Chương 97: Linh Thần Nhân Kiếm
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 97: Linh Thần Nhân Kiếm
Chương 97: Linh Thần Nhân Kiếm
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Eleonor cười phá lên.
Dẫu cho hai hàng lệ vẫn đang chực chờ tuôn rơi, nhưng nụ cười trên môi cô cũng chẳng hề đổi khác.
“Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, tôi ổn mà. Tôi vốn chỉ là một ma pháp được tạo ra hòng âm mưu chống lại quỷ tộc các cậu mà thôi. Một khi đã được ban cho cái “sứ mệnh” ấy thì sẽ chẳng thể nào phản kháng lại được. Nếu cứ để nguyên thế này, tôi sẽ vẫn tiếp tục sản sinh ra các căn nguyên clone, đám Zesia được sinh ra rồi một ngày nào đó cũng sẽ tấn công vào Dilhayd mất thôi”
Quân đội bao gồm 10000 Zesia, nếu được buff thêm sức mạnh từ Quân Binh Anh Hùng, chắc chắn sẽ trở thành một chiến lực không tưởng đây.
Không chỉ thế, đứa nào đứa nấy đều là một quả bom căn nguyên di động có thể dùng được Căn Nguyên Diệt Bạo Quang mà không ngần ngại nữa chứ. Quả thực đúng là một quả bom hẹn giờ siêu to khổng lồ đe doạ đến sự bình yên của Dilhayd.
“Quỷ tộc các cậu không cần thiết phải dính dáng vào việc của con người chúng tôi làm gì cả. Tốt nhất là hãy nhanh chóng xoá bỏ tôi đi mà bảo vệ Quỷ quốc.”
Việc của con người, à.
Đúng là có thể một nửa sự tình thì là như thế thật.
“Eleonor. Đây là phần tàn dư của cuộc chiến mà ta đã để sót lại từ 2000 năm trước. Không thể cứ thế mà để những kẻ sống trong thời đại hoà bình này bị cuốn vào cái cuộc đấu đá vô nghĩa đó được”
Vào thời điểm ấy, nếu ta quyết đoán hơn mà xuống tay tiêu diệt Jerga thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
“Cả cô và Zesia cũng thế”
Ngay cả tên Diego đó, cũng chỉ là nạn nhân bị trói buộc bởi sự thù hận của Thánh Vực mà thôi.
“Ta chỉ là muốn thanh toán nợ nần trong quá khứ mà thôi. Tuy là không thể hồi sinh được những Zesia đã chết trước đây, nhưng tất cả Zesia đang hiện diện tại nơi đây, bao gồm cả cô nữa, cứ việc sống tiếp trong cái thời đại hoà bình này đi”
“Nếu như cậu muốn làm mọi thứ trở về con số không, giả như chưa từng có chuyện gì như thế này xảy ra, thì cả tôi và Zesia đều không còn cần thiết cho thời đại này nữa”
“Làm sao mà biến tất cả chuyện này thành như chưa từng xảy ra được chứ.”
Cả Eleonor lẫn Zesia, họ đều đã được sinh ra trên cõi đời.
“2000 năm qua, cô đã chịu nhiều ký ức đau khổ rồi”
Cơ thể Zesia run run lên.
Cứ đau khổ, buồn tủi, mệt mỏi mà sống đến bây giờ.
Và rồi cuối cùng, cô ấy đã chọn cách biến mất.
Những mảnh đời bất hạnh như vậy, đã quá đủ rồi.
“Đó hoàn toàn là lỗi lầm do ta gây nên. Chính vì vậy, kể từ giờ, cô sẽ phải sống hạnh phúc thêm 2000 năm nữa đấy.”
Nụ cười vô lo trên môi Eleonor biến mất.
“Ta không nói điều đó sẽ xoá đi mọi tổn thương bấy lâu nay cô đã phải trải qua, nhưng ít nhất hãy cho ta cơ hội được bù đắp cho phần thiệt thòi ấy.”
“.......Tôi là con người đó. À không, tôi còn chẳng phải con người nữa. Chỉ là một ma pháp hình người mà thôi…..”
“Điều đó thì đã sao?”
Một giọt nước mắt nữa tuôn ra, rồi lăn dài trên gò má.
Ngay cả khi giọt lệ ấy nhanh chóng hoà vào trong thánh thuỷ cầu, lần này ma nhãn của ta vẫn có thể nhìn rõ mồn một.
“..........Một khi vẫn còn Thánh Vực, con người sẽ tiếp tục thù hận quỷ tộc……….Bọn tôi chỉ biết tuân theo mà chiến đấu với quỷ tộc cho đến chết mà thôi…..”
“Vậy thì chỉ cần xoá sổ cái Thánh Vực đó đi là xong.”
Eleonor làm ra một biểu cảm đau thương, và cô lắc đầu.
Cô thì thầm với một giọng yếu ớt.
“...........Kora…...Nếu cậu mà cứ nói cái kiểu đem lại hy vọng cho người khác như vậy…...thì tôi…..sẽ lỡ mơ mộng mất…..”
“Ta chắc chắn sẽ biến nó thành hiện thực. Cô đã phải chịu khổ sở suốt 2000 năm qua rồi. Đã vậy thì, bất cứ giấc mơ nào của cô mà ta không thực hiện được, coi như ta đây là thằng mồm điêu bốc phét đi”
Một con người luôn sống trong đau khổ, chỉ muốn chết đi mà chẳng mang trong mình hy vọng gì.
Nếu đó là luân lý của thế giới này, thì ta đây sẽ là kẻ tiêu diệt nó.
“Chịu đựng được đến ngày hôm nay, cô đã giỏi lắm rồi. Nhưng vậy đã là quá đủ. Mọi chuyện sẽ không còn tiếp tục như thế nữa, bởi đã có ta ở đây rồi.”
“................Nhưng mà………….”
Đúng lúc ấy, bỗng có một âm thanh ở đâu đó phát ra.
Một giọng nói nhỏ bé.
Một cảm xúc nhỏ bé.
“............Hãy……….cứu…………”
Ngay bên cạnh Eleonor, một Zesia độ chừng 10 tuổi đang ở trong một thánh thuỷ cầu khác.
“.......Zesia………..?”
Eleonor vô cùng ngạc nhiên.
Cơ thể ấy vốn được chuyên hoá chỉ để phục vụ mục đích chiến đấu mà thôi, đáng nhẽ không thể nói được mới đúng.
“................Hãy cứu lấy……………..Mama…………..”
Không thể chịu đựng nổi trước tiếng nói ấy, Eleonor bật khóc.
Nước mắt tuôn ra xối xả từ khóe mi đã ướt nhoè từ ban nãy.
“.........Xin lỗi, Arnos-kun……..Tôi đã nói những lời hèn nhát rồi…...thế nhưng, làm ơn”
Eleonor lại tiếp tục với giọng điệu cầu khẩn giống như lúc ban nãy đã làm.
Tuy nhiên, cảm xúc của nó mãnh liệt hơn trước rất nhiều, tất cả trái tim mỏng manh ấy được đặt cả vào lời thành khẩn.
“Cứu chúng tôi với. Tất cả những Zesia ở đây, và tôi nữa…..Chúng tôi đã chán ngán việc chiến đấu này lắm rồi”
“Ta hứa. Tuy không phải ngay bây giờ. Nhưng chắc chắn, ta sẽ cứu tất cả các ngươi không sót một ai cả”
“.........Ừm………….”
Eleonor sụt sịt khóc.
“.........Chắc chắn đấy nhé, hứa rồi đấy nhé…….”
“Ta xin thề trên cái tên này”
Để cứu tất cả những cô gái này, chỉ có cách cắt đứt mối hận thù của con người với quỷ tộc vẫn tiếp diễn 2000 năm nay mà thôi.
Cần phải tiêu diệt phần căn nguyên của Jerga đã hoà vào trong Thánh Vực, đưa nó về hình thái ban đầu vốn có.
Tuy nhiên, nó khác với Eleonor, Thánh Vực không phải ma pháp dạng người. Căn nguyên của Jerga không có tồn tại trong bất cứ hình thể xác định nào cả, thứ đó giờ đã trở thành một luân lý, một định nghĩa, một trật tự của thế giới này rồi.
Muốn sửa lại thứ ấy không phải chuyện dễ dàng gì.
Giống như với việc thay đổi định luật hiển nhiên rằng khi ta đánh rơi một đồ vật, mà không khiến cho nó rơi xuống.
Phải là một thứ gì đó có hiệu lực ảnh hưởng vĩnh viễn như Diệt lý kiếm.
“A, re……?”
Eleonor đột nhiên bẩm bẩm.
Đúng lúc ta cũng cảm nhận được trường rối loạn ma lực quy mô lớn đang diễn ra.
Không phải ở trong chỗ này, mà là từ bên ngoài. Cơ mà cũng không cách quá xa. Trong phạm vi Hồ thánh minh mà thôi.
“.........Có lẽ , nó phát ra từ phía thần điện…….”
Ta khởi động ma nhãn, nghe trộm đường truyền Thần Giao Cách Cảm bên trong toà nhà.
“..........Là chuyện gì!?”
“Đ, địch tập kích! Địch tập kích tới rồi! Có vài tên ác ma đã xâm nhập vào thần điện!?”
“...........Đó, đó là, th, Thất ma hoàng lão! Thất ma hoàng lão đã xuất hiện! Xác nhận ba kẻ là Medoin Garsa, Zoro Angart và Eldora Zaia ! Yêu cầu viện trợ khẩn cấp!!”
“Gừuu! Không lẽ đúng là thủ đoạn của bọn quỷ tộc hay sao……….Cứ ngỡ chúng nhắm tới thánh mẫu, thì ra mục đích thực sự là phá huỷ Linh Thần Nhân Kiếm à…….!!”
Là đám Thất ma hoàng lão còn lại à.
“........Có chuyện gì vậy……..?”
“Có vẻ như sắp xảy ra một vào rắc rối rồi. Ta sẽ đi xem tình hình thế nào”
“C, cẩn thận đấy nhé”
“Ờ”
Ta vận Dịch Chuyển , với dự định là dịch chuyển vào khu vực đại sảnh của thần điện.
Tuy nhiên, chưa kịp thành hình tại nơi mà ta muốn tới, ma pháp trận đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Là do ảnh hưởng của mấy tên Thất ma hoàng lão đột nhập vào hay sao, mà uy lực của Linh thần nhân kiếm còn mạnh hơn cả lần trước nữa, sức mạnh diệt ma tăng lên mạnh mẽ gấp bội.
Ta niệm lại Dịch Chuyển lần nữa, đích đến lần này là phía ngoài thần điện.
“Guaaaaaaaaaa………….!!”
Ngay khi ta đến nơi, vài người lính bị đánh bay từ bên trong ra.
Ta tiến vào trong đó ngay lập tức.
Cánh cửa đặt trong góc thần điện đã được giải phóng hoàn toàn.
Thứ ánh sáng thần thánh ôm trọn cả không gian, cả căn phòng nhuộm một màu trắng thuần khiết.
Bóng dáng những tên lính nằm như rạ.
Ta hướng về phía góc sâu thần điện.
Thứ hiện lên trước mắt ta là một thanh thánh kiếm được cắm trên bệ đỡ.
Thứ ánh sáng thần thánh phát ra một luồng sức mạnh không tưởng, hẳn đó là Linh thần nhân kiếm Evansmana.
Bên cạnh chỗ ấy là bốn tên quỷ nhân.
Một gã mang cặp sừng trên đầu.
Một gã sở hữu bộ cánh dơi lớn đằng sau lưng.
Một gã thì có đôi ma nhãn đỏ ngầu.
Và rồi đứng giữa trung tâm là gã đàn ông đeo mặt nạ.
Gã đeo mặt nạ với tay ra định nắm lấy chuôi kiếm.
“Đ, đồ ngu. Thánh kiếm mà chỉ mình Anh hùng Kanon mới điều khiển được, loại như ngươi mà cố sờ vào thì đừng hi vọng là sẽ có kết cục tốt!”
Một kẻ trong đám binh sĩ đang vây quanh những quỷ nhân lên tiếng.
Tuy nhiên gã đeo mặt nạ phớt lờ lời của tên lính, nắm lấy Evansmana.
Và cứ thế, hắn rút nó ra mà không tốn chút giọt mồ hôi.
“.........C……..á………..”
Đám binh sĩ bị sốc nặng, không thể nói nên lời.
“...........Thánh, kiếm……………...đã bị…………..rút ra……………?”
“Không thể nào…….chuyện này, không thể như thế được! 2000 năm qua, thanh thánh kiếm mà không ai có thể rút lên được, mà lại đi chấp nhận một quỷ nhân làm chủ hay sao…….!!? Chuyện như vậy cũng có thể được ư!!”
Tên đeo mặt nạ không quan tâm đến các binh sĩ đang run rẩy gào thét, chỉ lẳng lặng hướng ánh nhìn về phía đối thủ nguy hiểm nhất đang hiện diện nơi đây.
Và đó tất nhiên chính là ta.
“Fumu. Nếu chỉ là một quỷ nhân bình thường thì chạm vào thôi cũng đủ siêu thoát luôn rồi, phải sở hữu một sức mạnh dị thường lắm mới có thể rút được nó ra nhỉ.”
Nhìn kỹ lại thì, tên đeo mặt nạ này khác với gã hồi ở đại hội ma kiếm.
“Lần này ngươi còn dắt theo cả đám Thất ma hoàng lão nữa, coi như hết đường phân trần rồi. Xưng danh đi”
Gã đàn ông đeo mặt nạ giơ Linh thần nhân kiếm chỉ thiên, và hùng hồn tuyên bố.
“Ta là Avos Dirhevia. Kẻ huỷ diệt vạn vật, Bạo nghịch quỷ vương”
Linh thần nhân kiếm Evansmana tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.
“Ngươi tính làm gì với cái tên giả ấy thế, Hư cấu quỷ vương ơi”
Ta thi triển 8 ma pháp trận ra trước mặt và bắn tương ứng 8 quả Ngục Viêm Tiêu Diệt Pháo về phía hắn.
“Ngu ngốc”
Avos Dirhevia chém Evansmana xuống, ánh sáng thần thánh hoá thành vô vàn những kiếm kích ánh lên và khuyếch tán ra xung quanh.
8 phát Ngục Viêm Tiêu Diệt Pháo dễ dàng bị chém nát, đòn thiểm kiếm kích vẫn tiếp tục hướng đến công kích ta.
Bằng phản ma pháp và Ma nhãn huỷ diệt, ta làm suy giảm uy lực của đòn tấn công kia đi rồi phẩy nó qua một bên.
Chẳng có âm thanh dữ dội nào cả, thế nhưng những cái trụ cứ vậy mà bị chém đứt phăng, cả thần điện bắt đầu sụp đổ.
Fumu. Không chỉ là rút được ra, mà còn có thể sử dụng thành thạo sức mạnh của Linh thần nhân kiếm luôn cơ à.
Hắn đã dùng sức mạnh ép thánh kiếm vốn chỉ đọc trái tim của con người để chọn chủ nhân, phải nghe theo sao?
Hay là do——
“Nghe cho rõ đây, con người. Kẻ thắng cuộc 2000 năm trước, chính là ta”
Ánh sáng của Evansmana bao bọc lấy Avos Dirhevia và cả ba Thất ma hoàng lão.
“Diệt vong đi, hỡi loài người ngu ngốc. Biến mất đi, hỡi tên quỷ nhân ngu xuẩn không thừa nhận ta. Ta sẽ tái tạo lại thế giới này. Biến nó thành một thế giới đúng nghĩa dành cho quỷ tộc, một nơi mà tất cả sẽ bị nuốt chửng vào màn đêm tối tăm và hỗn loạn.”
Ánh sáng từ thánh kiếm phát ra dữ dội, rồi nhanh chóng biến mất vào hư vô, và thân ảnh của Avos Dirhevia cũng đã biến mất chung với chùm sáng ấy.
------------------------------------------------------
Tác note:
Thánh kiếm át chủ bài giờ cũng bị cuỗm mất, bên Học viện anh hùng đang phải hứng chịu sự mất mát chưa từng có trước nay như chó mất nhà, gà mất chuồng!
Đến cuối cùng không biết có khôi phục lại được không đây?
NIT note:
Sau đúng 1 tuần r mới ngồi lại edit thì… Suýt nữa t quên cmn luôn -_-
Chương này thì, tính drama k nhể, cơ mà thả thính kiểu main thế kia thì đổ chắc ròi
Còn thanh niên evos, sao t thấy có mùi rei nhể -_-
Dm bẻ cua xịn luôn r, quỷ vương giả mạo sài đc cây kiếm tạo ra vì mục đích tiêu diệt quỷ vương thật, xoắn não @@
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ cmt, tim, cày view nhiệt tình nhá, cơ mà cmt chứ k spam nha, lỗ 1 chương 1 buồn lắm r á.
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~