Lời kết ~Hẹn ước tái ngộ~
Lời kết ~Hẹn ước tái ngộ~
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~
Học sinh của cả Học viện Anh hùng và Học viện Quỷ vương hiện đang tập trung hết lại tại đại giảng đường của Arcranisk.
Tất cả đồng loạt hướng mắt về phía ba người đang đứng trên bục giảng. Erdomaid, Shin và Emilia.
Tiết học cuối cùng trong lịch trình chuyến giao lưu học viện vừa mới kết thúc.
“Chà chà, vậy là kỳ giao lưu học viện phải kết thúc ở đây rồi. Quả là một tiết giảng có ý nghĩa. Nhất là khi được tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Học viện anh hùng như thế này.”
Erdomaid hai tay chống trượng, hướng ma nhãn nhìn thẳng về phía đám học sinh.
“Cứ việc ưỡn ngực mà tự hào. Phong thái quả cảm sẵn sàng đương đầu với cái chết để bảo vệ đồng hương của các ngươi chính là phong thái của những bậc anh hùng. Riêng về mặt cảm xúc thì chắc chắn không thua gì đám anh hùng 2000 năm trước cả.”
Lòng tự hào của những học viên bên phía Học viện Anh hùng như cọ quậy trước lời khen của Hỏa âm tử vương.
“Mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng dẫu sao các ngươi cũng sống mái theo được tiết giảng của ta. Cho cả lớp món quà chia tay này.”
Erdomaid chống cây trượng của hắn xuống đất một nhịp và kích hoạt ma pháp Viễn Cách Thấu Thị lên bảng đen.
Một giọng nói phát ra từ những hình ảnh xuất hiện trên đó.
[Mọi người, duy trì cảnh giác trong khi nghe cô nói đây.]
Emilia giật thót quay lại nhìn đằng sau.
Cô như chết lặng trước giọng nói quen thuộc của chính mình.
[...........Học về quỷ tộc thì chắc các em cũng biết tới khái niệm hoàng tộc rồi phải không………]
Ngay lập tức, cô xông thẳng về phía Erdomaid với bộ dạng hốt hoảng.
“N, này Erdomaid-sensei! Thầy đang làm gì vậy? Thầy muốn làm gì thế hả?”
“Kakaka, cô thấy kiệt tác này thế nào? Ta đã dành cả đêm hôm qua để cắt ghép và chỉnh sửa lại đống hình ảnh từ ma pháp lưu trữ sao cho dễ xem nhất có thể đấy. Giờ chắc nó được phát sóng trên toàn thể Gairadiyte này rồi.”
“Hả? HẢAAAAAAAA…….!?”
Emilia thốt lên một tiếng hoang dại.
“Gairadiyte giờ đã mất đi hoàng tộc. Sự cai trị của hoàng gia chấm dứt, thay vào đó là hội đồng nghị việnlên ngôi. Vậy thì…..”
Erdomaid chĩa thẳng cây trượng của hắn về phía Emilia và cười lớn.
“Chẳng phải chúng ta nên cho dân chúng biết ai là người đã liều mạng bảo vệ thành phố của họ hay sao?”
“........Xin hãy chờ đã. Tôi không hiểu thầy đang nói gì hết. Chưa kể tôi còn là quỷ nhân nữa.”
‘Kakaka’, tiếng cười hào sảng của Hỏa âm tử vương như lấn át hết sự cự tuyệt của Emilia.
“Một quỷ nhân có thể trở thành đại biểu nghị viện trong bộ máy chính trị của Azeshion, nếu dân chúng tình nguyện lựa chọn điều đó, vậy thì chẳng còn thứ gì khác xứng đáng hơn để trở thành biểu tượng hòa bình giữa hai nước nữa đâu.”
Erdomaid cao hứng múa may quay cuồng với những lời lẽ vẽ trước tương lai.
“——Đó là điều mà Quỷ vương vĩ đại nghĩ đấy.”
“Hả? Khoan, không không không. Tôi giờ đang phải đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng của Học viện Anh hùng rồi đấy? Riêng nó thôi đã có biết bao nhiêu thứ phải găm trong đầu rồi…….”
“Nào nào, đừng hốt hoảng thế chứ. Việc tiến vào hội nghị viện không phải một sớm một chiều là xong ngay được đâu. Ta mới chỉ đề cập sơ qua để chuẩn bị sẵn cho lúc đó thôi mà.”
Emilia ậm ừ, cô chẳng biết phải nói lại Erdomaid thế nào mới hợp.
“Khổ quá, chuyện này đi xa lắm rồi………”
“Quả thực, việc đảm nhiệm cùng lúc hai chiếc ghế lớn như thế không hề dễ dàng chút nào. Trên hết, không nhiều thì ít, con người chắc chắn sẽ phân biệt đối xử với một quỷ nhân như cô. Một khi bước chân vào giới chính trị, cô sẽ phải sống trong vòng xoáy mưu hèn kế bẩn, đương đầu với hàng trăm hàng ngàn con cáo già xảo quyệt bất lương. Con đường thử thách này vô cùng gian khổ, áp lực của nó đủ khiến dạ dày cô thủng lỗ, hộc máu ra chỉ vì sự lo lắng đơn thuần.”
Erdomaid nở một nụ cười ranh ma.
“Bạo nghịch Quỷ vương nói rằng, đây chính là nơi phù hợp nhất để cho cô bù đắp tội lỗi của mình.”
Emilia cay cú gửi một ánh lườm sắc lạnh về phía Dilhayd.
“......Thế mà bảo tha thứ cho người ta rồi…..”
Câu từ phảng phất sự hờn dỗi chanh chua.
“Giờ sao? Nếu cảm thấy khó quá thì để ta về báo lại Quỷ vương cho. Cơ mà gã đồng ý hay không thì……… Khéo ta mất mạng luôn ấy chứ đùa. Kakaka, yên tâm, không phải lỗi của cô đâu. Có trách thì trách ta bất tài vô dụng không thuyết phục được cô thôi! Cứ làm những gì cô muốn đi.”
‘Kakaka’, Erdomaid ngẩng mặt cười sảng khoái như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì to tát cả.
“........Thôi được rồi. Tôi làm, tôi làm là được chứ gì……..! Nhưng mà nếu không trúng cử thì đừng có tìm tôi truy cứu trách nhiệm đấy nhé.”
“Không do dự gì luôn à, quá tuyệt vời! Thế mới đúng là Emilia-sensei của chúng ta chứ.”
‘Haizzz’, Emilia buông một tiếng thở dài ngao ngán.
Tuy nhiên, khuôn mặt lặng thinh ngẩng lên của cô lúc này trông lại bình thản đến lạ.
Trước giờ cô vẫn khao khát một nơi nào đó rõ ràng để mình có thể bù đắp lại lỗi lầm khi xưa.
Nói gì thì nói chứ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tự nhiên bị ta dí cho cả đống việc ngập đầu ngập cổ như thế, trong lòng không nảy sinh cay cú mới lạ.
“Thầy có thể cho tôi gửi vài lời tới Quỷ vương được không?”
“Được chứ, tất nhiên là được rồi.”
“Tôi vô cùng biết ơn ngài, phận thuộc hạ này nguyện dốc hết sức trung thành với Quỷ vương mãi mãi. Tuy nhiên, tôi không thể không lắc đầu ngán ngẩm trước phương châm áp đặt, cưỡng chế, đùn đẩy trách nhiệm đó của ngài được. Rồi kiểu gì cũng sẽ có ngày ngài vấp ngã. Tôi thật nóng lòng chờ đến ngày đó, ngày mà ngài phải yêu cầu sự giúp đỡ và mang ơn tôi.”
Nghe những lời nhắn nhủ ấy xong, ta không thể ngăn được nụ cười nở trên khuôn mặt.
Fumu. Bị Emilia chửi xéo nhưng cảm giác rất vừa đủ, không bị quá đà chút nào.
“Kaka! Kakaka! Kakakakakakakakakaka!”
Nhìn điệu bộ cười như chưa bao giờ được cười của Erdomaid, Emilia bất chợt rén lại một chút.
“E, Erdomaid-sensei……….? Ờm………?”
“Ôi, tuyệt vời! Thật tuyệt vời làm sao! Không chỉ những thuộc hạ trung thành, Quỷ vương còn lôi kéo được cả những người bất đồng quan điểm đứng về phía mình nữa. Đúng là Bạo nghịch Quỷ vương, Anos Voldigoad có khác. Ngươi sẽ còn đi tới tận đâu đây!?”
Erdomaid múa may quay cuồng, cổ ngước thẳng lên trần và hét ra những lời cường điệu.
Tuy nhiên sau đó hắn lấy lại bình tĩnh ngay lập tức, quay xuống nhìn về phía đám học viên.
“Vậy thôi, ta đi nào.”
Nói rồi, Hỏa âm tử vương vẽ vòng ma pháp của Dịch Chuyển sang một tấm bảng đen khác.
“Điểm dịch chuyển là ngay trước cổng chính của Delzogade. Tiết học hôm nay tới đây là hết, học viên của Học viện Quỷ vương hãy quay về nghỉ ngơi đi.”
Gã đưa mắt nhìn những học sinh mang đồng phục đỏ lần cuối.
“Hỡi những học trò của ta ở Học viện Anh hùng. Cảm xúc của các cô các cậu chứa đựng những khả năng vô hạn. Hãy tiếp tục phát huy nó, rồi một ngày không xa các ngươi sẽ trở thành mối đe dọa của Quỷ vương thôi. Hỏa âm tử vương ta rất mong chờ đến ngày…….Guuu……Ặcccccc…………!”
Erdomaid nhanh nhóng dịch chuyển đi cùng với lồng ngực đau thắt do tác dụng của Khế Ước .
“Nè, hỏi tí được không?”
Sasha bên cạnh cất giọng hỏi.
“Chuyện gì?”
“Cậu định dẫn cô gái này về Dilhayd à?”
Ánh mắt của cô hướng về vị thần mang hình hài thiếu nữ đang đứng đằng sau ta.
Arcana thấy mình được nhắc đến bèn mở miệng.
“Trong thời gian diễn ra phán quyết tuyển chọn, thần tuyển chọn không thể quay lại thần giới được. Cứ bỏ đại tôi ở đâu cũng được. Một khi thánh chiến bắt đầu, cậu có thể triệu hồi tôi ngay lập tức.”
Misha nghiêng đầu suy ngẫm.
“Bỏ đại đâu cũng được?”
“Lòng đất dưới Quỷ vương thành thì sao?”
Sasha đề xuất ý kiến.
“Lát ta sẽ giải thích sau, giờ cứ về nhà ta đi đã.”
“.......Rồi rồi.”
Biểu cảm của Sasha có chút gì đó không hài lòng cho lắm, còn Misha thì gật đầu ngay lập tức.
Hai cô nàng vẽ vòng ma pháp Dịch Chuyển lên rồi rời đi.
Bên phía đám học sinh của Học viện Anh hùng, Eleonore và Zeshia đang chào tạm biệt những người bạn cũ.
“Nhớ đừng có liều mạng quá đấy nhé. À với lại, ít nhất nên có một người học được ma pháp Tái Sinh thì tốt hơn. Chứ cứ như này thì chết cái là chấm hết luôn đó.”
“..........Chết cũng không chết……..là điều cơ bản………”
Nghe lời dặn dò từ hai cô gái mà biểu cảm của Laos trở nên chua chát.
“Nói thì dễ lắm………”
“Ước gì bên đó gửi một giáo viên có chuyên môn về ma pháp ấy sang bên này thì tốt biết bao.”
Ledriano khẽ nâng nhẹ cặp kính đang đeo và nói.
“Ừa, để tôi hỏi thử xem. Kiểu nghiêm khắc tuyệt đối như Shin-sensei được đấy chứ nhỉ?”
Ledriano liếc nhìn dáng vẻ của Shin trên bục giảng, ngay lập tức gã bị trả lại một ánh mắt sắc lạnh như băng.
“............Nếu được thì, cậu tìm người nào dịu dàng một chút ý……….”
“Ô, thế là các cậu không biết rồi. Shin-sensei trông vậy thôi chứ hơi bị yêu vợ thương con đấy. Thầy ấy không dịu dàng thì ai dịu dàng nữa……….”
“.......Giết học sinh……..một cách dịu dàng……….”
“Hahaha.”
Nghe những lời giải thích như không giải thích của Eleonore và Zeshia, Ledriano chỉ biết buông một tiếng cười khô khan nhạt nhẽo.
“Thôi, nói tóm lại là về tôi hỏi cho. Ủa mà……”
Eleonore ngó nghiêng, kiếm tìm sự hiện diện của Lay trong đám học viên bên phía Học viện Quỷ vương.
“Không qua chào Kanon một tiếng à? Cơ hội làm thân với người ta đó.”
Eleonore giơ thẳng ngón trỏ lên với một gương mặt tràn đầy sức sống.
“........Thôi……….”
Heine thì thầm đáp.
“Ơ kìa? Heine-kun thích Kanon lắm mà?”
“Ng-ngốc này! Làm gì có cơ chứ! Tự dưng không đâu đi đào lại cái chuyện từ đời nảo đời nao ra nói! Mau về đi cho tôi nhờ!”
Heine xì xì đuổi Eleonore và Zeshia đi khỏi.
“Zeshia………không phải………chó…….”
“Ui dào ơi, có gì đâu mà phải ngượng.”
“Đã bảo là thôi đi rồi!”
Bị hai cô nàng trêu đùa quá mức, Heine hờn dỗi quay mặt sang hướng khác.
“Mặt mũi đâu mà đi gặp người ta chứ. 2000 năm trước, Anh hùng đã liều mạng chiến đấu để bảo vệ nhân loại. Và nhân loại đó, lại là những kẻ thảm hại như bọn này…….”
Ledriano gật đầu trước những lời bộc bạch cay đắng của Laos.
“Đầu tiên, bọn tôi phải trở thành những Anh hùng đủ tư cách để chào hỏi anh ấy đã.”
“Hiểu rồi. Thế thôi, giữ sức khỏe nhé.”
“Hai cậu cũng vậy.”
Gửi lời tạm biệt xong, Eleonore và Zeshia quay lại chỗ bọn ta.
“Hình như họ vẫn còn xấu hổ lắm.”
Eleonore thì thầm nói với Lay.
Cậu vẫn như mọi khi, nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Tôi hiểu cảm giác của họ mà.”
“Vậy sao?”
“Giờ gặp họ tôi cũng đâu thể mang bộ mặt Anh hùng nhân loại được đâu.”
Eleonore gật đầu lia lịa, nhưng xem ra vẫn chưa hiểu gì cả.
Zeshia bên cạnh cũng bắt chước theo, dĩ nhiên, cô cũng ngu ngơ như bà chị của mình.
“Thôi bỏ đi, về nhà nào.”
Eleonore và Zeshia niệm phép Dịch Chuyển rồi rời đi.
“Mình đi thôi em.”
Lay đưa bàn tay về phía Misa.
“Ơ, ch-chờ đã ạ. Em để quên mất món đồ…….”
“Cái gì vậy?”
“........Là, cái Lay-san tặng em…….”
Để ý thì đúng là không thấy chiếc vòng một mảnh trên cổ Misa đâu thật.
“E, em xin lỗi. Nãy em tháo ra ngắm tí mà để quên mất ngoài sân. Giờ em đi tìm ngay đây ạ.”
“Không lẽ, là cái này sao?”
Misa quay về phía phát ra giọng nói vừa rồi, chủ nhân của nó bất ngờ thay lại chính là Heine.
Trên bàn tay của gã là chiếc vòng cổ ngọc trai một mảnh.
“Nãy tôi thấy nó rớt ngoài sân. Sợ lỡ bị ai giẫm phải thì không hay cho lắm nên định bụng cứ nhặt đỡ về.”
“A, đúng nó rồi. Oaaa, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Misa vui mừng nhận lại chiếc vòng cổ.
Laos và Ledriano cũng tiến lại chỗ cả bọn từ phía sau Heine.
“Cảm ơn nhé.”
Chỉ một câu nói rất bình thường, nhưng quan trọng người nói lại là Lay. Heine bối rối lảng mặt sang hướng khác.
“Không……Có gì đâu……”
“Kỳ giao lưu học viện lần này đáng nhớ đấy chứ nhỉ?”
Vừa nói, Lay vừa đưa tay ra phía trước.
“Thôi bớt giỡn đi. Tôi còn chẳng nhớ mình đã chết mấy lần rồi nữa đây. Đám Học viện Quỷ vương các người tên nào tên nấy mạnh như điên. Giáo viên thì đúng định nghĩa quái vật, ai mà chịu cho nổi chứ.”
Heine than vãn trong khi nhớ lại những ký ức kinh hoàng, gã bất giác siết chặt bàn tay run rẩy của mình trong vô thức.
Lay thấy vậy chỉ biết cười khổ cho qua.
“Nhưng mà bây giờ thì tôi không cướp được thánh kiếm của cậu nữa rồi.”
Khoảnh khắc nghe được câu nói đó, cơ thể Heine dường như đông cứng lại.
“Vậy nhé.”
Lay hạ tay xuống, vẽ vòng ma pháp Dịch Chuyển và chuẩn bị rời đi cùng Misa.
“Ch, chờ……”
Bất chợt Heine lưỡng lự lên tiếng, vẫn còn điều gì đó gã muốn giãi bày nốt.
“.........Làm sao để tôi………..có thể trở thành một người như anh……?”
Cảm nhận được bầu không khí thay đổi, Lay nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi tắn.
“Lần đầu tiên khi tôi chiến đấu với rồng…..”
Vừa quan sát trận chiến của Học viện Anh hùng được chiếu trên bảng đen, cậu vừa hồi tưởng lại ký ức năm xưa.
“Nếu mà không dũng cảm được như thế thì cũng đã chẳng thắng nổi rồi.”
Heine tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“2000 năm trước, khi đại chiến kết thúc, tôi đã bị những người mình bảo vệ phản bội và sát hại. Tuy nhiên, sâu trong thâm tâm tôi vẫn muốn tin rằng, nhân loại không phải đồ bỏ đi như thế.”
Giọng điệu của Lay dần dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Học viện Anh hùng này được con người xây dựng nên từ ác ý của họ trong quá khứ. Mục đích duy nhất của nó là để ấp ủ kế hoạch khai mào chiến tranh 2000 năm sau và tận diệt hết toàn bộ quỷ tộc. Đến tận thời điểm bây giờ, ý niệm của Jerga vẫn còn đang tiếp diễn. Ông ta nuôi dưỡng ác ý suốt 2000 năm tại học viện này, phát tán lòng thù hận ra khắp Azeshion. Hoàng gia thì thối nát đến nỗi nhẫn tâm để mặc đất nước mình bị diệt vong. Càng ngày tôi càng thấm thía, có lẽ ở bất cứ thời đại nào, con người cũng sẽ đưa ra những lựa chọn khờ dại.”
Trước kia, dưới thân phận Anh hùng Kanon, cậu đã cố truyền đạt điều đó.
Lỗi lầm mà con người đã mắc phải.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là anh hùng cả. Chẳng qua mọi người cứ gọi tôi như thế thôi. Được gọi là anh hùng nhưng không ngăn được. Tôi đã không thể ngăn được họ, tuy nhiên……..”
Lay dịu dàng đưa mắt nhìn Heine, Ledriano rồi cả Laos ở phía sau.
“Ở thời đại này đã có những anh hùng thực sự rồi. Những người cầm kiếm lên để bảo vệ người khác. Chưa kể lại còn nhiều như thế này nữa chứ. Mọi người hoàn toàn không để bản thân mình bị khuất phục trước Đoạn Tội Quỷ Tộc .”
Khóe mắt của Lay bất chợt rưng rưng.
“Thật mừng vì đã bảo vệ được các cậu ngày hôm nay. Các cậu chính là sự cứu rỗi của tôi đấy. Cảm ơn nhé.”
Lay đưa tay ra lần nữa. Laos và Ledriano đành phải bắt lấy nó một cách ngượng ngùng thiếu tự nhiên.
“Một quốc gia đang bắt đầu thay đổi, một thế giới đã trở nên hòa bình, Anh hùng trong quá khứ chỉ là đồ thừa thãi thôi. Nhưng mà, cứ nhớ lấy. Nếu một ngày nào đó Azeshion xuất hiện một thảm họa mà ngay cả các cậu cũng không đẩy lùi được, thì khi ấy, Anh hùng Kanon sẽ lại cầm thánh kiếm lên và bảo vệ mọi người.”
Cả ba gật đầu đáp lại.
“Nhất định rồi.”
Ledriano nói.
“Bọn tôi sẽ nỗ lực hết mình, để ngày đó không bao giờ xảy ra.”
“Đặt hết niềm tin của mình vào trong ấy.”
Lay nhìn các anh hùng được nuôi dưỡng từ những ngày tháng do chính tay mình bảo vệ một cách đầy tự hào.
Mặc dù bây giờ vẫn còn rất non nớt, song cậu tin nụ hoa này sẽ sớm đến ngày nở rộ.
“À, phải rồi. Tôi có một lời khuyên dành cho mọi người đây.”
Đám anh hùng gật đầu, đứa nào đứa nấy ngóng chờ với một biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Nên tìm cho mình một tình yêu thì tốt hơn đấy.”
Mặt cả đám nghệch ra ngay tắp lự.
“Chắc ai cũng phải có trong lòng một người thương rồi chứ nhỉ.”
Khoảnh khắc chết lặng trôi qua.
“Cá…….Cái gì cơ…..?”
“Chẳng hiểu anh đang nói gì cả.”
“Chậc, Anh hùng đùa kiểu này thì ai mà cười cho nổi……”
Cả ba không che giấu nổi sự rối bời đột ngột, mắt cứ đảo lên đảo xuống liên hồi.
Thế rồi, chúng đồng thời liếc về phía Emilia đang đứng trên bục giảng.
“Anosh-kun…….!”
Vừa đúng lúc cô chào tạm biệt xong những học viên bên Học viện Quỷ vương và tiến lại gần ta.
“Sao vậy?”
“À, không. Chả là, cô không thấy mấy em trong Đoàn Thánh ca của Quỷ vương đâu cả………Nghe bảo em thân với họ lắm phải không?”
“Nhóm Elen bận việc trong công vụ nên về Dilhayd trước rồi.”
Nét mặt của Emilia có gì đó hơi vướng bận một chút.
“............Thế à, tiếc thật………”
“Có chuyện gì sao?”
“Cô cần phải nói lời xin lỗi với các em ấy, nhưng mà thôi. Sau khi ổn định công việc ở đây, cô sẽ về Dilhayd một chuyến. Còn nhiều người khác mà cô phải xin lỗi nữa.”
Ánh mắt Emilia đăm chiêu nhìn ta không rời.
“.......Ừm…….Anosh-kun này……”
Có điều gì đó cô muốn nói nhưng lại rất chần chừ.
“Khi ấy, cô tới gặp em có được không……..?”
Không thấy ta nói gì, Emilia vội vàng bào chữa.
“À thì, ý cô là, cô định tới xem em có học hành chăm chỉ không ấy mà. Các cụ bảo rồi, một ngày làm cô, cả đời làm mẹ…..”
Nói tới đây, mặt Emilia hơi cúi xuống một chút.
“.............Cô biết mình là một giáo viên hơi nhiều chuyện………”
“Đáng mong đợi đấy.”
Câu nói vừa rồi khiến cô bừng tỉnh hẳn.
“Vụ đồ hộp ta còn chưa nghe cô kể hết nữa.”
“Vậy để lần tới cô mang theo hẳn đồ hộp cao cấp nhé.”
Ta gật đầu rồi chỉ vào chiếc <Chuông tư niệm> trên cổ Emilia.
“Có chuyện gì thì cứ nói với cái chuông ấy. Nếu quan trọng thì nó sẽ kết nối Thần Giao Cách Cảm tới ta.”
“Những lúc quan trọng thì cô mới càng không gọi em chứ……….”
“Vậy thì tốt.”
Ta vẽ vòng Dịch Chuyển lên.
“Tạm biệt.”
“Ừm. Khi nào Anosh-kun tới Azeshion thì cũng nhớ ghé cô chơi nhé.”
“Quyết định vậy đi.”
Tầm nhìn phía trước ta dần trở nên trắng xóa.
Ngay trước khi vòng ma pháp kích hoạt…..
“N, này……..Cái cảm giác……..không, là cái thái độ đó…….Hình như không giống bình thường lắm đúng không?”
“Chắc do cậu nghĩ nhiều quá thôi……..Thằng bé đó mới 6 tuổi mà……..Thái độ đối với trẻ con đấy…….”
“Hahaha, không thể nào, không thể như thế được.”
……..Ta loáng thoáng nghe được vài tiếng lẩm bẩm đầy hoang mang của ba gã anh hùng.
Chỉ trong nháy mắt, sắc màu của cảnh vật xung quanh đã khôi phục.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Sau một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, cơ thể ta bị một ai đó tiến tới ôm chầm lấy.
Là ai ư, mẹ ta chứ ai.
“Sao vậy? Sao vậy, Anos-chan! Sao người con lại bé tẹo như thế này? Không lẽ là do công việc Quỷ vương mệt quá sao? Được mà, Anos-chan của mẹ! Con mới có 6 tháng tuổi thôi, cứ thong thả ở nhà chơi đi, khỏi làm lụng gì cho mệt!”
Misha và Sasha phải lùi lại một bước trước sự sấn sổ của mẹ ta.
Cứ ngỡ là đã quen rồi nhưng không. Hai người không thể lường trước được việc bộ dạng 6 tuổi của ta lại khiến mẹ cao hứng như thế này.
“Ủa?”
Mải ôm ta quá nên giờ mẹ mới nhận ra cô gái ở phía sau.
“..........Anos-chan lại kết được thêm bạn mới nữa rồi hả?”
“Tôi là Arcana, thần tuyển chọn. Tôi đã chọn Anos.”
Arcana điềm tĩnh nói.
Cô cố tình phát ra nguồn ma lực thần thánh để chứng minh thân phận của mình, song đối với một người không sở hữu ma nhãn như mẹ ta thì nó chẳng đem lại bất cứ tác dụng gì cả.
“Con nhặt được cô ấy trong lúc đi công chuyện.”
“Nhặt được á? Nghe này, Anos-chan, không được nhặt con gái người ta về như thế đâu!”
Mẹ dịu dàng xoa đầu ta trong khi lên giọng dạy dỗ nhẹ nhàng.
“Cô ấy bảo trong lúc diễn ra phán quyết tuyển chọn thì không về nhà được.”
“Cho dù là thế thì cũng không thể tùy tiện vậy được. Mẹ còn chẳng biết phán quyết tuyển chọn là cái gì nữa………..Ủa? Bé ấy vừa nói là chọn Anos-chan phải không?”
Arcana gật đầu.
“Anos xứng đáng với vị trí người đại diện thay thế.”
“Người đại diện thay thế……..?”
Sắc mặt của mẹ ta dần biến dạng, có vẻ như bà vừa mới ngộ ra một điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
“Để đi hầu tòa á?”
“Đó là luật sư bào chữa rồi.”
Misha thì thầm giải thích, tuy nhiên nhiêu đó không thể ngăn cản nổi mẹ ta.
“Anos-chan. Không lẽ, con đang bị vướng vào rắc rối nào sao?”
“Có gì đâu. Gã đàn ông cũ sở hữu cô ấy tệ hại quá nên con cướp về thôi.”
“..........NTR…….!?”
Mẹ ta run rẩy thốt lên.
“Đầu đuôi câu chuyện con sẽ giải thích sau. Tạm thời mình cứ cho cô ấy trú tạm ở nhà một thời gian đã.”
“Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee! Tụi con muốn sống thử luôn á!?”
Ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa. Đó là tất cả những gì mẹ ta đang biểu hiện lúc này.
“Đ, đừng, đừng bảo……Lý do con trở về hình dạng 6 tuổi……là để làm nũng xin mẹ………”
“Không được sao?”
Lồng ngực mẹ ta như bị thứ gì đó tác động thật mạnh vào.
“Cứ để đó cho mẹ! Yên tâm đi Arcana-chan! Chúng ta nhất định sẽ giúp con thắng kiện! Cô biết nhiều người đại diện lắm!”
“..........Nhiều người đại diện…….?”
Arcana không khỏi bối rối khi nghe được điều đó.
Có lẽ mẹ ta đang nói tới luật sư bào chữa để biện hộ trước tòa.
“................Không lẽ cháu muốn……….tranh quyền nuôi con sao?”
Bà rén hỏi với tông giọng run rẩy.
“Ai tham gia vào phán quyết tuyển chọn cũng muốn tranh thần quyền cả.”
Ngay lập tức, mẹ thả ta xuống đất và nắm chặt lấy bàn tay của Arcana như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.
“Cứ yên tâm. Có cô ở đây ủng hộ Arcana-chan rồi. Vụ này nhất định phải thắng đến cùng. Không thể để trẻ con lớn lên trong vòng tay của lũ đàn ông tệ bạc được.”
Mẹ ta hừng hực khí thế, thể hiện rõ sự phẫn nộ với bất công mà Arcana phải gánh chịu.
“Kuhaha!”
“Cười gì mà cười?”
Sasha hạnh họe nói.
“Có gì đâu, chỉ là cảm giác quen thuộc thôi. Đúng là cái chất riêng của nhà ta có khác.”
“.........Thôi xin người, quen gì quen chứ đừng có quen bị hiểu nhầm như thế……Rồi còn chuyện kia nữa, cậu tính sao đây hả?”
Cô cạn lời hỏi với một giọng chán nản.
Tuy nhiên, ta đã quyết định sẽ cho Arcana sống tại nhà mình rồi.
Khu vực lòng đất dưới Quỷ vương thành cũng không vấn đề gì, nhưng nếu được thì ta vẫn muốn để cô ấy ở gần mình hơn cho tiện bề quan sát.
Dù sao thì cũng đâu thể loại trừ khả năng cô sẽ bị các tuyển chọn giả và thần tuyển chọn khác nhắm tới đâu.
“Cơ cấu của phán quyết tuyển chọn hoàn toàn sai trái. Tôi muốn kết thúc nó.”
Arcana lịch sự thưa với mẹ ta.
“Ừa, cô hiểu mà. Cô cũng thấy quy định không cho gặp con chừng nào phiên kiện chưa kết thúc như bây giờ là sai trái lắm. Mau mau kiện tụng cho xong để còn đi gặp đứa nhỏ ha.”
Quả nhiên, không thể xem thường mẹ ta được.
Dù có là thần linh thì việc giải tỏa hiểu lầm cho bà vẫn là điều vô cùng khó khăn.
“Anos!”
Cánh cửa công xưởng đột nhiên mở toang, cha ta bất thình lình xuất hiện.
“Ta ở trong đã nghe hết mọi người nói chuyện rồi. Cái thằng trời đánh này! Trở thành Quỷ vương không có nghĩa là được phép động tay vào phụ nữ đã có chồng rồi đâu nhé!”
Ông sấn sổ dí sát đầu vào ta, hai hàng huyết lệ thì cứ ào ào đổ ra như thác.
“Có biết cha mày ghen tị lắm không hả?”
“Kuku, kuhahaha!”
Yare yare, chả hiểu kiểu gì, phán quyết tuyển chọn mà lại đi nhầm thành phiên tòa ly hôn được.
Đúng là nhà ta có khác.
—---------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác note:
Những ngày thường nhật như bao ngày, hòa bình mà Quỷ vương khao khát vẫn ở đây.
Vâng, vậy là kết thúc rồi đó ạ.
Chương sau chúng ta sẽ bắt đầu bước vào Vol 6.
NIT note:
Chà, quả hiểu lầm này, k biết rồi sẽ đi đêna đâu đây :)))
Cơ mà chắc phải chia buồn với 3 a zai a hùng ròi, emi thế kia chắc đổ nốt shota òi.
Chuẩn bị bắt đầu vol 6 thôi, không biết phản diện nào sẽ bị nốt gõ đầu nữa hen.
Dạo này bác trans rất bận, nhưng vẫn sắp xếp cho chúng ta đc 1 chương giải trí thật sự. Hóng tiếp chương mới thôi nào.
Còn NIT đang bận lặn Fontaine....
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~