Chương 26: Không phải dân sự
<br><br>Chương 26: Không phải dân sự<br><br><br> <br> <br>........... <br> <br>Câu chuyện cũ của Trần Khác bắt đầu từ 100 năm trước. <br> <br>Đó là năm đầu tiên của thế kỷ 20, là năm Quang Tự 26. <br> <br>“Tháng 6 năm Canh Tử, lúc ấy người bảo vệ hang Mạc Cao tên là Vương Viên Lục, là một đạo sĩ...” <br> <br>“Chờ đã.” <br> <br>Lâm Tầm Bạch ngắt lời gã: “Ai mà không biết chuyện đạo sĩ họ Vương bán cổ vật, sao mà nói tới cái này rồi?” <br> <br>“Đúng vậy.” Hồ Kim Thủy gật đầu phụ họa, “Không phải thứ Chim Yến Nhỏ hỏi là bản chép kinh bằng tay gì đó sao.” Chỉ nghe mở đầu câu chuyện xưa này đã biết nó rất dài dòng, cứ một mực nói vậy, lúc nào cái bình mới có thể chuyển đến Tiêu Khản. <br> <br>“Vậy cậu hiểu rõ quy trình chi tiết không?” Trần Khác lạnh lùng hỏi ngược lại. <br> <br>Lâm Tầm Bạch á khẩu. <br> <br>“Nghe anh ta nói đi.” Tiêu Khản lên tiếng, nhét cho anh một nắm đậu phộng rang. <br> <br>Đây, đây là lúc ăn đậu phộng rang à?! <br> <br>Lâm Tầm Bạch càng lúc càng không phục, có biết quá trình hay không đâu có quan trọng gì đâu, nếu thật sự muốn biết có thể đi hỏi thím họ của anh bất cứ lúc nào đấy. Rõ ràng tên này muốn tránh nặng tìm nhẹ! <br> <br>Hà cớ gì bà chủ Tiêu lại không nhìn ra chứ? <br> <br>Trần Khác tiếp tục. <br> <br>Vào một ngày tháng 6, Vương Viên Lục tình cờ phát hiện ra Động Tàng Kinh. Mặc dù ông ta là một đạo sĩ nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được quyển kinh trong mật thất có giá trị không nhỏ, thế là cầm lấy hai quyển kinh Phật, đi vã 50 dặm từ hang Mạc Cao tới huyện thành tìm Tri huyện Nghiêm Trạch lúc đó. Đáng tiếc Tri huyện họ Nghiêm không học không nghề, cho rằng hai quyển kinh thư cũ nát này chỉ là giấy lộn mà thôi. <br> <br>Hai năm sau, Đôn Hoàng có một Tri huyện mới đến tên là Uông Tông Hàn, xuất thân tiến sĩ, nghe nói có nghiên cứu rất nhiều về văn khắc. Vương Viên Lục thấy hy vọng, lại chạy tới huyện thành, báo cáo tình hình với Tri huyện họ Uông. Vậy mà người Tri huyện chỉ hứng thú nửa mùa, dặn dò ông ta cứ bảo tồn tại đó là đủ. <br> <br>Có hai lần thất bại trước vậy mà Vương Viên Lục vẫn chưa từ bỏ ý định. Ông ta tỉ mỉ lựa chọn hai rương quyển kinh, đuổi theo xe lừa, đi xuyên qua sa mạc, đi tám trăm dặm đường đến Tửu Tuyền, tìm được Đạo Đài Đình Đống lúc đó đang là Binh bị đạo tại An Túc, hy vọng có thể được vị quan già này để mắt tới. Thế mà sau khi đọc xong quyển kinh, người này lại bông đùa với bảo với Vương Viên Lục rằng chữ trên quyển kinh còn không tốt bằng thư pháp của mình. <br> <br>*Binh bị đạo: túc quan đặc trách chỉnh quân ở những vùng trọng yếu thời Minh. <br> <br>(P1) <br> <br>“Phụt…” <br> <br>Hồ Kim Thủy phun thẳng ra một búng rượu. <br> <br>“Những gì anh nói đều là chuyện xảy ra trước khi đạo sĩ họ Vương bán cổ vật?” Tiêu Khản hỏi. <br> <br>“Đúng vậy.” Trần Khác gật đầu. <br> <br>“Sau đó thì sao?” <br> <br>“Sau đó lại qua năm sau, Vương Viên Lục lấy hết dũng khí, liều chết viết một bức thư mật cho ‘lão Phật gia’ Từ Hi. Ngặt nỗi lúc đó triều đình Đại Thanh rung chuyển bất an, bức thư này như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín, Vương Viên Lục hoàn toàn nản lòng thoái chí.” <br> <br>“Ba năm sau, được tài trợ bởi Công ty Đông Ấn - Anh, Stein khởi hành từ Kashgar Tân Cương, thám hiểm tìm kiếm kho báu dọc theo Con Đường Tơ Lụa. Nghe nói về việc phát hiện ra hang Mạc Cao ở Thành cổ Lâu Lan, ông ta đã đưa một người trợ tá họ Tưởng đến Đôn Hoàng. Lúc đầu, Vương Viên Lục không bằng lòng bán đi đồ trong Động Tàng Kinh. Song để đạt được mục đích, Stein đã nặn ra một câu chuyện, bảo mình là một người sùng bái pháp sư Huyền Trang, đi theo bước chân của Huyền Trang, đi một mạch từ Ấn Độ qua sa mạc.” <br> <br>“Câu chuyện xưa theo đuổi tôn giáo này đúng lúc gây ấn tượng với Vương Viên Lục.” <br> <br>Tiêu Khản thêm củi khô vào bếp đất, lửa trại đơn côi cháy dưới bầu trời đêm tịch liêu. <br> <br>“Thật ra cũng có nguyên nhân từ thất vọng.” Cô bảo. <br> <br>Bảy năm đằng đẵng, nhiều lần báo cáo không người hỏi thăm, năm thì mười họa gặp được một người đề cao, ít nhiều gì cũng sẽ mềm lòng. <br> <br>Nghe chuyện xưa tới đây, Hồ Kim Thủy say sưa tham gia: “Tôi biết, đạo sĩ họ Vương kia cầm tiền, trùng tu tượng nặn ở trong hang Mạc Cao, ngặt nỗi thẩm mỹ không ổn lắm nên sửa chữa trông thật thảm hại.” <br> <br>“Đúng là như vậy, Vương Viên Lục từng phát nguyện vọng không chỉ muốn sửa chữa hang động và tượng nặn bị hư hỏng mà còn phải xây cầu sửa đường. Stein liền lấy ra bốn thỏi bạc móng ngựa làm tiền quyên góp, cuối cùng lấy được 24 rương chứa quyển kinh và năm hộp rương tranh lụa. Nhưng Vương Viên Lục vẫn còn đầu óc, ông ta phát hiện Stein không biết tiếng Trung Quốc thành thử những bức tranh và kinh thư được ông ta chọn đều là những thứ rách nát nhất.” Trần Khác cho hay. <br> <br>(P2) <br> <br>Năm sau, người Pháp Pelliot hay tin bèn đến hang Mạc Cao. Khác với Stein, Pelliot là một người thông thiểu Trung Quốc. Ông đã lật xem ròng rã qua hai mươi mốt ngày trong Động Tàng Kinh, chọn ra tất cả các bài kinh có giá trị khảo cổ nhất, cộng với một số bức tranh lụa hoàn chỉnh hơn, tổng cộng hơn 6,000 đều mang hết về nước Pháp. <br> <br>Sau chuyện này, Vương Viên Lục lại chú tâm, quyết định chuyển hết tất cả quyển kinh còn lại với phẩm chất tốt đến một nơi khác, lén giấu đi. <br> <br>Tiếp đó kinh thư do Pelliot đạt được đã được triển lãm công khai, gây ra sóng to gió lớn, bấy giờ mới thật sự đánh tiếng tới triều đình. Một tờ điện lệnh được gửi đến Đôn Hoàng, yêu cầu vận chuyển các vật phẩm còn lại trong Động Tàng Kinh đến Bắc Kinh. Dè đâu trên đường chuyển quyển kinh tới cho Tri huyện Đôn Hoàng, đám quan lại lớn nhỏ và lính gác trạm kiểm soát hay được giá trị của nó đã từng bước đánh cắp. Không chỉ vậy, sai dịch vận chuyển và dân chúng ven đường cũng thuận tay rút bớt, có người dùng quyển kinh làm giấy vệ sinh, có người dùng để nhen lửa thổi cơm. <br> <br>Khi vận chuyển đến Bắc Kinh chỉ còn lại 8,000 quyển khiếm khuyết, trở thành tai nạn lớn nhất kể từ khi Động Tàng Kinh được phát hiện tới nay. <br> <br>Gió thổi mạnh, Yến Sơn Nguyệt không nhịn được đã hít vào mũi. <br> <br>Không chỉ có cô ấy, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lạnh. <br> <br>Cơ thể lạnh, trong lòng cũng lạnh. <br> <br>“Tin tức này làm cho Vương Viên Lục đau lòng không thôi, ít nhất trong bảy năm ông ta ở lại Động Tàng Kinh chưa từng xảy ra chuyện như vậy, đến nỗi khi Stein đến hang Mạc Cao lần thứ hai, thậm chí ông ta còn hối hận vì đã không bán bằng sạch kinh thư.” <br> <br>Là một người mối lái đồ cổ, Tiêu Khản có thể không hiểu rõ về tình hình trước đó nhưng lại rõ rành về đường đi của di tích văn hóa bị mất. <br> <br>Chẳng hạn như hầu hết các bức tranh lụa bị Stein lấy đi đã được quyên tặng cho Bảo tàng Quốc gia Anh, phần còn lại lưu giữ ở công ty Đông Ấn – Anh và hiện đang được lưu giữ tại Bảo tàng Quốc gia Ấn Độ. Trong khi 6,000 bản do Pelliot mang đi lại được cất trong Thư viện Quốc gia Pháp, Bảo tàng Louvre và Bảo tàng Guimet. <br> <br> <br> <br>Theo như chuyện này, ức đoán về sau đạo sĩ họ Vương cho phép Warner ăn cắp các bức bích họa và tượng Phật vì những cơn cớ nhiêu khê và không rõ ràng này. <br> <br>Hệt như một sự nhạo báng tàn nhẫn của một thời đại. <br> <br>Chuyện xưa làm người ta thổn thức, nhưng thổn thức qua đi vấn đề vẫn còn tồn tại. <br> <br>Lâm Tầm Bạch không khách sáo đã hỏi: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc có quan hệ gì với đồ trong tay anh?” <br> <br>(P3) <br> <br>Trần Khác liếc nhìn anh: “Trong những dân chúng rút kinh Phật có một số là người địa phương Đôn Hoàng. Biết không thể đối xử với kinh thư như giấy lộn thế nên bọn họ coi kinh Phật là ‘thuốc’, nếu trong nhà có người bị bệnh bèn xé một trang đốt thành tro rồi hòa với nước uống.” <br> <br>Tiêu Khản lập tức sáng tỏ. <br> <br>“Bởi vì nó là ‘thuốc’ cho nên được cất giữ trong một thời gian dài?” <br> <br>“Đúng vậy, vào những năm 40, một số người vẫn còn có những bản chép tay này. Khi ông cố ngoại của tôi đến Đôn Hoàng đi du lịch đã vô tình phát hiện ra, tiếp đó mua chung một đợt.” <br> <br>Lời nói của Trần Khác chứa đựng hai điều mấu chốt. Đầu tiên là nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chưa được thành lập vào những năm 1940. Thứ hai là ông cố ngoại gã bỏ tiền ra mua bảo sao gã dám công khai đồ cho bọn cô xem, còn cam đoan tuyệt đối không vi phạm pháp luật. <br> <br>Bởi vì những thứ trong tay gã thật sự “sạch sẽ”. <br> <br>Lâm Tầm Bạch bĩu môi: “Làm sao anh chứng minh được đồ được mua vào thời điểm đó chứ không phải sau này?” <br> <br>“Tôi không cần phải chứng minh với anh.” Trần Khác trả lời một cách thẳng thừng. <br> <br>Dứt lời gã vươn tay, bình rỗng trên mặt đất lại xoay. Như thể là một loại trùng hợp tranh đấu nào đó, miệng chai lại công minh đối diện với Lâm Tầm Bạch. <br> <br>“Ồ!” <br> <br>Hai tay Lâm Tầm Bạch nắm lại với nhau, anh còn thong dong hơn cả gã: “Có cái gì muốn hỏi cứ hỏi thẳng.” <br> <br>Trần Khác không lập tức mở miệng, gã nghiêng người cúi đầu, lấy từ trong túi áo khoác ra một thứ nho nhỏ màu đen. <br> <br>Vuông vắn, trông như một hộp diêm. <br> <br>“Đây là bộ định vị mà anh đã gắn lên xe của tôi, phải không?” <br> <br>Sống lưng Lâm Tầm Bạch cứng đờ. <br> <br>Trong lòng Tiêu Khản biết tỏng, cô cầm lấy một cành liễu đỏ gảy than hồng cháy hết trong lòng bếp. <br> <br>Trần Khác ngước mắt lên, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Lâm Tầm Bạch, gằn từng chữ: “Hướng dẫn viên Lâm, đây không phải GPS mà là hệ thống định vị Bắc Đẩu phi dân sự.” <br> <br>“Xin hỏi…” <br> <br>“Anh là người của quân đội hay cảnh sát?” <br> <br>(P4) <br> <br>------ <br> <br>Mặt trăng mọc lên đằng Tây, ánh sáng trắng lạnh phủ kín cát. <br> <br>Tiêu Khản dựa vào một địa mạo Nhã Đan cao nửa người, gió đêm thốc tới dán vào khe hở sau lưng cô, xuyên thấu hệt cây châm chui vào. Cô vung tay phải, hộp nhỏ màu đen bay lên hạ xuống từng đợt trong không trung. <br> <br>Mắt Lâm Tầm Bạch đưa lên xuống theo hộp nhỏ. <br> <br>Nào dám thở mạnh. <br> <br>“Hay cho một cái Bắc Đẩu phi dân sự...” Tiêu Khản hừ lạnh, “Tôi nên gọi anh là gì đây, cảnh sát Lâm hay là cảnh sát trưởng Lâm?” <br> <br>“Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường.” Anh thì thầm. <br> <br>“Ồ, vậy cán bộ công chức phạm pháp có phải là tội cộng thêm một bậc không?” <br> <br>“Vi phạm pháp luật?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch thừa nhận mình đang che giấu thân phận nhưng điều này không vi phạm pháp luật. <br> <br>Tiêu Khản lấy ra thẻ hướng dẫn viên du lịch vẫn còn giữ từ trong ngực, một phen ném xuống tới chân anh: “Làm giả giấy tờ chẳng lẽ lại không phạm pháp?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch vội vàng khom lưng nhặt lên: “Đây đâu phải là giả mạo, là do tôi thi được đàng hoàng.” <br> <br>“Anh là cảnh sát thì thi chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch gì chứ? Anh đang lừa người tới nghiện hay coi tôi là con ngốc?” <br> <br>Sự thật chứng minh Lâm Tầm Bạch đâu có dám xem cô là kẻ ngốc, càng sợ cô không tin hơn. Thế là anh một mạch nói thẳng: “Không không, tôi còn thi chứng chỉ kế toán, chứng chỉ giáo viên, chứng chỉ tư cách chuyên môn pháp lý, chứng chỉ giữ trẻ, chứng chỉ tư vấn tâm lý...” <br> <br>A. <br> <br>Anh ta còn khoe mẽ nữa. <br> <br>(P5) <br> <br>“Được rồi! Coi như anh nói sự thật, vậy tôi muốn hỏi anh tôi đã phạm phải chuyện gì mà lại làm phiền một cảnh sát tự mình làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, một tấc không rời, cứ lăm lăm theo sát?” <br> <br> <br> <br>Thiệt cho cô hồi trước còn tự khuyên nhủ bản thân, cho rằng mỗi người đều có bí mật riêng, do đó xua tan mối hoài nghi về anh ta. <br> <br>Bây giờ nghĩ lại, anh ta có dấu hiệu đáng ngờ không phải mới ngày một ngày hai. <br> <br>Cướp tài sản giữa đường ở Chợ Quỷ, chú họ thím họ đột nhiên xuất hiện, nửa đêm dấm dúi ra ngoài, nhất là lần đó giơ súng bắn sói, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác lắm! <br> <br>Tiêu Khản nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt mà chỉ cảm thấy dưới túi da ẩn giấu một lớp đạo đức giả khiến cô kinh tởm. <br> <br>Lâm Tầm Bạch thoạt nhìn có chút kinh hoảng cuống cuồng: “Tôi là cảnh sát thật nhưng gần đây tôi đang nghỉ phép, cho nên mới...” <br> <br>“Mới làm thêm việc?” <br> <br>“Đúng vậy!” Anh liên tục gật đầu, “Cô cũng biết hiện tại bên công chức đang giảm lương, mọi người sống đều khổ sở, nếu tôi nghỉ phép sẽ bị khấu trừ tiền thưởng cuối năm. Cho nên làm thêm ít nhiều gì vẫn kiếm được chút đỉnh.” <br> <br>“Bịa, tiếp tục bịa đi.” Tiêu Khản cười gằn. <br> <br>Đừng nói là một từ, ngay cả những biểu hiện bối rối trên khuôn mặt của anh ta vẫn không để cô tin nổi. <br> <br>“Tôi có thể thề, tuyệt đối đi theo cô không phải vì tấm bích họa.” Anh giơ ba ngón tay lên bài bản hẳn hoi. <br> <br>Lâm Tầm Bạch biết rõ Rừng Đắc Nhãn là mấu chốt quan trọng nhất cũng như nhạy cảm nhất của Tiêu Khản, ít nhất anh không thể chạm vào điểm mấu chốt này, bằng không tuyệt đối không có cơ hội sống sót. <br> <br>“Phải không?” Dường như thái độ của cô đã có phần dịu đi. <br> <br>Lâm Tầm Bạch nắm lấy cơ hội, một lần nữa cam đoan: “Hơn nữa tôi thật sự không có một xíu ý nghĩ gì về bức bích họa, chứ không tôi đâu cần gì nói cho cô biết nhiều như vậy. Tôi khác với Trần Khác…” <br> <br>“Vậy bức tranh lụa của tôi đâu, anh đã nộp nó lên rồi à?” Cô đột nhiên lật lại khoản nợ cũ. <br> <br>Lâm Tầm Bạch bất ngờ không kịp đề phòng. <br> <br>“Ờ...” <br> <br>Có vẻ như vậy. <br> <br>(P6) <br> <br>“Tất nhiên anh không quan tâm đến bích họa vì anh có cầm tới vẫn phải nộp ra, tôi nói đúng không?” <br> <br>Rất rõ ràng, anh đang cố sức để cam đoan còn và Tiêu Khản lại xem lời cam đoan của anh như cơn rắm. <br> <br>“Tôi phải nói như thế nào cô mới chịu tin, tôi làm hướng dẫn viên cho cô vì có thể giúp được cô!” Anh không dằn lòng nổi đã nâng cao giọng điệu, một mạch đi cùng nhau, bọn họ cũng coi như hợp tác có phần ăn ý chứ? <br> <br>Vẫn có một chút mà, phải không? <br> <br>Tiêu Khản cầm chặt thiết bị định vị rồi ném thẳng tới mặt anh: “Anh tránh xa tôi một chút chính là giúp tôi!” <br> <br>Hộp vuông nện ngay giữa trán, đập tới mức trước mắt anh tối sầm. <br> <br>Tiêu Khản xoay người rời đi. <br> <br>Lâm Tầm Bạch túm lấy cô: “Bà chủ Tiêu, tôi không có công lao có khổ lao đó?” <br> <br>Dưới bóng trăng, đôi mắt của anh thuần khiết hơn cả đêm tối. Phải, anh ta không có công lao cũng có khổ lao trên đoạn đường này, nhưng thế thì sao? Cô không phải là một người tốt bụng, có ơn nhỏ giọt lại muốn dùng cả suối tuôn để báo ân. <br> <br>Trong từ điển của cô chỉ có ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu. <br> <br>“Cút.” <br> <br>Cô phun ra một từ, thậm chí không muốn nói bất kỳ điều gì khác. <br> <br>Đôi tay đang nắm lấy cô của Lâm Tầm Bạch thốt nhiên buông lỏng, trong mắt cô, anh thấy tràn đầy nỗi chán ghét và khinh bỉ sâu sắc. <br> <br>Nó hệt như... Tất cả những quá khứ ấy đều tan thành mây khói. <br> <br>Biến thành một hạt bụi trong sa mạc. <br> <br>Cách đó không xa, Hồ Kim Thủy lảo đảo chống một cây gậy gỗ cong vẹo: “Tiểu Lâm, Tiêu Khản! Đừng cãi nhau nữa!” Anh ta vừa đi vừa la hét, la to phất tay. <br> <br>“Đừng đến làm phiền tôi!” <br> <br>Tiêu Khản hung tợn lườm anh ta. <br> <br>Đúng là gặp quỷ mà, chân anh ta què tới cỡ kia còn có sức nhúng tay vào chuyện của cô? <br> <br>“Không thấy Chim Yến Nhỏ đâu nữa rồi!” <br> <br>------- <br> <br>Cảm nghĩ của tác giả <br> <br>Mạc Hề: Có độc giả để lại tin nhắn hỏi tôi liệu việc phổ cập thông tin trong truyện có căn cứ không, nên tôi trả lời. Việc phổ cập thông tin trong truyện của tác giả là những điều có thật, không phải vô căn cứ, chẳng hạn như Động Tàng Kinh, nội dung kinh thư trong chương này, v.v Tuy nhiên phần liên quan đến cốt truyện và truyền thuyết chẳng hạn như xác mù, tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mà đúng không, ha ha. <br> <br>Tái bút: Vụ trộm bích họa (tranh tường) liên quan đến truyện này cũng có tham khảo nguyên mẫu nhưng cốt truyện lại được suy diễn và các nhân vật đều là hư cấu. <br> <br>------oOo------ <br> <br>