Chương 13: Ngàn Tay Ngàn Mắt
<br><br>Chương 13: Ngàn Tay Ngàn Mắt<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Hết thảy tới thật đột ngột lại quỷ dị, Lâm Tầm Bạch không hơi đâu suy nghĩ sâu xa, cứ thế nắm lấy cơ hội chạy trước. Anh túm chặt Tiêu Khản, không cho cô cơ hội quay đầu. <br> <br>Lên xe, đóng cửa, đạp ga, một mạch hoàn tất. <br> <br>Tiêu Khản bị đặt ở ghế phụ, sau cơn hoảng loạn qua đi chỉ còn lại nỗi khó hiểu. <br> <br>Một giây trước cô hãy còn là món hàng bị bắt cóc đợi bán, sau một giây đã biến thành virus người ta muốn tránh càng xa càng tốt, như thể dính vào cô ắt sẽ dính vào điều xấu không rửa sạch nổi. <br> <br>Chính xác thì tại sao? <br> <br>“DỪNG XE!” Cô hét lên. <br> <br>Lâm Tầm Bạch hoàn toàn không để ý tới cô, một hơi lái xe hơn 10 dặm mãi đến khi vết thương trên người đau đớn tột cùng, bấy giờ anh mới cho xe dừng lại sát một sườn núi trơ trụi. <br> <br>“ANH CHẠY NHANH NHƯ VẬY ĐỂ LÀM GÌ! TÔI VẪN CHƯA HỎI RÕ RÀNG NỮA!” <br> <br>“ĐÃ NHƯ VẬY RỒI MÀ KHÔNG LO CHẠY?!” <br> <br>Tiêu Khản trừng mắt gào lên, giọng của Lâm Tầm Bạch nào có thấp. Từ khi được thuê đến nay, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng phản bác. <br> <br>Cô vốn định dằn dỗi bảo ai là chủ thuê người đó có quyền quyết định, mỗi tội Lâm Tầm Bạch trước mắt có vết thương đầy mặt, người ngợm trông thê thảm khôn cùng, lời vừa đến bên miệng đã bị cô dằn xuống. <br> <br>Mặt anh sa sầm, đưa tay cởi khóa áo khoác của cô, Tiêu Khản hoảng hồn: “Anh muốn làm gì!” <br> <br>Lâm Tầm Bạch chỉ vào sợi dây thừng trên cổ tay cô: “Lấy dao.” <br> <br>Thứ này chỉ có mỗi cô mang bên mình chứ anh thì không. <br> <br>“Bị bọn chúng lấy rồi, thậm chí có cả điện thoại của tôi.” Tiêu Khản cho hay, “Đúng rồi, anh mau gọi điện thoại cho Yến Sơn Nguyệt đi, cô ấy đã đến Vũ Uy, gửi vị trí hiện tại cho cô ấy…” <br> <br>“CÔ ĐIÊN RỒI?” <br> <br>Đây là lần thứ hai Lâm Tầm Bạch rống to. <br> <br>“Tôi nhiều lần dặn dò cô đừng có đi chọc bọn chúng, kêu cô ở lại ủy ban thôn chờ tôi trở về, kết quả thì sao? Ừ, cô là bà chủ, tất cả mọi thứ cô nói đều đúng hết. Vậy cô đã có bản lĩnh đi ra ngoài thì cũng phải có bản lĩnh đừng để tôi cứu cô chứ! Tôi vừa quay lại đã không thấy cô đâu, bộ dạng Răng Vàng cứ chực biết tỏng, tôi đưa hết tiền trên người cho hắn, hắn mới bảo có khả năng cô bị trói đưa tới chỗ này. Nếu tôi đi tới Thập Tử Câu nhưng không đổi được lốp xe, nếu tôi lạc hướng trên đường, cô có từng nghĩ tới hậu quả chưa!” <br> <br>(P1) <br> <br>Cơn giận của anh hoàn toàn hợp lý, đổi lại bất cứ lúc nào khác âu Tiêu Khản đều có thể lý giải, ngặt nỗi bầu không khí hiện tại không ôn hòa gì cho cam, trên người cô cũng có vết thương, có cả đủ thứ cảm xúc hỗn loạn, thậm chí trong đầu cô còn có rất nhiều điều Lâm Tầm Bạch chẳng hay. <br> <br>Chúng quấn quanh nhau thành một cụm làm cô khắc khoải bất an. <br> <br>“Anh không tới thì tôi và Lưu Tam đã đàm phán thỏa đáng, nếu không phải do anh đến, tôi sẽ hoàn toàn không bị đánh! Đừng quên vừa rồi tôi đã cứu anh!” <br> <br>“Vậy ý của cô là một trận đòn này do tôi tự tìm lấy, đúng không?” <br> <br>Người người đối đầu, lời lời đốp chát. <br> <br>Cô nghiến răng nói ra hai chữ: “Đúng vậy.” <br> <br>Mặt Lâm Tầm Bạch thưỡn ra chưa từng thấy, nói cách khác, anh tới cứu cô là chuyện hoàn toàn dư thừa. Những lời cầu khẩn với bụng dạ nóng hệt lửa đốt để rồi bôn ba suốt đêm, hóa chỉ là một tấn trò hề. <br> <br>Anh đẩy cửa xuống xe, lấy ra một con dao cắt giấy trong hộp dụng cụ nằm ở cốp xe, dây thừng thô, lưỡi dao mỏng, anh cắt từ từ trong bặt thinh. <br> <br>Vết bầm tím ở xương cổ tay đi một vòng hòa với các vết tụ máu đỏ tươi. <br> <br>Cuối cùng dây thừng cũng được cắt ra. <br> <br>Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Khản: “Đã như vậy cô nhờ người khác đi, tôi không làm chức hướng dẫn viên này nữa.” <br> <br>“Đừng quên anh còn nợ tôi…” <br> <br>“Cô kiện tôi hay gì.” Anh cười lạnh bảo, “Không phải cô biết cách giải quyết với bọn lưu manh sao, vậy tôi cũng là kẻ lưu manh đấy, cô làm gì tôi?” <br> <br>“Tốt, tôi thấy anh không có xe không có tiền lại một mình thế này thì ra ngoài thế nào!” Cô cũng ném ra lời cay độc, không chịu thua một lời. <br> <br>Lâm Tầm Bạch khẽ xùy một tiếng, từ phía sau lấy ra hai cái túi xách đeo vai của mình: “Tôi sẽ gửi vị trí cho bà chủ Yến, cô chờ cô ấy tới đón mình đi!” <br> <br> <br> <br>Tiêu Khản đấm một cú vào vô lăng, còi phát ra tiếng kêu tai, anh không quay đầu lại và cứ thế bỏ đi về phía sườn núi. <br> <br>Anh chịu đủ rồi! <br> <br>(P2) <br> <br>------ <br> <br>Bóng đêm đến nhanh hơn Yến Sơn Nguyệt, Tiêu Khản nằm ngang ở hàng ghế sau, trong cốp xe có nước có lương khô vậy mà cô lại chẳng có hứng ăn gì cả. <br> <br>Cô nhớ rõ rành lời nói của Lưu Tam, gã nói mình không trộm bích họa thì mắc gì bị móc mắt. Rõ là gã biết xác mù, biết bức bích họa bị trộm, tất nhiên giữa hai người này có mối liên hệ nào đó mới đâm khiến phản ứng của gã quyết liệt dữ vật. <br> <br>Và cô nhất định phải làm rõ mối liên hệ này. <br> <br>Lúc Yến Sơn Nguyệt đến đã gần chín giờ tối, trước hết cô ấy bắt xe buýt đến huyện thành phụ cận, tiếp đó từ huyện thành thuê đứt một chiếc xe nhỏ chở mình tới. <br> <br>Khoảnh khắc nhìn thấy người cộng sự, Tiêu Khản oán hận nghĩ: Lâm Tầm Bạch, mẹ nó anh ở trong núi chờ chết đói đi! <br> <br>Cô nào có kịp giải thích quá trình phức tạp, chỉ bảo: “Lái xe nhanh lên, trở về cái thôn phía trước!” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt không tò mò, dứt khoát im lặng nghe theo và khởi động xe. Đèn pha chiếu sáng con đường tối tăm, hệt cá bơi qua suối trong miền non xanh hẻo lánh. <br> <br>Thây kệ có là Lưu Tam hay là Chú Đậu, họ không ngờ Tiêu Khản còn quay trở lại. <br> <br>Lưu Tam tức giận giơ cuốc trong tay lên, Chú Đậu giữ chặt gã lại. Ông ta nhìn ra được người con gái này tuyệt không phải dân lương thiện gì, hôm nay đuổi mà không đi thì ngày mai có đuổi vẫn không đi y thế. <br> <br>Chẳng bằng nói huỵch toẹt. <br> <br>“Tôi nói cho cô điều muốn biết, cô nghe xong rồi thì rời đi ngay.” <br> <br>“Được.” Tiêu Khản trả lời thật dứt khoát. <br> <br>Chú Đậu chống cây nạng, đi lững đững ra ngoài thôn. Lúc này đã là đêm khuya vậy mà ông ta còn đeo cái kính râm đen hù, Tiêu Khản nhìn không thấu ánh mắt của ông ta, ức đoán không phải là đối thủ của cô. <br> <br>Xe dừng ở cửa thôn, Yến Sơn Nguyệt ngồi trong chỗ lái, Chú Đậu đi thong dong sang ra hiệu cho Tiêu Khản lên xe trước còn ông ta đứng bên cửa, tất nhiên muốn vừa nói xong là cô lập tức rời đi. <br> <br>“Sự tình phải bắt đầu từ 25 năm trước, người tên Sa Vệ nọ trộm đi Rừng Đắc Nhãn từ động Ngàn Phật, kết quả chết ở sa mạc, ngay cả cảnh sát áp giải hắn còn mất mạng. Cô tới tìm bích họa hiển nhiên sẽ biết những điều này. Như vậy cô có hay bọn họ chết thế nào không?” <br> <br>Chết ở sa mạc chỉ đơn giản là gặp phải bão cát, mất phương hướng, cuối cùng thiếu nước mà chết. Có điều Chú Đậu đã hỏi đến vậy đương nhiên không phải kiểu chết thông thường. <br> <br>Tiêu Khản lắc đầu. <br> <br>(P3) <br> <br>“Cô từng nghe về xác mù, biết xác mù là người chết bị móc mắt, như vậy tôi nói cho cô hay lúc Sa Vệ chết đã không có mắt. Sau khi hắn chết, bức bích họa hãy còn ở lại sa mạc, mà người người đều biết bức bích họa có giá trị liên thành, cho nên hễ ai biết tới chuyện này đều muốn đi tìm bức bích họa.” <br> <br>Ông ta nói xong đã chuyển đề tài: “Nhưng không một ai trở về.” <br> <br>Tiêu Khản khẽ giật thót, hai đường kết nối mơ hồ va chạm ngay lập tức tại điểm này. <br> <br>“Hệt Sa Vệ, lúc bọn họ chết đều không có mắt, là một cái thây xác mù khô khốc.” Trong đêm đen, sườn đất thấp bé chực những ngôi mộ hoang dã. Chú Đậu nhớ rõ năm xưa thôn bọn họ có tổng cộng 8 người đi ra ngoài, có thi thể được phát hiện sớm nên thịt trong lỗ thủng nơi con mắt kia hãy còn đỏ hỏn, mang theo từng sợi gân kéo đứt đoạn; có thi thể phát hiện muộn thì cả người khô ráo, hốc mắt lõm vào thật to. <br> <br>“Tất cả những người đi tìm bích họa đều có kết cục này cả, không ai trốn thoát.” <br> <br>Tiêu Khản từng nghi hoặc nay đã có giải đáp: “Cho nên Sa Vệ chính là xác mù đầu tiên?” <br> <br> “Hắn gặp báo ứng!” Chú Đậu thốt nhiên đề cao ngữ điệu, “Còn sống bị móc mắt thì chết rồi sẽ không đầu thai được, chỉ có thể ở trong sa mạc canh giữ, canh giữ bức bích họa kia. Mỗi một người muốn lấy bích họa từ trong tay hắn đều bị hắn móc mắt...” <br> <br>Trong lúc nói chuyện, bỗng ông ta duỗi ra hai ngón tay, cắm vào hai mắt Tiêu Khản! <br> <br>Khoảng cách không quá nửa tấc, vậy mà cô chẳng nháy mắt lấy một cái. <br> <br>“Người trẻ tuổi phải biết trong lòng kính sợ.” Chú Đậu thu lại ngón tay. <br> <br>Tiêu Khản nhếch khóe miệng, nở nụ cười: “Đáng tiếc, tôi là người không tin quỷ thần.” <br> <br>“Phải không?” Chú Đậu nở nụ cười theo, nụ cười trên gương mặt già nua của ông ta trông thật dữ tợn và vặn vẹo. Ông ta sờ về phía kính râm trên sống mũi, nhẹ nhàng tháo nó ra. <br> <br>Gió cát Tây Bắc phơi nắng làn da của ông ta vừa đen vừa vàng, nếp nhăn bò chằn chịt đầy khắp bộ mặt chực một tấm lưới đan xen ngang dọc, càng đi vào giữa thì càng dệt dày đặt, cuối cùng dệt thành hai cái lỗ lớn đen tựa hũ nút. <br> <br> <br> <br>Thấy trờ trờ xương mũi nay đã chuyển sang đen, làn da đỏ sậm trong chỗ sâu vấn vít thành một đống thịt cứng ngắc. <br> <br>Không ai có thể nhìn thấy một màn này mà còn duy trì sự tĩnh trí, Yến Sơn Nguyệt nôn mửa thẳng thừng. <br> <br>Và Tiêu Khản cũng không ngoại lệ. <br> <br>Chú Đậu hơi ngửa mặt, dùng hai cái động đen kịt nhìn cô. Rõ rành chẳng thấy gì rồi lại như thể thấy được hết thảy: “25 năm trước, tôi trông coi động Ngàn Phật. Là tôi, chính là tôi trót miệng tình cờ nói cho Sa Vệ hay động phía Bắc sẽ không được tuần tra mỗi ngày mới làm hắn đánh cắp ‘Rừng Đắc Nhãn’. Phật sẽ nhìn thấy, trông thấy hết thảy thế gian, tất cả những ai có lòng dạ bất chính đều sẽ phải trả giá đắt, tôi cũng vậy, bọn họ cũng vậy…” <br> <br>Đối mặt với hai lỗ sâu đáng sợ, Tiêu Khản hỏi: “Nhất định người bị móc mắt là người đi tìm bức bích họa?” <br> <br>“Đương nhiên.” Chú Đậu một lần nữa đeo kính râm, dùng tròng kính đen kịt che khuất cái động còn sâu còn đen hơn muôn phần, “Cô không tin quỷ thần nhưng quỷ thần vẫn tồn tại như cũ; cô không tin nguyền rủa nhưng nguyền rủa sẽ đi theo cô.” <br> <br>“Mỗi người đều cho rằng mình sẽ khác, mỗi người đều cho rằng mình có thể sống sót.” <br> <br>“Nhớ kỹ lời cô đồng ý với tôi, rời khỏi nơi này, rời khỏi sa mạc.” <br> <br>(P4) <br> <br>------ <br> <br>Ánh sáng của chiếc xe hoàn toàn biến mất ở cửa thôn, Lưu Tam thở dài một hơi, chắp tay liên tục với Chú Đậu: “Chú Đậu, may mà có chú, bằng không đưa con nhỏ này vào thôn thật thì thôn chúng ta coi như tiêu.” <br> <br>“Lấy người này từ chỗ nào?” Chú Đậu hỏi. <br> <br>“Còn không phải ở bên bà vợ Lão Lục ở Tế Nhi Câu à. Mẹ kiếp, có phải con nhỏ đó cố ý không? Có phải nó biết con điếm này tới tìm bích họa nên mới đưa con này tới chỗ chúng ta trong đêm! Bảo sao nó tích cực tới thế, chuyển hàng tới mà không đợi tới bình minh!” Lửa giận của Lưu Tam thoáng cái đã dâng lên. <br> <br>Chú Đậu nhíu mày: “Tế Nhi Câu có biết vụ nguyền rủa?” <br> <br>“Sao mà không biết được! Chú quên rồi à, cha của Lão Lục cũng chết y thế. Nhưng mà chú này, chú nói xem cái ngôi mộ Lôi Đài Hán tại Vũ Uy ấy, lúc đào ra thì một đám người vọt vào cướp những gì cướp được mà không thấy họ gặp nạn, sao mới đổi thành bức bích họa trong động Ngàn Phật thì hung dữ cỡ vầy!” <br> <br>Chú Đậu cho hay: “Trong mộ chôn người, chết rồi, đầu thai, ai còn màng tới đồ kiếp trước? Nhưng trên bích họa lại vẽ về ác quỷ đi ra từ địa ngục.” <br> <br>Lưu Tam khó hiểu: “Không phải năm trăm tên cướp kia lấy lại được đôi mắt và quy y cửa Phật à?” <br> <br>Chú Đậu lắc đầu. <br> <br>“Buông dao đồ tể thì sẽ thành Phật? Ngày ngày tao nói với mày phải tin Phật, phải hướng thiện, giờ việc buôn bán phụ nữ của mày dừng lại chưa? Có quy y không?” <br> <br>Lưu Tam sửng sốt một lúc lâu rồi mới vỡ lẽ: “Ý chú nói là thật ra họ không lấy lại được đôi mắt?” <br> <br>“Lúc tao ở động Ngàn Phật có nghe một bậc thầy giảng giải về bức bích họa, nói Quan Âm Ngàn Tay Ngàn Mắt được vẽ trên tường hang thứ 3 là công chúa thứ ba của Vua Diệu Trang tại Tây Vực. Vua Diệu Trang đã bệnh lâu không khỏi, cần một cái tay và một con mắt của người cùng máu mủ để làm thuốc dẫn, công chúa trưởng và công chứ thứ hai đều không bằng lòng để mất tay và mắt, chỉ có cô công chúa thứ ba tên Diệu Thiện dâng ra một tay một mắt. Phật tổ tán thưởng lòng từ bi của cô ấy bèn thưởng cho cô một ngàn tay, một ngàn con mắt, từ nay về sau cô đã trở thành Quan Âm Ngàn Tay Ngàn Mắt đại từ đại bi.” <br> <br>“Năm trăm tên cướp, năm trăm đôi mắt, khéo sao vừa đúng một ngàn con.” <br> <br>Gió đêm thốc tới ào ào, ngọn cây chực bóng ma chớp động, Lưu Tam đi theo phía sau Chú Đậu mà cả người toát mồ hôi lạnh. <br> <br>“Chú...” <br> <br>“Trong ‘Rừng Đắc Nhãn’ thiếu một ngàn con mắt, Sa Vệ trộm bích họa xem như tìm lại con mắt thay bọn họ.” Chú Đậu nhìn cũng tựa không nhìn về phương xa, “Chết ở bên ngoài là chuyện của bọn họ, chết rồi đừng về thôn chúng ta là được.” <br> <br>------- <br> <br>Cảm nghĩ của tác giả <br> <br>Mạc Hề: <br> <br>Câu chuyện của “Rừng Đắc Nhãn” (500 tên cướp thành Phật) và “Quan Âm Ngàn Tay Ngàn Mắt” có xâu chuỗi với nhau là do tôi dựa trên nhu cầu xây dựng bối cảnh cho bộ truyện, tự mình viết ra, không có bất kỳ tư liệu nào chứng minh ra mối liên hệ giữa hai và trên thực tế hai bức vẽ cũng không có bất kỳ liên quan nào. Bởi vì viết thẳng thừng thế này đã bị những tác giả khác “dùng tới”. Do đó xin nói rõ đây là chi tiết gốc được tôi xây dựng! Vui lòng gõ chữ một cách độc lập! <br> <br>Bức tranh Rừng Đắc Nhãn: <br> <br> <br> <br>Bức tranh Quan Âm Ngàn Mắt Ngàn Tay (1): <br> <br> <br> <br>Bức tranh Quan Âm Ngàn Mắt Ngàn Tay (2): <br> <br>------oOo------ <br> <br>