Chương kết: Ranh giới giữa chiến thắng và thua cuộc.
Chương kết: Ranh giới giữa chiến thắng và thua cuộc.
Hạng mục được chọn trong trận thứ 6 là “bắn cung”, 2 vs 2. Dù Akito có gặp một chút trở ngại, lớp C vẫn dành chiến thắng. Vì đây là một hạng mục được đề cử bởi lớp C nên phần thắng đã nghiêng về bên phía chúng tôi, tỉ số bây giờ là 3 thắng và 3 thua.
Sakayanagi không đưa ra bất kì chỉ thị nào cụ thể cả mà chỉ ngồi yên, lặng lẽ quan sát các hạng mục diễn ra.
Và bây giờ, trận thứ 7 và cũng là trận đấu cuối cùng.
Hạng mục được chọn tiếp theo sẽ quyết định số phận của chúng tôi.
“Cờ vua” Số lượng người tham gia: 1 người. Thời gian giới hạn: 1 tiếng (không giới hạn nước đi).
Luật chơi. Dựa theo luật cờ vua thông thường. Nhưng, giới hạn thời gian sẽ không được cộng thêm sau nước đi thứ 41.
Chỉ huy có thể đưa ra chỉ thị bất cứ lúc nào, trong 30 phút giới hạn.
Sẽ không có luật thêm thời gian sau từng nước đi giống trong luật “cờ ngẫu nhiên Fischer” (Cờ 960).
(Nov: Cờ ngẫu nhiên Fischer hay còn gọi là cờ 960, thời gian bắt đầu là 5 phút, cộng thêm 5 giây cho mỗi nước đi.)
Việc sử dụng chiến thuật cờ chậm là khả thi khi mà mỗi trận cờ đều kéo dài đến hơn 2 tiếng, đối với những ai đã biết chơi cờ, thì luật khá là bình thường
“3 thắng cùng 3 bại, chung cuộc là trận thứ 7, cũng là trận quyết định tất cả. Tớ rất là háo hức đấy, aaaa còn gì thú vị hơn được nữa? Khi mà cờ vua lại là hạng mục quyết định tất cả.”
Lần này Sakayanagi chắc chắn sẽ can thiệp.
Có vẻ tôi và cô nàng sẽ phải đối đầu rồi.
Đánh giá từ đầu bài thi tới giờ, tôi sẽ thua nếu cứ giữ quan điểm 50% công lực.
“Lớp A bị kéo dài đến thế này có nằm trong tính toán của cậu không?”
“Dù sao thì lớp tớ cũng không giỏi thể thao mà, áp lực lắm chứ.”
Thuyết phục đấy chứ.
“Nhưng dù sao thì trận này sẽ khác hoàn toàn. Vì tớ được chính thức tham chiến.”
“Nhân tiện thì tớ cũng khá giỏi cờ vua.”
Sakagami-sensei và Hoshimiya-sensei sẽ chứng kiến trận đấu của hai chúng tôi.
Sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị trước một chút để phòng trừ.
“Ồ…trùng hợp thế. Nghĩa là tớ vẫn có khả năng thua sao.”
Ở lần này, phần quan trọng nhất sẽ là nước đầu tiên. Bước chọn người thi đấu.
Tôi chọn Horikita Suzune, người chưa tham gia bất cứ mục nào.
Về phía bên kia là Hashimoto Masayashi.
“Không ngoài dự đoán. Còn bài Horikita chưa hề được dùng cho đến hiện tại, hẳn là cậu đã để dành cô ấy cho trận cuối cùng này.”
“Thì dù sao giờ cũng không còn phải giấu diếm nữa.”
“Dù sao thì, giờ cũng không cần phải để dành nữa.”
Horikita và Hashimoto được thông báo từ mỗi lớp, bắt đầu di chuyển đến nơi hạng mục diễn ra.
“Hai đứa không cảm thấy khát à?”
Hoshinomiya-sensei đang lo lắng cho hai đứa chúng tôi vì cả hai chưa từng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình kể từ khi trận đấu bắt đầu.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Part 1
(Horkita Suzune POV)
Tôi nhìn vào bàn cờ đang đặt ở trước mặt. Một tuần trước, tôi thậm chí còn không biết cả luật.
Hôm nay là lần đầu tiên, tôi chạm tay vào chúng.
Trong những buổi luyện tập với Ayanokouji-kun thông qua máy tính, tôi bắt đầu hiểu rõ hơn về chiều sâu mà cờ vua đòi hỏi.
Nếu đối thủ là Ayanokouji-kun hoặc là Sakayanagi-san, tôi nghĩ rằng giữa 1 trong 10.000 cơ hội, tôi chẳng có cửa nào để thắng cả.
Nhưng người mà tôi sẽ đối đầu bây giờ không phải là một trong hai người họ.
Đương nhiên tôi không biết được trình độ của Hashimoto ở mức nào.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, cậu ta không thể mạnh bằng Ayanokouji-kun hay Sakayanagi-sanđược.
“Làm ơn hãy nương tay với mình, Horkita.”
Đối thủ của tôi mở lời một cách thân thiện.
Tôi nghe nói từ vài người trong lớp A rằng Hashimoto-kun không phải là một người tốt.
“Biểu cảm của cậu cứng nhắc quá đó. Sao không thư giãn và tận hưởng đi.”
“Làm sao cậu có thể hiểu được khi cậu là một học sinh lớp A luôn đứng ở vị trí đầu cả một năm học. Trận đấu này rất quan trọng với lớp C.”
“Nếu mình thua thì cũng khá đau đấy vì lớp mình cũng phải trả bằng điểm lớp mà. Nên cả hai ta đều như nhau thôi.”
Nếu chúng tôi thắng thì sẽ được tổng cộng là 130 điểm lớp.
Trận đấu này là cơ hội cuối cùng để có được điểm lớp trong năm nhất.
“Cậu có biết tên của mình không?”
“Cậu là Hashimoto-kun, phải chứ? Tôi biết dù chưa từng nói chuyện với cậu lần nào.”
“Mình cảm thấy vinh dự quá. Được nói chuyện với Horkita từ lớp C. Cậu khá là nổi tiếng đó. Lần đầu tiên mình biết đến tên cậu là lần khi mình hợp tác với Ryuuen trên hòn đảo.”
Tôi chẳng làm gì lần đó cả. Tất cả đều là nhớ chiến lược bí mật của Ayanokouji-kun.
Không...Với cậu ta, có khi đấy còn chẳng thể coi là một chiến thuật nữa.
“Mình mới chỉ học chơi cờ được 1 tháng thôi. Làm ơn hãy nương tay với mình.”
“Đương nhiên không phải là trùng hợp gì. Tôi cũng mới bắt đầu chơi được một tuần.”
“Ể...”
Trận đấu bắt đầu.
Dù chúng tôi có nói về kinh nghiệm chơi cờ, không gì đảm bảo không có lời nói dối cả.
Đây là trận đấu giữa hai lớp và để rèn luyện tinh thần của cả hai.
Hạng mục này rất dễ để can thiệp vào.
Ngoại lệ chỉ có ở những bài thi viết khi mà họ có thể trực tiếp đưa ra kết quả. Với tư cách là chỉ huy, Ayanokouji-kun và Sakayanagi-san đều sẽ lo lắng về những hạng mục như thế này.
Với 3 trận thắng và 3 trận thua, chúng tôi đã bị đẩy đến trận thứ 7 cũng như là trận đấu cuối cùng.
Nhờ vào sự trở lại của Hirata-kun, Sudou-kun đã giữ được lí trí của cậu ta, và mọi người trong lớp đều đoàn kết.
Dù vẫn còn mối lo lắng là Kouenji-kun, nhưng tôi sẽ để tâm đến chuyện đó sau.
Tôi không muốn trận đấu này trở nên vô nghĩa.
Tôi nhớ lại cuộc đối thoại với Ayanokouji sáng nay và bản thân gần như đứng hình khi nghe những lời mà cậu ta nói. “Không ai thắng nổi tớ đâu, dù bất kể là ai đi nữa.”
Ngay cả bây giờ, cái cảm giác phấn khích vẫn đang chạy dọc cơ thể tôi, không hiểu lí do tại sao? Giờ đây, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Bời vì Hashimoto không thể nào mà so sánh được với cậu ta, tôi vẫn có thể thắng được.
Tại sao tôi lại không nghĩ đến việc bản thân sẽ thua cuộc.
Ngay từ lúc ban đầu, tôi chỉ có thể mường tượng ra được viễn cảnh bản thân sẽ áp đảo đối thủ.
“Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu hạng mục thứ 7 “Cờ vua”. Cả hai hãy ngồi xuống.”
Tôi ngồi và lắng nghe những chỉ thị của giáo viên.
Dù rằng Hashimoto-kun vẫn tiếp tục mỉm cười, đôi mắt của cậu ta lại cho thấy những cảm xúc ngược lại.
Chiến thắng hoặc thua cuộc trong hạng mục này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự thành công và thất bại của lớp.
Có vẻ như áp lực cũng đè xuống Hashimoto.
“Vậy thì, hãy bắt đầu thôi.”
Tiếp sau đó, Hashimoto lấy một quân cờ màu đen và một quân cờ màu trắng rồi để vào lòng bàn tay của cậu ta.
“Cậu biết cách để quyết định người bắt đầu trước rồi chứ.”
“Ừm.”
Sau khi xác nhận, cậu ta giấu hai tay sau lưng rồi đưa ra cho tôi.
“Tôi chọn tay trái.”
Tôi trả lời, và từ bàn tay mà Hashimoto-kun đang mở ra là một quân cờ màu trắng
Hay nói các khác, tôi sẽ là người đi trước.
“Mình rất trông chờ vào nước đi đầu tiên của cậu đấy.”
“Không biết liệu tôi có thể đáp ứng được kì vọng của cậu không.”
Tôi cầm quân cờ màu trắng lên. Quân cờ mà tôi đang giữ có cảm giác thật là lạnh lẽo.
Với việc này, trận đấu hạng mục thứ 7 giữa tôi và Hashimoto-kun bắt đầu.
Nước đi đầu tiên của tôi – Tốt đi đến E4.
Khoảnh khắc trận đấu bắt đầu, nụ cười của Hashimmoto-kun biến mất.
Ngay lập tức, cậu ta di chuyện quân cờ đen của mình. Tốt lên E5.
Tôi lập tức đẩy nhanh để chuẩn bị cho quân Mã ăn quân Tốt đen.
Đây là cách chơi mà tôi tự tin nhất sau khi trải qua rất nhiều trận đấu cùng với Ayanokouji-kun.
Với sự trợ giúp của quân tốt đen để bảo vệ những quân tốt khác khỏi quân mã trắng, Hashimoto-kun nhận thấy được tình hình hiện tại.
“Sakayanagi cũng đã dạy mình rất nhiều thứ. Cậu không mở màn bằng cách đẩy quân đen vào thế bất lợi ở đây à?”
Thời gian được cho là 1 tiếng. Bởi vì Ayanokouji-kun sẽ chơi một trận trong khoảng tầm 30 phút, nên tôi cũng sẽ chỉ cần chơi trong khoảng tầm 30 phút.
Không cần phải tốn thời gian vào mở màn.
Tôi đã nhận ra một điều khi mà chơi cờ với cậu ta. Điều đó là, cậu ta không chơi theo cách phòng thủ.
Tôi không biết Hashimoto đang toan tính điều gì, nhưng tôi cần phải thay đổi chiến thuật của mình.
Bên cạnh đó, cậu ta cứ tiếp tục triển khai tấn công tôi.
“Trận đấu này khá là méo mó nhỉ?”
“Ừm. Đây là chiến thuật mà cậu học được từ cô giáo của riêng mình à?”
“Ừm. Mình cũng vậy. Chắc là do mình có thể tiếp thu được tốt nhất khi cô ấy dạy cho mình? Cậu không giống với mình, cậu chơi một cách rất chắc chắn...Cậu tự học đấy à?”
Cậu ta bắt đầu thử tôi. Có điều gì đó cậu ta muốn biết thông qua việc này?
“Tôi mới chỉ bắt đầu chơi cờ trong tuần này. Trước đó thì tôi chưa từng học ở đâu cả.”
“Ồ...Điều gì khiến cậu nghĩ cờ vua chắc chắn sẽ được chọn?”
“Chẳng có vấn đề gì khi nghĩ vậy cả.”
Từng nước đi cứ bắt đầu tiếp tiễn, vị trí của mỗi quân cờ thay đổi liên tục.
Cậu ta thi thoảng bị bối rối và đôi lúc còn không nhận ra để ăn quân cờ của tôi, có thể cậu ta đã bắt đầu bị áp lực.
Dù vậy, trong mỗi tiến triển của trận đấu, tôi đều tấn công Hashimoto-kun.
“Cậu thật sự mới chỉ chơi được 1 tuần thôi à?”
“Cậu thích nói chuyện nhỉ.”
“Mình chỉ nói về năng lực của cậu thôi.”
Chỉ cần những lời nói của cậu ta không công kích đến đạo đức, dù cậu ta có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ không tính là phá luật.
Tôi không thể động vào quyền của cậu ta được.
“Đúng vậy, chỉ trong một tuần thôi. Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận được nếu những lời tôi nói là nói dối.”
“Nếu cậu thật sự chỉ mới bắt đầu chơi trong một tuần, vậy chắc hẳn cậu không có tự luyện tập một mình. Có ai ở lớp của cậu cũng tự tin về cờ vua ngang cơ với Công chúa ở lớp của mình à?”
“Tôi không biết. Tôi không thể hoàn toàn phủ nhận những gì cậu vừa nói được.”
Tôi không muốn đưa thêm bất kì thông tin không cần thiết nào cho cậu ta.
“Oh. Vậy thì thôi. Mà nè, kể cho mình một chút về Ayanokouji đi?”
Có vẻ đây mới là mục đích của cậu ta? Có vẻ như việc bàn luận về kinh nghiệm chơi cờ và người đã dạy tôi chơi không phải là điều quan trọng ngay từ lúc ban đầu.
Cậu ta nên nói thẳng về việc đó. Mục đích thật sự là để hỏi về Ayanokouji-kun.
Nhưng kể cả khi Hashimoto đã bắt đầu chú ý đến việc này.
“Cậu muốn biết về việc gì?”
“Mình chỉ muốn biết rằng liệu Ayanokouji có phải là người đang hành động sau lưng tất cả kể từ bài kiểm tra đặc biệt trên đảo hay không thôi.”
Cậu ta bắt đầu tìm sơ hở để moi thông tin từ tôi.
Và việc cậu ta được chọn cho sự kiên này, chắc cũng là vì lí do đó.
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Chỉ là bản năng thôi. Nói cho mình biết về cậu ta đi, Horikita.”
“Tôi nên trả lời cậu như thế nào đây, tôi còn chẳng biết cậu đang nói cái gì.”
“Thật hả? Nhưng theo ý kiến của mình thì cậu đang run kìa.”
“Kể từ lúc biết được cậu là đối thủ, tôi đã đoán được phần nào cậu sẽ cố để tấn công tinh thần của tôi.”
“...Thật là vậy à?”
“Dù cậu có tấn công như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không sụp đổ đâu.”
Tiếp theo đó, tôi dùng quân tượng trắng của mình để chiếu tướng Hashimoto.
Nụ cười của cậu ta chợt biến mất.
“Cậu vẫn còn thời gian để nói chuyện à?”
Sau đó, cậu ta im lặng và bắt đầu tấn công.
“Việc này thật là thú vị...”
Dựa trên tình hình trước đó, trận đấu này nghiên về bên phía tôi.
Cậu ta không phải là một đối thủ yếu nhưng bất kì nước cờ nào của cậu ta đều nằm trong dự tính của tôi.
Từ khi trận đấu này bắt đầu, chưa đến 10 phút, nước đi của cậu ta bắt đầu chậm lại.
Lần đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu, cậu ta băn khoẳn nghĩ ngợi. Nụ cười thường xuất hiện trên khuôn mặt đó đã hoàn toàn biến mất.
“Oh, không tệ đâu Horkita, cậu rất là mạnh. Cách chơi của cậu rất là hoa mĩ, nên việc này bắt đầu khá là đau đầu rồi đấy.”
“Cậu cũng vậy, cũng không quá tệ đâu. Cậu chơi rất tốt. “
“Nhưng tâng bốc người khác nên cũng không thể cứu được cậu trong tình cảnh này đâu.”
Trận đấu này, nếu nó còn tiếp diễn thì chắc chắn tôi sẽ là người dành phần thắng.
Hashimoto chắc hẳn cũng đã cảm nhận được sức nặng trong tình hình hiện tại.
Mặc dù vậy, cuộc chiến của chúng tôi sẽ không quyết định đến kết quả của trận đấu này.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Part 2
Màn hình hiện lên cuộc đối đầu giữa hai người bọn họ.
Hashimoto tiếp tục tấn công sớm trong trận này, nhưng Horikita đều phá giải được tất cả.
Khi cô ấy nhận thấy tình huồng mà cô ấy bị dụ để ăn quân cờ của đối thủ, cô ấy bình tĩnh phân tích và tránh việc mắc bẫy.
Cô ấy luôn đi những nước cờ chắc chắn và giữ vững lợi thế của mình.
Khi đã đến được tầm nửa tiếng, Horikita gần như đã nắm chắc phần thắng của cô ấy.
Có thể nói, trận đấu này đang nghiêng về bên phía Horkita. Cô ấy chơi tốt hơn so với khi đấu tập.
“Trận này quả thật là thú vị. Giá như mình có thể xem tiếp.”
Sakayanagi thích thú quan sát trận đấu, không biểu hiện ra bất kì sự lo lắng nào.
“Đồng ý. Thỏa thuận xem đến khi kết thúc luôn chứ.”
“Ồ, hay đấy… dù là nói vậy, nhưng không chắc là mình có thể chỉ ngồi đâu. Hashimoto không đảm bảo, và hơn nữa, Horikita-san có vẻ khá bình tĩnh. Có vẻ cậu ta vô dụng với cô ấy rồi.”
Sắp đến thời điểm Leader can thiệp. Màn hình máy tính hiển thị rằng Sakayanagi can thiệp quyền chỉ huy.
Cô nàng nhỏ nhắn này đã đi đến kết luận rằng Hashimoto sẽ thua nếu cứ tiếp tục.
Có vẻ sự can thiệp sớm này là ngoài dự đoán.
Nhưng hành động lúc này lại rất chính xác.
Ngay bây giờ, Horkita rất là mạnh.
Tôi muốn chờ đợi và xem tiếp diễn biến của trận đấu này.
Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò liệu Horkita sẽ xử lí như thế nào nếu cô ấy phải đối đầu với Sakayanagi.
“Cậu không can thiệp vào luôn à Ayanokouji-kun?”
“Mình rất muốn vậy, nhưng nếu cứ để Horkita tiếp tục, cơ hội chiến thắng có thể sẽ cao hơn.”
“Hiểu rồi. Vậy thì mình sẽ không ngần ngại mà xoay chuyển tình thế hiện tại đâu.”
Cô ấy bắt đầu gõ. Sau đó, Hashimoto, người đang ngồi đó nghĩ ngợi, ngừng di chuyển.
Thời gian can thiệp của chỉ huy có hiệu lực trong vòng 30 phút, thời gian ngừng lại khi cô ấy bấm phím Enter. Có vẻ như thời gian sẽ tạm dừng khi mệnh lệnh được gửi đi. Sau đó nó tiếp tục chạy trở lại khi đối thủ nghe được chỉ thị.
Horkita vs Sakayanagi. Tôi mong rằng việc này sẽ vẫn nằm trong những gì mà Horkita đã dự tính.
Nếu mà vậy thì Horkita có thể giữ vững được sự xuất sắc của cô ấy cho đến cuối cùng. Nhưng mọi việc chắc chắn sẽ không diễn ra suôn sẻ. Sakayanagi với sự tự tin tuyệt đối của mình bắt đầu tham gia vào trận đấu. Có thể thấy được rằng, mọi nước đi sắc xảo của Sakayanagi đều rất khó để có thể dự đoán được và bắt đầu làm cho Horkita cảm thấy lo lắng. Vậy nên cô ấy phải suy nghĩ, nghĩ làm thế nào để có thể giải quyết được tình huống khi mà đối thủ hiện tại của cô ấy bị thay thế bởi một người nào khác với trình độ cao hơn.
Rồi tận dụng khoảng thời gian còn lại để đưa ra quyết định.
“Cô ấy không có đủ thời gian.”
Đối mặt với những nước đi của Horkita, Sakayanagi không tốn quá 5 giây để đưa ra nước đi tiếp theo.
Lợi thế của cô ấy không còn.
Cơ hội thắng của Horikita biến mất ngay lập tức.
Cô ấy chỉ còn lại một ít lợi thế. Những nước đi của Horkita chậm lại.
Mặc dù cô ấy chỉ mới là một tân thủ, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng khi phải đối đầu với người vượt quá khả năng của cô ấy.
Sakayanagi bẫy cô ấy và dồn đến con đường cùng.
2 phút, 3 phút. Horkita không thể di chuyển được bất kì con cờ nào nữa.
Đây chính là giới hạn. Ranh giới giữa người thắng cuộc và kẻ bại trận.
Tôi gửi tín hiệu sử dụng quyền can thiệp của chỉ huy để thay thế Horkita.
Và những chỉ thị từ tôi sẽ trực tiếp được thông báo đến cô ấy thông qua tai nghe.
Horkita ngẩng đầu lên và nhìn thằng vào camera. Cô ấy gật đầu với một cái nhìn trầm ngâm.
Tiếp theo sẽ không phải Horkita đối đầu với Sakayanagi nữa.
Mà là cuộc đối đầu giữa tôi và Sakayanagi
“Okay, đã đến lúc rồi, trận đấu giữa mình và cậu.”
“Có vẻ thế.”
Dù quyền can thiệp của chỉ huy chỉ có hiệu lực trong vòng 30 phút, như vậy là đủ để ấn định kết quả của trận đấu này.
Khi tôi và Sakayanagi đang nói chuyện, tôi không thể ngừng việc bấm phím.
Thời gian cần thiết để cả hai bên có thể đưa ra nước đi tiếp theo là từ 10 đến 20 giây. Sau khi đã phân tích dòng chảy của trận cho đến giữa ván đấu, tôi đã lập nên được một chiến lược.
Những quân cờ tiếp tục di chuyển trên bàn cờ.
“Oi, họ ở một trình độ hoàn toàn khác hẳn..”
Giọng nói của Hashimoto phát ra từ bộ đàm.
“Trận đấu giữa hai ta khá là choáng váng nhỉ...”
“...Ừm”
Cúng đúng thôi khi hai người họ cảm thấy sốc. Có một sự các biệt rất là lớn giữa người chơi mới và người chơi có kinh nghiệm. Chỉ nhìn thôi thì họ không thể nào biết được ai đang thắng thế. Mà không,… họ chắc sẽ hiểu ra nếu tiếp tục việc chơi cờ vua.
Tôi thở dài.
Kĩ năng chơi cờ của Sakayanagi rất cao, cao đến mức mà tôi muốn bày tỏ sự tôn trọng.
Cũng sẽ không ngạc nhiên lắm nếu cô nàng này nổi tiếng sau khi bắt đầu thi đấu cờ vua.
Khi tôi còn bé, tôi vẫn thường chơi cờ trong phòng trắng.
Tôi đã chơi với rất nhiều người, cả những người có nhiều kinh nghiệm cờ vua lão làng, nhưng tôi luôn áp đảo từng người trong số tất cả bọn họ.
“Có gì chuyện gì sao Ayanokouji-kun. Liệu những nước đi của tớ đã chạm đến trái tim cậu chưa.”
“Rồi. Nó đau lắm.”
Đến giữa trận đấu, tôi không chỉ gặp khó khăn trong việc mở khoảng trống mà còn tốn rất nhiều công sức để nghĩ về nước đi tiếp theo.
Chỉ cần cô nàng không mất cảnh giác, có lẽ tình huống này khá khó cho tôi rồi.
“Mình không sợ đâu. Vì Ayanokouji-kun không bao giờ mắc sai lầm cả.”
“Vậy thì cậu có thể giảm sự kháng cự đi không?”
“Thế nào được cơ chứ. Mình muốn dùng mọi khả năng để đánh bại được cậu cơ mà.”
Horkita và Hashimoto đều vô tình không nói bất kì một lời nào trong khi tay của họ đang di chuyển những con cờ.
Khi chúng tôi tiến đến nửa trận đấu còn lại, nước đi của cậu ta đột nhiên dừng lại.
Nếu Hashimoto nghe theo chỉ dẫn bình thường, cậu ta đãng lẽ phải biết được nước đi tiếp theo mà Sakayanagi chỉ ra.
Nhưng Sakayanagi hiện tại đang phải suy nghĩ cẩn thận.
Trận đấu giữa cả hai chúng tôi rất nhanh, có lẽ Hashimoto đã bắt đầu run rồi.
Kể cả khi cậu ta không nói ra, bản thận cậu ta có vẻ như đang bị khủng khoảng.
Sau vài phút lặng im, cậu ta di chuyển. Nước cờ của cậu ta rất là vững chắc.
Tôi chưa phạm phải bất kì sai lầm nào cả dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhưng việc này-
“Aaaaaa, tuyệt quá. Mình không quan tâm nữa. Hi vọng đây là kỉ niệm tuyệt nhất cuộc đời mình.”
Tôi không biết liệu Hoshinomiya-sensei và Sakagami-sensei có hiểu sâu về cờ vua hay không.
Nhưng có lẽ họ sẽ hiểu rằng đây không phải là một trận đấu bình thường.
1 phút, 2 phút. Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi dần.
Tôi sắp sử dụng hết thời gian của mình rồi.
“Cậu đang làm gì vậy...Ayanokouji-kun.”
Ờ đầu bên kia của bộ đàm là giọng nói của Horikita đang yên lặng quan sát trận đấu này.
“Chỉ còn lại 5 phút...!”
Tôi cũng biết là vậy.
Đây là một trận đấu rất là phức tạp trong suy nghĩ của cả 4 người.
Bọn tôi là những người áp đảo trước đó, và giờ thì mọi thứ đã huyển biến về bên phía đối thủ.
Nước đi tiếp theo của tôi sẽ quyết định chiến thắng hoặc thua cuộc của trận đấu này.
Không quan trọng bao nhiêu thời gian mà chúng tôi đã bỏ ra.
“Cậu không phải kiểu người như thế, Ayanokouji-kun à. Cho tớ thấy những gì cậu có thể làm đi.”
So sánh giữa kết quả, Sakayanagi chỉ hứng thú với việc bắt tôi phải sử dụng hết khả năng của bản thân.
Đối với cô ấy, chỉ cần bản thân cảm thấy thỏa mãn là được, kết quả của trận đấu này không còn quan trọng nữa.
Chỉ còn không quá 3 phút. Thế cờ mà tôi bị mất trước đó đã hoàn toàn được phục hồi.
Rồi tôi bắt đầu dựng lên con đường dẫn đến chiến thắng của mình. 2 phút còn lại-
Tôi bấm phím và gửi chỉ dẫn đến cho Horkita.
Horkita có vẻ như đang chờ đợi khoảng khắc này, và một lần nữa hành động.
Tình hình cờ trên bàn đấu trông rất là dữ dội. Một lần nữa, Hashimoto đứng hình.
Cho đến lúc này, mỗi ước đi của Sakayanagi đều rất là trôi chảy, những những nước cờ sau đó bắt đầu cần nhiều thời gian hơn.
Nước cờ đầu tiên tốn khoảng 30 giây, nước thứ hai tốn 30 giây và nước thứ ba tốn đến tận 1 phút.
Ngược lại, tôi đáp trả những nước đi của cô ấy chi trong vòng 1 đến 2 giây.
Tình hình hiện tại, tôi là người đang nắm giữ lợi thế so với Sakayanagi và đang trên đà chiến thắng trận đấu này.
Sớm thôi trận đấu sẽ kết thúc. Sớm thôi, kết quả sẽ được quyết định.
Một tình huống mà tôi đã tạo ta.
Dù rằng cô ấy vẫn còn một chút khoảng trống để giải vây cho nước cờ của mình, nhưng chỉ còn rất ít thời gian.
Sau đó, cô ấy sẽ không thể nào mà trốn thoát được.
“Tuyệt quá...”
Sakayanagi khen ngợi tôi.
1 phút, 2 phút, 3 phút. Đây là lần thứ hai Sakayanagi mất nhiều thời gian để suy nghĩ đến vậy.
Thời gian vẫn tiếp tục giảm xuống, và từng phút giây đáng giá đang dần trôi qua.
Cô ấy luôn luôn nói chuyện với tôi kể từ đầu, nhưng giờ đây thì tôi không còn nghe thấy giọng nói của cô ấy nữa.
“Ê ê, đừng đùa chứ!”
Hashimoto lên tiếng. Thời gian còn lại là ít hơn 2 phút, Và đến cuối cùng, cô ấy đã thua trước tôi.
Nếu cô ấy dùng hết 30 phút, vậy thì tiếp theo cô ấy chỉ có thể để phần còn lại cho Hashimoto. Nhưng nếu làm vậy thì thua cuộc là điều không thể nào mà tránh khỏi.
“Sakayanagi! Chúng ta sẽ thua đấy!”
Có vẻ như Hashimoto không biết cách nào để thoát khỏi tình huống này.
Thời gian còn lại là 1 phút trong lúc Sakayanagi đang suy nghĩ.
“Thật sự là ngoài cả mong đợi đấy. Cậu đã hoàn toàn thõa mãn tớ rồi.”
Thời gian đang đi đến những phút cuối cùng, Sakayanagi lại một lần nữa bày tỏ sự kính trọng đối với tôi.
“Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy ớn lạnh thế này. Cậu là một đối thủ rất mạnh.”
Khi mà thời gian đang dần hết Sakayanagi nói.
“—Đây là kết thúc.”
Lời thì thầm về sự thất bại của Sakayanagi mà Hashimoto không thể nghe thấy.
Chỉ huy không có quyền kết thúc trận đấu.
Sau khi hết thời gian, trận đấu sẽ ngay lập tức trở lại với người tham gia từ cả hai bên và quyền can thiệp sẽ biến mất.
Hoặc là cô ấy có thể để Hashimoto tiếp tục cho đến khi chiếu tướng.
Nhưng, trận đấu chỉ thật sự kết thúc khi Sakayanagi phô bày ra ý định chấp nhận thất bại.
“Đây là một trận đấu rất là hay. Thật lãng phí nếu cứ để nó kết thúc như thế này...”
40 giây còn lại. Giọng của Sakayanagi vang lên. Cùng lúc đó là tiếng cô ấy gõ bàn phím.
Hashimoto không muốn chấp nhận thất bại và Sakayanagi cũng vậy, giờ đây vẫn đang tự tin về chiến thắng của mình.
“...Làm tôi đợi mãi đấy...Công chúa!”
Hashimoto, không...Đây là đòn tấn công từ Sakayanagi sau lưng cậu ta.
Khoẳng khắc cậu ta di chuyển con cờ của mình, một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi.
Những con cờ màu đen trong tình cảnh sắp gục xuống giờ đây dường như lấy lại được nhận thức và một lần nữa vùng lên.
Sau hai hay ba nước cờ, thế cờ của tôi đã chệch đi khỏi những gì mà tôi đã dự tính.
Và rồi, tôi nhận thấy bản thân đã bị đẩy đến đường cùng.
Xét đến tình hình hiện tại, tôi đang bị kẹt trên con đường dẫn đến chiến thắng của Sakayanagi.
Sau những gì vừa xảy ra, im lặng lại một lần nữa tìm đến tôi.
Chưa đến 1 phút rưỡi, tôi đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chắc chắn rằng Horkita cũng cảm thấy tương tự.
Trước cả khi cô ấy tưởng tượng ra khung cảnh bị đánh bại bởi kẻ địch, chỉ thêm một chút nữa thôi chiến thắng đã là của lớp C.
Nhưng, tất cả những cảm xúc ấy đã hoàn tàn biến mất, và bây giờ Horikita chắc hẳn cũng đã cảm nhận được. Thời gian còn lại còn chưa đến 1 phút.
“Ayanokouji-kun.”
Horkita nói trong khi cúi đầu xuống.
“Tôi không muốn thua.”
Cô ấy nói những gì mà cô ấy đang suy nghĩ.
“Tôi...”
Horkita nói ra khát vọng của cô ấy vào lúc này.
“Tô..Tôi không muốn thế này...Ayanokouji…..tôi muốn thắng...”
Dường như ở sâu bên trong, cô nàng kiêu ngạo kia hẳn đang khóc rồi
“Kể cả ngay lúc này, tôi vẫn đang nghĩ cách để chiến thắng. Tôi chắc chắn sẽ luôn tiếp tục nghĩ về điều đó.”
Việc này không còn giống với Horikita nữa, toàn bộ cảm xúc đã bộc hết ra ngoài rồi.
“Nhưng, tôi… không làm được gì cả…để chống lại Sakayanagi …Ayanokouji, xin cậu, hãy làm gì đó đi….”
Tôi nhắm mắt
Vẫn còn khoảng mấy chục giây nữa.
Mọi thứ đã kết thúc
Xét về thế trận tiếp theo, khi thời gian chỉ còn lại là 30 giây, thất bại đã được ấn định.
Không còn bất kì chiến lược an toàn nào cả, tôi chỉ có thể đặt cược vào cơ hội cuối cùng để có thể chiến thắng trận này.
Tôi bấm phím, nhanh và chính xác kể cả khi việc này vẵn có thể dẫn đến thất bại.
Rồi tôi bấm phím Enter và gửi đi chỉ dẫn. Đồng hồ tính thời gian ngừng lại vào lúc này.
Sau 30 giây. Tôi đưa chỉ dẫn, Horkita mở mắt của mình ra.
Có vẻ như chỉ dẫn mà cô ấy luôn chời đợi đã đến được tai nghe của cô ấy.
Tôi nhìn thằng vào Sakagami-sensei và Hoshinomiya-sensei.
Đôi mắt của họ đang nhìn thẳng vào màn hình để theo dõi tình hình trận đấu.
“Em phải làm điều đó...Ayanokouji-kun.”
Thầy Hashimoto có vẻ như đang mỉm cười và nhìn vào camera.
Horkita đã đi nước tiếp theo.
Đã đến lượt của Sakayanagi.
“Vui thật đấy Ayanokouji-kun à.”
Sakaynagi đi tiếp, cô ấy thể hiện sự tôn trọng với tôi lần thứ ba.
“Tớ chưa bao giờ đối đầu với ai thế này cả. Cậu luôn hóa giải mọi bài toán tớ đưa ra. Thậm chí câu trả lời còn hay hơn lời giải nữa.”
Qua các nước cờ, Sakayanagi đã nhìn thấy điều mà cô ấy khao khát.
“Đây có lẽ là phân định ranh giới giữa người bình thường, Ayanokouji-kun, cậu phức tạp thật đấy.”
Sakayanagi hơi bộc lộ cảm xúc lẫn lộn, run rẩy của cô ấy.
“-Nhưng”
Giọng nói của Sakayanagi vang lên trong căn phòng.
“Với nước đi này, chiến thắng của mình không thể bị lung lay được.”
Cô ấy sử dụng bảng điều khiển để đưa ra chỉ dẫn.
Hashimoto ngay lập tức di chuyển quân cờ theo nhưng gì mà cô ấy chỉ.
Tôi cũng tiếp tục chiến đấu. Trận đấu này sắp đi đến hồi kết.
Không có bất kì cuộc trò chuyện nào, chỉ có tiếng quân cờ vàn lên.
Thời gian còn lại là 5...4...3..Và cuối cùng...
Chiếu tướng.
Đây là chiến thuật hi sinh quân hậu, quân cờ mạnh nhất của cả bàn cờ.
Chiến thuật đánh đổi, rủi ro lớn kèm thất bại cao, đây là đánh cược. Và nó chỉ được dùng ở cuối bàn cờ.
Horkita ngừng di chuyển tay của mình.
Cô ấy đã mong rằng sẽ có chỉ thị phát ra từ tai nghe của mình, nhưng việc đó chỉ vỏn vẹn trong một khoảnh khắc.
Cô ấy cũng đã hiểu được rằng. Không có cách nào để tránh bị chiếu tướng nữa cả.
Chiến thắng và thất bại đã được định rõ.
“Ayanokouji-kun...”
Kể cả vậy, vẫn còn thứ gì đó trong cô nàng ấy không thể chấp nhận thất bại này.
“Ayanokouji-kun...Không còn nước nào khác sao...?”
Tôi rời tay khỏi bàn phím.
“Ayanokouji-kun, trả lời đi...!”
Horikita ao ước giành được chiến thắng trước lớp A hơn bất kì ai khác.
Cô ấy cảm thấy rằng nếu nhờ cậy vào tôi, cô ấy có thể giành được chiến thắng và giao phó mọi thứ cho tôi.
Trận thứ 7 đã kết thúc. Tôi rất muốn khen ngợi vì cô ấy đã có thể giành được lợi thế trước Hashimoto, một đối thủ khá khó khăn.
Horkita không mắc lỗi nào cả.
Chỉ là đối thủ đã chơi một tốt hơn so với những chỉ thị mà tôi đưa ra cho Horkita.
Thời gian can thiệp của chỉ huy dừng lại khi đồng hồ trở về 0, và liên lạc đã mất.
“...Thua rồi.”
Horkita cúi đầu nói với giọng điệu không còn chút nhuệ khí trước Hashimoto.
“Cảm ơn vì tất cả mọi thứ.”
Hashimoto cũng cúi đầu của mình.
“-Cho đến giờ.”
Sakagami-sensei lặng im quan sát trận đấu thông báo trận đấu thứ 7 kết thúc.
“Lớp A là lớp đã dành chiến thắng sự kiện này. Vì vậy, lớp A đã giành chiến thắng trong bài kiểm tra đặc biệt này với tỉ số là 4 thắng và 3 thua. Lớp C cũng đã thể hiện một cách tuyệt vời.”
Sự kiện “Cờ vua” đã kết thúc. Tôi chắc chắn sẽ phải giải thích sau vụ này. Tôi đã can thiệp với tư cách là chỉ huy, và rồi thất bại. Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người than phiền và hỏi lí do tại sao tôi không để trận đấu này lại cho Horkita.
“Đây là một trận đấu ấn tượng nhỉ…Không biết nói thế có đúng không ta? Nhưng dù sao lớp C cũng đã đi đến được thế này rồi, còn gì tuyệt hơn nữa.”
Honoshimiya-sensei cố để an ủi tôi giống cái cách mà Sakagami-sensei đã làm.
“Nếu em cảm thấy buồn, em có thể khóc trên ngực của cô mà?”
“Honoshimiya-sensei!”
Sakagami-sensei nhắc nhở về trò đùa của Honoshimiya-sensei.
“Tôi chỉ đùa thôi mà!!!”
Cô ấy lắc đầu của mình và nhìn xuống Sakagami-sensei.
“Nhưng Ayanokouji này. Em giỏi hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng đấy. Cả phần thi tính nhẩm. Cả đấu cờ. Và trong các bài thi viết, em đều có câu trả lời cho các câu hỏi khó nhất. Ồ, đây đúng là thời điểm thích hợp để hỏi câu này…”
Sau đó, Hoshimiya-sensei nghĩ ngợi một lúc.
“Việc này thật là kì lạ. Em đã che giấu năng lực của mình trong suốt thời gian qua à?”
“Tình cờ em có ích thôi.”
“Tình cờ ? Có cả những thứ như thế này nữa hở...~Nhưng...Ừm, mình có thể hiểu được những gì mà Sae-chan thấy trong Ayanokouji-kun rồi. Cô ấy chơi xấu thật.”
Dù tôi có có gắng che giấu đến mức nào, một vài phần sẽ vẫn sẽ bị lộ ra cho giáo viên.
“Đừng lo lắng nha~ Cô sẽ không nói về những gì cô thấy ở đây cho những học sinh khác đâu.”
Trong khi nói vậy, cô ấy tiến đến và khẽ chạm vào vai của tôi. Tiếp đó, ghé mặt vào gần tai rồi nói.
“Cô không ghét những học sinh như Ayanokouji-kun đâu, nhưng nếu cô nghĩ đó là kẻ thù thì sẽ khác đấy.”
Hoshinomiya-sensei rời đi sau khi nói những lời ấy, không có nụ cười nào ở trên khuôn mặt người phụ nữa đó cả.
Có vẻ như tôi đã lỡ làm cô ấy coi tôi là kẻ thù của lớp B rồi.
“Bài kiểm tra đặc biệt đã kết thúc. Học sinh được yêu cầu phải rời khỏi phòng đa năng ngay lập tức.”
“Ồ sensei, bọn em có cần gì nữa không ạ?”
“Không, hôm nay như vậy là đủ rồi. Hãy quay về kí túc xá đi.”
Có vẻ như tất cả mọi người không cần phải tập trung lại. Đây lại là điều tốt vào lúc này.
“Tất cả học sinh đã làm rất tốt rồi, mọi người có thể quay về.”
“Hoshimiya-sensei, cô cần phải dọn dẹp sau sự kiện này nữa.”
“Biết rồi mà QwQ.”
Sakagami-sensei và Hoshinomiya-sensei bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp phòng đa năng.
Tình hình hiện tại khá là thỏa mãi không có vẻ gì như là một trận đấu lớn vừa mới diễn ra. Lúc này, Sakayanagi tiến đến và tiếp tận tôi từ máy tính bên kia.
Cô ấy đang chờ đợi giáo viên rời đi khỏi chỗ của tôi.
“Cậu đã vất vả rồi.”
“Cậu cũng vậy.”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng kể từ trận đấu cuối cùng.
Bộ não gần như đã hoạt động hết công xuất dù chỉ trôi qua có 30 phút.
“Trận cờ vua đòi hỏi nhiều thứ quá. Đáp trả một Horikita thận trọng, và đối đầu một Ayanokouji-kun toàn lực. Cái này phấn khích hơn tớ tưởng nữa.”
Sakayanagi khá thỏa mãn. Có vẻ như cô nàng đã bộc lộ toàn bộ rồi.
“Cậu mạnh hơn nhiều so với tớ nghĩ. Hủy diệt lập tức Horikita, và cả chiến thắng thuyết phục này nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Trận này hay mà. Giằng co đến cuối. Nhưng nước của mình mới quyết định toàn bộ, đúng chứ?”
“Thí hậu hay đấy.”
Đấy là sự thật đã diễn ra trên máy của cả hai bên.
So những gì tôi chỉ dẫn cho Horikita, thì có vẻ Sakayanagi đã làm tốt hơn.
Vào lúc đó, không có thứ gì gọi là phép màu có thể xoay chuyển tình thế được.
Chiến thắng và thất bại đã được định rõ bởi nhà trường.
Mặc dù đã chiến đấu cật lực, chúng tôi vẫn để thua lớp A và mất 30 điểm lớp.
Dù cả lớp chỉ chịu tổn hại điểm một chút thôi nhưng phải kết hợp với cả kết quả từ các lớp khác nữa để có thể xem được toàn bộ tình hình...
“Còn mong muốn gì sao?”
“Ưmmmm. Không hẳn.”
Sakayanagi có vẻ đã thỏa mãn.
“Mình chỉ mong được đối đầu với cậu. Vậy là đủ rồi.”
Thế cách diễn đạt là sao nhỉ.”
Nếu nói chuyện quá lâu, có lẽ sẽ gây chú ý lắm. Tôi đứng dậy.
Vừa đúng lúc đến cửa và chuẩn bị rời đi, hình bóng của vị chủ tịch lâm thời Tsukishiro xuất hiện tại phòng đa năng.
“Ồ, hai đứa đã thể hiện rất xuất sắc đấy.”
“Này, chẳng phải ngài chỉ là chủ tịch lâm thời đây sao? Ngài đã quan sát bài kiểm tra đặc biệt này à?”
“Đúng vậy. Nhà trường phải kiểm soát mọi thứ để đảm bảo sự minh bạch. Ta ngồi ở trong một phòng khác, nhưng ta đã xem cả hai đứa chiến đấu với tư cách là chỉ huy và quan sát bài kiểm tra đặc biệt này.”
Sau đó, ông ta cười và tán dương cả hai đứa chúng tôi
“Cả hai bên đã chiến đấu rất tốt, đó là một trận đấu rất là suýt soát. Đối với trường thì đây là những dữ liệu rất có giá trị. Ta chắc chắn rằng chiến thắng này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến năm tới. Mọi thứ nên phải được tiếp tục như vậy.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt của chủ tịch lâm thời Tsukishira và ông ta cũng nhìn thẳng lại tôi. Chỉ cần như thế này thôi, tôi không cần phải hỏi để tìm kiếm lời giải thích từ ông ta nữa. Tôi đã hiểu được tất cả mọi thứ.
“Thật tốt nếu ngài cảm thấy thỏa mãn về trận đấu, chủ tịch lâm thời.”
Sakayanagi cúi đầu. Cô ấy có vẻ đang cảm thấy cực kì thỏa mãn nhờ vào trận đấu mới nãy.
“Kết quả giữa lớp B và lớp D là gì?”
“Ừm. Kết quả đã được xác định 1 tiếng trước khi cả hai đứa kết thúc.”
Khá nhanh đấy.
“Lớp nào đã giành chiến thắng vậy ạ?”
Khá là hứng thú với trận đấu cảu Ichinose nên cô ấy đã đặt câu hỏi.
“5 trận thắng và 2 trận thua, chiến thắng thuộc về lớp D. Có thể nói việc này là một sự thất vọng rất lớn.”
Vậy là Ryuuen đã tham cuộc? Họ sẽ nhận được khoảng 190 điểm lớp từ vụ này.
Lớp D có vẻ như sẽ lên lại thành lớp C.
Và mọi thứ có lẽ sẽ quay về vạch xuất phát.
“Ichinose-san đã phải hứng nhận một thất bại nặng nề. Chẳng ai có thể làm được gì cả.”
Chiến thắng sẽ thuộc về lớp B nếu vắng sự chỉ huy của Ryuuen.
Cậu ta đã hành động vì lớp à?
Mà dù gì thì, chiến lược của cậu ta đã bắt đầu thay đổi rồi.
Điều đó đồng nghĩa với việc lại thêm một mối đe dọa vì sự trở lại của cậu ta.
“Làm ơn hãy rời đi. Bài kiểm tra đặc biệt đã kết thúc. Giáo viên cũng có thể trở về.”
Tsukishiro thúc đẩy Sakagami-sensei và Hoshinomiya-sensei.
“Những vẫn còn thứ chúng tôi phải làm—”
“Chúng tôi sẽ lo liệu những việc còn lại.”
Tsukishiro ra hiệu và rất nhiều người làm đi vào phòng đa năng
“Họ là ai? Không phải nhân viên đấy chứ?”
Sakagami-sensei nói với giọng điệu bất ngờ.
“Chính phủ muốn biết thêm về dữ liệu của bài kiểm tra đặc biệt càng sớm càng tốt. Những người này được gửi đến vì mục đích đó nên không có gì phải lo lắng cả.”
Ông ta đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này. Sau cùng, không giáo viên nào có thể cãi lại cả.
Sakagami-sensei và Honoshimiya-sensei ngay lập tức dừng việc đang làm lại và rời khỏi.
Mặt khác, Sakayanagi đang nhìn những người làm trong phòng với sự bối rối.
Nhưng, cửa của phòng đa năng đã được đóng lại và chỉ nghe được tiếng khóa cửa vang lên.
“Đang lo lắng về điều gì à?”
Tsukishiro cất tiếng hỏi Sakayanagi.
“Không, không có gì.”
“Vậy.”
Được rồi, mình cũng nên rời đi thôi. Tôi nhìn vào điện thoại và nhận được một tinh nhắn đền từ Horikita.
*Cậu đã vất vả rồi*
Một tin nhắn rất ngắn gọn. Tôi sẽ nghe những lời phàn nàn của cô ấy sau.
“Gặp lại sau. Sakayanagi.”
Tôi cố rời đi nhưng...
“Cậu có thể đợi một chút không, Ayanokouji-kun?”
“Có chuyện gì sao?”
Sakayanagi gọi để dừng tôi lại ở ngưỡng cửa.
Biểu cảm của Sakayanagi vừa mới đây thôi còn tràn ngập sự thỏa mãn giờ đây bắt đầu hiện lên sự bất mãn.
“...Cậu thật sự nghĩ nước đi cuối cùng cậu cậu là tốt nhất hay sao?”
Vào khoảnh khắc cuối cùng. Có vẻ như cô ấy đang nghi ngờ về kết luận mà tôi đưa ra sau khi đã cân nhắc kĩ càng.
“Cậu thật sự đã đánh bại mình. Có thể làm gì khác nữa?”
“Không...Cho mình xin thứ lỗi. Có vẻ như mình đã mường tượng ra một số thứ hơi quá.”
“Không vui vì thắng à?”
“Không phải như vậy. Chỉ là mình đã mong sẽ thua cơ.”
Đây là một suy nghĩ rất là kì lạ.
“Tớ đâu có chơi một cách nửa vời.”
“Ừm, mình biết.”
Kể cả vậy, vẫn còn một số uẩn khúc trong trái tim của Sakayanagi.
Có thể trong mắt cô ấy, hình ảnh của tôi còn lớn hơn so với đó.
“Cậu quả thật là một người rất độc ác đó Ayanokouji-kun.”
Chủ tịch lâm thời Tsukishiro đang đứng trước phòng đa năng nói những lời ấy với tôi.
Sakayanagi quay ra nhìn. Một lúc sau đó, tôi cũng quay ra theo.
Ông ta từ từ tiến lại gần chúng tôi.
“Cậu đúng thật là tàn nhẫn.”
“Ngài nói vậy là có ý gì, chủ tịch Tsukishiro?”
Người hỏi không phải là tôi mà là Sakayanagi.
“Có cần tôi giải thích không?”
“Ý của ngài là sao?”
“Sẽ tốt hơn nếu nói cho em biêt một cách rõ ràng và trực tiếp.”
Có vẻ như ông ta đã làm điều gì đó trong phòng đa năng.
“Trong trận đấu này, người thắng là người khác.”
Khi những lời của Tsukishiro thốt lên, Sakayanagi không thể nào mà bỏ qua nó được.
Tại sao ông ta lại làm những chuyện thừa thãi xét cả về những rủi ro đi kèm với nó?
“Ý của ngài là sao khi nói...tôi thua.”
“Đúng vậy. Chính xác là như thế. Đấy mới là sự thật.”
Từ cuộc đối thoại này có thể dễ dàng nhận ra được tính cách thực sự của ông ta.
“Nhưng cách mà nó xảy ra thì lại hoàn toàn khác, tôi nói đúng chứ?”
Tôi vẫn tiếp tục giữ im lặng và lắng nghe cả hai người bọn họ, tôi bắt đầu hiểu ra được tình hình hiện tại. Rồi đột nhiện Sakayanagi nhận ra được sự thật đằng sau tình huống đó.
“Việc này thật là ngu ngốc...can thiệp vào trận đấu của học sinh.”
Sakayanagi có lẽ đang cảm thấy khá tức giận.
“Sakayanagi, em không chỉ thất bại về nhiệm vụ được giao, ngược lại còn cho cậu ta điểm bảo vệ. Nên ta mới buộc lòng phải can thiệp.”
Vậy đó là mọi chuyện đã diễn ra. Cơ mà có cần thiết phải nói không đấy?
“Nếu đúng theo kế hoạch, đáng lẽ Ayanokouji đã rời trường rồi. Tiếc là giáo viên ở đây tận tụy quá, nên có hơi phiền phức.”
Sau khi dứt lời, ông ta tiến đến bộ điều khiển máy tính của tôi.
Vào lúc đấy, mất đến tận 30 giây để nhập và gửi nó đi dưới dạng chỉ thị.
Trong khi lần nhập trước đó chỉ tốn khoảng 10 giây, chắc chắn là có lí do đằng sau sự chậm chễ này.
Lí do chính là mệnh lệnh được gửi đi sẽ được phát dưới dạng âm thanh thoại tự động trên tai nghe.
Bằng cách sử dụng máy tính để can thiệp vào, quá trình trận đấu diễn ra và kết quả đã bị thay đổi.
“Vào thời điểm đó, cậu ta đã lên kế hoạch để di chuyển quân cờ đến một vị trí khác. Sự việc ngoài dự tính đấy lại chính là nước đi tốt nhất. Mặc dù ta đã chuẩn bị rất nhiều người và máy móc, vẫn khá vất vả để có can thiệp vào nước đi.”
Nếu ông ta thay đổi vị trí quân cờ quá nhiều thì sẽ nảy sinh nghi ngờ và mọi người sẽ cảm thấy được sự kì lạ trong đó.
Nói cách khác Tsukusira đã phải xem xét độ khó trong những nước đi của tôi để tránh việc mọi người sẽ cảm thấy kì lạ vì những gì đã diễn ra.
“Ở cấp độ này, Sakayanagi-san vẫn có thể cảm nhận được sự kì lạ trong nước cờ thì phải nói là khá tuyệt vời rồi.”
Đấy không hẳn là một lời khen ngợi.
“Tại sao cậu lại không nói gì cả, Ayanokouji-kun?”
“Kể cả khi cậu ta nói cho giáo viên thì cũng vô dụng mà thôi. Mà cũng không đúng lắm, một phần cũng là do cậu ta không thể nói ra được.”
Tsukishiro giải thích ‘lí do đơn giản” ấy.
“Cậu ta là một thiên tài trong “White room” và cậu ta đã bị đẩy đến tình hình này vì đã lén vào trường. Liệu cậu ta có muốn trở thành tâm điển của sự chú ý hay không?”
Nếu tôi nói với mọi người rằng tôi đã bị can thiệp bởi chủ tịch lâm thời thời Tsukishiro, mọi việc sẽ chuyển biến thành một vấn đề còn phiền phức hơn nữa.
Mặc dù là vậy, tình hình hiện tại không thể thay đổi được.
“Khá là đáng tiếc, chiến thắng vẫn là chiến thắng. Em không vui vì mình đã giành chiến thắng à?”
“...Chủ tịch lâm thời Tsukishiro, thực sự là ngài rất giỏi trong việc khiêu khích người khác. Nhưng ngài chắc chắn sẽ phải trả giá cho chuyện này.”
Nhìn thấy cô ấy nở nụ cười với cảm xúc thể hiện ở trên đó, ông ta lại một lần nữa vỗ tay tán dương.
“Một con nhóc học sinh cấp ba vừa nói điều khá vui tai đấy. Được làm nữ hoàng 1 năm mà quên mất sự kiêu ngạo nên nằm ở đâu rồi à.”
Ngay từ đầu, không một học sinh cùng khoa nào nào muốn trở thành kẻ thù của Sakayanagi.
Nhưng trong mắt của người đàn ông này, cô ấy chỉ như một đứa con nít đang nói năng bậy bạ.
“Bởi vì tôi đã nói là ngài sẽ phải trả giá nên ngài sẽ sớm biết bản thân phải làm gì thôi.”
Việc này sẽ xảy ra như thế nào đây? Sau một hồi im lặng.
“Được rồi, vậy giờ ta sẽ rời đi. Người lớn còn phải làm nhiều việc lắm.”
Tsukishiro bắt đầu bước đi qua chúng tôi.
“Nếu có thể, tôi mong cậu hãy tự rời khỏi trường. Việc này sẽ giúp loại bỏ sự cần thiết phải sử dụng những học sinh khác.”
Sau khi nói xong, ông ta đi ra hành lang. Sakayanagi từ từ bước đến theo sau.
“Không thể tha thứ được. Không thể tha thứ được.”
“Xin lỗi.”
“Cậu không phải xin lỗi vì việc này Ayanokouji-kun. Mình chỉ đang rất bực mình thôi, đám người lớn lại đi can thiệp vào 1 trận cờ của đám trẻ con. Kỉ nhiệm duy nhất đáng giá mà mình có giờ bị hủy hoại hoàn toàn rồi.”
Cô ấy không quan tâm đến chiến thắng thật.
Chỉ đơn giản là bất mãn vì kí ức bị hủy hoại thôi.
“Kể cả khi đã nói rằng cậu thắng rất thuyết phục rồi à?”
Sakayanagi dừng bước và nhìn về phía tôi.
“Đúng rồi. Đó thật sự là vấn đề.”
Kể cả khi tôi muốn giữ im lặng về sự can thiệp của Tsukishiro, sẽ tốt hơn nếu Sakayanagi có thể tự tìm hiểu được việc đó. Đối với tôi, việc này cũng để lại một số cảm giác tội lỗi.
“Làm ơn đấu với mình một trận nữa.”
Tôi có thể dễ dàng từ chối lời đề nghị của cô ấy.
Nhưng nếu làm vậy, đâu đó ở trong thâm tâm Sakayanagi sẽ sụp đổ, và cả tôi nữa.
“Mình không có lí do để từ chối. Nhưng ta sẽ chơi ở đâu đây?”
“Thư viện, có một bàn cờ ở thư viện, ta sẽ chơi ở đấy. Cậu biết không?”
“Cậu có biết rằng có một bàn cờ ở trong thư viện không?”
“Không...Lần đầu nghe đấy.”
“Mình thường dùng bàn cờ ở đó. Đến đấy đi.”
Cả 2 cùng hướng tới thư viện trường.
Không có bất kì ai trên đường cả, hay là do bài kiểm tra chỉ mới vừa kết thúc?
Trong thư viện vắng lặng đấy, tôi tìm đến bàn cờ.
Tôi đặt nó trên một cái bàn nhỏ vừa đủ cho hai người.
Sakayanagi sắp xếp những quân cờ thế trước khi bị can thiệp.
“Đây, đúng với thế cờ lúc đó. Làm ơn hãy đi nước cậu chọn.”
Tôi nhấc quân cờ lên và di chuyển nó đến vị trí mà đáng ra nó phải đi đến.
Không một ai trong chúng tôi nói bất kì thứ gì trong trận đấu này, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Vào lúc chiều tà, âm thanh duy nhất phát ra là những tiếng động lặp đi lặp lại khi hai quân cờ trắng và đen di chuyển.
Nhưng việc đấy không kéo dài quá lâu.
Không cần phải dành quá nhiều thời gian khi trận đấu bắt đầu kể từ thời điểm tình huống đấy bắt đầu diễn ra.
Không lâu sau đó, kết cục của trận đấu đã được định rõ. Sakayanagi đang nhìn thẳng vào bàn cờ và khẽ thở dài.
Không có kẽ hở, 1 đường chiếu bí.
“Vậy đây mới là sự thật nhỉ. Mình thua rồi à.”
Đây đúng là một trận đấu sinh tử, từ nước đi này đến nước đi khác.
Thua trong thế thõa mãn à.
“Cậu khá là thành thật về việc này nhỉ.”
“Cậu nghĩ mình là kiểu con gái kiêu ngạo không bao giờ chấp nhận nổi sự thất bại của bản thân à?”
Ừm,tôi thật tình nghĩ thế luôn đấy công chúa ạ.
“Mình chỉ muốn biết ai hơn ai thôi. Không có bất mãn về kết quả đâu.”
“Có thể là do thế cờ và thời điểm nữa. Không có gì đảm bảo rằng khi tớ đánh với cậu sẽ như thế.”
Tôi không thể loại bỏ được khả năng đây là nước đi mà tôi có thể nghĩ ra được từ việc có nhiều thời gian hơn.
Không, hơn nữa thì-
“Trận đấu này là kết quả từ cuộc đọ sức giữa Horkita và Hashimoto và bên mình đang có lợi thế. Theo những gì mà mình thấy thì mình đã can thiệp vào thời điểm mà mình đang trên cơ. Mình không nghĩ rằng đây là một trận đấu công bằng.”
Tiến triển của trận đấu chỉ khả thi khi nhờ vào việc Horkita đã tạo lợi thế cho tôi. Vẫn có thể lật ngược lại được dù đang trong bất lợi đã cho thấy được Sakayanagi mạnh đến nhường nào.
Nếu cả hai chúng tôi chơi lại từ đầu, không có gì chứng minh được rằng tôi sẽ ở lại sau cùng cả.
Mà nếu có ai đó đến đề nghị tôi chơi cờ với họ, nếu có thể tránh đi được thì tôi sẽ rất muốn làm vậy.
“Cậu đang cố an ủi mình à?”
Sakayanagi cười vì nghĩ rằng khá là kì lại khi thấy tôi hành xử như vậy.
“Không phải như vậy, tớ chỉ đang nói sự thật thôi.”
“Mình thỏa mãn với kết quả này. Như vậy đã đủ chưa?”
Nếu cô ấy thỏa mãn với kết quả này, vậy thì mọi thứ đều ổn rồi. Nhưng đối với tôi thì sẽ vẫn gặp phải một chút rắc rối.
“Từ lúc bài kiểm tra đặc biệt được thông báo, cậu hoàn toàn có thể giới hạn bài kiểm tra xuống thành 1 vs 1 và đối đầu với mình trực diện. Nếu cậu đề nghị như vậy thì mình cũng sẽ chấp nhận. Nhưng cậu lại không làm vậy, lí do là gì?”
Đương nhiên, đây là một trận chiến mà chỉ chọn ngẫu nhiên 7 trong 10 hạng mục. Không có gì đảm bảo rằng hạng mục ấy sẽ được lựa chọn. Nhưng nếu cả hai cùng mong muốn, thì khả năng cao việc đó sẽ xảy ra.
“Lí dó đơn giản thôi. Giống như những gì cậu đã nói, không có gì đảm bảo hạng mục ấy sẽ được chọn cả. Hơn nữa, nếu cứ thế mà đấu 1vs 1, mọi người xung quanh cậu hẳn sẽ nảy sinh nhiều nghi vấn. Mình muốn tránh cả hai việc này xảy ra. Nhưng tên chủ tịch kia lại lợi dụng điều đó vào lúc cuối.
Cô ấy đã đảm bảo lên kế hoạch cho bài kiểm tra đặc biệt này trong khi cẩn thận xem xét tình thế của tôi.
Chắc đấy là lí do tại sao sự can thiệp của Tsukishiro lại làm cho cô ấy giận dữ đến như vậy. Cả 7 hạng mục trong ngày hôm nay vá cách sắp xếp của nó không có vẻ gì là được chọn ngẫu nhiên, tôi đoán vậy.
Đây không phải là một trận đấu công bằng.
“Hơn nữa, người có tài năng về cờ vua nhất trong lớp A là Hashimoto-kun đã bị đánh bại bởi người mà được cậu dãy dỗ, Horkita-san. Mình đã thua ngay cả ở mặt đó.”
Sakayanagi chậm rãi cúi đầu.
“Ayanokouji-kun. Cậu chắc chắn là một thiên tài không còn nghi ngờ gì nữa. Không đời nào cậu lại là giả được.”
“Cậu không tính trả thù bằng cách chơi cờ nữa à?”
“Cậu muốn mình làm vậy à?”
“...Không, cho tớ xin.”
“Haha. Cậu rất thành thật đấy.”
Sự thật rằng chúng tôi đã có thể chơi được ván đấu cuối cùng trong yên lặng là kết quả của thời điểm hiếm có này.
Bài kiểm tra đặc biệt sẽ kết thúc vào ngày mai và bắt đầu một kì nghỉ rất dài. Dù rằng một khoảng trống giữa mọi người đã được tạo ra.
“Lí do mà mình không lên kế hoạch trả thù là do, có phải là...? Thành thực mà nói, mình nghĩ cả hai đều ở cùng một đẳng cấp thôi. Nếu hai ta chơi 10 ván, sẽ không có gì lạ nếu kết quả là 5 thắng 5 thua nhỉ?”
“Không, Cậu nói đúng đấy.”
Thú vị rằng năng lực của chúng tôi đối địch với nhau.
Nếu chúng tôi cứ tiếp tục chơi tiếp thì mọi thứ diễn ra có lẽ sẽ đúng với những gì mà Sakayanagi nói.
“Nhưng mình luôn cảm thấy rằng cậu sẽ là người đầu tiên chiến thắng. Đấy là khoản mà mình sẽ thua cậu. Mà dù gì thì Ayanokouji cũng có tiền sử chơi cờ lâu hơn mình mà. Khoảng cách đó chắc là từ việc đấy.”
Một sự cạnh tranh nho nhỏ hiện lên trên khuôn mặt cho thấy sự hiếu thắng với cô ấy.
“Nếu mình lên kế hoạch trả thù bằng cờ vua thì sẽ không còn gì là vui nữa. Cờ vua là một môn để giải trí. Mình muốn nó sẽ mãi là như vậy.” Cô ấy nói trong khi cầm con mã trên tay.
“Về cái tiền sử chơi cờ mà cậu nói đến, vậy đúng là cậu đã thấy mình chơi ở đó.”
“Ừm, mình đã chứng kiến cái cách mà cậu tàn nhẫn đè bẹp đối thủ trong ‘White Room’. Mình đã bắt đầu yêu thích cờ vua, để rồi tin rằng rồi sẽ đến một ngày mình sẽ được đánh bại cậu.
Linh cảm của tôi khi nhìn vào những hạng mục ở lớp A đã đúng.
Có nghĩa là việc cờ vua được chọn không phải chỉ là do trùng hợp.
“Giờ thì—Về thôi nhỉ?”
“Mình sẽ để nó lại chỗ cũ. Hãy ngồi đó và đợi một chút.”
“Ồ cảm ơn. Nhờ cậu vậy.”
Tôi để những quân cờ và bàn cờ về lại vị trí cũ của nó.
“Đau lòng mà nói, nhưng từ bây giờ mình sẽ phải giữ khoảng cách với cậu. Cậu cũng hiểu lí do mà. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Mình thật sự muốn tìm hiểu thêm về cậu. Mình đã luôn luôn, luôn luôn theo đuổi hình bóng của cậu. Đối với mình, cậu là người bạn thuở nhỏ mà mình không có cơ hội gặp mặt. Nếu mình cứ kết thúc tất cả mọi thứ với cậu một cách đơn giản như thế, kỉ niệm đẹp đẽ của riêng mình sẽ cứ thế không cánh mà bay mất.”
Một nụ cười nhạt nhòa xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy khi đang nhìn tôi với sự trìu mến.
“Chúng ta sẽ không có thời gian để đối đầu với nhau trong khi phải suy nghĩ về gã Tsukishjiro kia đâu.”
Dù đối đầu là quy luật tất yếu của nhà trường. Nhưng dẫu vậy, không gì đảm bảo chủ tịch lâm thời kia sẽ lại không can thiệp. Hơn nữa, ông ta sẽ làm mọi cách để cản trở tôi. Nên tôi sẽ rất biết ơn nếu chỉ cần tập trung giải quyết về một phía.
Việc bị đánh ở mọi mặt trận kéo dài trong 2 năm sẽ khá là mệt mỏi.
Cả hai chúng tôi rời khỏi thư viện.
“Nói về chuyện này, đây là lần đầu tiên rời trường chỉ có hai ta thôi đấy?”
“Đúng là như vậy thật.”
Luôn luôn có người đi bên cạnh của cô ấy.
Và bình thường thì việc cả hai đi bên cạnh nhau như thế này chẳng gây ấn tượng với tôi là mấy.
“Thứ lỗi cho mình vì đã đi chậm thế này.”
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu.”
Tốc độ đi của cô ấy khá chậm do vết thương của bản thân. Nhưng bây giờ tôi lại thấy biết ơn vì điều đó.
Nếu tôi đi với tốc độ bình thường thì giờ này tôi đã đi về đến kí túc xá rồi.
“Kể từ bây giờ thì cậu sẽ làm gì?”
“Tớ sẽ quan sát những hành động tiếp theo của Tsukishiro. Dù chỉ là tạm thời nhưng ông ta vẫn là chủ tịch. Ông ta chắc chắn sẽ không làm điều gì đó ngu ngốc đâu.”
“Xét về tình hình hiện tại thì chắc bố mình cũng đang khá khó khăn.”
“Cậu có dự tính gì về tương lai không?”
Sakayanagi trầm ngâm một chút.
“Chắc vẫn như thường ngày thôi, tận hưởng ngày tháng. Đối đầu Katsuragi, vui đùa cùng Ichinose. Mà nếu lớp B mất Ichinose, mình cũng sẽ thích thú ngắm nhìn sự tuyệt vọng đó.”
Một nụ cười hé nở trên đôi môi dịu dàng ấy.
“Ryuuen thì vẫn luôn khó đoán.,, nhưng mình cũng không ngại. Cơ mà nếu nghĩ lại thì vô vị nhỉ.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cậu đã có dự tính gì chưa, Ayanokouji?”
“Tớ không định làm gì nếu không cần thiết. Chứng kiến Horikita trưởng thành cũng đủ rồi.”
“Có vẻ như mình sẽ được chứng kiến sự trưởng thành của cô ấy. Mình rất mong chờ điều đó.”
Có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành một đối thủ mà Sakayanagi sẽ để tâm tới giống Ryuuen và Ichinose. Nếu mọi thứ như vậy thì Sakayanagi sẽ có thể tận hưởng cuộc sống học đường nhiều hơn nữa.
“...Có một thứ mà mình phải xin lỗi cậu.”
“Xin lỗi?”
“Mình đã bảo cậu lí do tại sao mình lại muốn tránh 1 vs 1 trước đó, thực ra đó là nói dối.”
Cô ấy vừa phủ nhận lí do quan tâm tới việc tôi sẽ bị chú ý đến.
“Sự thật là mình muốn ở riêng cùng với cậu dù chỉ là trong một lúc mà thôi.”
Cô nàng hướng tay ra phía trước. Tôi nắm lấy vì nghĩ rằng cô ấy muốn, nhưng rồi bàn tay ấy khẽ vòng qua tay tôi bao bọc lại.
“Con người ta hiểu nhau hơn khi được ở gần hơn. Cảm xúc là một điều rất quý giá. Hơi ấm con người không phải là điều xấu. Làm ơn nhớ kỹ điều đó.”
“Ý cậu là?”
“Đây là mội lời nhắn trễ từ mình.”
Trong khi tôi vẫn còn không hiểu điều Sakayanagi vừa nói, cô ấy rời tay và bắt đầu bước tiếp.
“Được rồi, hãy đi về thôi.” Có vẻ như cô ấy sẽ không giải thích thêm gì cả.
Cả hai cùng ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống.
“À, mà cậu đã nghe nói chưa? Yoshida-kun từ lớp A—”
Một mối quan hệ không gần những lại rất thân thiết, bọn tôi nói về những điều xưa cũ, thứ mà cả hai thực tế là không có. Rồi nói những chuyện thường ngày cho đến khi bước chân về kí túc xá.
Ghi chú
Đây là văn phong như thường lệ :)) Còn bản kia đọc thấy 1 ayanokouji hiền dịu khá thú vị nên mình vẫn sẽ để nguyên đấy.