Ngoại truyện – Honami: Kỳ nghỉ xuân của Ichinose Honami - ngày cuối
- Truyenconect
- Lớp học biết tuốt
- Ngoại truyện – Honami: Kỳ nghỉ xuân của Ichinose Honami - ngày cuối
Ngoại truyện – Honami: Kỳ nghỉ xuân của Ichinose Honami - ngày cuối
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân. Tôi gặp Chihiro-chan và Mako-chan rồi đi đến trung tâm mua sắm Keyaki. Thật là mới mẻ khi cả cái kỳ nghỉ dài như thế mà tôi lại hay ngồi suy nghĩ một mình.
“Honami-chan, cậu có ổn không đó? Không sao chứ?”
Mako-chan hỏi. Vì tôi thường đi chung với ai đó, nên khi thấy tôi tự nhốt mình trong phòng vậy làm cô ấy lo lắng.
“Không đâu, mọi chuyện đều ổn cả mà. Xin lỗi vì phải để cậu mời tớ đi nhiều lần nha. Cậu có thể nói là tớ lập chiến lược cho năm hai sắp tới cũng được. Tớ chỉ muốn nghĩ cách tiến hành từ bây giờ thôi.”
“Được thôi, mà Honami-chan...không cần tự mình nghĩ quá nhiều đâu, thảo luận với chúng tớ cũng được mà?”
Chihiro, người lắng nghe cuộc hội thoại, tiếp tục.
Bài kiểm tra cuối năm đã kết thúc đó là lý do họ rất nhạy cảm ngay lúc này.
“Ừm. Tớ phải dựa vào mọi người rồi, nên nếu có gì xảy ra thì nhất định sẽ nói với các cậu.”
Đó cảm xúc thật lòng của tôi. Nhưng cũng đúng khi tôi không muốn làm họ phải lo lắng không cần thiết.
Lớp 1-B đã mất mát lớn do tôi hồi kiểm tra đặc biệt cuối năm. Tôi đã bị buộc phải đưa ra quyết định.
Nhưng đúng thật đó là lý do tôi phải cần thận trong việc lựa lời để nói. Tôi có thể làm họ lo lắng vì lời của mình, đó sẽ là thất bại với tôi.
“Đừng lo, tớ thực sự ổn trăm phần trăm mà! Kỳ nghỉ xuân đã vực tớ dậy rồi!”
Kỳ nghỉ xuân này đã trao cho tôi nguồn năng lượng mới. Một kỳ nghỉ vô cùng khác biệt so với trước đây. Còn hơn cả đáng nhớ nữa.
Có chút khang khác với bình thường là tôi ra ngoài và đi chơi với bạn mình.
Dù có là bây giờ, lồng ngực tôi vẫn đang nóng hơn khi nghĩ về Ayanokouji-kun và những gì đã diễn ra ngày hôm đó.
Khi tôi thổ lộ điểm yếu của mình ở phòng cậu ấy, những gì nặng gánh trên tôi, qua một sự việc thôi, đã biến mất.
Tôi vẫn có thể chiến đấu được.
Tôi cảm thấy một lần nữa mình có thể đấu với Sakayanagi-san, Ryuuen-kun, Horikita-san và những người khác.
Tất nhiên, có thể đối đầu với họ được hay không thì phải làm mới biết. Nhưng mà ít nhất thì tôi đã tránh được trường hợp tệ nhất: thất bại trước khi trận chiến diễn ra.
Không nghi ngờ gì nữa, là nhờ Ayanokouji-kun. Tôi không chắc là mình có thể ở đây mà không có cậu ấy nữa. Một người bạn...rất, rất quan trọng.
Bằng cách nào đó, lời tiếp theo không thốt ra được nữa.
Tôi phải bày tỏ thế nào đây? Có phần trong tôi từ chối nghĩ về việc đó.
Là bởi vì có điều tôi không muốn lãng quên đi.
Sự thật là chúng tôi ở khác lớp. Là sự thật không thể đổi thay rằng chúng tôi không thể hòa nhập và gặp nhau được. Không như năm ngoái chúng tôi có thể hợp tác do sự cách biệt rộng lớn, nhưng giờ khoảng cách ấy gần kề rồi.
Khoẳng khắc Horikita mặt đối mặt với tôi, chúng tôi đã trở thành kẻ thù.
Nói cách khác, nếu đã ngừng hợp tác rồi, chúng tôi không nên bị ảnh hưởng vì cảm xúc cá nhân được.
Nếu, cậu ấy với tôi chung lớp…
Thì mọi lo âu của tôi sẽ biến mất và tôi có thể chiến đấu không chút do dự.
“Dừng, dừng lại thôi. Không nên nghĩ xa hơn nữa.”
Tôi lắc đầu với sức mạnh mãnh liệt nhằm làm dịu lại cảm xúc ẩn sâu trong mình.
“G-Gì thế, Honami-chan?”
Mako-chan ngạc nhiên vì cử chỉ lắc đầu đột ngột và nhìn tôi lo lắng.
“Xin lỗi, xin lỗi nha. Không có gì đâu.”
Tôi có xu hướng trở nên thoải mái khi ở bên những người bạn thân thiết.
Tôi phải tập trung thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân. Những người bạn đang mong chờ được gặp nên tôi không nghĩ gì về vấn đề này nữa.
Bây giờ tôi phải tập trung vào giai đoạn đầu của năm hai.
Tôi sẽ nghĩ về việc đó ở thời điểm thích hợp khi tình hình đã lắng xuống.
Chúng tôi vẫn là lớp B, nhưng không thể mất nhiều thời gian hơn được nữa.
Tôi định theo đuổi mục tiêu đến cùng ngay từ khi bắt đầu lễ nhập học. Khi bọn tôi xếp hàng cùng nhau, đã không còn lựa chọn nào khác nữa.
—Ngày mai, một chiến trận mới sẽ đến với lớp 2-B.