Mở đầu: Lời độc thoại của Ichinose Honami
Lớp học biết tuốt
Mở đầu: Lời độc thoại của Ichinose Honami
*Chương có nội dung hình ảnh
Tôi chưa từng nghĩ bản thân mình là người tốt hay người xấu.
Tôi nghĩ mình đã trở thành một con người trung thực như mẹ ao ước.
Cuộc sống của tôi hồi tiểu học và trung học đều khá thoải mái.
Tôi có nhiều bạn, cả nam và nữ.
Thể thao có đôi chút khó khăn, nhưng tôi đã rất nỗ lực như khi học hành.
Đến năm ba trung học, tôi trở thành Hội trưởng Hội học sinh như mình đã mong mỏi.
Thậm chí tôi còn được trao suất đặc cách vào một trường cao trung tư thục.
Cuộc sống học đường vui vẻ.
Cuộc sống riêng tư vui vẻ.
Vậy nhưng… tôi đã phạm phải một sai lầm duy nhất.
Một 'sai lầm' không thể tha thứ mà đáng ra không nên mắc.
Khuôn mặt giận dữ của mẹ tôi, người đã đổ gục vì bệnh tật, những giọt lệ của bà vào lúc đó.
Khuôn mặt cay đắng của cô em gái đã khoá mình trong chiếc vỏ bọc vì tổn thương.
Tôi không thể nào quên được.
Ngay cả hiện giờ, đôi lúc tôi vẫn nhớ về khoảnh khắc đó.
Những ngón tay lẩy bẩy.
Cơ thể run rẩy.
Con tim nhuộm đen.
Tôi lãng phí nửa năm ba trung học, và biến thành một hikikomori trong nửa năm trời.
Nhưng vào một ngày nọ, mọi chuyện tuyên bố kết thúc.
Khi tìm hiểu về ngôi trường này, tôi nghĩ mình phải đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Để mang lại nụ cười cho mẹ và em gái.
Vậy nên tôi sẽ không chạy trốn khỏi 'lỗi lầm' của mình nữa.
Tôi sẽ đương đầu với nó.
Phải, tôi thề.
Vậy nhưng—
Tại ngôi trường tôi đã nhập học với bao ước mơ ấp ủ, tôi phải đối mặt với một thử thách.
Nhìn chằm chằm vào bức thư, tôi chết lặng.
Xung quanh, những người bạn cùng khối chĩa mắt vào tôi đầy vẻ tò mò.
Tôi đọc đi đọc lại nội dung bức thư.
Dù có đọc bao nhiêu lần chăng nữa, những câu chữ vẫn không hề thay đổi.
'ICHINOSE HONAMI LÀ TỘI PHẠM'.
1.
Sự việc đã xảy ra từ rất, rất lâu rồi.
Cô gái đang cực kỳ bồn chồn.
Phòng Hội học sinh vào một ngày nghỉ.
"Lớp B năm nhất, Ichinose Honami phải không."
"Vâng."
Cô nặn ra lời nói từ trong cổ họng.
Nét mặt của Ichinose Honami khá căng thẳng khi đối diện là Hội phó Nagumo.
Một cuộc phỏng vấn đặc biệt trực tiếp.
"Hội trưởng Hội học sinh đã nói gì với em?"
"Nói là giờ chưa phải lúc ạ…"
Mong muốn tham gia Hội học sinh, Ichinose đã gõ cửa phòng Hội học sinh không lâu sau khi nhập học.
Tuy nhiên, Hội trưởng Horikita đã phỏng vấn Ichinose và từ chối yêu cầu gia nhập của cô.
Với khát khao gia nhập Hội học sinh mãnh liệt, Ichinose vô cùng thất vọng nhưng sau khi biết chuyện, Hội phó Nagumo ngay lập tức đánh tiếng với cô.
Có ba lý do. Thứ nhất, cô học lớp B chứ không phải lớp A, hệt như gã. Thứ hai, học lực của cô vào loại xuất sắc. Và lý do cuối cùng, Nagumo có tiêu chuẩn cực cao về ngoại hình người khác giới. Ichinose đáp ứng hoàn hảo tiêu chuẩn đó.
Vậy nhưng, hai lý do đầu chỉ thêm vào để làm màu.
Quan trọng là cô có đáng để gã giữ bên mình làm của riêng hay không.
"Nghe nói em từng trong Hội học sinh, thậm chí là Hội trưởng Hội học sinh thời trung học?"
"Vâng. Nên em cũng muốn vào Hội học sinh của trường mình nữa."
Ichinose nói thật. Đồng thời là nói dối.
"Anh nghe Hoshinomiya-sensei, chủ nhiệm của em nói rồi. Xem ra kết quả đầu vào của em cũng rất xuất sắc."
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Cô thành khẩn đón nhận lời khen.
Nhưng cô không nhìn vào mắt Nagumo.
"Thật sự em khá tài năng đấy."
"Nhưng… Hội trưởng Horikita không công nhận em…"
Ichinose cười đau khổ tự trách mình.
Vì cô cứ ngỡ rằng mình có thể gia nhập Hội học sinh.
Dù vậy, dấu hiệu của nụ cười vẫn còn đôi chút.
Vì cô cảm thấy mình sẽ không thể gây ấn tượng tốt nếu tỏ ra suy sụp.
"Hội trưởng Horikita là một người khắt khe. E là anh ấy loại em thẳng tay vì em không học lớp A. Con người đó xem trọng địa vị lắm."
"Vậy ạ…"
Đó là lời nói dối của Nagumo.
Nhìn qua thì Horikita Manabu trông giống kiểu người ám ảnh về địa vị hay thứ bậc.
Tuy nhiên, sự thật hoàn toàn trái ngược. Cậu nhìn vào bản chất của con người.
Cậu đánh giá cao các tài năng, cho dù họ học lớp D hay lớp A.
Nhưng với Ichinose, người bị khước từ, những lời của Nagumo cảm giác như sự thật.
"Em có buộc phải lên lớp A để được gia nhập Hội học sinh không ạ?"
"Anh không biết. Cứ cho là em lên được lớp A đi, Hội trưởng Horikita vẫn có thể công nhận em hoặc không. Cái chính là Ichinose này, vào thời điểm nhập học, em đã không được xem là người đủ tiêu chuẩn. Hội trưởng Horikita sẽ không chấp nhận những người bị đánh giá là học sinh lớp B, dù bây giờ em có nỗ lực bao nhiêu đi nữa."
Nghe lời tuyên bố tàn nhẫn đó, nụ cười còn sót trên khuôn mặt Ichinose tắt lịm.
"N-Nhưng Nagumo-senpai học lớp B mà? Nhưng anh vẫn là Hội phó, vậy tức là—"
Nagumo nhanh chóng dập tắt tia hy vọng le lói đó.
"Trường hợp của anh thì có hai lý do. Thứ nhất là anh vào Hội học sinh trước khi Horikita-senpai lên nắm quyền. Nói cách khác là trong nhiệm kỳ của Hội trưởng năm ba năm ngoái. Nhưng đợt đó, một mình Hội phó, tức Horikita-senpai phản đối chuyện anh gia nhập Hội học sinh đến cùng."
Nét mặt của Ichinose trở nên u ám. Thấy vậy, con tim Nagumo đập rộn lên.
Nhất định gã phải đưa Ichinose vào Hội học sinh. Và chiếm lấy cô làm của riêng.
"Một điều nữa, anh nhận thức rất rõ tiềm năng mà mình có. Anh tự hào cho rằng mình là người đáng ra phải vào lớp A. Chính vì lẽ đó, khi có mong muốn gia nhập Hội học sinh, ngay từ đầu anh đã thú nhận toàn bộ nguyên nhân mà anh nghĩ khiến mình vào lớp B. Không giấu giếm điều gì."
"Thú nhận ạ…?"
"Ừ. Anh chứng tỏ mình không hề thua kém lớp A về thực lực. Nhờ đó mới có anh ngày hôm nay."
"Lời thú nhận những nguyên nhân đó… của Nagumo-senpai là gì vậy?"
Trước những lời đó, Nagumo cười khúc khích trong lòng.
"Xin lỗi, anh không có ý định trả lời. Hiện giờ, người đang được hỏi là em, Ichinose."
"Em…?"
"Anh vẫn chưa lý giải được. Thông thường mà nói, nếu em được xếp vào lớp A cũng là hợp lý. Thành tích xuất sắc, kỹ năng giao tiếp không có gì để chê. Và từng là Hội trưởng Hội học sinh nữa. Ấy vậy mà lại là lớp B? Hẳn phải có lý do nào đó."
Thấy Nagumo sắc sảo chỉ ra điều đó, Ichinose không giấu nổi sự khó chịu. Nhưng đây chỉ là những giả thuyết của Nagumo dựa trên thông tin thu thập được từ giáo viên chủ nhiệm của Ichinose, Hoshinomiya mà thôi.
"Nói anh nghe em nghĩ lý do là gì. Rồi nếu em thuyết phục được anh rằng mình xứng đáng với lớp A, anh sẽ chịu trách nhiệm nhận em vào Hội học sinh."
"Được… sao ạ?"
"Quả thật quyền lực của Hội trưởng Horikita là tuyệt đối. Nhưng sau khi Horikita-senpai tốt nghiệp, Hội học sinh sẽ ra sao? Nếu năm nhất không được vào thì Hội học sinh không thể đào tạo lớp kế cận. Người cảm thấy trăn trở về việc đó là Hội trưởng kế nhiệm anh đây, phải không?"
"…vâng ạ…"
"Người không biết nắm bắt cơ hội này không có tư cách vào Hội học sinh."
Ichinose có một bí mật chôn chặt trong lòng.
Những ký ức về nửa năm cô nhốt mình trong phòng trong năm ba trung học lại ùa về.
"Những gì em nói ở đây—"
"Đương nhiên anh sẽ không nói với ai. Bí mật của em là bí mật của chúng ta."
Quá khứ tưởng chừng cô sẽ giữ và sống cùng nó mà không nói với ai.
Nhưng cô phải nhìn về phía trước.
Chính vì đã đánh mất lòng tin của người khác, nên cô phải đặt lòng tin vào người khác.
"Em… em—"
Ichinose trải lòng về mọi thứ.
Về 'sai lầm' của cô.