Chương 130: Tinh linh thần ẩn
Chương 130: Tinh linh thần ẩn
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Note: [Thần ẩn]= 神隠し: sự mất tích thần bí của một ai đó, được cho là bị thế lực tâm linh thần quỷ bắt giấu đi. Đây cũng là một từ trong tiêu đề phim Spirited Away, Vùng đất linh hồn. Có nghĩa là sao, là éo dịch sang tiếng việt cho chuẩn được chứ sao :)) ai có cách dịch hay cmt góp ý nhé)
~~~~~~~~~~~~
Đám yêu tinh hốt hoảng cả lên, vội bay vòng vòng kiểm tra khắp lớp học.
“Thần ẩn? Ý các ngươi đây là việc do tinh linh gây nên hay sao?”
Nghe thấy tiếng ta hỏi, đám Titi bay gần lại sát mặt ta.
“Ừm, tinh linh thần ẩn.”
“Một con sói.”
“Có cánh.”
“Gì nó cũng giấu mất tiêu luôn.”
“Tên của nó, Ẩn lang Jennull.”
Một tinh linh được sinh ra với lời đồn và lưu truyền kiểu như là kẻ chuyên đi thần ẩn, bắt giấu kẻ khác hay sao.
Nhưng tại sao mục tiêu của nó lại là thuộc hạ của ta?
“Họ có thật sự bị mất tích không vậy?”
Eleonor nhỏ giọng lầm bẩm.
“Thì chẳng phải không gian bên trong cây Đại thụ Eniyunien này rất rộng lớn hay sao. Biết đâu họ lại chỉ đang tập trung ở một nơi nào khác?”
Ngay lập tức, đám yêu tinh Titi đồng loạt lắc đầu phủ nhận.
“Không có nói dối.”
“Titi không nói dối đâu.”
“Chỉ thỉnh thoảng hay nói dối tí thôi.”
“Nhưng mà vừa rồi không phải nói dối.”
Fumu. Chúng vừa mới tự vả vào mồm một cái nhỉ, cảm thấy mức độ tin cậy trong lời kể của bọn chúng giảm bớt đi một phần rồi đấy.
“….Đi tìm?”
Misha liếc nhìn ta chằm chằm trong khi nói thế, cơ mà vẻ vô hồn trong ánh mắt của cô cũng chẳng mảy may dao động tí nào.
“Chắc phải làm vậy thôi.”
Ta cảm nhận được vài nguồn ma lực phát ra đâu đó bên trong cây đại thụ này. Cho dù thực sự thuộc hạ của ta có bị thần ẩn mất đi, thì cũng đâu phải tất cả bọn chúng đều bị biến mất hết đâu.
“Không xong…….”
“Không xong rồi!”
“Tới kìa.”
“Tới…”
Đám Titi loạn hết cả lên, đứa nào đứa nấy run rẩy như cầy sấy trong khi hai mắt dán chặt về phía lối ra vào.
Có một thứ gì đó khiến lũ yêu tinh này phải hết mực run sợ.
“Cái gì đang tới cơ?”
“Đứa trẻ hư.”
“Cá biệt.”
“Học sinh cá biệt.”
“Tứ tà vương tộc!”
Nói rồi đám Titi cố gắng chạy trốn, tìm cách rời xa cánh cửa nhất có thể. Sau cùng thì chúng bay tới một góc phòng rồi quây lại một đám với nhau.
“Ối chà chà!”
Một giọng nói vang vọng vào phòng từ bên kia cánh cửa.
“Đang tự hỏi vì sao lũ Titi lại đột nhiên náo loạn và ồn ào như thế, hoá ra là bởi vị khách đầy bất ngờ này à.”
Kẻ vừa bước vào lớp học là một gã đàn ông khoác trên mình bộ trang phục có phần hơi diêm dúa lòe loẹt, trên đầu đội lên một chiếc mũ rất lớn. Chính xác mà nói thì, nếu chỉ dựa vẻ bề ngoài thì có lẽ sẽ không phân biệt nổi đây là nam hay nữ được. Cơ thể hắn giống như gel nhớt vậy, rắn không ra rắn, lỏng không ra lỏng. Gương mặt thì hầu như chẳng thấy thứ gì tương tự như mắt mũi hay miệng cả.
Fumu. Thật là hoài niệm làm sao.
“Ta không nghĩ rằng ngươi lại có mặt ở đây luôn đấy, Hồng bia vương.”
‘Fufufu’—Gã Hồng bia vương Gilisiris Dello cười khúc khích.
“Ta cũng không ngờ là sẽ có ngày gặp ngươi ở chốn này. Tới đây có việc gì, Quỷ vương?”
Cái giọng điệu trơ trẽn này thì quả không nhầm vào đâu được.
“Fumu. Mà, nói là tình cờ thì cũng tình cờ thật đấy. Thế nhưng mà sau khi ra tay với thuộc hạ của ta xong, ngươi vẫn nhởn nhơ nghĩ rằng mình sẽ không còn gặp lại ta nữa hay sao? Độ giả nai của ngươi đích thị là chẳng thay đổi gì cả.”
Ta ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Gilisiris. Gương mặt chất nhờn của hắn hơi biến dạng một chút, trông cứ như là đang cười đểu ta vậy.
“..........Ah”
Hắn làm ra vẻ mình vừa mới nhớ lại xong.
“Ra là chuyện ấy à. Thực sự thì đó cũng không phải chủ đích của ta đâu. Chẳng qua bề trên cứ nói mãi nên mới đành phải làm vậy thôi”
Nghe những lời thản nhiên trôi chảy tuôn ra từ miệng Gilisiris, Eleonor đanh mặt lại. Cô hằm hằm mắng thẳng vào mặt hắn.
“Tên phụ tá của ông đã làm chuyện rất kinh khủng đấy. Còn nói là muốn nghiên cứu tôi và Zesia nữa.”
“Chuyện kinh khủng, ý ngươi là chuyện gì nào? Vì lệnh của bề trên mà ta phải làm chuyện bất đắc dĩ đó, ít nhất cũng muốn có được chút thành quả gọi là mẫu vật nghiên cứu chứ? Ngươi không thấy rằng điều đó rất nhân văn và tràn đầy tinh thần tương thân tương ái à?”
“Cái thể loại nhân văn gì vậy cơ chứ. Xem người ta là mẫu vật để nghiên cứu, còn khiến đám Ledriano ra nông nỗi ấy nữa.”
“Muốn nghiên cứu ma pháp thì phải chấp nhận có hy sinh đi kèm. Kẻ nào rồi cũng sẽ có ngày phải chết đi và biến mất. Thế thì tại sao không chấp nhận cống hiến thân mình cho ma pháp, làm những điều có ý nghĩa thật sự đi?”
“........Tôi chẳng hiểu ông đang lảm nhảm cái gì nữa”
‘Fufufu’—Hồng bia vương nở một nụ cười man rợ.
“Yareyare, đúng là ngu dốt làm sao. Xem ra tư tưởng của ta và ngươi là hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn rồi. Đúng là ma pháp của Quỷ vương có khác.”
Hồng bia vương chẳng muốn đấu khẩu với Eleonor thêm một chút nào nữa, chỉ phủi đi một câu như thế rồi thôi.
“Fumu. Ta không nghĩ rằng người như ngươi lại về dưới trướng một quỷ nhân khác đấy?”
“Cũng đã 2000 năm trôi qua rồi. Làm gì có thứ gì mà không thay đổi cơ chứ, Quỷ vương. Nhà ngươi chỉ việc thong dong bỏ qua 2000 năm mà chuyển sinh vèo một cái, thế nên giờ mới không theo kịp được dòng chảy của thời đại đấy.”
Gilisiris nói bóng nói gió tỏ ý mỉa mai chế giễu ta.
Thế nhưng ta chỉ nhẹ nhàng bỏ ngoài tai chuyện đó, mà chuyển sang hỏi hắn một vấn đề khác làm ta bận tâm.
“Bề trên ngươi nhắc tới là ai vậy, Hồng bia vương?”
“Tự đi mà tìm hiểu đi chứ. 2000 năm trước cũng đã nói rồi đấy, ta không ưa nhà ngươi một chút nào. Mặc dù sở hữu nguồn ma lực to lớn, được ‘ma’ ưa thích đến cỡ đó, vậy mà lại chây lười không thèm cống hiến cho nền phát triển ma pháp. Chỉ cần nhìn cái bản mặt của ngươi thôi cũng đủ làm ta mắc ói ra rồi đây này.”
“Thế thì bây giờ ngươi có muốn thử cướp lấy căn nguyên của ta lần nữa không? 2000 năm trôi qua, chắc cũng phải chuẩn bị trong tay nhiều quân bài để dùng cho lúc này nhỉ? Hay là ngươi định nói rằng thời thế thay đổi nên ý định đó của ngươi cũng mất đi theo luôn rồi?”
Ta buông lời thách thức, và ngay sau đó, một con ngươi dạng ma pháp trận hiện lên trên gương mặt thể gel của Hồng bia vương. Đó chính là ma nhãn của hắn.
“Nghe cũng không tệ lắm đâu.”
Dứt lời một cái, toàn thân Gilisiris phát ra ánh sáng màu đen đặc. Hắn đã sử dụng ma pháp để tự tân trang và cải tạo cơ thể của chính mình sang dạng chất nhờn gel đó. Điều này giúp cho nguồn ma lực phát ra từ căn nguyên có thể dễ dàng truyền đi nhanh chóng và dễ dàng hơn. Bởi vì có thể phân tán rải rác những hạt phân tử ma lực ra khắp trong cơ thể, hắn có thể vận dụng ma lực với hiệu suất cao hơn bình thường, việc thi triển ma pháp cũng theo đó mà hiệu quả hơn.
“Nhảy vào mà xơi nào, Quỷ vương Arnos. Trong 2000 năm này, ta đã vượt qua nhà ngươi từ lâu rồi. Giờ ta sẽ dạy cho ngươi biết, ma pháp của mình trong thời đại này chỉ là thứ phế phẩm lỗi thời không hơn không kém.”
Cơ thể của hắn chuyển sang trạng thái chiến đấu, biến thành một màu đen bóng rùng rợn.
Tuy nhiên——
Có hơi chút kỳ lạ.
Ta không thấy dấu hiệu chiêu trò cạm bẫy gì mà hắn đã thiết đặt cả.
“Sao thế, đừng bảo là sợ rồi đấy nhé?”
“Ngươi đang âm mưu nhắm đến cái gì, Hồng bia vương?”
Gương mặt thể gel của Hồng bia vương Gilisiris lại biến dạng méo mó, trưng ra một nụ cười nham hiểm.
“Nhà ngươi tuyệt đối không phải hạng người mà đường đường chính chính đối đầu với kẻ địch theo phương cách chính diện. Thay vì nói mấy câu như nhảy vào đây mà ăn, thì ngươi khi trước sẽ dùng thời gian đó để đặt thêm một cái bẫy mới đúng.”
Nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn đang cố tình khơi cho ta động thủ trước.
Nói cách khác, một cái bẫy vô hình vốn đã được giăng ra từ trước mà ta vẫn chưa nhìn thấu được.
“Khôn lỏi quá rồi đấy.”
Gilisiris thả lỏng ra, cơ thể hắn trở về với màu sắc ban đầu.
Việc vận hành ma lực cũng hoàn toàn huỷ bỏ.
“Fumu. Vậy là có ý gì đây?”
“Sớm muộn gì rồi ngươi cũng sẽ biết thôi, nên để ta nói luôn cho vậy. Ở trong cây Đại thụ Eniyunien này, từng nhất cử nhất động của chúng ta đều phải tuân theo luật lệ của học xá. Khi đã bước chân vào đây rồi thì coi như là đã nhập học. Điều đó có nghĩa là cho đến khi tốt nghiệp thì không một ai có thể thoát ra ngoài được hết.”
Ra là thế.
“Tức là nếu vi phạm luật lệ trong học xá, gây tổn thương lên thân xác kẻ khác thì sẽ không còn ra ngoài được nữa chứ gì?”
Gilisiris không phủ nhận cũng không khẳng định điều gì, mà chỉ tiếp tục nói những gì hắn muốn.
“Không cướp được căn nguyên của ngươi làm ta nóng máu lắm rồi đấy. Mà thôi, kiểu gì sau này cơ hội cũng sẽ đến lại với ta. Hãy thong thả mà chờ đợi cho đến ngày đó đi nhé.”
“Làm gì mà tỏ ra thích thú như vậy chứ hả, Hồng bia vương? Chẳng phải nhà ngươi cũng không thoát được ra khỏi đây rồi hay sao, tự nhìn xem mình có khác gì kẻ thua cuộc không?”
‘Fufufu’—Gilisiris cười nhạt cho qua.
“Đại thụ Eniyunien là một nơi cực kỳ thích hợp cho việc nghiên cứu ma pháp. Chính ta đã tự mình lựa chọn con đường ở lại trong đây đấy. Đừng có đánh đồng ta với một kẻ khinh suất như ngươi chứ.”
Vừa nói, Gilisiris vừa đi ngang qua ta, tới chiếc ghế ngay hàng đầu của lớp học và ngồi vào đó.
“Arnos.”
Rei đi tới gần bên cạnh ta.
“.........Không biết chừng đây là mục đích của Nousgalia cũng nên?”
Rei thì thầm nói nhỏ, mắt vẫn để ý tới Nousgalia đang ở phía đằng sau bọn ta.
“Ý ngươi là hắn muốn nhốt chúng ta vào trong học xá tinh linh này?”
“Rất có thể hắn định âm mưu gì đó trong khoảng thời gian mà chúng ta bị hạn chế.”
“Nhưng mà nói thế thì chẳng phải giờ hắn cũng đang bị giam trong đây đấy à?”
Sasha bèn lên tiếng phản bác lại lập luận của Rei.
“Maa~, điều Rei vừa nói cũng không phải là không có lý. Biết đâu hắn vì muốn làm chúng ta chủ quan nên cố ý tự để bản thân bị giam vào trong này thì sao”
Nói xong, ta liếc qua bên chỗ Hồng bia vương Gilisiris.
Thoạt nhìn qua thì có thể thấy hắn không tỏ ra hứng thú gì với Nousgalia cả. Thế nhưng sau sự kiện vừa rồi, khó mà nghĩ rằng cả hai không có dây mơ rễ má gì với nhau.
Hơn nữa, thân xác của Nousgalia hiện tại vốn là của Tứ tà vương tộc, Hỏa âm tử vương Eldemade. Thật sự quá không tự nhiên khi mà cả hai lại chẳng biểu hiện ra chút phản ứng gì như vậy cả.
Chắc chắn việc không biểu hiện ra bên ngoài là đang có suy tính gì rồi, mà không khéo ngay lúc này đây hắn và Nousgalia vẫn đang âm thầm trao đổi kế hoạch với nhau cũng không biết chừng.
Tuy nhiên, dù là vậy, để Nousgalia và Gilisiris ở cùng lại nơi này cũng sẽ thuận tiện cho ta hơn nhiều.
Mặc dù tên kia có nói còn chưa tốt nghiệp thì sẽ không ra khỏi đây được, nhưng vào thì cũng đã vào rồi. Nói vậy cũng không có nghĩa là ta muốn ra mà lại không ra được, chỉ là chưa đến lúc thôi.
Dẫu sao thì trước mắt vẫn phải ưu tiên tìm kiếm những thuộc hạ từ 2000 năm trước của ta bị thần ẩn giấu đi đã.
Đặc biệt là Shin.
Ta cũng khá tò mò về chuyện của Đại tinh linh Reno, không biết đến hỏi Tinh linh vương thì có biết thêm chút thông tin gì không nhỉ?
“…Giờ làm gì?”
Misha ngước mắt lên nhìn ta và hỏi.
“Trước hết có lẽ chúng ta nên thử qua các phòng khác tìm thử xem sao. Không khéo vẫn còn những thuộc hạ của ta chưa bị thần ẩn giấu đi cũng nên.”
Vừa nói, ta vừa quay đầu ra khỏi phòng học. Thế nhưng, đôi chân của ta dừng lại ngay trước ngưỡng cửa ấy.
“Sao vậ——y, hả………..?”
Sasha tròn xoe mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cánh cửa đáng lẽ phải ở đó vài phút trước đây, giờ đã biến thành một bức tường do đại thụ tạo thành.
—————————————————-
NIT note:
Ủa, sao chương này hổng thấy mục tác note ta~~
Cơ mà nội dung chương này cũng không nhiều, chỉ là đám thằng main bị nhốt lại thôi, chả có gì to tát cả :))
Anime thì cũng đã end rồi, ngó cộng động viewer nước ngoài đánh giá cao phết, quá ổn cho 1 bộ PR Light novel rồi, dùng nó làm tư liệu hỗ trợ tưởng tượng oke phết đấy. Giờ thì ae tập trung qua đây chơi tiếp thôi nào, mà nhập gia tuỳ tục, một người vì mọi người, cố gắng đừng để tiến độ bị giảm nhá.
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ cmt và cày view nhiệt tình nhá, vẫn đang đợi ngày ta leo lên được top 6 toàn thời gian, 200k view nữa thôi, cố lên nào.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~