sau đó, tôi và cô Chabashirai không nói thêm bất cứ chủ đề đặc biệt nào nữa.
2.
Khu đặc biệt, phòng đa năng. Là phòng học chủ yếu dùng cho kỳ thi lần này.
“Có vẻ ngoài em ra thì ba người khác cũng đã đến.”
Cửa phòng đa năng mở rộng, đập vào mắt là các giáo viên phụ trách mỗi lớp, cùng với học sinh của họ. Sakayanagi lớp A, Ichinose lớp B và Kaneda lớp D.
Đúng như dự đoán của phần lớn người, họ đều là những người sở hữu 'điểm bảo vệ'.
Một màn hình chung lớn cùng hai máy tính sắp xếp đối diện mọi người.
“Lãnh đạo các lớp đã quy tụ đầy đủ, sau đây tôi xin bắt đầu quyết định lớp mà các bạn đối đầu. Mỗi người sẽ mở một lá thăm. Học sinh bốc được phiếu có đánh dấu tròn màu đỏ sẽ được ưu tiên quyền lựa chọn.”
Hộp chứa những lá thăm chìa ra phía trước.
Lớp A được xướng tên đầu tiên nhưng Sakayanagi từ chối.
“Người ta nói vật sót lại trong hộp sẽ mang đến phước lành. Em không ngại mình rút cuối cũng đâu ạ. Mời cậu, Ichinose.”
“Thế tớ không khách sáo đâu nhé ——”
Rút thăm sẽ bắt đầu từ Ichinose. Như vậy lần lượt thứ tự là B, C, D. Những lá thăm không được xếp sẵn, khi bốc ra sẽ lập tức biết ngay kết quả. Kaneda lớp D đã bốc trúng thăm có dấu tròn đỏ.
Nói cách khác, bên có được quyền lựa chọn chính là lớp D.
“Vậy thì lá thăm cuối cũng không cần xác nhận làm gì nữa đúng không, Mashima-sensei?”
Mashima-sensei mở lá thăm cuối cùng ra, tất nhiên trên lá thăm đó không có dấu tròn đỏ nào cả.
“Có vẻ như vật sót lại chẳng mang phước lành nào cả.”
“Chuyện ấy làm sao đoán được. Lá thăm tớ bốc cũng không nhất định có thể trúng ‘độc đắc’ nữa là.”
“Quả nhiên lớp A dù trúng lớp nào đi nữa thì cũng thảnh thơi ha?”
“Không có chuyện đó đâu. Nếu có thể tớ muốn tránh lớp cậu cơ, Ichinose-san à.”
Sakayanagi nói, không biết đâu là tiếng lòng đâu là lời xã giao trong lời cô ấy.
“Hãy cho thầy biết lớp mà em chọn là?”
Dưới sự thúc giục của Mashima-sensei, Kaneda nhẹ gật đầu.
Từ sáng đến tan học, có vẻ lớp D không hề có một cuộc thảo luận bàn bạc nào cả.
Lớp đối thủ nào sẽ mang đến tỷ lệ chiến thắng cao hơn sao.
“Thế em cũng không khách sáo. Lớp D sẽ chọn ........ lớp B làm đối thủ của mình ạ.”
Lời tuyên bố đối thủ từ Kaneda nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Em chắc chắn là lớp B chứ?”
“Vâng ạ.”
Nhận được câu xác nhận, Mashima-sensei tuyên bố đối thủ của từng lớp.
Vì lớp D đã chọn lớp B nên thuận theo đó, lớp C sẽ đấu với lớp A.
“Tôi cứ tưởng lớp C sẽ hứng mũi dùi chứ, rốt cục lại đổi thành lớp B à. Tại sao thế?”
Sakayanagi hỏi Kaneda để tìm ra nguyên nhân.
“Để có thể lội ngược dòng, chúng tôi phải cướp được điểm lớp trên. Nhưng lúc này chúng tôi muốn tránh đối đầu với lớp A.”
Lớp A không hổ là mục tiêu khó khăn của lớp B.
“Là vậy sao? Cảm ơn cậu đã giúp tôi tránh khỏi một đối thủ mạnh như lớp B, giờ tôi chúc cho lớp D các cậu thuận buồm xuôi gió nhé.”
Kaneda gật đầu biết ơn. Tuy nhiên để đạt được kết quả lúc này cần chút mánh khoé. Tất nhiên, việc Kaneda bốc trúng quyền lựa chọn chỉ là tình cờ, nhưng dù có là ai bốc trúng đi nữa cũng sẽ cho ra kết quả như trên.
Khoảng thời gian đến lúc tan học, tôi đã tranh thủ liên lạc với Ichinose và Ishizaki trước.
Và tôi nói rằng mong họ nhường đối thủ lớp A lại cho lớp tôi.
Vốn dĩ Ichinose muốn chọn lớp A làm đối thủ, nhưng để trả món nợ với tôi, cô ấy đã đồng ý nhượng bộ. Phía Ishizaki cũng nhắm vào lớp B ngay từ đầu nên tôi không vướng phải trở ngại gì.
Tất cả cũng vì để quyết đấu với Sakayanagi lớp A.
Thứ phiền phức duy nhất ở đây là trường hợp lá thăm ưu tiên quyền lựa chọn rơi vào tay tôi.
Horikita đã căn dặn chọn lấy lớp D nên nếu trường hợp đó xảy ra, tôi cần phải nói dối ít nhiều.
Tôi không lo lắng lắm vì xác suất rút trúng là 1/4. Tóm lại nãy giờ chính là một màn kịch dàn xếp từ trước.
Có lẽ Sakayanagi cũng nhận ra sự việc phần nào có sự nhúng tay của tôi rồi.
Cứ như thế, đối thủ của các lớp đã được quyết định hoàn tất.
“Giờ thì thầy sẽ giải thích với các em hệ thống cho ngày diễn ra kì thi đặc biệt. Phòng đa năng sẽ đặt sẵn hai máy tính giống như thế này. Lãnh đạo các lớp sẽ trực tiếp dùng máy tính tiến hành quyết định ai sẽ đảm nhận hạng mục nào.”
Màn hình máy tính bên trái được phóng to trên màn chiếu.
Chabashira thao tác máy tính và Mashima-sensei tiếp tục hướng dẫn.
“Đây là danh sách lớp A. Các em di chuyển con chuột kéo ảnh học sinh mình chọn bỏ và khung hạng mục. Nếu lỡ làm sai muốn sửa giữa chừng thì di chuột kéo hình ra ngoài khung là có thể chọn lại. Hoặc dùng ngón tay chạm vào màn hình đều được.”
“Nghe như game chơi trên TV ha.”
“Đúng thật nhỉ——”
Đoạn trò chuyện giữa Hoshinomiya-sensei và Ichinose trông khá hào hứng.
“Mỗi lượt tuyển chọn học sinh cho mỗi hạng mục đều có giới hạn thời gian được hiển thị. Các em sẽ có thời gian lựa chọn ứng với số học sinh cho mỗi học mục. Mỗi người là 30 giây.”
Nghĩa là hạng mục 10 người. Thì sẽ có 300 giây.
“Xin hãy lưu ý nếu trong thời gian quy định mà không quyết định kịp thì nhà trường sẽ tiến hành chọn ngẫu nhiên để bù vào chỗ thiếu. Và ngược lại, nếu dư người thì cũng tiến hành chọn ngẫu nhiên.”
Nói chung, không có chỗ cho sự nhân nhượng khi vượt quá thời gian.
“Khi cuộc thi bắt đầu thì sẽ được hiển thị trên màn hình chiếu cỡ lớn.”
Giống như trên TV, hình ảnh các trận đấu cờ tướng chạy qua trên màn chiếu làm những ví dụ.
“Tuy lãnh đạo là người chọn nhưng sau khi cuộc thi bắt đầu, màn hình của các em sẽ hiện chữ để tiện xác nhận.”
Một lần nữa đổi về màn hình máy trên máy tính.
Trên đó ghi [ Leader có thể chọn thời cơ thích hợp mà đi lại một nước cờ].
Hẳn đây là [quy tắc can dự của lãnh đạo] được giải thích lúc trước.
“Vừa xác nhận nội dung đồng thời cũng bằng cái click sẽ khởi động quyền can dự. Hãy nhớ kỹ đấy.”
Màn hình chiếu chuyển sang trận đấu cờ tướng lần nữa.
“Chỉ đạo của lãnh đạo không phải là hình thức đối thoại mà là bằng máy sử dụng hệ thống đọc đoạn văn bản lên một cách tự động. Các em gõ đoạn văn, bấm enter là sẽ tự động chuyển đến thiết bị liên lạc không dây của người ở hiện trường.”
Để cho máy truyền đi rồi đọc tự động à. Có lẽ nhà trường nghĩ không dùng hình thức đối thoại sẽ giúp tránh được các hành vi gian lận. Bài tập mẫu lần này là sự tham gia mang tên [lãnh đạo vào thay thế], tuy nhiên nếu là người giỏi hội thoại thì truyền tải đến 2,3 người cũng có thể.
“Một khi lãnh đạo có hành vi không tham gia thì thời điểm đó sẽ tuyên bố thua cuộc do vi phạm luật.”
Ra là vậy.
Tốt hơn là nghĩ có một bên thứ ba sẽ kiểm tra đoạn văn.
“Thiết bị liên lạc không dây cho một hạng mục chỉ đưa cho một người, dù là chiến đấu đoàn đội thì cũng chỉ duy nhất một người nhận được chỉ thị. Ai là người đeo nó sẽ do lãnh đạo các lớp quyết định.”
Việc cần làm nhiều hơn tôi tưởng.
Đây đều là những việc bản thân chuẩn bị trước và phải mô phỏng các tình huống bất lợi có thể xảy ra.
“Chỉ thị của Leader có thể tự do đưa ra mọi thời điểm nhưng phải dựa vào luật.”
Sự hiển thị và thay đổi trên máy tính của mình có thể mở rộng hoặc thu nhỏ.
Leader phải vừa quan sát thí sinh trong các hạng mục vừa chuẩn bị sắp xếp cho các hạng mục tiếp theo, quả là có không ít chuyện để làm.
“Nãy giờ là phổ cập vai trò cùng với thao tác máy tính cho Leader. Mọi người có câu hỏi gì không?”
Mashama-sensei hướng ánh nhìn vào mọi người, có vẻ như không có bất kỳ người nào thắc mắc.
“Vậy hôm nay đến đây thôi. Trường hợp muốn xác nhận lại thao tác máy tính thì có thể đến phòng đa năng dưới sự giám sát của giáo viên. Hết.”
Cứ như thế buổi hướng dẫn cho các lãnh đạo kết thúc và chúng tôi giải tán đi về.
3.
Về đến nhà, tôi nói tên lớp đối thủ cho Horikita rồi bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng vai trò của bản thân với tư cách là lãnh đạo.
Đây là lần đầu tiên tôi ra mặt trực tiếp trong một cuộc thi trường như thế này.
Thẳng thắn mà nói, nếu đây là cuộc thi cá nhân, tôi hầu như nghĩ rằng bản thân sẽ không thua.
Tuy nhiên, cuộc thi lần này là thi đấu chỉ huy toàn lớp.
Tôi chỉ có thể chiến đấu trong khả năng của một lớp.
Dù có là nhà chiến lược quân sự hiếm thấy trong cuốn Sonshi đi nữa thì với một binh đoàn trẻ con sẽ chẳng thể nào chiến thắng trước đối thủ đầy kinh nghiệm cả.
Chìa khoá ở đây chính là “quyền can dự” của lãnh đạo nhưng cần đặt tiền đề chiến đấu lên ngay từ đầu.
Đó là sự lý giải tiềm năng hiện tại của lớp C.
Người nào đó thích ai, ghét ai, giỏi gì và thiếu sót điều gì.
Nếu không thể nhận rõ cơ cấu này thì con đường dẫn đến chiến thắng xem như bị lấp kín.
Xét mặt năng lực thu thập thông tin và khả năng chỉ huy của mình thì bản thân không hơn được bao người trong lớp cả. Tình hình là tôi vẫn chưa biết đồ ăn yêu thích của những bạn như Shinohara hay Onodera.
Vậy thì phải bắt đầu từ đâu trước đây.
Được rồi. Tôi sẽ đi hỏi những người hiểu rõ lớp nhất.
Tuy đơn giản nhưng không còn cách nào khác.
Ba người người rành nhất là Hirata, Kei và Kushida.
Không chỉ là nghe từ ai đó, mà tôi muốn nghe từ tất cả mọi người nữa.
Tuy nhiên người có thể hợp tác mà không gây sai lầm nhất là Kei.
Hirata đang trầm cảm, còn về Kushida, hẳn vết thương từ đợt bỏ phiếu nội bộ trong lớp vẫn còn âm ỉ. Dù ngoại mặt chẳng thể hiện gì nhưng cô ấy có vẻ khá tức giận với Horikita. Còn việc cô ấy có hướng nghi ngờ về phía tôi hay không vẫn còn là ẩn số, nhưng tôi nên nhìn nhận rằng cô ấy đang đề cao cảnh giác.
Hoàng hôn buông xuống trước sáu giờ.
Tiếng chuông phòng vang lên báo có khách đến thăm.
Tôi không chần chờ mà mở khoá, mời người bên ngoài vào.
“Yahoo...”
Vị khách đó là... Karuizawa Kei, cô ấy vẫn đang mặc trên mình đồng phục trường.
“Cậu vừa nán lại trường à?”
“Tớ không giống cậu, bạn bè tớ nhiều lắm. Hôm nay tớ còn là nhân vật chính nữa.”
Kei thay đổi một chút sang cách nói ẩn dụ và mắt hướng nhìn tôi.
“Kei là nhân vật chính à? Tại sao vậy?”
Tôi tỏ ra không thể hiểu nổi và mắt cô ấy toát lên chút giận dữ.
“.... Sao cũng được. Lại nói, hiếm thấy cậu gọi tớ vào giờ này đấy. Không cần cảnh giác cũng không sao á hả, lỡ mà ai đó nhìn thấy là tớ gặp rắc rối đấy cậu hiểu không?”
Cô ấy lúng túng nhìn quanh phòng tôi.
“Không sao, sau khi cậu đi vòng vòng thì tính cần thiết đã giảm đáng kể rồi.”
“Do Hashimoto-kun lớp A, chắc vậy, và các học sinh lớp trên đã nhìn thấy bọn tớ à?”
“Đúng vậy.”
“Mối quan hệ của tớ và Kiyokata đang từ từ lộ ra ánh sáng nhỉ... Không sao chứ?”
“Hoàn toàn chẳng sao cả.”
Câu trả lời nhanh chóng của tôi khiến Kei vững lòng hay gì khiến cô ấy thở phào yên tâm.
“Nếu là thế thì ổn thôi.”
Quả thật có cách để giấu mối liên kết giữa tôi và Kei.
Tuy nhiên tình hình bắt đầu thay đổi rồi.
Hơn nữa, từ giờ trở đi công khai mà hành động sẽ dễ dàng hơn là làm gián điệp.
“Nhưng mà nè... giả sử bạn nam hay nữ cùng lớp thấy tớ đến đây thì sẽ nổi lên những lời đồn kì dị kiểu như một phòng cô nam quả nữ chiêng riêng hai người thì sao?”
"Cậu để ý mấy chuyện đó à. Lần này tớ giữ chức lãnh đạo lớp muốn gọi Kei, nhân vật trung tâm của lớp C tới, nên không có gì lạ lắm đâu."
Để trấn an cô ấy, tạm thời tôi lý giải thêm.
“Ừ. Mà đúng là vậy ha.”
Có vẻ Kei vẫn còn vướng mắt với vấn đề này.
“Mà phải rồi, sao cậu lại chấp nhận vai trò lãnh đạo thế? Vì cậu có 'điểm bảo vệ' nên thấy cảm thấy mắc nợ à, cậu có phải thế đâu.”
Hiểu tôi phết.
“Tạm gác chuyện nội tâm nghĩ gì qua một bên, phải giữ hình tượng với mấy bạn trong lớp nữa chứ.
Thêm nữa, Yamauchi mới bị đuổi học đã dấy lên lòng đa nghi cả mọi người. Tớ chọn như vậy đã là thượng sách rồi.”
“Nhiêu đó thôi?”
“Bấy nhiêu đó thôi.”
“Nếu là tớ ấy, dù có bị nói gì đi nữa cũng không đời nào chịu làm lãnh đạo đâu.”
Bới vì Kei đang tạo dựng một địa vị tương tự rồi. Dù cô ấy có mạnh mẽ nói 'điểm bảo vệ' là của riêng mình thì cũng không ai có thể nhiều lời được. Hay nhỉ.
“Những chuyện bên rìa để sau đi, giờ tớ muốn cậu kể về tình hình trong lớp.”
“Tình hình trong lớp hả—. Bắt đầu nói từ đâu mới được đây. Tớ không phải cái gì cũng biết. Đặc biệt là tớ không biết rõ lắm về nhóm con trai.”
“Cái đó không sao cả. Nếu được thì ngày hôm sau tớ sẽ đi hỏi riêng Kushida và Hirata nữa mà.”
"Hy vọng vậy."
Dưới tình hình bây giờ, thực hiện được hay không vẫn là dấu chấm hỏi.
“Nếu cậu hỏi cả hai người đó thì đã hiểu hết tình hình lớp rồi mà?”
Kei khoanh tay lại và nói tiếp.
“Kushida-san thì không nói, nhưng với Yousuke-kun thì hơi khó à? Vì hình như cậu ấy đang vướng một số vấn đề.”
“Cả cậu cũng nhận thấy à.”
“Nè, chẳng ai trong lớp C hoan nghênh tình trạng Hirata hiện tại như thế cả.”
Hirata của lớp C vắng mặt. Đúng thật là trăm hại một lợi. Lớp học mất ổn định do thiếu lãnh đạo
“Trước hết tớ định bắt đầu từ cậu.”
“Kể ‘bắt đầu từ tớ’ thì khó mở lời quá nên cậu phải đặt câu hỏi đó.”
Nếu cô ấy thích thế thì tôi chiều. Tôi sẽ hỏi thông tin của từng bạn từng bạn nữ.
Tôi bắt đầu ghi nhớ hồ sơ toàn bộ các bạn nữ theo danh sách học sinh.
4.
“Chuyện là thế đấy.”
Chưa đầy 10 phút tôi đã có được những thông tin cần thiết từ Kei.
“Nè, cậu không cần giấy nhớ luôn sao? Tớ không nói lại lần hai đâu đấy.”
“Không thành vấn đề.”
“Cậu thuộc kiểu ghi nhớ hết vào đầu à?”
“Đại khái thế.”
Tôi được khen mà chẳng thấy đâu dáng vẻ ôi thế đó hả, tuyệt ghê ha.
“Dù thế đi chăng nữa, lớp A là lớp đối thủ của chúng ta đúng không? Lần này quả thật có hơi gay go ha?”
“Người chiến đấu không phải chỉ mình tớ, mà còn có cả bạn cùng lớp là cậu nữa. Dù lãnh đạo có can thiệp bao lần thì chưa chắc có thể lật ngược ván cờ. Ngược lại, bên cậu ổn cả chứ?”
“A, tớ hả? Tớ thì~”
Cô ấy đang định nói gì đó nhưng lại dừng lại.
“Cố gắng đừng cho tớ ra trận đấy nhé?”
“Đó không phải là điều một mình tớ có thể quyết định. Tuỳ theo chiến lược của đối thủ nên khả năng là sẽ có hai lượt ra trận.”
“Không, không, quá rồi, tớ có giỏi mặt nào đâu.”
Cô ấy lắc đầu như trống bỏi thể hiện bản thân không muốn ra trận.
“Nếu là Kiyotaka thì sẽ thắng được Sakayanagi thôi.”
Cô ấy bật ngón cái mình lên. Hẳn vì cô ấy chỉ muốn giảm lượt ra trận của mình và không muốn gánh trách nhiệm đây mà.
Chỉ là trên thực tế Kei vẫn chưa đo được sự tồn tại của tôi trong cô ấy đến đâu.
“Không kỳ vọng sẽ thoải mái hơn đấy?”
“Cũng đúng ha.”
Nghĩ như thế khi thua thì sẽ thoải mái hơn.
“Thế, chuyện cậu gọi tớ chỉ có thế thôi à? Đây là việc chúng ta cần phải gặp mặt trực tiếp sao?”
Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ chỉ có thế thì gọi điện là được cơ mà.
“Cũng có lúc gặp nói trực tiếp cho dễ hiểu đấy chứ.”
Có lẽ không nhận được câu trả lời mong muốn khiến mặt Kei cứng lại.
“Phư... Tóm lại chuyện đến đây là xong rồi phải không? Thế, tớ...về đó?”
Tới đây, có lẽ cô ấy đoán tình hình không thay đổi gì nữa.
Sau khi cuộc nói chuyện ở mức cần thiết tối thiểu kết thúc, Kei nói như thế.“Nếu cần gì tờ sẽ liên lạc sau.”
“...Vâng, vâng biết rồi.” Biểu tình cô ấy như thể buông xuôi mọi mong chờ.
Cô ấy có vẻ không muốn nói và giữ ý đồ của mình cho đến cùng.
Nếu cô ấy nói ra thì tôi đã dễ hành động hơn rồi, nhưng...
“Cậu khoan đi đã. Tớ vẫn còn chút chuyện muốn nói.”
Vật mà tôi đã cất trong ngăn kéo để khi ai đó vào phòng không thể nhìn thấy.
Tôi đứng lên đi lấy nó.
“Chuyện gì.... nếu có chuyện cần nói thì nhanh lên.”
“Hôm nay... là sinh nhật cậu đúng không?”
“Ể... cậu cũng biết rõ ghê ha...?”
Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra vật đã chuẩn bị sẵn. Đây là thứ tôi đã nhờ shop của trường đặt giúp. Họ cũng dùng bao giấy gói sinh nhật giúp tôi nữa.
“Tớ chỉ đùa cậu tí thôi mà.”
“Hể, đừng hòng nhử tớ, nếu có quà thì mau mau đưa cho tớ đi chứ. Tớ đã nhận rất nhiều quà từ các bạn nên muốn dao dộng tớ không dễ đâu.”
Kei vừa không nhìn thẳng mặt tôi vừa chìa tay mình ra.
Tôi thấy thế và lập tức dừng tay đưa quà lại.
“Cậu muốn mà đúng không?”
“K...K...Không hề có?”
“Không hề có nghĩa là không cần phải đưa làm gì à?”
“H...Hả!? Nếu cậu đã một lần quyết định đưa cho tớ thì phải làm cho đến cùng chớ!”
Cô ấy nói mà tôi không hiểu gì.
“Vì nó cũng là quà cho Valentine trắng nữa đấy.”
“Tới nữa rồi... Cậu là kiểu người gom tặng một lần cho đỡ phiền phức à?”
Kei vừa thở dài chán chường vừa nhận quà từ tôi.
Hộp quà nhỏ hình tứ giác, hơn nữa rất nhẹ nên Kei tỏ ra nghi ngờ.
“Bên trong có đồ không đấy?”
“Tớ chẳng lấy đâu ra cái dũng khí tặng cậu hộp rỗng đâu.”
Nếu tôi mà làm thế thì sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của Kei mất.
“Thế tớ xác nhận tại đây được chứ?”
Kei định kiểm tra bên trong cái hộp như thể một viên cảnh sát đang thực hiện nghĩa vụ. Cô ấy cẩn thận tháo ra gói bao quà, mở ra nắp hộp đậy kín.
Từ ngoài nhìn vào, là một mảnh kim loại lấp lánh ánh vàng.
“Cá...Cái gì vậy?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi, nhưng dù là ai nhìn đia nữa thì câu trả lời rất rõ ràng..”
“Là dây chuyền.”
“Nhìn vô là biết mà, là do món quà quá quý giá cơ!”
“Quý giá?”
“Thì...thì vì dây chuyền đâu phải là thứ có thể dùng để tặng bạn bè đâu!”
Dù cậu nói vậy đi nữa...
Tôi không hiểu lắm lời Kei đang nói nên nghiêng đầu thắc mắc.
Tuy nhiên, thay vì trả lời tôi, hình như cô ấy còn muốn nói gì nữa.
“Hơn nữa, hơn nữa...kiểu phong cách này...cái hình đó là trái tim mà!”
Cô ấy đang nói về mặt dây chuyền hình trái tim à.
Có vẻ như quà sinh nhật tôi tặng không được ổn cho lắm thì phải.
“Kiểu như hình trái tim, đó!”
Cô ấy nhấn mạnh như khá không thích phần đó.
“Phư...phư...”
Tôi bị phản đối mà lại trông thấy khuôn mặt đỏ lựng ấy quả thật khiến bản thân cũng chịu không ít ‘sát thương’.
Đối tượng là ai, và quà tặng chính là vật gửi đi niềm vui đến người đó.
“Cái này chắc cao lắm hả?”
“Không rẻ thì phải. Khoảng hai mươi ngàn yên (= 4 triệu vnđ).”
“Sao cậu lại cố tình tặng tớ dây chuyền đắt tiền như thế vậy?”
“Cậu hỏi tại sao thì...”
Kei đỏ mặt một cách kỳ lạ rồi vừa nhìn tôi.
Lúc này nên thẳng thắn là tốt nhất.
“Nói thật thì tớ chưa bao giờ tặng quà cho bất cứ bạn nữ nào cả. Thế nên tạm thời trước mắt cứ thu thập thông tin rồi kiếm trên mạng. Top 1 quà tặng cho bạn nữ trên website lớn tên Rakkan Ichiba là dây chuyền của tiệm này, họ còn ghi đặc biệt hợp với học sinh phổ thông.”
Tôi nhớ dòng chữ ghi món quà trả lễ thích hợp nhất không cần biết đó là người yêu hay không.
Tôi đã suy luận rằng món quà sinh nhật kết hợp với quà trả lễ Valentine trắng thì nên tặng đồ có giá trị.
“Uwa...”
Không biết sao mà tôi bị ánh mắt đầy hứng khởi bao quanh.
Lẽ nào tôi đã phạm sai lầm gì à.
“Đầu óc cậu thông minh là thế, nhưng sao đụng mấy chuyện này lại không khác gì tên đần nhỉ. Đần thật. Vốn dĩ những thứ ghi như hợp để tặng hay mua đều là chữ dành cho những cô gái muốn tự tay chọn. Họ có hứng thú và biết đồ nào hợp với mình. Mà, cũng may không phải là mấy cái nhẫn cần xác nhận kích cỡ ngón tay đấy. Theo đánh giá của tớ thì cậu đạt 10, trên thang điểm 100.”
Một món quà giá trị đổi lại một kết quả đắng lòng...
Được một đống kinh nghiệm từ nữ giới thế này có hơi.
Tôi đã nghĩ nên chọn cái tốt nhất, nhưng bản thân lại nghĩ tới cảm xúc của đối phương.
“Nếu tớ tuỳ tiện mua hộp bánh kẹo cho cậu thì?”
“Có lẽ tớ sẽ nâng lên 15 điểm chăng?”
Vòng cổ gần 2 man (= 4 triệu vnđ) lại có điểm không cao bằng một hộp bánh kẹo sao.
“Mở ra rồi nên cũng không hoàn trả được, nếu cậu không thích thì cứ để đấy rồi về cũng được. Tớ sẽ tặng cậu hộp bánh kẹo sau vậy.”
Tôi thở dài ngao ngán vì sự thiếu kiến thức của mình vừa đề nghị.
Hẳn quà 15 điểm sẽ khiến Kei vui hơn quà chỉ có 10 điểm.
Tôi đã nghĩ thế và...
“..........”
Kei nhìn vòng cổ rồi lại ngước lên nhìn tôi.
Tiếp đến cô ấy đeo dây chuyền mà tôi nghĩ sẽ cất đi vào cổ mình.
Cô ấy nói mượn gương một chút rồi đứng trước gương phòng tôi mà xem xét cổ mình.
“Ừm... Đúng như tớ nghĩ, trái tim thật là trẻ con. Nhưng do tớ xinh nên mặc cái gì cũng hợp hết—-”
Nghe như 1 đứa năm nhất đang ra vẻ. Còn Kei thì lại tràn ngập tự tin.
Cô ấy xoay qua xoay lại nhìn ngắm trong chốc lát rồi gật gù ra dáng hài lòng.
Tôi nghĩ cô ấy đeo thử xong sẽ trả lại cho tôi, nhưng không, cô ấy tháo nó ra, cẩn thận cất vào hộp và bỏ vào cặp mình.
“Mà, vì có vẻ đây là món quà đầu tiên cậu tặng cho con gái nhỉ? Tạm thời, tớ cứ nhận giúp cậu đấy.”
“...Cũng được.”
Vì dù cho có bị trả lại thì cũng chắc gì đã có ai để tặng đâu.
Ghi chú
Awase Từ giờ bé Na sẽ ôm xô do bé A bận deadline, mọi người chúc 2 gái nhà ta valentine cô đơn 1 cách vui vẻ nào.