Mở đầu: Lời độc thoại của Horikita Manabu
Lớp học biết tuốt
Mở đầu: Lời độc thoại của Horikita Manabu
Có những điều người ta sẽ thấy kỳ lạ khi nghe về chúng.
Thực ra, tôi chọn ngôi trường này không phải vì có thứ muốn thực hiện hay gì.
Tôi đã luôn sống với ý định trở thành một con người kiệt xuất, nhưng rồi tôi vẫn chưa có đích đến cụ thể nào trong đầu.
Chính trị gia, bác sĩ, nghiên cứu viên, tôi không hề nhắm tới bất cứ thứ gì trong số đó.
Bất chấp hậu quả ra sao, cuộc sống của tôi trước giờ đảm bảo không khiến mọi thứ trở nên lộn xộn.
Tôi cứ thong dong hoàn thành công việc của mình ngày qua ngày như vậy.
Trở thành một 'hình mẫu'.
Trở thành 'chuẩn mực'.
Tôi tin đó là điều phải làm và chưa từng một lần thắc mắc.
Tuy vậy, hết lần này đến lần khác, hành động của Nagumo Miyabi như thể đối nghịch lại với tôi.
Một người luôn giải quyết được vấn đề của mình, có thể miêu tả cậu ta như vậy.
Thực tế là, cho tới lúc tốt nghiệp, tôi đã từ bỏ hành động.
Tôi đã thất bại trong việc tìm một người bạn mà mình có thể tin tưởng từ tận đáy lòng.
Tôi vẫn chưa hiểu rõ về điều đó. Nhưng sau ba năm, cuối cùng tôi cũng nhận ra.
'Sai lầm' của bản thân cùng 'hối tiếc' mà nó dẫn đến. Và đây mới chỉ là 'khởi đầu'.