Chương 11: Sa Tuyết
<br><br>Chương 11: Sa Tuyết<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Nhưng người con gái hoàn toàn không dám dừng lại, liên tục té nhào về phía trước và rồi loạng choạng ngã vào đống cỏ khô bên đường. Tên đàn ông phía sau túm tóc cô ta, kéo cô ta tới dưới chân mình và đạp lên một cú. <br> <br>Thân thể người con gái giống hệt một cọng ngó sen dài mảnh khảnh, có tiếng rắc vang lên tựa bị bẻ gãy. <br> <br>Tiếng kêu tan nát cõi lòng. <br> <br>Người đàn ông mắc điếc tai ngơ, hai chân vừa bước lên người cô gái đã giáng những cú đấm to bằng miệng chén xuống không biết đâu là đâu. Người con gái giãy giụa muốn lấy tay ôm lấy đầu vậy mà còn bị ăn ngay ba bốn cái tát. <br> <br>“A... Làm ơn... A! Đừng mà… A!” <br> <br>“Anh đang làm gì vậy?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch sấn nhanh tới, Tiêu Khản vội vàng mở cửa xe. Đột nhiên nhớ tới bên ngoài xe còn có ba người đàn ông, cô hơi khựng lại, nếu mình và Lâm Tầm Bạch đều xuống xe, có khi nào bọn chúng. <br> <br>Song 3 người đàn ông bị trận đánh nhau bất thình này hấp dẫn lực chú ý, nhao nhao tiến lên xem trò vui. Thậm chí Răng Vàng còn rống một tiếng: “Lão Lục, không phải bà vợ nhà mày mới sinh con à, đừng đánh tới mức xịt cả sữa đó!” <br> <br>Tiêu Khản không còn mắc mứu nữa, xuống xe chạy thẳng tới. <br> <br>Lâm Tầm Bạch nhanh hơn một bước, anh đã kéo người đàn ông trên người cô gái này xuống. Tên đàn ông ngoái đầu nhìn, không biết người xa lạ từ đâu tới hiện ra mà còn xen vào việc của người khác, thế là y xoay mình xông tới Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Hai người không giở mánh mung gì cả, cứ thế nằm thẳng xuống đất dây dưa, nhất thời không phân biệt ai mạnh ai yếu. <br> <br>Tiêu Khản vội vàng kéo người con gái trên mặt đất đứng lên. Máu tươi trộn lẫn bùn đất đen rầm vương đầy mặt cô ta ngoắt ngoéo, trông ra một đôi mắt phượng duyên dáng, vừa đen vừa sáng ngời. <br> <br>Vừa muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô ta đã kinh hoảng hét lớn một tiếng: “A!” <br> <br>Tiêu Khản quay đầu, thì ra là Lâm Tầm Bạch chiếm thế trên cơ, đè người đàn ông xuống đất. Miệng tên này ngặm một đống bùn trên mặt đất, hùng hổ phun ra những lời thô tục, và rồi Lâm Tầm Bạch giẫm y một cú. <br> <br>Giẫm lên đầu y. <br> <br>(P1) <br> <br>Người con gái sợ tới mức che miệng, theo bản năng muốn tiến lên nhưng lại lui về sau lưng Tiêu Khản. <br> <br>Bấy giờ ba người xem trò vui thấy người cùng thôn bị đánh bèn xông lên. Răng Vàng thoi ngay một đấm về phía gáy Lâm Tầm Bạch, Lâm Tầm Bạch nghiêng người, thiếu điều ngã xuống đất tới nơi. Còn chưa kịp hoàn hồn, sau lưng anh lại trúng một cú đánh. <br> <br>Dè đâu bọn chúng đồng lòng như thể chân tay. <br> <br> <br> <br>Một chọi bốn, hiển nhiên Lâm Tầm Bạch không phần thắng. Sau khi anh phản kích mấy vòng rơi xuống thế yếu còn bị đánh vào huyệt thái dương một cú chót, Tiêu Khản bỏ qua người con gái. <br> <br>Trời đất quay cuồng, anh thấy Tiêu Khản càng ngày càng gần, kéo áo khoác ra, tay phải đưa vào trong người. <br> <br>Không được! <br> <br>Đây là phản ứng đầu tiên của anh. <br> <br>“Lốp xe! Mua lốp xe!” Vào khoảnh khắc ngã xuống đất, anh đã la to lên một tiếng, “Một ngàn tám! Tôi mua!” <br> <br>------ <br> <br>Tốn tiền xong chuyện, câu châm ngôn này đúng là không dối gạt người ta. <br> <br>Ba người đàn ông vội vàng “mua bán” phần mình, một lần nữa biến thành quần chúng đứng ngoài bàng quan. Tên đàn ông ăn đòn nhưng không đạt được lợi ích gì bèn đứng dậy nhổ một búm máu, chỉ vào người con gái uy hiếp: “Đừng tưởng rằng có người che chở cho mày, về nhà tao đánh mày cho chết!” <br> <br>Người con gái đỏ mắt, run lẩy bẩy muốn theo về, tuy nhiên cô ta đã bị Tiêu Khản túm lấy. <br> <br>Nể mặt vì vừa được tiền, thái độ của Răng Vàng có một bước ngoặt lớn: “Tiệm sửa xe ở ngay phía trước, có thể đi rửa mặt.” <br> <br>Kêu là tiệm sửa xe chứ thực tế chỉ là một cái lều bằng mấy tấm tôn được dựng lên ở bãi đất trống ngay cửa thôn, bên trong chỉ có dụng cụ tháo lốp và lốp xe, có mỗi một việc độc nhất, thuần túy là há miệng chờ sung. <br> <br>Bên cạnh cái lều có vòi nước, Tiêu Khản lấy ra một gói khăn giấy khỏi túi đưa cho người con gái, ra hiệu để cô ta rửa mặt. <br> <br>Nước lạnh rửa sạch vết thương trên mặt, người con gái đau đến mức hít hà từng đợt. <br> <br>Lâm Tầm Bạch chạy tới từ con đường nhỏ, trong tay xách theo hòm thuốc: “Bên trong có cồn i-ốt, rửa sạch xong thì sát trùng.” <br> <br>“Anh không sao chứ?” Tiêu Khản nhận lấy cái hòm, hỏi ngược lại một câu. <br> <br>(P2) <br> <br>Lâm Tầm Bạch phủi bụi trên người, anh không đổ máu bị thương phần ngoài nhiều, cùng lắm chỉ bầm tím một chút: “Không có việc gì.” Thấy ba người kia cầm dụng cụ đi dỡ lốp xe, anh hạ giọng hỏi cô, “Vừa rồi có phải cô muốn sờ tới con dao?” <br> <br>Tiêu Khản không phủ nhận. <br> <br>“Nơi này là chỗ trước không có thôn sau không có cửa hàng, bọn họ nhiều người còn chúng ta thì ít, tôi ra tay là vì cứu người còn cô muốn rút dao thật thì e là chúng ta chỉ có thể nằm ngang để ra khỏi đây.” <br> <br>“Hừ...” <br> <br> <br> <br>Cô bĩu môi khinh thường. <br> <br>“Cô đừng...” Lâm Tầm Bạch còn muốn khuyên nhủ cô nhưng người con gái bị đánh đã lau rửa xong sạch sẽ. Trên khuôn mặt cô ta có bảy tám vết bầm tím lớn nhỏ, vết thương mới chồng thêm vết thương cũ thành ra cả khuôn mặt không có chỗ da nào tốt. <br> <br>Như thể bao cát để người ta phát tiết. <br> <br>Mà chẳng phải là một con người quang minh chính đại. <br> <br>Anh không khỏi lẩm bẩm: “Bà chủ Tiêu, cô nhất định phải tới tìm Sa Tuyết vì cô ấy bị lừa bán.” <br> <br>Bị người ta bắt cóc khỏi quê hương, bán cho người khác làm hàng hóa, còn có kết quả gì tốt đây? Nghe được, biết được, tuy nhiên không cách nào làm bộ chực không có chuyện gì xảy ra, thế nên cô tới xem sao. <br> <br>Dù có là bao xa. <br> <br>Tiêu Khản còn chưa nói gì, người con gái kia lại mở miệng trước. <br> <br>“Các anh chị muốn tìm Sa Tuyết?” <br> <br>“Cô biết Sa Tuyết?” Lâm Tầm Bạch giật nảy cả mình. <br> <br>Người con gái giần giật đôi môi, nước mắt lập tức tuôn trào: “Tôi... Tôi là Sa Tuyết.” <br> <br>------ <br> <br>Một đường tàu xe mệt mỏi đều có ý nghĩa thiết thực vào giờ phút này. <br> <br>“Sa Tuyết là tên trước kia của tôi, bây giờ tôi tên là Lý Mai. Nghe nói người vợ trước kia của y cũng tên là Lý Mai, do cố sức sinh con nên mất máu quá nhiều và chết đi, về sau tôi bèn dùng cái tên này.” Sa Tuyết căng thẳng xoắn các ngón tay, nghi hoặc nhìn người xa lạ cứu mình, “Mấy người là ai, tìm tôi có chuyện gì?” <br> <br>Tiêu Khản không vội vàng trả lời cô ta, thay vào đó để cô ta ngồi xuống một chiếc ghế dài bên tường. <br> <br>(P3) <br> <br>“Cô là Sa Tuyết? Vậy cô tới đây hồi nào?” <br> <br>“15 năm trước...” Sa Tuyết nói ra đáp án chính xác. Nhớ lại quá khứ, cô kìm lòng không đặng đã run rẩy, “Năm đó có người đi tới thôn tuyển dụng lao động, nói sẽ dẫn tôi tới Thâm Quyến, làm việc trong nhà máy bao ăn bao ở, còn có cả tiền công. Thế là tôi đi theo, kết quả...” <br> <br>“Thôn nào?” <br> <br>“Thôn Họ Sa.” <br> <br>Tiêu Khản gật đầu, xem như yên tâm: “Tên buôn người bắt cóc cô đã bị bắt, bị phán tội và nhốt trong khám, cô có biết không?” <br> <br>Sa Tuyết lắc đầu. <br> <br>Tính theo tuổi tác, cô ta cùng tuổi với Tiêu Khản, ấy vậy mà thoạt trông tang thương tột cùng. Đầu tóc ngổn ngang, quần áo rách tướp, hai má một xanh một tím, cô ta lo sợ bất an ngồi tại cổng thôn, hòa thành một thể cùng với thôn xóm cằn cỗi hoang vu phía sau. <br> <br>Tiêu Khản tiếp tục nói: “Không biết không sao, hiện tại tôi nói cho cô hay cô bị lừa bán, cho nên quan hệ hôn nhân không được thành lập. Chờ chúng tôi sửa xe xong là có thể đưa cô về nhà.” <br> <br>Chữ “nhà” này mang theo nỗi xúc động thật lớn, Sa Tuyết nhất thời hoảng hốt. <br> <br>“Đúng, trở về nhà trước kia của cô.” Lâm Tầm Bạch phụ họa một câu. <br> <br>Sa Tuyết lại lắc đầu. <br> <br>“Không, ở đó không có ai, không phải nhà tôi, nhà tôi...” Cô theo bản năng nhìn vào trong thôn. <br> <br>“Cô bị bán tới nơi này!” Tiêu Khản nhấn mạnh, “Nếu như không phải bị lừa bán, làm sao cô lại sống một cuộc đời thế này!” <br> <br>“Nó sẽ như thế nào?” Sa Tuyết chợt hỏi ngược lại. <br> <br>Hoàng hôn bất ngờ tới, ráng chiều tà mơn trớn từng tấc đất quanh mình để rồi sau chót chiếu vào trong mắt cô ta, đó là một cái giếng sâu không nước, chỉ có một mảnh tối tăm. <br> <br>Tiêu Khản không trả lời được. <br> <br>“Cô còn nhớ cha mình không?” Lâm Tầm Bạch đổi đề tài. <br> <br>Tròng mắt Sa Tuyết thốt cục cựa, đương nhiên cô ta nhớ rõ, chẳng qua… <br> <br>Cô ta co rúm người về sau. <br> <br>(P4) <br> <br>“Hắn đã chết, đã chết vào 25 năm trước. Tại sao các người lại tìm tôi, tại sao lại hỏi cha tôi?” <br> <br>Xác nhận xong thân phận của cô, Tiêu Khản không che giấu: “Bởi vì tôi muốn tìm bức bích họa.” <br> <br>Sa Tuyết cúi đầu, không nói một lời. <br> <br>Cách đó không xa, Răng Vàng và Da Đen cầm dụng cụ đi về. Lâm Tầm Bạch sợ bọn họ cắt ngang cuộc nói chuyện bèn vội vàng tiến lên hỏi thăm tình hình lốp xe. <br> <br>Sa Tuyết len lén nhìn bóng lưng anh, trên áo khoác màu lam phớt hồng còn có hai ba dấu chân màu vàng. Cô ta cắn môi dưới, nói đầy trắc trở: “Mùa Đông năm đó mẹ tôi chạy đi, bên ngoài tuyết rơi dày, cha tôi đi tìm bà ấy nhưng không tìm được. Về sau có một ngày, cha tôi rời nhà từ lúc hừng đông, tới khi trời sập tối vẫn không quay về. Tôi cho rằng ông ấy cũng chạy mất bèn ở nhà khóc một mình, là Xuân Sinh...” <br> <br>Cô ta dừng một lát, cố gắng chắp vá ký ức vụn vặt xa xưa: “Đúng vậy, là chú Xuân Sinh tới nhà ở cùng tôi, một mực chờ tới khi cha tôi trở về. Kế đó bọn họ lại cùng nhau đi ra ngoài, ngày hôm sau cũng thế, ngày thứ ba cũng thế… Mãi sau đó, cha tôi không về nữa và cảnh sát ghé tới.” <br> <br> <br> <br>“Xuân Sinh là ai?” Tiêu Khản nhạy bén nắm bắt được trong câu chuyện có thêm một nhân vật mới. <br> <br>“Chú ấy là bạn của cha tôi, sau khi cha không về thì chú ấy không ghé tới nữa.” <br> <br>“Ông ta là người trong thôn Họ Sa?” <br> <br>Sa Tuyết nhíu mày, bộ dáng không chắc chắn lắm. <br> <br>Tại giao lộ phía trước, Lâm Tầm Bạch không thể cản người, Răng Vàng sải bước về phía trước và la lên với Sa Tuyết: “Lý Mai, Lão Lục kêu cô quay về, cô sắp xếp một tí rồi đi mau lên, còn không là bị đánh nữa.” <br> <br>Vừa nghe đến cái tên vừa quen thuộc vừa khủng bố kia, Sa Tuyết nhảy bật khỏi ghế, Tiêu Khản giữ chặt cổ tay cô ta muốn giúp cô ta bình tĩnh. <br> <br>“Cô đừng hoảng, trước tiên nói cho tôi biết rốt cuộc Xuân Sinh ở đâu?” <br> <br>“Tôi không thể nói, không kịp rồi, nếu không y sẽ đánh chết tôi.” <br> <br>“Tôi có thể mang cô đi, còn có thể báo cảnh sát bắt y, dù y mua cô hay đánh cô đều phạm pháp!” <br> <br>Nhưng mọi thứ đều vô dụng. <br> <br>“Tôi thật sự phải trở về, tôi còn có ba đứa nhỏ, phải cho con bú, phải cho...” <br> <br>“Cô cũng có thể mang con theo!” Tiêu Khản cơ hồ hô to. <br> <br>Ánh sáng cuối cùng tiêu tán giữa khe núi, bóng đêm xanh sẫm trào đến dưới chân các cô. Sa Tuyết lúng túng giần giật bờ môi, đoạn vằng Tiêu Khản ra, vọt vào nhà tù tối tăm. <br> <br>Răng Vàng và Da Đen nửa vây nửa chặn, Tiêu Khản không có cách nào đuổi theo. <br> <br>“Chuyện của hai vợ chồng nhà người ta, cô quan tâm làm gì, tự lo chuyện của mình cho tốt đi.” Răng Vàng thốt lên một câu cảnh cáo nửa thật nửa giả. <br> <br>Lâm Tầm Bạch lo lắng Tiêu Khản manh động cho nên cẩn thận đi sát tới. Anh chờ bọn chúng xoay người đi xa mới hỏi: “Cô ta nói cái gì rồi?” <br> <br>“Cô ta nói mình đang nuôi con gì đấy.” <br> <br>(P5) <br> <br>Lâm Tầm Bạch nín lặng. <br> <br>Tiêu Khản phiền não vò tóc: “Xe sửa xong chưa?” <br> <br>“Nơi này của họ không có lốp xe địa hình đầy đủ, thôn phía trước mới có. Sa Tuyết ở đây mà cô cũng tạm thời không đi thành thử tôi đi hỏi thăm, ủy ban thôn có bốn gian phòng, nộp tiền là có thể ở. Tôi lấy ngay một gian.” <br> <br>“Một gian?” <br> <br>“Tôi muốn đi lấy lốp xe cùng bọn họ, không biết mấy giờ mới quay lại. Ủy ban thôn có người trực, cô ở trong phòng chắc không sao. Chờ sửa xong trở về, tôi sẽ đậu xe ở cửa, cô ngủ trong phòng còn tôi ngủ trên xe, thêm một lớp bảo hiểm.” Lâm Tầm Bạch dặn dò xong hãy còn lo lắng, anh nghĩ linh tinh thêm gì đó nên đã dặn dò, “Bà chủ Tiêu, trước khi tôi trở về tuyệt đối đừng trêu chọc bọn họ, có một số chỗ không thể nào nói chuyện đúng lý lẽ được. Có chuyện gì cũng chờ trời sáng, xe đã sửa xong thì hẵng nói.” <br> <br>Tiêu Khản hừ nhẹ một tiếng, xem như đồng ý. <br> <br>Mặc kệ nói thế nào, Lâm Tầm Bạch cũng được coi là một người đàn ông. <br> <br>Nhưng... <br> <br>Về những gì Sa Tuyết nói sau chót, cô không nói cho anh biết hoàn toàn. <br> <br>------ <br> <br>Đêm khuya trong núi yên tĩnh hơn thành thị rất nhiều, qua chín giờ, ai nấy lục tục bắt đầu tắt đèn. Tiêu Khản đứng ở cửa ủy ban thôn, nhìn cả thôn dần tối đi. <br> <br>Cô lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn về vị trí cho Yến Sơn Nguyệt, bổ sung thêm hai từ: Tế Nhi Câu, Sa Tuyết. Vài giây sau, cô suy nghĩ một chút lại gửi thêm một tin: sáng mai liên lạc. <br> <br>Làm xong hết thảy, cô đẩy cửa ra ngoài. <br> <br>Con đường nhỏ trong thôn không có đèn làm cô bật điện thoại di động chiếu sáng. Thung lũng xa xôi có ánh sáng lưa thưa chực vảy cá lấp lánh từ sâu dưới đáy biển, dẫn cô đi về phía sau núi. <br> <br>Trên sườn đất cao nửa người có một cây hòe lớn, cành lá xùm xòa hệt đám mây đen. Tiêu Khản đi qua, kêu một tiếng. <br> <br>“Sa Tuyết?” <br> <br>Phía sau truyền đến tiếng bước chân xột xoạt chạm vào nhau. <br> <br>Cô quay đầu, một tiếng trầm đục vang lên, cả người mềm nhũn ngã xuống. <br> <br>Điện thoại di động trượt xuống đất, chùm ánh sáng trắng ném lên không trung, hoa đang nở rộ, nở rộ đầy cây. <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br> <br> <br>------oOo------ <br> <br>