Ngoại truyện – Honami: Một khởi đầu mới.
Ngoại truyện – Honami: Một khởi đầu mới.
Vào một ngày nọ trong kỳ nghỉ xuân, thời điểm mà học kỳ hai sắp tới.
Vài đóa hoa anh đào đã bắt đầu chớm nở, báo hiệu sự chuyển mùa từ đông sang xuân.
“N-Này!”
Trong khi đang ngước nhìn những cây anh đào, tiếng một cô gái gọi tôi.
“Ở đây, ở đây! Nhìn ở đây này Ayanokouji-kun!”
Giọng nói của một người mà tôi biết, là điều bản thân nghĩ đến ngay khi tên mình được gọi, tôi nhanh chóng biết được chủ nhân của nó.
Ichinose đang đứng dưới một gốc cây anh đào, vẫy tay về phía tôi.
“Hôm nay cậu tới trường sao?”
Cô ấy hiện đang mặc đồng phục trường và ngồi ngay dưới gốc cây.
“Ừ. Mình ghé quá phòng hội học sinh một chút vì các anh chị năm Hai bảo từ giờ mọi thứ sẽ bận rộn hơn.”
“Và rồi cậu quyết định ngắm hoa trên đường về?”
“Đúng thế! Mình nghĩ bản thân đã tìm được chỗ hoàn hảo.”
Nhìn lên bầu trời xanh cùng với những đóa hoa anh đào kết hợp lại, cô ấy híp mắt cười.
“Mình chưa từng thấy những đóa hoa anh đào bé nhỏ như thế này, vậy ra là chúng có tồn tại.”
Loại hoa anh đào này được gọi là Omuro Ariake. Chúng có chiều cao thấp, tầm 2-4 mét, là một trong những đặc điểm nhận dạng của chúng.
Năm ngoái nhà trường không có loại cây này nên chúng hẳn đã được chuyển từ nơi khác tới đây.
“Thế nào hả Ayanokouji-kun? Cậu ngồi không?”
Cô ấy hối thúc tôi ngồi xuống bên cạnh bằng việc vỗ vỗ lên chỗ ngồi kế bên mình. Tôi nên mô tả sao nhỉ, cái cách mà cô ấy vô tư gọi những bạn nam như thế đúng thật là cá tính của cô ấy, và đó nhất định cũng là một trong những lý do khiến cô ấy nổi tiếng.
Việc ngồi gần những cái cây thì không bị cấm, nhưng có một biển cảnh báo nói rằng chúng tôi không được phép chạm vào hoa khi chưa được cho phép.
Vì không có lý do gì để từ chối nên tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Sao hai ta không cùng nhau ngắm hoa nhỉ?”
Thế là tôi cũng ngước lên nhìn như cô ấy.
“Ồ-”
Chúng có thể nhỏ, nhưng ở khoảng cách này, ấn tượng mà chúng để lại thật tuyệt vời.
Thỉnh thoảng, những cơn gió mạnh sẽ bất thình lình đến, làm những cánh hoa anh đào nhảy múa và phân tán ra. Như thể mọi thứ chỉ là một giấc mơ vậy.
“Đôi lúc ngắm hoa cũng tốt nhỉ?”
“Ừm.”
Trong khi ngắm những đoá hoa anh đào, hai đứa kể nhau nghe những câu chuyện thường ngày.
Cuộc đấu đá đang cận kề trong tương lai bỗng chốt tan biến.