Chương 16: Cô bé quàng khăn đỏ
<br><br>Chương 16: Cô bé quàng khăn đỏ<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Trở lại chuyện lớn trước hết tại Vũ Uy là đưa Yến Sơn Nguyệt đến bệnh viện, ngoại trừ chấn động não nhẹ, trên người cô ấy còn có hai vết bầm tím trên phần mô mềm, ước chừng do đường núi gập ghềnh đã làm triệu chứng choáng váng còn nặng hơn sau khi gặp tai nạn xe mấy phần. Bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện để quan sát ba ngày. <br> <br>Tiêu Khản đi làm thủ tục nhập viện, Lâm Tầm Bạch phụ trách xử lý xe cộ. Lúc ăn trưa, anh mang theo ba phần cơm, hai phần mì xào thịt dê, một phần canh gạo làm từ hạt kê vàng và đậu lăng. <br> <br>Khẩu vị Yến Sơn Nguyệt không tốt, ăn hai miếng đã đặt muỗng xuống, hỏi bọn họ có thể đọc sách không. <br> <br>Lâm Tầm Bạch giơ ngón tay cái lên: “Bà chủ Yến ghê thật, tôi mà đọc sách là đau đầu, còn cô là đau đầu còn đọc sách.” <br> <br>Tiêu Khản lấy “Sổ tay kiến thức sơ cứu” từ tay cô y tá đang đứng và nhét sang cho có rồi quay đầu hỏi tình hình xe. Lâm Tầm Bạch thành thật báo cáo: “Cản, két nước, kính chắn gió phía trước và dầm chống va chạm đều phải thay hết, nhanh nhất một tuần, có thể mười ngày. Tôi nghĩ thế này, cứ để xe lại chỗ này sửa từ từ, tạm thời thuê một chiếc khác để dùng trước.” <br> <br>“Không phải khéo sao chiếc xe anh lái bây giờ tới đúng lúc à?” <br> <br>Nói đến đề tài này, Lâm Tầm Bạch vội vàng kể khổ: “Ngày hôm qua cả người tôi không có xu nào, may sao chú họ tôi có người quen trước kia làm thợ săn ở huyện thành, tôi mượn xe của người ta nên cần mau trả lại.” <br> <br>Làm việc ở Đại Tây Bắc thì xe là công cụ thiết yếu, không thể không chi số tiền này. <br> <br>Tiêu tiền cũng hệt mất máu khi làm người ta khật khừ, Tiêu Khản khuấy mấy sợi mì cuối cùng trong tô, mệt mỏi dâng trào: “Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai lại tới Tế Nhi Câu đi.” <br> <br>Lâm Tầm Bạch nhìn trái nhìn phải, xác định bên ngoài phòng bệnh không có ai, anh mới thì thầm: “Bà chủ Tiêu, chúng ta có nên lên kế hoạch trước một tí không?” <br> <br>Tiêu Khản híp nửa mắt, miễn cưỡng tột cùng. <br> <br>“Anh có ý tưởng gì?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch kéo ghế dựa về phía trước: “Ý tôi là đừng xuất phát buổi sáng... khởi hành vào giấc tối.” <br> <br>Tiêu Khản ngẩn người, nghênh đón ánh mắt gian xảo của anh. <br> <br>Hiểu rồi. <br> <br>(P1) <br> <br>Xung quanh bệnh viện có khách sạn nhỏ, bọn họ tạm thời thuê hai phòng, mỗi người đều đi ngủ bù. Đến tối hôm sau, Lâm Tầm Bạch thuê xe mới, dời hết toàn bộ hành lý sang. <br> <br>Tiêu Khản làm lại sim thoại di động, mua một chiếc điện thoại di động đã qua sử dụng rồi đến bệnh viện đưa cơm cho Yến Sơn Nguyệt. Đã đọc xong Sổ tay kiến thức sơ cứu, nay cô ấy đã đổi thành một quyển “Ghi chép điều dưỡng nội khoa”. Cô cứ thế thẳng rừng rút quyến sách đi: “Nhắm mắt nhiều hơn, nghỉ ngơi nhiều hơn, ngày mai chúng tớ quay lại đón cậu xuất viện.” <br> <br>Hai tay Yến Sơn Nguyệt trống trơn, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô: “Ngày mai có thể về rồi?” <br> <br>“Bảo ngày mai là mai.” <br> <br>------ <br> <br>Sắc trời dần tối và chậm rãi sụp tối sau khi hai người ra khỏi thành phố. Đã từng đi qua nẻo này một lần thành thử Lâm Tầm Bạch nhớ nhẵn đường, tới lúc tiếp cận Tế Nhi Câu đã là mười giờ tối. <br> <br>Cả thôn đang chìm vào giấc ngủ trong màn đêm đen nghịt, Lâm Tầm Bạch toan dừng xe vậy mà Tiêu Khản đã cản anh lại, chỉ về một hướng. Trong lòng anh tỏ tường, vậy là anh tắt đèn pha trước, đoạn lái xe dọc theo con đường nhỏ bên ngoài chạy từ tốn vòng ra sau. <br> <br>Xa xa, Tiêu Khản nhìn thấy phần ngọn như cái vương miệng của cây hòe lớn. <br> <br>Lâm Tầm Bạch dừng xe dưới sườn núi, lại lấy ra một miếng vải ngụy trang tỉ mẩn phủ lên chiếc xe việt dã. <br> <br>Hàng thuê, làm hư là phải bồi thường. <br> <br>“Bà chủ Tiêu, đã lấy được đồ chưa?” Anh thì thầm. <br> <br>Trong một vùng tối đen, Tiêu Khản chắt lưỡi, ngoắc tay với anh. Hai người một trước một sau mò mẫm vào thôn. Đêm đó Sa Tuyết hẹn cô gặp mặt ở đây, cô đoán hẳn nhà Sa Tuyết ở gần sát. <br> <br>Nhà bằng đất trong thôn thoạt trông na ná nhau, cuối cùng Tiêu Khản tìm được mục tiêu sau khi lượn quanh trong cảnh tối như bưng gần nửa tiếng đồng hồ. Nhà đất có ba gian với ngói vuông vắn, sân trong chỗ tường thấp trống không. <br> <br>(P2) <br> <br>“Là cái này.” Cô nói. <br> <br>Lâm Tầm Bạch hỏi: “Cô chắc chưa?” <br> <br>“Trong sân nhà người khác đều chất đống nông cụ, thậm chí có cả chuồng gia súc, hoặc là nuôi dê nuôi lừa, chỉ có mỗi nhà này chẳng có gì chứng tỏ ngày thường không làm nông, có con đường kiếm tiền khác.” <br> <br> <br> <br>“Có thể đấy, bà chủ Tiêu, cô đúng là dân nhà nghề, đi ăn cướp còn nghiên cứu địa hình nữa.” <br> <br>“À... Tôi sẽ đưa chúng đi độ kiếp.” Tiêu Khản cười lạnh, nhét một thứ vào tay anh, “Nam thuộc về anh còn nữ thì để tôi, tốc chiến tốc thắng, một phát ăn ngay.” <br> <br>Có sao nói vậy, chuyện thế này mà một phát ăn ngay trông có vẻ khó đó? <br> <br>Lâm Tầm Bạch hoang mang cúi đầu, đồ chơi nhỏ màu đen trong tay to chừng bàn tay, ấn công tắc một cái sẽ có một luồng điện xanh lướt nhanh trong bóng tối. <br> <br>“Tối hôm qua tôi mua ở chợ đêm, tí nữa gặp lại.” Cô xoay người nhảy lên, nhảy thẳng qua bức tượng chia phần sân. <br> <br>Chợ đêm đàng hoàng nào sẽ bán một cái dùi cui điện với điện áp lớn như vậy? <br> <br>Còn không phải là hàng lậu từ Chợ Quỷ à! <br> <br>Anh không kìm nỗi bèn ấn thêm một lần, ánh sáng xanh xoẹt xoẹt rung động, thật sự có thể làm một phát ăn ngay. <br> <br>Tiêu Khản phân tích không sai, chốn này không chỉ có mỗi nhà Sa Tuyết, hơn nữa bởi vì ả đang trong thời kỳ cho con bú, nửa đêm vẫn phải cho đứa bé bú, thế là Lão Lục không ở chung một phòng với ả. Bọn họ tách ra hành động sẽ có thể tiến hành đồng bộ. <br> <br>Mười lăm phút sau, Tiêu Khản đi ra từ một gian phòng, phía sau kéo theo một người phụ nữ mềm oặt. Dựa theo giao hẹn, Lâm Tầm Bạch huýt sáo, cô theo tiếng đi qua và phát hiện vị trí anh đang ở là phòng bếp. <br> <br>Phỏng chừng sợ đánh thức đứa nhỏ. <br> <br>Bát đũa trong phòng bếp chất đống trên bếp bốc ra mùi dầu mỡ, cỏ khô và củi đốt ở góc tường bị người ta bới tới mức lộn xộn. Tiêu Khản mò mẫm đi vào trong, không thấy bóng dáng Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Cô nín thở, theo bản năng quay đầu nhìn. <br> <br>Không có ai đằng sau. <br> <br>Vừa quay người lại, mặt đất dưới chân thốt nhiên lòi lên một cái đầu. <br> <br>Cô gần như hét lên thành tiếng. <br> <br>(P3) <br> <br>Hên sao cái đầu đó là của Lâm Tầm Bạch. <br> <br>“Bà chủ Tiêu, phía dưới này có cái hầm, tôi đã bỏ đồ xuống rồi.” <br> <br>Tiêu Khản không muốn thừa nhận mình bị dọa, chỉ âm thầm mắng một câu rồi kéo Sa Tuyết bị điện giật tới, truyền xuống cho Lâm Tầm Bạch qua cửa hầm. <br> <br>Theo thang gỗ bò xuống, cái hầm này còn lớn hơn trong mường tượng của cô. Nó được chia thành hai phần ngoài và trong, bên ngoài chất đống rau quả được trữ, bên trong lại có hai cái giường làm bằng tấm ván cũ chưa được sơn, trên giường ném một ít vải nát nhìn không ra màu sắc, mùi vừa khai vừa thối, đầu giường còn có nửa bó dây thừng, xem ra nó được để hai vợ chồng này dùng. <br> <br>Lâm Tầm Bạch dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, lần lượt trói hai người đã ngất vào lưng giường, đoạn, nhét luôn đám vải vào trong miệng chúng. <br> <br>Cuối cùng Tiêu Khản nhấc một thùng nước ở góc tường lên và đổ vào chúng. <br> <br>“Ặc…” <br> <br>Người ta đã tỉnh táo. <br> <br>Dòng điện làm người ta lơ mơ, Lão Lục đê mê trố con mắt nhìn hai người trước mắt. Trái lại Sa Tuyết vừa liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ, nức nở muốn thốt thành lời. <br> <br>Tiêu Khản đi tới, nửa khom lưng, đối mặt với ả ở cự ly gần. <br> <br>“Tỉnh rồi à?” <br> <br>Sa Tuyết gật đầu. <br> <br>“Muốn tôi cứu cô?” <br> <br>Sa Tuyết điên cuồng gật đầu. <br> <br>Cầu cứu hệt khi trước, vừa đáng thương vừa yếu ớt bất lực. <br> <br>Tiêu Khản giơ tay lên cho ả một cái bạt tai: “Mẹ nó, mày dám giở trò ha? Đánh lén tao? Phụ nữ không đánh phụ nữ nhưng bà chuyên đánh bọn buôn người!” <br> <br>Một cái tát rơi xuống đã làm Sa Tuyết ngoan ngoãn. <br> <br>Lần này tới phiên Lão Lục lấy lại tinh thần, trong miệng nhét vải là thế mà còn liều mạng hùng hùng hổ hổ. <br> <br>Tiêu Khản chả màng không để ý tới y, cứ chú tâm vào Sa Tuyết. <br> <br> <br> <br>“Tao hỏi một câu, mày trả lời một câu, nếu như không phối hợp...” Cô ra một cú quét chân cao, đá thẳng đầu Lão Lục từ bên trái lệch sang phải. <br> <br>Lâm Tầm Bạch đứng khoanh tay bên tường, trong lòng có nỗi hối hận mơ hồ. Nếu không phải có ba cái lòng hư vinh “không thể để cho phụ nữ chịu uất ức” quấy phá, sớm để cho cô thả tay đánh cho một trận, không chừng anh đã không chịu bị đánh nhiều tới vậy. <br> <br>Tiêu Khản kéo xuống miếng giẻ rách trong miệng Sa Tuyết, hỏi ra vấn đề đầu tiên. <br> <br>“Mày có biết lời nguyền của Rừng Đắc Nhãn không?” <br> <br>“... Biết.” Sa Tuyết căng thẳng, thanh âm run rẩy. <br> <br>“Cho nên mày mới không đi tìm bức bích họa?” <br> <br>(P4) <br> <br>“Tìm không thấy, người tìm bích họa trong thôn chúng tôi đã chết sạch. Nếu cô đi tìm bích họa thì cũng chết chắc, tôi nghĩ hay là bán cô đi ít nhiều gì vẫn còn sống…” <br> <br>Con mẹ nó logic tới max điểm luôn. <br> <br>“Vậy tao còn phải cám ơn mày?” Tiêu Khản hỏi ngược lại. <br> <br>Sa Tuyết nào dám trả lời. <br> <br>Câu hỏi vừa nãy nhằm xác minh lời nói của Chú Đậu, mà câu hỏi cuối cùng mới là câu Tiêu Khản muốn hỏi mấu chốt: “Nói cho xong lời mày muốn nói với tao trong cú hẹn đêm đó, rốt cuộc Xuân Sinh là ai, người khác ở đâu?” <br> <br>Sa Tuyết há miệng, muốn nói lại thôi. <br> <br>Tiêu Khản không cho ả thời gian suy nghĩ, lại cho Lão Lục một đá. <br> <br>“Câm à?” <br> <br>Vẫn bặt thinh, xem ra không muốn phối hợp. <br> <br>Tiêu Khản nháy mắt ra ý với Lâm Tầm Bạch, người này gật đầu, từ gian ngoài kéo vào một cái bao tải to đang căng phồng. Món đồ này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, 30-40 ký, hao phí hơi sức dữ dội mới kéo xuống tới. <br> <br>Buông bao, Tiêu Khản xách ra một con sói đã chết với cái đầu được treo toòng teng từ trong đó. <br> <br>Cái xác vừa mới chết hai ngày trông thật sống động, mắt sói trừng lớn tột cùng. Sa Tuyết táng đởm biến sắc: “A, đây là thứ gì!” <br> <br>Tiêu Khản mỉm cười, túm lấy đầu sói đưa sát lên mặt ả mấy phần, lông sói đâm qua da khiến ả run lẩy bẩy. Tiêu Khản buông tay, ném thẳng con sói đã chết sang bên hông Lão Lục. <br> <br>Thi thể cứng còng đè xuống, mùi tanh hôi bốc lên, tên đàn ông ngày thường trâng tráo chỉ biết phát ra tiếng kháng cự a a a. <br> <br>“Nếu không phải do mày thì tao cũng không gặp trúng đàn sói, thành thử tao cố tình mang nó tới tặng cho mày.” <br> <br>“Tôi, tôi không cần, mang, sói, đi…” Sa Tuyết nói năng lộn xộn và cứ lắc đầu. <br> <br>“Chắc nghe câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ rồi mà hả.” Tiêu Khản tiếp tục cười, cười đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, “Khi tao nghe câu chuyện này lúc còn bé đã nghĩ có thể nhét một đứa bé vào trong bụng sói thật sao? Mày xem, hiện tại cũng đúng lúc, tao có một con sói trong khi mày có tận 3 đứa con…” <br> <br>Sắc mặt Sa Tuyết trắng bệch hệt tờ giấy. <br> <br>Sinh sống dưới chân núi Kỳ Liên, đâu phải ả chưa từng thấy thú dữ, mà chỗ đáng sợ chân chính của con sói chết này là vợ chồng bọn chúng sa vào tay một người phụ nữ giết được cả sói. <br> <br>Ngay cả sói còn giết được ắt nhất định có thể làm được những chuyện khác. <br> <br>“Ai? Mày nói coi nếu tao nhét đứa nhỏ vào trong bụng sói rồi bán cùng nhau, thì con sói được giá hay đứa bé được giá?” <br> <br>“Tôi nói! Tôi nói!” Sa Tuyết tuyệt vọng hô to. <br> <br>Tiêu Khản thở dài, nếu không phải nể tình ả bị bạo hành gia đình quanh năm, không muốn thật sự xuống tay đánh ả, bọn cô không cần làm ba cái chuyện phiền lụy như vậy: “Nói đi, nếu để tao phát hiện mày nói dối...” <br> <br>“Tôi không phải Sa Tuyết!” <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br>------oOo------ <br> <br>