Ngoại truyện – Horikita: Người hàng xóm…
Ngoại truyện – Horikita: Người hàng xóm…
Cậu ấy lướt qua tôi và bước tới trước Kouenji-kun. Có vẻ như họ đang thì thầm to nhỉ gì đó. Tôi không nghe rõ họ đang nói về chuyện gì. Tôi thấy cậu ấy rời khỏi lớp, nhìn tấm lưng ấy, có thứ gì đó thôi thúc ẩn giấu bên trong tôi, mà tôi còn không thể diễn tả bằng lời. Trước khi nhận ra, tôi đã rời khỏi ghế và đuổi theo. Ayanokouji-kun vẫn cứ bước tiếp xuống hành lang. Cậu ấy bước không quá nhanh, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy như không bao giờ có thể chạm tới được vậy. Hoảng loạn, tôi nắm lấy tay cậu ta. Tôi không dám tự tin tuyên bố rằng mình có thể ngăn cản cậu ấy nhưng. Cậu ấy đã quay lại. Vẫn là đôi mắt vô hồn đấy. Người này không phải kẻ mà bạn có thể đọc được cảm xúc từ cậu ta dù trắng hay đen. Dù đã một năm sát cánh, tôi gần như chưa đọc được một chút gì cả.
“Ayanokouji-kun. Cậu…từ bao giờ và cậu biết được bao nhiêu?”
Vậy nên tôi đã hỏi. Tôi muốn được hiểu. Tôi cần phải hiểu. Cậu ta vẫn chẳng biểu lộ lo lắng, hay nói đúng hơn là chút biểu cảm nào khi trả lời cả.
“Không phải tớ đã nói rồi sao? Tớ sẽ không nhúng tay vào kì thi này theo đúng nghĩa đen.”
Dù gõ cửa bao nhiêu lần, thì âm thanh từ bức tường đó vẫn sững sờ như vậy. Đó là lí do tại sao tôi có hơi tránh né cậu ấy. Vì tôi sợ phải dựa dẫn vào cậu ấy nhiều hơn nữa.
“…nhưng…”.
Tôi không hiểu.
Tôi không thể thấy được phía sau lớp mặt nạ của người con trai mang tên Ayanokouji Kiyotaka-kun kia.
“Tớ đi nhé”.
Sau những lời ấy, tôi không thể giữ cậu ta lại thêm chút nào nữa. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn hình bóng ấy xa dần.
Tôi cảm tưởng mình đã trường thành hơn một chút thông qua kì thi. Nhưng để rồi, tôi thậm chí còn chẳng thể chạm đến gót chân người ấy.
“À này”.
Tôi giật mình bởi một giọng nói từ phía sau và quay lại
Đây là cô gái cùng lớp, Karuizawa-san.
“…Sao thế?”.
“Không có gì đâu. Tớ chỉ đang tự hỏi các cậu đang nói chuyện gì thôi”.
“Không hẳn. Chỉ là cậu ta không tin tưởng tôi, có thế thôi”.
«Hửmmm…»
Cô ấy liếc sang Ayanokouji-kun như tôi đã làm trước đó.
“Có vẻ cậu ấy tin cô nhiều hơn tôi”.
“Điều gì khiến cậu nghĩ thế?”.
Tất nhiên tôi chẳng có bằng chứng gì cả.
Nhưng tôi có thể thấy được nó trong mắt của Karuizawa.
“Có lẽ vì cô rất tin tưởng cậu ta chăng? Chỉ là tôi không thể tin tưởng cậu ta được như thế”.
Đây là câu trả lời duy nhất tôi có thể kết luận được. Tôi đang tự hỏi cô ấy sẽ nói gì sau khi nghe thế.
“Cậu đâu thế nào trao niềm tin vào người còn không tin cậu, phải chứ?”
«!…»
Tôi xao động trước những lời bất ngờ ấy, những lời sự thật và rõ ràng dù là để ám chỉ tôi.
“Nếu tôi thực sự bắt đầu phải trao niềm tin…Tôi sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải trả giá. Tôi tin rằng niềm tin của mình sẽ bị phản bội”
“À, ra là vậy sao? Tớ không hiểu lắm, dù sao tớ cũng chẳng còn gì để sợ nữa”.
Karuizawa dường như không cần vướng bận gì nữa.
“Tớ đã nghĩ rằng cậu thực sự rất ngầu vào hôm qua. Thật sự luôn đấy, cậu đã thay đổi cái nhìn của tớ về cậu dù chỉ một chút, bằng cái cách cậu chủ động làm mọi thứ cho lớp. Nhưng Kiyotaka là một vấn đề hoàn toàn khác. Cậu không thể bắt đầu mối quan hệ đó dù chỉ nửa vời với thứ mà cậu đang tin tưởng kia đâu.”
Karuizawa ngắn giọng rồi quay trở về với bạn của mình
Để lại những lời in đậm vào lồng ngực tôi, nhói lên mãi mãi. Cùng vào đó chiếm lấy sự hiện diện trong tâm trí tôi là hình bóng của người hàng xóm vô hình kia.