Ngoại truyện - Kushida: Một kẻ đáng sợ.
Ngoại truyện - Kushida: Một kẻ đáng sợ.
“Này, cậu cho tớ chút thời gian được không?”
Tôi đang trên đường về nhà thì một tiếng gọi vọng lại từ phía sau. Thậm chí không cần quay lại để đoán xem là ai. Cậu ta vẫn luôn theo đuôi cô gái, người đang có vấn đề của riêng mình.
“Có chuyện gì sao? Ayanokouji-kun?”
Tôi nở một nụ cười và sau đó từ từ quay lại với cái ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu ta. Tôi không thể chỉ ra bất cứ kẽ hở nào đối với sự hiện diện của tôi ở trong hành lang trường học này vì đang ở nơi công cộng.
“Lần này cậu không đảm nhận vị trí hỗ trợ Horikita nhỉ?”
Tôi tự hỏi cậu ta định nói gì bởi vì cậu ta chạy theo sau tôi… Tôi cảm thấy hơi bực nhưng vẫn không thể không cảnh giác.
“Vừa đi vừa nói nhé?”
“Được chứ.”
Chàng trai có tên Ayanokouji Kiyotaka-kun, một sự tồn tại bí ẩn đối với tôi.
“Từ giờ cậu có cuộc hẹn nào khác không?”
“Ừ. Tớ có hẹn với các bạn lớp B đi chơi. Vào thời điểm căng thẳng này mà đi chơi thì cậu nghĩ không tốt sao?”
Lần đầu khi gặp nhau, đây là một cậu con trai có thể thấy ở bất cứ đâu. Nếu có gì đặc biệt, có lẽ cậu ta có chút vẻ ngoài chăng, nhưng cũng chỉ có thế. Cậu ta không đặc biệt giỏi gì cả. Một người hoàn toàn bình thường.
“Không, cần phải thư giãn mà. Tớ nghĩ học sinh nào cũng muốn thế.”
Nhưng – tôi quá ngây thơ.
Có thể người này, sở hữu một thứ gì đó thậm chí còn lớn hơn những gì tôi tôi có thể tưởng tượng nữa.
“Không phải cậu hiểu rõ lắm sao? Lý do mà tớ chẳng làm gì cả ấy. Tớ đã nghĩ đuổi học Ayanokouji-kun thì nên lợi dụng Yamauchi-kun. Khi việc đó bị đem ra phơi bày, cậu nghĩ tớ nên dùng khuôn mặt nào đứng trước lớp đây?”
Tôi đã thành thật, giải thích cho cậu ta lý do tôi không thể làm bất cứ điều gì trong tình huống của mình.
"Cậu trông có vẻ không hề chấp nhận điều đó nhỉ? Hiện hết trên khuôn mặt cậu rồi kìa– "
“Có lẽ thế thật.”
Cũng đúng thôi, với cậu ta thì đời nào chấp nhận nổi lí do cỡ này.
Dù lẽ ra thông thường nó sẽ hiệu quả với bất cứ tên ngốc nào khác.
“Để tớ nói luôn, không phải Horikita làm lãnh đạo mà tớ không chịu giúp đâu đấy~”
Đây có lẽ là phần tệ nhất…
“Thật sao?”
Cậu ta vẫn nghi ngờ, nhưng tôi cũng vậy.
“Thật đó, thật đó.”
Vẫn không hề có chút gì, thậm chí là một cái nhíu mày.
“A, cậu đang nghi ngờ tớ kìa.”
“Trong mắt Ayanokouji-kun, tớ bây giờ như thế nào? Nói thẳng thắn ra đấy nhé.”
Tôi vốn không hề để mắt tới, nhưng hình bóng cậu ta dần dần chiếm trọn tâm trí tôi.
Tôi biết người này đang nghĩ gì, và đang cảm thấy gì.
Nếu – con nhỏ kia đã không là chút vấn đề.
Thế nên, tôi buộc lòng phải thể hiện một chút nội tâm của mình cho cậu ta.
Nếu không làm vậy… tôi không nghĩ mình thắng kèo này được.
Phải như thế, gã này – thực sự đáng sợ.
Ghi chú [Lên trên] TheHopeLight TheHopeLight