Chương 22: Bản kinh sao chép bằng tay
Chương 22: Bản kinh sao chép bằng tay
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Một đoàn năm người kinh qua qua xóc nảy chỉ còn Hồ Kim Thủy và Lâm Tầm Bạch còn thể lực làm việc. Chọn một trong hai việc cắm trại và nấu cơm, Lâm Tầm Bạch tự biết tay nghề không tốt nên chủ động chọn cái đầu tiên.
Dựng lều trại ở một nơi như vậy không phải là chuyện dễ, chỉ cần hơi bất cẩn có khi cả người và lều trại cùng nhau bị cuốn đi khi gió thổi ban đêm. May sao Hồ Kim Thủy chọn địa điểm cũng khá, địa thế chung quanh bằng bằng, mấy địa mạo Nhã Đan dày đặc tụ lại. Lâm Tầm Bạch đi dạo vòng quanh gò đất một vòng, quan sát lớp ngoài từng khe rãnh; một đầu sâu, một đầu nông, đầu sâu là mặt đón gió, phải tránh đi.
Trước tiên anh thay Hồ Kim Thủy và Trần Khác dựng lều trại xong, rồi lại trở về chuẩn bị cho bọn anh. Bởi lẽ có ba người, lại là nam nữ khác nhau, cho nên lúc lập danh sách anh đã cố tình đánh dấu một cái lều đôi và một cái lều đơn.
Tính chất đất sa mạc vùng này kiên cố, đinh được đóng xuống chắc chắn cực kỳ, dựng lều trại rồi anh bèn lên xe lấy túi ngủ và hành lý. Tinh thần Tiêu Khản khôi phục năm sáu phần, có hơi sức sai khiến anh.
“Chim Yến không bao giờ ngủ chung với người khác, anh cứ bỏ đồ đạc của cô ấy vào lều đơn đi.”
“Cái gì?!”
Bước chân Lâm Tầm Bạch, người khiêng ba bốn cái túi lớn, nghiên một cái, thiếu điều té ngã. Cẩn thận ngẫm lại, thật sự anh chưa từng thấy Yến Sơn Nguyệt cùng Tiêu Khản ở chung một phòng, có điều…
“Cô ấy không ngủ chung với người khác vậy cô mua lều đôi làm gì?”
Chẳng lẽ để hai người bọn anh ở?
“Ôi...” Tiêu Khản chế giễu lại, “Không phải danh sách do anh lập à?”
Ngụ ý cô đi mua sắm từng cái một, còn người mang tâm địa gian xảo lại là anh.
Lâm Tầm Bạch thề với lương tâm mình, có cho anh mượn một trăm lá gan, anh vẫn không dám mang tâm địa xảo trá đối với Tiêu Khản; thậm chí coi như một trăm lá gan đó đều là gan hùm mật báo như cô, ai, ai lại bày lòng dạ gian ngoan ra ngoài?
Không phải đều giấu nó trong bụng à!
Không đợi anh tiếp tục giải thích, Yến Sơn Nguyệt ở hàng ghế sau đã nhảy xuống xe, bước nhanh vào lều trại đơn, xẵng ngay vươn một tay kéo hành lý của mình vào.
Lâm Tầm Bạch ôm hai cái túi ngủ còn lại, nhìn về phía Tiêu Khản không biết làm sao.
“Cô… ngủ bên trong hay là tôi?”
Tiêu Khản mỉm cười: “Nam trái nữ phải đi.”
Còn chú trọng đến phong tục truyền thống cơ đấy!
(P1)
------
Sa mạc đầu hè là mùa ban sớm mặc áo bông tới trưa mặc lụa. Sắc trời dần tối, nhiệt độ không khí giảm xuống hơi lạnh, cũng may còn cái bếp nóng rực, bọn họ ngồi một vòng ấm áp cùng cực.
Phong cách nấu ăn của Hồ Kim Thủy phù hợp với ngoại hình của anh ta phải biết: thô lỗ phóng khoáng.
Trong bếp lò bằng đất nung bằng vật liệu địa phương, nhành khô hồ dương và liễu đỏ đốt cháy bốc ra mùi gỗ khác lạ, phía trên là một nồi nước lèo lớn đang sôi sùng sục. Thịt dê được mua ở chợ trước khi xuất phát, cả cái chân dê được chặt thành từng khối lớn, bỏ thêm túi đá và đặt hết toàn bộ vào trong hộp xốp, và hãy còn tươi lúc hầm buổi buổi tối. Khi thịt chín lại cho thêm nửa nồi củ cải và bắp cải đã được thái nhỏ.
Thịt dê Tây Bắc mang theo một mùi sữa thơm, hơi nóng trắng xóa hừng hực kích thích bụng ai cũng đói tới mức kêu vang.
Hồ Kim Thủy lấy ra một túi bánh naan, đến khi lần lượt phát xong lại bưng lên một đĩa hành tây tươi đã được thái nhỏ. Mùi cay nồng xộc vào mũi làm Trần Khác xua tay cự tuyệt.
“Adassi, bì nha tử với bánh naan, ngạt ngạt!” Tiến vào địa giới Tân Cương, Hồ Kim Thủy cố ý dùng tiếng Duy Ngô Nhĩ nửa nạc nửa mỡ trêu ghẹo với bọn họ.
(tiếng Duy Ngô Nhĩ, nghĩa là: “Anh bạn ơi, củ hành tây với bánh naan thật là cực hạn hưởng thụ!”)
Bì nha tử là cách người dân địa phương gọi củ hành tây. Rắc muối và thì là lên thịt dê luộc, thêm vào bì nha tử giòn và cay, cùng nhau cuộn vào trong bánh naan rồi cắn một miếng, đó gọi là tràn mùi trăm vị.
Tiêu Khản nhập gia tùy tục, thêm một nhúm hành tây vào bánh naan. Miếng đầu tiên quả thật cay đến rơi lệ, nhưng sau khi đợt cay nồng tan đi lại hóa thành hương thơm mát của hồi cam.
Hồ Kim Thủy làm một hớp rượu mạnh, giơ ngón tay cái lên với cô: “Yaksey!”
(nghĩa là: “Tuyệt!”)
Khi mặt trăng dâng lên triệt để, bầu trời hoàn toàn tối sầm, đầy sao điểm khắp trời cao chực những hạt cát trải dài dưới chân. Ngọn lửa đỏ tươi liếm láp bốn phía đen kịt, Lâm Tầm Bạch thêm hai cành cây khô, ngọn lửa nhảy lên cao hơn.
Sâu trong sa mạc Gobi không có internet, họ thì phong trần mệt mỏi, ăn uống no nê.
Thu dọn xong bộ nồi chén bát đồ ăn, Lâm Tầm Bạch và Hồ Kim Thủy thảo luận hành trình ngày mai. Theo lộ tuyến, bọn cô sẽ đi qua nơi Bành Gia Mộc* mất tích và Dã Lạc Đà Câu. Còn tối mai cũng vào lúc này, hẳn bọn cô sẽ đến bờ Nam La Bố Bạc, nơi đó có điểm tiếp tế và đất cắm trại. Qua bờ Nam, lại xuyên qua lòng hồ, sẽ đến Thành cổ Lâu Lan.
*Năm 1980, một đội thám hiểm được thành lập do Phó viện trưởng viện nghiên cứu khoa học Tân Cương Bành Gia Mộc dẫn đầu.
Nói cách khác, chỉ cần tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp trong 24 tiếng tiếp theo, chuyến đi La Bố Bạc này đã hoàn thành 90%.
Kiểm tra lộ tuyến xong, Lâm Tầm Bạch quay đầu đi tìm Tiêu Khản và bấy giờ mới phát hiện cô và Yến Sơn Nguyệt đang ngồi cùng một chỗ với Trần Khác. Bàn vuông nhỏ gấp lại vốn được dùng để đặt ấm và tách trà, vậy mà giờ đây đã bị bọn họ trưng dụng, tạm thời kéo tới dưới một ngọn đèn chiếu sáng, ba người nói chuyện vui vẻ quá đỗi.
Ha ha.
Vừa rồi là ai bảo đồng nghiệp như nước với lửa?
Lâm Tầm Bạch bĩu môi, kéo một cái ghế gấp lại gần.
(P2)
Bàn vuông trải miếng vải nhung trắng, phía trên đặt mấy mảnh lụa rách trong tay Trần Khác. Ức đoán lúc gã đồng ý đi cùng bọn họ là đã quyết định giao đồ cho Yến Sơn Nguyệt sửa chữa.
“Ước chừng mất bao lâu?” Trần Khác hỏi.
“Những mảnh vỡ này quá phân tán, không có khả năng sửa lụa sửa nét để khôi phục lại hình dạng cho đúng, chỉ có thể rửa sạch bụi, xử lý lụa, thêm đệm lót, sắp xếp xong lại sử dụng một số biện pháp chống côn trùng và ăn mòn. Có điều xử lý tranh chữ lụa không cần chiếu xạ tia cực tím, thay vào đó nhiệt độ phòng vào khoảng 25°C, tiến triển thuận lợi sẽ cần hai hoặc ba ngày.” Yến Sơn Nguyệt trả lời tỉ mỉ.
Có vẻ thật sự thiếu kinh phí, Tiêu Khản bổ sung: “Công cụ đều mang theo bên người, ra Khỏi La Bố Bạc ổn thỏa là có thể làm.”
Đề tài chuyên ngành làm Lâm Tầm Bạch không xen vào nổi, chỉ có thể bắt đầu từ góc độ khác: “Tiền thì sao? Đã thỏa thận tiền công chưa?”
Gì thì gì, tiền lương của anh vẫn chờ tới cuối ngày đấy.
Trần Khác không vội vàng đáp lại, cất tranh lụa đồng thời lại lấy ra một cái túi tài liệu khác: “Có thể cùng tính một lượt.”
Tiêu Khản ngẩn ra, gã còn đồ nữa?
Trong túi là một tập tài liệu rời, Trần Khác lật ra mấy trang trong đó, đó là một bản kinh được viết bằng tay.
Trang sách ố vàng, chữ nhỏ ngay ngắn, kinh thư có chỗ rách vụn không vẹn tròn, có trang xé tận gốc, trong đó có một trang viết rõ rành:
“Thiện nam tử, trong nước Josaro có bọn tặc rất đông, chúng có 500 tên, băng nhóm cướp này thật tàn bạo. Vua Ba Tư ưu sầu trước sự hung tàn, sai binh lùng bắt, đã chọn mục tiêu…”
Lần này ngay cả Lâm Tầm Bạch không biết hàng còn thấy choáng váng.
“Năm trăm tên cướp... ‘Rừng Đắc Nhãn’?”
Trần Khác lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh cũng làm đồ cổ à?”
Lâm Tầm Bạch không dám nói hớ bèn lui ra phía sau Tiêu Khản, gió đêm lướt qua lọn tóc của cô, nhẹ nhàng phất qua chóp mũi anh.
“Đây là ‘Kinh Đại Niết Bàn’.” Tiêu Khản cho hay, “Nhà Đường có một nhóm nhà thư pháp, do học sinh không đậu bảng và tăng nhân chùa miếu lập ra. Bọn họ xem thư pháp là nghề nghiệp, chuyên chép kinh trong những năm Phật giáo hưng thịnh nhất. Người xuất sắc nhất trong đó còn có thể được mời vào cung trở thành Chép kinh Sinh cho vua. Vào năm đầu tiên len ngôi, Vạn Tuế Thông Thiên Võ Tắc Thiên đã từng tổ chức một hoạt động chép kinh quy mô lớn vì muốn làm lễ truy điệu cha mẹ; điều này mất tròn ba năm, chép lại mấy ngàn quyển kinh thư. Đôn Hoàng lúc bấy giờ là trung tâm của Con Đường Tơ Lụa, cũng là trung tâm giao lưu văn hóa giữa Trung Quốc và phương Tây, thành thử hầu hết các cuốn kinh thư đã chảy vào Đôn Hoàng.”
(P3)
Những bản kinh trong tập tài liệu này được viết bằng mực trên giấy vàng, nét bút nhẩn nha sáng ngời thanh tú với phong cách viết tài hoa đoan trang, là cách viết ‘kinh thể’ điển hình thời nhà Đường. Cô nói tiếp: “Những quyển kinh bản sao này được tìm thấy trong Động Tàng Kinh tại động Mạc Cao còn được gọi là Di thư Đôn Hoàng. Anh Trần, đồ trong tay anh toàn thuộc về Động Tàng Kinh.”
Trần Khác cúi đầu, nghe ra mùi cảnh cáo mơ hồ trong lời nói của cô.
“Có biết vì sao tôi tới Chợ Quỷ không?” Gã hỏi ngược lại.
“Không hỏi thật giả, không hỏi nguồn gốc, mua rồi không đổi.” Tiêu Khản hiểu được, “Có vài thứ mang tính chất khác nhau.”
“Xin yên tâm, tôi sẽ không để cho các cô làm chuyện vi phạm pháp luật, chính tôi cũng không.” Giọng điệu gã thản nhiên lại khẳng định. Dứt lời, gã khép lại tập tài liệu, lễ phép gật đầu, “Chờ đến Lâu Lan, chúng ta lại nói chuyện.”
Bóng lưng Trần Khác biến mất sau chiếc Land Cruiser, Lâm Tầm Bạch hỏi: “Bà chủ Tiêu, cô có tin không?”
“Một nửa một nửa.”
Nếu đồ vật trong tay Trần Khác có lai lịch không đàng hoàng vậy gã không sợ chết tới cỡ nào mới dám lấy đồ ra cho bọn cô xem? Nhưng nếu là có lai lịch chính đáng… thì phải làm thế nào mới lấy được món đồ trong Động Tàng Kinh mà không phạm pháp?
Chưa kể mặc kệ có phải gã tới vì tìm bích họa hay không, chỉ riêng những gì gã sở hữu trước mắt đã là điểm mù Tiêu Khản chưa từng chạm tới.
Thế là Lâm Tầm Bạch nói tiếp một câu tìm đường chết: “Ơ? Nếu gã nói như vậy chứng tỏ gã có con đường rộng hơn cô đấy!”
“Ừm.” Tiêu Khản gật đầu: “Hồ Kim Thủy thì chuyên nghiệp hơn anh.”
“... Bà chủ Tiêu, tôi trước tiên khẳng định mình không có bất kỳ tâm tư muốn đổi chủ thuê gì cả!”
“Không sao, tôi thì có.”
“...”
(P4)
------
Trong lều đôi, Hồ Kim Thủy thoải mái nằm trong túi ngủ. Tuy nói túi này khá chật chội với anh ta nhưng vẫn có thể nằm ngửa đủ để thư giãn sau một ngày mệt nhoài.
Nước trong sa mạc eo hẹp, ai nấy đều không rửa mặt, Trần Khác tự mang theo nước súc miệng và khăn ướt, lau dọn một phen mới đi vào lều trại. Thấy gã đi vào, Hồ Kim Thủy vội vàng áy náy: “Xin lỗi, tôi là người ngủ ngáy.”
“Không sao.” Trần Khác nằm vào túi ngủ, lấy cánh tay làm gối, “Ngày mai anh còn phải lái xe, đến lúc đó tôi sẽ ngủ bù trên xe.”
Lúc này Hồ Kim Thủy mới thoáng yên tâm. Hồi trước nhận đơn hàng, anh ta mãi lo sẽ không ứng phó được dạng “người nước ngoài” với cơ thể đắt giá này, mà Trần Khác lại đúng là một người không cởi mở dễ tính gì cho cam. Hên sao một đường va chạm vẫn không xảy ra vấn đề gì lớn.
“Sao anh lại quen với bọn họ?” Trần Khác bỗng nhiên hỏi.
Hồ Kim Thủy suy nghĩ một chút, “bọn họ” trong miệng gã hẳn là ba người Tiêu Khản: “Chúng tôi gặp nhau tại một khách sạn ở Gia Dụ Quan. Nói đến thật trùng hợp, tôi dẫn đoàn đi Đôn Hoàng, bọn họ muốn tới Vũ Uy, vốn là hoàn toàn trái ngược nào ngờ lượn quanh một vòng, cuối cùng còn có thể gặp được ở Đôn Hoàng!”
“Bọn họ tới Vũ Uy xem mộ Lôi Đài Hán?”
Hồ Kim Thủy khó xử gãi râu, thời gian trôi qua quá lâu mà không phải là tin tức quan trọng gì cho nên anh ta thật sự không nhớ rõ.
“Hình như không phải, nghe nói là đi thôn nào, Câu gì gì đấy. À, anh cũng nói bọn họ bày sạp ở Chợ Quỷ vậy nhất định là đi thu đồ rồi. Lúc về tôi sẽ đưa cho Tiêu Khản xem một chút đồ vật cũ trong nhà, không chừng còn đổi được chút tiền tiêu vặt… Tắt đèn và ngủ thôi.”
Bên trong lều trại treo một ngọn đèn đêm nhỏ, ánh đèn vừa tắt, bóng tối đã ập xuống ngay.
Trần Khác mở hai mắt ra, dần dà thích ứng với màu đen u ám này.
Tiêu Khản bày sạp ở Chợ Quỷ, lại có con mắt tin tường biết nhìn hàng, không phải con buôn đồ cổ cũng là mối lái đồ cổ. Yến Sơn Nguyệt bên cạnh cô ta nói đúng tình trạng trong vấn đề sửa chữa ắt thân phận cũng không giả. Về phần người lại...
Gã ghé mắt nhìn sang, Hồ Kim Thủy bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy dần dần nổi lên.
Thật sự người tên Lâm Tầm Bạch kia cũng giống Hồ Kim Thủy, là một hướng dẫn viên du lịch tư nhân sao?
Cơn gió hoang dã đảo qua ngoài lều từng đợt, gieo thành tiếng ù thật dài khi vượt qua địa mạo Nhã Đan. Đài cầm tay và điện thoại vệ tinh đặt ở giữa hai túi ngủ, phòng ngừa tình huống khẩn cấp vào ban đêm.
Trong hoàn cảnh khô ráo, tiếng quần áo ma sát với túi ngủ hết sức bén nhọn, gã trở mình, tận lực tránh xa tiếng ngáy to.
“Khò... Phù... Khò... Phù...”
“Khò khò… Phù…”
Trần Khác nhéo mi tâm, nhắm hai mắt lại.
“Xoẹt... Xoẹt...”
Có tiếng kỳ quái toát ra trong tiếng lẩm bẩm.
“Tít tít… Tít…”
Giống như có sóng điện rất nhỏ đang truyền đứt quãng. Trần Khác cầm lấy đài cầm tay bên cạnh, là bên nhóm người họ có chuyện? Nhưng ngoại trừ tiếng gió, lều trại không có bất kỳ tiếng động nào.
“... Xoẹt... cho ta mượn… con mắt của mi… Xoẹt…”
Trần Khác nhảy dựng.
-------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------