Chương kết: Sự trở lại
Chương kết: Sự trở lại
*Chương có nội dung hình ảnh
Ngày thi cuối kỳ cuối cùng đã tới.
Dựa trên bài thi thử, mỗi người đã lập ra vô số đối sách để nghênh đón bài thi ngày hôm nay.
Theo như Horikita báo cáo, phía bọn Sudou, Ike và Yamauchi có vẻ khá suôn sẻ; dường như cô ấy đã nhồi nhét cả đống kế hoạch chi tiết vào đầu họ trong một tuần qua.
Miyake, Haruka, Airi và Kei – những người xung quanh tôi đã cải thiện được mình.
Những học sinh khác do Hirata phụ trách.
Không có báo cáo có học sinh nào gặp vấn đề, nên chỉ cần chú ý giữ gìn sức khoẻ, cả lớp sẽ vượt qua được. Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng bước chân tung tăng từ phía sau, tới bên cạnh tôi thì âm thanh nhỏ lại
"Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun!"
Ichinose lại gần với khuôn mặt tươi rói nụ cười.
"Chào buổi sáng, Ichinose."
"Hôm nay thi học kỳ rồi. Cậu đã ôn kỹ chưa?"
"Cũng tàm tạm. Còn cậu—mà tớ không cần phải hỏi đâu nhỉ."
Khỏi cần hình dung cũng biết, về khoản lập ra kế hoạch thì lớp B đoàn kết hơn chúng tôi rất nhiều.
Ichinose, người vẫn vắng mặt tới tận hôm kia, không chút bất an khi đối mặt với việc học.
"Hôm qua Ichinose ngầu lắm. Đến một đứa con trai như tớ cũng phải ngưỡng mộ."
"V-Vậy á... Sakayanagi-san nói rồi, chỉ là tớ vô liêm sỉ thôi."
Vốn dĩ Ichinose chẳng có tội gì. Sau khi người mẹ đã giải quyết thoả đáng, chuyện chẳng có gì đáng nói nữa. Cô ấy chỉ đang tự mình gánh chịu tội lỗi không cần thiết.
"Tất cả cũng nhờ Ayanokouji-kun đã vực dậy tớ đó."
"Tớ không như các học sinh lớp B, không thể lo lắng kè kè bên cậu được. Tớ chỉ muốn lắng nghe câu chuyện thôi. Không cần phải cảm ơn đâu."
"Ưm... Nếu không có Ayanokouji-kun, tớ nghĩ mình đã tự huỷ hoại bản thân như năm ngoái. Tức là khi đó tớ đã toàn bại dưới tay Sakayanagi-san rồi."
Sakayanagi đã hoàn toàn thao túng Ichinose, đẩy cô ấy đến bờ vực tự diệt.
Quả thật nếu tôi không can thiệp, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chỉ là, có những điều cô ấy không được phép hiểu sai.
"Cậu cứ tỏ ra biết ơn như vậy thì rắc rối lắm. Tớ chỉ tạo động lực thôi. Đến phút cuối, đập tan được bức tường quá khứ chỉ có cậu mới làm được."
"...ừm, phải rồi. Tớ không thể rút lại những gì đã làm. Dù thời gian trôi qua cách mấy đi nữa, ngày mà tớ nghĩ tội lỗi không còn có lẽ sẽ chẳng bao giờ tới. Nhưng... từ giờ trở đi tớ sẽ đàng hoàng đối mặt với nó mà sống. Chắc chắn là vậy."
Mọi chuyện đã ổn thoả. Bất kể ai trách móc chăng nữa, Ichinose sẽ vùng lên.
Một sự thay đổi duy nhất đó là, Ichinose đã trưởng thành hơn bất kỳ ai.
Sau này, cô ấy sẽ trở thành một đối thủ mạnh mẽ hơn bao giờ hết đối với những người khác.
Dù vậy, cuộc sống chẳng có gì là tuyệt đối.
"Nếu cảm thấy bản thân mất phương hướng, cứ việc đánh tiếng với tớ."
"Ể...?"
"Lúc đó thì—xem nào. Nếu là nghe tâm sự thì tớ cũng làm được."
Ichinose bỗng dừng bước.
"Tớ có thể dựa dẫm vào cậu sao...?"
"Nếu cậu không ngại một đứa như tớ."
"Thật sao?"
"...ừ, thật."
Bị cô ấy bắt nhắc lại, tôi gật đầu vẻ hơi bối rối. Rồi cô ấy đáp lại bé xíu.
"...c-cảm… ơn cậu..."
Một phản ứng hiếm thấy ở Ichinose, vì cô ấy lúc nào cũng phơi phới.
Dường như nghĩ điệu bộ của mình kỳ quặc lắm, cô ấy lắc đầu lia lịa.
"N-Nhưng mà... cậu sẽ không hối hận chứ?"
Ichinose liếc nhìn tôi hỏi.
"Hmm, xem nào. Nếu bọn tớ dừng chân ở lớp B, còn Ichinose tốt nghiệp được từ lớp A, lớp sẽ chỉ trích tớ mất."
"C-Cũng phải ha."
Ichinose gãi má, nở nụ cười cay đắng.
"Lúc đó, chí ít hãy giữ bí mật với Horikita nhé."
"…fufu, đúng rồi. Cứ làm vậy đi."
Sóng bước bên tôi, Ichinose duỗi thẳng người vươn vai.
Một vẻ đẹp rạng rỡ, tựa như cô ấy đã tái sinh chỉ với một bước ngoặt.
Giờ thì chỉ cần vượt qua bài thi cuối kỳ nữa là xong.
Ichinose lặng lẽ hướng mắt về phía tôi.
"Sao thế?"
"Ê-Ế?"
"Nãy giờ cậu cứ nhìn tớ chằm chằm. Nếu muốn nói gì cứ nói, tớ sẽ lắng nghe."
"Ơ, à, thật ra là—A! Xin lỗi Ayanokouji-kun. Chờ tớ chút nhé?"
Ichinose toan nói gì đó thì ánh nhìn bị người học sinh phía trước cướp mất.
Tấm lưng đó cùng đám tuỳ tùng xung quanh, nhìn phát biết ngay là ai.
"Xin lỗi cậu, tớ qua đó một lát nhé."
Nói rồi Ichinose tách khỏi tôi, tiến lại chỗ người học sinh phía trước nọ.
"Chào buổi sáng, Nagumo-senpai."
"Honami à. Mới sáng sớm mà em vui tươi ghê."
"Em là như vậy mà."
Thấy Ichinose vẫn tươi cười như thường lệ, Nagumo có lẽ bị bất ngờ.
"Honami không hận anh à?"
"Hận anh?"
Tại sao? – Ichinose nghiêng đầu lấy làm lạ.
Ngay sau đó, có lẽ cô ấy đã ngộ ra ý nghĩa của câu hỏi.
"Em không hề hận, thậm chí còn rất biết ơn Hội trưởng Nagumo. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em gia nhập Hội học sinh. Từ giờ em sẽ cố gắng hết sức, mong anh giúp đỡ ạ."
"Anh hiểu rồi. Xem ra em đang thể hiện tốt hơn anh mong đợi đó."
Nagumo thoáng chốc nhìn tôi, nhưng liền quay lưng và bỏ đi.
Không khó để tưởng tượng ra ánh nhìn đó hàm ý điều gì.
Anh ta muốn hủy hoại Ichinose Honami, rồi hồi sinh cô ấy bằng chính đôi tay của mình. Sau đó anh ta sẽ biến cô ấy thành con rối.
Đó là ánh mắt không vừa ý khi bị cản trở.
Anh ta phải nắm được vài phần việc tôi nhúng tay vào vụ này.
Ichinose cúi đầu chào Nagumo, rồi quay lại bên cạnh tôi.
"Đây nhé!"
Vừa quay lại, Ichinose đã nói rõ to.
"Đây, nhé."
Nói rồi cô ấy thò tay vào cặp, nhưng rồi cứng đơ lại.
"Sao đó?"
"Ể… umm… cái này… l-lạ quá. Tớ tính lấy ra bất ngờ cơ…"
Cô ấy mò mẫm cả cánh tay trong cặp, vẻ như mất phương hướng một hồi. Nhưng rồi dường như đã quyết tâm, cô ấy lấy thứ gì đó từ trong cặp ra. Và đưa cho tôi.
"Hơi muộn một chút, nhưng đây, là socola Valentine… c-cậu sẽ nhận chứ? Nói thế nào nhỉ, trước giờ tớ chưa từng tặng thứ này nhưng mà… tớ chỉ biết trả ơn cậu như thế này thôi…"
"Cậu không cần phải ép mình đáp lễ gì cả đâu."
Ngày 14 đã qua, nhưng nhận socola từ một cô gái đúng là không tệ chút nào.
Dù vậy, tôi hành động không phải để nhận socola, nên cô ấy không cần phải ép mình.
"T-T-T-Tớ không có ép mình đâu? K-Không được sao?"
"À không… cảm ơn cậu."
Nếu cứ giơ socola giữa đường mãi thế này thì chúng tôi sẽ gây chú ý.
Tôi nhận socola của Ichinose đầy cảm kích.