Chương 03 - Đô Thị Chiến Thuật số 7
Chương 03 - Đô Thị Chiến Thuật số 7
Chiếc xe chạy thẳng qua cây cầu khổng lồ trên biển.
Mái tóc bạch kim của Lyseria đung đưa theo những cơn gió, lẫn trong đó là mùi của muối biển.
(...Vùng đất bóng tối sao?)
Chỗ nãy là một phần của bình nguyên.
Là chiến trường cuối cùng của Quân đội Ma Vương. 1000 năm trước, Đại Hiền Giả Arakiel đã dung hợp với Cây Thánh và biến nó trở thành một cách rừng rộng lớn.
...Cánh rừng đó, giờ đang nằm yên dưới lòng biển.
Trong một nghìn năm nay, có điều gì đó đã khiến địa hình thay đổi hoàn toàn.
(...Trông như một cái vịnh lớn vậy. Nó nối liền với biển sao?)
Leonis nhìn vào hòn đảo ở phía xa trong khi đang bám vào lưng Lyseria.
-Đúng, là một hòn đảo.
Một hòn đảo lớn không tưởng bao quanh bởi những bức tường thành.
Gắn trên những bức tường thành là vô số họng súng đang chĩa xuống dưới này.
(Nó còn lớn hơn pháo đài biển sâu của Hải Vương Revize...)
Đó là cảm tưởng của Leonis.
Hải Vương trị vì bảy ma đại dương, đã bị anh hùng Diluda đánh bại, và biến mất đến một chiều không gian xa xôi.
"Đây là lần đầu tiên Leo-kun nhìn thấy Đô Thị Chiến Thuật đúng không?"
"Dạ, nó trông rất tuyệt. Không ngờ con người có thể xây nên một hòn đảo nhân tạo lớn đến thế này."
"Ủa... sao em biết nó là một hòn đảo nhân tạo?"
"À thì..."
...1000 năm trước, nơi đây không phải là một hòn đảo.
Thế nên nó chỉ có thể là một hòn đảo nhân tạo, một kết luận đơn giản.
"Bởi vì nó bao quanh bởi những bức tường thành, và hoàn toàn không có các vách đá-"
"Nó là đô thị trên biển 'Mega Float'. Tất cả điện năng và thức ăn đều được cung cấp trong đô thị."
Regina nói.
"Dù hiện giờ nó nằm ở đây, nhưng nhiệm vụ của Đô Thị Chiến Thuật là di chuyển trên biển ra tiền tuyến để chiến đấu với ."
"Hòn đảo đó có thể di chuyển ạ?"
Leonis nuốt một hơi.
Pháo Đài Bay của Quân đội Ma Vương cũng có thể di chuyển, nhưng nó không lớn đến mức này.
Nếu lời cô ấy nói là sự thật, thì nền văn minh nhân loại đã đạt đến một cấp độ khó tin.
(...Và còn những bảy đô thị khác với quy mô này?)
Nhân loại.
Không sở hữu thân hình lực lưỡng như Á Nhân, hay văn minh như Elf.
Nhưng giờ đây, họ đã dựng nên một nền văn minh tầm cỡ-
(...Để vực dậy Quân đội Ma Vương, phải phân tích kỹ sức mạnh của con người.)
Chiếc xe đi vào bên trong cánh cổng.
***
"Những người nhận được sức mạnh từ Thánh Kiếm, có nghĩa vụ gia nhập Học Viện Thánh Kiếm. Tuy không bắt buộc phải chiến đấu với , nhưng họ phải đóng góp sức lực của mình."
Lyseria xuống xe và nói.
"...Em hiểu rồi."
Có thể nói, đó là điều cậu ta mong đợi.
Vì nó sẽ giúp cậu ta hiểu thêm về Thánh Kiếm.
"Vậy lát gặp lại. Nhỡ em bị lạc thì-"
"Không sao đâu tiểu thư. Đường một chiều mà."
Regina ngạc nhiên trước vẻ lo lắng của Lyseria.
Những người được đưa đến từ bên ngoài sẽ phải trải qua một đợt khám xét đặc biệt.
Con đường phía trước Leonis sáng lên nhờ ánh sáng ma lực.
Hai người rời nhau và cánh cổng kim loại phía sau đóng lại.
Chỉ còn lại một mình Leonis-
"Sao lại thành ra thế này cơ chứ!"
Kế hoạch hoàn hảo của Leonis là, thức dậy sau giấc ngủ ngàn năm, và được chào đón nồng nhiệt bởi những kẻ sùng bái mình. Rồi vực dậy Quân đội Ma Vương trước loài người đã tuyệt chủng sau bao năm tháng.
Thế nhưng, nền văn minh nhân loại lại phát triển một cách kinh ngạc, còn ma thuật cổ đại thì đã bị suy thoái. Thứ đang thống trị thế giới không phải là Ma Tộc, mà là những con quái vật có tên .
(...Hơn thế, ta còn biến thành thế này.)
Tại sao, ma thuật chuyển sinh lại thất bại-
Leonis nghĩ ra một giả thuyết.
1000 năm trước, Leonis đã tạo ra ma thuật để tái tạo cơ thể Ma Vương.
Tuy nhiên, cậu ta lại trở về hình hài anh hùng trước khi trở thành Ma Vương. Bị loài người phản bội và mất mạng, cậu ta đã được Nữ thần Phản nghịch cứu sống.
(...Vậy là, ta có tận hai kiếp trước, một là anh hùng, một là Ma Vương.)
Cậu ta đã cố gắng chuyển sinh bằng hai bước. Đầu tiên là chuyển linh hồn vào cơ thể con người, sau đó là tái tạo cơ thể Ma Vương được Nữ thần ban tặng.
Thế nhưng, vì nguyên nhân nào đó, nỗ lực của cậu ta đã thất bại.
Cậu ta đã thức tỉnh trước khi cơ thể Ma Vương kịp tái tạo.
Dù sao-
(...Cũng phải mất một thời gian để làm quen với cơ thể này.)
Nhấc cái áo choàng quá cỡ lên, cậu ta bực bội.
(...Dù thế nào, cũng không được bi quan.)
Gặp được Lyseria Cristalia và đến được đây là tốt rồi.
Đến được đô thị này, thì có thể thu thập thông tin về thế giới một cách hiệu quả.
Leonis nhìn xuống cái bóng dưới chân mình và gọi.
"-Braccus, Shirley."
Cái bóng dưới chân cậu rung lên, và có thứ gì đó màu đen bò ra.
Đầu tiên là một con hắc khuyển với đôi mắt màu vàng. Thân hình của nó lớn hơn những con chó sói bình thường, còn bộ lông của nó thì tối hơn cả màn đêm.
Tiếp theo là hình bóng của một con người.
Một cô gái với đôi mắt màu đen mặc trên mình một bộ đồ hầu gái gọn gàng. Ngoại hình cô ấy tầm 12-13 tuổi. Mái tóc được cắt ngang vai của cô ấy có màu đen bóng.
"-Chiến hữu gọi ta à."
"Chủ nhân gọi em ạ."
Con hắc khuyển gọi một cách thân mật, còn cô gái cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
"Lâu rồi không gặp hai ngươi."
Leonis bình thản vẫy tay chào hai người xuất hiện từ trong cái bóng.
Con hắc khuyển là chiến hữu cùng cậu xuất trận, đồng thời là hoàng tử của vương quốc bóng tối.
Còn cô gái là một cựu sát thủ của vương quốc bóng tối, người từng cố gắng ám sát cậu. Nhiều việc đã xảy ra khiến cô ấy trở thành người hầu của Ma Vương.
Một phần của vương quốc bóng tối bị sáu vị anh hùng phá hủy đã phải lưu vong trong bóng của Leonis.
Và đây là hai người còn sống sót.
...Thật ra còn một người nữa trong bóng Leonis, nhưng giờ nếu bị trông thấy trong bộ dạng của một thiếu niên, thì cậu ta sẽ mất đầu trong lúc ngủ không chừng.
"Umu, giấc ngủ ngàn năm có hơi dài."
Con hắc khuyến đáp.
Thuộc hạ của Ma Vương không ai dám nói bằng giọng điệu đùa cợt như vậy.
Nhưng Braccus không phải là thuộc hạ của cậu, mà là một người bạn tương đồng.
"Nhưng mà, cái bộ dạng này là sao?"
"Có một chút sai sót khiến ta chuyển sinh về hình hài lúc còn là con người."
Leonis khó xử nói.
"Anh hùng Thánh Kiếm sao? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dạng này."
"Vì khi gặp ngươi, ta đã là Ma Vương rồi."
"Chủ nhân."
"Gì vậy, Shirley?"
Leonis hướng ánh mắt về phía cô gái đang mấp máy môi.
"Bộ dạng này của chủ nhân, trông rất dễ thương đấy ạ."
"Shirley, ngươi đang đùa ta đấy hả?"
"...Em không có ý đó."
Shirley vội vã xin lỗi.
Leonis lắc đầu với nửa con mắt.
"Mà thôi, ta gọi hai người ra đây là có việc cần nhờ."
"-Chủ nhân có mệnh lênh gì?"
"Nếu chiến hữu cần, ta sẵn lòng góp sức."
Cô gái cúi đầu xuống và con hắc khuyển gật đầu.
"Ta muốn hai người điều tra về cái đô thị này. Thế giới này quá khác biệt so với thế giới ta tưởng tượng trước khi chuyển sinh."
Con hắc khuyển nhìn xung quanh.
"Trong lúc ngủ, có vẻ nhiều thứ đã thay đổi hoàn toàn."
"Đúng vậy. Ma thuật đã suy thoái, nếu sử dụng ma thuật thì sẽ thu hút sự chú ý."
Thay cho ma thuật bị thất truyền, là nền văn minh dựa vào những vật thể lạ khởi động nhờ ma lực.
Để soi sáng những con đường, một nghìn năm trước họ phải dùng những ma cụ đắt đỏ.
"Dù có nói là ma thuật đã suy thoái, nhưng nếu không tinh thông ma thuật, liệu có thể tạo ra những thứ ở cấp độ này?"
"Việc đó cũng cần phải điều tra. Tóm lại, hiện tại ta không thể sử dụng ma thuật một cách tùy tiện được. Nên ta đành trông cậy vào các ngươi."
"Ta hiểu rồi."
"Xin tuân lệnh."
Hai người biến mất vào trong cái bóng.
Chuyện đô thị sẽ trông cậy vào hai người. Còn Leonis sẽ lo về Học Viện Thánh Kiếm.
Leonis bước lên đường.
Đột nhiên, chuông cảm biến ma lực kêu lên.
"Hả!?"
Cậu ta vội vàng niệm .
Cảm biến ma lực ngay lập tức tắt đi.
(...Ta cũng phải hành động thật thận trọng.)
***
Sau khi hoàn thành đợt khám xét tự động kéo dài khoảng 15 phút, Leonis bước chân lên thang máy.
Cánh cửa mở ra và ánh sáng chói lóa của mặt trời chiếu xuống.
Ở ngay trước cửa thang máy là Lyseria đang đứng đợi.
"Em vất vả rồi, Leo-kun."
Cô ấy đưa một cái thẻ cho Leonis.
"Tạm thời, đây là thẻ ID của em."
"Thẻ?"
Leonis nhìn vào cái thẻ màu xanh một cách khó hiểu.
Ở giữa có biểu tưởng của một thanh kiếm màu trắng với thiết kế đơn giản. Không cần niệm cũng có thể biết được rằng có một loại ma thuật nào đó ẩn bên trong.
"Đây là thứ để chứng minh danh tính của em. Tuyệt đối không được làm mất nó đấy."
"Em hiểu rồi."
"Vậy thì, chúng ta đến học viện thôi."
Lyseria nói vậy rồi vỗ vỗ vào cái ghế trên chiếc xe kỳ quái.
Leonis thắc mắc đôi chút.
Phần xe phụ đã bị tách rời.
"Còn Regina-san thì sao?"
"Chị ấy đang chuẩn bị đi mua sắm ở khu thương mại rồi."
"Thế ạ."
Dường như phần xe phụ có thể di chuyển độc lập.
Leonis ngồi vào ghế sau và bám vào hông Lyseria như lúc trước.
Lyseria dẫm vào bàn đạp và nó rồ lên một tiếng.
Rồi chiếc xe bắt đầu chạy qua đường hầm.
Vì mặt đường đã được lát nên nó sẽ không bậm bõm như khi đi trên hoang mạc.
Mái tóc bạch kim của Lyseria đung đưa theo những làn gió dễ chịu.
Sau khi chạy qua đường hầm-
"Hả...!?"
Leonis đơ mặt ra.
Hiện ra trước mắt cậu ta là những công trình phân tầng khổng lồ.
"Đây là khu thương mại. Trông tráng lệ lắm đúng không?"
"Cũng tàm tạm."
Leonis bình thản trả lời.
"Đáng lẽ ai nhìn thấy nó cũng phải ngạc nhiên chứ."
Lyseria không thỏa mãn với câu trả lời của Leonis.
Có vô số cửa sổ trên các công trình. Cậu ta chưa từng thấy công trình nào như thế cả.
Trong thời đại của Leonis, không có ma thuật nào có thể xây nên những công trình phân tầng lớn cỡ này.
Có rất nhiều thiếu nữ mặc cùng một bộ đồng phục. Họ cũng là học viên của Học Viện Thánh Kiếm giống như Lyseria.
"Nó yên bình hơn em tưởng."
"Em thấy thế à?"
"Nhìn vào không khí xung quanh thì có vẻ là vậy."
Cậu ta biết không khí trong thời chiến là như thế nào.
Khó có thể nghĩ rằng nơi đây là tiền tuyến chống lại .
"Đô Thị Chiến Thuật số 7 này chưa từng để xâm chiếm. Nếu không tính đến Đô Thị Chiến Thuật số 8 đang được xây dựng, thì đây là đô thị mới nhất."
Lyseria nói.
"Ngoài những Thánh Kiếm Sĩ được điều động ra tiền tuyến thì đô thị này rất an toàn đấy."
"Thì ra là vậy."
"Toàn bộ đô thị được chia thành khu dân cư và khu thương mại. Ở trung tâm là Cục quản lý có nhiệm vụ giám sát đô thị. Còn về quân sự-"
Lyseria chỉ tay lên.
"-Nó do Học Viện Thánh Kiếm ở vùng trọng điểm đô thị phụ trách."
***
"Nên tắm rửa trước khi đăng ký thì hơn."
Đi qua cổng, Lyseria đỗ xe tại bãi đậu xe trong khuôn viên trường.
Học Viện Thánh Kiếm với khuôn viên rộng lớn có rất nhiều cơ sở khác nhau.
(...Gì vậy, nó còn lớn hơn cả thành trì của Ma Vương sao?)
Xuống xe, Leonis liền choáng ngợp trước quy mô của nó.
"Tất cả chỗ này, đều là cơ sở của học viện ạ?"
"Ừ, lần đầu nhìn sốc lắm đúng không?"
Lyseria gật đầu.
"Kia là giảng đường lớn. Còn kia là căng tin trường. Tuy trong khu thương mại có nhiều nhà hàng, nhưng đồ ăn ở đây rất ngon bổ rẻ. Ở chính giữa là khu tập luyện ngoài trời. Học viên có thể tự tập luyện tùy chọn cho phù hợp với đặc tính của Thánh Kiếm. Tiếp đến là, thư viện cùng các phòng nghiên cứu, rồi nhà khiêu vũ, trung tâm giải trí. Ở gần ký túc xá có một nhà tắm lớn đấy."
Cô ấy chỉ đến từng tòa nhà một và giới thiệu chi tiết cho cậu.
"Cơ sở huấn luyện thì em hiểu. Nhưng nhà khiêu vũ với nhà tắm để làm gì ạ?"
Leonis thắc mắc.
"Thánh kiếm, là vũ khí được sinh ra từ tâm hồn Thánh Kiếm Sĩ. Nếu tâm hồn bất ổn, thì khó có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó. Thật ra, tại Đô Thị Chiến Thuật số 2, họ chỉ xây các cơ sở huấn luyện theo tiêu chuẩn. Nhưng nó không được hiệu quả cho lắm."
"...Thì ra là vậy."
Có vẻ nó không giống như một cơ sở huấn luyện quân đội bình thường.
Hai người bước đi cạnh nhau trên đoạn đường dốc trải dài những cây lá rộng.
Vài cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh sẫm giống Lyseria đi qua. Họ nhìn về phía Leonis và nói 'Nhìn kìa, dễ thương quá-'. Đó là một điều vô lễ với Ma Vương.
"Học viên của Học Viện Thánh Kiếm đa số là nữ ạ?"
"Tỉ lệ cũng chiếm đến nửa đấy. Mà chỗ này gần với khu ký túc xá nữ nên-"
Lyseria đột nhiên dừng lại.
"...?"
Cô ấy ngẩng lên nhìn với một ánh mắt nghiêm nghị và cắn môi.
Phía trước là một gã tóc vàng đang mặc đồng phục.
"Ồ, không phải là Lyseria đó sao? Em làm gì ở đây vậy?"
"Myuzel Lodes..."
Lyseria cảnh giác lùi một bước.
(...Có vẻ không phải là bạn.)
Gã tên là Myuzel đó đi cùng với bốn cô gái mặc đồng phục.
Tất cả đều là những cô gái xinh đẹp duyên dáng.
...Tất nhiên, họ vẫn kém xa cô gái đứng cạnh Leonis.
Gã kia trông cũng khá đẹp trai, nhưng nét mặt của hắn khá thô bỉ. Từ ánh nhìn thẳng thừng của Lyseria cũng đủ để hiểu được điều đó.
...Hơi khó chịu một chút.
"-Chúng ta đi thôi, Leo-kun."
Lyseria kéo tay Leonis đi.
"Ấy, chờ đã nào-"
Hắn cùng mấy cô gái bước đến phía trước.
"...Làm ơn tránh đường."
"Đừng lạnh lùng như thế chứ...Mà thằng nhóc này là ai?"
Gã ta lần đầu để ý tới Leonis và nhìn xuống.
"Không liên quan tới senpai."
Lyseria lườm hắn ta, rồi hắn cười khúc khích.
"Hài hước thật đấy! Lần này tính lôi kéo trẻ con vào tiểu đội à?"
"...Em ấy cũng là một Thánh Kiếm Sĩ chính thức đấy."
"Thằng nhóc này ấy hả? Haha, em đùa vui quá đấy!"
Myuzel nhìn Leonis và cười nhạo.
(...Chà chà, đúng là ngu si hưởng thái bình.)
Leonis nhún vai trong lòng.
Bình thường thì hắn đã phải hóa thành tro cả trăm lần, và biến thành một chiến binh hài cốt hạ đẳng.
Nếu Shirley có mặt ở đây thì có lẽ hắn đã bị băm thành từng mảnh.
(...Mà, với bộ dạng này thì hắn khinh thường cũng phải. Vô lễ ở mức độ này vẫn tha thứ được, dù sao ta cũng không muốn thu hút sự chú ý.)
Không khiêu khích được Leonis, Myuzel quay về nhìn Lyseria.
"Đừng có cứng đầu nữa, vào tiểu đội của anh đi, Lyseria Cristalia. Nếu vào tiểu đội hàng đầu của anh, em sẽ có thể ở lại học viện này."
Myuzel nói thật to để Leonis nghe cho rõ.
"Kể cả khi một người kế thừa dòng máu Thánh Kiếm Sĩ như em không thể kích hoạt Thánh Kiếm."
"...!"
Lyseria lườm gã đàn ông trước mắt mình.
(...Không thể kích hoạt Thánh Kiếm?)
Lòng Leonis đầy nghi ngờ.
(...Đúng là, cô ấy không sử dụng sức mạnh đó trong di tích.)
-Không, cô ấy không thể sử dụng nó.
Thế nên, cô ấy đã dùng tấm thân mình để che chở cho Leonis trước móng vuốt của .
Vậy tại sao, cô ấy lại ở trong cái học viện đào tạo người dùng Thánh Kiếm này-?
"Em cũng không cần tham gia vào nhiệm vụ điều tra nguy hiểm. Em chỉ cần gia nhập bộ sưu tập đồ chơi của anh là được rồi."
Myuzel cười thô bỉ, rồi nắm lấy ngực cô gái kế bên hắn.
Tuy có phản ứng đôi chút, nhưng cô gái như một con búp bê mất đi ý chí không hề kháng cự. Và cứ thế để Myuzel bóp ngực mình.
(Ma thuật kiểm soát trí não sao? Không...)
Ma thuật đáng lẽ đã suy thoái sau một nghìn năm.
Vậy thì-
(Sức mạnh của Thánh Kiếm sao-)
...Thì ra là vậy, không như khẩu pháo của Regina, còn có loại Thánh Kiếm như vậy. Leonis làm mới lại sự hiểu biết của mình về Thánh Kiếm.
"-Tôi từ chối."
Lyseria từ chối thẳng thừng, Myuzel khó chịu tắc lưỡi.
"Thẳng thừng từ chối thiện ý của anh sao!"
Hắn ta đẩy cô gái hắn đang bóp ngực ra và lên giọng.
(Thiện ý ở đâu cơ chứ-)
Leonis cạn lời.
Không, dường như hắn ta có ham muốn lệch lạc đối với Lyseria.
(Mà, đến Ma Vương như ta còn bị mê hoặc bởi nhan sắc của cô ấy nữa là-)
"-Làm ơn tránh đường."
Lyseria định phất lờ hắn và bỏ đi.
"...Chờ đã. Thái độ đó, chẳng lẽ em xem nhẹ anh đến thế sao!"
"...Đau!"
Lyseria với vẻ mặt đau đớn kêu lên.
Myuzel tóm lấy mái tóc bạch kim của cô ấy.
-Ngay lập tức.
Không khí xung quanh bắt đầu rung động.
"...Cái...cái...!?"
Myuzel đứng sững lại.
Trước sát khí như thể đang bóp trực tiếp tim mình, toàn thân hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"..."
Leonis đá nhẹ vào gót chân hắn.
Chỉ có thế, Myuzel quỳ sụp xuống.
Trong mắt Lyseria, cô chỉ thấy hắn tự dưng ngã xuống.
"...A...!"
Bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng trước sát khí đang áp đảo toàn thân mình, hắn không thể lên tiếng.
"Onii-san, anh có sao không?"
Leonis hồn nhiên khụy gối xuống và nắm lấy cánh tay hắn.
"A-"
Hắn ta cố rút cánh tay lại theo bản năng, nhưng Leonis không cho hắn thoát.
Và cứ thế, khuôn mặt cậu ta kề gần lại tai hắn.
"-Súc vật như ngươi không có quyền chạm vào mái tóc cô ấy. Cô gái này là của ta."
Cậu ta thì thầm từng từ, từng từ một.
"...!"
Leonis thả tay ra.
"N-Ngươi, ngươi... chết tiệt!"
Myuzel vội vã đứng dậy và hét lên với nét mặt nhăn nhó.
"T-Thánh Kiếm, Kích Hoạt-"
"Leo-kun-!"
Lyseria liền nhảy lên phía trước để che cho Leonis.
Đúng lúc đó.
"-Myuzel Lodes, học viện nghiêm cấm sử dụng Thánh Kiếm khi chưa được cho phép đấy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên gần đó.
Myuzel tắc lưỡi và hạ tay xuống.
Quay người lại, có một cô gái trong bộ đồng phục đang đứng đó, cùng một viên ngọc trôi lơ lửng cạnh cô ấy.
Cô ấy bước tới với nét mặt kiên quyết, mái tóc đen dài tới hông của cô ấy lắc nhẹ.
"Hơn nữa, đây là khu ký túc xá nữ. Nếu không rời khỏi đây ngay lập tức, thì tôi sẽ báo cáo lại với Cục quản lý, vậy được chứ?"
"C-Cứ nhớ đấy!"
Myuzel lườm cô gái tóc đen, rồi lườm Leonis, sau đó bỏ chạy cùng các cô gái đi theo hắn.
(...Sao ta lại để tâm tới mấy chuyện cỏn con này cơ chứ.)
Tại Học Viện Thánh Kiếm, Leonis nên tránh việc để bản thân mình trở nên nổi bật.
Vì sau này, nó có thể cản trở cuộc sống của cậu trong đô thị.
Thế nhưng, khi tên súc vật đó tóm lấy mái tóc của cô ấy-
Cậu ta đã vô tình để lộ ra sát khí giấu trong mình.
(Mà thôi, chuyện đã qua không nên nghĩ lại.)
Ma Vương như cậu có rộng lượng tới đâu thì cũng phải có giới hạn.
-Dù sao, Lyseria Cristalia cũng đã là thân quyến của cậu ta.
"-Fi'ne-senpai!"
"Bị Myuzel Lodes để mắt tới đúng là thảm họa."
Tiến đến gần là một mỹ nhân với mái tóc đen mượt như thể thêu dệt nên màn đêm.
Cô ấy cao hơn Lyseria một chút, và trông rất trưởng thành.
"Cũng nhờ chị đã giúp."
Cô gái vẫy tay, viên ngọc phát sáng trôi lơ lửng liền biến mất vào hư không.
Viên ngọc đó, có vẻ là Thánh Kiếm-
"Cảm ơn chị rất nhiều."
Lyseria cúi đầu xuống và cảm ơn.
Chị gái tóc đen lắc đầu, rồi khụy gối xuống nhìn Leonis.
"Em là, cậu bé tị nạn trong di tích đúng không?"
"Dạ."
Leonis hồi hộp gật đầu.
...Người quen của Lyseria, ngực ai cũng bự vậy sao?
"Chị là Elfine Fillet. Người điều hành tiểu đội."
"Elfine...senpai?"
Cậu ta có nhớ cái tên này. Là người nói chuyện với Lyseria trong di tích.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, khiến cậu ta cảm thấy như được bao bọc.
"Em là Leonis Magnus. Seria-san đã bảo vệ em."
"Fufu, Leo-kun."
Cô ấy nói vậy rồi xoa đầu Leonis một cách dịu dàng.
...Tại sao cô ấy cũng gọi Ma Vương bằng cái tên đó, giống như Lyseria?
"Chào mừng tới Học Viện Thánh Kiếm. Chị mới đi lấy một bộ đồng phục nam từ Cục quản lý. Mong là nó vừa."
Cô ấy lấy ra một bộ đồng phục từ trong cặp và đưa cho Lyseria.
"Cảm ơn chị."
"Giờ hai người đi đăng ký Thánh Kiếm à?"
"Em đưa Leo-kun đến ký túc xá để tắm rửa rồi thay quần áo trước đã."
"Ừ, cũng phải. Seria mau đi tắm thì hơn."
"...C-Chẳng lẽ, người em bốc mùi đến vậy sao!?"
Lyseria tỏ ra rất sốc rồi ngửi tay áo mình.
"Leo-kun, em ngửi thấy gì không?"
Cô ấy hỏi.
"Em không để ý cho lắm."
"Uu..."
Lyseria thả vai xuống ủ rũ.
"Không phải vậy. Chỉ là hơi bẩn thôi."
Elfine cười trừ nói.
"Nhân tiện, Elfine-senpai cũng về ký túc xá ạ?"
"Chị chuẩn bị đi nộp dữ liệu về cho Hội Kị Sĩ. Quả nhiên, ở dưới biển có thứ gì đó."
"Chẳng lẽ là di tích?"
"Dù là gì đi nữa, Hội Kị Sĩ cũng đã điều động một đội điều tra tinh nhuệ-"
(...Dưới biển sao?)
Leonis để tâm tới cuộc nói chuyện của hai người.
Vì thứ nằm dưới biển, từng là chiến trường cuối cùng của Quân đội Ma Vương.