Chương 245: Kiếm đế Agaha
Chương 245: Kiếm đế Agaha
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Trận đấu với Thần tương lai Nafuta kết thúc. Đám thánh kỵ sĩ đứng gần đó không thể ngăn được vẻ kinh ngạc hiện hữu trên gương mặt.
“...Ch… Chuyện gì vừa xảy ra thế này…”
“Một kẻ phàm nhân mà lại có thể áp đảo Thần tương lai ư…?”
“...Bát thần tuyển chọn giả nằm ở đẳng cấp khác biệt đến thế sao?”
“Hâm à? Ahide với Gazel cũng là bát thần tuyển chọn giả đấy thôi. Nhưng nếu mà đem so với gã này thì họ thậm chí còn chẳng chạm tới nổi cái móng chân của hắn nữa. Còn về phần giáo hoàng thì… Chưa ai tận mắt chứng kiến sức mạnh triệu hồi thần linh của ngài nên chưa thể đặt lên bàn cân so sánh được… Tuy nhiên thật khó để tưởng tượng rằng trên đời lại xuất hiện một người có thể tự mình đạt tới cảnh giới như gã kia…”
“...Sao trần đời lại tồn tại một con quái vật kinh khủng như vậy chứ…?”
Giữa bầu không khí hoang mang tột độ của đám thánh kỵ sĩ, giám mục Milano bình tĩnh cất giọng.
“Có gì mà phải kinh ngạc như vậy chứ, hỡi các thánh kỵ sĩ cao quý. Không cần tới minh châu, đức ngài vĩ đại ấy thậm chí còn có thể khiến Thiên phụ thần phục tùng dưới trướng mình cơ mà.”
“Cái gì…!? Ô-ô-ông đang nói tới… Thiên phụ thần!? Trật tự sinh ra trật tự, ánh sáng rực rỡ gần với <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques nhất!? Thuần phục mà không dùng tới minh châu sao!?”
“Đúng vậy, các vị không biết sao?”
“Có thật không!? Chuyện đó có thật không, giám mục Milano!?”
“Xin thề trước <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Tôi đã tận mắt được chứng kiến điều đó. À, nhưng mà nếu tôi là người đầu tiên biết về ngài ấy dưới thế giới lòng đất này thì chắc vẫn chưa ai khác biết đâu nhỉ.”
“Quả là một cuộc gặp gỡ thần kỳ…”
“Nằm ở đẳng cấp khác cái gì chứ? Đẳng cấp của hắn vượt qua tất cả mọi thứ luôn rồi! Đó có thực sự là phàm nhân không vậy!? Chưa biết chừng đó lại là thần linh trong hình hài con người cũng nên! Không không, cảm giác vẫn chưa thể nào đủ được…!”
“...Kh, không lẽ… anh ta chính là… đức ngài ấy sao!?”
“Hừm, khó nói thật. Kẻ không phù hợp, quả là một danh hiệu đầy châm biếm. Hay có khi nào chính anh ta đã tự xưng như vậy không nhỉ? Liệu đây có phải là một tồn tại cao quý mà chúng ta không bao giờ có thể đánh giá được hay không?”
Những tiếng cảm thán trầm trồ lác đác vang lên.
Đây là trận đấu xem bên nào có thể trụ lâu hơn với thần tuyển chọn của phía đối phương. Tuy nhiên, một khi đã đánh bại luôn thần tuyển chọn rồi thì coi như chiến thắng đã được xác định.
“Giời ạ, nhìn có chán không cơ chứ. Đánh bại cả Nafuta luôn? Tuyển chọn giả của cô là cái giống gì thế hả?”
Đang đọ tay với Arcana, Diedrich vẫn phải thốt lên câu cảm thán.
“Người lựa chọn trước không phải tôi. Không có ai xứng đáng để trở thành người đại diện hơn anh ấy. Tuy nhiên, cũng chính bởi thế nên anh ấy không lựa chọn trở thành người đại diện.”
Đầu gối của Arcana chống khụy xuống sàn, mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía kiếm đế Agaha.
Fumu. Có vẻ là đang trong thế thua thì phải.
Đối với một long nhân dựa vào thuật triệu hồi thần và triệu hồi rồng thì sức mạnh của gã thực sự rất đáng gờm.
Mặc dù sở hữu danh xưng kiếm đế, thế nhưng gã thậm chí còn chưa tuốt gươm ra khỏi vỏ.
Quả đúng như ta dự đoán, tên này không hề tầm thường chút nào.
“Yên giấc ngàn thu dưới những cột băng lạnh lẽo.”
Một lượng lớn tuyết nguyệt hoa thổi bùng lên xung quanh Diedrich.
Chúng tỏa ra hàn khí phản quang lấp lánh, nhanh chóng ngưng tụ lại thành những cột băng sắc nhọn rồi đồng loạt phóng về phía hắn ta.
“Hừm!”
Diedrich siết chặt hai nắm đấm, gồng cơ bắp toàn thân căng phồng lên trong nháy mắt.
Cùng với khí thế hừng hực là một lượng ma lực dồn nén đến cực đại được giải phóng. Toàn thân Diedrich được bao bọc bởi một màng sáng lân tinh xám đục.
Những cột băng sắc nhọn bắn từ bốn phương tám hướng vừa chạm vào màng sáng lân tinh liền bị đẩy ra ngay lập tức. Không có bất cứ một kẽ hở nào để xuyên qua lớp phòng thủ của kiếm đế.
“Hou. Thú vị nhỉ, đó là gì vậy?”
“Nghịch Lân Long <Jiaz>. Nói một cách dễ hiểu thì đây là màn lân quang ma lực phát ra khi vảy ngược của dị long bị chạm vào.”
Diedrich nắm chặt bàn tay phải, màng lân tinh xám đục liền tập trung vào đó.
“Nếu đấm bằng cái này thì–––”
Gã đạp mạnh xuống đất lấy đà và lao thẳng về phía Arcana.
Cô huy động lượng tuyết nguyệt hoa xung quanh tập trung lại bên tay phải mình và tạo thành thanh Tuyết thần kiếm Rokoronoto.
Trong khoảnh khắc, Arcana thoát khỏi tầm mắt của Diedrich với vận tốc ánh sáng. Cô chém xuyên qua bộ giáp của hắn và làm đông cứng nó lại.
Quả nhiên lớp phòng thủ của Nghịch Lân Long vẫn không thể đỡ được đòn tấn công từ Tuyết thần kiếm.
“Ấy chà. Bắt được rồi nhé, cô bé thần tuyển chọn.”
Arcana không đáp lời mà chỉ nghiến răng chịu đựng. Ngay sau khi chém đứt bộ giáp của Diedrich, gã đã kịp dùng bàn tay trái phủ đầy lân tinh của mình để tóm lấy lưỡi kiếm Rokoronoto.
Mặc kệ lòng bàn tay rỉ máu và băng kết, Diedrich vẫn giơ cao nắm đấm.
“Uooo!”
Đòn tấn công uy lực được bao phủ bởi Nghịch Lân Long cô đọng giáng thẳng xuống cây tuyết kiếm.
Không chịu nổi sức nặng hủy diệt, Rokoronoto vỡ tan thành trăm mảnh.
“Chạm vào vảy ngược của rồng thì sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Chưa bỏ cuộc, Arcana tiếp tục tạo ra những cánh tuyết nguyệt hoa và nhanh chóng tái tạo lại thanh Tuyết thần kiếm. Tuy nhiên, điều đó không hề khiến Diedrich nao núng chút nào. Gã lao thẳng tới tấn công cô từ hướng chính diện.
“Xoáy tuyết thành kiếm––––”
Tuyết thần kiếm Rokoronoto tỏa ánh hào quang lấp lánh. Lần này, tốc độ của Arcana vẫn ăn đứt Diedrich. Trước khi nắm đấm kia kịp tung trúng đích, lưỡi kiếm sắc nhọn của Rokoronoto đã xuyên qua màng sáng lân tinh xám đục và đâm thủng bụng hắn.
“––––Xuyên phá, băng kết.”
Hàn khí từ miệng vết thương nhanh chóng lan đi khắp cơ thể Diedrich và đóng băng hắn lại.
Tuy nhiên, nếu Diedrich chỉ ở cỡ này thì Arcana đã không bị lép vế rồi.
Bằng chứng được chứng minh ngay sau đó. Từ phía bên kia của lớp băng kết, một giọng nói nhỏ thì thầm vang lên.
“...Xin cả cái này nữa nhé…!”
Ánh lân tinh xám đục lấp lóe, Diedrich bắt đầu cựa quậy.
Nghịch Lân Long cuồng nộ hình hài hóa thành một chiếc hàm rồng hung bạo, cắt nát bức tượng băng cùng với thanh tuyết kiếm.
Ta tập trung quan sát bằng ma nhãn thì thấy chiếc nanh của Nghịch Lân Long đang phân tách lớp băng và Tuyết thần kiếm trở về những hạt phân tử ma lực li ti. Đúng nghĩa là nó đang ăn chúng luôn.
“Hấp thụ ma lực.”
Arcana lẩm bẩm trong khi cố gắng lùi về phía sau để giữ khoảng cách.
“Đúng vậy!”
Dường như phần ma lực ăn được đã chuyển hóa và tăng thêm sức mạnh của Diedrich. Chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi, nắm đấm phải bọc Nghịch Lân Long của hắn đã giã thẳng vào thân hình bé nhỏ của vị nữ thần.
Âm thanh va chạm dữ dội vang lên. Cơ thể của Arcana bị đánh bay đi, đập vào đại thánh môn rồi gục xuống.
“Ánh sáng tái sinh, chữa lành vết thương.”
Mặc dù sử dụng sức mạnh của Thần tái sinh, song thương tích toàn thân trên người Arcana lại lành rất chậm.
“Nếu cô chưa biết thì Nghịch Lân Long còn ăn tận vào trong căn nguyên nữa đấy. Dù có là thần thánh phương nào đi chăng nữa, một khi ma lực căn nguyên bị ăn mòn thì không dễ gì phục hồi được đâu.”
Ăn mòn căn nguyên à? Giống như dạ dày của rồng ấy nhỉ?
Tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn đang sử dụng Triệu Hồi Nhập Thể <Azept>.
“Nghe nói kiếm đế Agaha là tử long.”
“Đúng vậy. Không biết nhân quả luân hồi như nào, nhưng ta đích thị là được rồng sinh ra. Cũng nhờ vậy nên mới mang cái sức mạnh vượt trội quá mức cần thiết này.
Diedrich vô tư bước tới gần Arcana, người đang quỳ gối trước đại thánh môn.
Hắn dừng lại trước mặt cô, thu hồi Nghịch Lân Long và mỉm cười.
“Cơ mà, ta thua rồi.”
Arcana nắm lấy bàn tay mà Diedrich đưa ra.
Cô đứng dậy và nói.
“Đây không phải trận quyết đấu sống còn. Từ thời khắc bị thương và gặp khó khăn trong việc hồi phục, thất bại của tôi coi như đã định.”
“Đáng tiếc, cái này lại là so kèo với bên kia cơ. Nếu đòn vừa rồi có thể giết được cô thì may ra ta vẫn bào chữa được đây là một trận hòa. Nhưng mà thôi, biết sao bây giờ.”
Diedrich chuyển ánh nhìn về phía ta.
“Giao kèo ban đầu là ai trụ được lâu hơn sẽ dành phần thắng. Nếu ngươi đã khiến Arcana nhận thua thì đây vẫn là một trận hòa chưa phân thắng bại.”
Kiếm đế nở một nụ cười hào sảng.
“Ai nhìn vào mà chẳng biết là ngươi thắng Nafuta trước. Nếu giờ vẫn trơ tráo kêu đây là một trận hòa, thử hỏi ta còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước dân chúng với tư cách vua của Agaha cơ chứ?”
Diedrich trỏ ngón cái về phía đại thánh môn và nói tiếp.
“Dù sao đi nữa thì tên kia cũng chỉ định tiếp chuyện với một người mà thôi.”
Đến đây, ta không nhịn được nữa mà đành phải bật phá lên cười.
“Chơi đẹp phết đấy nhỉ, Diedrich. Ta bắt đầu có hứng thú với đất nước của ngươi rồi đấy.”
Gã cũng đáp lại ta bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Tới Agaha đi, ta sẽ tiếp đón các ngươi thật nồng hậu. À, đổi lại ngươi có thể dẫn theo cả đoàn thánh quân ca kia không?”
Ban nãy hắn cũng đề cập tới vụ này một lần rồi thì phải.
“Ngươi thích họ đến thế cơ à?”
“Gahaha, không thể cưỡng lại luôn!”
Quả là một gã thẳng thắn và hiên ngang.
“Được, ta hứa.”
Diedrich uể oải vác tên Ahide đang nằm vất vưởng trong góc lên vai.
Thần tương lai Nafuta thấy vậy cũng lặng lẽ bước theo cạnh hắn.
“Có một điều ta muốn hỏi ngươi, Diedrich.”
Nghe vậy, gã liền quay lại nhìn về phía ta.
“Nếu nhìn thấy trước tương lai, ắt hẳn ngươi phải biết rằng mình không thể thắng được trận đấu này mới đúng chứ. Phán quyết tuyển chọn vẫn còn đang chờ ở trước mắt. Tại sao ngươi lại cố tình tiết lộ năng lực của mình cho đối thủ như thế?”
Arcana đã trực tiếp chiến đấu với Diedrich. Tất cả những kẻ có mặt tại đây đã được tận mắt chứng kiến sức mạnh Nghịch Lân Long của hắn. Hay cả trật tự của Nafuta cũng vậy.
Tuy nhiên chẳng cần tới trận đấu này, Diedrich cũng có thể biết được kha khá sức mạnh của ta nhờ vào năng lực của Thần tương lai.
“Thấy khó trả lời quá thì bỏ đi.”
“Có gì đâu. Thực ra đây chính là quyết định của Thần tương lai Nafuta đấy.”
Diedrich đưa một tay lên vuốt cằm và tiếp tục nói với giọng uyên bác.
“Giả sử có một trận đấu mà ngươi bắt buộc phải thắng. Nếu biết trước tương lai rằng tuyệt đối không thể thắng được, ngươi sẽ làm gì?”
Một câu hỏi điềm tĩnh nhưng cũng đầy ẩn ý.
“Nhiệm vụ của nhà tiên tri không phải là trốn chạy trước thử thách. Một lời tiên tri mà không thể thay đổi thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Có lẽ đối với Diedrich, ta chính là biểu tượng của một lời tiên tri không thể nào xoay chuyển.
Đó chính là lý do hắn lựa chọn đương đầu với thử thách. Dù sau này bản thân có gặp bất lợi đi chăng nữa, hắn vẫn muốn tự tay thay đổi tương lai.
“Quyết tâm đáng nể đấy, vua của lòng đất.”
Diedrich lại trưng ra điệu cười hào sảng như mọi khi.
“Để ta cho một lời tiên tri về điều mà ngươi đang bận tâm nhé.”
“Hou. Được thế thì còn gì bằng. Ta đang nghe đây, kiếm đế Agaha.”
Chỉnh lại tư thế một chút, ta hướng ánh nhìn thẳng về phía Diedrich.
Một nhịp im lặng trôi qua, gã nói.
“Hỡi Quỷ vương của mặt đất, kẻ không phù hợp Anos Voldigoad. Người đã chọn ngươi trở thành tuyển chọn giả chính là Thần sáng tạo Militia.”
Hai luồng suy nghĩ ‘quả nhiên là vậy’ và ‘không thể nào’ đồng thời trào lên trong tâm trí của ta.
Diedrich không phải kiểu người thích nói dối hay bỡn cợt cho lắm.
“Khuyến mãi thêm một điều nữa nhé. Mặc dù vụ này cũng hơi liên quan đến ta một chút, nhưng mà thôi kệ đi. Nếu giao chiến với Gorloana, hãy hủy diệt hắn hoàn toàn. Bằng không Dilhayd sẽ gặp nguy hiểm.”
“Fumu. Cảm ơn về lời cảnh báo. Tuy nhiên, chắc ngươi cũng biết rõ câu trả lời của ta rồi mà.“
Diedrich mỉm cười rồi quay gót bước đi.
“Hẹn gặp lại ở Agaha, Quỷ vương.”
Gã vẫy tay chào tạm biệt, Nafuta cũng theo sau bóng lưng của hắn.
Đến cuối cùng, Diedrich vẫn không khỏi thích thú ngâm nga giai điệu của ca khúc trên mặt đất ‘Ku iku, ku iku, ku iku iku uu’.
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Tác note:
Lời cảnh báo của Diedrich nghe bất ổn quá ta, mà cuối cùng cũng gặp mặt giáo hoàng rồi nè.
NIT note:
Fanunion đã trở thành cầu nối ngoại giao của 2 nước, quá đỉnh luôn.
Mà lão kia fan thật à, tin không nổi luôn, với những câu từ đó…
Cơ mà với lời tiên tri thứ 2, không biết nốt sẽ chọn tận diệt hậu họa, hay thách thức phá vỡ lời tiên tri đây. Khó đoán nhỉ.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~