Chương 06: Điều mơ hồ
Chương 06: Điều mơ hồ
*Chương có nội dung hình ảnh
Đối với Hashimoto Masayoshi, việc quy phục ai chỉ là chuyện tiểu tiết.
Không, phải là không ngoa khi nói rằng y chẳng buồn để tâm chuyện đó.
Bất kể leader là Sakayanagi hay Katsuragi, y sẽ chỉ lợi dụng phe nào có lợi cho mình. Tất cả chỉ có vậy. Dù may mắn có xuất phát điểm là lớp A, nhưng giữa chừng y luôn cân nhắc việc tụt xuống lớp B hoặc lớp C.
Quan trọng là y giành được vị trí có thể xoay chuyển càn khôn vào phút cuối.
Đó chính là nguyên do y đã sớm tiếp cận với Ryuuen Kakeru, lúc bấy giờ đang vùng lên mạnh mẽ, sau khi cảm nhận được tiềm năng của hắn.
Một tài năng nổi trội có thể đánh bật cả Sakayanagi và Ichinose. Y nhận thức được rằng hắn sở hữu một sức mạnh dị thường. Nếu muốn, y sẽ không hề lưỡng lự tiết lộ thông tin về lớp A. Dĩ nhiên, hoạt động tình báo này được thực hiện dưới lệnh của Sakayanagi. Tuy vậy, nếu Ryuuen lấn át những kẻ khác, y sẵn lòng bán đứng Sakayanagi.
Tương tự, Ichinose lớp B cũng lọt vào tầm ngắm của y. Nhưng Ichinose khác hẳn với Sakayanagi hay Ryuuen, cô là một đối thủ không chấp nhận những giao kèo ngầm. Hashimoto không hề miễn cưỡng, y chọn cách tiếp cận khác. Dù không tới mức phản bội Ichinose, nhưng y đã thiết lập mối liên hệ với một học sinh lớp B thân cận với cô.
Ngay khi nhập học, Hashimoto đã ngay lập tức tạo dựng quan hệ với từng lớp.
Chuẩn bị thật nhiều phương án đề phòng trước những tình huống khôn lường vẫn là trên hết.
Và hôm nay y cũng định chuẩn bị sẵn cho một 'tình huống bất ngờ' như vậy.
"N-Này Hashimoto-kun. Cậu có rảnh không?"
Hành lang sau giờ học. Motodoi Chikako, một cô gái học cùng lớp, gọi tên Hashimoto từ đằng sau. Cũng như Hashimoto, cô là thành viên của CLB Tennis. Dường như sau khi Hashimoto rời khỏi lớp, cô đã phải chạy theo để bắt kịp y. Đâu đó trong lòng cô đang sốt ruột, không giữ nổi bình tĩnh.
Không cần hỏi xem có việc gì, Hashimoto đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Hôm nay là ngày 14 tháng Hai. Y đã trải nghiệm cảnh tượng này vài lần.
Tuy hiểu nhưng y không biểu lộ trên gương mặt. Đương nhiên là cũng không nói gì.
"Được chứ Motodoi. Có chuyện gì không?"
Nghe y hỏi dịu dàng như vậy, Motodoi quyết định mở lời.
"Đây, là socola đó. Hôm nay là Valentine mà."
Nói rồi cô chìa socola ra. Hashimoto liền nhận nó.
"Cảm ơn nhé Motodoi. Tớ vui lắm."
"T-Tốt quá."
Hashimoto trước đó đã nhận ra rằng Motodoi thích mình như một người khác giới, qua ánh nhìn của cô về phía mình. Thế nên phải đến tám chín phần đây là socola tình yêu. Dẫu tự tin rằng nếu mình ngỏ lời thì sẽ thành công, nhưng y lại chẳng có cảm xúc gì đối với Motodoi. Bất luận thế nào thì đối với y, cô chỉ là một kẻ không có giá trị lợi dụng. Y nhận định rằng hẹn hò với cô cũng chẳng được lợi lộc gì.
"Thi thoảng cậu cũng nên xuất hiện tại CLB đi nhé."
"Xin lỗi, dạo này tớ bỏ tập nhiều quá nhỉ?"
"Công nhận. Các senpai ngạc nhiên lắm đó."
"Tớ nhớ rồi. Tóm lại là tháng tới tớ sẽ đáp lễ cậu đàng hoàng."
"Ư-Ừm."
Motodoi đỏ mặt, gật đầu chạy biến như muốn thoát khỏi nỗi xấu hổ này vậy.
Khả năng họ hẹn hò với nhau là không. Dù vậy Hashimoto vẫn bỏ ngỏ cơ hội về mối quan hệ.
Vì biết đâu sau này cô sẽ thay đổi gì đó.
Để bù lại quãng thời gian đã mất, Hashimoto nhanh chân chạy về phía phòng học lớp C năm nhất.
Lúc này đây, có một nhân vật thu hút sự chú ý của y hơn cả Motodoi.
Ayanokouji Kiyotaka, một nam sinh lớp C.
"Tại sao mình lại để tâm đến cậu ta nhỉ."
Đâu đó trong thâm tâm Hashimoto luôn thắc mắc điều đó.
Trước đợt trại huấn luyện, cậu ta chỉ là một kẻ hoàn toàn nhạt nhoà mà y hơi nhớ mặt. Y nhớ lại màn tiếp sức hùng hồn giữa cậu ta và cựu Hội trưởng Hội học sinh tại hội thao, nhưng cũng chỉ có thế. Y cho rằng, đánh giá về một ai đó không thể thay đổi quá nhiều chỉ vì họ có đôi chân nhanh nhẹn. Hơn nữa, những kẻ cực kỳ nhạy bén như Sakayanagi và Ryuuen lại chẳng bận tâm đến Ayanokouji là bao.
Tuy nhiên, gần đây một sự việc đã khiến y thay đổi cách nhìn về Ayanokouji.
Một phát biểu kỳ lạ đến từ Hội trưởng Hội học sinh Nagumo Miyabi. Với ẩn ý rằng Ayanokouji là người được Horikita Manabu đánh giá cao hơn bất cứ ai. Y cố xem đây là một trò đùa mà gạt đi, nhưng lại không tài nào làm được.
Giờ nghĩ lại thì, đúng là có những dấu hiệu cho thấy điều đó. Tại sao cựu Hội trưởng Hội học sinh và Ayanokouji lại đối đầu trực tiếp với nhau?
Chuyện đó không phải chỉ là trùng hợp thôi sao?
Biết đâu có ý đồ gì, mà nếu họ không diễn theo cách đó thì không thể đạt được?
Những nghi ngờ như vậy cứ quay mòng mòng trong đầu y.
Rồi cả vụ Ryuuen bị bọn Ishizaki vùi dập cũng thật khó mà nuốt trôi. Lớp C hồi mùa xuân mới còn áp đảo ở vị trí bét bảng, nay đã bắt đầu thu hẹp dần đều khoảng cách với các lớp trên.
Nếu như toàn bộ chuỗi sự kiện này đều do Ayanokouji nhúng tay vào thì…?
"Một kẻ vượt trội hơn cả Sakayanagi lẫn Ryuuen chăng…?"
Vào thời điểm này dường như không phải là vậy.
Đó là chuyện đương nhiên. Hiện giờ tất cả chỉ dừng lại ở những hoài nghi và những vọng tưởng phóng đại. Vẫn còn thiếu gì đó mang tính quyết định. Câu nói của Nagumo có thể chỉ là một trò đùa phi thực tế không hơn không kém, và sự thật đằng sau màn tiếp sức tại hội thao có thể cũng chỉ là ảo tưởng mà Hashimoto suy diễn.
Vậy nên y đã đi xác minh mọi chuyện.
Y thường theo chỉ thị của Sakayanagi đi rêu rao tin đồn về Ichinose, mặt khác gần đây cũng kiếm thời gian rảnh mà theo dõi Ayanokouji nghe ngóng tình hình.
Cuối cùng y cũng tới được lớp C, nhưng lại không thấy Ayanokouji đâu.
"Đúng là chẳng bao giờ lãng phí thời gian nhỉ Ayanokouji."
Bởi không giao thiệp rộng, nên cậu ta hiếm khi nán lại lớp sau giờ học.
Hôm nay cậu ta cũng đi với nhóm bạn thân Yukimura, Miyake chăng? Y nghĩ vậy nhưng khả năng đó nhanh chóng bị loại bỏ, vì y thấy Yukimura và Sakura vẫn còn ở trong lớp.
"Yo, Hirata."
Đứng quan sát học sinh lớp khác một cách bất cẩn thì vô cùng lộ liễu.
Thấy Hirata vẫn chưa tới CLB, Hashimoto ngay lập tức lên tiếng.
"Ya, Hashimoto-kun. Có chuyện gì thế?"
"Qua xem cậu kiếm được bạn gái mới chưa thôi."
"Cái đó thì, giờ tớ vẫn chưa tính có bạn gái đâu."
"Lòng dạ vẫn còn chưa nguôi ngoai chứ gì?"
"Haha… Đại loại là thế."
"Bữa nào kể tớ nghe vụ đó đi. Tiện thể thì tớ đang kiếm liên lạc của mấy cậu chung nhóm đợt trại huấn luyện. Đến lượt Ayanokouji nhưng hình như cậu ấy về rồi."
"Không gặp à? Tớ nghĩ cậu ấy mới đi ra chừng một hai phút gì đó thôi…"
Y bỏ lỡ chỉ trong chốc lát. Đoán rằng mình sẽ bắt kịp cậu ta ngay, y cảm ơn Hirata rồi vội chạy về hướng cổng trường.
Kỳ thi cuối năm sắp tới. Hashimoto đâu thể ngày nào cũng bám đuôi Ayanokouji được. Y muốn làm rõ trắng đen để sớm dồn tâm trí chuẩn bị toàn lực cho kỳ thi.
"Mau mau kiếm được gì ở đây nào."
Thời cơ đến là hành động ngay – với ý định này, y đuổi theo cậu ta.
May mắn thay, Ayanokouji đang đứng trước cổng trường nghịch điện thoại. Cậu ta đang hẹn gặp ai đó, hay chỉ đang giết thời gian? Dù sao đi nữa thì vận may đã tới với Hashimoto.
Ayanokouji thường xuyên dùng điện thoại để liên hệ với ai đó. Đó là bọn Miyake, hay là một kẻ mà Hashimoto chưa từng gặp – y không thể biết được.
Một điều chắc chắn, cậu ta là mục tiêu dễ theo dõi đến lạ thường.
Cho đến giờ Hashimoto đã bám đuôi kha khá học sinh. Katsuragi, Ryuuen, Kanzaki, đôi khi cả Ichinose. Trong số họ chẳng có ai dễ bám đuôi cả. Hai ngày bám theo họ được một lần là giỏi lắm rồi. Nếu mọi sự không thuận lợi, có khi phải mất gần một tuần mới kiếm được thông tin.
Tuy nhiên Ayanokouji chỉ có một cuộc sống thường ngày đơn điệu và kết bạn cực kỳ ít.
Vì vậy đoán trước hành động của cậu ta còn dễ hơn ăn kẹo. Hơn nữa, cậu ta còn hoàn toàn chẳng hề cảnh giác.
Cậu ta chẳng bao giờ để tâm phía sau lưng, chẳng hề tỏ ra có trực giác nhạy bén hay khứu giác sắc sảo.
Dẫu vậy, Hashimoto không thể lơ là tự mãn.
Y vô cùng cẩn trọng, bám theo Ayanokouji ở khoảng cách vừa đủ.
Đúng lúc đó, Hashimoto nhận được cuộc gọi từ Shimizu Naoki, một người bạn cùng lớp.
"A lô. Gì đó Naoki?"
"Không… thật ra là chuyện sáng nay… tao chịu hết nổi rồi."
"À. Thôi quên đi cho đời thanh thản. Lớp mình có nhiều đứa lắm mồm quá mà."
Lớp A của Hashimoto sáng nay đã nảy sinh chút náo loạn. Shimizu ngỏ lời với một cô gái tên Nishikawa và bị từ chối thẳng mặt, và đám con gái trong lớp biết tường tận về chuyện này. Chắc hẳn Nishikawa đã to nhỏ với bạn mình về vụ tỏ tình để rồi câu chuyện bị phát tán. Những chuyện như vậy đôi lúc lại xảy ra.
"Nếu cái gì cũng để tâm, sau này mày không tỏ tình nổi với ai đâu?"
"P-Phải, nhưng mà… con nhỏ Nishikawa đó, đúng là không tha thứ được."
"Tao cũng muốn nghe mày than đời lắm, nhưng giờ đang bận công chuyện rồi."
"Thế à, xin lỗi mày."
Hashimoto hứa tối gọi lại sau và ngắt điện thoại.
"Không đáp ứng được điều kiện đảm bảo thành công, thế thì tỏ tình cái nỗi gì."
Y quyết định sẽ an ủi bạn mình sau và đuổi theo Ayanokouji đang trên đường về ký túc xá.
"Cứ về thẳng thế này thì hôm nay cũng chẳng được gì mất."
Nỗi khổ khi theo dõi Ayanokouji, đó là hầu như chẳng có biến động nào.
Tuy nhiên, chiếc thang máy bỏ qua tầng bốn có phòng của Ayanokouji và cứ thế đi lên. Y liếc nhìn màn hình một hồi thì thấy cậu ta một mình đáp tại tầng của con gái.
"Hình như… là tầng của Ichinose thì phải?"
Có khi chỉ là trùng hợp, và cậu ta lên đó để gặp một cô gái khác thì sao?
Nhưng tầm này thì dù không muốn, y cũng sẽ liên tưởng đến việc cậu ta giao thiệp với Ichinose.
"Là Ichinose thật đấy, nhưng cũng có thể chỉ là đến thăm lắm chứ…"
Trong khi Ayanokouji có mạng lưới quan hệ hạn hẹp, thì Ichinose lại cực kỳ nổi tiếng trong khối.
Ayanokouji và cô mà là bạn với nhau cũng không có gì bất ngờ. Chưa kể cô còn rất dễ thương, chẳng hề lạ khi người ta đến thăm cô vì mong ngóng điều gì đó.
Tuy nhiên Ayanokouji ngay lập tức quay trở lại thang máy. Sau đó thang máy dừng tại tầng bốn nơi có phòng của Ayanokouji, và cậu ta bước ra.
"Cái gì đây…?"
Một hành động khó hiểu. Trên màn hình hiện ra hình ảnh một vài nữ sinh lớp B đang từ tầng của Ichinose bước vào thang máy. Hashimoto suy luận rằng, Ayanokouji đã đụng mặt những người đến thăm trước cậu ta và đành phải quay về.
Để cho chắc cú, y ngay lập tức vào thang máy lên tầng bốn, nhưng Ayanokouji đã biến mất.
Ắt hẳn cậu ta đã vào phòng.
"Rốt cuộc hôm nay cũng chẳng được gì à."
Sau khi cân nhắc xem có nên rút lui hay không, Hashimoto quyết định nán lại sảnh quan sát tình hình một lúc.
Vẫn còn sớm chán. Hashimoto cho rằng vẫn có khả năng Ayanokouji sẽ gặp Ichinose sau, hoặc sẽ có hẹn với một người khác. Dù cậu ta đi lên hay đi xuống, chỉ cần đi bằng thang máy là có thể xác nhận được qua màn hình.
Gần một tiếng sau, sự kiên định của Hashimoto đã đơm trái ngọt.
Ayanokouji bước vào thang máy và bắt đầu xuống tầng dưới.
Có vẻ cậu ta vẫn chưa thay sang thường phục.
"Lại đến trường à?"
Hành động như vậy thật không thể hiểu nổi, nhất là sau khi đã về nhà.
Giả như cậu ta ngại thay đồ vì muốn tới cửa hàng tiện lợi gần nhà, như vậy còn hợp lý, nhưng đằng này tay cậu ta lại xách theo cặp.
Y liền bật dậy khỏi sofa và nấp dưới cầu thang thoát hiểm.
"Muốn xem cái gì đó thú vị quá."
Như đáp lại mong ước của Hashimoto, Ayanokouji ra khỏi sảnh và cuốc bộ tới một nơi vắng người hơn. Vậy là ít nhất ý tưởng cậu ta đến cửa hàng tiện lợi hay đến trường đã không còn. Nếu thế thì cậu ta đang đi gặp ai đây? Không, nơi cậu ta tới không thích hợp để đơn thuần gặp mặt bạn bè.
Với tình huống này, ai cũng sẽ háo hức chờ đợi xem cậu ta sắp làm gì và gặp ai.
Việc cậu ta hẹn gặp người nào đó đã được xác định.
Nếu cựu Hội trưởng Hội học sinh Horikita hay Ryuuen ra mặt thì sắp căng rồi đây.
Sự kỳ vọng đó đã bị phụ theo một cách không ngờ tới.
"Oi oi, đùa nhau à…?"
Người xuất hiện tại địa điểm hẹn gặp với Ayanokouji là Karuizawa Kei, lớp C năm nhất.
Một cô gái được bàn tán tới lui ở lớp A sau vụ chia tay Hirata gần đây. Hashimoto trước giờ chưa từng tiếp xúc với cô, nhưng vẫn không giấu được nỗi kinh ngạc trước sự xuất hiện ngoài dự kiến này.
Cảm giác mệt mỏi bủa vây lấy y. Niềm hy vọng đã bị bội bạc.
Chỉ là một câu chuyện tình yêu chẳng liên quan gì đến mặt trái của Ayanokouji mà Hashimoto đang truy lùng. Tâm trí y cố gắng tự động lái sang hướng khác, nhưng dù có nhìn cách mấy thì mối quan hệ giữa hai người họ nhất định là trên mức bạn bè.
Y từng chứng kiến không ít lần hẹn hò giữa Hirata và Karuizawa, nhưng cái mùi 'yêu đương' và 'thân mật' mà y không cảm nhận được ngày đó giờ đây lại đang toả ra nồng nặc.
"…không hiểu nổi. Sao lại là Ayanokouji chứ?"
Rốt cuộc thì ai có tình ý với ai? Hay là cả hai đều thích nhau? Đoán đi đoán lại nhưng y vẫn không tìm được câu trả lời. Vốn dĩ tình yêu làm gì có đúng sai. Nếu so sánh Ayanokouji với Hirata một cách khách quan thì 80% con gái sẽ chọn Hirata, nhưng cũng chẳng lạ gì khi 20% còn lại chọn Ayanokouji.
Theo lẽ đó thì nếu có 100 người, vẫn có ít nhất 20 người chọn Ayanokouji.
Có nghĩa là…
"Người mà Ayanokouji thường xuyên liên lạc, là Karuizawa…?"
Hashimoto lập tức thay đổi suy nghĩ. Tình hình hiện tại chỉ là do Hashimoto tự tiện tô vẽ nên, là tưởng tượng của y không hơn không kém. Nếu không điều tra kỹ càng thì không thể với được đáp án. Tuy nhiên, vì đây là một nơi kém tấp nập nên không thể bộp chộp tiến lại gần để nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ được.
"Làm sao đây ta…"
Trong khi Hashimoto đang chưa quyết được nên làm gì thì…
Tình hình giữa hai người họ biến chuyển trong chốc lát.
"Socola à?"
Karuizawa trao tận tay món đồ mình mang theo cho Ayanokouji. Vào ngày 14 tháng Hai, món đồ được trao tận tay tại một nơi tránh tai mắt người khác thế này, không cần nhìn tận mắt cũng có thể hình dung ra.
Thành thử, chí ít là Karuizawa có cảm tình với Ayanokouji.
"Chà, hôm nay đến đây thôi."
Cũng chẳng dính dáng gì đến thông tin mà y muốn biết.
Hashimoto kết luận như vậy và toan quay trở về. Nhưng y bỗng dừng chân.
"Tình thế này… thử lòng cậu ta chút chơi xem sao."
Bài thi cuối kỳ chẳng bao lâu nữa sẽ đến, có thể nói đây chính là cơ hội.
Bằng cách lôi kéo Karuizawa vô can vào, y có thể khuấy động mọi thứ lên. Đây là cơ hội khám phá ra điểm yếu của Ayanokouji. Ngược lại nếu không có gì xảy ra thì có thể xem như cậu ta trắng án.
Hashimoto quyết định như vậy và nhanh chân bước về phía hội Ayanokouji.
1
Có dấu hiệu tiếp cận từ sau lưng… bước chân rất nhanh. Rõ ràng là không thể ngó lơ cảnh chúng tôi đứng trao đổi gần nhau thế này.
"Yo, Karuizawa. Cả Ayanokouji nữa."
Đó là Hashimoto, kẻ đã ẩn mình đi kể từ khi tôi rời khỏi sảnh.
"…ề, ai đây?"
Kei không biết Hashimoto nên quay sang hỏi tôi.
"Tớ là Hashimoto lớp A. Bọn tớ ở chung nhóm hồi trại huấn luyện."
Hashimoto chào hỏi tôi xong đã sán lại gần Kei.
"Một nam một nữ hẹn gặp bí mật ở một nơi như thế này… đúng là không thể xem thường mà, Ayanokouji."
Tôi biết sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bắt chuyện với tôi, nhưng lại vào thời điểm này sao.
Đã vậy thì tôi cũng sẽ lợi dụng mánh của cậu ta.
"Cũng không hẳn là có việc gì đâ—"
"Thôi đừng giấu. Hôm nay là Valentine, hai người không yêu nhau mà lại bí mật gặp nhau, chẳng phải lạ sao. Với lại thật ra cậu đã nhận được quà rồi còn gì."
Cậu ta đã chứng kiến cảnh tôi nhận socola và cất ngay vào cặp.
"Nhận socola chỉ là tình cờ thôi. Tớ cũng không có ý định gặp gỡ gì cả."
Tôi phủ nhận, nhưng Hashimoto nhếch mép nhìn thấu được lời nguỵ biện của tôi.
"Không không, ngay từ đầu cậu đã biết mình sẽ nhận được socola phải không? Cặp của cậu kìa."
"Cặp?"
"Đã về ký túc xá rồi, việc gì phải mang theo cặp khi đi ra ngoài chứ."
"…à không, ban đầu tớ tính ghé qua thư viện. Nhưng trước đó thì Karuizawa gọi nên tớ đồng ý hẹn gặp, thế thôi."
"Tức… đây chỉ là tình cờ thôi à?"
Tôi gật đầu đáp lại Hashimoto, đoạn lấy từ trong cặp ra hai quyển sách cho cậu ta xem.
"Mà đằng nào cũng như nhau cả thôi. Vì cậu đã nhận socola từ Karuizawa rồi."
Theo cách nhìn của Hashimoto, việc tôi nhận socola từ Karuizawa mới là quan trọng, kể cả tôi không phải người chủ động liên lạc đi nữa.
"Tớ không hiểu lắm… có vấn đề gì à?"
"Tôi chỉ hiếu kỳ xem Ayanokouji cậu cuốn hút cô ấy ở điểm nào. Bồ cũ của cô ấy là Hirata, một trong những người nổi tiếng toàn trường cơ mà? Sau khi đá Hirata, cô ấy lại đi chọn cậu sao?"
Nói cách khác, cậu ta muốn biết nguyên do mọi chuyện diễn tiến như thế này.
Kei, người nãy giờ giữ im lặng nghe chuyện, lên tiếng.
"À—xin lỗi. Này, cậu hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?"
"Đúng. Món socola đó, lúc đầu tôi dự định tặng cho Hirata-kun. Nhưng mà vứt đi thì không nỡ nên tôi quyết định đưa cho người khác, rồi chọn bừa Ayanokouji-kun thôi."
"Tặng quà nhau thân mật như thế, mà bảo là chọn bừa? Xin lỗi, tớ chẳng thấy thế chút nào. Lại còn ở một chỗ thế này? Nói dối gì mà dở tệ."
Nói rồi Hashimoto cười to. Trước tình cảnh này, trông Kei bực mình ra mặt.
"Hả? Tự dưng chui từ đâu ra rồi khua môi múa mép, cậu nghĩ mình là ai thế?"
Kei đột nhiên quắc mắt.
"Tớ chỉ là muốn biết sự thật thôi."
Hashimoto bị choáng ngợp đôi chút.
Tuy vậy, sự thật là chúng tôi vẫn chưa che đậy được những điểm thiếu tự nhiên.
Thế nên tôi chuyển hướng hành động.
Liệu Kei phối hợp với tôi tốt đến mức nào đây, đã đến lúc cô ấy thể hiện rồi.
"Thôi Karuizawa, cậu nên nói thật đi. Bây giờ cứ giấu thì tớ nghĩ sau này chỉ rắc rối thêm. Nếu 'tên đó' nghĩ bọn mình đang hẹn hò thì phiền phức lắm."
Tôi chuyền tín gậy cho cô ấy.
Kei không do dự cất một tiếng thở dài thườn thượt.
"Aa mou. Thôi được rồi để tôi nói, nhưng tuyệt đối không được rêu rao chuyện này rõ chưa?"
Nói rồi cô ấy chỉ tay về phía Hashimoto.
"Socola này là nhờ Ayanokouji-kun gửi hộ cho người yêu tôi thôi."
"Tức là—Ayanokouji chỉ là giao hàng?"
"Đúng rồi đấy. Thông chưa?"
Hashimoto làm điệu bộ đúng-là-không-thể-tin-nổi.
"Thế socola đó là tặng cho ai?"
Hashimoto tiếp tục truy hỏi.
"Hả? Mới gặp nhau lần đầu, nghĩ tôi nói cho cậu nghe? Cậu bị ngu à?"
Kei ra vẻ nóng gáy, nhưng trông không hề giả tạo.
Đó là hình tượng của một gyaru mà Karuizawa Kei tự tạo nên.
"Cái đó—mà cũng đúng."
Hashimoto trông hơi sửng sốt khi xác nhận chuyện này, cậu ta cúi đầu xin lỗi.
"Đừng tưởng cúi đầu là xong chuyện. Thật tình, tha cho tôi đi."
"…vậy à. Xem ra tớ đã hiểu lầm gì đó rồi, xin lỗi cậu. Nghĩ tới việc hai người đang thích nhau, tớ không thể không nghi ngờ được."
"Vốn dĩ chả liên quan đến cậu, chõ mũi vào làm gì?"
"Về điểm này thì tớ đâu phải là không liên quan."
"Hả?"
Hashimoto tiến thêm vài bước lại gần Kei đang tức giận.
Như muốn đẩy Kei vào tường, cậu ta lấy tay bao vây cô ấy.
"Khoan, gì đấy?"
"Trước đây tớ nghĩ cậu cũng được đấy, hay hẹn hò với tớ đi Karuizawa. Tớ không biết người yêu mới của cậu là ai, nhưng chưa đưa socola nghĩa là cậu chưa truyền đạt tình cảm của mình với người ta. Phải không?"
Giờ vẫn chưa muộn đâu – cậu ta miễn cưỡng yêu cầu.
"Cậu đang nói cái quái gì vậy… đến nước này rồi mà nghĩ tôi vẫn OK hả?"
"Tình yêu không biết trước được điều gì nên mới thú vị chứ?"
Nói rồi cậu ta chĩa ánh mắt sắc như dao về phía tôi trong chốc lát.
Không chừng cậu ta đang ức hiếp Kei hòng nhử cảm xúc gì đó của tôi.
"Thôi, tớ về đây."
"Hả? Chờ tí, tôi về luôn."
Kei hung hăng đẩy Hashimoto ra, tránh xa khỏi cậu ta.
"Lạnh lùng thế."
Hashimoto cười cay đắng, xem ra từ giờ cậu ta sẽ không xài mấy trò táo bạo đó nữa.
Hay có thể nói, dường như cậu ta đã mất hết hứng thú với Kei.
Tình huống cũng chỉ có vậy, Kei thở dài kinh ngạc rồi quay về.
"Xin lỗi vì đâm đầu vào mấy chuyện kỳ lạ nhé."
"Không, không có gì."
Tôi đi cùng Hashimoto tới ngã rẽ giữa ký túc xá và trường học.
"Cơ mà, mấy chuyện yêu đương cậu cũng chật vật phết nhỉ."
"Là sao?"
"Cậu TO thế cơ mà, bọn con gái thiếu kinh nghiệm không kham nổi đâu."
Cậu ta cười to chế giễu, quàng vai thì thầm vào tai tôi.
Lại lôi cái vụ đó ra à…
"Gì mà sốc thế. Cái đó của cậu, nhiều người phải ngước nhìn đấy."
Tôi chẳng vui chút nào cả.
Không những thế, chính vì chuyện này mà tôi đang ngày một ghét cái trại huấn luyện kia.
"Mà này King, trao đổi liên lạc với tôi chứ?"
"Đừng có dùng cái biệt danh trời ơi đất hỡi đó nữa, rồi tớ sẽ trao đổi."
"Hahahahaha. Rồi không nói, không nói nữa."
Hashimoto vẻ hối lỗi lấy điện thoại ra, trao đổi số liên lạc với tôi.
"Thôi, giờ tôi về đây. Chào nhé Ayanokouji."
Hashimoto đến rồi đi như một con bão.
Cậu ta nghĩ thu hoạch đến đây là đủ rồi, hay cảm thấy truy đuổi quá sâu là điều cấm kỵ?
Dù gì đi nữa, sự tồn tại của tôi vẫn tiếp tục là một màu xám xịt đối với Hashimoto.
Mong rằng mãi mãi là như vậy.
Tôi quyết định ghé qua thư viện để gặp Hiyori, giờ chắc hẳn đang ngồi chờ.
Sau đó tôi phải gặp mặt một người nữa mà mình đã hẹn gặp ở trường.
2
Tôi về muộn hơn dự tính nên không thể đi với nhóm.
Quay về phòng ký túc xá lúc 7 giờ kém, tôi thấy một túi giấy được đặt trước cửa.
Nhìn vào trong thì thấy có hai hộp được đóng gói khác nhau. Một hộp hình vuông và một hộp hình tròn. Trên mỗi hộp đều có viết tên. Đây là socola Valentine của Haruka và Airi.
Trên nhóm chat cũng nói rồi, Akito và Keisei cũng nhận được quà tương tự.
Tôi bước vào phòng và đặt tất cả socola lên bàn mình.
"Không ngờ là được những năm người…"
Kei, Airi, Haruka, Hiyori. Và một người nữa.
Một hộp socola được gói ruy băng hồng rất dễ thương.
Đêm độ 10 giờ hơn, tôi khoác hoodie lên người rồi ra ngoài hành lang.
Sau đó tôi vào thang máy.
Camera lắp trong thang máy không thể nào quay được mặt tôi.
Ngộ nhỡ có vấn đề gì còn biết đường mà tránh. Thật ra gặp nhau ở nơi khác thì lý tưởng hơn, nhưng nếu sức khoẻ không tốt thì đành chịu.
Tầm này đã chăn ấm nệm êm không phải là chuyện lạ, dù vậy sau khi gửi tin nhắn tới địa chỉ liên lạc của Ichinose mà Horikita chỉ cho mình và xác nhận rằng cô ấy vẫn còn thức, tôi hành động.
Tuy nhiên tôi chưa nói là sẽ qua phòng cô ấy.
Tôi đi lên tầng Ichinose ở, đứng trước cửa phòng cô ấy và bấm chuông. Mười giây. Hai mươi giây.
Không nghe thấy tiếng gì trong phòng, tôi bấm chuông lần nữa.
Viếng thăm vào đêm hôm thế này, hiển nhiên Ichinose sẽ cảm thấy phiền.
Ba mươi giây trôi qua, tôi quyết định lên tiếng.
"Ichinose, tớ đây. Ayanokouji đây."
Nếu cứ nấn ná trên tầng này khi đã quá giờ giới nghiêm, tôi sẽ gặp rắc rối.
Ichinose hẳn cũng hiểu chuyện đó.
Cô ấy sẽ không bất cẩn đẩy đối phương vào tình thế nguy hiểm.
"…Ayanokouji… kun. Chuyện gì ớ?"
Tôi nghe thấy giọng của Ichinose từ bên kia cánh cửa. Tông giọng nghe khá uể oải.
"Khụ, khụ."
Liền sau đó là tiếng ho trong phòng. Liệu cô ấy có ốm thật hay không, chỉ nghe tiếng thôi thì khó lòng chắc chắn được.
"Có chút chuyện quan trọng. Tớ có thể làm phiền cậu trực tiếp được không?"
"À thì… ừm…"
"Thú thật, bây giờ mà bị con gái bắt gặp thì phiền lắm."
Tôi đẩy câu chuyện đi xa hơn.
"Chờ tớ chút nhé."
Cô ấy dứt lời, một lúc sau tôi nghe tiếng khóa mở từ bên trong phòng.
Ichinose mở cửa ra. Trông cô ấy tiều tuỵ đến mức khó tin.
"Nyaha, hơi gượng ép đó Ayanokouji-kun…"
Cô ấy đang đeo khẩu trang, rõ ràng đang ốm khá nặng.
Xem ra không phải là cô ấy giả bệnh.
"Xin lỗi. Đúng là tớ có hơi gượng ép. Trông cậu không khỏe cho lắm."
"Ừm… tớ chỉ hơi mệt thôi."
"Xin lỗi nhé, tầm này còn đến thăm."
"Không sao, không sao. Tớ cũng gần hạ sốt rồi. Nói sao nhỉ, cảm giác như đói lả đi vì ngủ quá nhiều ấy? A, xin lỗi, cậu cũng đeo khẩu trang có được không?"
Để tôi không bị lây cảm, Ichinose đưa tôi một cái khẩu trang.
Sức đề kháng của tôi khá tốt, nhưng cũng không phải là tốt tuyệt đối. Nếu tôi vội vã từ chối để rồi dính bệnh, sau này Ichinose sẽ cảm thấy hối hận ghê gớm. Tôi không ngần ngại đồng ý, đeo khẩu trang vào.
"Vậy cậu đã đi bệnh viện chưa?"
"Tớ đi hồi đầu tuần rồi."
Ichinose đang chơi trò giả bệnh vì những tin đồn lan rộng.
Nhiều học sinh nghĩ như vậy, nhưng xem ra không phải.
Không nghi ngờ gì nữa, sức khoẻ của cô ấy đang xuống dốc thực sự.
"Chắc hẳn cậu lo lắng tớ vắng mặt do những tin đồn gần đây nhỉ. Cảm ơn cậu nhé."
"Không…"
Cô ấy nhìn thấu được dự tính của tôi sao.
"Ayanokouji-kun là người đầu tiên tớ gặp trực tiếp trong lúc ốm đấy."
"Vậy… cơ à?"
"Lúc tớ bị sốt cao có rất nhiều bạn nữ muốn đến thăm, nhưng tiếc là vì trong người không thoải mái nên tớ đã từ chối. Từ đó, các bạn khác cũng nghĩ tớ đang tuyệt vọng nên thôi không đến nữa."
Tôi liên lạc với cô ấy khá muộn, nhưng nực cười thay lại là người đầu tiên gặp mặt cô ấy.
Thực ra Ichinose đã nghỉ học vì sức khoẻ không đảm bảo, nhưng nếu nhìn lại khuynh hướng của cô nàng trước giờ, chẳng cần nói cũng biết cô ấy là kiểu người biết quản lý chu đáo sức khoẻ của mình. Cô ấy sẽ muốn tránh bị ốm vào thời điểm này, khi kỳ thi cuối năm đang tới gần. Nhất định cô ấy bị cảm vì tổn thương tinh thần và hệ miễn dịch kém.
"Tớ sẽ không trốn học chỉ bởi những tin đồn đó đâu."
Bản thân cô ấy không có ý định chấp nhận việc đó.
"Cậu kiên cường thật đấy."
"Kiên cường sao…? À xin lỗi. Cậu đóng cửa chính lại hộ tớ với. Tớ mở cho thoáng chút nhưng mà lạnh quá... Về rồi nhớ rửa tay súc miệng cho kỹ nhé."
"Ừ."
Có một chiếc máy giữ ẩm đang chạy trong phòng để ngăn không khí bị khô. Virus cảm phát triển rất mạnh trong môi trường khô và lạnh. Vì vậy, tăng độ ẩm nhằm tạo ra một môi trường dễ dàng vô hiệu hoá virus là điều cốt yếu. Nếu xem nhẹ những chuyện này thì bệnh cảm sẽ kéo dài, thậm chí gia tăng nguy cơ lây nhiễm cho người viếng thăm. Vào mùa đông thì không khí khô hanh hơn, đó là nguyên nhân chính khiến bệnh cảm lâu khỏi hơn.
Dù vậy, dạo gần đây con gái rất hay vào phòng tôi, và tôi cũng hay vào phòng con gái, nhưng kỳ lạ chẳng có lần nào dính dáng đến chuyện yêu đương.
"Có chuyện gì sao…?"
Thấy tôi nhìn chằm chằm cái máy giữ ẩm, Ichinose tò mò nhìn tôi.
"Xin lỗi vì làm phiền trong lúc cậu đang nghỉ."
"Không sao, không sao. Đúng là không gặp mặt thì an toàn hơn, nhưng thực ra để người khác biết tớ đang bị cảm thì tốt hơn."
Cô ấy có giả bệnh hay không?
Ichinose thừa biết rằng, những phỏng đoán như vậy đang lan rộng.
Như để chứng minh, cô ấy giơ điện thoại ra cho tôi xem.
Có bằng chứng cho thấy cô ấy đã trao đổi cùng Horikita vài lần.
Cô nàng này vẫn cứ lo lắng theo cách riêng của mình.
Chúng tôi không nói chuyện lâu, đúng lúc thích hợp tôi quyết định về phòng ngay.
3
Ngày thi thử cuối cùng cũng đã tới.
Buổi sáng, tất cả các lớp sẽ phải hướng sự tập trung vào bài thi của riêng mình.
Trong lớp, các học sinh đều đồng loạt không học bài, họ đang bàn luận với nhau. Nói vậy chứ tôi chẳng nghe thấy những âm thanh về từ vựng hay ôn tập gì. Toàn những chuyện không liên quan.
"Ồn ào ghê."
"Dĩ nhiên rồi. Sáng nay tôi lại vừa nghe được mấy tin đồn nhảm nhí này."
"Tin đồn nhảm nhí? Có thêm tin gì về Ichinose à?"
"Không. Là mấy tin đồn mới toanh đang gây hỗn loạn trong lớp C chúng ta."
"Tin đồn mới… à?"
Nhìn lớp học đang bát nháo thế này, rõ ràng không phải chuyện tầm thường.
"Tiện đây thì, cậu cũng không phải không liên quan đâu, Ayanokouji-kun."
Nói rồi Horikita giơ màn hình điện thoại về phía tôi.
Có bốn tin đồn được viết trong phần ghi chú.
"Cái này—"
- Ayanokouji Kiyotaka có cảm tình với Karuizawa Kei
- Hondou Ryoutarou chỉ thích gái mập
- Shinohara Satsuki mại dâm thời trung học
- Satou Maya ghét Onodera Kayano
Nội dung của những lời đồn có xu hướng tương tự nhau. Tên của bốn nạn nhân bao gồm cả tôi được nêu trong đó.
"Mấy thông tin này ở đâu ra thế?"
"Cậu có biết bảng tin mà nhà trường chuẩn bị cho mỗi lớp không?"
"Hình như có trong cái ứng dụng thì phải."
Khi cần kiểm tra số dư, học sinh sẽ đăng nhập vào ứng dụng do nhà trường lập ra, và được toàn quyền sử dụng bảng tin. Tuy nhiên, 99% là không ai dùng vì đã có một vài ứng dụng chat dễ dùng có sẵn trên điện thoại.
"Để ý giỏi nhỉ? Thế ai phát hiện ra?"
"Lúc tôi đến lớp thì tin đồn đã lan truyền rồi. Chắc là ai đó tình cờ tìm thấy trong ứng dụng. Khi nào bảng tin có cập nhật thì thông báo cũng hiện lên mà."
Bảng tin không chỉ dành cho lớp, nhiều bảng tin còn được dùng chỉ để chém gió nữa. Vì ai cũng có thể truy cập nên khả năng cao các lớp khác cũng nhìn thấy những tin đồn này.
"Cậu không thấy là hơi khác so với thủ đoạn trước đây sao?"
"Cho dù là cùng thủ phạm hay là người khác, thì vẫn có vô vàn cách để phát tán tin đồn. Để ý đến sự khác biệt cũng chẳng để làm gì. Đã được đăng lên rồi thì giấu làm sao được nữa."
"Tiện thể thì," – Horikita mở lời – "hỏi cho chắc thôi, thật hả?"
"Thật đâu mà thật."
Tôi phủ nhận ngay.
"Vốn dĩ mối quan hệ giữa tớ và Karuizawa chỉ có ít người biết thôi."
"Có gì gợi ra trong đầu chưa?"
"Không hẳn là không có."
Tôi kể lại tóm tắt về cuộc chạm mặt với Hashimoto vào hôm qua.
"Khả năng cao Hashimoto-kun là kẻ phát tán tin đồn về Ichinose-san, nên cũng không ngạc nhiên khi cậu ta cũng phát tán những tin đồn về cậu và Karuizawa-san."
"Nhưng còn những người khác thì sao? Đâu có nhiều cách để xác nhận sự thật."
"Cũng đúng…"
Có một học sinh đang trực tiếp xác minh chân tướng những tin đồn này—
"Oi Shinohara, cậu từng làm đĩ à!?"
Không biết đọc bầu không khí, Yamauchi nở nụ cười la lớn lên.
"L-Làm gì có!"
Shinohara vội vã đứng lên chối bay chối biến. Có thể thấy rõ sự xấu hổ và tức giận trên gương mặt cô ấy.
"Thế giơ bằng chứng ra xem nào."
"Bằng chứng… lấy bằng chứng ở đâu ra chứ!"
Những kẻ hào hứng với tin đồn rêu rao với những người vừa bước vào lớp.
Mà, chẳng sớm thì muộn cũng vậy thôi.
"Cậu bảo đó là lừa bịp, tức là những thứ viết trên đây cũng toàn là lừa bịp, là ăn nói hàm hồ sao?"
Quan sát cuộc cãi vã giữa Shinohara và Yamauchi, Horikita khẳng định như vậy.
"Xem nào… chắc đành phải kiểm tra đích danh từng người một như Yamauchi làm thôi."
Tuy vậy, người thường không thể làm những chuyện như đào bới vết thương mà người ta muốn che đậy được.
"Bị ngu à? Mấy cái đồn đoán chẳng biết đứa nào viết ra mà cũng tin!"
Việc Shinohara nổi đoá với Yamauchi và phủ nhận chuyện này không hề vô lý.
Bị viết như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh mới lạ.
"Cơ mà nhé~. Mấy cái viết trên này nghe cứ thật thật sao á?"
"Mày… ngưng ngay Haruki."
Trước màn tra hỏi không khoan nhượng của Yamauchi, Ike tới bên cạnh tóm lấy vai cậu ta bắt dừng lại.
"S-Sao đấy? Đây là cơ hội để tao trả thù con Shinohara suốt ngày chảnh choẹ đó."
"Trả thù cái gì… tao chắc chắn mấy cái đó là bịp bợm!"
"Biết thế quái nào được? Cái thứ gái hơi hơi xấu ấy, chúng nó hay làm mấy chuyện bẩn thỉu lắm."
Yamauchi thao thao bất tuyệt, chẳng hề đếm xỉa đến cảm xúc của Ike.
"À ra thế… Ike, rốt cuộc là mày thích Shinohara đúng không? Bảo sao không chịu nhận—"
"Haruki!"
Ike túm lấy cổ áo Yamauchi.
"Bớt lại đi lũ chúng mày."
Không thể ngồi xem được nữa, Sudou lôi hai người họ ra khỏi nhau. Ngay sau đó, Hirata vừa đến lớp đã nhanh chóng nắm bắt được bầu không khí và tiến lại gần. Cậu ấy hỏi đám con gái sự tình để xác nhận những tin đồn.
Vì Shinohara phủ nhận toàn bộ mọi chuyện nên Yamauchi tạm thời chuyển qua mục tiêu khác.
"Vậy thì Hondou ới~ chú thích gái mập thật à?"
Yamauchi bắn mũi tên về phía Hondou.
"K-Không! Không bao giờ! Mấy tin đồn đó toàn là xàm xí! Này Ayanokouji, còn lâu cậu mới thích Karuizawa phải không!?"
Tất nhiên Hondou cũng phủ nhận tin đồn. Rồi nhờ tôi cứu trợ hòng thoát thân.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về tôi. Cũng may là nhóm Kei vẫn chưa có mặt.
Tôi gật đầu. Hondou hét lên "Thấy chưa?" đáp trả Yamauchi.
"Chậc, gì đây, toàn là xạo à."
Cả ba chúng tôi điều phủ nhận ba tin đồn, nên tình hình đã dịu xuống đôi chút.
"Nhưng mà… Satou-san không thích Onodera-san cho lắm phải không?"
Maezono thì thào như vậy. Onodera vẫn chưa đến, nên có lẽ đó chỉ là những lời lẽ thiếu suy nghĩ.
"Chờ—t-thôi đi mà Maezono-san!"
Satou vội cố ngăn Maezono lại nhưng đã quá muộn.
"Nói mới nhớ, có ai thấy Satou và Onodera đi chơi cùng nhau bao giờ chưa?"
"C-Chuyện đó—"
Tình thế đã xoay chuyển theo hướng không thể xem những tin đồn là dối trá được nữa.
Trong lúc đó, sau khi đảm bảo Ike và Yamauchi đã tách rời nhau, Sudou bước lại chỗ tôi và Horikita.
"Ayanokouji. Có thật là mày không thích Karuizawa chứ?"
Đến cả Sudou cũng hỏi tôi như vậy.
"Không hề."
"Hừm. Với tao thì thật hay không cũng chả liên quan. Này Suzune."
"Gì hả Sudou-kun?"
"À, ban nãy tớ có nghe các cậu nói chuyện chút xíu. Nếu được thì tớ cũng muốn hợp tác."
"Như thế nào?"
"Tớ mặt dày mà. Để tớ đi lùng quanh hỏi tuột ra như thằng Haruki cho."
Cậu ta đề nghị như vậy.
Vụ lần này có thể sử dụng Sudou như một thứ vũ khí để tìm ra khởi điểm câu chuyện, nhưng…
Nếu đã nghe thấy câu chuyện thì chắc chắn cậu ta cũng nghe được rằng tôi đã phủ nhận Kei.
"Đừng làm những điều hạ thấp bình phẩm về cậu trong mắt người khác nữa. Những người xung quanh đã không đánh giá cao cậu rồi. Giờ là lúc để cải thiện mình càng nhiều càng tốt. Yamauchi-kun vì phát ngôn thiếu cẩn trọng nên hình ảnh của cậu ta trong lớp đã tụt thê thảm rồi đấy…"
Như thể Sudou bị đánh bật ngay tắp lự khỏi ngôi vị người bị ghét nhiều nhất trong lớp vậy.
Hơn nữa ngay cả Ike, bạn thân nhất của Yamauchi cũng phải nổi nóng với cậu ta.
"Cũng đúng nhưng mà… tớ muốn được giúp sức."
Phút chốc Sudou nhìn tôi rồi đảo mắt đi. Chắc cậu ta cũng mập mờ đoán được rằng Horikita sẽ thảo luận đủ thứ cùng tôi. Dĩ nhiên, có thể cậu ta cũng biết rằng chúng tôi nói chuyện với nhau dễ dàng, đơn thuần chỉ vì hai đứa ngồi kế bên.
"Nên là nhớ canh chừng Yamauchi-kun, đừng để xổng cậu ta. Chỉ cần có một tin đồn tốt thôi là mọi chuyện cũng khác rồi, nhưng lần này nếu những tin đồn rắc rối này là thật thì mọi thứ sẽ trở thành chuyện cá nhân. (?) Hondou-kun cũng đang khủng hoảng tinh thần, tôi muốn nhờ cậu để ý cậu ta. Cậu làm được chứ?"
"…phải rồi."
Trông Sudou có vẻ thất vọng, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi xác nhận Sudou đã rời đi, Horikita quay lại câu chuyện đang dang dở.
"E rằng đây cũng là một trò của Sakayanagi-san. Chỉ mình Ichinose-san thì chán ngắt, nên cô ta cũng giở mánh tương tự lên lớp C. Như vậy là hàng loạt người đang bị tấn công cùng lúc. Tôi nghĩ cô ta đang gây hoang mang trước kỳ thi cuối năm… nên làm gì đây?"
"Nên làm gì cái gì, có cách nào đối mặt với những tin đồn sao? Càng phủ nhận, xung quanh họ sẽ càng hình dung xem có phải thật hay không. Nói vậy chứ, cho dù có thừa nhận thì người ta vẫn tiếp tục rỉ tai nhau 'biết ngay mà' thôi. Tin đồn về tớ thì không có gì đáng nói, nhưng nếu tin đồn về những người khác bắt đầu bị coi là sự thật thì tổn hại sẽ rất lớn."
"…phải. Rất có thể."
Horikita nhìn Shinohara và Hondou gật đầu đồng ý, dường như cô ấy đang đặt bản thân mình vào vị trí của họ.
"Nhưng theo một nghĩa khác thì nước đi này quá bẩn. Có cách nào để chống lại những chuyện như vậy không?"
"Ai mà biết."
"Rắc rối tới nơi rồi mà cậu vẫn chỉ định ngồi im vậy sao?"
"Không đến mức rắc rối đâu. Nhìn bên Karuizawa mới thực sự là rắc rối kìa."
"Tức là cậu mặc kệ?"
"Ờ, tớ mặc kệ."
Hình như cô ấy muốn thấy tôi hấp tấp đứng ngồi không yên thì phải.
Tôi thấy được nét mặt phảng phất nỗi thất vọng hiếm thấy ở Horikita.
"Dù sao thì cũng may khi không phải ngược lại."
Ngược lại. Nếu như ngược lại thì sao. Tức, nếu họ đồn Kei thích tôi thì sao. Thì sẽ có đồn thổi rằng cô ấy thích một thằng khác ngay sau khi chia tay Hirata. Rồi đủ thể loại suy đoán bay tứ tung.
Dẫu cho không phải sự thật, nhưng sẽ có người nhận định rằng nó là thật. Chuyện hư cấu vẫn là thật.
"Nhưng—tôi không thể cứ ngồi im quan sát như cậu được."
"Phải rồi."
Kể cả có làm ngơ chăng nữa, cứ với đống hỗn độn này thì rõ ràng mọi thứ sẽ lan rộng.
Yamauchi định lời qua tiếng lại tiếp với Shinohara và Satou, nhưng Hirata đã ngăn lại.
"Yamauchi-kun. Chỉ vì những chuyện này được đăng lên bảng tin không có nghĩa chúng là thật. Chí ít, bạn bè làm tổn thương lẫn nhau như thế này là sai trái."
"Nhưng cũng như tin đồn về Ichinose ấy, mọi người đều biết hết còn gì? Đã vậy thì bọn mình có im lặng hay không cũng khác gì?"
"Cái này khó nói lắm. Ít nhất, trong tình thế hiện tại thì tớ không biết. Thế nên giờ đây, tớ nghĩ điều nên làm là đừng để bị quấy nhiễu bởi những thứ trên bảng tin khi hành động."
Lời nói của Hirata nhận được sự chấp thuận mạnh mẽ từ cả nam lẫn nữ. Dĩ nhiên nó không giải quyết được mọi thứ, nhưng nếu chỉ đơn thuần là che đậy sự việc thì như vậy là thành công.
Trong lúc đó, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Horikita.
"Là từ Kanzaki-kun."
Nói rồi Horikita nhìn qua tin nhắn.
"Xem ra hôm nay Ichinose-san cũng nghỉ."
Đúng vào hôm thi thử. Cho dù có cảm thấy hơi ốm yếu trong người thì hẳn cô ấy cũng muốn tham gia thi để kiểm tra học lực của bản thân. Chưa kể Ichinose là leader của lớp; phải gánh vác tránh nhiệm thúc đẩy các thành viên. Mà, với tình trạng như ngày hôm qua thì cũng không khó hiểu khi cô ấy chưa thể hồi phục hoàn toàn.
"Còn một điều nữa… tin đồn cũng được đăng lên bảng tin của lớp B đấy."
"Nói thế tức là họ nhận ra những chuyện đăng bên mình rồi."
"Hình như là vậy."
Horikita nhanh chóng đăng nhập vào ứng dụng, kiểm tra bảng tin của lớp B. Tương tự lớp C, trên đây cũng đăng tin đồn về bốn cái tên. Bảng tin của lớp D cũng như vậy.
"Hợp lý thật, chỉ có lớp A là không bị đăng tin đồn. Tan học cậu rảnh chứ? Tôi muốn biết chi tiết hơn về cô ấy, và cũng muốn bàn về cách đối phó với những thứ trên bảng tin thế này."
"Được thôi."
Tôi đồng ý với Horikita.
"Trước mắt bây giờ cứ tập trung thi thử đã. Đây là cơ hội đáng giá để kiểm tra độ khó của bài thi cuối kỳ, cũng như bao quát được tình hình của lớp."
Tuy nhiên khác với Horikita nằm ngoài tầm ngắm, những người là đối tượng của tin đồn sẽ không thể tập trung nổi.
Sau khi Kei và nhóm bạn thân của mình tới lớp, họ tụ họp lại và bắt đầu xôn xao.
Rồi họ nhìn về phía tôi. Với ánh mắt tựa như nhìn vào đống rác.
Không cần nghe trực tiếp tôi cũng hiểu họ đang nói gì.
"Hình như Ayanokouji-kun thích Karuizawa-san cơ đấy?"
"Nè, cậu nghĩ sao? Nè, Karuizawa-san?"
Họ đang triển khai những đoạn hội thoại như vậy. Rồi kiểu gì Kei cũng xổ ra một tràng từ 'gớm ghiếc' hay 'tởm lợm' các thứ cho xem.
"Cậu chả quan tâm đúng không?"
"…cũng khó nói nha."
Nếu cứ dõi mắt về phía họ thì mấy lời đó sẽ rót thẳng vào tai tôi, nên tôi quyết định dừng lại.
Vấn đề nằm ở những học sinh bị nhắm tới bởi những tin đồn ngoài tôi kìa.
4
Mặc cho những nhức nhối và hậm hực vẫn quẩn quanh trong lớp, bài thi thử đã bắt đầu.
Đây là quãng thời gian quan trọng cho cuối năm học.
Nội dung bài thi thử này khó hơn bất cứ bài kiểm tra nào chúng tôi từng làm. Thực sự rất khó.
Dù vậy, học sinh nào đã làm vững những bài thi từ trước đến nay hẳn sẽ xử lý được mà không gặp nhiều trở ngại. Ngược lại những học sinh chỉ vừa suýt soát đủ điểm sẽ phải học điên cuồng cho bài thi thử này.
Nhóm Ayanokouji rủ tôi tới học chung, nhưng vì hôm nay phải gặp mặt Horikita nên tôi đã liên lạc bảo họ cứ học trước. Kanzaki có vẻ không muốn gây chú ý, thành ra chúng tôi sẽ tập kết tại trung tâm thương mại Keyaki lúc tan học, sau khi thi thử xong.
Tôi theo chân Horikita tới nơi Kanzaki đang chờ - gần cổng nam trung tâm thương mại Keyaki.
Đây là nơi cách xa trường học nhất, nên học sinh hầu như không lui tới.
Tôi chẳng có nhã hứng với cuộc xung đột giữa các lớp. Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng về Ichinose với tư cách một người bạn.
Nghe được thêm thông tin cũng không có gì xấu.
Bên cạnh đó, mấy ngày qua Hashimoto cũng liên tục bám theo tôi.
Nếu tôi liên lạc với lớp B, hiển nhiên điềm gở đến từ lớp A sẽ tiếp cận.
Và đó chính xác là bước tiến tôi mong đợi.
Thực tế Hashimoto đang giữ khoảng cách vừa đủ mà bám đuôi tôi tới tận đây.
"Đã hai ngày nghỉ liên tiếp rồi. Cậu vẫn chưa liên lạc được với Ichinose-san sao?"
"Là cô ấy trả lời chậm chứ không phải là không có phản hồi. Tớ chỉ nghe thông báo cô ấy bị cảm và không khoẻ trong người thôi."
Gần đây Kanzaki luôn trong trạng thái lờ đờ căng thẳng, không thể ngơi nghỉ. Ichinose chắc hẳn đã nhắc đi nhắc lại rằng đừng lo lắng nữa, nhưng có lẽ cậu ta đâu thể nghe theo.
Sức khoẻ không đảm bảo có thể là nguyên do khiến Ichinose từ chối gặp mặt các thành viên trong lớp. Cô ấy cũng ghét đề cập tới những tin đồn.
"Cô chủ nhiệm lớp cậu nói sao?"
"Vẫn như cũ. Chỉ bảo là nghỉ vì bị cảm lạnh."
Giáo viên chủ nhiệm của họ hẳn cũng nhận được thông báo y hệt từ Ichinose.
Nét mặt của Kanzaki khá u tối, vì cậu ta đang thắc mắc lý do thực sự khiến Ichinose phải nghỉ học có phải vì bệnh cảm hay không. Gần đây Ichinose là tâm điểm của cơn bão đồn thổi. Cậu ta đang suy xét liệu có phải đó mới là nguyên nhân không.
"Đến thăm thì sao? Gặp nhau trực tiếp là sáng tỏ ngay thôi."
"Vài bạn nữ trong lớp đã đến thăm rồi, nhưng hình như không gặp mặt trực tiếp được."
Nhận ra tình huống không khả quan, Horikita nhập tâm ngẫm nghĩ.
"Nếu có mặt tích cực thì đó là học lực xuất sắc của cô ấy. Kể cả cô ấy không đi thi thử, tôi nghĩ cũng không có gì bất trắc."
Những học sinh bị ốm như Ichinose vẫn có thể làm bài thi vào hôm sau, và có thể xin đáp án từ những học sinh khác.
"Bọn tớ không lo lắng về chuyện đó. Cái đáng lo là mặt tinh thần của cô ấy cơ."
Horikita và Kanzaki.
Trong khi họ đang bàn luận để lập ra đối sách, một vài cái bóng lại gần.
Xem ra Hashimoto đã báo cáo về cuộc gặp gỡ bí mật này.
"Có vẻ hôm nay Ichinose-san cũng nghỉ học. Cuối tuần sau là thi học kỳ rồi. Nếu kỳ nghỉ của cô ấy kéo dài tới tận ngày đó thì... đúng là nguy to phải không?"
"...Sakayanagi."
Nhóm Sakayanagi xuất hiện trước mặt Kanzaki lớp B, thay vì trước mặt chúng tôi. Có cả bóng dáng của Kamuro và Hashimoto. Đồng hành là một nam sinh nữa tên Kitou.
Là những thành viên chủ chốt của phe Sakayanagi chăng.
"Rốt cuộc cậu đang bàn chuyện gì với phe lớp C vậy?"
"Không liên quan tới cậu."
"Chúng mình không được chào đón ở đây thì phải."
"Nếu muốn được chào đón thì ngưng phát tán những tin đồn kỳ lạ đó đi, trước khi mọi việc đi quá xa."
Sakayanagi nhìn mặt các thành viên mà cười sằng sặc.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Cho dù có bao nhiêu tin đồn đi nữa, tinh thần đoàn kết của lớp B cũng không lung lay đâu."
"Mình không biết tình hình hiện tại của bên cậu ra sao, nhưng mình rất mong chờ đấy."
Cùng lắm cô ấy chỉ đến để thị sát tình hình. Nhưng có vẻ hiệu quả ngay tức thì.
"Đừng để tâm, Kanzaki-kun. Toàn bộ là kế hoạch của Sakayanagi-san đấy."
"Tớ biết."
Bởi tính cách khiêm nhường và biết quan tâm đến bạn bè, Kanzaki đang phải khổ sở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
5
Kể cả sau khi buổi học đã kết thúc, những tin đồn vẫn cứ bay xa, không có dấu hiệu dừng lại.
"Này, này này này! Thế này là thế nào Kiyotaka!!"
Đang tận hưởng quãng thời gian nhàn rỗi lúc về nhà thì tôi nhận cuộc gọi từ Kei.
"Thế này là thế nào, là sao?"
Tôi biết sẵn rồi, nhưng vẫn cứ hỏi.
"Là sao cái đầu cậu á! Người ta đồn là Kiyotaka, ừm, thích t-tớ ấy còn gì!!"
"Đừng bận tâm về cái tin đồn đó."
"K-không không không. Làm sao tớ có thể không bận tâm chỉ vì nó là tin đồn chứ? Sao lại thành ra thế này hả trời!?"
Một tiếng rííít đập vào màng nhĩ tôi nghe đau điếng vì cô ấy nói quá to, vậy nên tôi di chuyển điện thoại ra xa tai một chút.
Tôi ấn nút hạ âm lượng xuống.
"Có thể là Hashimoto đã tung tin đồn. Hoặc một học sinh khác nhìn thấy chúng ta."
"Ểểể~~~!"
Kei khẽ rên lên.
"Thôi, vậy là được rồi. Ngược lại mới gay go kìa."
"N-Ngược lại?"
"Nếu tin đồn là 'Kei thích tớ' thì rắc rối lắm. Cậu mới chia tay Hirata, tớ nghĩ người ta sẽ nghi ngờ cậu nhiều hơn là tớ."
"...c-có thể lắm, nhưng mà..."
"Yên tâm đi. Tin đồn rồi cũng nhạt dần thôi."
"Thật á?"
"Nói đi cũng phải nói lại, nhờ tin đồn mà sau này việc liên lạc sẽ dễ dàng hơn. Tớ mà nói chuyện với Kei thì người ta sẽ bảo 'á à biết ngay mà' rồi mặc kệ thôi."
Mọi thứ phụ thuộc vào cách chúng ta nghĩ.
Vốn dĩ tôi chẳng định nói chuyện một cách lộ liễu với cô ấy, nhưng chuyện này có thể trở thành một món bảo hiểm khi cần.
"Không không không không không không không."
Lần này cô ấy lặp lại từ 'không' còn nhiều hơn trước đó.
"Nếu hai đứa ở cùng nhau, người ta sẽ nhìn mình một cách cực kỳ quái đản đúng không! Chắc chắn là cực kỳ quái đản đó!"
Cái kiểu nói lặp lại này đang là cơn sốt hay sao vậy, nghe đúng là quái đản thật.
Đây là thông tin sẽ được gián tiếp cấy vào đầu Hashimoto lúc cậu ta bám đuôi tôi.
"Tóm lại là đừng để tâm."
"Cứ bảo là đừng để tâm cơ mà… làm sao mà đừng để tâm cho được!"
Sau một hồi lâu im ắng, có vẻ cô ấy cho rằng quá khó để làm vậy.
Kei cằn nhằn thêm một lát, nhưng rồi cũng từ bỏ và cúp máy.
6
Mọi chuyện bắt đầu diễn biến một cách chóng mặt.
Không có kỳ thi đặc biệt nào, vậy nên đây là khoảng thời gian mọi người đáng lẽ đang tập trung vào bài thi cuối kỳ vào cuối tháng Hai, nhưng hỗn loạn vẫn nảy sinh.
Thứ Sáu ngày 18 tháng Hai, ba ngày sau buổi thi thử.
Tại một nơi cách xa khuôn viên trường, học sinh ba lớp ngoại trừ lớp B đang tập trung lại.
Hirata đã ra tay cố gắng ngăn chặn sự đổ bộ của những tin đồn mới vào thời khắc tối quan trọng, nhưng rồi nỗ lực ấy cũng hoá hư không, những tin đồn lan ra khắp chốn trong chớp mắt.
Lớp duy nhất không bị đăng lên bảng tin là lớp A, và các lớp khác cũng nắm bắt được điều này.
"Yo Ishizaki. Rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?"
Hashimoto lớp A lên tiếng hỏi Ishizaki với thái độ không thay đổi.
"Chuyện gì con mẹ mày ấy Hashimoto. Tao kêu mày đến một mình, mày dẫn theo thằng Kitou làm gì?"
"Cậu cũng dắt theo Albert đấy. Đề phòng thôi mà."
Bầu không khí căng như dây đàn.
Không ai có thể nghĩ rằng họ từng sinh hoạt chung một phòng trong đợt huấn luyện. Nhưng tình thế này cũng dễ hiểu thôi.
"Hôm nay bọn mình đến để nói chuyện. Phải không, Ishizaki-kun?"
Lớp D ngoài Ishizaki và Albert, cả Hiyori và Ibuki cũng tham gia.
"Nếu đằng ấy không làm to chuyện thì không sao đâu."
"Nhưng..."
Nỗi lo âu của Hiyori không hề vô lý.
Vì với những gương mặt này, thật khó để nghĩ rằng không có sự vụ gì xảy ra.
"Nhưng mấy tên kia là thế nào? Sao ngoài bọn này ra còn gọi những người khác?"
Hashimoto nhìn chúng tôi, thở dài ngao ngán.
"Đếch biết. Chứ không phải mày gọi ra à?"
Cả lớp D lẫn lớp A đều cảm thấy bất hợp lý trước sự hiện diện của chúng tôi.
"Đúng như cậu nói nhỉ Ayanokouji."
Akito đứng bên cạnh tôi lên tiếng, theo sau là nhóm Ayanokouji.
Các thành viên trong nhóm đã tập trung ở quán café để học nhóm với nhau.
"Tớ đã nghĩ mãi về cuộc đụng độ giữa Kanzaki và Hashimoto. Rồi tớ tình cờ thấy bọn họ rời khỏi khuôn viên, rất có thể là… vậy đấy."
Sau khi tôi bảo với Akito rằng cảm giác có chuyện chẳng lành, chúng tôi nhanh chóng đi với nhau.
Nhưng không ngờ cả Airi, Haruka và Keisei cũng nhập bọn.
"Lần này còn đông hơn cả lần trước. Quả này là loạn thực sự rồi…"
"A—mou, sao mấy tình huống nguy hiểm thế này cứ xảy ra suốt vậy?"
Haruka lên tiếng, cảm thấy bực bội vì lại phải trải qua tình huống tương tự.
"Mà thôi. Ai gọi họ tới cũng được. Nói nghe chuyện gì nào Shiina-chan."
"Là chuyện về mấy tin đồn. Những thông tin đó là do lớp A các cậu phát tán phải không?"
Cho rằng nếu nhờ vả Ishizaki thì chiến tranh sẽ nổ ra, Hiyori mở lời.
"Oi oi, sao lại hỏi bọn tớ chuyện đó chứ?"
"Lại chẳng sờ sờ—!"
"Ishizaki-kun, hãy để mình."
Hiyori dịu dàng ngăn Ishizaki phát ngôn đả kích.
"Mình nghe ai đó khai rằng Kanzaki-kun thấy cậu phát tán tin đồn về Ichinose-san."
"Đúng là đồ lắm mồm. Hay là cậu nghe hai tên kia kể?"
Tôi và Akito đã nghe được cuộc đấu khẩu giữa Kanzaki và Hashimoto.
"Mong cậu trả lời mình, Hashimoto-kun."
Hiyori chất vấn Hashimoto, không buồn nhìn mặt cậu ta.
"...thôi, Ayanokouji với Miyake đằng kia cũng biết rồi nên tớ đành nói thật vậy. Đúng là tớ có nghe được tin đồn về Ichinose, thấy vui vui nên rêu rao loanh quanh thôi."
Dĩ nhiên, Hashimoto không chấp nhận sự thật.
"Lý do lý trấu mà nghe hợp lý phết nhỉ. Nghĩ qua mắt được bọn tao à?"
"Lý do lý trấu? Là thật đấy. Mà, nếu bảo thấy vui vui nên mới rêu rao là xấu thì đúng là xấu thật. Nhưng mà lạ ghê. Lớp D đâu có liên quan, lóc cóc vác xác đến đây làm gì?"
Với ánh mắt vui tươi nhưng cũng đầy sắc sảo, Hashimoto tiếp lời.
"Không lẽ... vụ tung tin đồn là do lớp D các người làm?"
"Bớt nhảm. Bọn tao biết Sakayanagi là đứa tung tin đồn rồi."
"Đừng áp đặt vậy chứ. Quả thật leader lớp tôi rất hiếu chiến, và từng có những phát ngôn khiêu khích Ichinose. Không phải là tôi không hiểu cái cảm giác muốn suy diễn tự cho cô ấy là gốc rễ của những tin đồn. Nhưng mà bọn này không liên quan. Thực tế mà nói, làm gì có bằng chứng?"
Nghe Hashimoto nói vậy, Ishizaki phát tiết lên. Tuy nhiên những gì cậu ta nói không hề sai. Những lá thư được gửi vào các hòm, hay những tin đồn được đăng trên bảng tin, chẳng có gì chứng minh là Sakayanagi đã làm. Dù vậy, mười phần thì tôi chắc đến tám chín phần là cô ấy.
"Nên hôm nay là lúc để chất vấn chuyện đó đây. Ai ngờ lớp D các người lại bênh Ichinose như thế."
Bọn Ishizaki trừng mắt nhìn. Hiểu rõ tình thế của mình, Hashimoto thở dài thườn thượt.
"Giả ngu giỏi đấy, nhưng không ăn thua đâu. Lũ chúng mày không chỉ đồn thổi về Ichinose mà còn già mồm bơm đểu bọn tao nữa."
"Ra vậy. Biết ngay là vụ đó mà. Chuyện của Ichinose thì sao cũng được đúng không? Các người không vui vì mấy tin đồn nửa đùa nửa thật về lớp D chứ gì. Nghe nói cậu từng bị tống vào trại cải tạo vì bắt nạt một đứa nhóc tiểu học, phải không Ishizaki?"
Thời khắc Ishizaki bị chọc tức, tôi biết là cậu ta sẽ hoá khùng.
Hiyori vội vã nắm lấy cổ tay Ishizaki, ngăn cậu ta xông tới.
Từng bị tống vào trại cải tạo vì bắt nạt một đứa nhóc tiểu học là một trong những lời bịp bợm được đăng trên bảng tin.
Nếu một tin đồn như vậy bị phát tán, hiển nhiên Ishizaki sẽ nổi đoá.
Tình hình tới nước này là lẽ tất yếu.
Hashimoto vẻ như không hề định rút lui, tiếp tục nói.
"Chà, liệt ra được mấy tin đồn này cũng giỏi đó. Không chỉ vụ Ichinose, nói tôi nghe xem làm thế nào các cậu tra ra tin đồn của nhiều đứa thế?"
"Mày ngon lắm Hashimoto!"
"Chờ đã Ishizaki!"
Akito nghĩ rằng Hiyori sẽ không thể chế ngự nổi, bèn vội vàng ngăn Ishizaki lại.
"Lượn đi Miyake! Làm sao tao để lũ lớp A chúng nó làm càn thế được!! Tao phải đập chúng nó ra bã!"
"Bỏ đi Ishizaki. Các cậu sẽ là bên chịu tổn thương đấy. Có thể cậu tự tin ở khoản đánh đấm, nhưng mấy tên này cũng không giỡn được đâu."
Kitou lặng lẽ tiến lên một bước, giương nắm đấm về phía Ishizaki và Albert.
Tuỳ tình huống, xem chừng cậu ta sẽ sẵn sàng ăn thua đủ ngay tại nơi này.
"Mấy cậu dừng lại đi. Có biết trường này cực kỳ nghiêm khắc với những vụ ẩu đả không?"
Từ xa, Akito lên tiếng xoa dịu tình hình.
"Cho tới lúc trước, thì đúng."
"Cho tới lúc trước?"
"Hội trưởng Hội học sinh hiện tại toàn nhắm mắt làm ngơ với những cuộc cãi vã nhỏ lẻ—thì phải?"
Hashimoto rút ngắn khoảng cách tung cước phải vào người Ishizaki. Akito thấy vậy liền chặn đòn bằng tay trái.
"…ha, thật luôn sao trời? Tên Hội trưởng này, muốn làm gì thì làm à."
Chỉ với lời lẽ của Hashimoto thì chưa đủ chắc chắn để nói rằng 'việc cấm đánh nhau đã bị dỡ bỏ'.
Vì thế cậu ta chủ động ra tay để chứng minh.
"Được đấy Miyake. Chẳng trách cậu dám mở mồm cố ngăn bọn tôi đánh nhau."
Hashimoto lùi lại giữ khoảng cách.
Bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết.
"Các cậu không được phép đánh nhau."
"Tớ biết. Tớ đến đây không phải để đánh nhau. Đây chỉ là chứng minh bọn tớ có khả năng tự vệ mà thôi."
"…liệu mình có tin cậu được không vậy?"
Hashimoto nhìn thẳng vào mắt Hiyori gật đầu, nhưng chẳng ai tin cậu ta.
"Thôi đủ rồi Hiyori. Thằng này nói dối như không ấy. Nghĩ kiểu gì đi nữa thì lớp A vẫn là bọn phát tán tin đồn. Bằng chứng là chỉ có bọn lớp A mới không bị vướng vào tin đồn."
"Chuyện đó… có khả năng chính vì vậy nên họ không phải là thủ phạm thì sao?"
"Đúng như Shiina-chan nói. Nếu bọn tớ phát tán tin đồn thì phải đăng lên bảng tin lớp A mấy lời bịa đặt thích hợp để tránh bị nghi ngờ chứ?"
"Khó nói lắm. Tôi không nghĩ toàn bộ lớp A biết Sakayanagi là thủ phạm chính trong vụ tin đồn về Ichinose. Với hoàn cảnh đó mà tung tin đồn về lớp A, hiển nhiên sẽ gây hỗn loạn."
Thấy Akito nói vậy, Hashimoto thở dài.
"Bảo suy luận đó sai thì cũng không phải. Nhưng rốt cuộc chỉ là bằng chứng ma quỷ thôi."
Nghe cậu ta nói cực kỳ khả nghi, nhưng lại không có chứng cứ. Cũng khó mà chỉ ra rằng cậu ta trong sạch.
"Với bọn này ấy, muốn hỏi trực tiếp sự thật là gì thì chỉ có dùng nắm đấm."
"Oi oi, từ từ đã nào Ibuki-chan. Choảng nhau với bọn này chẳng được gì đâu."
"Chính phe các cậu gợi đòn trước xong lại bảo người ta từ từ, mạnh mồm quá nhỉ."
"Bọn tớ không hề liên quan gì cả. Tin tớ đi."
Hashimoto cười nói, nhưng Ibuki thì không cười nổi.
Không những vậy, trông cô ấy như đang kìm nén cơn thịnh nộ hết sức có thể.
Giống như Ishizaki, Ibuki cũng dính vào những lời bịp bợm xuyên tạc đó.
"Mày, tưởng Ryuuen-… thôi làm leader rồi thì được phép coi khinh bọn tao à?"
Ishizaki dường như đã quá sức chịu đựng, cậu ta đẩy Akito sang một bên.
Ibuki thuận đà đối mặt với Hashimoto và Kitou.
"Không không, thật à trời, khoan đã nào."
"Lời đồn về Ichinose lẫn bọn tao. Bảo Sakayanagi quỳ xuống xin lỗi cả hai mau."
"Hiểu lầm rồi. Bọn này không làm mà."
"Hài!"
Ishizaki vung chân hết cỡ sút bay cái tay vịn.
Hashimoto cũng hiểu rằng tình hình đã mất kiểm soát.
"…thế các cậu tính làm gì nào?"
"Còn làm gì nữa. Bọn tao sẽ dùng vũ lực khoá mõm mày."
"Định làm thế thật à?"
"Ờ. Không thích thì rút tin đồn lại đi."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, bọn này không phát tán tin đồn."
Nói thế song Hashimoto cũng hiểu rằng đâu chỉ đơn giản như vậy là hết chuyện.
Tình hình hệt như khi Sakayanagi tuyên chiến với Ichinose vậy, rất khó chứng minh cậu ta vô tội.
Hashimoto thả lỏng miệng trong chốc lát.
"Buồn cười lắm à?"
"Xin lỗi xin lỗi. Khó hiểu quá thôi."
Vì không thừa nhận Sakayanagi là nguồn gốc của những tin đồn, cậu ta đành phải từ chối yêu cầu của Ishizaki.
"Thế thì phải đi hỏi thẳng mặt Sakayanagi thôi."
"Cậu á? Thôi cho xin."
Hashimoto phẩy phẩy tay như muốn nói 'mày thì không có cửa đâu'.
Cũng chính vì hiểu lẽ đó nên Ishizaki mới gọi Hashimoto ra.
"Kitou. Đành phải ra tay thôi."
Hashimoto đọc được bầu không khí, dự đoán rằng mọi chuyện sẽ không chấm dứt ở mức độ nói chuyện.
Dường như Kitou đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cậu ta chậm rãi thủ thế ngay tức khắc.
"Uraa!"
Ishizaki lao vào hòng chuồi chân Kitou.
Cùng lúc đó ngay bên cạnh, Ibuki tung phi cước. Hashimoto vội vàng né được.
"Suýt thì!"
Do pha nhảy lên dũng mãnh kia, điện thoại và thẻ học sinh bay vương vãi khỏi túi Ibuki.
Hiểu rằng đối phương nhanh và mạnh hơn mình tưởng, Hashimoto cảm nhận được nguy cơ đến với mình, sau cũng tỏ một lòng khâm phục.
"Ibuki-chan cũng quen đánh nhau rồi mà nhỉ… quên béng mất."
"Mấy cậu dừng lại đi!"
Akito lại gần nhặt chiếc điện thoại đang nằm dưới đất, hét lớn.
Tuy nhiên lớp D không hề có dấu hiệu dừng tay.
Điện thoại có trầy xước gì cũng không đoái hoài luôn.
Tôi với tay nhặt chiếc thẻ học sinh của Ibuki rớt gần chân mình.
Ánh mắt tôi bất chợt đáp xuống chiếc thẻ.
Vẫn là nét mặt cứng nhắc khó gần, và dĩ nhiên là không cười của Ibuki được in trên ảnh.
Tuy nhiên—
Tôi phát hiện ra một điểm.
"Thế này là sao…?"
"Sao thế?"
Nghe tôi lẩm nhẩm bên cạnh, Keisei đánh tiếng hỏi, nhưng tôi liền lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi tạm cất chiếc thẻ học sinh vướng víu của Ibuki vào túi.
"Không có gì đâu. Quan trọng hơn là chúng ta cần phải dừng cuộc ẩu đả này."
"Dừng á... dừng kiểu gì?"
Thế hai chọi hai đã được hình thành, và hiệp hai sắp sửa bắt đầu.
"Đúng đấy. Thôi bỏ đi."
"Nguy hiểm lắm đó Kiyotaka-kun…"
Haruka và Airi cũng lên tiếng khuyên bỏ đi.
"...cũng đúng. Để Akito lo liệu là sáng suốt nhất."
Akito chen vào giữa hòng ngăn cản cuộc va chạm tiếp theo.
"Cút ra Miyake!"
Ishizaki cố sức vùng vẫy, nhưng Akito tóm lấy tay cậu ta và lôi xuống đất.
"Thằng chó, thả tao ra!"
"Xin lỗi nhé Ishizaki. Tôi không ghét bỏ kiểu người như cậu đâu."
"Cản trở quá!"
Ibuki tung cú đá nhắm thẳng vào đầu Akito.
Akito nhanh chóng thả Ishizaki ra, né cú đá trong đường tơ kẽ tóc, nhưng lại mất đà.
Để rồi Akito bị bàn tay bự chảng của Albert giữ lại.
"Đè nó xuống Albert."
"Chó..."
Bị con quái thú Albert đè xuống, có là Akito cũng không thể kháng cự.
Lớp D cho rằng chỉ cần thiết lập được thế hai đấu hai thì họ sẽ không thua.
"Ibuki!"
Ishizaki la lên. Đồng thời bàn tay của Kitou đang nhắm vào cổ Ibuki.
"Đừng có mà xem thường!"
Ibuki phản xạ nhanh nhạy, đá văng tay Kitou đi.
"Họ bắt đầu tẩn nhau thật rồi kìa... làm sao đây?"
Bốn đứa chúng tôi không thể cản họ lại được, chỉ đứng im quan sát.
"Đã lỡ rồi thì cũng đành chịu, cơ mà bọn lớp C vướng víu quá..."
Hashimoto tỏ ra cẩn trọng trước tên Ishizaki đang đứng dậy, mắt đảo về phía chúng tôi.
"Bọn tôi chỉ tình cờ tới đây, nhưng tôi cũng có chuyện muốn nói. Cũng như nhóm Ishizaki, bạn của bọn tôi… Ayanokouji cũng là mục tiêu của tin đồn, giờ bọn tôi đang rất bực mình."
Keisei phàn nàn, Airi gật đầu lia lịa bên cạnh.
"Ha, nói mới nhớ... chuyện cậu ta thích Karuizawa đúng không, tin đồn đáng yêu thế còn gì?"
"C-Chẳng đáng yêu chút nào cả!"
Airi trầm lặng hiếm khi lên tiếng phản bác như vậy.
Tôi cũng thuận đà mở miệng nói với Hashimoto.
"Tớ không muốn nói chuyện này, nhưng tớ cũng nghi ngờ cậu đấy Hashimoto."
"...lại chẳng. Cũng chỉ có tôi bắt gặp cậu với Karuizawa bí mật gặp nhau hôm trước thôi mà."
"B-Bí mật gặp nhau?"
Không chỉ Airi mà Haruka cũng quay sang nhìn tôi.
"Không hề có chuyện gì kỳ lạ đâu."
"Thật không? N-Nhưng Kiyotaka-kun này, tớ cũng thấy dạo gần đây cậu với Karuizawa-san hơi thân nhau hơn thì phải…"
Nếu Airi quan sát tôi kỹ càng, cô ấy có thể hiểu ra đến mức đó.
Tuy nhiên, để Hashimoto nghe thấy cuộc hội thoại đó là vô cùng quan trọng.
Phải cho cậu ta biết rằng những người khác có biết về mối quan hệ giữa tôi với Kei. Nếu giữa chúng tôi không có quan hệ thân quen nhất định, việc tôi được gán là người trung gian gửi socola Valentine sẽ hoá xôi hỏng bỏng không.
Cậu ta đang thử xem bạn cùng lớp hiểu về mối quan hệ giữa tôi và Kei như thế nào.
Với sự xuất sắc của mình, cậu ta đã tự loại bỏ những khả năng khác.
Cậu ta luôn để mắt tới tôi, nhưng tôi đã nắm được bằng chứng cho thấy mình có thể trắng án.
Và rồi, những hoài nghi về tôi sẽ dần dần tan biến.
"Giờ tao mới là đối thủ của mày đấy Hashimotooo!"
"Trời ạ... bắt đầu phiền phức rồi đây."
"Hãy dừng lại đi Ishizaki-kun. Chí ít mình sẽ không cho phép cậu đánh nhau nữa."
Hiyori tuyên bố mạnh mẽ trước Ishizaki.
Không thể làm ngơ những lời ấy, Ishizaki băn khoăn nhìn lại.
"N-Nhưng mà!"
"Cứ cho là cậu đánh thắng nhóm Hashimoto-kun ở đây, rồi ép họ thú nhận đi, đó cũng đâu thể trở thành bằng chứng. Người quan trọng nhất là Sakayanagi-san sẽ không thừa nhận bất cứ thứ gì đâu. Không thể khiến họ thừa nhận, việc đó chẳng phải đã quá đủ rồi sao?"
"Vậy tớ với Ibuki phải nuốt cục tức vào trong sao?"
"Cách nói này rất tàn nhẫn, nhưng đúng là như vậy. Bây giờ mong các cậu hãy chịu đựng."
"Chính cô đã lôi bọn tôi đến đây. Rồi lại bảo bọn tôi chịu đựng cái quái gì vậy?"
"Chắc chắn mình sẽ đền bù cho các cậu."
Nghe màn trao đổi đó, Hashimoto huýt sáo ra vẻ thích thú tợn.
"Sắp xếp gặp mặt tại chỗ này hoá ra không phải Ishizaki mà là Shiina-chan à?"
"Albert-kun cũng buông cậu ấy ra đi."
Nghe chỉ thị, cậu ta từ từ thả người ra.
"Bọn mình cũng đã làm phiền các bạn lớp C rồi."
Nói rồi cô ấy cúi đầu thật sâu.
"Kết thúc cuộc trò chuyện như thế này thì quá một chiều. Bọn mình vừa bị nghi ngờ, vừa đánh nhau thua à?"
"Cậu có thể bỏ qua được không?"
Hiyori trực tiếp đón nhận những gì Hashimoto nói. Hashimoto cũng hiểu rằng lan man thêm cũng chẳng thu được gì.
"Thôi, cũng không có ai bị thương. Hôm nay kết thúc thôi Kitou. Nhưng mà từ giờ đừng nghi ngờ vớ vẩn gì bọn này nữa. Nếu có nghi ngờ gì nhớ đem bằng chứng xác thực ra đấy."
Bằng cách nào đó sự tình đã được giải quyết êm thấm trước khi biến thành cuộc đại loạn, nhưng giờ đây mối quan hệ giữa lớp A với các lớp khác đã tệ tới mức không thể hàn gắn được nữa.
7
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho Horikita Manabu.
"Hiếm khi thấy cậu liên lạc cho tôi đó."
"Em có chuyện muốn hỏi."
"Chuyện gì?"
Tôi giải thích về thứ mình để ý sau khi thấy thẻ học sinh của hai người kia.
"Cậu không nhầm lẫn gì chứ hả?"
Anh ta sửng sốt đáp lại, như thể mới nghe lần đầu tiên.
"Kiểu nói đó của anh chứng tỏ Hội học sinh… không, chuyện này chưa từng có tiền lệ sao?"
"Đúng. Nhưng đó là nếu đây chỉ đơn thuần là sai sót."
Dĩ nhiên, khả năng đây là sai sót chưa thể bị loại bỏ.
Tuy vậy, kiểu sai sót này chắc chắn không thể phát sinh thường xuyên.
"Ngôi trường này đương nhiên đang thay đổi và hoàn thiện qua từng năm. 'Hiện tượng' lần này nhất định ẩn chứa ý nghĩa nào đó. Là người đầu tiên phát hiện ra, có thể một lúc nào đó nó sẽ giúp ích cho cậu."
Kể cả khi ngày đó tới, nếu được thì tôi muốn kết thúc mọi thứ mà không phải sử dụng tới nó.
"Năm nhất các cậu e là phải đối mặt với một kỳ thi đặc biệt nữa."
Năm nhất, tức là tình hình ở những khối còn lại sẽ khác chăng.
"Đây cũng chỉ là chuyện của các năm trước và chưa có gì chắc chắn, nhưng nếu theo như từ trước đến nay thì năm ba còn ít nhất hai kỳ thi đặc biệt nữa."
"Tức là anh vẫn tiếp tục gặp tai nạn ha."
Nếu toàn thể năm hai do Nagumo cầm đầu chống lưng cho lớp B năm ba, không thể nói Horikita anh đang ở trong vùng an toàn được.
"Đúng là tình thế vô cùng khó lường, nhưng cậu không cần lo chuyện này."
Không hổ danh là cựu Hội trưởng Hội học sinh, dường như chẳng hề nghĩ rằng bản thân đang ở trong tình cảnh hiểm nghèo. Anh ta đủ sức để phá vỡ thế bế tắc và tiếp tục đấu tranh. Tôi cảm nhận được sự kiêu ngạo đó từ anh ta.
Tuy nhiên, điều đó chỉ giới hạn ở mình Horikita Manabu.
Nagumo sẽ nhắm vào điểm yếu của anh ta, như khi nhắm vào Tachibana Akane.
"Đáng lo bây giờ là toàn thể năm nhất kìa."
"Nếu có Hội học sinh hỗ trợ, họ sẽ che đậy cho anh ta tới một mức nào đó phải không?"
"Ờ, có thể lắm. Dĩ nhiên, nếu làm quá thì Hội học sinh có thể đánh mất lòng tin nơi nhà trường và bị buộc giải tán. Nhưng nếu là Nagumo thì cậu ta sẽ ra tay nhanh gọn thôi. Vụ Kushida có vấn đề gì không?"
"Vụ đó thì đang xử lý."
"Vụ tiêu diệt Ichinose, hình như có động thái nào đó đằng sau thì phải."
"Liên lạc với anh sau."
Nghe xong điều cần nghe, tôi gác máy.
8
Sau đó, thấm thoát vài ngày đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, tâm điểm của dư luận Ichinose tiếp tục chuỗi ngày vắng mặt, không hề xuất hiện tại trường dù chỉ một lần.
Tuy nhiên vào ngày 24 tháng Hai, một ngày trước kỳ thi cuối năm.
Cuối cùng Ichinose cũng đã tới trường. Tôi thì không tận mắt trông thấy cô ấy, nhưng do đã nghỉ hơn một tuần nên hành động của Ichinose được chú ý vô cùng mãnh liệt. Tin tức lan đến tai tôi ngay lập tức.
Nói vậy nhưng cô ấy cũng chỉ quan trọng với lớp B. Còn đối với lớp C thì bài thi vào ngày 25 đáng lo hơn.
"Được rồi. Ayanokouji, Akito, Haruka và Airi, tất cả các cậu làm tốt lắm."
Giờ nghỉ trưa, chúng tôi tập trung tại bàn Keisei trước khi vào tiết.
Chúng tôi làm bài thi thử do Keisei soạn và đang cùng nhau lắng nghe kết quả.
Cậu ấy đã thức khuya để chuẩn bị những đề thi nhằm kiểm tra học lực của từng đứa.
"Uwa Kiyopon được 90 điểm luôn, ghê vậy!"
Haruka miệng nhai sandwich, sửng sốt nói.
"Tại đề Keisei soạn quá hoàn hảo mà. Điểm các cậu cũng tương tự chứ?"
Ba người họ tuy điểm số ít nhiều chênh nhau, nhưng đều tầm trên 80.
"Cả bài thi thử và bài thi tớ soạn, nếu các cậu đều giải quyết được thì thi thật sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Nếu được Keisei chứng nhận rồi thì dễ như bỡn thôi."
Có vẻ Akito đang phơi phới tinh thần, xoay xoay cái khớp vai đã trở nên cứng nhắc.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm Keisei-kun. Lần nào thi tớ cũng thấy bất an hết…"
"Đừng nói vậy. Đây là tất cả những gì tớ làm được."
Keisei khẽ gãi mũi vẻ hơi thẹn thùng.
"Nhưng có chắc là hôm nay không cần làm gì không?"
"Tuần vừa qua các cậu đã dành nhiều thời gian để học rồi. Ngày cuối cùng tớ muốn các cậu nghỉ ngơi. Mọi người đã học hành siêng năng đến vậy nên không dễ quên được đâu. Với lại, ép mình đến mức phát ốm hay ngủ gật trong giờ thi thì rất nguy hiểm. Đánh rơi điểm chỉ vì mấy sai lầm vụn vặt thì uổng lắm."
"Đã rõ. Xin tuân lệnh Yukimu~."
Bằng một thế chào kỳ lạ, bọn Haruka ngoan ngoãn gật đầu xuống.
Đột nhiên, cánh cửa đánh mạnh cái 'ầm' vang vọng khắp phòng học.
"Anh em ơi có biến rồi!"
Đúng lúc chúng tôi đang chậm rãi ngấu nghiến bữa trưa.
"Uwa, thôi xong…"
Haruka giật mình, đánh rơi miếng sandwich trên tay xuống sàn.
"Cái gì vậy hả?"
Haruka trừng mắt nhìn Ike, khó chịu ra mặt.
"Ầm ĩ, ầm ĩ lắm rồi! Có một đám lớp A đang xông vào lớp B kìa!"
Cậu ta lên tiếng.
"Ichinose-san vừa đi học trở lại thì Sakayanagi-san đã hành động luôn rồi…"
Horikita cũng đang ngồi ăn trưa trong lớp, vội vã đứng dậy. Cô ấy phóng như bay khỏi lớp mà không nói gì với tôi. Thấy vậy Sudou, Hirata và vài người khác cũng theo chân Horikita.
Mai là ngày thi cuối kỳ.
Chỉ có hôm nay mới có thể thực hiện nước đi cuối cùng.
Một đòn tấn công trực diện, nhằm kết liễu Ichinose vừa mới đi học trở lại.
"Làm sao đây Akito…?"
"Đành phải đi thôi. Nếu tình hình giống như hôm trước thì phải có ai đó ngăn lại."
"Đúng… là vậy."
"Nhưng mà Haruka với Airi. Hai cậu ở lại đây. Đông người đến mấy cũng vô nghĩa thôi."
"Vâng vâng, hiểu rồi mà. Bọn tớ cứ ở đây nhấm nháp bữa trưa là được chứ gì."
"Kiyotaka-kun thì sao?"
"Tớ—"
Keisei đứng ngay cạnh Akito. Khó mà nói rằng muốn ở lại.
"Thôi thì tớ cứ đi theo vậy. Nhưng tớ không nghĩ mình giúp được gì đâu."
Ba chúng tôi rời khỏi lớp học, sang lớp B.
Sự rối loạn dường như đã lan ra tận hành lang, rất nhiều người đang túm tụm tại đó.
"Đến đây làm gì hả Sakayanagi!?"
Ngay khi chúng tôi vừa đặt chân tới lớp B, Shibata đang lại gần Sakayanagi.
"Làm gì sao. Mình đến để giải cứu lớp B mọi người đó?"
Hai cánh tả hữu bên Sakayanagi là Kamuro và Hashimoto. Không có bóng dáng Kitou hay ai khác. Mang theo quá nhiều người thì vô cùng rắc rối, vậy nên họ chỉ hành động theo nhóm nhỏ.
"Ý cậu là sao vậy nhỉ, Sakayanagi-san."
Vây quanh là một vài học sinh, từ phía sau lớp Ichinose cất tiếng.
"Chờ đã Ichinose, cậu không cần ra đâu."
"Đúng đó Honami-chan. Không được đi."
Nói rồi ôm chầm lấy Ichinose, ngăn cô nàng lại gần Sakayanagi.
"Trước hết là xin chúc mừng cậu vì đã phục hồi. Thực ra mình muốn nói chuyện với cậu sớm hơn kìa, nhưng mình bận ôn thi quá. Dù sao thì cũng thật đáng mừng khi cậu trở lại kịp cho bài thi cuối kỳ vào ngày mai."
"Ừ. Cảm ơn cậu."
Cả hai đứng cách xa nhau nói chuyện.
Ánh mắt thù địch của toàn thể lớp B dành cho Sakayanagi cũng vô cùng dễ hiểu.
Đang là giờ ăn trưa, ấy vậy mà không sót một ai.
Có lẽ cả lớp đã có ý định cùng nhau bảo vệ Ichinose.
Tuy vậy Sakayanagi chẳng có chút dao động nào, thậm chí còn đang hoàn toàn tận hưởng bầu không khí nơi sân khách.
Cô ấy đã tiên liệu được rằng một Ichinose đang là tâm điểm của những tin đồn sẽ không thể xuống nhà ăn để dùng bữa trưa, từ đó hành động.
"Cậu bảo là tới giải cứu đúng không Sakayanagi?"
"Phải."
Sakayanagi gật đầu cười, đáp lại câu hỏi của Kanzaki.
"Như vậy có nghĩa là cậu thừa nhận đã phát tán những tin đồn đó?"
Nếu như cậu đến đây để xin lỗi thì cũng không có gì khó hiểu – Kanzaki tiếp lời.
"Kẻ phát tán tin đồn không phải là mình."
"…vậy thì cậu giải cứu cái gì?"
"Trước đây từng có tin đồn rằng Ichinose-san đang ôm một lượng điểm khổng lồ, các cậu hẳn vẫn còn nhớ chứ? Vào lúc đó, vì không hề có hành vi bất chính gì nên mọi chuyện lắng xuống ngay lập tức."
"Thế thì sao?"
Kanzaki đáp lại không chút chậm trễ. Để không nhường lượt nói cho Ichinose.
"Đây chỉ là suy đoán chủ quan của mình thôi… có một số ít phương pháp để tích trữ được một lượng điểm khổng lồ mà không vi phạm. Thu hồi điểm cá nhân của các bạn trong lớp, rồi gom góp lại chẳng hạn. Nói ngắn gọn là như thể một ngân hàng vậy, và mình cho rằng Ichinose-san đang đảm nhiệm vai trò đó."
"Cái này không thể trả lời được."
Là chuyện liên quan đến chiến lược của lớp B. Từ chối là điều đương nhiên.
"Đúng. Mình cũng chẳng mong câu trả lời đó đâu. Chỉ là—chỉ là lỡ như thôi, Ichinose-san đúng là đang đảm nhận vai trò cái ngân hàng thì… mình nghĩ như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm."
Nói rồi Sakayanagi dõi mắt về phía xa nhìn Ichinose.
"………"
Ichinose không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
"Mình nói có gì sai không, Ichinose Honami-san?
Vô ích thôi Sakayanagi. Quả thật cậu đang dồn Ichinose vào chân tường.
Phải chiến đấu với thứ vũ khí mang tên im lặng, Ichinose đã bị đẩy tới sát mép vực.
Chỉ với một cú đẩy, cô ấy sẽ rơi xuống vách đá cheo leo.
Đó là tình thế mà cậu đã tạo ra.
Tuy nhiên, trò này sẽ không có tác dụng đâu.
"Cho tớ qua chút được không, Chihiro-chan, Mako-chan."
"N-Nhưng mà!"
"Không sao đâu. Tớ sẽ ổn thôi."
Nói rồi Ichinose nở nụ cười dịu dàng, từ từ tiến về phía trước
Cô ấy đang rút ngắn khoảng cách với Sakayanagi.
Nhưng cuối cùng, Ichinose đối diện không chỉ với Sakayanagi mà còn với các thành viên trong lớp.
"…xin lỗi mọi người!"
Ichinose đứng trước bục giảng, cúi đầu trước toàn thể học sinh lớp B.
"C-Có gì mà xin lỗi chứ Ichinose. Cậu đâu cần phải xin lỗi đâu. Phải không?"
Shibata bị lung lay, cố sức ngắt lời Ichinose.
"Xin đừng cản cô ấy Shibata-kun. Cô ấy sắp sửa sám hối rồi đấy."
Sakayanagi cười sảng khoái.
"Trong suốt một năm qua… có một chuyện mà tớ đã luôn che giấu…"
"Chờ đã Ichinose. Cậu không cần phải nói gì đâu."
Cảm thấy có gì đó bất ổn, Kanzaki nỗ lực ngăn cản Ichinose nhưng không thành.
"Vài tuần nay đã có những tin đồn kỳ lạ về tớ. Và một trong số đó thật ra không phải là dối trá. Đó là điều được viết trên lá thư… tớ là tội phạm."
Nghe những lời này thốt lên, Sakayanagi mỉm cười mãn nguyện.
"Là thật sao?"
Lớp học đang ồn ào bỗng trở nên lặng thinh.
"Dường như đám người nhân hậu này cũng chẳng nghiên cứu được gì, nên xin hãy kể thật chi tiết cho họ nhé Ichinose-san. Thật ra cậu đã phạm phải tội gì?"
"Tớ—"
Ichinose hắng giọng một cái, cố tiếp lời.
"Chuyện mà tớ đã không nói với mọi người—bây giờ tớ sẽ thú nhận."
Nói rồi Ichinose lên tiếng về quá khứ mà cô ấy đã chôn chặt.
"Tội lỗi mà tớ đã che giấu, đó là… tớ là một kẻ ăn cắp vặt—"
Học sinh gương mẫu Ichinose Honami ăn cắp vặt.
Sự thật này gây sửng sốt không chỉ với lớp B mà còn với những khán giả như Keisei và Akito.
Trông cô ấy không phải kiểu người làm chuyện như vậy.
"Honami-chan… ăn cắp vặt… t-thật sao?"
"Ừm. Xin lỗi nhé Mako-chan."
Trong khi xin lỗi, Ichinose bắt đầu kể về thuở sơ khai.
"Gia đình tớ không có bố, ba người gồm tớ, mẹ và đứa em gái nhỏ hơn hai tuổi chung sống với nhau. Dù nhà không khá giả nhưng tớ chưa bao giờ cảm thấy bất hạnh. Mẹ vừa phải làm lụng vất vả vừa phải nuôi hai đứa con. Thế nên từ thời tiểu học, tớ tính tốt nghiệp trung học xong sẽ đi làm. Vì học cao trung tốn nhiều tiền lắm. Tớ muốn kiếm việc làm để giúp đỡ mẹ chăm sóc đứa em gái. Nhưng mẹ tớ phản đối. Tớ nghĩ rằng, là một người chị, tớ cũng muốn em gái của mình được hạnh phúc, giống như mẹ muốn hai đứa con gái của mình được hạnh phúc vậy."
Ichinose kể ra toàn bộ quá khứ của mình.
"Tớ biết là dù không có tiền, nhưng nếu học hành siêng năng thì sẽ giành được học bổng. Vậy nên tớ đã vùi đầu vào học, trở thành học sinh đứng đầu toàn trường. Nhưng… vào mùa hè năm ba trung học mà tớ mong ngóng… mẹ tớ làm việc quá sức và gục ngã."
Dường như mẹ của Ichinose đã liên tục làm việc để trang trải cuộc sống hàng ngày.
Bà ấy không màng tới bản thân để nuôi dạy con mình.
"Sinh nhật em gái tớ sắp tới. Trước giờ em gái tớ chưa từng đòi hỏi món quà nào từ tớ và mẹ. Nó mới chỉ năm nhất trung học, nên muốn tỏ ra được nuông chiều cũng chẳng sao, vậy mà con bé luôn biết kiềm chế. Nó không mua những bộ quần áo mà mình thích, không đi chơi với bạn, cũng không đi mua sắm, chỉ nhịn, nhịn và nhịn. Đứa em như vậy… lần đầu tiên muốn có được một thứ. Đó là một chiếc kẹp tóc được đeo bởi một người nổi tiếng nó thích, rất được ưa chuộng vào năm ngoái. Tớ nghĩ nhất định mẹ đã làm tăng ca để mua cái kẹp tóc đó."
Vậy nhưng—do tai nạn kia mà bà ấy phải nhập viện, và thế là không có món quà sinh nhật nào.
"Đến giờ tớ vẫn nhớ. Mẹ nằm trên giường bệnh nức nở xin lỗi, khuôn mặt của đứa em gái khi nó mắng mẹ xối xả bằng tất cả những từ ngữ nhục mạ mà nó có. Khuôn mặt của nó lúc khóc thét lên vì chiếc kẹp tóc mà nó ngóng chờ. Tớ không thể trách em gái mình. Vì đó là món quà duy nhất mà nó đòi…"
Sakayanagi tiếp tục lắng nghe những lời bộc bạch ấy với nụ cười không xuy xuyển.
"Là chị gái… mình phải làm gì đó để lấy lại nụ cười của đứa em – tớ nghĩ vậy. Nên đúng ngày sinh nhật nó, sau giờ học, tớ đi tới cửa hàng."
Bây giờ ắt hẳn tim cô ấy vẫn đập thình thịch y như hồi đó.
"Dường như cảm xúc của tớ lúc đó đã đen đặc lại. Tớ từng nghĩ, có làm sao đâu… làm chuyện xấu một lần vì em gái mình cũng chẳng có gì to tát. Ngoài thế giới kia có biết bao người làm chuyện xấu cơ mà. Tớ từng suy diễn một cách cố chấp, ích kỷ rằng, những người phải chịu đựng như chúng ta đây sẽ không bị khiển trách đâu. Hành động này có thể tha thứ được. Nếu mua bình thường thì phải trả hơn 1 vạn yen. Chiếc kẹp tóc mà đứa em khao khát, tớ đã… ăn cắp nó."
Ichinose nói, như trút đi gánh nặng.
"Hành động này khiến mọi người không bằng lòng. Nhưng lúc đó tớ chỉ muốn làm gì đó để em mình vui lên."
Đó chính là ngòi nổ.
"…tớ sai rồi phải không?"
Ichinose lẩm bẩm.
"Rốt cuộc, tội lỗi là tội lỗi. Dù ăn năn đến nhường nào chăng nữa, tội lỗi vẫn chẳng thể biến mất."
Cô ấy nói câu được câu mất.
"Rồi cậu bị bắt à?"
Thấy Hashimoto hỏi vậy, Ichinose lắc đầu.
"Tớ rời khỏi cửa hàng với cái kẹp tóc. Lần đầu tiên ăn cắp, lần đầu tiên phạm tội. Chẳng ai phát hiện ra. Sau đó tớ liền về nhà và tặng cái kẹp tóc như một món quà cho đứa em đang ủ rũ. Vì là hàng ăn cắp nên món quà này không được gói ghém gì, trông luộm thuộm lắm. Con bé đã cực kỳ hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười đó, dường như mặc cảm tội lỗi trong tớ đã biến mất trong phút chốc. Nhưng không, cảm giác tội lỗi đó lúc sau lại nặng nề hơn gấp bội."
Ichinose cười khinh bỉ chính mình.
"Làm sao một người mẹ lại không nhận ra con gái mình làm chuyện hư hỏng cơ chứ? Tớ bảo con bé giữ bí mật món quà, nhưng nó lại đeo cái kẹp đi thăm mẹ. Tại sao không? Con bé đâu có nghĩ rằng món quà tớ tặng nó là đồ ăn cắp. Đó là lần đầu tiên tớ thấy mẹ thực sự nổi giận. Mẹ tát tớ và giành lại món quà từ em gái. Tớ nghĩ đứa em đang khóc không hiểu được chuyện. Dù đang nằm viện nhưng mẹ vẫn lôi tớ tới cửa hàng. Tớ quỳ xuống xin họ tha thứ. Đó là lần đầu tiên tớ hiểu được tội của mình nặng đến mức nào. Bao nhiêu lời thanh minh cũng không thể bù đắp được."
Đây là quá khứ của Ichinose. Quá khứ mà cô ấy đã luôn che giấu.
"Rốt cuộc thì cửa hàng không giao nộp mình cho cảnh sát. Nhưng vụ lùm xùm lan truyền trong nháy mắt, vậy nên tớ nhốt mình trong vỏ. Tớ cứ liên tục giam mình trong phòng suốt gần nửa năm ba trung học… Nhưng tớ nghĩ mình phải tiến về phía trước một lần nữa. Đó là đợt mà sensei kể cho mình nghe về ngôi trường này. Phí nhập học và tiền học đều được miễn. Trên hết, nếu tốt nghiệp thì có thể kiếm việc ở bất cứ đâu. Tớ tự nhủ, làm lại nào, làm lại nào."
Toàn bộ câu chuyện kết thúc, Ichinose một lần nữa cúi đầu trước toàn thể lớp B.
"Xin lỗi mọi người, tớ là một leader vô dụng và thảm hại…"
"Không đúng đâu Ichinose."
Shibata đứng nghe gần đó lên tiếng.
"Sau khi lắng nghe câu chuyện, tớ khẳng định rằng Ichinose đúng là người tốt. Nhỉ?"
"Ừm. Đúng là Honami-chan đã làm chuyện xấu, nhưng mà—"
Tiếng chiếc gậy gõ cái 'cộp' xuống sàn vang lên.
"Xin phép can thiệp vào. Lớp B định làm trò cười đấy à?"
Cô ấy gạt phăng những lời ủng hộ Ichinose.
"Đúng là lố kịch, nhảm nhí. Phải chăng cậu đang thêm thắt những chi tiết không cần thiết về quá khứ của mình hòng thu hút sự đồng cảm? Trong bất cứ hoàn cảnh nào, ăn cắp là ăn cắp. Không hề có chỗ cho sự đồng cảm. Hành động ăn trộm của cậu là vì tư lợi."
Nghe những lời này, Kamuro đứng kế bên thoáng chốc đanh mặt lại.
"Ừ, chính xác. Tình cảnh trong quá khứ hoàn toàn không liên quan gì cả."
"Sự thực là cậu đã có 'hành vi phạm tội'. Nói cách khác, lượng điểm khổng lồ mà cậu đang giữ, chẳng phải cậu sẽ ăn trộm hết khi mùa tốt nghiệp đến gần sao?"
"...tớ không bao giờ làm vậy được đâu Sakayanagi-san. Chối bỏ chí hướng của mọi người để tớ được lên lớp A chính là hành động phản bội. Tớ nghĩ nhà trường sẽ không chấp nhận đâu."
"Đúng vậy. Cậu là một người khôn ngoan, nên sẽ không bao giờ chọn cách trắng trợn như vậy. Nhưng, lỡ như cậu lại diễn trò lôi kéo sự thông cảm như ban nãy để được mọi người chấp thuận lên lớp A thì sao?"
Sakayanagi truy đuổi quyết liệt.
"Phải… rồi nhỉ. Cho dù… cho dù cố gắng đến mức nào đi nữa, mọi nỗ lực của tớ có thể cũng chỉ là nguỵ biện. Tội lỗi một khi đã phạm phải sẽ không bao giờ biến mất."
Cái mác tội phạm sẽ luôn đeo bám cô ấy.
Một ngày nào đó cô ấy sẽ bán đứng cả lớp – mối hoài nghi này không thể lụi tàn.
"Mọi người hiểu rồi chứ? Đây, chính là con người tên Ichinose Honami-san. Chừng nào còn để loại người này làm leader, lớp B các cậu sẽ không có cơ thắng đâu."
Sakayanagi bóc tách triệt để sự thật.
"Bây giờ hãy mau trả lại điểm cá nhân cho cả lớp, rồi từ bỏ vị trí leader lớp B đi. Mong cậu làm được ít nhất chừng ấy. Nếu chuyện đó còn không làm được, những tin đồn xấu xí về cậu sau này sẽ không biến mất đâu."
Ichinose nhắm mắt lại.
Rồi lặng lẽ hít thở thật sâu.
"Sao đây Ichinose. Cậu sẽ làm gì?"
Đại diện cho lớp Kanzaki lên tiếng hỏi.
Xem liệu cô ấy có tiếp tục làm leader hay không.
Quyết định chính là ở Ichinose.
Nếu đây là lần đầu tiên tâm trí cô ấy vỡ vụn thì sao.
Có lẽ Ichinose sẽ không chịu được và sụp đổ.
Vậy nhưng, con tim của Ichinose đã từng bị nghiền nát rồi.
Không, đúng hơn là tôi đã từng nghiền nát nó rồi.
Nên cô ấy đã hoàn toàn hồi phục.
Con tim bị nghiền nát ấy, đang trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Lời thú nhận của tớ đến đây là kết thúc!"
Nói rồi cô ấy mỉm cười nhìn Sakayanagi.
"Quả thật tớ là một đứa ăn cắp vặt. Như Sakayanagi-san đã nói, tớ nghĩ là không có chỗ cho sự đồng cảm. Vì phạm tội là phạm tội. Tớ không hề có ý định trốn chạy. Tuy nhiên, thực tế tớ chưa bao giờ bị trừng phạt. Nói cách khác, tội lỗi đáng ra tớ phải chuộc lại thật ra không tồn tại."
"Người ta gọi đó là vô liêm sỉ đấy. Không ngờ một đứa hư hỏng từng đi ăn cắp vặt lại có thái độ thách thức như vậy."
"Có lẽ là vậy. Nhưng tớ sẽ không nhìn lại nữa. Tớ sẽ không để quá khứ trói buộc nữa."
Quay gương mặt đang mỉm cười của mình về phía các bạn cùng lớp, Ichinose tiếp tục.
"Tớ là đồ vô liêm sỉ, nhưng mà… mọi người sẽ sát cánh cùng tớ tới cùng chứ?"
Cô ấy nói như vậy.
Một thoáng tĩnh lặng.
Những lời lẽ của Ichinose không hề lạc quan đến vậy.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn tháo chạy đi, những giọt lệ đã trực chờ tuôn rơi. Cô ấy xấu hổ về quá khứ.
Dẫu vậy, cô ấy vẫn tiến về phía trước.
Những học sinh lớp B đã đồng cam cộng khổ trong suốt một năm qua không đời nào không hiểu điều đó.
"Đương nhiên là phải theo cậu rồi, đúng không?"
Shibata nở nụ cười, hét lên.
Cùng lúc đó, toàn thể học sinh lớp B không sót một ai đồng loạt hoan hô.
Đây chính là niềm thương mến giành cho Ichinose.
Sự dạt dào ấy tôi có thể cảm nhận được.
Keisei và Akito như thể bị cuốn theo một lớp B như vậy, họ đều vui mừng ra mặt.
Không chỉ toàn thể lớp B mà các lớp khác, ngoại trừ một lớp, đều đang lên tiếng nhiệt liệt ủng hộ.
"Sakayanagi… giờ sao đây?"
Đòn tấn công mà Sakayanagi sắp đặt đã bị vô hiệu hoá.
Kamuro cũng nghiệm ra điều đó. Vậy nên cô ấy lên tiến đề xuất rút lui.
"Fufufu."
Sakayanagi cười.
"Fufufufufufufu."
Một tràng cười nữa, lần này kéo dài hơn.
"Thì ra là vậy. Dụ dỗ lớp B giỏi lắm. Nhưng như cậu đã nói trước đó, quá khứ phạm tội không hề biến mất. Từ giờ đến mãi về sau, tin đồn liên quan đến cậu sẽ tiếp tục lan rộng."
"Ừ. Tớ sẽ không trốn chạy nữa."
"Vậy sao. Vậy thì hãy triệt để—"
"Nào, đến đây thôi các em."
Sakayanagi toan trả lời thì có hai giáo viên và một học sinh bước vào lớp B.
Đó là Hội trưởng Hội học sinh Nagumo, chủ nhiệm lớp B Hoshinomiya và Chabashira.
"Có mấy quan to xuất hiện rồi này. Đây chẳng phải là vấn đề của năm nhất sao?"
"Quả thật đây chỉ là tranh chấp nhỏ lẻ của năm nhất. Tuy nhiên kể từ ngày hôm nay, hành vi phát tán tin đồn vô căn cứ bị cấm."
"…như vậy là sao? Em không đồng tình với lệnh cấm phát ngôn những tin đồn về Ichinose-san. Cho dù bắt nguồn từ đâu đi nữa, nếu Ichinose-san cảm thấy phiền thì cô ấy sẽ báo cáo với nhà trường chứ?"
"Không phải vậy đâu Sakayanagi. Vấn đề không còn chỉ dính dáng tới mình Ichinose nữa rồi."
Nagumo đáp lại câu hỏi của Sakayanagi.
"…anh, đang nói gì thế?"
Trước khi Nagumo kịp giải thích, Chabashira xen vào.
"Tôi sẽ không nói chi tiết, nhưng chúng tôi xác định được chính xác rằng đang có một cuộc vu khống lẫn nhau giữa năm nhất các em. Đã có gần hai mươi tin đồn bị phát tán rồi. Cứ tiếp tục thế này thì những quy tắc đạo đức của trường ta sẽ bị phá hỏng. Tin đồn là tin đồn. Tuy nhiên nhà trường không hề mong muốn những tin đồn doạ dẫm cá nhân lan rộng hơn, bất luận có phải thật hay không. Do đó tôi xin thông báo, từ giờ bất cứ ai lan truyền những tin đồn vô nghĩa sẽ bị xử phạt."
Cho tới lúc này, nhà trường luôn nhắm mắt làm ngơ trước vô số tin đồn bị phát tán, nhưng giờ đây họ đã hành động.
"…em đã hiểu, vậy ra là thế."
Sakayanagi hiểu được toàn bộ lời nói của Chabashira.
"Tức là nhà trường bắt đầu cựa quậy rồi."
Sau khi quan sát tình huống, Horikita lại gần tôi và đưa ra phán đoán của mình.
"Đây chỉ là suy luận từ kết cục thôi, nhưng chẳng phải điều này đã giúp ích cho tất cả các lớp sao? Đối với Ichinose-san, khởi nguồn của mọi chuyện, từ giờ cô ấy sẽ không bị toán Sakayanagi-san đánh nữa. Những tin đồn về Hondou-kun, Shinohara-san, Satou-san và cả cậu cũng từ đó lắng xuống."
"Đúng thế."
"Sakayanagi-san cố quá rồi. Cô ta cố áp dụng một chiến lược đồng thời với tất cả các lớp, nhưng lại phản tác dụng và thu hút quá nhiều chú ý. Xem ra cô nàng hiếu chiến này đã đi quá xa rồi."
Nói rồi Horikita im lặng.
Một lúc sau, cô ấy mở miệng.
"Nhưng—"
"Nhưng gì?"
"Không, không có gì đâu."
Horikita không muốn nói gì thêm.
"Rút lui thôi. Nhà trường đã hành động rồi thì không cần đến lượt chúng ta nữa."
Hiểu được tình hình, Sakayanagi ra lệnh rút lui.
Lớp B vốn đang huyên náo nay lại càng phấn khích hơn nữa.
Vì họ đã đẩy lùi được lớp A.
9
Khi chúng tôi quay về lớp C, Haruka háo hức bắt chuyện với Akito.
"Nè, lớp B sao rồi? Trông om sòm thế cơ mà."
"Chuyển biến bất ngờ. Ichinose đẩy lùi được Sakayanagi."
Akito tóm tắt những gì đã xảy ra tại lớp B.
Chân tướng đằng sau những tin đồn về Ichinose, cùng thông báo cấm lan truyền tin đồn ở mọi khối lớp từ giờ trở đi.
"Tiết học chiều nay sẽ có nhắc nhở từ sensei thôi."
"Ăn cắp vặt à—. Bất ngờ thì cũng có bất ngờ, nhưng cũng hơi chấp nhận được. Nếu bị ai động chạm tới quá khứ mà mình không muốn động chạm, đương nhiên là người ta sẽ muốn nghỉ ngơi rồi."
Nghe xong toàn bộ sự tình, Haruka lên tiếng ủng hộ Ichinose.
"Tóm lại là hết lùm xùm rồi. Vứt tin đồn sang một bên, tập trung vào kỳ thi nào."
"Tốt quá rồi nhỉ Kiyopon?"
"À… phải."
Điện thoại của tôi rung lên.
"Ai gọi thế, ai gọi thế?"
"Là số tớ chưa lưu."
Tôi giơ số máy được hiển thị cho bọn Haruka xem. Khác với số gọi cho tôi đêm hôm trước.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, tách khỏi nhóm một đoạn ngắn rồi nghe máy.
"Alo?"
"Ayanokouji-kun phải không?"
Tôi nhận ra ngay chủ nhân của giọng nói. Đó là Sakayanagi.
"Làm sao số của tôi… mà thôi, điều tra cũng đâu khó gì."
"Đúng thế. Vẫn còn khoảng mười phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa, cậu có thể ra ngoài được không?"
Từ chối cũng đơn giản, nhưng để sau thì rắc rối lắm.
"Tôi phải tới đâu?"
Vừa nói tôi vừa ra ngoài hành lang.
"Xem nào. Trước cửa ra vào tầng một thì sao?"
"Được thôi."
Tôi ngắt cuộc gọi và tới cửa ra vào.
Cứ ngỡ Hashimoto và Kamuro cũng có mặt, nhưng chỉ có mình Sakayanagi ở đó.
"Hãy yên tâm, hiện giờ không có ai đi cùng đâu. Quả thật rất ngoạn mục đấy Ayanokouji-kun."
"Cậu đang nói gì thế?"
"Xem ra cậu đã có nước đi ngầm nào đó mà tôi không biết. Vẫn còn một vài uẩn khúc, nhưng tôi cũng không mong nhận được giải đáp. Chỉ là tôi có một thắc mắc, tại sao cậu lại quyết định bảo vệ Ichinose-san?"
Nói rồi Sakayanagi nhìn tôi chằm chằm.
"Chờ đã. Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
"Vì cậu đã giúp Ichinose-san nên cô ấy mới ương ngạnh như vậy… không, tôi chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy đã bình phục. E rằng đó không phải lần đầu tiên cô ấy bộc bạch về quá khứ, mà đã kể cho ai đó từ trước rồi chăng?"
"Và người đó là tôi?"
"Chính xác."
Cô ấy đi đến kết luận đó cũng không có gì khó hiểu.
"Cậu đã lợi dụng Kamuro để tôi hành động còn gì."
"Buộc Kamuro-san?"
"Trước khi quá khứ ăn trộm của Ichinose bị phơi bày, cô ấy chỉ kể chuyện đó với tôi."
"Đó là do cô ấy tự ý hành động."
"Không, không phải như thế."
"Điều gì khiến cậu chắc chắn như vậy?"
Xem ra cô ấy đang mong chờ câu trả lời từ phía tôi.
"Cô ấy đưa tôi lon bia để chứng minh mình từng ăn cắp vặt. Lon bia đó không bị trộm vào ngày hôm đó. Kamuro đã trộm nó hồi nhập học."
"Cơ sở đâu?"
"Hạn sử dụng. Sau khi xem hạn sử dụng trên lon bia Kamuro đưa cho, tôi đã đem so sánh với những lon bia cùng hãng ở cửa hàng tiện lợi. Hạn sử dụng của các lon bia tại cửa hàng tiện lợi với lon này chênh nhau tới hơn bốn tháng. Khó mà cho rằng lon bia để ngoài cùng lại là đồ cũ hơn bốn tháng. Kamuro có bảo là lon bia lúc đó cậu đã lấy đi và nói là sẽ xử lý nó. Nếu thế thì thành thử cô ấy hoặc đưa cho tôi lon bia đã được các cậu chuẩn bị từ trước, hoặc liên lạc với cậu ngay sau khi rời khỏi phòng tôi và nhận trực tiếp từ cậu."
Thời điểm đó, việc Kamuro liên lạc và kể về quá khứ của Ichinose đều nằm trong giả định của tôi.
"Tại sao tôi lại phải làm lòng vòng như vậy chứ?"
"Để mồi chài tôi, đúng không?"
"Fufufu. Không hổ danh là Ayanokouji-kun."
"Vụ này nếu tôi ngồi im quan sát thì dễ dàng hơn. Nói đúng hơn là tôi tính làm như vậy."
Và người đã dập tắt ý định đó, không ai khác ngoài Sakayanagi.
Tự mình ra tay đặt bẫy Ichinose, rồi lại tự mình ra tay cứu giúp Ichinose.
Dĩ nhiên, bằng con đường cực kỳ lòng vòng.
"Tất cả để cậu nhúng tay vào mà thôi, Ayanokouji-kun."
Sakayanagi nắm lấy cây gậy, bước chậm rãi về phía trước, rút ngắn khoảng cách với tôi.
"Việc Ichinose-san gục ngã tôi không bận tâm. Nhưng chỉ cần có một tia cơ hội mong manh rằng cậu sẽ cản trở, tôi kỳ vọng là cậu sẽ nắm bắt nó. Khả năng chỉ là 50-50 thôi, nhưng… mọi chuyện đã diễn tiến theo hướng vô cùng lý tưởng."
Nói cách khác, đối với Sakayanagi, Ichinose có ra sao cũng mặc.
"Hãy quyết đấu với tôi đi, Ayanokouji-kun."
"Nếu tôi không chấp nhận?"
"Có thể nói là không có nhiều thiệt hại, nhưng tôi sẽ tiết lộ việc cậu chính là tên trùm giật dây của lớp C. Cái này không được tính là tin đồn đâu, Ayanokouji-kun cũng hiểu được phải không?"
Dù nhà trường đã chính thức cấm lan truyền tin đồn, Sakayanagi vẫn sẽ bình thản phát tán câu chuyện đó.
"Thế nào? Cậu sẽ không chấp nhận sao?"
"Thi đấu cái gì đây? Cậu lớp A, còn tôi lớp C. Lệch nhau thấy rõ."
"Tôi không biết nội dung bài thi kế tiếp sẽ ra sao, nhưng hãy thi đấu về thứ hạng đi. Nếu cậu thắng, tôi hứa từ giờ sẽ không nói với ai bất cứ điều gì về quá khứ của cậu."
Điều kiện không tệ, nhưng chẳng có gì đảm bảo cô ấy sẽ giữ lời. Tôi cũng không định ký kết giấy tờ hay để lại bản ghi âm.
"Cậu không tin tưởng tôi phải chứ? Nhưng cậu không còn cách nào khác ngoài tin tưởng. Nếu không, quá khứ của cậu sẽ bị phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật. Cậu sẽ khó lòng có được cuộc sống bình thường nữa."
"Muốn làm sao cũng được. Nhưng sau đó, tôi và cậu sẽ không đời nào đối đầu với nhau nữa."
"…fufu. Đúng rồi. Ayanokouji-kun là người hay nói vậy mà."
Bản thân Sakayanagi hẳn cũng biết tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận quyết đấu.
Đó là lý do Sakayanagi vẫn chưa kể cho ai biết về quá khứ của tôi.
"Vậy thì tôi cá cược thêm việc mình bị đuổi học, thế nào? Cậu có thể nhờ cha tôi, chủ tịch trường làm nhân chứng."
Sakayanagi thể hiện sự tự tin tuyệt đối trước cuộc đối đầu với tôi.
"Tất nhiên nếu thua tôi, cậu cũng không cần rời khỏi trường. Tôi cũng không đòi hỏi cậu đặt cược thứ gì đặc biệt. Tôi sẽ chỉ công bố rằng cậu là tên trùm của lớp C. Nếu cậu không dám mạo hiểm, cậu có thể rút lui."
Thế nào đây? – cô ấy hỏi tôi.
"Nếu điều kiện đó cậu thấy được thì tôi đồng ý."
"Cảm ơn cậu nhiều lắm Ayanokouji-kun. Như vậy là cuộc sống học đường tẻ nhạt của tôi sắp chấm dứt rồi."
Nở nụ cười mãn nguyện, Sakayanagi bỏ đi.
Tôi quyết định gọi cho nhân vật then chốt bí mật trong vụ này.
Không phải Horikita, Kei hay Horikita anh.
"Đang tính liên lạc với cậu đây. Chào buổi chiều Ayanokouji-kun."
Ghi chú
Hell_yep Ổng sắp nghỉ rồi, bu vào mà cảm ơn cho lẹ đi