Chương 05: Những nghi ngờ của Matsushita
Chương 05: Những nghi ngờ của Matsushita
Vào ngày 3 tháng Tư khi kỳ nghỉ xuân sắp kết thúc, tôi, Chiaki Matsushita đã quyết định.
“Được, việc này làm mình cảm thấy hứng thú.”
Cảm giác này đã vương vấn trong tôi kể từ bài thi cuối năm.
Đó là do sự tồn tại của người bạn cùng lớp mang tên Ayanokouji Kiyotaka.
Gần đây tôi bắt đầu để ý tới cậu ta. Tuy nhiên nếu kể với ai khác, có lẽ họ sẽ bảo đó là tình yêu, thầm thương hay thứ gì đó tương tự.
Việc này nhất định không phải thế.
Tôi có thể dõng dạc tuyên bố ngay tại đây việc này không phải là tình yêu hay chuyện gì giống vậy.
Mà thay vào đó, tôi bắt đầu cảnh giác Ayanokouji-kun.
Nếu tôi kể với ai đó trong lớp, có lẽ họ sẽ nghiêng đầu bối rối.
Nhưng tôi đang sử dụng cách thức của mình để tìm ra câu trả lời.
Để có thể hiểu được cảm giác của tôi, trước hết tôi cần phải giới thiệu bản thân cho mọi người.
Tôi được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, được cha mẹ rất yêu thương và nuôi dưỡng trong một môi trường không hề kiềm hãm sự tự do của tôi.
Họ mua bất cứ thứ gì tôi thích và đổi lại, tôi cũng đạt được kết quả vượt trội ở trường.
Quan hệ giữa tôi và gia đình rất tuyệt vời, vì tôi tôn trọng họ và họ tôn trọng tôi.
Hơn nữa, tôi cũng được ban phước khi sở hữu ngoại hình cuốn hút, dù tôi không bảo là quá tuyệt.
Nếu ai đó biết về mọi chuyện, nhất định họ sẽ ghen tị.
Trưởng thành, trải nghiệm qua vài mối quan hệ, rồi cưới một người đàn ông có tài chính tốt.
Dù đó không phải là cuộc sống tốt nhất nhưng có thể cân nhắc là may mắn.
Ngoài ra, tôi cũng có nhiều ước mơ cho tương lai của mình.
Mặc dù tôi có nhiều sự lựa chọn, nhưng tôi đang xem xét việc làm một tiếp viên hàng không của một hãng bay quốc tế hay của một công ty lớn.
Tuy nhiên, vì đã được nhập học vào đây, tôi phải có mục tiêu cao hơn.
Du học ở trường đại học có danh tiếng, rồi trở thành đại sứ quán, và tới Liên Hiệp Quốc… tôi có thể dần thấy được viễn cảnh đó xảy ra.
Cuộc sống của tôi rất suôn sẻ, một con đường vạch trước không có thất bại nào cho tôi.
Tuy nhiên, sai lầm đầu tiên của tôi là sau khi nhập học tại đây. Chỉ khi tốt nghiệp từ lớp A thì tôi mới có thể nhận được một nền giáo dục tốt hơn trong tương lai và những cơ hội việc làm.
Nói cách khác, tốt nghiệp từ lớp B hay thấp hơn sẽ không có giá trị.
Dĩ nhiên tôi khá tự tin vào năng lực của bản thân để có thể bảo vệ con đường tương lai mà mình khao khát.
Nhưng… việc tốt nghiệp từ lớp B và thấp hơn sẽ là một trở ngại.
Tôi có thể bị gắn mác ‘một học sinh không thể tốt nghiệp từ lớp A’, việc đó khá phiền phức.
Sự khác biệt lớn giữa ưu và nhược điểm mà nó tác động tới tương lai là tiêu cực đối với tôi, người tìm kiếm sự ổn định.
Sai lầm tiếp theo đó là không được chỉ định vào lớp A. Thay vào đó tôi được chỉ định vào lớp D. Nghĩa là tôi phải mang một bất lợi rất nặng nề cho bản thân.
Tôi không quá lo lắng khi mới nhập học. Tuy nhiên chính sự lơ là đó đã khiến tôi thất bại.
Chỉ trong một tháng, điểm lớp đã cạn kiệt và chúng tôi ngay lập tức đứng chót bảng xếp hạng.
“Khi bình tĩnh nghĩ lại… thì liệu khi đó chúng tôi có cơ hội…?”
Đúng thế. Dù ban đầu chúng tôi ở lớp D, nhưng các lớp đều có khởi đầu như nhau.
Nếu hiểu được tình huống trong tháng đầu tiên thì có lẽ chúng tôi đã có thể vươn lên lớp trên.
Mặc dù đó là một khởi đầu tồi tệ nhưng sau một năm, điểm lớp cũng đã tăng.
Có lúc chúng tôi thậm chí còn lên được lớp C. Việc lên hạng vẫn còn có thể…
“Không, điều đó là không thể.”
Dù cho tôi đã nhận ra điều đó ngay từ đầu, nhưng năng lực giữa các lớp có một sự khác biệt lớn hơn tôi nghĩ. Không sớm thì muộn, khoảng cách đó sẽ lớn dần lên.
Chỉ là mọi chuyện trong năm nay trôi qua thật suôn sẻ. Khoảng cách năng lực giữa lớp tôi và những lớp khác là quá lớn. Nếu điều đó không thay đổi thì cơ hội vươn lên lớp A gần như là 0.
Mặc dù tôi không muốn nói lại điều này, nhưng tôi tự tin nghĩ rằng mình là một trong những học sinh top khối.
Nếu nhìn một cách toàn diện hơn, tôi phải ở trong top 10 của năm. Tuy vậy tôi không hề nổi trội trong lớp D. Thay vào đó tôi ở đâu đó giữa bảng xếp hạng, bởi vì tôi muốn che giấu năng lực của mình.
Dĩ nhiên tôi sẽ không là gánh nặng trong trường hợp quan trọng, nhưng tôi không thích quá nổi bật. Thêm vào đó, hội bạn tôi chơi có những người có năng lực khá thấp.
Một nửa học sinh lớp D thuộc 10-20% đáy của năm học.
Nếu bất cẩn bộc lộ năng lực thật sự của bản thân thì những người khác sẽ bắt đầu cảm thấy ghen tị. Họ cũng có thể dựa dẫm vào tôi quá mức và việc đó cũng rất phiền. Và tôi muốn tránh điều đó.
Hơn thế nữa, cho dù tôi có thể hiện hết năng lực của mình thì tình hình lớp cũng không thay đổi nhiều. Bởi sau cùng thì tôi chỉ là một học sinh xuất sắc chứ không phải thiên tài.
Bên cạnh đó, tôi không phải dạng người chủ động.
Chỉ như vậy…
Dù không nghĩ mình phải gặt hái thứ mình không gieo trồng, nhưng tôi thật sự muốn tốt nghiệp từ lớp A.
Nếu điều đó có thể, tôi muốn đi một con đường dễ đàng để có được một tương lai ổn định.
Để đạt được điều đó, tôi cần khiến toàn bộ học sinh lớp D làm việc cực lực hơn nữa…
Nhìn lại năm trước, tôi đã nghĩ điều đó là không thể và bỏ cuộc giữa chừng.
Thật sự lớp tôi cũng có vài học sinh rất tài năng.
Như Horikita-san, Hirata-kun và Kushida-san. Và cũng có những học sinh thông minh như Yukimura-kun và Mii-chan.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Nói đúng hơn thì phần lớn học sinh trong lớp đang kéo tập thể xuống. Nếu cân nhắc thêm việc đó thì tình hình của lớp khá tiêu cực.
Chỉ cần có thêm 2 hay 3 học sinh nữa có năng lực tương tự những người tôi đã đề cập trước đó thì… thật là bực mình quá đi!
Đúng thế.- Điều đó chính xác.
Suy nghĩ đó dằn vặt tôi cho tới khi Ayanokouji-kun xuất hiện.
Dù điều này chỉ là đơn phương phỏng đoán, nhưng tôi nghi ngờ có lẽ Ayanokouji cũng là kiểu người giống tôi.
Tôi luôn cảm thấy ngay từ lúc đầu, cậu ta chỉ muốn một cuộc sống cho riêng mình nên đã chọn nhập học tại đây.
Dù khi so với tôi, cậu ta không có nhiều khao khát thành công, và không quan tâm đến cái mác lớp A hay D.
Nhưng cậu ta lại sở hữu một khả năng to lớn.
Nếu suy đoán của tôi chính xác…
Thì thêm tôi nữa, lớp D sẽ có thêm hai thẻ bài.
Nếu chuyện là thế thì dựa vào cách chúng tôi chủ động, sẽ cho thấy được liệu việc nắm tới những lớp trên có khả thi.
Những suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi dạo gần đây.
Tại sao tôi nghĩ cậu ta là kiểu người đó?
Thay vì bảo là nó dựa trên bằng chứng, thì có vài thứ về cậu ta rất đáng ngờ.
Thỉnh thoảng Karuizawa-san sẽ cố nhận lấy cái nhìn của Ayanokouji-kun, cũng như việc có chút khoảng cách giữa họ.
Ban đầu tôi cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng ngay sau đó, cô ấy bất ngờ chia tay với Hirata-kun, điều này xác nhận mối nghi ngờ.
Cô ấy bị Ayanokouji-kun cuốn hút.
Kazuizawa-san, người nghĩ hẹn hò với một người đàn ông tốt sẽ mang lại vị thế cao, lại chọn Ayanokouji-kun.
Tại sao lại thế? Do cậu ta đẹp trai hơn ư? Không, tôi không nghĩ đơn giản như thế.
Nếu vậy thì sẽ tiện hơn khi Karuizawa-san vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ với Hirata-kun, người được rất nhiều người yêu mến.
Vậy- có phải là do Ayanokouji-kun tài năng đến mức để bù đi việc không nổi tiếng?
Đó chính là kết luận của tôi.
Nếu mọi chuyện là thế, thì rất nhiều thứ sẽ dần được liên kết lại một cách đáng kinh ngạc.
Ayanokouji-kun khá thân với leader của lớp như Horikita-san và Hirata-san. Cả hai người họ nhất định đều nghĩ tốt về cậu ta. Thêm vào đó, dường như cậu ta cũng thân thiết với Ichinose-san.
Và trước đó, trong buổi hội thao, cuộc đua kịch liệt giữa cậu ta với hội trưởng hội học sinh Horikita, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy nó thật kỳ lạ.
Thêm vài đó, Sakayanagi-san đã huy động toàn bộ lớp A để cậu ta có được điểm bảo hộ.
Chúng tôi đã nghĩ cậu ta đã bị chọn ngẫu nhiên để Yamauchi-kun bị đuổi học, nhưng ngay sau đó, cậu ta nắm giữ vai trò chỉ huy và tham gia vào bài thi, gọi mọi thứ là trùng hợp thì thật lười nhác.
Với nhiều mảnh ghép được liên kết lại với nhau, mọi người hẳn phải hiểu rõ về sự tồn tại bí ẩn của Ayanokouji-kun.
Tuy nhiên hầu hết mọi người không biết điều này.
Nhưng việc đó cũng dễ hiểu vì cơ bản thì cậu ta chưa bao giờ thể hiện năng lực thực sự của bản thân trước mặt mọi người. Dù việc chạy nhanh là một năng lực vượt trội, nhưng với điều đó thôi thì chỉ ở cấp tiểu học thì cậu ta mới đứng thứ hạng cao trong lớp.
Đối với học sinh cao trung… không, khi đến tuổi trưởng thành thì kỹ năng giao tiếp sẽ ngày càng quan trọng hơn.
Hầu hết những học sinh ở vị thế cao đều có cả năng lực vượt trội và kỹ năng giao tiếp.
Thiếu một trong hai sẽ thay đổi hoàn toàn ấn tượng của bạn trong mắt những người khác.
Cậu ta chỉ là một học sinh chạy rất nhanh nhưng lại mờ nhạt. Đó là ấn tượng của nhiều người về Ayanokouji-kun.
Nếu cậu ta có kỹ năng giao tiếp tốt thì Ayanokouji-kun sẽ ở một vị thế tương đối cao trong lớp.
Dù việc đó phụ thuộc vào tính cách của cậu ta, nhưng cậu ta thực sự đã có thể là một trong cặp song sinh đứng đầu lớp cùng với Hirata-kun.
Nhưng việc này chẳng là gì ngoài phỏng đoán, hay chính xác hơn là không có nghĩa lý gì.
Như thể bảo nếu Sudou-kun thông minh hay dễ bắt chuyện hơn, hoặc nếu Yukimura-kun có khả năng thể chất cao hơn, những tình huống đó chỉ có thể xảy ra ở chiều không gian khác.
Ưu tiên cao nhất tại lớp chúng tôi là ‘học vấn’, theo sau là ‘thể chất’.
Rất có khả năng Ayanokouji-kun đáp ứng đủ cả hai tiêu chuẩn trên.
Hơn thế nữa, khả năng của Ayanokouji-kun trong hai lĩnh vực đó thậm chí có thể vượt qua Hirata-kun, một châu báu bị chôn vùi đang chờ được khai phá.
Dĩ nhiên suy nghĩ này ít nhiều dựa trên việc tôi muốn cậu ta là như thế.
Nếu mọi chuyện là thật thì cậu ta sẽ trở thành một sức mạnh đáng kể để cải thiện lớp học.
Mà thực ra, thậm chí nếu cậu ta cùng đẳng cấp với tôi thì tôi cũng không phàn nàn.
Lý do tôi trở nên để tâm tới Ayanokouji-kun là do ảnh hưởng của cậu ta trong bài thi cuối kỳ.
Có một câu hỏi tôi đã không thể giải được trong sự kiện toán phản xạ, nhưng Ayanokouji-kun đã trả lời một cách chính xác.
Đó là một trong chuyện khiến tôi tự tin trong việc này.
Tôi muốn hiểu sự bí ẩn đằng sau năng lực của cậu ta.
Và nếu năng lực của cậu ta là thật- thì chẳng có lý do gì mà không tận dụng nó cả.
Cả sức mạnh thể chất lẫn học vấn của cậu ta điều tương tự tôi, đó là điều tôi chắc chắn.
Nhìn cách cậu ta ẩn mình trong suốt một năm thì có lẽ những phương pháp bình thường sẽ không thuyết phục được.
Tuy nhiên tôi tự tin về khả năng đánh giá người khác của mình, và năng lực của bản thân trong một cuộc đấu trí. Vì thế nên tôi có lợi thế trong chuyện này.
Khiến cậu ta nghĩ tôi tiếp cận do tò mò, tìm ra bản chất thật của cậu ta, và ép cậu ta hợp tác.
Và chuyện này sẽ là một dấu hiệu có cuộc phản công của lớp chúng tôi vào năm sau.
“…Chỉ đùa thôi.”
Suy nghĩ vươn lên lớp A nghe thật hấp dẫn. Nhưng việc tôi hành động vào lúc này không chỉ do thế. Buồn chán cũng là một yếu tố.
Trên con đường tôi đi, tôi không chỉ tìm kiếm sự ổn định mà cũng muốn trải nghiệm sự hồi hộp của cuộc sống. Tôi muốn chạy theo những bí ẩn mà các học sinh khác không có. Đó là nguyên do tôi muốn bắt chuyện với Ayanokouji-kun.
Tôi thay đồ, vì có hẹn gặp với bạn tại trung tâm mua sắm Keyaki vào ngày hôm nay.
Trong thời gian này, tôi sẽ tập trung vào đám đông hỗn loạn nhằm tìm bằng được Ayanokouji-kun.
Tuy nhiên, khả năng gặp cậu ta một cách tình cờ trong khuôn viên trường thấp đáng kể.
Tôi đã không thấy cậu ta trong nửa đầu kỳ nghỉ xuân, thật lãng phí thời gian.
Tôi muốn có manh mối.
Khao khát và tò mò xâm chiếm và điều khiển ánh mắt của tôi trong những ngày này.
1
“Matsushita! Ở đây này~”
“Chào cậu~”
11 giờ sáng.
Tôi gặp gỡ Shinohara-san và Satou-san, nhóm bạn thường chơi chung.
Trong suốt kỳ nghỉ xuân này, bọn tôi thư thái gặp nhau mỗi ngày để vui vẻ trò chuyện về đủ loại chủ đề khác nhau.
Dù không ghét việc đó nhưng tôi cảm thấy hơi chán. Tôi đã giả vờ làm một học sinh tốt trong một năm qua, và tôi đang tìm kiếm sự hào hứng.
Vậy nên, tôi quyết định nói đến những chủ đề thú vị hơn.
“Shinohara-san, cậu với Ike-kun có tiến triển gì chưa?”
“Chờ đã, ể ể ể ể!? Không không không, với cậu ta ư!?”
Shinohara-kun nhanh chóng phủ nhận, nhưng việc đó không thể che giấu đi việc cô ấy đang bị lung lay.
Ánh mắt của Satou có chút ngạc nhiên ‘Cậu thực sự muốn bắt đầu chủ đề này ư’, kèm với một chú hào hứng, làm tôi cảm thấy thích thú.
Dĩ nhiên là Shinohara-san và Ike-kun đang thân thiết với nhau trong vài tháng qua, những tin đồn như thế đã được nhắc tới.
Dù cố che giấu nhưng trường học vẫn là nơi rất nhỏ bé.
Nếu một cặp đi với nhau, nhiều người sẽ dễ dàng bắt gặp họ.
“Mình nghĩ đã đến lúc chia sẻ với bọn mình rồi chứ?”
“Mình, mình đã nói là chuyện đó là không thể nào mà… Nhìn này, chúng ta đang nói về Ike đó? Cậu ta là hình mẫu của một kẻ thất bại!”
Những lời Shinohara-san dùng để phủ nhận hoàn toàn là sự thật. Chỉ nhìn vào đặc điểm của cậu ta thì nó thuộc về thứ hạng thấp.
Cậu ta lùn, học tập thì vất vả, khả năng giao tiếp kém. Từ góc nhìn của tôi thì cậu ta là người có vô vàn điểm yếu. Tuy nhiên, tình yêu không được đánh giá từ những nhân tố đó.
Luôn có khả năng một người phụ nữ sa vào lưới tình với một người đàn ông vô dụng, như thể bất chợt bạn bị vướng vào một vụ tai nạn vậy.
Và khi cân nhắc thứ hạng của Shinohara-san trong lớp, thì họ thậm chí còn hợp nhau đến kì lạ.
“Thế này không tốt đâu, cậu thích cậu ta nhưng cậu ta lại chẳng biết gì cả.”
Mắt Satou-san sáng lên vì cả bọn đang nói về tình yêu, cô ấy mỉm cười với Shinohara-san.
“Mình đã nói rồi, chuyện không như thế.”
“Cậu đâu cần phải phủ nhận, mình chỉ muốn nghe suy nghĩ thật lòng của cậu, được chứ?”
Đối mặt với Shinohara, người không chịu thừa nhận, tôi khiến Satou-san thúc ép cô ấy.
“Đúng thế, mình cực kỳ hứng thú luôn! Kể đi, kể bọn mình nghe đi!!”
Trong những lúc thế này, thật tiện khi có thể dùng Satou-san để làm điều tôi muốn, chỉ bằng việc gợi ý cho cô ấy. Cô ấy không phải dạng người nghĩ quá nhiều. Và đương nhiên điều này là điểm bất lợi trong năng lực học vấn của cô ấy.
Dù đó là một đánh giá rất thô lỗ, nhưng tôi không nhất thiết ghét cô ấy.
Cả Shinohara-san và Satou-san điều là những người bạn thân và cần thiết đối với tôi.
Nếu họ gặp rắc rối, tôi sẽ đưa tay giúp đỡ.
Tất nhiên mọi việc sẽ tốt hơn nếu họ có năng lực như tôi.
Shinahara-san, người đang hoàn toàn không biết suy nghĩ của tôi, bắt đầu kể về mối quan hệ của cô ấy với Ike-kun.
“Gần đây, mình cứ cãi nhau về những thứ ngu ngốc với cậu ta. Nên thật lòng mà nói thì mọi thứ không tiến triển gì nhiều.”
Shinohara lắc đầu thở dài.
Tuy nhiên cô ấy không bảo là không thể hoàn toàn tiến triển.
“Dù sao thì cả hai cậu đều không quá thẳng tính- nếu chuyện tương tự xảy ra lại, nhất định sẽ có thay đổi.”
Dù là một cặp hợp nhau, nhưng giữa họ luôn có xung đột về những chuyện kỳ lạ.
Nếu có thể vượt qua chuyện này, mối quan hệ giữa họ sẽ ngay lập tức được cải thiện.
“Nói đủ về mình rồi, còn cậu thì sao Matsushita? Cậu có thích ai không?”
“Mình ư?”
Đúng như tôi nghĩ, Shinohara-san hỏi một câu như thế.
“Cậu từng bảo nếu có hẹn hò với ai, người đó phải là một đàn anh.”
Như thể mới nhớ lại một chuyện gì đó, Satou-san liền nhảy vào câu hỏi của Shinohara-san. Không cần biết ai là nhân vật chính của chủ đề, miễn nó là về các mối quan hệ thì luôn được chào đón. Con gái là thế.
“Đúng thế. Tuy nhiên- nếu cậu ta đáp ứng được vài điều kiện nhất định, thì không là đàn anh cũng được.”
Điều khiển cách nghĩ của hai người họ, rồi từ từ dẫn hướng cuộc trò chuyện theo hướng tôi muốn. Nhìn vậy nhưng việc này không khó. Chuyện xảy ra rất bình thường vào mỗi ngày. Chỉ là chúng ta có nhận ra hay không thôi.
“Ồ-, vậy là cậu đã đổi ý?”
Dĩ nhiên Satou-san không muốn thay đổi chủ đề này, vì đây là lần đầu tiên cô ấy nghe về nó.
“Mình không hề hạ thấp tiêu chuẩn hay gì đâu. Cả ngoại hình lẫn tính cách của người đó phải là hoàn hảo. Và… còn cả hoàn cảnh gia đình nữa. Mình cũng muốn cha mẹ người đó có một nền giáo dục cao cấp và những thành tựu cơ.”
Chẳng cần biết con họ tuyệt vời đến thế nào, nếu cha mẹ họ không như thế thì họ không đáp ứng tiêu chuẩn của tôi.
“Người có hoàn cảnh gia đình tốt… một người như Koenji-kun chăng?”
Shinohara-san hỏi một cách nghi ngại.
“Ể~? Dù ngoại hình cậu ta nhất định không tệ, nhưng chẳng phải cậu ta có hơi…?”
Satou-san trở nên do dự khi nghe cái tên Koenji. Đánh giá của Koenji-kun trong lớp thấp đến đáng kể. Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu ta là vật cản đối với lớp. Tuy nhiên, có thể thấy được sự khác biệt lớn về vị thế của cậu ta trong lớp và bên ngoài.
Nếu người ngoài nhìn vào, đánh giá về Koenji-kun sẽ là hoàn hảo, dù là nói về ngoại hình hay hoàn cảnh gia đình. Và cậu ta cũng có mặt lịch lãm. Nên việc nữ sinh ở các khối hứng thú với cậu ta không có gì ngạc nhiên. Về năng lực học vấn, dù không nghiêm túc nhưng vẫn có thể thấy được khả năng thực sự của cậu ta. Có thể nói cậu ta là một trường hợp hiếm hoi đáp ứng đủ toàn bộ tiêu chuẩn của tôi. Tôi nghĩ Koenji-kun đứng đầu trong lớp chúng ta nếu chỉ nói về năng lực.
Tuy nhiên, những thứ khác cũng rất rõ ràng khi nói về cậu ấy.
Đó không phải dạng người có thể thuyết phục bởi người khác.
Một kẻ lập dị ngoài sức tưởng tượng.
Ngay từ đầu, tôi đã biết việc cố bắt chuyện với cậu ta là vô ích.
Nếu thế thì so với Sudo-kun và Ike-kun, cậu ta chỉ… Không… có thể nói cậu ta là gánh nặng cản trở lớp nhiều nhất.
“Koenji-kun, không đâu. Nếu là về chuyện này thì mình còn không xem cậu ta là con người.”
Cả hai cười phá lên khi nghe đánh giá của tôi.
“Nếu cậu ta nghiêm túc, thì nhất định sẽ vượt qua Hirata về độ nổi tiếng, nhưng mình biết cậu ta nhất định sẽ không nghiêm túc đâu.”
Đó là đánh giá của tôi.
Shinohara-san và Satou-san đều đồng tình.
Cậu ta là một trường hợp hiếm hoi dạy tôi rằng, chỉ cần 1 lỗ hổng là đủ để thang điểm đánh giá ai đó tụt từ 100 xuống 0.
Khởi đầu với mối quan hệ giữa Ike-kun và Shinohara-san, rồi tới mẫu người lý tưởng của tôi, tôi tiến tới giai đoạn tiếp theo.
“Mà nói này, Satou-san, chuyện cậu với Ayanokouji-kun sao rồi?”
“Ể…? Tại sao, tại sao lại hỏi mình chuyện này?”
Satou cứng người trước câu hỏi không lường trước được.
Shinohara-san trông như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó, chuyển ánh mắt sang nhìn Satou-san. Trong kỳ nghỉ đông, Satou có kể chúng tôi chuyện gì đó. Thời điểm đó, cô ấy kể về tình yêu của mình với Ayanokouji-kun, và tự hỏi liệu mình có nên ngỏ lời với cậu ấy. Lúc đó, cũng như chuyện với Ike-kun và Shinohara-san giờ đây, tôi tính chỉ tận hưởng việc ngắm nhìn họ tiến triển, trong khi hỗ trợ từ phía sau.
“Chuyện… không phải…”
Dù muốn phủ nhận nhưng Satou-san lại chần chừ.
Và khi tôi để ý thì Satou-san đã ngay lập tức muốn dừng chủ đề này khi chuyện với Ayanokouji-kun được nhắc tới.
Dĩ nhiên sau khi thấy như thế, Shinohara-san và tôi không đào sâu thêm nữa, vì đã biết được kết quả.
Có lẽ cậu ta đã từ chối hay cô ấy đổi ý. Nói ngắn gọn, miễn Satou-san không muốn nói, thì chúng tôi sẽ cẩn thận không nói về chủ đề này nữa.
Tuy nhiên, nếu tôi muốn hiểu rõ hơn về con người Ayanokouji-kun thì đây là thứ tôi không thể bỏ qua.
“Hai cậu… có thể giữ bí mật chuyện này không?”
Cô ấy lên tiếng.
Shinohara-san và tôi biết rõ hai đứa sắp được nghe một thứ thú vị, đặt lên tay lên hai bên vai cô ấy.
“Tất nhiên rồi!”
2
Và rồi cả bọn đi tới một quán cà phê để lắng nghe rắc rối của Satou-san.
Hai đứa tôi chuẩn bị để cô ấy có thể bày tỏ một cách cởi mở.
Sự chuẩn bị này là cần thiết cho con gái bọn tôi để người kia có thể nghĩ kỹ về nó.
Không như đám con trai luôn đi thẳng vào vấn đề, con gái luôn tìm sự xác nhận trước.
Đó là một cách hay để đi vào vấn đề.
“Thật ra thì… mình… mình đã tỏ tình với Ayanokouji-kun…”
Tôi cùng với Shinohara-san xém phun hết cả nước hai đứa đang uống sau khi nghe điều đó.
“Ể? Ể!? Th, thật ư? Lúc nào vậy?!”
Shinohara-san đã nghĩ mình là người đi trước trong chuyện này nên không thể không lên tiếng hỏi.
Dù tôi nghĩ đã có chuyện xảy ra giữa hai người họ, nhưng không thể ngờ mọi thứ lại tiến triển đến thế này.
Nhưng mặc khác thì kết quả đã quá rõ ràng.
Nếu hai người họ hẹn hò thì cô ấy nhất định sẽ kể với chúng tôi.
Thậm chí nếu cô ấy ngại nói thì tôi cũng sẽ để ý thấy.
Vì chuyện không phải như thế, có nghĩ…
“Mình đã bị từ chối.”
Từ dáng vẻ đó thì có lẽ đã một thời gian trôi qua kể từ lúc đó. Tôi không nhận thấy sự buồn chán trong lời nói của cô ấy.
Đó hẳn là kết quả của việc khóc nhiều lần và giờ đây, trông cô ấy như thể chỉ muốn vượt qua nó.
Nếu như vậy- thì có lẽ cô ấy đã ngỏ lời trong kỳ nghỉ đông.
Tuy nhiên, chuyện có thể là do bọn tôi đã thúc ép cô ấy thổ lộ quá sớm. Nếu là do thế thì bọn tôi thực sự có lỗi.
“Nghiêm túc đó ư! Ayanokouji-kun, cậu ta bị ngốc à!?”
Lời tỏ tình từ một cô gái, đặc biệt là từ một cô gái với ngoại hình hoàn hảo như Satou-san.
Dường như Shinohara-san bị sốc và cảm thấy tức giận trước việc Satou-san bị từ chối.
“Tại sao chứ? Tại sao cậu lại bị từ chối?”
“… đơn giản là cậu ta gặp rắc rối với cảm xúc của bản thân. Cậu ta bảo không thích mình nên không thể hẹn hò được.”
Shinohara-san đặt tay lên trán, cảm thấy hoài nghi.
“Thế chẳng phải là cậu ta đã có người khác rồi sao? Có lẽ ai đó như Horikita-san chẳng hạn.”
Khi tôi cố xác nhận điều đó, cô ấy chỉ lắc đầu.
Bất cứ khi nào Ayanokouji-kun được đề cập, hình bóng của Horikita-san luôn ẩn hiện phía sau.
Nhưng gần đây, mọi người dần để ý đến sự hiện diện của cậu ta nhiều hơn.
Có những lời đồn về việc Ayanokouji-kun và Horikita-san đang hẹn hò. Những tin đồn kiểu vậy đã được bàn tán một thời gian khá dài.
Tuy nhiên vì không có bằng chứng nên mọi người không nói về nó nữa.
“Cậu ta bảo điều tương tự sẽ xảy ra với Horikita-san và Kushida-san.”
Không ngạc nhiên lắm vì trông hai người họ không thân thiết đến mức đó.
“Khônggggggg, cái-?”
Không để tâm tới tên Horikita-san, Shinohara-san ngạc nhiên khi tên của Kushida được nhắc tới.
“Vậy chúng ta có thể xác nhận rằng cậu ta chỉ là một tên đần độn không hứng thú với tình yêu… điều này thật làm mình ớn lạnh…”
Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại đi đến kết luận như vậy. Tuy nhiên, dường như Satou-san không đồng ý với điều đó.
“Nếu cậu ta không bị hấp dẫn bởi những cô gái dễ thường thì… có nghĩa là cậu ta đã có đối tượng của mình rồi phải không?”
Tôi nói điều này trong khi nhìn thẳng vào Satou-san, nhưng cô ấy tránh ánh mắt của tôi và gật đầu.
Phải để ý người mình thích hơn bất cứ ai.
Nên người hiểu Ayanokouji-kun rõ nhất hẳn phải là Satou-san.
“Tớ đoán là Ayanokouji-kun… thích Karuizawa-san.”
Satou-san nói điều này trong khi quay mặt đi.
“Cậu đang đùa phải không? Đó là thật ư? Hử? Nghiêm túc sao? Karuizawa-san!?”
Shinohara-san và tôi trao đổi ánh nhìn với nhau lần nữa.
Nếu ai đó tình cờ nghe chuyện này, họ nhất định sẽ nghĩ đây là một cặp đôi không ai nghĩ tới.
Tôi giả vờ bị sốc. Tuy nhiên, tận sâu trong lòng thì tôi đồng ý với điều đó.
Vì suy đoán của tôi tương đồng với Satou-san.
“Đúng thế. Thật ra thì… Karuizawa có lẽ cũng thích Ayanokouji-kun… đó là điều mình nghĩ.”
“Lẽ nào cuộc chia tay của Karuizawa và Hirata-kun liên quan tới việc này?”
Trước câu hỏi của tôi, Satou-san không hoàn toàn chắc chắn nhưng vẫn gật đầu.
Vậy là cô ấy cũng đã suy nghĩ về nó.
“Chuyển từ Hirata-kun sang Ayanokouji-kun? Điều này- xin lỗi các cậu nhưng mình không hiểu được.”
Tôi không nghĩ đây là chuyện Shinohara-kun, người đã chọn Ike-kun có thể hiểu được.
“Điều đó không quá ngạc nhiên đâu. Mình… mình cũng nghĩ rằng Ayanokouji-kun tốt hơn.”
“Cậu vẫn thích cậu ta sao…?”
“Mình thực sự muốn quên nhưng dù có làm gì đi nữa thì mình cũng không thể ngó lơ cậu ấy.”
Cô ấy hẳn đã nhận ra rằng mình quan sát Ayanokouji-kun ngày qua ngày.
Dù cảm thấy thông cảm với Satou-san, nhưng những lời của cô ấy cho tôi nhiều gợi ý.
“Mà nói về vấn đề này… thì dạo gần đây mình cứ nghe thấy tên Ayanokouji-kun.”
Shinohara-kun không thể không hỏi một câu như thế.
“Như khi cậu ta là chỉ huy của lớp. À, còn lần Sakayanagi-san để cậu ta có được điểm bảo hộ nữa.”
Satou-san cũng nghĩ điều tương tự, cho rằng Ayanokouji-kun là trung tâm trong những sự việc đó.
“Mình thực sự không hiểu. Tại sao phải là Ayanokouji-kun chứ? Dù nghe theo lời Horikita-san, nhưng có thể chỉ là sự trùng hợp.”
Tôi cũng nhận thấy điều này thật khó tin.
Tuy nhiên, dù cho có bàn luận với hai người này thì tôi không nghĩ mình có thể đi đến được kết luận.
“Ừ thì giờ nghĩ lại thì đây là một chiến lượt rất thông minh. Chỉ cần đưa cậu ta điểm bảo hộ thì tự động cậu ta sẽ được chọn như vật hi sinh trong những tình huống tương tự như bài thi cuối năm. Nếu đây là dự tính của Sakayanagi thì mọi thứ hoàn toàn hợp lý.”
Tôi đưa ra lời giải thích tương đối hợp lý và thay đổi chủ đề.
“A, vậy ra chuyện là thế…!”
Nếu Sakayanagi-san chọn Ike-kun thay vì Ayanokouji-kun thì sẽ có một chiến thắng dễ dàng hơn.
Dĩ nhiên có khả năng cô ấy muốn đối đầu với một ai đó bất ngờ nên cuối cùng đã chọn Ayanokouji-kun.
Dù sao thì giờ không nên bàn về chuyện này nữa.
Karuizawa-san thích Ayanokouji-kun và Ayanokouji-kun thích Karuizawa-san.
Biết được chuyện đó đã giúp tôi có nhiều thông tin hơn vào ngày hôm nay.
Dùng việc này như một lợi thế, giờ tôi có thể nghĩ về cách tiếp cận cậu ta.
“Mình cho rằng tiêu chuẩn của Karuizawa-san tương đồng với mình.”
“Vậy cậu đang nói Ayanokouji-kun?”
“Cậu ta chỉ chạy nhanh thôi phải không?”
“Nhưng thay vì nói cậu ta thông minh, cậu không cảm thấy cậu ta kiểu như biết hết ấy?”
Satou-san hỏi chúng tôi.
“Không hề, mình không cảm thấy thế.”
Shinohara-san phủ nhận ngay lập tức, nhưng tôi quyết định đồng ý với Satou-san.
“Thực sự thì cậu ta không giống với những tên con trai kỳ quặc khác, cậu ta mang lại cảm giác đáng tin cậy hơn.”
Vì Shinohara-san không đồng ý với Satou-san, tôi quyết định ủng hộ cô ấy.
“Đúng thế, đúng thế!”
Dù bị từ chối nhưng Satou-san vẫn hạnh phúc khi nghe Ayanokouji-kun được khen ngợi với đôi mắt long lanh của mình.
Dường như cô ấy vẫn còn thích Ayanokouji-kun lắm.
“Chẳng phải chỉ là cậu ta không thích nói thôi sao?”
“Ike-kun thì ngược lại, cậu ta nói không ngừng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, dù cho mình bảo cậu ta bình tĩnh lại, cậu ta vẫn cứ nói.”
Dù Shinohara bảo mình bất mãn với cậu ta, nhưng chuyện trông không như thế.
“Vậy nên, mình-”
Ngay khi Satou-san chuẩn bị cất tiếng, tầm nhìn của tôi hướng vào hình bóng của Ayanokouji-kun.
Hai người họ quá bận tâm vào cuộc nói chuyện nên không để ý.
“À xin lỗi hai cậu. Mình gọi điện chút nha?”
Sau khi nói, hai người họ vui vẻ đồng ý.
“Có thể sẽ lâu nên nếu có chuyện gì hãy gọi cho mình.”
Sau khi nói thế, tôi giả vờ gọi điện và bỏ đi.
Không lâu sau, tôi thấy vóc dáng của Ayanokouji-kun.
Như người ta thường nói, phải biết chớp lấy cơ hội.
Trong khi vẫn còn trong tầm nhìn của Satou-san và Shinohara-san, tôi không thể bất cẩn hành động, vậy nên tôi bám theo Ayanokouji-kun trong khi vờ nghe điện thoại.
Tôi cảm thấy chút bất an về việc tôi có thể ẩn mình trong khi theo dõi ai đó.
Khoảng cách nên là bao nhiêu thì mới là an toàn, và bao nhiêu là không an toàn.
Nếu bị phát hiện khi đang theo dõi, cậu ta nhất định sẽ cảnh giác, vì vậy tôi muốn giả vờ mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Nếu bỏ lỡ cơ hội trong kỳ nghỉ xuân này, thì có lẽ tôi sẽ không gặp lại cậu ta cho tới khi bắt đầu năm Hai.
Nếu có thể gặp cậu ta sớm hơn, dĩ nhiên tôi sẽ nắm lấy cơ hội đó.
Thật may khi không có ai bên cạnh Ayanokouji-kun.
Ngay khi định tới chào Ayanokouji-kun… tôi ngay lập tức núp đi vì thấy ai đó đang tiếp cận cậu ta.
‘Người đó dường như… là chủ tịch lâm thời!’
Vì vài lý do thì dường như người đó đang bắt chuyện với Ayanokouji-kun. Thật là một sự kết hợp thú vị. Có lẽ tôi sẽ có thêm thông tin.
Nếu chủ đề của họ là ‘tiềm năng, thì việc nghe được cuộc trò chuyện của họ không phải là một cái kết quá tệ.
‘Cậu ta đã nói chuyện với chủ tịch mới được một lúc rồi…’
Đã 10 phút trôi qua. Nếu chỉ là trò chuyện vui vẻ thì chuyện này quá lâu rồi.
Lẽ nào Ayanokouji-kun và chủ tịch là người quen? Trông họ khá thân thiết, nhưng Ayanokouji-kun vẫn không thể hiện cảm xúc như thường lệ.
‘Mình không hiểu…’
Có thể họ quen biết, nhưng trông cũng như thể đây là lần đầu cả hai gặp nhau
Từ cách hành xử thì tôi không nghĩ có gì giữa hai người.
Nếu tiến lại gần hơn chút nữa thì tôi có thể sẽ nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Nhưng điều đó quá nguy hiểm.
Dù tôi có thể giả vờ đi ngang qua nhưng thế thì tôi sẽ không thể che giấu bản thân được. Có vẻ như lựa chọn tốt nhất vẫn là chờ ở đây.
Sau khi quan sát họ một lúc… thì cuộc trò chuyện dài đến vô lý của họ cũng đi đến hồi kết.
Theo tôi quan sát thì dường như chủ tịch đang quay về với nhóm người lớn tại hiệu thuốc không cách quá xa từ đó.
Ayanokouji-kun sẽ làm gì… cậu ta bắt đầu di chuyển.
Như thể không có gì xảy ra, cậu ta bắt đầu đi theo một hướng nhất định. Tôi hi vọng sẽ có thêm manh mối từ cuộc trò chuyện của cậu ta.
Nhưng dường như điều đó là không thể… tôi đã từ bỏ kế hoạch bắt chuyện với Ayanokouji-kun.
Tôi nên chờ tới khi bản thân đã chuẩn bị đầy đủ để hành động.
Tôi sẽ bám thêm một chút nữa, nếu không phát hiện được gì, thì tôi sẽ quay về với Shinohara-san và Satou-san.
Trong khi đi theo Ayanokouji-kun, người vừa mới quẹo vào một góc khuất, tôi bắt đầu nghĩ về nước đi tiếp theo của mình.
3
Vào hôm đó, tôi đi một mình tới trung tâm mua sắm Keyaki.
Vì kỳ nghỉ xuân sắp kế thúc và học kỳ mới chuẩn bị bắt đầu, tôi dự tính mua vài bộ đồ mới và những thứ liên quan.
Đó là ý định ban đầu của tôi, nhưng tình huống đã thay đổi.
Sự bất thường đầu tiên đến từ phía sau.
Ngay sau đó thì một chuyện nữa đến với tôi từ đằng trước.
“Ta nói chuyện với em một chút được không?”
Chuyện khởi đầu với việc tôi suy nghĩ nơi mình sẽ mua sắm, bất ngờ chuyển sang thành nói chuyện với bốn người lớn.
Ba người kia trông như là nhân viên công trường khi nhìn vào đồng phục và bảng ghi chú trên tay họ.
Tuy nhiên, người còn lại là Tsukishiro, hiện đang mặt một bộ com lê và vỗ tay trong khi tiếp cận tôi.
Khi tôi dừng bước, Tsukishiro quay lại nhìn ba người phía sau.
“Về công việc xây dựng, cứ làm theo kế hoạch đã được định trước.”
Sau khi Tsukishiro đưa ra sự chỉ dẫn, những người kia liền bỏ đi.
“Ayanokouji-kun, dường như em đang tận hưởng kỳ nghỉ xuân khá nhàn hạ.”
Ban đầu tôi tưởng ông ta sẽ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng khi mở lời thì lại là mỉa mai.
“Ngài có chuyện gì với em sao, Chủ tịch Lâm thời Tsukishiro?”
“Ồ không, có vẻ như ta không được chào đón.”
Rõ ràng Tsukishiro biết điều này, nhưng vẫn cố ý nói lớn tiếng. Dù không đến nỗi người qua đường có thể nghe được, nhưng đủ để thấy được đó là việc làm cố ý.
“Bởi vì trò chuyện với chủ tịch sẽ thu hút sự chú ý. Em nghĩ một học sinh nhỏ bé như em nên ẩn mình thì hơn.”
Tôi muốn nhanh chóng hiểu được ý định của ông ta.
Cùng lúc đó, tôi cũng quan tâm về chuyện với người đang theo đuôi tôi, Matsushita.
“Em sẽ hỏi lại lần nữa, ngài có chuyện gì với em sao?”
Mặc dù cô ấy không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện từ khoảng cách này, nhưng nó vẫn có thể khiến cô ấy suy đoán nhiều chuyện không cần thiết.
“Về chuyện ta muốn nói, thì khi nào muốn, ta sẽ nói. Có lẽ em khó chấp nhận nhưng hãy chịu đựng. Được chứ?”
Tsukishiro nhất định không để tâm tới cảm xúc của tôi.
Hay nói đúng hơn thì ông ta cố tính chọn nơi đông người này để nói chuyện.
“Em hiểu. Xin hãy cứ thong thả.”
“Được rồi. Vậy hãy bắt đầu bằng việc nói về thời tiết.”
Bốp. Tsukishiro vỗ tay khi nói thế, nhưng ngay lập tức nhìn về phía sau.
Nếu việc đó là để xem phản ứng của tôi thì nó quá hời hợt.
Chuyện như thế không thể nào tác động tới tôi.
“Đùa thôi. Ta có việc phải làm nên sẽ thẳng thắn.”
Tsukishiro nói thế.
Rõ ràng là ông ta đang cố gắng khiêu khích tôi.
Tuy nhiên, dường như ông ta thực sự có điều muốn nói.
Trường học và học sinh. Dù thế nào đi nữa thì vị trí cũng không thể bị đảo ngược.
Miễn tôi vẫn là học sinh, tôi sẽ không thể nổi loạn với ông ta. Tsukishiro đã cho tôi thấy điều này.
“Vậy thế này thì sao? Tận hưởng kỳ nghỉ xuân này như kỳ nghỉ cuối cùng rồi quay về với cha em.”
Tsukishiro không quan tâm về địa điểm đang trò chuyện, dù nội dung khá nhạy cảm.
Tuy nhiên nếu những học sinh khác nghe được thì ông ta cũng không cảm thấy phiền phức.
Dù nó có thể gây tổn hại cho tôi, nhưng với ông ta thì không.
Nói là vậy-
“Hẳn em đang muốn lờ ta và bỏ đi. Nhưng tốt hơn hết là em đừng làm vậy. Ta đang giữ chức vụ chủ tịch. Nếu đối xử lạnh lùng, thì ta sẽ điều chỉnh lại cách hành xử của mình tương ứng như thế.”
Tsukishiro mỉm cười như thể ông ta đang đọc suy nghĩ của tôi.
“Thật không may cho ngài là em không muốn tự nguyện bỏ học.”
“Em sợ việc quay lại Whiteroom đến thế sao?”
“Em đang tận hưởng cuộc sống tại đây, và muốn tốt nghiệp như một học sinh bình thường. Cách hành xử của em là hoàn toàn bình thường.”
“Đây thực sự là một ngôi trường tốt. Được chính phủ tài trợ rất nhiều, họ thậm chí còn xây dựng một trung tâm mua sắm như thế này. Hàng trăm triệu yên được đổ vào đây mỗi năm như xả nước. Nhưng hầu hết mọi người tại quốc gia này đều là kẻ ngu ngốc, chỉ cần nghe mơ màng là chúng được dùng để giáo dục trẻ em thì tất thảy đều đồng ý.”
Tsukishiro thở dài, chuyển hướng nhìn về phía trung tâm mua sắm Keyaki.
“Bởi thế mà ta có vô vàn thứ phải làm. Giờ đã là chủ tịch tại đây, thế nên ta rất bận rộn.”
Tsukishiro phải hành xử như một Chủ tịch có thẩm quyền, ít nhất là ở mặt ngoài.
“Quay lại chủ đề- bạn nữ đi theo em, chẳng phải là Matsushita lớp em sao?”
Tsukishiro nhẹ nhàng nói trong khi vẫn nhìn về phía tôi.
“Dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng ta đã thấy em ấy ở phía sau bức tường. Dường như em khá nổi tiếng đó.”
Tuy mới nãy không nhìn tôi, nhưng ông ta vẫn quan sát rất cẩn thận. Điều đó cho thấy dù là đang nói chuyện với những người lớn khác, ông ta vẫn để tâm tới mọi thứ xung quanh.
“Em không nghĩ ngài lại nhớ tên của những học sinh trong lớp em nhanh đến thế.”
“Vì đó là bạn cùng lớp em, điều này không có gì đặc biệt cả.”
Dường như ông ta muốn đánh vào tâm lý tôi.
“Ta đoán việc này bắt nguồn từ việc thấy em giải được câu hỏi trong phần thi toán phản xạ. Em không cảm thấy ngày càng bị dồn ép hay sao? Rõ ràng em muốn cuộc sống tại nơi đây của mình trôi qua bình yên, nhưng việc đó ngày càng khó đạt được.”
Như thể ông ta đang cố ép tôi ghét bỏ nơi đây.
“Em có thể chịu được nếu đòn đánh của ngài chỉ ở mức độ này.”
“Thật lòng mà nói thì ta không quan tâm về việc em làm. Chính xác hơn, ta cảm thấy phiền phức khi phải phí phạm thời gian quý báu để giải quyết những vấn đề như thế này.”
“Nếu thế thì sao ngài không từ bỏ? Không ai ép buộc cả.”
“Bởi vì cha em không cho phép. Nếu bất tuân người đó, ta không thể sinh tồn trong thế giới này được. Dù sao thì ta muốn có thứ hạng cao trong xã hội.”
Tsukishiro không hề muốn dừng cuộc nói chuyện này lại, thay vào đó muốn tiếp tục nói.
“Đừng nhìn ta ngạc nhiên thế? Em muốn nghe lý do của ta mà, nên em đã hiểu chưa?”
“Đúng thật là vậy.”
“Ta đã thấy được những gì em đạt được trong Whiteroom. Em thực sự là một đứa trẻ phi thường. Chỉ mới 16 tuổi nhưng năng lực lại quá bất thường. Thậm chí những người trưởng thành quanh em cũng không thể bì được khi nói về đầu óc, dáng vóc hay kỹ năng. Em ngoài tầm với của họ.”
Tsukishiro thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và nở một nụ cười thân thiện.
“Dù sao thì em đã ở đây được một năm mà không gặp rắc rồi gì. Vậy sao không bỏ đi? Đó là một quyết định trưởng thành đấy.”
Ông ta ám chỉ rằng tôi nên nhớ về những kí ức trong năm qua và quay về đó
“Dù sao thì em vẫn chỉ là một đứa trẻ. Em không tính bỏ cuộc một cách dễ dàng đến thế.”
“Hê, em thực sự nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi ta?”
“Em sẽ chiến đấu tới cùng.”
“Một cách nói cũ rích, con ếch dưới giếng không biết về đại dương sâu thẳm. Dường như em đánh giá quá cao bản thân mình, dù ta đã cho em một cơ hội, nhưng em lại không chấp nhận sự tử tế.”
Tsukishiro vươn nhẹ tay ra.
“Dù ta không biết tại trường này thế nào, nhưng em nhất định không phải Số 1. Trong số những học sinh tại Whiteroom sau thế hệ em, đã có vài người ngang bằng hay thậm chí vượt mặt em. Em nên hiểu mình chỉ là một con người được sản xuất hàng loạt.”
“Nếu thế thì không cần phải để tâm đến em đâu nhỉ?”
“Nếu không phải là con của người đó thì đúng là vậy. Cha em thực sự muốn đưa em lên một tầm cao mới. Dù trông như là một con người lạnh lùng nhưng đó vẫn là cha em. Ông ta vững tin rằng em sẽ là một hình mẫu dẫn dắt mọi người.”
Tsukishiro không che giấu sự bất mãn, nhưng điều đó cho thấy được mức độ quyền lực cũng như vị thế của ông ta thời điểm này.
“Chủ tịch, ngài nghĩ sao về sự tồn tại của Whiteroom?”
“Ta nghĩ gì ư?”
“Liệu Whiteroom có cần thiết hay không?”
Vì không muốn lùi bước tại đây nên tôi muốn khiến ông ta nói cho tôi biết việc này.
“Ta không được phép trả lời.”
“Em có thể thay đổi suy nghĩ sau khi nghe câu trả lời của ngài.”
“Được thôi nhưng đây chỉ là ý kiến của ta. Nếu việc này có thể thay đổi suy nghĩ của em thì chuyện quá dễ dàng.”
Dù biết rõ tôi đang nói dối, nhưng Tsukishiro vẫn đồng ý.
“Nếu nói về cơ sở đó thì chúng ta cần phải biết về lịch sử của nó. Em có biết là Whiteroom được xây dựng cách đây 20 năm?”
“Tất nhiên là em biết. Dù sao thì em là một phần của thế hệ thứ tư.”
“Đúng thế. Như em đã biết, Whiteroom khởi đầu từ năm chào đời của thế hệ thứ nhất, và mỗi năm lại có thêm thế hệ mới. Mỗi thế hệ sẽ được những người lãnh đạo khác giáo dục và nhận được một nền giáo dục tương ứng. Và rồi, nó sẽ xác thực được nhóm nào có phương pháp giáo dục hiệu quả nhất. Dù chỉ mới có 19 thế hệ được nuôi dưỡng do sự tạm ngưng vào năm ngoái… Hàng trăm đứa trẻ đã được nuôi dưỡng dưới hệ thống giáo dục của Whiteroom.”
Những đứa trẻ của các thế hệ khác nhau sẽ không gặp mặt nhau. Dù ở cùng một cơ sở, họ không biết về hình ảnh hay tên của bất cứ ai.
“Dường như ngài biết khá nhiều.”
“Chỉ là chút ít thôi.”
Tsukishiro là một người thân cận với cha tôi, cuộc trò chuyện này đã chứng minh điều đó.
Hẳn ông ta đang cố nói để tôi hiểu.
Đôi lúc, trông ông ta như thể là một người ngoài cuộc và nhỏ bé. Nhưng nếu thay đổi cách nhìn nhận, có thể thấy đó là một người rất quan trọng.
Ông ta có thể thay đổi bản thân phù hợp với tình huống.
Đó là nguyên do ông ta được trao trọng trách nặng nề này.
“Tất cả những đứa trẻ có thể phát triển tới một mức độ nào đó. Tuy nhiên việc cố gắng vượt qua nó là không thể. Đó là bằng chứng tại cơ sở đó, khi đã hoạt động gần 20 năm, chẳng một ai có thể đạt được mục tiêu. Ngoại trừ em, nhưng đó đã là chuyện của hai năm trước.”
Đã bao nhiêu tiền được đổ vào Whiteroom?
Chỉ vài trăm triệu yên là không đủ.
Hóa ra chỉ có tôi là người duy nhất đạt mục tiêu đó. Tôi có thể cảm thấy dự án này là một sự lãng phí.
“Vậy còn những đứa trẻ bộc lộ tài năng của mình? Chúng hiện đang làm gì?”
Đó là chuyện tôi không biết.
Những người thuộc thế hệ của tôi sau khi rời đi đã làm gì, là điều tôi không biết.
Dường như Tsukishiro có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng hiểu.
“Đương nhiên là em không tài nào biết được những đứa trẻ rời đi đã về đâu. Chúng đã phát triển một cách đẹp đẽ và đóng góp vào xã hội- nếu điều đó xảy ra thì là chuyện đáng vui mừng. Nhưng cho tới lúc này thì hầu hết những đứa trẻ được nuôi dưỡng tại đó đều có rắc rối riêng, và không thể sử dụng được. Chúng sẽ không tồn tại lâu dài được đâu, con tim chúng đã tổn thương rồi.”
Tsukishiro tiếp tục với một cái nhìn bất lực.
“Nhận một nền giáo dục hoàn toàn ngay từ khi mới sinh. Nếu điều này có thể đạt được thì Nhật Bản sẽ tăng trưởng mà thế giới không thể ngờ tới. Tuy nhiên điều đó không đơn giản. Sự phát triển của con người khác nhau dưới những yếu tố khác nhau. Một phương pháp không thể được áp dụng thành công cho mọi người. Nhưng dù thế chúng ta vẫn có được những thành công nhất định. Hãy lấy thế hệ năm và sáu làm ví dụ, trong số những đứa trẻ còn ở lại cho tới phút cuối, có vài cá nhân có tiềm năng sản sinh ra những kết quả tuyệt vời. Chuyện còn lại chỉ là hoàn thành hệ thống, sau đó thì Whiteroom có thể sẽ trở thành một tài sản thiết yếu trong tương lai. Kế hoạch của cha em rất ngu ngốc- nhưng cũng rất đáng sợ.”
Sau khi Tsukishiro nói một cách vòng vo, cuối cùng ông ta cũng đi đến kết luận.
“Tóm lại, đó là cảm giác của ta về Whiteroom. Vừa ngu ngốc vừa đáng sợ.”
“Cảm ơn bài phát biểu dài của ngài, em đã hưởng lợi rất nhiều từ nó.”
“Thế hệ ác quỷ thứ tư. Việc tất cả học sinh bị loại bỏ do sự giáo dục khắc khe quá mức, để rồi chỉ còn một người tồn tại, và xoay sở vượt qua vòng thi cuối cùng một cách dễ dàng. Ta cũng thấy em là một mẫu vật có giá trị. Để không làm vấy bẩn bảng thành tích sáng chói. Ta nghĩ tốt hơn hết em nên về nhà.”
Tsukishiro lấy điện thoại ra và đưa cho tôi.
“Giờ hãy gọi cho cha em và nói là mình muốn bỏ học. Đây cũng là cách tốt nhất để bảo vệ cái tôi của em, và cũng là một cách đền đáp lại tình yêu thương của cha em.”
“Chủ tịch Lâm thời Tsukishiro này, điều ngài nói đúng thật là không có giả dối, ngài đã nói mọi thứ rất rõ ràng.”
Dù là về Whiteroom hay là về tôi.
Và như thế, Tsukishiro mỉm cười.
“Cảm nghĩ của em về ngài, Chủ tịch Tsukishiro, ngài luôn che dấu cảm xúc của bản thân dưới một chiếc mặt nạ. Nhưng từ cuộc trò chuyện hôm nay, em cảm thấy như ngài đã gỡ bỏ nó.”
Nói cách khác, ông ta cố tình điều khiển ấn tượng của người khác về ông ta, khiến mọi người cảm thấy nội dung cuộc trò chuyện đáng tin hơn.
Do đó ngôn từ của ông ta không đáng tin. Thay vào đó chúng giống những lời nói dối hơn.
Ở đẳng cấp của ông ta, không cần phải trộn lẫn sự thật và dối trá.
Việc đổi trắng thành đen là quá dễ dàng với ông ta.
Điều đó cho thấy dù lời tuyên bố của ông ta hoàn toàn là bịa đặt, thì cách ông ta nói sẽ khiến cho chuyện nghe thật hơn.
“Dường như không có cách nào để có được sự tin tưởng của em.”
“Xin lỗi ngài.”
“Trời ạ…”
“Chủ tịch Tsukishiro, chẳng phải giờ bỏ cuộc thì tốt hơn sao? Nếu thất bại trong việc đuổi học em, ngài sẽ mất sự tín nhiệm của cha em. Dù chỉ bị khiển trách thì em nghĩ từ bỏ ngay lúc này là một sự lựa chọn khôn ngoan, hoặc ngài có thể sẽ cảm thấy nhục nhã đấy.”
“Cảm ơn sự quan tâm của em nhưng những lời đó là vô nghĩa vì ta sẽ không thất bại.”
Dù không biết đâu là sự thật trong lời nói của ông ta, Tsukishiro nở một nụ cười đáng sợ.
“Hơn thế nữa ta là người lớn. Ta không sợ một sự thất bại nhất thời, dù cho tình cờ em đuổi được ta khỏi nơi này thì cũng chẳng sao. Ta sẽ chỉ chuyển đi làm công việc khác. Sự nhục nhã không phải là vấn đề đáng quan tâm.”
“Ngài giúp cha em vì sợ ông ấy, vậy mà lại nói mình không sợ thất bại. Đâu mới là lời nói thật lòng?”
“Đúng thế, là cái nào nhỉ?”
Tsukishiro, người đã chiến đấu vài thập kỷ ở đỉnh cao.
Đánh giá về chiếc mặt nạ của ông ta có lẽ cao hơn tôi đã nghĩ.
Vì được gửi bởi người đàn ông đó, ông ta không phải một người bốc đồng hay bất cẩn. Tôi rất rõ điều đó.
“Nếu không thể chấp nhận điều đó thì ta chịu thôi. Hai ta sẽ đấu với nhau.”
“Đúng thế.”
Dường như cuối cùng thì Tsukishiro đã thỏa mãn và tách ra.
“Tới lúc rồi. Để người khác chờ sẽ rất thô lỗ.”
Có lẽ ông ta đang ám chỉ những người rời đi lúc đầu.
“Nhưng vì em đã không muốn tự thân mình rời khỏi đây, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của em tại nơi đây, ráng mà tận hưởng nhé.”
“Dù muốn có một cuộc sống bình yên nhưng dường như không còn cách nào khác, em sẽ cảnh giác với điều này.”
Tsukishiro mỉm cười, và ngay khi chuẩn bị rời đi, ông ta đưa ra một lời đề nghị.
“Em có muốn chơi một trò chơi mang lại lợi ích cho mình không?”
“Một trò chơi?”
“Khi học kỳ mới tới, ta sẽ dẫn một đứa trẻ từ Whiteroom.”
Tôi đang nghĩ về điều ông ta muốn nói, nhưng lời nói đó tôi hoàn toàn không lường trước được.
“Có ổn không khi cho em biết chuyện này?”
“Không sao cả. Hẳn em cũng đã nghĩ về khả năng chuyện tương tự vậy sẽ xảy ra. Dự tính của bọn ta là cho đứa trẻ một thử thách cuối cùng, vậy nên nếu có thể biết được danh tính của đứa trẻ, ta sẽ đuổi học nó.”
Đó là một quyết định tôi không cần phải tự thân làm.
Tôi ghi nhớ điều Tsukishiro nói nhưng không dự tính tin tưởng.
“Dường như em không tin ta. Em có nghĩ là ta có thể gửi bốn hay năm đứa tới đây? Chính sách nơi đây không quá lỏng lẻo để ta có thể gửi nhiều người, em đang nghĩ quá rồi.”
“Dù là một hay một trăm thì em cũng không tin.”
Nếu có dự định gửi người tới đây, thì ông ta đã gửi đủ số mình muốn rồi.
Tôi biết rõ ông ta là dạng người như thế.
“Cũng đúng.”
“Nhưng làm sao em có thể thắng trò chơi nhỏ bé này?”
“Năm tới trường sẽ nhận tổng cộng 160 học sinh mới. Nếu có thể phát hiện ra học sinh đến từ Whiteroom trước tháng Tư thì ta sẽ bỏ cuộc. Thế nào hả? Ta vừa đưa ra một ngoại lệ và phá luật với điều kiện đó?”
Nếu chuyện này là thật thì nó thật sự đáng cân nhắc là một ngoại lệ khi đã phá luật.
Nhưng nếu Tsukishiro rời đi, gánh nặng của tôi sẽ được giảm bớt.
“Không đời nào em tin điều đó.”
“Em có thể nghi ngờ nếu muốn, dù sao thì em không chịu tổn thất gì mà.”
Nếu bỏ qua tổn hại về tinh thần thì đúng thật là chuyện này không có rủi ro.
Tôi sẽ không mất mát gì nếu chấp nhận thách thức này.
“Em đã hiểu. Em sẽ tham gia trò chơi nhỏ bé của ngài và chấp nhận lời nói của ngài ở mặt ngoài. Nhưng dường như ngài tin tưởng vào năng lực của học sinh đến từ Whiteroom. Em cũng tự tin vào một thứ.”
“Ồ? Thứ gì?”
“Con ếch dưới giếng không biết về đại dương sâu thẳm, nhưng lại rất rõ độ cao của bầu trời.”
“Vậy em đang nói… bởi vì thời gian đã trải qua tại thế giới nhỏ bé mang tên Whiteroom nên em có thể hiểu rõ nơi đó hơn bất cứ ai, phải không?”
Nền giáo dục tại Whiteroom đã cho tôi sự tự tin không thể lay chuyển.
Dù là học sinh từ thế hệ thứ ba hay tụi trẻ thế hệ thứ năm, điều này không thay đổi.
Đối mặt với Tsukishiro, người liên tục nhìn thăm dò tôi, tôi tiếp tục nói.
“Nhất định có người xuất chúng hơn em. Dù sao thì có đến 7 tỉ người sống trên cái hành tinh này. Nhưng Whiteroom lại là vấn đề khác.”
Trong thế giới đó, không ai có thể vượt qua tôi.
Tôi trả lời với sự tự tin như thế.
“Đôi mắt đó- hệt như cha em. Hệt như đôi mắt của vực thẳm vậy. Sự sâu thẳm trong đôi mắt em là thứ duy nhất những đứa trẻ xuất sắc tại Whiteroom không thể bắt chước.”
Dường như Chủ tịch hiểu được tiếp tục nói là vô nghĩa nên ông ta quay đi và cất bước.
4
Sau khi ông ta rời khỏi, tôi lang thang quanh trung tâm mua sắm Keyaki một chút.
Tạm thời quên đi sự việc với Tsukishiro sẽ ổn trong lúc này.
Vấn đề là Matsushita đang núp phía sau và theo tôi tới tận đây.
Dù tôi có thể lờ đi, nhưng nếu cô ấy lan đi chuyện tôi nói với Chủ tịch Tạm thời thì sẽ rất phiền phức.
Tôi đợi chờ cơ hội sau khi xác nhận rằng Matsushita vẫn đang bám đuôi mình.
Tại sao cô ấy lại theo dõi tôi? Tôi cần phải biết được lý do.
Dù chuyện này khó xảy ra nhưng tôi vẫn cân nhắc tới khả năng cô ấy đang làm việc với Tsukishiro.
Tôi không biết liệu cô ấy theo dõi ngay từ đầu, hay đâu đó trên đường.
Tôi phải phân biệt nó một cách rõ rằng từ điểm đó.
Nếu có chuyện tôi cần để tâm thì đó là địa điểm nói chuyện với cô ấy.
Đang là kỳ nghỉ xuân tại trung tâm mua sắm Keyaki, và vẫn đang là buổi sáng, thời điểm nhiều người qua lại nhất.
Nếu nói với cô ấy ở đây sẽ quá dễ thấy.
Khi đang nghĩ xem nên mở đầu cuộc trò chuyện như thế nào, tôi quyết định giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể.
Một điều cần cảm kích đó là việc Matsushita học cùng lớp với tôi.
Dù cho bị người khác thấy thì họ cũng chỉ nghĩ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn cùng lớp.
Tôi bước nhanh hơn một chút và quẹo vào một con hẻm, chuẩn bị mai phục Matsushita.
Nếu cô ấy không theo đuôi tôi tới đây thì tôi sẽ dùng Kei để giải quyết chuyện này.
Sau khoảng 10 giây, Matsushita đi vào hẻm để bắt kịp.
“Cái-!?”
Dường như cô nàng không nghĩ tôi đang chờ, nên đã lên tiếng trong ngạc nhiên.
Nếu không bám theo tôi thì cô ấy đã không phản ứng thái quá như vậy.
“Cậu cần gì ở mình sao?”
Tôi hỏi như thế, trong khi Matsushita đặt tay lên ngực để làm dịu đi nhịp đập nhanh của cô ấy.
“Mình sao, ý cậu là gì?… là điều mình muốn nói, nhưng có vẻ cậu đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.”
Có vẻ như sau khi thấy cách hành xử của tôi, cô ấy cho rằng dùng đại một lý do ngẫu nhiên sẽ không hiệu quả.
Nhưng tại sao cô ấy lại theo dõi tôi?
Đó chính là vấn đề của việc này.
Nếu chỉ muốn nói lời chào với tôi một cách bình thường thì không cần phải lén lút đi theo sau tôi.
“Đúng vậy, như cậu thấy đó. Mình đang theo dõi cậu.”
Sau khi Matsushita xác nhận xung quanh không có ai, cô ấy thừa nhận việc theo dõi tôi.
Tôi không thực sự thân thiết với Matsushita.
Nhưng nếu quan sát cách hành xử của Matsushita, cô ấy khá cảnh giác. Có lẽ bởi cô ấy không muốn người khác thấy được suy nghĩ thật sự của bản thân, đó hẳn là lý do cô ấy theo dõi tôi.
“Cậu nghĩ mình theo dõi vì lý do gì?”
Đây không phải là một câu hỏi đơn giản, rõ ràng là một đòn đánh tâm lý.
“Ai biết được chứ, tớ không biết phải bắt đầu từ đâu cả. Mà quan trọng hơn hết thì cậu bắt đầu theo đuôi tớ từ khi nào thế?”
Tôi sẽ không cho cô ấy biết tôi đã để ý từ khi nào.
Tôi vừa trả lời câu hỏi của cô ấy vừa đặt cho cô ấy một câu hỏi.
“Có lẽ là mới đây. Vậy nên-”
“Mới đây ư?”
Để ngăn không cho Matsushita hỏi thêm điều gì khác nhằm tránh trả lời tôi, tôi hỏi cô ấy câu khác.
Nếu có cơ hội, nhất định cô ấy sẽ hỏi ‘Ayanokouji-san đã chú ý từ khi nào?’.”
“Là ai ấy nhỉ… đúng rồi, từ khi nào mà cậu nói chuyện với ngài chủ tịch mới vậy?”
Matsushita hòa lẫn lời nói dối trong đó, nhưng cũng thừa nhận việc thấy tôi nói chuyện với Chủ tịch Tạm thời Tsukishiro.
Nhanh chóng sau đó, Matsushita ấp úng, có lẽ do đã phát hiện ra sai lầm của mình.
Thực ra tôi đã đặt một cái bẫy, nếu cô ấy tò mò về mối quan hệ giữa tôi với Chủ tịch Lâm thời Tsukishiro, cô ấy nhất định sẽ hỏi tôi về nó.
“Vậy đã có chuyện gì? Cậu đã trò chuyện với chủ tịch mà phải không?”
“Dường như ngài ấy có kế hoạch tu sửa lại trung tâm mua sắm Keyaki nên đã hỏi để tham khảo ý kiến. Em muốn có thêm những cơ sở vật chất gì chẳng hạn. Ngài ấy hỏi mình vài câu đại loại thế.”
“Ồ, ra mọi chuyện là vậy…”
Matsushita thừa nhận bắt đầu theo dõi lúc tôi nói chuyện với Chủ tịch Tạm thời Tsukishiro, có lẽ dự định dùng thông tin từ trước cuộc trò chuyện để làm lợi thế. Tuy nhiên nó đã phản tác dụng. Vì cô ấy đã thấy những công nhân đi cùng Chủ tịch Tạm thời Tsukishiro nên khả năng cao cô ấy sẽ tin tôi.
“Vậy chuyện đó có vấn đề gì sao?”
“Cậu thấy đó, chuyện đó không thực sự liên quan cho lắm. Chỉ là có thứ mình cảm thấy thú vị.”
Sau khi trả lời như thế, Matsushita bắt đầu để lộ nguyên do theo dõi tôi.
“Cậu biết đó, trong suốt bài thi đặc biệt hồi cuối kỳ… cậu là chỉ huy phải không?”
Vậy ra là thế. Sau khi nghe câu hỏi đó, tôi hiểu được lý do của Matsushita.
“Trong sự kiện toán phản xạ, cậu và Kouenji đã đưa ra câu trả lời giống nhau.”
Thật khó để bảo chuyện đó là trùng hợp.
“Tớ từng làm hồi trung học nên khá giỏi.”
“Mình cũng tương tự thế, nhưng cấp độ của cậu không thể giải thích bằng việc khá giỏi được? Mình nghĩ nó nhất định phải ở cấp độ toàn quốc.”
Matsushita trả lời ngay lập tức sau khi tôi nói.
Dường như cô ấy không thích việc tôi chặn nước đi đầu tiên của cô ấy.
“Do đó là một sự kiện mà mình giỏi. Thực tình thì mình cũng đã từng tham gia vào kỳ thi quốc qia.”
“… thật sao?”
“Đúng vậy, vì nó là một sự kiện mà mình giỏi nên tớ nghĩ cậu đã hiểu nhầm rồi.”
“Nhưng tại sao cậu không báo trước cho bọn mình?”
“Đúng là vậy. Nhưng cậu biết tính mình mà phải không? Vị thế của mình không cho phép bản thân nắm thế chủ động để nói cho lớp biết về nó được. Dù sao thì việc tớ tình cờ làm chỉ huy chỉ là do có được điểm bảo hộ. Hơn nữa đối thủ của chúng ta là Sakayanagi của lớp A. Dù cho bảo rằng bản thân giỏi đi chăng nữa thì tớ vẫn lo lắng vì không biết có được mọi người có tin tưởng hay không.”
Không tự tin vào bản thân cùng với kỹ năng giao tiếp kém. Đó là ấn tượng của những người bạn cùng lớp về tôi.
“Việc đó… Ừ thì, cũng có thể thật.”
Dù cảm thấy chuyện đáng tin nhưng Matsushita không muốn chấp nhận nó, và đi nước tiếp theo.
“Mình… mình đã thấy. Ayanokouji-kun và Hirata-kun nói chuyện với nhau trên ghế.”
Cô ấy đang nói về thời điểm khi Hirata ở một mình trong thời gian Bỏ phiếu bầu lớp.
Tôi không thể nhìn phía sau nên không biết có người đang quan sát.
Tuy nhiên chuyện này chẳng có gì để hoảng loạn.
Nếu có ai thấy cảnh đó từ xa thì nó không phải thứ gì đó bất ngờ.
“Dù chỉ đứng xa vì nghĩ mình sẽ bị phát hiện nếu tiến lại gần, nhưng mình nghĩ là cậu ta đang khóc.”
Việc chứng kiến cảnh đó rồi nhanh chóng xử lý, tìm hiểu ý nghĩa, dường như cô ấy đã thu thập đủ thông tin.
Toan tính của Matsushita trở nên rõ ràng.
Đánh giá từ ngữ và hành động của cô ấy, tôi tin là cô ấy không liên can gì đến Tsukishiro.
“Sau đó vào ngày thứ hai, Hirata đã quay trở lại lớp, không phải chỉ là trùng hợp đâu nhỉ?”
Tôi đã nghĩ cô ấy là một học sinh bình thường nhưng không ngờ lại nhạy bén đến thế.
Việc cô ấy nói những điều này với tôi chẳng có lợi gì cả.
Lý do cô ấy ở đây không phải là cô ấy không thể giữ những điều đó trong lòng.
Mặc dù có thể coi việc này chỉ là một sự tò mò…
Từ những hành động khôn khéo của cô ấy, có thể thấy việc này chỉ là giả vờ, nên có thể nói cô ấy có lý do riêng của mình khi nhúng tay vào chuyện này. Xem xét lời nói và hành động của Matsushita ngày hôm nay một cách hợp lý, chuyện này không thể chỉ là nổi hứng nhất thời. Mà thay vào đó, cô ấy đã lên kế hoạch từ trước để bắt chuyện với tôi, và nói về chủ đề này. Có lẽ lý do cô ấy hành động ngày hôm nay là do thấy tôi lang thang quanh trung tâm mua sắm Keyaki một mình.
“Giải toán phản xạ ở cấp độ quốc gia, cộng thêm tốc độ chạy đó, và hơn thế nữa, việc an ủi Hirata trong bài thi Bỏ phiếu lớp. Sau khi cân nhắc mọi chuyện… Ayanokouji-kun, cậu đang che giấu năng lực của mình sao? Sự thật thì học vấn lẫn thể thao của cậu đều tốt hơn những gì cậu thể hiện mới phải?”
Đây là một cuộc nói chuyện có chủ đích về tôi, người có sự hiện diện mờ nhạt, và cũng nhằm khiến tôi nói vài thứ nhất định.
Dường như cô ấy cố bắt chuyện vì nghi ngờ về năng lực của tôi.
Hoàn toàn khác biệt với ấn tượng tôi có về Matsushita, người bạn cùng lớp trong năm qua.
Tôi nhanh chóng đi tới một kết luận thay vì tiếp tục chủ đề.
“Cậu đang làm việc này vì muốn tớ hỗ trợ cậu trong việc vươn lên lớp A nhỉ?”
“… Vậy là cậu thừa nhận?”
Dường như Matsushita cảm thấy chút sợ hãi sau lời thú nhận thẳng thắn của tôi.
“Đúng thật là trông tớ rất giống đang kiềm hãm bản thân.”
“Tại sao? Chẳng phải đạt điểm tốt tại ngôi trường này là điều tốt hay sao?”
Matsushita cho rằng mình đang có lợi thế, bắt đầu đặt câu hỏi và phê phán tôi.
“Bởi vì tớ không thích… thu hút sự chú ý. Giỏi quá thì tớ phải kèm những người yếu kém mất? Tớ không giỏi việc đó. Thể thao cũng tương tự vậy.”
“Vậy ra chuyện là thế.”
Cũng như Matsushita, người đang che giấu năng lực. Có lẽ lý do của tôi cũng phần nào giống với cô ấy, dẫn tới việc cô ấy hiểu rất nhanh. Vậy là cô ấy tin lời nói của tôi.
“Mong cậu hãy đóng góp nhiều hơn cho lớp trong tương lai. Nếu có thực lực, mình mong cậu sẽ sử dụng nó. Điều này sẽ dẫn lớp ta đến chiến thắng. Nếu sức mạnh của cậu là thật và cậu muốn là leader, mình có thể ủng hộ cậu, Ayanokouji-kun.”
Cách nghĩ của cô ấy tương đồng với Horikita. Nếu có sức mạnh thì hãy dùng nó một cách thành thật.
“Tình cờ thay tớ cũng đang nghĩ thế.”
“Ể?”
Dường như cô ấy không nghĩ tôi sẽ sẵn lòng hợp tác nên Matsushita kêu lên trong ngạc nhiên.
“Nhưng đừng mong chờ quá nhiều. Tớ đã dùng tới 70-80% năng lực thật sự của bản thân rồi. Dù cố hết sức thì tớ cũng không có năng lực học vấn và thể thao như Hirata đâu.”
Từ nay trở đi, tôi tính để cuộc sống học đường của mình qua một bên.
Giờ đây, tôi phải được Matsushita chấn nhận ở một mức độ nào đó.
Bằng việc nói với cô ấy tôi đang che giấu năng lực của mình, sẽ khiến cô ấy cảm thấy tôi không còn bí mật nào nữa.
Và rồi, không cần nói điều đó với tôi, tôi nhận ra Matsushita cũng che giấu sức mạnh của cô ấy.
Dĩ nhiên cô ấy sẽ cảm thấy mình đang ở phía nắm quyền chủ động trong cuộc đấu trí này, nghĩ rằng họ đã tính toán tạm thời được sức mạnh của tôi.
“Chờ đã, cậu vừa bảo mình đã dùng tới 70-80% năng lực… điều đó có thật không?”
Nhất định là Matsushita không có gì để xác nhận sức mạnh của tôi có vượt qua Hirata-kun hay không. Tuy nhiên vì đang được hỏi nên tôi phải đưa ra câu trả lời.
“Ừm.”
Dù tôi đã gật đầu, nhưng dường như Matsushita không chấp nhận nó.
“Vậy còn chuyện với Karuizawa-san thì sao?”
“Ý cậu là sao?”
“… việc cô ấy chia tay với Hirata-kun nhất định có liên quan tới cậu.”
“Cậu nghe điều này ở đâu?”
“Đó là điều cá nhân mình nghĩ… mình cho rằng chuyện phải có một sự liên kết nào đó.”
Dường như Matsushita đã điều tra kỹ lưỡng trước.
Sự tự tin trên gương mặt Matsushita bỗng dưng biến mất.
“Tại sao Karuizawa lại nghĩ cậu đặc biệt… nhiều đến mức cô ấy chia tay Hirata-kun? Mong cậu cho mình biết lý do.”
“Lý do cho việc đó à…”
Vì vị thế của tôi thấp hơn Hirata nên hành động của Karuizawa thật khó chấp nhận.
“Cậu tính bảo là vì cô ấy không thấy gì đặc biệt từ cậu đúng không?”
“…tớ nghĩ là cô ấy có đấy.”
Nghe tôi nói thế, Matsushita gật đầu chân thành và chấp nhận.
“Đúng thế, Ayanokouji-kun, cậu cần phải-”
“Không đâu… tớ nên nói thế nào nhỉ, tớ cảm thấy như cậu đang hiểu nhầm điều gì đó.”
“Hiểu nhầm ư? Nhưng mình hỏi cậu vì mình cực kỳ tự tin về chuyện này.”
“Đúng thật là mối quan hệ giữa tớ với Karuizawa… không bình thường cho lắm.”
“Thế nên mình muốn biết về năng lực thực sự của cậu, Ayanokouji-kun.”
“Không đâu, việc đó-”
“Chuyện này chúng ta đã nói rồi, sao cậu không chịu thành thật đi chứ?”
“Chuyện không phải thế, tớ nên nói sao đây, chuyện rất khó để diễn đạt bằng lời.”
Trong khi ấp úng trả lời, tôi quay đi và tập trung về một nơi xa xôi.
Đối mặt với Matsushita, người không chịu bỏ qua chuyện này, tôi tiếp tục nói.
“Thật khó để nói. Không đâu, ừ thì, chuyện không thực sự… ừm, tớ nghĩ chuyện đơn giản chỉ là ảnh hưởng từ việc tớ thể hiện cho Karuizawa là tớ thích cô ấy. Thay vì nói mình đặc biệt với cô ấy, thì chính xác hơn là cô ấy có để ý đôi chút tới mình.”
“Ể?”
“…Ể?”
Hai bọn tôi nhìn nhau.
“Chứ không phải Karuizawa-san biết về sự thật của cậu nên mới nghĩ cậu đặc biệt hay sao?”
“Chuyện nhất định không phải thế.”
“Nhưng- mình không nghĩ chuyện chỉ đơn giản chỉ là cứ để ý người khác là người ta nghĩ mình đặc biệt được.”
Tôi rút ngắn khoảng cách với Matsushita và nắm chặt vai cô ấy.
Dường như Matsushita không ngờ tôi sẽ chạm vào cô ấy nên chẳng thể làm gì ngoài việc ngây người ra.
Tôi nhìn một cách kiên định vào đôi mắt cô ấy và nói.
“Matsushita, mình thích cậu. Xin hãy hẹn hò với mình.”
“Cái-!”
Tâm trí của Matsushita có lẽ đã hoảng loạn trong giây lát, nhưng tôi nhanh chóng rời tay mình ra.
“Nếu cậu được ngỏ lời như thế thì dù kết quả thế nào đi nữa thì liệu cậu có ngó lơ được không?”
“Là- là đùa à. Vậy ra chuyện là thế, ra là vậy… a.”
Nếu để cô ấy tự mình trải nghiệm, tôi có thể khiến cô ấy hiểu được điều mà cô ấy không biết.
Sau khi được thổ lộ bởi người khác giới, miễn là không bị họ căm ghét, nhất định sẽ được để ý ở một mức độ nhất định. Điều này là hiển nhiên.
“Tớ nghĩ việc cô ấy chia tay với Hirata-kun chỉ hoàn toàn là trùng hợp. Dù sao thì tớ chỉ thổ lộ cảm xúc của mình với cô ấy sau khi hai người họ chia tay.”
Bởi vì tôi vẫn chưa tỏ tình nên Matsushita không có cách nào để xác nhận được sự thật của câu chuyện.
“… vậy ra chuyện là vậy. Mình xin lỗi vì đã theo dõi cậu.”
“Tớ có một yêu cầu, chuyện với Karuizawa-”
“Mình hiểu. Mình sẽ không nói với ai cả, dù thế nào đi nữa.”
Không thể nói là cô ấy chấp nhận câu trả lời của tôi 100%.
Nhưng vấn đề này có thể tạm gác qua một bên khi tôi đã cho cô ấy biết nhiều thông tin như vậy.
Sau cùng thì chuyện giữ tôi với Kei, cô ấy không thể thản nhiên đi kể với mọi người được.
Nếu chuyện nào đó liên quan tới việc này khiến tôi không vui và từ chối hợp tác thì nó cũng chỉ tổn thương Matsushita.