Chương 02 - Chuyến viếng thăm của Công Chúa
Chương 2: Chuyến viếng thăm của Công Chúa
Sau một giờ ròng rã sao chép cuốn cổ thư, Leonis rời thư viện với khuôn mặt ngây thơ.
Giờ thứ cậu muốn chỉ đơn giản là một nơi thật yên tĩnh để đọc đống giấy tờ kia.
Trở ra ngoài tòa nhà, Leonis lấy ra một thiết bị nhỏ được phân phối bởi học viện.
Ngay khoảnh khắc cậu nhấn vào màn hình, một dòng ma lực vừa đủ được truyền vào từ ngón tay cậu giúp kích hoạt thiết bị đầu cuối.
Tuy cậu vẫn chưa quen với cách vận hành của thiết bị này, song nó quả thực vô cùng tiện lợi.
Bằng cách vuốt ngón tay trên màn hình, cậu có thể xem qua bản sao kĩ thuật số của giáo trình giảng dạy thuộc học viện.
(Hmm. Vậy tiết sau là bài giảng về chiến thuật nhóm à…)
Leonis, với tư cách là Ma Vương Bất Tử đã từng chỉ huy cả một đội quân trong quá khứ, thành thử cậu khá quan tâm tới nội dung tiết giảng này.
Nắm bắt được sự thay đổi trong chiến thuật của loài người xuyên suốt hàng ngàn năm qua sẽ là một lợi thế lớn đối với cậu.
Trên hết, dữ liệu tham gia lớp học được quản lí chặt chẽ. Nếu Leonis mà trốn tiết, kiểu gì Lyseria cũng sẽ biết và nổi cáu với cậu.
“… Có lẽ chỗ này để sau đọc vậy,”
Leonis thì thào với chính mình.
Ngay khi cậu định quay lại để chuẩn bị cho tiết học, thì…
“Ah. Anh đây rồi! Leo onii-san!”
“N-này Millet, đừng hét lên vậy chứ…”
Leonis nghe thấy giọng nói cao hứng của một đứa trẻ đang gọi cậu phía sau.
“…?”
Thay đổi ý định, cậu trông thấy một bé gái khoảng chừng năm đến sáu tuổi đang băng qua thảm cỏ công viên và chạy thẳng về phía cậu.
Cô bé sở hữu một khuôn mặt hiền lành, mái tóc màu hạt dẻ được buộc lại và trên cô là một chiếc váy ngắn.
(Ai thế nhỉ?)
Leonis thắc mắc ngó nghiêng xung quanh và phát hiện ra hai đứa trẻ khác đang đuổi theo cô bé.
Trong đó có một cậu bé lênh khênh đeo kính sêm sêm tuổi cô bé đây, còn người kia là một cô bé trưởng thành hơn đôi chút.
Cô bé lớn tuổi nhất trong 3 đứa trẻ sở hữu chân tay mảnh khảnh như búp bê cùng mái tóc đen óng dài ngang vai. Hơn nữa, Leonis có biết cô bé này.
(Tessera nhỉ?)
Cô quả thực là một cô bé vô cùng dũng cảm.
Dù rằng đã chứng kiến một phần sức mạnh đáng sợ của Leonis, cô vẫn dám đứng ra nhờ Leonis bảo vệ Lyseria.
Nếu thế thì chắc hẳn những đứa trẻ đi cùng cô cũng đến từ cô nhi viện.
(Chúng đang định làm gì ở đây vậy?)
Một phần cơ sở của Học Viện Thánh Kiếm luôn chào đón đại chúng.
Ngoại trừ việc để đi vào khu vực cá nhân của học viên phải trải qua quá trình kiểm tra nhân thân nghiêm ngặt, căn tin và các cơ sở thể chất gần công viên vẫn được mở cửa cho mọi người.
Mặc dù quãng đường đi bộ từ cô nhi viện đến học viện là tương đối xa, sẽ là khả thi trừ phi họ sử dụng một phương tiện di chuyển, song Leonis lại không thể tưởng tượng nổi những đứa trẻ này đã chạy bộ cả quãng đường dài đến đây.
“Hà, hàaa… cuối cùng cũng, tìm thấy anh…,” Millet vừa nói vừa thở hổn hển khi cô dừng bước trước Leonis.
Không lâu sau, hai người còn lại cũng bắt kịp cô bé.
Rõ ràng là họ đang tìm Leonis, song cậu không tài nào đoán nổi lí do.
“A…Hmm, err…!” Tessera đang đứng sau lưng Millet cố gắng nói điều gì đó.
“…?” Leonis nghiêng đầu.
“Nhanh nào Tessera nee-chan, chẳng phải chị có thứ muốn tặng Leonis onii-san sao?”
Millet thúc giục Tessera và nhẹ đẩy cô về phía trước.
“Ư-ừm…”
Trút hết dũng khí, Tessera bước lại gần rồi nhìn lên Leonis.
“Em… Leonis onii-san… em… có cái này…”
Nói rồi cô lấy ra một chiếc túi nhỏ.
“…Cái này là?”
“Nó là, etou, là quà cảm ơn đó ạ.”
“… Quà cảm ơn?”
“Vâng. Cảm ơn anh rất rất nhiều vì đã bảo vệ cô nhi viện ạ!”
Tessera đưa chiếc túi nhỏ cho Leonis rồi cúi đầu thật sâu.
“Em có thấy anh qua cửa sổ rồi. Leo nii-chan tuyệt vời ghê á!”
Millet hào hứng nói.
“Anh tiêu diệt đám Void đó từng con một luôn!”
“E-Em cũng thấy nó. Mặc dù có hơi đáng sợ…,”
Cậu bé đeo kính nói thêm vào.
“Linze, cậu thô lỗ với anh Leo quá đó!”
Millet quở trách cậu bé, gõ một cái nhẹ vào đầu cậu.
“Anh không đáng biết ơn đến mức đó đâu…” Leonis lắc đầu.
”Vả lại bảo vệ người dân là nhiệm vụ của một Thánh Kiếm Sĩ mà.”
Mặc dù những lời Leonis vừa thản nhiên nói ra không hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng.
Đúng hơn thì, việc cậu bảo vệ cô nhi viện chỉ là ý thích nhất thời mà thôi.
Nếu đó không phải là nơi mà Lyseria- thân quyến của cậu hết mực coi trọng, cậu đã chẳng thèm nghĩ tới việc đánh cược cả danh tính chỉ để bảo vệ nó.
“Em, ừm, hi vọng là anh thích đồ ngọt…,”
Tessera lắp bắp với biểu cảm bối rối.
“Cảm ơn em Tessera.”
Leonis nhận lấy món quà. Ngay lập tức cậu cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của bánh quy.
“A-Anh ấy nhớ… tên mình?,”
Tessera thủ thỉ với tông giọng nhỏ nhẹ mà Leonis không thể nghe thấy, đôi má cô bắt đầu ửng hồng.
Mặc dù bánh quy có hơi chút biến dạng, song cô bé rõ ràng đã làm rất khéo.
Leonis cắn lấy một miếng. Mặc dù vị bánh có hơi quá ngọt đối với cậu, nhưng đó có lẽ chỉ là do sở thích của cậu mà thôi.
“Ngon lắm đó. Vừa đủ ngọt luôn,”
“… Thật vậy ạ? T-Tốt quá.”
Tessera ngượng ngùng mỉm cười.
“Nè nè Leo onii-san, chị Tessera đã nướng bánh rồi dành ra phần ngon nhất cho anh đó!”
Millet hào hứng kẻ với Leonis.
“…M-Millet!”
Linze đẩy ngực cô bé.
‘Hmm, mấy đứa đến tận đây chỉ để đưa anh cái này à?”
“Vâng ạ!”
Millet uỡn ngực như để khoe khoang vì lí do nào đó.
“A, ờm, không phải vậy đâu, ừm…,”
Tessera vội vã phủ nhận.
“Bọn em tới xem Hyperion ngoài bến cảng á!”
Linze kêu lên với đôi mắt sáng lấp lánh.
(Hyperion…)
Nếu Leonis nhớ không nhầm, đây là tên của con tàu được chuẩn bị nhằm phục vụ chuyến viếng thăm của công chúa.
“V-Vâng, dù gì cũng đến đây thành thử tụi em muốn đi thăm anh, nên…,”
Tessera rụt rè nói.
“Em hứng thú với tàu chiến phỏng?”
“Vâng!”
Linze hào hứng nói.
“Con tàu đời mới nhất của đế đô- Hyperion là một chiến hạm được chế tạo nhằm đối phó với Void đó ạ! Vả lại nó còn được lắp đặt hệ thống pháo ma thuật nữa cơ, và còn-“
“Ngoài ra gần con tàu người ta còn tổ chức một buổi diễu hành chào đón Công Chúa nữa đó ạ,”
Tessera nhanh chóng nói thêm.
(… Ra vậy.)
Đặt đống biệt ngữ của Linze qua một bên, Millet và Tessera đến đây chỉ để được nhìn thấy Công Chúa mà thôi.
“Tessera nee-chan muốn mời anh đi cùng với tụi em đó mà,”
Tessera hí hửng nói ra.
“N-Nếu anh không phiền…,” Tessera sửa lại lời nói bãn nãy, giọng cô mỗi lúc một nhỏ dần.
(Hmm…)
Phrenia dường như đang bận bịu quản lí cô nhị viện, thành thử bà không thể dẫn mấy đứa nhỏ đến buổi diễu hành được.
Kể cả vậy, chúng rõ ràng rất háo hức muốn thăm quan thị trấn, vậy nên với tư cách là một Thánh Kiếm Sĩ, Leonis quyết định sẽ hộ tống tụi trẻ.
Thành thực mà nói, Leonis chẳng hề hứng thú với lễ diễu hành dù chỉ một chút.
Hồi còn là Ma Vương Bất Tử, cậu từng được một số các dị giáo hội trên khắp vùng đất tôn thờ và sùng bái.
Tuy nhiên, sự sùng bái thái quá nhanh chóng trở nên khó chịu, vì vậy mà cậu đã bãi bỏ toàn bộ các nghi thức đó.
(Thú thật là mình khá quan tâm đến chiến hạm và Hoàng Gia.)
Leonis vừa suy nghĩ vừa che dấu đi nụ cười xấu xa của mình.
Bỏ qua khả năng Leonis không có cơ hội gặp mặt bất kì thành viên hoàng gia nào, việc được dịp nghiên cứu một trong những vũ khí tối tân nhất của thời đại này cũng không hẳn là tốn công vô ích.
Nếu tự mình tham dự buổi lễ, cậu có thể sẽ bị nghi ngờ, song với đám trẻ đi cùng, chả ai có thể nghi ngờ cậu nữa.
“Được thôi.”
Leonis gật đầu tán thành.
Tessera thì thào một tiếng “Yay!” nhỏ.
Việc tham dự hoạt động lễ hội cũng đồng nghĩa với việc Leonis sẽ phải cúp tiết học hôm nay, cơ mà ổn thôi.
Lyseria hẳn sẽ không quá tức giận miễn lí do là vì tụi trẻ trong cô nhi viện.
(Sao mình phải lo lắng chuyện thân quyến nổi giận với mình nhỉ?)
“Vậy ta đi thôi! Thẳng tiến tới lễ diễu hành nào!”
Một cách khoa trương Millet vung vẩy cành cây mà cô nhặt được và bắt đầu bước về phía bến cảng.
***
“…Leo-kun đi đâu mất rồi?”
Sau khi hoàn thành tiết giảng trên lớp, Lyseria vội vã đi tìm Leonis song lại không tài nào tìm thấy cậu ở đâu cả.
(Mình cứ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu ta ăn trưa cùng nhau chứ…)
Đáng lí ra tiết học về chiến thuật nhóm của Leonis phải diễn ra trong cùng một tòa nhà với lớp của Lyseria.
Mặc dù đã cố gắng gọi cho cậu qua thiết bị liên lạc, nhưng Lyseria vẫn không nhận được phản hồi nào.
Leonis có kể với cô rằng cậu định đi đến thư viện vào sáng nay, vì thế mà cô có nghĩ đến khả năng cậu vẫn còn ở đó.
Thật không may, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Leonis đang ở thư viện cả.
Bởi lẽ cậu chỉ là một Thánh Kiếm sĩ mới 10 tuổi trong học viện, đâm ra Lyseria cứ nghĩ cậu sẽ trở nên nổi bật và rất dễ tìm kiếm.
(Hy vọng là không ai bắt cóc hay làm gì thằng bé…)
Lyseria bớt chợt hoảng loạn trước một ý nghĩ kì quặc.
Rất rõ ràng ít nhiều các cô gái xung quanh học viện đều nghĩ rằng Leonis là một cậu bé rất dễ thương.
Lyseria sẽ không mấy ngạc nhiên nếu biết được một người bạn cùng lớp đã quyết định bắt cóc cậu bé.
Leonis Magnus.
Một cậu nhóc bí ẩn được tìm thấy khi đang bị phong ấn bên trong một di tích cổ.
Bề ngoài thì cậu ta trông có vẻ là một cậu nhóc đáng yêu, tuy nhiên, danh tính thực sự của cậu lại là một vị pháp sư cổ đại, người đã biến Lyseria trở thành thân quyến ma cà rồng của cậu.
Thay vì sử dụng Thánh Kiếm, cậu lại sử dụng sức mạnh ma thuật cổ đại cùng thanh Ma Kiếm để chiến đấu.
Những năng lực kì lạ đó đã bảo vệ Lyseria khỏi tên khổng lồ.
Kẻ đã bắt cóc cô, giúp cậu tiêu diệt tận gốc rễ thứ cây cỏ kì quái ấy.
Đôi khi, cậu trưởng thành đến đáng kinh ngạc, dẫu vậy vẫn có nhiều lúc cậu hành xử như một cậu nhóc đúng với lứa tuổi của mình…
Vì vài lí do, Lyseria nhận thấy bản thân cô không thể để mặc cậu một mình được.
Dù rằng cậu có mạnh mẽ đến đâu, cách cô nhìn cậu không khác ánh nhìn cô dành cho những đứa trẻ trong cô nhi viện.
(Có khi nào em ấy ăn trưa một mình không?)
Cân nhắc đến khả năng đó, Lyseria đang hướng đến căn tin thì đột nhiên một thứ khác thú hút sự chú ý của cô.
“…Hmm?”
Lyseria phát hiện một trong những người đồng đội của cô đang ngồi xổm bên dưới thềm cầu thang của tòa nhà.
Đó là một cô gái với mái tóc xanh lam rực rỡ cắt ngang vai kiểu nam sinh, cùng đôi mắt xanh dương có chiều sâu tuyệt đẹp.
Thay vì mặc đồng phục của học viện, cô lại khoác lên mình bộ trang phục truyền thống của Ouran.
Thông thường thì, nghiễn nhiên điều này sẽ vi phạm nội quy của học viên, tuy nhiên trường hợp của cô gái này lại là ngoại lệ.
Cô là một kiếm sĩ đầy tài năng. Mặc dù mới chỉ học năm nhất, nhưng cô đã đứng đầu về kỉ lục tiêu diệt các ngoại cỡ.
Tên cô gái ấy là Sakuya Sieglinde, và hiện tại cô đang ngồi trước mặt một khối đen lớn.
“…Sakuya?”
Lyseria gọi tên cô bạn mình.
“Mm? Oh, Lyseria-senpai…”
Sakuya quay mặt đáp lại senpai của mình và cúi đầu chào.
Sau khi nhìn kĩ hơn, Lyseria nhận ra khối đen trước mặt Sakuya thực chất là một chú chó lớn.
“Hmm, anh bạn này từ đâu ra vậy?”
Lyseria nhíu mày hỏi.
“Có vẻ như nó đang lang thanh trong khuôn viên trường. Em tưởng nó đói nên định cho chú chó ăn ấy mà,”
Sakuya giải thích, đồng thời xé một chiếc bánh mì cô mua ở căn tin rồi đưa ra trước mặt chú chó.
Nó ngửi qua ngửi lại miếng bánh vài lần trước khi tự giải quyết miếng bánh đó.
“Nó có hơi lớn để bị lạc đó.”
Lyseria bước xuống cầu thang và cẩn thận quan sát chú chó.
Có điều gì đó ở chú chó này mang lại cho cô cảm giác rằng cô đã từng gặp nó trước đây, song chính xác là ở đâu và khi nào thì cô không tài nào nhớ nổi.
“Ngộ nhỡ nó là thú cưng của ai đó thì sao?”
Lyseria lớn tiếng thắc mắc.
“Chắc thế. Trông nó cũng không giống như đang bị lạc. Em còn cảm nhận được đôi chút khí chất quý tộc ở chú chó này nữa cơ.”
Sakuya đồng tình với Lyseria.
“Nghe em nói vậy thì chị đoán là thế rồi.”
Loài thú to lớn này sở hữu một bộ lông đen nhánh và bóng loáng như bầu trời đêm.
“Trông nó khá tương đồng với giống <Huyết Lang>, cơ mà…”
Lyseria nghiêng đầu cúi người về phía chú chó.
<Huyết Lang> là kết quả của kĩ thuật di truyền, nó là sự pha trộn giữa một giống chó lớn và một con Hung Lang.
Chúng chủ yếu được sử dụng như chó săn quân đội. Một học viên lớp trên còn sở hữu Thánh Kiếm có khả năng điều khiển cả đàn chó.
(Liệu nó thuộc về chúng chăng...)
Lyseria thầm nghĩ.
“Chúng ta có lẽ nên báo cáo việc này lên Ban quản lí,”
“Vâng…”
Sakuya gật đầu tán thành, đặt tay xoa đầu chú chó.
“Cho đến khi ta tìm thấy chủ của nó, em sẽ đặt cho nó một cái tên. Chú chó này sẽ là Hắc Fluffymaru.”
Chú chó đen gầm gừ tỏ vẻ khó chịu.
“Nó có vẻ không thích cái tên ấy đâu,”
“…Mm. Vậy ư? Em nghĩ đó là một cái tên hay đấy chứ.”
“Em không thể tùy tiện đặt tên cho một chú chó em mới tìm thấy bên ngoài đâu Sakuya à,”
Nói rồi Lyseria đứng dậy.
“Nhân tiện, em có thấy Leo-kun đâu không?”
“Oh, nhóc đó hả? Không, em không có thấy,”
“Vậy à…”
Lyseria thở dài thườn thượt.
“Em ấy có thể đi đâu ta?”
“Lyseria-senpai này, chả phải chị hơi bao bọc nhóc ấy quá mức sao? Dù gì nhóc ấy cũng là một Thánh Kiếm Sĩ mà đúng chứ?”
“Bao bọc quá mức à? E-Em nghĩ vậy ư…?”
Lyseria cân nhắc về lời nhận xét của Sakuya.
Cho đến khi chuông thiết bị của cô ấy kêu lên một tiếng bíp như để thông báo rằng cô vừa nhận được một tin nhắn mới.
“…Ah, Leo-kun?!”
Ngay lập tức, tông giọng của Lyseria trở nên vui tươi hẳn, Sakuya thấy vậy chỉ biết nhún vai.
***
Leonis cuối cùng cũng đặt chân đến khu vực bảy thuộc cảng hải quân.
Dĩ nhiên là cậu không đi bộ đến đây, thay vào đó, cậu sử dụng đường dây tàu điện ngầm băng qua đô thị chiến thuật 'Assault Garden' chạy bên dưới lòng đất.
Nếu chỉ có mình Leonis, cậu có thể sử dụng ma pháp của mình để dịch chuyển xuyên khắp thành phố thông qua những cái bóng, tuy nhiên, việc dịch chuyển thêm cả 3 người khác đi cùng là bất khả thi.
Một phần hệ thống đường dây tàu điện ngầm đã bị phá hủy bởi Arakael Degradios, kẻ không lâu về trước đã dung hợp với Cây Thánh.
Trong khi các tuyến đường tiếp ứng chính đã nhanh chóng được phục hồi, những tuyến đường ít quan trọng hơn vẫn đang trong quá trình tu sửa.
Máy móc hạng nặng cũng được sử dụng nhằm dọn sạch các khu vực ngầm bị ngập.
“Đây là lần đầu tiên em được đi tàu điện ngầm đó,”
Tessera nói vậy trong khi đang ngồi ngay cạnh Leonis.
“Vậy ư?”
“Em không hay rời khu vực tị nạn cho lắm…”
Sau hơn 20 phút, con tàu công nghệ ma thuật tự động cuối cùng cũng dừng lại tại ga cảng.
Cả 4 đứa trẻ cùng đi thang máy lên mặt đất, nơi đôi mắt chúng lập tức được đón chào bởi biển trời xanh ngát cùng một số lượng lớn những phân xưởng sản xuất vũ khí trải dọc theo bến cảng.
“Phân xưởng bảy kìa! Đấy chính là nơi sản xuất các vũ khí quân sự chống Void đó!”
Linze tiếp tục bình luận một cách phấn kích.
“Leo nii-chan không quan tâm đến nó đâu,”
Millet rầy la cậu.
“Kh-Không đúng đâu anh nhỉ?”
“Không, anh nghĩ nó khá hấp dẫn đấy chứ,”
Cậu đã biết trước từ báo cáo của Braccus rằng tại đô thị chiến thuật tồn tại những xưởng chế tạo như vậy, song việc chứng kiến tận mắt còn truyền tải được quy mô của chúng khủng bố hơn thế nữa.
(Nó còn lớn hơn cả Kho bạc của Bạo chúa vương lừng danh xứ Indores nữa.)
Leonis thầm nghĩ vậy trong khi rảo bước về phía cảng hải quân.
“N-Nó kia rồi… Tuyệt ghê, hàng thật luôn!”
Linze phấn chấn kêu lên, chỉ tay về phía bến cảng, nơi một tòa lâu đài đang sừng sững neo đậu tại vị trí đó.
(Ra nó là Hyperion à…)
Leonis hoàn toàn câm nín trước khung cảnh con tàu trước mắt. Nó hoàn toàn khác xa so với những gì cậu hình dung ban đầu.
(Trông Wild Hunt chả khác gì một con xuồng ba lá khi đem ra so sánh với cái thứ này cả…)
là chiến hạm khổng lồ được tạo nên dựa trên hình ảnh của một con rồng Undead.
Xuyên suốt quá trình thống trị của Leonis dưới tư cách là Ma Vương Bất Tử, nó đã gieo rắc nỗi kinh hoàng trong trái tim của mọi chiến binh thuộc Vương quốc loài người.
Chứng kiến con tàu hùng mạnh xuất hiện từ trong màn sương mù với vô số những chiến binh hài cốt bên trên thực sự là một khung cảnh khiến người ta phải khiếp sợ.
Tuy nhiên, quy mô tuyệt đối của pháo đài nổi đang sừng sững trước mắt Leonis đây phải sánh ngang với quy mô pháo đài di động của Long Vương Veira.
“Hyperion là con tàu “em” của Endymion, nó được trang bị trên mình hệ thống thăm dò Void. Hơn nữa, nó còn có khả năng vượt đại dương cơ!”
Linze trình bày một cách kiêu hãnh.
Millet và Tessera thì đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn kinh ngạc trước hình ảnh trang nghiêm của con tàu.
(… Mình muôn sở hữu ít nhất hai chiến hạm cỡ này một khi đã khôi phục được Quân đội Ma Vương.)
Leonis thầm nghĩ.
(Bằng mọi giá con tàu này phải thuộc về mình.)
***
Quảng trường bên bến cảng lúc này tấp nập người qua lại.
Các quầy ăn đã được dựng lên, còn một dàn hợp xướng cũng đang biểu diễn trong công viên gần đó.
“Mùi gì thơm quá.”
Tessera hí hửng nói.
Mặc dù trông rất trưởng thành, Tessera vẫn chỉ là một bé gái tám tuổi mà thôi.
Rõ ràng là ai đó đang nướng cá bắt được từ vùng biển gần đây.
“Cơ mà em không có nhiều tiền…,”
Millet chán nản nói.
“Mình cũng thế…,”
Linze cũng không khác Millet là mấy.
“Không phải lo đâu, chị có kha khá tiền tiêu vặt này.”
Nói rồi, Tessera giơ ra một tấm thẻ với dáng điệu rất giống với một người chị.
“Chị chắc chứ Tessera nee-chan?
“Ừ, chị cũng phụ giúp được nhiều việc cho cô nhi viện mà,”
Cô đáp lại Millet.
Ngay trước khi cô có thể nói hay làm thêm bất cứ điều gì, Leonis đột nhiên nắm lấy tay Tessera.
“Leo nii-san?”
Cô bối rối hỏi.
“Để anh trả cho,”
Đề nghị vậy, cậu lấy ra thiết bị đầu cuối của mình, thứ cũng có chức năng như một tấm thẻ tín dụng.
“Thật ạ?!”
Millet thốt lên với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Hể?! Không, anh không cần phải…” Tessera khiêm nhường từ chối.
“Một đứa trẻ không nhất thiết phải dè dặt vậy đâu,”
“Nhưng mà, Leonis nii-san cũng là một đứa trẻ mà…,”
Tessera rụt rè hỏi ngược lại.
Leonis lúng túng hắng giọng.
“Dù gì anh cũng là một Thánh Kiếm Sĩ mà, cái vấn đề tài chính với anh không quá khó khăn đâu.”
Sự thật là nếu kho tiền vàng của Reidoa đang cất giữ trong bóng của cậu được lưu hành hợp pháp, vấn đề tài chính của cậu đã được đảm bảo hơn hẳn.
Xui xẻo thay, những thứ đó đã không còn được lưu hành nữa, khiến chúng trông không khác gì mấy món đồ lặt vặt vô giá trị.
“Cho cháu 4 xiên cá nướng. Một ít nước trái cây cho mỗi người luôn ạ.”
Leonis nói với chủ quầy hàng.
“Đặt thiết bị đầu cuối của cậu vào đây,”
“Thế này ạ?”
Leonis hỏi lại, chà nhẹ các thiết bị đầu cuối vào nhau.
“Không, không phải thế.”
Anh ta khiển trách cậu, cau mày bực tức.
Tessera nhẹ nhàng mỉm cười khúc khích trước cảnh tượng đó.
“Cảm ơn anh, Leo nii-san…”
Cầm trên tay đồ ăn và thức uống, 4 người bọn họ ngồi lên băng ghế bên quảng trường.
Lớp da cá nướng giòn rụm do được nướng trên bếp than, tạo ra một hương vị vô cùng hấp dẫn. Tessera và 2 đứa trẻ còn lại hạnh phúc lấp đầy đồ ăn vào hai má chúng.
Leonis bất chợt nhìn xuống thiết bị đầu cuối của mình. Hồi nãy lúc đang trả tiền bằng thẻ tín dụng, cậu để ý thấy một lượng lớn tin nhắn được gửi tới máy cậu.
Cậu nghĩ rằng Lyseria đang nổi giận với cậu vì đã cúp tiết giảng trên lớp, dẫu vậy, tất thảy tin nhắn đều lo lắng quan tâm cậu đang ở đâu.
(…Mình sai quá sai rồi.)
Leonis tự lẩm bẩm che bai chính mình.
(Chí ít thì mình nên mua cổ một món quá xin lỗi vậy.)
“Nè nè nhìn kìa…”
Millet đứng bật dậy sau khi nhấm nháp xong xiên cá nướng của mình.
Cô chỉ tay về phía trên quảng trường, nơi một nhóm các Thánh Kiếm Sĩ đang tổ chức một buổi biểu diễn trước công chúng.
“Đi xem thôi nào!”
Millet kéo tay Linze rồi chạy thẳng về phía quảng trường.
“Nè, chờ đã…!”
Tessera nhanh chóng đứng dậy.
“Ah, em xin lỗi, em phải đuổi theo chúng đây…”
“Cứ đi đi,”
Leonis gật đầu đồng ý.
“Anh sẽ ở lại thăm quan vài cửa hàng cho đến khi mấy đứa quay lại.”
“Vậy gặp anh sau ạ!”
Tessera cúi đầu trước Leonis và tức tốc đuổi theo hai đứa em của mình.
Leonis dõi theo bóng lưng vội vã rời đi kia trước khi thì thầm niệm chú.
“Trỗi dậy đi, hỡi thuộc hạ bóng đêm của ta.”
Một làn sương đen ngầu bất giác xuất hiện và lặng lẽ bám lấy Tessera.
Đây là ma pháp bậc 3 . Leonis ra lệnh cho <Hắc Quỷ> bám theo Tessera.
Những con quỷ tương đối mạnh mẽ này thường được đặt tại trung tâm các mê cung dưới lòng đất.
Hy vọng là nó sẽ giữ an toàn cho Tessera cùng 2 đứa trẻ kia khỏi bất kì kẻ khả nghi nào dám động vào họ.
(…Mình có đang bao bọc chúng quá mức chăng?)
Leonis tự hỏi trong khi vươn người đứng dậy.
***
Giờ chỉ còn một mình, Leonis bắt đầu lên đường tìm kiếm một món quà tặng cho thân quyến của mình.
Xúi quẩy thay, khả năng chọn quà của cậu tệ đến đáng sợ.
Lúc trước, để bày tỏ lòng biết ơn của mình, cậu đã từng tặng Shirley loại dao găm cao cấp nhất dành cho sát thủ, Hồ Điệp Tử Đao Refisca.
Bất ngờ thay, món quá cậu tặng chỉ nhận lại sự tức giận của cô hầu gái.
“Ma vương-sama chả hiểu cái gì sất!”
Cô phàn nàn với cậu.
Kể cả vậy, con dao găm đó lại sở hữu nguyền lực vô cùng mạnh mẽ, thành thử Shirley vẫn thường xuyên sử dụng nó.
Leonis đi loanh quanh trước khi dừng chân tại một quầy hàng được quản lí bởi một ông cụ đang hút tẩu.
Một quầy hàng bán đồ trang sức bằng bạc.
“Có thể cho cháu xem hàng không?”
Leonis hỏi ông cụ.
“Ư?”
Ông ta mở một bên mắt ra.
Ban đầu ông có vẻ thất vọng khi nhìn thấy một đứa trẻ, tuy nhiên sau khi nhận ra đồng phục của Học Viện Thánh Kiếm Leonis mang trên mình, ông nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.
“À, xin chào. Cậu đang tìm thứ gì à?”
Leonis cúi xuống, xem xét từng món đồ được trình bày trên tấm thảm.
Trên đó có nhẫn, khuyên tai, vòng tay và một số món đồ trang sức khác mà con gái thích vận.
(Làm bằng bạc hết à… Chẳng thấy Mithril đâu.)
Leonis kích hoạt để thẩm định đống trang sức, đồng thời một vài chiếc nhẫn cũng phát sáng trong tầm nhìn của cậu.
Dĩ nhiên đây không phải đôi thật sự, song một hiệu ứng nhân tạo đã được truyền vào đôi mắt bình thường của cậu thông qua ma pháp.
Leonis nhặt lấy một chiếc vòng tay sáng lấp lánh trong tầm nhìn được nâng cao của cậu.
“Lão có thể cho cháu biết món đồ này có gì đặc biệt không?”
“Người trẻ như cậu sở hữu một cái nhìn tương đối sáng suốt nhỉ? Thứ cậu đang cầm được tạo ra bởi Elf trong đặc khu đấy.”
“Oh, vậy à… Chờ đã, lão vừa nói ‘Elf’ ư?”
Leonis hỏi ngược lại.
“Trong thành phố này tồn tại Elf sao?”
“Cậu chưa từng thấy Elf bao giờ à?”
Người đàn ông già nhìn cậu với biểu cảm mơ hồ.
“À, không, cháu là trẻ tị nạn mới đến thành phố này lần đầu ấy mà…”
Leonis đưa ra một lời nói dối mập mờ.
“Trẻ tị nạn à… tôi hiểu rồi.”
(… Vậy là không chỉ có tinh linh, cả Elf vẫn còn tồn tại sao.)
là một chủng tộc hình người sở hữu trí tuệ cực cao với ma lực to lớn, giúp họ có khả năng sử dụng những ma pháp vô cùng mạnh mẽ.
Elf của Rừng Tinh Linh từng tôn thờ Cây Thánh và chiến đấu chống lại Binh Đoàn Bất Tử của Leonis, tuy nhiên, các hắc Elf của Khu Rừng Bóng Đêm cũng đã từng một thời là đồng minh của cậu.
“Chà, cậu sẽ tìm thấy vô vàn các Á nhân sinh sống trong khu vực sáu, một 'Đặc khu bảo hộ Á nhân' đấy,”
Leonis tra hỏi thêm về lịch sử của các Á nhân.
64 năm về trước, các Á nhân đã bị đẩy đến bờ vực tuyệt diệt bởi cuộc xâm lăng của .
Không chỉ có Elf, Á nhân mà còn bao gồm Lang nhân, Sư tử nhân, cùng các chủng tộc Thú nhân và Người lùn.
Các Á nhân không có khả năng triệu hồi Thánh Kiếm để chiến đấu với , chính vì vậy, rất nhiều chủng tộc trong số họ không còn lựa chọn nào khác ngoài gia nhập Dự án thống nhất nhân loại và di cư vào các Đô thị chiến thuật.
“Tuy nhiên, điều đó cũng mang đến không ít xích mích giữa các chủng tộc. Ta có nghe nói tại Đế đô xảy ra kha khá vụ khủng bố do các tổ chức cực đoạn gây ra…”
(Cả nghìn năm chả thay đổi là mấy nhỉ?)
Leonis buồn bã suy ngẫm.
Ngay cả khi phải chống lại một kẻ thù chung đe dọa đến bọn họ, con người trên thế gian này vẫn không ngừng đâm đầu vào các cuộc nội chiến.
Hồi Leonis chiến đầu với Vương quốc loài người, cậu cũng từng lợi dụng tính thiếu đoàn kết này để chia cắt và chinh phục chúng.
Leonis chọn lấy một phụ kiện nhỏ, làm bằng bạc hình mèo, trả thêm một ít tiền như một lời cảm ơn cho đống thông tin cậu có được.
Lyseria không phải kiểu con gái thích ăn diện, song trong phòng cô lại có rất nhiều những phụ kiện với thiết kế kiểu con mèo.
Vì thế, một món đồ như vầy sẽ thích hợp hơn một chiếc vòng tay.
Mặc dù bản thân món đồ không bị bỏ bùa theo bất kì cách nào, Leonis có thể niệm một số loại ma pháp chết chóc lên nó nếu cậu thực sự cần.
Có lẽ là bất khả thi để biến nó trở thành vật phẩm cấp <Truyền thuyết> hay <Huyền thoại>, tuy nhiên, chí ít thì cậu có thể biến nó thành một lá bùa hộ mệnh cấp .
(Cơ mà ngạc nhiên thật, không ngờ Elf vẫn sống sót sau ngần ấy thời gian…)
Miễn là sở hữu tuổi thọ cao như Elf, Leonis cho rằng bất kì thực thể nào còn sống cho đến giờ vẫn còn ghi nhớ thời kì hoàng kim của cậu.
Dù thế, việc thử tra hỏi những gì họ biết cũng không phải vô ích.
(Chắc mình nên đi tìm Khu Rừng Bóng Đêm thôi.)
Bề ngoài thì, có vẻ đa phần các Á nhân đang dần hòa nhập với đế chế con người, dẫu vậy, Leonis không thể tưởng tượng được chủng tộc Hắc Elf kiêu hãnh và ngạo mạn lại chịu khuất phục trước loài người.
Nếu linh cảm của cậu là chính xác, bọn họ chắc hẳn đã gây dựng được một số lượng lớn của cải phục vụ cho lực lượng của mình.
(Với hình dạng này thì sẽ khá khó khăn để đàm phán đây. Có lẽ mình nên để Braccus lo vụ đó…)
Trong khi vừa suy nghĩ cân nhắc lựa chọn vừa rồi Leonis vừa đi tìm Tessera, đột nhiên…
(Chẳng phải đó là…?)
Mắt cậu bắt gặp bóng hình của một cô gái quen thuộc đang bị một đám đông vây quanh.
Đó là Regina Mercedes, một cô gái với mái tóc ánh vàng óng buộc 2 bên và trên người là bộ đồng phục của học viện.
Đứng kế bên cô là 2 cậu trai, cả hai đều mặc trên mình đồng phục của học viện.
Họ hình như đang tranh cãi về điều gì đó.
(Cổ làm gì ở đây nhỉ?)
Leonis thầm thắc mắc. Sử dụng vóc dáng nhỏ nhắn và nam tính của mình để lách qua đám đông, cậu cuối cùng cũng tiếp cận nhóm người kia.
“Làm ơn buông tôi ra,”
Regina cố nài với vẻ khó chịu trông thấy.
“Thôi nào cô em, em cũng không muốn phải cô đơn đâu đúng chứ? Ta đi chơi nhé,”
Một tên trong số đó nói vậy trong khi khoác vai Regina.
“Không!”
Regina vung tay gạt phăng cánh tay cậu ta ra.
(Hmph, chúng đang cố gắng tán tỉnh cổ à.)
Khách quan mà nói, Regina Mercedes sở hữu một vẻ đẹp gần như không ai sánh bằng.
Lyseria tuy cũng rất xinh đẹp nhưng khí chất cô tỏa ra lại có đôi chút lạnh lùng, nó khá khác biệt so với tính cách thực của cô ấy.
Ngược lại, Regina trông dễ gần hơn đáng kể, vô tư và thân thiện với mọi người.
Một cô gái như cô ấy mà đi dạo một mình ở một nơi đông người như vậy nhất định sẽ thu hút những sự chú ý không đáng có.
(Mà cũng chẳng liên quan đến mình…)
Leonis toan bỏ đi thì đột nhiên cậu lại đứng yên tại chỗ.
Cậu cảm thấy mắc nợ Regina vì đã giúp cậu hồi ở thư viện sáng nay.
Nợ mà không trả sẽ bôi nhọ phẩm chất của Ma Vương Bất Tử Leonis mất.
“Này anh gì đó ơi, mấy anh đang làm gì thế?”
Leonis hỏi với tông giọng ngây thơ khi cậu từ từ tiếp cận 3 người bọn họ.
“… Em đấy à cậu bé?!”
Đôi mắt màu ngọc bích của cô mở to ra vì ngạc nhiên.
“Hể? Nó mặc đồng phục học viên này mày…?”
Một trong hai tên trai hoài nghi săm soi cậu.
“À, tao có nghe về nó rồi. Nó là cái thằng nhóc mà ‘Tiểu Công Chúa bất tài’ kia nhặt được đấy,”
Tên còn lại nói một cách chế diễu.
‘Tiểu Công Chúa bất tài’ chắc hẳn là đang ám chỉ Lyseria.
Rõ ràng là tin cô thức tỉnh sức mạnh Thánh Kiếm vẫn chưa được truyền đi rộng rãi.
(Quả là một sự sỉ nhục khi dám xúc phạm thân quyến yêu thích trước mặt Ma Vương Bất Tử ta đây…)
“Nghe này oắt con, bọn anh chuẩn bị đi chơi với bé này, phiền nhóc phắn đi chút được không?”
“Cái gì?! Không phải vậy! Đừng có mà bịa đặt lung tung!”
Regina nói như muốn phỉ nhổ.
“Xin lỗi nhưng tôi là người hộ tống cô ấy…,”
Leonis nói rồi nhìn vào hai tên kia.
“ Xin lỗi, cơ mà hai anh có thể biến cho khuất mắt tôi không?”
“… Mày nói cái đếch gì cơ thằng ranh con này?!”
Khuôn mặt bọn chúng tràn ngập sự giận dữ.
Bỗng nhiên, biểu cảm của chúng cứng đờ lại như bị đóng băng ngay khoảnh khắc tiếp theo.
“…Ah, aaah, ahhhhh…! Aaah!”
“-C-Cái…” Thằng này nó là cái éo gì thế…?!”
Cả hai bắt đầu run bần bật, những vết bẩn lớn ướt sũng bắt đầu lan ra khắp quần chúng.
“…Sao thế?”
Leonis thì thầm hỏi.
“E-Éc!”
“Q-q-quái vật…!”
Cả hai cất tiếng kêu gào thảm thiết, chạy bán sống bán chết khỏi quảng trường.
(Hmm. Mình chỉ thử dọa chúng nó một tí thôi mà.)
Leonis đã vô thức tỏa ra một lượng nhỏ <Hào Quang Chết Chóc>.
Dòng năng lượng trú ngụ bên trong Ma Vương Bất Tử này có khả năng gây ra một số loại bệnh tật tùy theo mức độ tiếp xúc.
Các ảnh hưởng bao gồm hoảng sợ, hoang mang, tê liệt, hóa đá hay thậm chí là cả cái chết tức thì.
Mới chỉ tiếp xúc một phần nhỏ của lớp hào quang đó thôi cũng đã khiến mấy tên con trai phiền phức kia rơi vào trạng thái hoảng sợ nhất thời rồi.
(Hãy biết ơn vì ta là một vị Ma Vương Bất Tử nhân từ đi.)
Leonis thầm nghĩ vậy trong khi nhìn theo hai tên con trai vừa mới làm phiền Regina chạy thục mạng khỏi quảng trường.
Nếu đó mà là những vị Ma Vương Bất Tử khác thì hai cậu trai kia đã hoàn toàn bay hơi khỏi thế giới rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ lí do lớn nhất Leonis không xóa xổ chúng là bởi cậu cảm thấy làm vậy chỉ tổ tốn năng lượng mà thôi.
“Ưm, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Regina bối rối hỏi.
“Ai biết?
Leonis giả ngu, mặc dù Regina có vẻ không được thuyết phục cho lắm.
“Dù sao thì, em làm gì ở đây thế?”
“Thì, chị thấy đấy…”
Leonis tường thuật lại chi tiết lí do cậu đến lễ diễu hành.
“Hmm, em dẫn một cô bé từ cô nhi viện đến đây phỏng? Mọi việc tiến triển thuận lợi chứ.”
Regina chọc vào mà cậu.
“Đừng có chọc em nữa,”
Leonis gắt gỏng kêu lên.
“Tiểu thư lo cho em lắm đó, em biết không?.”
“…Em biết em biết.”
Leonis nhún vai đáp lại.
“Vậy còn chị đang làm gì ở đây vậy?”
Leonis cảm thấy thật kì lạ khi Regina đến đây một mình.
“…Aahhh, t-thật ra, em thấy đấy…,”
Regina bắt đầu ngoảnh mặt lảng tránh câu hỏi.
“Nè, hay để chị mua em ít kẹo nhá? Hay em muốn xoa ngực chị cũng được?”
(…Rõ ràng là đang lảng tránh câu hỏi mà! Một cách trắng trợn luôn chứ!)
Sau cuộc trò chuyện đó, Regina mua cho Leonis ít kem từ một quầy hàng.
Đó là loại kem co giãn mà Shirley đã nhắc tới trong báo cáo lần trước.
Nhiệm vụ mà cậu giao phó cho cô hầu gái là điều tra thành phố, tuy nhiên phân nửa bài báo cáo của cô ấy đã kết thúc mà chỉ đề cập đến đồ ăn.
Nghĩ đến Shirley, Leonis quyết định mua cho cô một loại bánh đô nớt dài và nhỏ gọn tên Churro.
Cô đã trung thành phục vụ cậu suốt cả nghìn năm qua, vì thế mà phần thưởng này âu cũng là xứng đáng với cô.
Cậu niệm một thần chú cố địch lên chiếc bánh để nó không bị cứng rồi giữ nó an toàn trong bóng của mình.
“Em còn muốn ăn gì nữa không?”
“Không, thật ra cũng gần đến giờ em hội nhóm với Tessera cùng mọi người rồi…”
Và đó cũng là lúc điều đó diễn ra.
Cùng một lúc, tiếng kèn của dàn hợp xướng vang lên bao trùm cả không gian. Regina ngước nhìn về phía boong tàu Hyperion.
Một cô gái từ từ bước ra cùng đội Vệ binh Hoàng Gia.
Cô diện một chiếc váy trắng tinh khôi sáng lung linh dưới ánh mặt trời. Mái tóc ánh vàng của cô được cột lại phía sau đầu.
Mặc dù nhìn cô cũng chỉ lớn hơn Leonis tầm một đến hai tuổi, song thật rõ ràng, ngay cả ở khoảng cách xa, cô vẫn sở hữu một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“…Ôi thôi nhanh lên nào!”
Một đám đông đã tụ tập tại quảng trường, và vì chỉ sở hữa chiều cao khiêm tốn, Regina phải liên tục nhảy lên nhảy xuống để nhìn rõ boong tàu.
Đôi tóc buộc hai bên cùng bộ ngực lớn cũng nảy lên nảy xuống theo cô, buộc Leonis phải khó xử ngoảnh mặt đi.
“Vậy đó là Đệ Tứ Công Chúa của Đế Quốc phỏng?”
“Ừm, đó chính là Công Chúa Artilia Ray Ortilise. Người là một nhà cải cách hàng đầu trong Hoàng Tộc. Tuy mới chỉ có 12 tuổi, song người lại rất đáng tin cậy và chăm chỉ.”
Mô tả của Regina nghe khá giống như đang khoe khoang. Kì lạ thay, cô chợt nắm chặt tay mình.
“Có vẻ chị rất am hiểu về chủ đề này nhỉ?”
“K-Không, không phải thế đâu,”
Trong khi vừa phủ nhận, khuôn mặt Regina bỗng nhiên ửng đỏ.
“Nó chỉ là, ờ, kiến thức phổ thông thôi. Đúng vậy, ai ai cũng biết điều ấy mà…”
Cô sau đó quay lại nhìn chằm chằm về phía boong tàu Hyperion.
Khi cô Công Chúa vẫy tay chào đám đông phía trước, Regina cũng đáp lại cái vẫy tay đó.
“C-Cô ấy dễ thương quá đi…,”
Regina thầm thì với một tiếng thở dài.
“Công nhận,”
(Chị cũng dễ thương chả kém đâu.)
Leonis thầm nghĩ, mặc dù cậu quyết định tốt nhất là nên giữ cái suy nghĩ cho riêng mình.
Cái cách Regina nhìn cô Công Chúa 12 tuổi đó cảm tưởng như…
Altiria hơi vén tà váy lên và cúi đầu chào trước niềm hân hoan của đám đông bên dưới.
“Chúc tất cả mọi người một ngày tốt lành,”
Không lâu sau khi cô cất lời…
“…?”
Leonis lập tức cảm nhận được điều bất thường.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, không gian dường như đang phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Đó là một sự hiện diện hỗn loạn, cảm tưởng như đã quá đỗi quen thuộc với Chúa Tể Hăc Ám.
(Răc, rắc…)
Âm thanh của những tiếng rạn nứt dần lan rộng qua thực tại vang lên như một dàn hợp xướng xung quang họ.
Regina rõ ràng cũng đã để ý đến nó, vội vàng nhìn sang Leonis.
“Regina-san…”
“Chị biết rồi!”
Cô lo lắng đáp lại.
(Rắc, rắăăăăăăc!)
Vô số những vết rách vô định mở ra.
Hàng đống các thực thể biến dạng xé toạc các nếp gấp trên không gian, không ngoài dự đoán, một lớp chướng khí được thải ra nuốt chửng lấy quảng trường.
“Aaaaaaaaaah!”
Những tiếng thét bắt đầu vang lên.
***
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Công Chúa Artilia la lên trên boong tàu Hyperion.
Vô số các vết nứt được tạo thành trên không gian xung quanh cùng âm thanh tựa tiếng kính vỡ.
Một loại hiện tượng tương tự đã từng được trông thấy qua thành phố này vào sự kiện Đại Xâm Lăng- sự xuất hiện của đám .
Những chiếc xúc tu vung vẩy qua làn khói hôi thối rỉ ra từ các vết nứt trong không gian.
Dĩ nhiên Artilia biết rằng đó chính là dấu hiệu cho cuộc xâm lăng của , dù thế, đây lại là lần đầu tiên cô Công Chúa 12 tuổi được tận mắt chứng kiến những thực thể này.
“Chúng chính là… Void…!”
“Ngoài này nguy hiểm lắm. Điện Hạ hãy mau chóng rút vào trong tàu đi ạ!”
Thánh Kiếm Sĩ thuộc đội Vệ binh Hoàng Gia vây quanh công chúa nhằm bảo vệ cô.
tuy mới chỉ xuất hiện trong thành phố, song vẫn có nguy cơ Hyperion bị tấn công.
“Ta hiểu rồi.”
Cô công chúa gật đầu rồi hướng mắt về quảng trường.
Tất thảy mọi người lúc nãy mới còn hân hoan chào đón cô giờ đã rơi vào trạng thái hoảng loạn. Một vài người còn sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ.
“Còn các hầm chú ẩn dưới lòng đất thì sao?”
Một Vệ binh Hoàng Gia bắt đầu giải thích.
“Sự kiện Đại Xâm Lăng vừa rồi đã phá hủy không ít các hầm chú ẩn, cơ mà—”
“Vậy mau chóng sơ tán người dân vào trong tàu ngay lập tức,”
Artilia kiên quyết cắt lời người vệ binh.
Không còn nơi nào an toàn hơn bản thân Hyperion, một chiến hạm chuyên dụng chống cả.
“T-Thưa Điện Hạ…”
Một người vệ binh khác cố gắng xác minh lại.
“Làm ơn nhanh lên!”
Artilia khẩn nài người của mình.
“Đã rõ thưa Điện Hạ. Chúng thần sẽ mở cửa nhà chứa máy bay ngay bây giờ,”
Người đội trưởng Đội Kị Sĩ liền tuyên bố rồi lớn tiếng ra lệnh thông qua thiết bị liên lạc.
“Lối này thưa Điện Hạ. Qua bên đây ạ…”
“Được rồi,”
“Các Kị Sĩ của đội Vệ binh Hoàng Gia sẽ hộ tống Công Chúa Điện Hạ chạy thoát. Đơn vị thứ nhất có nhiệm vụ hộ tống người dân. Đơn vị thứ ba và thứ tư hãy triển khai lực lượng và tiêu diệt bè lũ quái vật!”
Artilia bắt đầu bỏ chạy bên cạnh các vệ sĩ của mình.
(Bang, bang, bang!)
Những tiếng bắn phá vang lên làm rung chuyển cả không gian.
Những tia sáng nhấp nháy nở rộ trên bầu trời, thổi bay đám bợt chợt xuất hiện.
(…Ai vậy?)
Altiria quay lại để mò mẫm nơi những phát súng kia vang lên.
Trên đỉnh của một tòa nhà trên quảng trường là một cô gái với mái tóc vàng óng được buộc hai bên đang tung bay trong gió.
Cô tiêu diệt những con xuất hiện trên mặt đất. Không ai khác, cô chính một trong những Thánh Kiếm Sĩ của Học Viện Thánh Kiếm.
Bóng hình của cô gái dũng cảm kia đã để lại một ấn tượng khó phai lên Artilia.
***
Tiếng gào thét vang vọng trên khắp các nẻo đường ngã rẽ.
Người dân thì điên cuồng chạy thục mạng để tự cứu lấy bản thân.
Bởi sự kiện Đại Xâm Lăng mới xảy ra vỏn vẹn vài ngày trước, phản ứng như vầy âu cũng là dễ hiễu.
(Có 12… không 13 con Void cỡ nhỏ. Số lượng bọn chúng đang ngày một gia tăng…)
Leonis vẫn không chút lo lắng mà bình tĩnh phân tích tình tình.
Các vết nứt trong không gian không chỉ hình thành trong quảng trường mà còn ở xung quanh con tàu.
Đám sở hữu những chiếc xúc tu kinh tởm và khoác lên mình lớp khói xám lấp ló qua các lỗ hổng.
(Trông chúng khá giống đám Quỷ Biển…)
Đám kia vẫn giữ lại một vài điểm tương đồng với những sinh vật Leonis từng biết trong thời đại của mình.
Tuy không hẳn là thông thái, song nếu buộc phải gọi lũ lắm tay lắm chân này một cái tên, cậu sẽ gọi chúng là .
“… Thánh Kiếm Kích Hoạt— Long Hống !”
Nhanh chóng nắm bắt tình tình, Regina triệu hồi Thánh Kiếm dạng đại bác trên vai mình.
“Ta sẽ thổi bay các ngươi thành từng mảnh!”
(Bang! Bang!)
Cô lập tức khai hỏa, giải phóng những quả cầu lửa bốc cháy rừng rực thiêu rụi 2 con thành tro bụi.
“Lũ quái vật này thuộc cấp Quỷ Biển đó!”
Regina vừa gọi Leonis vừa lau đi những giọt mổ hồi lăn tăn trên trán.
“Chúng từng được trông thấy tại vùng biển phía Bắc, gần Yonheim, Đô thị chiến thuật số 5! Nghe này cậu bé, chỗ này để chị lo. Em mau đi giúp sơ tản người dân đi.”
Với tấm lưng quay về phía Leonis, Regina nhìn chằm chằm vào những lỗ hổng, cô càng nói thêm thì đám chui ra từ những lỗ hổng đó lại càng một nhiều.
Do không biết được sức mạnh tiềm ẩn của Leonis, kế hoạch của Regina đơn giản là tự mình câu kéo cả đội quân xâm lược hùng hậu nhằm tạo cơ hội cho Leonis trốn thoát.
Tuy ma pháp Leonis có thể dễ dàng thiêu rụi đám kia thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, nhưng cậu không thể để một số lượng lớn đám đông người dân chứng kiến sức mạnh của cậu được.
Trên hết, cậu cũng đang lo lắng về Tessera và hai đứa trẻ còn lại.
Đám trẻ của cô nhi viện Phrenia là những đối tượng nằm dưới sự bảo hộ của Leonis, chỉ sau mỗi thân quyến của cậu.
“Em hiểu rồi. Vậy cẩn thận nhé, Regina-san!”
“Em cũng vậy”
Regina đáp lại với tông giọng phấn khởi, có lẽ cô chỉ hy vọng là nó sẽ trấn an được Leonis mà thôi.
(Bang! Bang! Bang!)
Tiếng đại bác liên tục vang lên khiến cả không gian như rung chuyển.
Leonis triệu hồi <Quyền Trượng Tội Lỗi> từ bóng của mình.
(Một lớp lá chắn ma lực cùng khả năng tăng độ chính xác. Nhiêu đó chắc đủ rồi.)
Lợi dụng lúc Regina không để ý, Leonis niệm lên người cô nhiều thần chú hỗ trợ nhất có thể rồi phóng một mạch về quảng trường.
Cậu vừa phóng đi như bay vừa niệm thêm ma pháp <Trường Trọng Lực>, nhanh chóng cậu tìm thấy Tessera, Millet và Linze.
Đám trẻ may vẫn an toàn, Leonis phải khen ngợi sự nhanh trí của chúng.
Mặc dù cũng hoảng loạn chạy trốn như những người khác trong đám đông rồi bị mắc kẹt lại cả đám, song chúng lại biết đường trốn trong bóng của một tòa nhà.
“Mấy đứa ổn chứ?”
Leonis hỏi ba đứa trẻ ngay khi cậu đến gần chúng.
“Leo nii-san…”
Tessera tuy còn sợ hãi nhưng vẫn ngẩng mặt lên gật đầu xác nhận với cậu.
Millet cùng Linze thì ngồi xích lại gần nhau run cầm cập.
“Cố gắng bình tâm lại rồi đưa hai em ý tránh xa chỗ này mau.”
“V-Vâng!”
Tessera nhẹ nhàng siết chặt bàn tay rồi gật đầu lần nữa.
Leonis đã để lại một con <Hắc Quỷ> đi theo bảo vệ và giữ an toàn cho tụi nhỏ.
Thật không may, cậu bỗng nghe thấy âm thanh rạn nứt đằng sau mình.
Một vết nứt nữa lại hình thành trong không gian.
“Farga!”
Leonis quay người lại rồi giải phóng một ma pháp bộc phá thiêu rụi con thành tro bụi.
Millet và Linze sợ hãi bỏ chạy khi nghe thấy âm vang của vụ nổ.
“Lối này!”
Tessera nắm lấy tay hai đứa em rồi kéo chúng đi.
(Két, rắăăăăăc…)
(Giờ thì gì đây?)
Leonis thầm thắc mắc.
Một khe nứt khổng lồ cắt ngang thảm trời trong xanh.
***
(Rắc, kéeeeeeet, đùnggggg…!)
Một thực thể đang vặn vẹo vết nứt lớn từ bên trong và bắt đầu ló ra.
Đó là một cá thể khổng lồ trông giống loài ốc anh vũ với những chiếc càng tay to tổ chả cùng vô số các xúc tu đang vung vẩy.
Chiều dài của nó phải bằng phân nửa tổng chiều dài các con tàu chiến neo đậu ngoài bến cảng.
“… Nó là một con Kraken chăng? Không, đúng hơn thì là một con cua khổng lồ?”
Leonis thầm suy luận.
Cậu chưa từng được chứng kiến một sinh vật như vậy trước đây, song ‘Đại pháp đài biển sâu’ đã từng là lãnh thổ của Rivaiz Deep Sea.
Lượng kiến thức về quái vật dưới nước của Leonis vẫn còn rất hạn chế.
(Biết đâu trong quá khứ đã từng tồn tại loài quái vật này…)
Con khổng lồ vừa di chuyển về phía trước vừa giải phóng ra chướng khí, đồng thời vung những chiếc càng khổng lồ của nó lên các tòa nhà trên đường đi.
(Booooom!)
Âm thanh ầm ầm vang dội khi những công trình kiến trúc dần sụp đổ và vỡ vụn thành những đám mây bụi mịn cùng mảnh vỡ, hình thành lên cả một ngọn núi đổ nát.
(Bang! Bang! Bang!)
Từ trong một đám mấy bụi, Regina liên tục giáng những khối bom đầy mạnh mẽ lên kẻ thù.
Thật không may, tuy hỏa lực của cô có thể dễ dàng thiêu rụi đám cấp , song những đợt súng của cô lại nhanh chóng bị lớp vỏ cứng cáp của con quái vật kia đẩy lùi.
(Một ma pháp bậc 3 thì đừng hòng tiêu diệt con quái vật cỡ này.)
Leonis lãnh đạm kết luận.
Với cơ thể hiện tại, lượng ma lực Leonis sở hữu là quá khiêm tốn so với lượng cậu sở hữu trong thời kì hoàng kim của mình.
Dĩ nhiên là nếu cậu sử dụng một ma pháp bậc 9 hoặc cao hơn- với lượng sức mạnh có thể được coi như tương đương với cấp <Chiến thuật>- cậu hoàn toàn có thể thổi bay con , kể cả lớp khiên ngoài của nó.
Rắc rối ở chỗ việc đó sẽ vô tình tiết lộ thân phận Ma Vương Bất Tử của cậu trước sự chứng kiến của quân đội Đế Quốc.
(Chứ đừng nói đến cả việc triệu hồi Ma Kiếm.)
Leonis trầm ngâm suy nghĩ với cây <Quyền Trượng Tôi Lỗi> siết chặt trong tay.
Leonis hiện tại không thể hoàn toàn khống chế Ma Kiếm của mình, <Dáinsleif>.
Nếu không thể kìm hãm nổi sức mạnh của nó, cả bến cảng sẽ hoàn toàn bị xóa xổ.
“Đơn vị thứ hai mau bao vây mục tiêu lớn đằng kia!”
“Các đơn vị khác hãy ưu tiên sơ tản người dân!”
Một đơn vị Thánh Kiếm Sĩ ra trận và bao vây con quá cỡ.
Đó là những Kị Sĩ của Đế Quốc, họ bắt đầu triển khai lực lượng một cách có tổ chức.
Tuy nhiên, kể cả có áp đảo về mặt quân số, đảm bảo nội việc quật ngã được con siêu to siêu khổng lồ này thôi cũng đã chẳng phải nhiệm vụ đơn giản rồi.
Leonis hướng ánh mắt về phái bến cảng.
Rất nhiều người đang nhanh chóng tiến vào vào Hyperion.
Các Kị sĩ tuy có thể thoải mái đánh bại cấp <Quỷ biển>, song nếu con khổng lồ kia chuyển sự chú ý của mình về phía những người đang chạy trốn, chắc chắn lượng thương vong sẽ là vô số kể.
Lưỡi thanh Ma Kiếm đang được phong ấn trong cây quyền trượng khẽ rung.
Sau khi đánh bại một trong <Sáu Anh Hùng> Arakael, Leonis đã tuyên bố Đô thị chiến thuật số 7 là một phần vương quốc của cậu, tương tự như Vương Quốc Bóng Đêm.
Một vị Ma Vương Bóng Đêm không thể để mặc người dân vô tội của vương quốc mình cứ thế chết đi được.
<Dáinsleif>, thanh Ma Kiếm <Nữ Thần Nổi Loạn> đã ban cho cậu, cũng không thể dung thứ cho hành động đó.
“Regina-san,”
Leonis ra hiệu cho Regina.
“…Hể? Cậu bé, em đó hả?”
Leonis sử dụng ma pháp <Thần giao cách cảm> để truyền giọng nói của cậu đến thiết bị liên lạc của Regina.
Mặc cho bị sóng gây nhiễu con tạo ra làm nhiễu âm thanh, giọng nói của cậu vẫn chạm đến Regina.
“Em sẽ kìm hãm con quái vật này. Việc chị cần làm là bắn vào những vị trí không vỏ của nó bằng tất cả mọi thứ chị có.”
“Chính xác thì em định cản nó kiểu gì?”
“Cứ để em lo.”
Regina im lặng trong thoáng chốc.
“-Rõ rồi. Hỏa lực tối đa phải chứ?”
Cô cuối cùng cũng đáp lại.
Leonis nhảy lên không trung bằng ma pháp và đáp xuống mái của một phân xưởng vũ khí.
Cậu kích hoạt rồi sử dụng ma pháp <Định vị yếu điểm> nhằm truy vết cấu trúc trong toà nhà rặn nứt nằm ngay cạnh con khổng lồ.
“Một, hai, ba… Hmm, chỉ việc đánh sập tám vị trí kia là đủ.”
Leonis triệu hồi 8 quả cầu ánh sáng từ đỉnh cây quyền trượng.
Những quả cầu này là một dạng cải tiến của ma pháp bậc hai .
Cậu vung cây quyền trượng xuống, bắn mỗi quả cầu vào mỗi điểm chịu áp lực của tòa nhà.
“Đùng!”
Tám ma pháp bộc phá kích hoạt đồng thời.
(Ka-boooom!)
Ma pháp của Leonis đã hoàn tất chủ ý của cậu, khiến tòa nhà to đùng đổ sập về phía con khổng lồ.
(Một đòn tấn công vật lí lợi dụng một áp lực cực đại. Kẻ cả lớp vỏ cứng cáp đó cũng không thể chịu nổi một áp lực mạnh tới vậy được.)
Nhận thấy tòa kiến trúc đang sụp đổ, những Thánh Kiếm Sĩ gần đó nhanh chóng rút lui.
(Chúng có ra sao cũng kệ vậy, dù gì cũng nào phải cư dân vương quốc.)
Con siêu to khổng lồ bị đè bẹp bên dưới tòa nhà theo đúng kế hoạch, quằn quại bên dưới sức nặng của đống đổ nát.
“Nhận lấy này! Drag Blast!”
Với một tiếng ầm gầm vang, Regina giải phóng phát bắn mạnh mẽ nhất mà cô có thể nạp được.
Thật không may…
“Graaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Con rống lên, một tia sáng nhấp nhoáng tích tụ trong khoang miệng đầy những xúc tu của nó.
(Cái gì?!)
Một tia lửa phóng ra từ miệng con quái vật, nuốt chửng viên đạn bộc phá của Regina rồi khoét một lỗ to ngay giữa trung tâm tòa nhà cô đang đứng.
“Regina-san!”
Tòa kiến trúc lập tức bắt đầu sụp đổ, trung tâm tòa nhà cũng dần tan chảy do sức nóng của phát bắn vừa xuyên qua nó. Hụt chân, Regina rơi xuống từ độ cao năm chục mét.
(Kịp không đây?!)
Leonis nhắm cây trượng của mình về phía Regina và nhanh chóng bắt đầu niệm ma pháp <Kiểm soát trọng lực>.
Ngay khoảnh khắc đó, một phương tiện nhỏ bỗng lao vào cơn mưa đổ nát hòa lẫn bụi mịn.
(Gì vậy?)
Mái tóc bạch kim tung bay trong gió. Cô gái đang điểu khiển chiếc xe đột đạp lên nó rồi bật nhảy.
Cỗ máy bị bỏ lại song vẫn tiếp tục tự di chuyển về phía trước, thổi những tia lửa vào không trung.
Bay lên không trung, cô gái với mái tóc bạch kim ôm chầm lấy Regina trong vòng tay.
Phương tiện bị bỏ lại va vào đống đổ nát rồi nổ tung.
Người vừa đáp xuống mặt đất cùng Regina trong vòng tay không ai khác chính là Lyseria, thân quyến của Leonis. Sau đó cô từ từ đặt Regina xuống.
“Phìu, nguy hiểm thật đấy…”
“Aaaa, Tiểu thư Seria làm gì ở đây vậy?!”
Leonis bỗng nghe thấy đoạn trò chuyện qua thiết bị liên lạc của Regina.
“Ờm… Leo-kun nói ẻm đang ở đây, cho nên…”
Chỉ khi đó Leonis mới chợt nhớ ra cậu có gửi cho Lyseria một đoạn tin nhắn miêu tả như vậy.
“… Whoa. Chị có hơi bao bọc ẻm quá mức rồi đó.”
“C-Chị không… M-Mà chờ chút, tạm quên chuyện đó đã!”
Leonis quay lại nhìn xuống con khổng lồ.
“Raaaaaaaaaaa…!”
Con quái vật đã tự giải thoát bản thân khỏi tòa nhà và giờ đang bò lên nó.
(Không ngờ một cá thể Ốc tinh vân lại có thể sở hữu từng ấy sức mạnh…)
Leonis tặc lưỡi.
Tia sáng con quái vật khổng lồ giải phóng không phải là một dạng ma pháp. Đó đơn giản là khả năng độc nhất vô nhị của riêng nó, cũng tương tự đòn tấn công bằng hơi thở của loài rồng.
“Seria-sama, em sẽ bắn thêm một quả với tối đa năng lượng. Phiền chị câu em chút thời gian để nạp đầy năng lượng với.”
“Chị hiểu rồi. <Huyết Kiếm>- kích hoạt!”
Những hạt sáng li ti dần tích tụ trong tay Lyseria, một thanh Thánh Kiếm dần hiện ra cùng hào quang lấp lánh ánh bạc.
***
Kraka-booooooom!
Con quái dị vung những chiếc càng tay siêu to khổng lồ xuống bề mặt, chia đôi mặt đất và tạo thành một đài phun bụi bặm cùng vụn vỡ.
Tuy nhiên Lyseria đã tránh né đòn tấn công hủy diệt ấy bằng những bước di chuyển điệu nghệ như một vũ công.
“Hyaaa!”
Cô đâm thanh kiếm lấp lánh ánh bạc của mình vào một trong những chiếc càng của con quái vật với độ chính xác chết người.
Một màn trình diễn kiếm thuật đầy điêu luyện của một Kiếm Sĩ, vừa nguy hiểm chết chóc mà lại vừa thanh tao quý phái.
Những Thánh Kiếm Sĩ đang chiến đấu bên cạnh cô cũng phải kinh ngạc ngước nhìn.
Chưa hết, Lyseria nhanh chóng đạp lên mặt đất, tiếp tục tung ra một nhát chém chớp nhoáng khác vào đúng vị trí cô vừa đâm không lâu trước đó.
Một lượng chướng khí bẩn thỉu trào ra ngoài không khí như máu bắn tung tóe.
(Có lẽ chả thứ gì có thể sánh bằng lượng kinh nghiệm mà một trận thực chiến mang lại nhỉ…)
Leonis nhận thấy bản thân đang vô thức tán thưởng thân quyến của mình.
Cậu cảm thấy vô cùng tự hào.
Những chuyển động của Lyseria lúc này khác một trời một vực so với lúc cô chiến đấu cùng các chiến binh hài cốt.
Khoảnh khắc cô đỡ lấy Regina lúc trước cũng tương tự vậy.
Cô đã làm chủ được khả năng tập trung ma lực trong cơ thể rồi giải phóng chúng thành những vụ nổ gia tốc.
Cơ thể mỏng manh của một người bình thường không đủ khả năng để có thể chịu đựng sức ép của những kết quả phi thường đó, song Lyseria Ray Cristalia chính là Ma cà rồng cấp cao nhất, một Nữ Hoàng Ma Cà Rồng.
Một nhát chém sắc bén, sáng chói cắt xuyên qua lớp khói xám đang bốc lên cuồn cuộn từ con .
Các Thánh Kiếm Sĩ của Đế Quốc tham gia chiến đấu cùng Lyseria, họ đồng thời giải phóng hàng loạt các đòn tấn công như vũ bão lên con quái vật.
Dù vậy, mặc cho đã cố gắng hết sức, họ vẫn thiếu đi sức mạnh cần thiết cho một cú dứt điểm quyết định có thể xuyên thủng lớp phòng thủ cứng cựa của con .
Tuy nhiên, vấn đề đó cũng chẳng kéo dài được quá lâu.
“Seria-sama, em xong rồi! Chuẩn bị khai hỏa thôi!”
Giọng nói của Regina vang lên.
“Tất cả mau rút lui!”
Lyseria kêu lên.
Nghe vậy, những Thánh Kiếm Sĩ gần đó lập tức rút khỏi khu vực.
Cùng lúc, một tia năng lượng nóng chảy, chói sáng mang theo sức mạnh hủy diệt đã nuốt chửng đòn tấn công của Regina trước đó, bắt đầu hình thành bên trong khoang miệng con .
Ngay khoảnh khắc đó, một con dao găm đen nhánh chọc thủng không trung.
Lưỡi dao được ném từ khoảng cách xa đâm xuyên qua đống xúc tu của con rồi khoét một lỗ trong họng nó.
Đòn tấn công đột ngột khiến sinh vật to lớn mất thăng bằng, tia năng lượng nóng chảy bắt đầu thiêu rụi khoang miệng nó rồi tạo thành một vụ nổ cực đại.
“…”
Leonis đang nhìn xuống dưới chợt quay lại và nhìn thấy bóng dáng của một cô gái nhỏ nhắn đứng trên đỉnh của một tòa nhà từ khoảng cách xa.
Cô nhanh chóng cúi đầu rồi hòa mình vào bóng đêm. Với việc đòn tấn công của con bị cản trở…
“Ta sẽ thỗi bay ngươiiiiiii! Drag Blast!”
Regina giải phóng phát bắn đầy uy lực.
Một viên năng lượng nóng chảy thiêu rụi đám cấp <Quỷ biển> trên đường đi của nó rồi nhanh chóng va chạm với đầu con Void khổng lồ.
(Boooooooooooom!)
Luồng không khí nổi lên tạo nên một vụ nổ gây mù trong thoáng chốc với những ai chứng kiến nó.
(Ra đây là sức mạnh tối đa của Thánh Kiếm.)
Sức mạnh sáng ngang với một ma pháp bậc 5 của Leonis, Ma Lôi Đạn Đạo , về hỏa lực tuyệt đối.
Con kia đã hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ còn sót lại cái mai đã được hấp chín của nó.
“Yeaaaaaaaaaaah! Ta làm được rồi!”
Các Thánh Kiếm Sĩ hồ hởi kêu vang.
Regina khựu gối xuống.
Hiển nhiên là cô đã hoàn toàn kiệt sức. Thánh Kiếm của cô ấy, dần tan biến thành những đốm sáng.
Những gì phải làm bây giờ chỉ còn việc xử lí nốt đám nhỏ hơn mà thôi.
Các Thánh Kiếm Sĩ có nhiệm vụ sơ tản người dân đến nơi an toàn cũng đã quay lại và chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“…Hmm.”
Mặc cho âm thanh giầm vang của trận chiến cùng tiếng va chạm vũ khí dội lại, Leonis chỉ hướng sự chú ý của mình về phía biển cả.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt nước với của mình.
(Mình biết mà. Thứ đó còn sống.)
Lợi dụng khoảnh khắc mọi người bị vụ nổ khiến mắt không thấy, tai không nghe, sinh vật này đã bỏ lại lớp vỏ của nó và bỏ chạy xuống nước bằng tốc độ khủng khiếp mà chẳng ai có thể tưởng tượng nổi đối với cơ thể quá cỡ đó.
Có lẽ chỉ mình Leonis đã để ý đến nó. Hơn nữa, nó dường như đang bắt đầu tự hồi phục dưới nước.
“Mình nên kết liễu nó thôi,”
Leonis nhún vai thì thào.
“Chọc giận Ma Vương Bóng Đêm thì đừng mong chạy thoát.”
Leonis hình thành một khối cầu trọng lực xung quanh mình rồi hòa mình vào cái bóng dưới chân.
Băng qua <Hành Lang Bóng Đêm>, cậu xuất hiện ngay gần con đang cố gắng lặn lội dưới mặt nước.
Leonis lơ lửng giữa không trung, điều khiển trọng lực của dòng nước xung quanh cậu.
Kì lạ thay, con hơi lùi lại sau khi chứng kiến điều đó.
“Oh? Ta cứ nghĩ ngươi chỉ là một con quái vật vô tri thôi chứ, coi bộ dường như ngươi cũng biết sợ cơ đấy,”
Leonis nói khi đang nhìn xuống đống xúc tu quằn quại từ khối cầu trọng lực.
Tất nhiên là cậu chả có mỗi hận thù cá nhân gì với con quái vật này, dù vậy…
“Ngươi phải bị trừng phạt vì đã dám đe dọa vương quốc của ta,”
Leonis tuyên bố, viên ngọc gắn trên đỉnh <Quyền Trượng Tội Lỗi> dần tỏa ra một hào quang màu xanh dương đáng sợ.
“Cảm ơn vì đã phục vụ như một người bạn tập của thân quyến ta. Ta sẽ ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng nhất.”
Leonis thi triển một ma pháp bậc 8 cấp <Chiến Thuật>, <Đại Địa Chấn>.
Vô số những chồi đá lởm chởm nhô lên từ đáy đại dương, ồ ạt xuyên thủng cơ thể con một cách không thương tiếc.
Những viên đá liên tục cắt qua và đè bẹp nó cho đến khi không còn còn sót lại bất kì dấu hiệu nào của con quái vật.
***
Những người được sơ tán đã lấp kín buồng chứa máy bay của Hyperion.
Họ chỉ biết túm tụm lại cả đám trong sợ hãi trước âm thanh vọng lại từ trận chiến cùng sự phá hủy phía bên kia bức tường.
Nỗi sợ hãi trước giờ đây đã trở thành bản năng của loài người.
Những sinh vật ghê sợ đó là những thợ săn đỉnh cao, và con người chính là con mồi ưa thích của chúng.
Tuy nhiên, bên cạnh những người đang đứng trên bờ vực hoảng loạn, vẫn còn các cá nhân khác đang nhấp nhỏm chực chờ thời cơ thích hợp để xuất hiện.
“Ả đàn bà đó đã thực sự triệu hồi Void ư?”
“Không thể nào. Điều đó quá… vô lí…”
“Huh, có khi chỉ là do trùng hợp chăng?”
“…Có lẽ đó chính là tiên liệu của Nữ Thần cũng nên…”
“Tiên liệu, huh? Nghe còn bất khả thi hơn.”
“Trât tự nào lũ đần này…”
Che dấu khuôn mặt bên dưới lớp áo choàng, một tên thú nhân gầm lên khiến tất cả im bặt.
Đó chính là Bastea Colossuf, thủ lĩnh của <Hội Lang Vương>.
Hắn và thuộc hạ của mình đã lợi dụng tình hình hoảng loạn rồi xâm nhập vào bên trong Hyperion.
(Khá là nhàm chán khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ tới vậy…)
Quân đội Đế Quốc có nhiệm vụ bảo vệ người dân trước cuộc tấn công của , vì thế mà việc trà trộn vào đám đông di tản để thâm nhập vào con tàu là vô cùng đơn giản.
Dù vậy, Bastea không thể không thắc mắc liệu Shalnark đã thực sự triệu hồi đám hay chỉ đơn thuần là ả đã dự đoán rằng chúng sẽ xuất hiện từ trước.
Thời gian đã được tính toán một cách quá chuẩn xác. Nếu tất cả một việc đều là một tay Shalnark gây ra…
(Hmph, ả phù thủy chết tiệt…)
Bastea thầm nguyền rủa ả ta.
Bastea cùng hai tên khác rời căn phòng và bước xuống một hành lang.
Tầng tiếp theo trên con tàu là nơi mà dân thường không được phép ra vào.
“Này mấy người kia. Các người đang làm gì ở đây thế?”
Một người lính gác chặn đám người này lại nhằm chất vấn họ.
Cầm chặt trong tay anh là một khẩu súng trường, một loại Thánh Kiếm nhân tạo được phát triển trong đô thị chiến thuật.
“Hmm? Khoan đã, các ngươi là Thú nhân ư? Bỏ áo choàng xuống rồi khai báo danh tính mau,”
Người lính gác ra lệnh.
“Rồi rồi…”
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, bộ móng vuốt của tên Thú nhân lóe lên như những lưỡi kiếm.
Một dòng máu nóng phun trào vào không khí, người lính gác kia gào thét thảm thiết rồi ngã nhào xuống sàn mà chết.
“Heh-heh. Một biểu cảm không tồi chút nào.”
Lang nhân Geror Honzak cắm con dao găm sâu xuống cổ cái xác nằm chình ình trên mặt đất. Món vũ khí này tên là , một Ma Kiếm mà Shalnark đã ban cho hắn.
“Thú thật là tôi vẫn thích khuôn mặt của một Thánh Kiếm Sĩ hơn,”
“Cái đó để sau đi. Kích hoạt,”
Bastea bắt đầu niệm chú.
Một thanh kiếm bao bọc trong ngọn lửa xuất hiện trong tay tên Thú nhân. Hắn vung thanh kiếm, bắn ra những tia lửa đỏ rực thiêu rụi xác chết cùng tất cả chỗ máu còn sót lại.
Geror, kẻ vừa mấy tước đi khuôn mặt của người lính gác, đã sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt để mở cổng ngăn cách gần đó.
“Ổn rồi, giờ sao?”
Tên Lang nhân cợt nhả hỏi.
“Chúng ta … đã mở một cổng bóng đêm… bằng ma pháp… và triệu tập đồng đội của ta… đến đây…,”
Thành viên thứ ba trong số chúng, một Elf già nua trả lời.
“Ma pháp hử? Ta có nghe nói rằng lũ yêu tinh các ngươi sử dụng mấy cái lời nguyền kì dị nhỉ?”
Geror vừa nói vừa nghi ngờ nhìn thành viên lớn tuổi nhất trong cả ba.
Trong khi hầu hết những bí mật về ma thuật đã bị lãng quên, các Elf lại có những am hiểu nhất định về chúng.
“Nhanh nào. Ta cần hoàn tất việc này trước khi lũ Thánh Kiếm Sĩ tiêu diệt đám Void,”
Nói rồi Bastea cùng đồng bọn tiến thẳng xuống hành lang.
Ghi chú
Mithril là một kim loại hư cấu được mô tả là giống bạc nhưng cứng và nhẹ hơn thép.