Kết chương: Nhìn về phía trước [Phần 3]
Kết chương: Nhìn về phía trước
~ • ~ • ~
Phần 3:
"Thật đáng tiếc"
Sau khi nhờ ai đó đưa Kiyotaka về dinh thự trước. Giờ chỉ còn lại tôi và Kamogawa trên xe.
"Đáng tiếc...... Cái gì?"
"Thằng bé này đã đạt đến gần như mức độ toàn năng. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, hãy để thằng bé sẽ cống hiến cuộc đời mình cho Whiteroom và trở thành một nhà lai tạo tài năng vượt xa Suzukake. Bằng cách này, sớm hay muộn, một loạt trẻ em sẽ được sinh ra gần bằng sức mạnh của Kiyotaka.”
"Đó là kế hoạch, phải không? “
"Trong hành trình trở lại chính trường của tôi thì đây là một vấn đề cần phải giải quyết, vấn đề là bây giờ tôi không biết làm sao.”
“Có nghĩa là......”
"Vấn đề khiến tôi ghét nhất ở giới chính trị chính là quy định độ tuổi”
"Cậu muốn biến Kiyotaka-kun thành một chính trị gia......?”
"Là một nhà giáo dục của Whiteroom, tôi nghĩ rằng chính sách cơ bản của Whiteroom là kết nối chặt chẽ với thế hệ tương lai đất nước. Đó là một kế hoạch quan trọng không thể tránh khỏi. Để đạt được vị trí hàng đầu thế giới cho Nhật Bản trong thế giới trong 50 năm, 100 năm nữa, tôi vẫn không thay đổi suy nghĩ về điều này.”
Nhưng mà ......
"Nhưng để đạt đến đỉnh cao trong thế giới chính trị, tôi cần một đối tác mạnh mẽ. Kiyotaka sẽ phải đợi cho đến ít nhất 25 tuổi để được tham gia bầu cử và sau đó trở thành nghị viên quốc hội. Tôi lúc đó sẽ 61 tuổi."
"Tất nhiênvới tuổi nghề của một chính trị gia, ----- thì sáu mấy tuổi cũng vẫn chưa thể gọi là già”
Tất nhiên, ngay cả khi Kiyotaka trở thành nghị viên, thì cũng không thể làm gì ngay được.
Nhưng về mặt lý thuyết, ở tuổi 25, nó có quyền được bổ nhiệm làm thủ tướng của nội các.
Chúng tôi chắc chắn có khả năng đóng một vai trò lớn hơn so với những nghị viên không làm gì cả.
"Vậy cậu tình sao ......?"
"Tôi vẫn chưa có câu trả lời. Nếu Kiyotaka hoặc tôi có thể gây ảnh hưởng đến thế giới chính trị, chúng ta sẽ không phải đợi 50 năm và 100 năm để tạo ra sự thay đổi lớn ở Nhật Bản. Nhưng khi đó giáo dục ở Whiteroom sẽ phải chậm lại vì chúng tôi phải tập trung vào chính trường. Thật sự nó khà là rắc rối"
Rắc rối nhất là nó lại là con trai tôi.
Nếu tôi đưa thằng bé vào chính trị, dư luận sẽ chỉ nghĩ rằng tôi muốn thế hệ thứ 2 của mình kế thừa di sản của mình mà thôi.
Một thiệt thòi cực kỳ lớn. Nhưng thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu có cách nào để tận dụng nhược điểm này không.
Chưa kể thái độ ăn nói, năng lực giao tiếp và cảm xúc đều quá kém. Nó cũng là một yếu tố rất lớn của sự khó chịu. Phải có một cách để cải thiện nó.
"Tôi rất hy vọng Kiyotaka sẽ vâng lời bố nó”
Vâng lời? Tôi không biết mình có thể kiểm soát Kiyotaka đến bao lâu nữa.
Thằng bé này thật sự vượt xa chúng tôi
Khả năng cao nó thậm chí còn đã đi trước kế hoạch của tôi cả một đoạn dài ấy chứ
Nhưng mặt khác, bởi vì nó vẫn còn chưa biết gì về thế giới nên suy cho cùng vẫn còn có một số chổ khá ngây thơ. Tốt nhất là nó đừng nhận ra việc tôi đang cố tình giam lỏng nó
Ngay từ bây giờ, hãy bắt đầu chuẩn bị cho việc thay đổi kế hoạch.
Đã đến lúc để thực hiên một cuộc trường kỳ kháng chiến để nắm đất nước này tỷong tay
"Hôm nay hãy ở lại với tôi lâu hơn một chút đi, Kamogawa."
Trong mọi trường hợp, trước hết là cần phải định hình thương hiệu cho bản thân
"Được thôi....... Mà có chuỵen gì thế?"
Đúng lúc đó, có người gõ nhẹ lên cửa sổ xe. Tsukishiro ngồi xuống ghế lái trống như không có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông này không chỉ có mặt trong đảng đối lập mà còn có mối liên hệ với giới tinh hoa tài phiệt.
Anh ta luôn tỏ ra như đang nắm trong tay phần thắng và cùng với sự tự tin cao ngút trời. Dù đã có tuổi nhưng khả năng của con người này chỉ có tăng chứ không giản.
"Trông anh ổn đấy, Ayanokouji-sensei. Dạo này có vẻ anh cũng xây dựng được chút một chút quan hệ với đảng Hòa bình nhỉ?”
"Chuyện đó không quan trọng. Việc tôi đưa anh làm đến đâu rồi?”
"Tôi đã sắp xếp rồi. Hồ sơ, tiểu sử hay lí lịch đều như thật 100%, vì vậy tôi chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
"Còn một điều nữa tôi muốn nói."
Tôi nói với họ kế hoạch tương lai của tôi.
Không giống như Kamogawa luôn trong tình trạng bị sốc vì không hiểu gì, Tsukishiro lắng nghe với một nụ cười nhẹ.
"Thú vị đó. Tôi sẽ nhận công việc này. Tôi muốn nói điều đó, nhưng tôi giờ có tuổi rồi, sợ là không còn làm được như hồi trẻ nữa”
Có sự khiêm tốn trong lời nói của anh ta, nhưng người đàn ông này sẽ không nhận một công việc mà anh ta không thể làm được.
“Anh là người phù hợp nhất cho công việc này, và tôi muốn biết anh ấy có thể tiến xa đến đâu.”
"Hoàn thành công việc là đủ rồi. Phần còn lại ta đã biết rồi. Ta sẽ tới hỗ trợ khi kế hoạch được tiến hành. Đúng rồi, ta cần thêm vài món đồ có thể không đủ."
Rồi tôi ra hiệu đi, và Tsukishiro nổ máy xe.
Tsukishiro, người không thể tin tưởng, chỉ nói với tôi về tương lai của Kiyotaka. Nhưng mục đích của tôi còn hơn thế nữa. Vì lợi ích của tôi, Kijima và cái trường cao trung chết tiệt của ông ta sớm muộn gì cũng sẽ phải bị tiêu diệt, nhưng đây chưa phải lúc
Tôi quyết định để Ayanokouji Kiyotaka đăng ký vào trường cao trung nâng cao sau đó 1 năm
Lời bạt:
~ • ~ END ~ • ~