Chương 10: Bữa tiệc chúc mừng
Maou Gakuin no Futekigousha - Học viện ma vương
Chương 10: Bữa tiệc chúc mừng
Tran: OVer_NIT ~~ Tín Võ
Edit: Haomtpit
Cố vấn Nhật ngữ: KuroZererk
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* clang-clang * Tiếng chuông của cửa hàng vang lên.
"Xin ch .... ah. Arnos-chan, chào mừng con đã trở lại ."
Mẹ tôi ngưng việc lau dọn cửa hàng và bước về phía tôi.
Có lẽ cha tôi đang làm cái gì đó trong xưởng của mình.
“Bài kiểm tra của con sao rồi?” Mẹ tôi hỏi với vẻ lo lắng
"Con đã đậu rồi."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, bà thở phào nhẹ nhõm, đoạn chạy lại và ôm chặt lấy tôi.
"Chúc mừng con, Arnos-chan! Được tuyển vào một học viện lớn chỉ sau một thời gian ngắn [note1] , Arnos của mẹ đúng là một thiên tài! Để chúc mừng con đã đạt được mục đích khi đến đây, tối nay nhà ta sẽ tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng !!"
Yare yare. Tôi mới là người được nhận vào học viện, mà bà ấy lại có vẻ vui hơn cả tôi.
Đây có phải là điều hiển nhiên của bậc làm cha mẹ? Đáng tiếc thật, tôi vẫn chưa hiểu hết được thứ tình cảm thâm sâu ấy.
Mặc dù tôi không thể hiểu nó, nhưng được yêu thương thế này thì cũng chẳng tệ một chút nào.
"Con muốn ăn món gì đây Arnos-chan?"
"Để xem... Nếu có thể thì gratin nấm là ổn rồi."
Sự thật thì nó là món yêu thích của tôi từ 2000 trước rồi.
Lúc còn đang làm quỷ vương, cấp dưới của tôi lúc nào cũng yêu cầu tôi phải ăn những món cao lương mĩ vị, những loại thức ăn vô cùng xa xỉ chỉ để hợp với vương quyền, nhưng tôi đếch care. Tôi chỉ ăn những gì tôi thích mà thôi.
Khi trước tôi có hỏi thuộc hạ bậc quỷ vương thì ăn thức ăn như thế nào, và tôi đã nhận lại câu trả lời đáng sợ: là [con người].
Thật là lũ ngu ngốc. Tôi không thể ăn thịt người.
Bọn họ cứ hô hào rằng quỷ vương ăn gratin nấm là đang làm gương xấu cho người khác, rõ là ngớ ngẩn.
Quỷ vương là danh hiệu của người có đủ sức mạnh để ích kỷ như họ muốn.
Nói cách khác, tôi đủ mạnh để ăn những gì tôi muốn ăn. [note2]
Tôi sẽ ăn gratin nấm vì tôi thích nó.
“Fufu, mẹ đã hiểu. Arnos-chan của mẹ thích gratin nấm. Mẹ biết con sẽ nói điều đó nên mẹ đã chuẩn bị trước cả rồi.”
Đúng như mong đợi của một người mẹ. Bà ấy khác hoàn toàn với cấp dưới cũ của tôi.
“Aah, mẹ, chúng ta có khách.”
"Nn? Một vị khách? Ai vậy con trai?"
Tôi quay lại và giới thiệu Misha, người đang trốn sau lưng tôi.
“ Đây là Misha Necron. Con đã gặp cô ấy hôm nay tại học viện.”
Misha tiến lên một bước và nói bằng thứ tông giọng không cảm xúc của cổ. [note3]
"………Rất vui được gặp cô…….."
Misha cúi đầu.
Vì lý do nào đó,mẹ của tôi lại có biểu hiện vô cùng ngạc nhiên.
"Anos-chan đã... ... Anos-chan đã có ... ..." [note4]
Rồi giọng bà thay đổi giọng từ ngạc nhiên sang hét toán lên
“Arnos-chan của chúng ta đã dắt cô dâu về nhà rồi kìa !!”
Giọng mẹ tôi vang vọng khắp căn nhà.
Misha vẫn chưa theo kịp câu chuyện, nghiêng đầu thắc mắc.
“....Cô dâu…..tôi...?”
“Không, ta xin lỗi về điều này. Này mẹ, mẹ đi đến kết luận hơi sớm đấy.”
Nhìn kiểu nào đi chăng nữa thì cũng thấy rõ bà ấy đang hiểu lầm.
"…..Kết luận …….."
“Nó ổn mà, Arnos-chan. Hạnh phúc của Arnos-chan là hạnh phúc của mẹ. Mẹ sẽ không phản đối đâu.”
Bà ấy nói trong khi lau nước mắt.
Cái thiên đường màu hường nào đang hiện lên trong đầu mẹ vậy? Thứ ảo tưởng gì đang diễn ra bên trong đó vậy?
“Này mẹ, xin đừng quá phấn khích...”
Ngay khi đó, cánh cửa của xưởng bị xô ra đầy bạo lực.
“Arnos! Good job. Đúng như ta mong đợi. Con trai ta là người đàn ông đích thực!
Kuh. Bây giờ là cha tôi.
Tôi cần phải làm nguội hai cái đầu này lại.
“Nghĩ lại thì….. con chỉ mới ra đời vài tháng trước….”
Cha tôi tạo dáng suy tư ngầu lòi và nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
“Ta biết rằng ngày này sẽ đến nhưng…. có vẻ mọi thứ diễn ra hơi nhanh.”
* Hahaha * cha tôi bật cười sảng khoái.
Tất nhiên là phải nhanh thôi, từ lúc tôi bắt đầu cuộc sống mới đến nay không phải là vài tháng mà là chỉ hơn một tháng thôi. Ông ta nhớ sai kìa.
“Không không không, đây là chuyện vui cơ mà. Isabella, đêm nay chúng ta phải mở tiệc. Hãy ăn mừng thật to chúc mừng con trai chúng ta.”
“Un, em hiểu mà anh yêu. Arnos-chan đang bắt đầu cuộc sống mới của mình."
Một người cha đang cười sảng khoái và một người mẹ đẫm lệ.
Hai người đối mặt với nhau và gật đầu * un-un. *
“Cả cha cũng vậy ư, hai người hiểu lầm cả rồi…….”
Misha hướng mắt về phía tôi.
“Đúng vậy…….”
“Ổn thôi mà, quyết định rồi. Hãy bắt đầu nấu ăn ngay đi. Xem nào, Isabella, cười, cười lên chứ."
“Un Un, anh nói đúng. Vào ngày hạnh phúc của Arnos-chan, em không được khóc. Không sao đâu Arnos-chan, mẹ cười rồi nè!”
Tôi với Misha chỉ biết câm nín nhìn cặp cha mẹ đang vô cùng phấn khích này.
“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói.”
“Aah, không sao đâu Arnos. Hôm nay con không cần phải phụ mẹ đâu. Papa sẽ giúp.”
Này cha, ngay cả khi cha có nói vậy, từ lúc sinh ra đến giờ con vẫn chưa phụ việc bếp núc bao giờ.
“Này Arnos, con mau dẫn Misha-chan lên phòng mình đi chứ.” [note5]
Cha bắt đầu đẩy lưng tôi, bắt tôi cùng Misha đi lên cầu thang dẫn đến tầng hai nơi phòng tôi ở.
Khi tôi với Misha đã ở trong phòng tôi, ngay trước khi đóng cửa, nét mặt ông ta trở nên nghiêm túc .
“Hãy nghe đây Arnos. Việc nấu nướng sẽ mất khoảng 2 giờ. Ngay cả khi có tiếng động lớn phát ra đi chăng nữa, mẹ con sẽ không nghe thấy đâu. Vì vậy, hãy làm tốt công việc của mình đi.” (1)
Fumu. Này cha, ông đang nói về cái gì vậy?
“Um, con biết rồi.” [note6]
“Đừng lo lắng. Mọi thứ còn lại cứ để ta lo.”
Sau mấy lời đó, ông ấy đóng cửa phòng tôi lại.
Ngay trước khi nó đóng hẳn, ông ta lại nói vài thứ kì lạ
“Hãy tận hưởng thời gian quý báu này đi con trai.”.
Yare yare. Người cha bình thường nào cũng như thế này à.
“Xin lỗi, Misha. Ta sẽ nói chuyện với họ sau khi họ đã bình tĩnh lại."
“.....Nn......”
Bị hiểu lầm như thế này thì đúng là khó chịu nhưng Misha dường như chả bị làm phiền bởi tình huống này.
Cô ấy đang nhìn quanh phòng tôi.
“.........Căn phòng trống rỗng……”
“Chúng tôi chỉ mới chuyển đến đây thôi.”
Dù nói vậy, tôi cũng chẳng có dự định đặt thêm thứ gì vào phòng mình cả.
“Ta thực sự xin lỗi, hai người họ năng động quá.”
Misha lắc đầu.
“...Tôi quen với nó rồi…”
À đúng rồi, tôi nhớ lại người đàn ông đã đưa Misha đến học viện sáng nay.
“Có lẽ họ có kha khá điểm tương đồng với cha của Misha nhỉ.”
"…….Khác nhau……"
“Ah xin lỗi, ta sai rồi. Không phải như ta đoán sao?”
Misha lại lắc đầu.
“...Đó không phải cha tôi…”
“Người sáng nay không phải là cha của Misha sao?”
Misha gật đầu.
“......Cha nuôi ….”
“Thế còn cha mẹ ruột của cô?”
"……Bận……"
Tôi hiểu rồi. Cảm giác này tôi đã từng trải qua rồi.
Trong cuộc sống cũ của tôi 2000 năm trước, tôi thậm chí còn không có cha mẹ nuôi.
“....Arnos có anh em….?”
"Không. Nhưng tại sao Misha lại hỏi vậy?”
“.....Quan hệ anh em….”
“Aah, những điều tôi nói với Zepes và Liorg sao?
* Kokuri * Misha gật đầu.
"…..Dịu dàng……"
"Tôi ư?"
* Haha * tôi bật cười bởi đánh giá của cô ấy.
"…..Có gì buồn cười sao…..?"
“Không, không, xin lỗi. Đây chỉ là lần đầu tiên ta được gọi như vậy.”
"…..Tại sao vậy…….?"
"Dịu dàng ư…….."
Tôi ngẫm lại kiếp trước của mình.
"Trước đây, ta chỉ có thể nghe thấy những thứ như "người được sinh ra trên thế giới vì mục đích gì", "đồ ác quỷ", "ác ma", "tên ngoại đạo", "máu của nhà người màu gì" "
Misha nhìn tôi chằm chằm.
“...Arnos bị bắt nạt…?”
"Ta ư? Không đời nào."
Mặc dù đúng là có hơi bị bắt nạt thật, tuy nhiên nếu ta phải nói rõ ra thì đó có lẽ là cái giá phải trả cho những gì ta đã làm.
Và tôi cũng chả có ý định yêu cầu sự tha thứ cho những việc mình làm.
“Hai anh em họ tàn tạ là do ta mà ra cả."
Tuy nhiên, Misha lại phủ nhận thẳng thừng.
“ .... Những người hành hạ người khác là xấu, Arnos không phải là người xấu....”
“Không, ngay cả khi Misha có nói vậy.”.
Misha vươn vai và nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi.
"Yoshi Yoshi" (2)
Fumu. Tôi dường như đã bị hiểu lầm.
Có một chút xấu hổ và ...nhột.
“Ta cũng đã hành hạ họ. Ta dịu dàng ở chỗ nào nhỉ? Dù sao, có vẻ như hai người bọn họ rất quan tâm đến nhau”.
Mặc dù anh chàng Zepes đó đã làm hết sức mình để biến anh trai mình thành tro.
“....Nhờ có Arnos….”
"Có phải vậy không?"
Misha gật đầu
“.......Arnos hiền lành…”
Chúng là những từ hoàn toàn bất ngờ nhưng tôi không cảm thấy tồi tệ chút nào.
“Misha có anh chị em không?
Sau khi suy nghĩ một chút cô mới trả lời.
"….Onee-chan….."
“Hai người có thân nhau không?”
Misha im lặng một lúc.
"……Tôi không biết……"
Tôi không biết? Đó là một câu trả lời bí ẩn.
Tôi tự hỏi liệu nó là tốt hay xấu? Có thể là cả hai. Hoàn cảnh cô ấy như thế nào?
"….Lo lắng…..?"
“ Aah, một chút.”
"……Dịu dàng……"
Tôi nghĩ cô ấy có thể kể cho tôi nghe về chị gái mình, nhưng Misha chỉ mỉm cười một chút.
Sau đó, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện giết thời gian cho đến khi bữa tối đã sẵn sàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tran Eng:
(1) I love his dad
(2) Okay. Now, this is cute.
Tran: Misha Kawaiiiiiiiii
hàng về trễ đây
ra hôm qua và sáng nay mình đã dịch xong
mình sẽ điều chỉnh lại vị trí của minh họa vol 1
VÀ CUỐI CÙNG: Cảm ơn mọi người đã theo dõi bản dịch của mình, mọi ý kiến đóng góp xin liên hệ..... à mà thôi coment phía dưới đi :))
Hiện tại đã có 1 bạn edit cho bộ này của mình, chương nào bạn ấy có edit mình sẽ thêm tên vào, k thì mình để là 'Dino' nha :D
Ghi chú
[note1] (kể từ lúc sinh ra)
[note2] (mạnh để ….. ĂN -_- )
[note3] (‘cổ’ tức là ‘cô ấy’ nha mọi người, mình dân Bình Định :)) , mình phải chú thích ở đây kẻo sau này mình lỡ quen tay dùng )
[note4] (có gì v mấy bác, tran chưa có -_- )
[note5] (dịch đúng theo eng và raw, ông cha này manh động vl -_-)
[note6] (Biết cái gì -_- , eng và raw để là Um, papa )