Chương 36: Hộp đá
<br><br>Chương 36: Hộp đá<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Biển đất nuốt chửng con mồi tươi sống, thỏa mãn khép lại miệng cát. Thực vật bám vào bề mặt cát lún một lần nữa giãn lá non, gió đêm xuyên qua hẻm núi, nhen nhóm những ngọn nến tứ tán nọ một lần nữa. <br> <br>Như thể chưa từng có ai qua nơi này. <br> <br>Chưa từng làm phiền sự yên tĩnh ở đây. <br> <br>“Vút…” <br> <br>Một tiếng vẳng nhọn lểu đâm thủng niềm u tịch lạnh lẽo. <br> <br>Dây thép căng như tên bắn ra từ biển đất, thứ được đuôi mũi tên kéo theo nào có phải lông vũ mà là một nhóm quái vật khổng lồ. <br> <br>Cú va chạm cực mạnh khiến lớp cát mềm vỡ ra từng mảnh, bùn cát văng nơi nơi, cỏ xanh bay múa, vật lớn xẹt qua không trung, đụng phải mui xe Jeep. <br> <br>Ầm ầm rơi xuống đất, một chia làm hai. <br> <br>Lâm Tầm Bạch gặp cơn ác mộng dồn dập đau đớn, cảnh tượng trong mộng nhanh chóng chuyển đổi. <br> <br>Một tích tắc trước lúc anh rơi xuống biển sâu, cảm giác ngạt thở tựa chết đuối kèm theo cơn đau thấu trời vì não thiếu oxy đau nhức ập đến, sau một tích tắc anh lại thốt nhiên bay lên không trung. Còn chưa kịp hít một hơi, anh đã mất trọng lượng rơi xuống. <br> <br>Gần như muốn đánh bay hồn phách của anh ra khỏi người. <br> <br>Thật ra té cũng bình thường vì kiểu gì anh vẫn có ký ức. Anh nhớ rõ Tiêu Khản giẫm lên biển đất, nhớ rõ chính mình xô đẩy để cô ra ngoài, nhớ rõ những niềm sợ hãi khi mãi lún xuống... cuối cùng ý thức tan rã. <br> <br>Cầm chắc linh hồn sẽ lìa khỏi xác khi con người chết, điều này không có gì đáng ngạc nhiên. <br> <br>Chẳng qua mắt anh hãy còn đấy. <br> <br>Xung quanh có tối hơn nữa thì anh vẫn tìm được cầu Nại Hà, chờ uống xong canh Mạnh Bà là có thể đi đầu thai; một khi hai mắt vừa nhắm rồi mở ra, anh đã tới kiếp sau. <br> <br>“Chát! Chát!” <br> <br>Anh đã bị tát hai lần một cách khó hiểu, như mỗi đứa bé sơ sinh lần đầu tiên đến nhân gian. <br> <br>Bất thình lình anh mở hai mắt. <br> <br>Đầu thai... tới nhanh thế cơ à? <br> <br>(P1) <br> <br>Có phải phòng sinh này quá tối hay chăng, cũng quá đơn sơ, anh còn nhìn thấy được vầng trăng trên trời, còn có… <br> <br>Mẹ nó, bà mụ này giống Tiêu Khản dữ quá! <br> <br>“Chát!” <br> <br>Cái tát thứ ba giáng xuống đầy dữ dội. <br> <br>Anh hoàn toàn tỉnh táo. <br> <br>Có em bé nào bị tát vào mặt ngay lúc được sinh ra?! <br> <br>“Hự…” <br> <br>Một hơi thở nhảy từ bụng dưới lên ngực, rồi lại phun ra từ cổ họng, đưa anh từ nỗi táo tác trở về hiện thực. <br> <br>Anh nhìn thấy đêm đen như hũ nút, gió âm u, còn có Tiêu Khản ngồi trên người anh. Cô giơ cao tay phải, năm ngón tay xòe ra, căng thẳng, ngổn ngang, bất an... rất nhiều cảm xúc hòa quyện trên mặt cô hóa thành nỗi niềm phẫn nộ bức thiết. Nếu anh không tỉnh lại sẽ xốc anh lên và ném qua vai mình. <br> <br>“Tiêu, Tiêu Khản...” <br> <br>Anh vội vàng gọi cô, không kịp bận tâm xưng hô, không kịp cân nhắc vì đâu mình sống được.” <br> <br>So với tò mò về cuộc sống, anh càng sợ mình chết đi thêm một lần nữa. <br> <br>“Anh tỉnh rồi!” <br> <br>Tiêu Khản kinh hô thành tiếng, cảm xúc phức tạp trong nháy mắt tiêu tán, thay vào đó là lòng hưng phấn. <br> <br>Đây là lần đầu tiên Lâm Tầm Bạch nhìn thấy niềm vui thuần túy trên mặt cô, không trù tính mưu toan, không khẩy trêu, thay vào đó chỉ là sự đơn thuần, chân thật, mừng rỡ như điên vì anh thức tỉnh. <br> <br>Anh bỗng nhớ tới một loại cảm giác kỳ quái trước khi ý thức tan rã. <br> <br>Hệt có ai đó cho anh một hơi thở khi anh ở thời điểm sắp chết, và chính hơi thở đó đã để cho anh bay lên bên bờ vực tử vong… <br> <br>Ai sẽ cho anh đây? <br> <br>Anh bất giác mím môi. <br> <br>(P2) <br> <br>Nhưng Tiêu Khản không để ý đến chi tiết, người sắp chết tới nơi rồi, việc thổi hơi cho người chết và thổi bóng bay có gì khác nhau? <br> <br>Điều cô chân chính quan tâm là anh suýt nữa đã chết thật. <br> <br>“Mẹ kiếp! Tôi đã nói là tôi sẽ không để anh chết rồi! Sao, anh cho rằng anh cứu tôi rồi chết thì tôi sẽ nhớ anh là người tốt cả đời chắc? Nằm mơ đi, chết là hết, ai quan tâm anh nặng hơn Thái Sơn hay nhẹ hơn lông hồng. Địa Cầu vẫn quay và con người vẫn tiến hóa như cũ!” <br> <br>“Đừng tưởng rằng hy sinh là ghê gớm cỡ nào, một người trước tiên phải cam đoan mình còn sống mới có tư cách cứu người, chính bản thân mình mà còn không màng thì có chết cũng là cái chết vô ích!” <br> <br> <br> <br>Về bốn chữ mừng rỡ như điên, trước hết cô hoàn thành cho được niềm mừng rỡ, tiếp đó mới hoàn thành việc chửi điên cuồng. <br> <br>Lâm Tầm Bạch bị đánh một trận tuy nhiên lại không cảm thấy uất ức. <br> <br>Anh nằm ngửa trên cát, nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh trí, đèn xe chiếu ra một vùng sắc xán lạng, còn cô thì rạng rỡ lấp lánh trong ánh vàng. <br> <br>“Vậy tại sao cô còn tới cứu tôi?” <br> <br>Tim anh đập nhanh như gió. <br> <br>Tiêu Khản sững sờ, cô cởi dây thép bên hông ra rồi ném nó xuống đất. <br> <br>“Tôi cứu anh…” <br> <br>Cô mệt mỏi thở hổn hển ra câu chửi thề. <br> <br>“Đương nhiên là vì tôi có thể!” <br> <br>Nếu không thì sao? <br> <br>Cô đâu có thói quen mỗi ngày làm một việc thiện, tích thiện thành đức hạnh. <br> <br>Nhìn thấy dây thép, anh gần như hiểu được cách cô cứu. <br> <br>Xác thật còn tốt hơn anh. <br> <br>Mỗi tội không phải tuyệt đối không sai sót gì, nói trắng ra là liều chết đến cùng, mạo hiểm tìm đường sống trong chỗ chết. Một khi dây thép long ra hoặc cô không kịp ấn điều khiển từ xa, như vậy chính là hai người cùng chết. <br> <br>(P3) <br> <br>Chẳng qua, Tiêu Khản đã từng nói : Trước giờ trên đời này có là người giỏi tột cùng hay là chuyện ghê gớm đều mang xác suất nhỏ. <br> <br>Mà cô đã được định trước là người ghê gớm. <br> <br>Bùn cát sâu trong biển đất ẩm ướt dinh dính, không khô ráo và vô vị tựa các loại cát vàng khác, càng như nhựa đường đen gay mũi. Tiêu Khản căm ghét đứng dậy, nhảy bật lên với ý muốn phủi bỏ vết bẩn dính trên người. <br> <br>Bùn đất kéo ra một cái đuôi thật dài dọc theo con đường họ lên bờ. Lâm Tầm Bạch miễn cưỡng chống người lên, hai tay nắm lại trong lớp bùn lầy. <br> <br>Anh bắt được một cái gì đó thô ráp. <br> <br>Không phải đá, không phải cành khô, mà là một ít mảnh vụn màu trắng không rõ. Lúc chúng đón ánh đèn chiếu rọi vào… <br> <br>Là mấy khối xương cốt vỡ vụn! <br> <br>Biển đất bị cắt ra một vết thương đang lành lại từ từ, vết thương trên mặt cát còn rõ mồn một trước mắt, ánh lửa xanh càng dày đặc, sáng hơn vừa rồi! <br> <br>“Đây là...” <br> <br>Anh nâng xương trắng trong tay đến trước mặt Tiêu Khản, cô cũng kịp hoàn hồn. <br> <br>“Hay cho một cái động Đèn Ma!” Cô bừng tỉnh. <br> <br>Mưa tuyết trên núi Alkin ùa ra hẻm núi hùng vĩ này, đây là dòng nước nổi trên bề mặt. Đồng thời dòng sông ngầm ẩn dưới chân núi cũng vô tình đổ tới đây, đám nước ẩn sâu gặp phải cồn cát bèn hình thành biển đất như đầm lầy. <br> <br>Sông ngầm di chuyển, biển đất dịch chuyển, khắp chốn nó ghé qua sẽ có thực vật và thủy sinh tươi tốt. <br> <br>Người và động vật vãng lai bị cây cỏ xanh tươi thu hút, nào hay dưới cỏ xanh là cạm bẫy đoạt mạng. Con mồi bị nuốt chửng sẽ chìm xuống biển đất, sông ngầm mang theo hài cốt đi nơi nơi. <br> <br>Xương động vật có vú, bao gồm cả con người, chứa một lượng lớn canxi phosphate. Khi cơ thể dần dà thối rữa, canxi phosphate dần trở thành hydro phosphate, đây là một loại khí có điểm cháy rất thấp, rất dễ bốc cháy khi tiếp xúc với không khí. <br> <br>Và ngọn lửa khi nó cháy khéo sao mang màu xanh. <br> <br>Thường được gọi là ma trơi. <br> <br>Nguyên bản ma trơi chỉ có thể xuất hiện lẻ tẻ ở nghĩa địa theo cách chôn cất, song trong hẻm núi có biển đất tương đương với có một cái vại rữa nát khổng lồ. Trong hàng ngàn năm qua vô số thi thể đã được tinh chế trong đầm lầy, cung cấp chất dinh dưỡng cho cỏ xanh, thậm chí còn sinh ra một lượng lớn hydro phosphate. <br> <br>(P4) <br> <br>“Hèn gì.” Lâm Tầm Bạch cởi áo khoác đã ướt nửa, “Tối hôm qua không có gió nên chúng ta chả chờ thấy được gì cả, hôm nay gió thổi tới là phốt pho đã nổi lửa.” <br> <br>Tiêu Khản nhấc chân, đá tán tán đi mấy đám lửa xanh: “Anh không tìm được tất cả những sinh vật sống phía dưới đâu.” <br> <br>Lửa phốt pho nơi này khác với nghĩa trang, xuất hiện dày đặc tột cùng. Đây là kết quả của phạm vi biển đất có hạn, và sự tích tụ từng lớp từng lớp hài cốt chồng chất dưới mặt đất. <br> <br> Không hiểu sao anh thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên tám chín phần cái tên động Đèn Ma là nghe sai đồn bậy, ma trơi đều ở bên ngoài hang động, trong hang động chả có gì sất.” <br> <br>Tuy nói anh muốn mở mang kiến thức một chút về trạm dịch ma ở, nhưng nói như thế nào đây? <br> <br>Ai muốn gặp ma thật chứ! <br> <br>Ngoại trừ Tiêu Khản. <br> <br>Nạn lớn không chết, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai mắt cô đã dấy lên ý chí chiến đấu còn dồi dào hơn ma trơi: “Đi! Chúng ta lại đến động Đèn Ma một chuyến nữa!” <br> <br>------ <br> <br>Bọn họ có kinh nghiệm cho lần xuất phát này. Mặt ngoài bền dẻo của biển đất khác với sa mạc Gobi giả, thành thử Lâm Tầm Bạch lấy ra một cái xẻng sắt từ cốp xe rồi đi trước mở đường. Đầu tiên sẽ tránh lửa xanh trong bụi cỏ, tiếp theo dùng xẻng đâm xuống đất, từng bước một dò xét hư thực. Tiêu Khản tạm thời thay sang đôi dép lê, đi theo sau anh cách ước chừng một mét, tay cầm đèn khẩn cấp chiếu sáng. <br> <br>Vòng qua những cồn cát với nguy cơ tứ bề là hang động đã gần trong gang tấc. <br> <br>Bụp, cô tắt đèn khẩn cấp. <br> <br>Trong nháy mắt ánh sáng ngời biến mất, bóng tối đến thật nhanh. <br> <br> <br> <br>“Còn nhớ không, Chim Yến nói Liễu Thần Quang vẫn luôn ở trong dịch trạm. Chúng ta suy nghĩ từ góc độ của xác mù, bọn họ không có mắt tất nhiên không nhìn thấy ánh sáng. Như vậy ánh nến cũng được mà lửa phốt pho cũng tốt, chúng đều là sự hiện diện sáo rỗng cho bọn họ.” Cô giải thích, “Cho nên tối hôm qua chúng ta đốt đèn đi vào là sai, nên mò mẫm vào hang động trong bóng tối.” <br> <br>Logic này nghe đoán chừng không sai ấy nhưng sắc đen trong hang tối tới mức cùng cực, Lâm Tầm Bạch khó có thể thích ứng trong một lúc. <br> <br>Anh chưa phân biệt ra phương hướng, không biết nên đi như thế nào. <br> <br>Tiêu Khản vươn ra một bàn tay từ sau lưng, đặt trên vai anh: “Đi thôi.” <br> <br>Giọng nói của cô trầm ổn và bình tĩnh, lòng bàn tay lại nóng bỏng. <br> <br>Lâm Tầm Bạch hít sâu một hơi, dứt khoát nhắm mắt đưa tay, mò mẫm tìm tòi về phía trước như người mù. <br> <br>Mới đầu anh thoáng trù trừ, thời gian dần trôi, sự vắng mặt của thị giác đã làm độ nhạy cảm của các giác quan còn lại tăng lên. Anh bắt đầu ngửi thấy mùi nấm mốc ẩm ướt trong không khí, nghe thấy tiếng ma sát loạt soạt dưới chân, thậm chí cảm nhận về nhiệt độ càng thêm chính xác. <br> <br>Anh cảm thấy tay Tiêu Khản ấm áp đến mức gần như nóng bỏng. <br> <br>Khi đèn đuốc sáng trưng, hang động là không gian khép kín có thể nhìn đến tận cùng. Lúc đưa tay không thấy năm ngón, nó là lỗ đen vô biên vô tận, vĩnh viễn không đi tới cuối. <br> <br>Anh dùng một bàn tay dán lên vách đá vuốt ve, đá vụn trên tường bóng loáng trong hoàn cảnh ẩm ướt lạnh giá, này hình bầu dục, này hình thoi, này còn có cả hình vuông... <br> <br>(P5) <br> <br>Khi lần nữa sờ được một tảng đá tam giác, anh đã có cảm giác rõ rành về phương hướng và không gian. <br> <br>“Chúng ta đã đi hết một vòng.” <br> <br>“Thật sao?” Tiêu Khản hỏi, “Còn phát hiện nào khác lạ không?” <br> <br>“Tôi cảm thấy giữa hang động này lớn, hai đầu nhỏ...” Anh cố gắng nhớ lại con đường đã đi qua cùng với góc rẽ của mỗi ngã rẽ, “Tôi lại đi xem thêm một chút.” <br> <br>Anh đi chậm hơn vào lần thứ hai, hoàn toàn buông lõng, hoàn toàn cảm thụ. <br> <br>Là một hướng dẫn viên du lịch bán thời gian, cảm giác phương hướng là ưu thế của Lâm Tầm Bạch nên Tiêu Khản mới bảo anh đi đầu. <br> <br>Hai mươi phút sau, anh dừng lại ở giữa bóng tối đen kịt. <br> <br>“Đúng vậy, bỏ qua mấy cột đá và mái dốc của hang ra, phần mặt đất có hình bầu dục, hơn nữa bốn phía hơi cao so với chính giữa, lúc đi chân tôi giẫm thấy nhấp nhô.” <br> <br>Tiêu Khản suy nghĩ: “Dẫn tôi tới giữa.” <br> <br>Anh đáp lại, thuận thế gỡ tay cô đang đặt trên vai xuống và đặt lên cánh tay mình: “Đi theo tôi.” <br> <br>Đúng như Lâm Tầm Bạch nói, đi tới trung tâm hang động rồi, Tiêu Khản phát hiện ra một cảm giác lõm rất nhỏ. <br> <br>“Nếu thật sự là hình bầu dục, ở giữa lại lõm...” <br> <br>“Bồ đề mắt phượng!” Anh kích động hô lên, “Giống như con mắt trên bồ đề mắt phượng.” <br> <br>Tiêu Khản đồng ý với lời nói của anh, lúc này bật đèn khẩn cấp lên. <br> <br>Ánh trắng chợt sáng , hai người bị đâm đến đôi mắt đau nhức. Lâm Tầm Bạch dụi mắt nhìn xuống đất, anh nhận định cát đá trên mặt đất tại trung tâm có phần khác biệt với chỗ khác. <br> <br>Có vẻ quá thô ráp. <br> <br>Như thể bị đảo lộn từ dưới lên trên. <br> <br>Ai sẽ cố ý lật một miếng đất trong động Đèn Ma ít người qua lại, trừ phi phải chôn cái gì ở phía dưới. <br> <br>Tiêu Khản cầm xẻng và cắm mạnh xuống. <br> <br>“Cạch!” <br> <br>Đầu xẻng va vào vật cứng gì đó. <br> <br>Có rồi! <br> <br>Hai người nhìn nhau, trái tim thót cả. <br> <br>Cô thuần thục dùng xẻng xúc mảnh đất cát này ra, để lộ một cái hộp đá được chôn vùi ở phía dưới. <br> <br>Từng kinh qua kinh nghiệm đau đớn của biển đất, Lâm Tầm Bạch cảnh giác 120% đối với đồ vật dưới đất này: “Bà chủ Tiêu, trước tiên cô đừng vội đụng vô, lỡ như chủ món đồ trong này… Này này này!” <br> <br>Tiêu Khản mở thẳng cái hộp. <br> <br>Bên trong đặt một túi giấy kraft vuông vức được buộc chặt bằng dây thừng nhỏ. <br> <br>Cô tháo dây và đổ mọi thứ ra khỏi túi. <br> <br>Là một nửa chuỗi hạt bồ đề. <br> <br>Và một tờ báo gấp lại. <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br> <br> <br>------oOo------ <br> <br>