Chương 43: Sơ cứu
<br><br>Chương 43: Sơ cứu<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Lâm Tầm Bạch xông tới, một tay đoạt lấy khẩu súng lục của Lão Lục, một tay đỡ lấy Tiêu Khản trên mặt đất. Máu tươi chảy ào ạt hệt con suối từ bắp chân cô không ngừng, trong nháy mắt thấm ướt cát dưới chân. <br> <br>“Đi lấy băng đi! Thanh nẹp nữa!” <br> <br>Lâm Tầm Bạch rống to. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt vội vã chạy về phía lối vào bãi đậu xe. Ngặt nỗi lòng bàn chân cô bị thương chưa kể mới vừa nãy còn hãi hùng, thế là đi được ba bước rồi ngã xuống đất. Cuối cùng vẫn do Hồ Kim Thủy dùng sức ném Trần Hải đi, gấp gáp chạy tới: “Tôi đi lấy! Cậu đè vết thương lại trước!” <br> <br>Lâm Tầm Bạch giật xuống cái khăn lụa quấn trên cổ Yến Sơn Nguyệt, cuộn nó thành một nắm và rịt vào vết thương do súng gây ra. Lão Lục dùng nòng súng nhỏ, viên đạn bắn vào bắp chân Tiêu Khản không xuyên qua. <br> <br>Về phần xương... <br> <br>Anh vẫn chưa thể xác định. <br> <br>Khăn lụa trắng hút đầy chất lỏng đỏ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Anh dùng hai tay ấn nhằm cầm máu, cánh tay trái vừa ra sức, vết thương của anh đã tuôn máu không ngừng. <br> <br>“Nhanh lên! Giữ động mạch đùi của cô ấy!” Anh nghiến răng chỉ huy Yến Sơn Nguyệt. <br> <br>Tiêu Khản đau gần như ngất xỉu, mồ hôi lạnh lăn xuống. Cô thở hổn hển, nói đứt quãng với Lâm Tầm Bạch: “Lão, Lão Lục... Trói y lại trước, không thể để y chết…” <br> <br>Cô có lý. <br> <br>Lão Lục tạm thời không gượng dậy nổi đâu có nghĩa là không có nguy hiểm. Giả như y chết vì mất máu, ít nhiều gì Lâm Tầm Bạch sẽ gặp phiền toái. <br> <br>Nhưng Lâm Tầm Bạch nào có tâm tư quan tâm tới những thứ đó! <br> <br>Anh liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Lão Lục nằm nghiêng trên vũng máu, đau đến không sức nhúc nhích. <br> <br>“Y không chết được!” <br> <br>“Lỡ đâu có thì sao...” <br> <br>Cô nhọc nhằn nhấn từng chữ, nắm chặt cánh tay anh, dùng ánh mắt kiên định nói cho anh biết - cô có thể nhịn được! <br> <br>“Mẹ kiếp!” Lâm Tầm Bạch dằn lòng nổi mắng về nơi xa, “Dẫn theo mấy người sang đi!” <br> <br>Ai nấy hoàn toàn hoàn hồn. <br> <br>(P1) <br> <br>Chưa có ai kinh qua tình hình thế này, cũng không ai đoán trước được. Trịnh Phi dẫn đầu chạy tới, chỉ nhìn thoáng qua máu tươi đầy đất mà cậu ta đã hôn mê bất tỉnh. <br> <br>Chu Chính Ngôn có vẻ bình tĩnh hơn, ông ấy và Điền Viện giúp đỡ Tiêu Khản từ trong tay Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Lâm Tầm Bạch vội vàng đứng dậy, lấy còng tay, tóm lấy cổ tay Lão Lục. Vai phải của y bị đạn bắn xuyên qua, đau đến mức cất tiếng gào thét, đúng là tình huống mất máu còn nghiêm trọng hơn cả Tiêu Khản. <br> <br>Phía sau bức tường thấp nửa người bên cạnh có một người con gái vận quần áo nhếch nhác hấp tấc gấp rút lao ra, xụi lơ trên người Lão Lục hệt vũng bùn không xương. <br> <br>“Lão Lục, Lão Lục...” <br> <br>Lâm Tầm Bạch túm lấy ả, không cần nhìn đã biết là Lý Mai. <br> <br>“Cô tránh ra trước đã! Còn không y sẽ chết thật!” <br> <br>Đối với người như vậy, anh không có tí đồng tình và kiên nhẫn. <br> <br>Lý Mai bị anh kéo lên và vằng ra, suýt nữa đụng phải Tiêu Khản. Yến Sơn Nguyệt vội vàng rút ra một tay đẩy ả. Lý Mai vừa nghiêng đầu đã đối diện với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Tiêu Khản, ả sợ tới mức á thành tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất. <br> <br>Không ai rảnh chú ý tới ả. <br> <br>Hồ Kim Thủy xách theo hai hòm thuốc lớn chạy nhanh tới, phía sau là Trần Khác mang theo vẻ mặt khiếp sợ. Cùng lắm gã chỉ mới ra ngoài một lái, làm sao lại… <br> <br>“Băng và ga-rô mang tới rồi ! Làm sao đây?” <br> <br>Hồ Kim Thủy đổ hết đồ cấp cứu ra, vết thương do súng bắn trúng khác hẳn, anh ta chưa từng xử lý bao giờ. <br> <br>Lâm Tầm Bạch nắm Lão Lục trong tay, hoàn toàn không làm được gì. <br> <br>“Tôi biết, tôi đã học qua cách sơ cứu lúc chấn thương!” Trần Khác xắn ống tay áo, giúp Lâm Tầm Bạch giữ người lại, “Anh đi lo Tiêu Khản, tôi và Hướng dẫn viên Hồ xử lý chuyện này.” Gã không biết Lão Lục là ai nhưng hiểu được ưu tiên hàng đầu trước mắt là cầm máu cứu người. <br> <br>“Anh có thể chứ?” <br> <br> <br> <br>“Hẳn là trúng vết thương găm xuyên, phải dùng gạc giữ chặt vết thương, lại...” <br> <br>“Được!” <br> <br>(P2) <br> <br>Bấy giờ Lâm Tầm Bạch buông tay, cầm lấy một nắm đồ nhào về phía Tiêu Khản. <br> <br>Dùng dao sắt cắt ống quần của cô, lộ ra vết đạn đỏ sậm trên bắp chân. Thời gian không còn nhiều, anh trực tiếp vặn chai rượu đổ lên. <br> <br>“A a...” <br> <br>Tiêu Khản thiếu điều cắn nát răng nhai. <br> <br>Lâm Tầm Bạch biết đau tới nhường nào, cũng hay cô sẽ chịu được tới đâu. Điều này làm cho tim anh quặn thắt: “Sẽ ổn mau thôi…” Anh run rẩy gấp miếng băng gạc thành một miếng dày đè lên, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi...” <br> <br>Anh an ủi cô loạn xạ, càng thêm áy náy và tự trách mình. <br> <br>Lúc ấy họng súng của Lão Lục chĩa vào anh, là Tiêu Khản thay anh cản lại viên đạn này - nhằm đảm bảo anh có thể bắn trúng Lão Lục. <br> <br>Tàn nhẫn với người khác nhưng càng tàn nhẫn với bản thân hơn. <br> <br>Là phong cách làm việc trước giờ của cô. <br> <br>Lâm Tầm Bạch nhanh chóng dùng băng quấn quanh bắp chân cô, lại dùng nẹp cố định lại. Đợi máu không chảy ra nữa, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ôm ngang cô và chạy thẳng ra ngoài thành phố cổ. <br> <br>“Mau gọi điện thoại cứu viện, gọi trực thăng!” <br> <br>Không biết do anh mất máu quá nhiều hay vì đột nhiên vùng lên đầy mạnh mẽ, trước mắt anh chợt tối sầm, đầu gối mất kiểm soát, quỳ xuống… <br> <br>------ <br> <br>Máy bay trực thăng cứu hộ khẩn cấp là chiếc Bell 407. Ngoài hai vị trí cho phi hành đoàn, còn có năm vị trí hành khách, không cần phải nói cũng biết có ba người bị thương, hai chỗ còn lại để cho Trần Khác và Hồ Kim Thủy. <br> <br>Một người biết sơ cứu, một người rất mạnh. <br> <br>Cánh quạt khổng lồ cuốn cát đá sa mạc Gobi thành vòng xoáy vàng xám. Trong cơn nửa giở tỉnh giở mê, vết thương ngay chân Tiêu Khản đau nhức, thậm chí cô không còn cảm giác được sự tồn tại của bắp chân nữa. <br> <br>Hồ Kim Thủy ngồi ở hàng ghế sau khống chế Lão Lục, không dằn lòng nổi đã hỏi: “Đến cùng thì hai người quen hạng người này ở đâu?” <br> <br>Đến bây giờ anh ta hãy còn chưa tỏ, một chuyến đến Lâu Lan yên lành như thế, thì sao còn có vụ bắn nhau nữa? <br> <br>Tiêu Khản thở hổn hển trả lời: “Tới Vũ Uy... Hỏi thăm tung tích bức bích họa, bị y bắt cóc... Y là tên buôn người...” <br> <br>“Cái đồ da chết thối nát không biết ngại xấu là thế mà còn là tên bắt cóc!” (nghĩa là: “Cái đồ lười biếng đê tiện có chửi thế nào cũng trơ trơ là thế mà còn là tên bắt cóc!”) <br> <br>Lúc này Hồ Kim Thủy hùng hùng hổ hổ, dấm dẳng một tràng ngôn ngữ địa phương khiến Tiêu Khản nghe không hiểu lắm, trái lại Trần Khác bên cạnh hỏi một câu: “Cô muốn tìm được bức bích họa đến vậy?” <br> <br>Cô gật đầu đáp: “Ừ.” <br> <br>Cô muốn tìm bức bích họa đến thế, muốn biết rõ chân tướng đến thế. <br> <br>Không sợ đi xa ngàn dặm, không sợ sống chết, không sợ con đường phía trước. <br> <br>Trần Khác ngạc nhiên nhìn cô. <br> <br>Trên độ cao ba ngàn mét, Thành cổ Lâu Lan xa dần, toàn bộ La Bố Bạc biến thành một cái “lỗ tai” trong biển cát. Quen biết cô hơn nửa tháng, từng chuyện từng chuyện trong lúc ấy đều hiện rõ mồn một trước mắt. <br> <br>Cô vẫn kiên trì, vẫn bền lòng đến thế. <br> <br> Sau một tiếng thở dài thường thượt qua đi, gã bảo: “Được, tôi có thể nhường cơ hội cho cô trước, nhưng có một điều cô phải nhớ kỹ. Sau khi tìm được bức bích họa...” <br> <br>Trực thăng xoay chuyển sang một hướng trên không trung, cánh quạt xoay xé không khí với tiếng đinh tai nhức óc. <br> <br>Tiêu Khản nghi hoặc mở to hai mắt. <br> <br>(P3) <br> <br>------ <br> <br>Hai giờ sau, bọn họ thuận lợi đến Hami. Lâm Tầm Bạch tỉnh lại khi hạ cánh, ngược lại Lão Lục đã rơi vào cơn sốc ngắn ngủi vì bị thương nặng. <br> <br>Đưa mắt nhìn Tiêu Khản vào phòng phẫu thuật, Lâm Tầm Bạch yên tâm đến phòng ngoại khoa khâu vết thương. <br> <br>Chích mũi tránh uốn ván xong là cảnh sát địa phương kịp thời chạy tới. Qua cuộc trao đổi của đôi bên, lúc này anh mới biết được nguyên nhân Lão Lục xuất hiện ở Lâu Lan. <br> <br> <br> <br>Hóa ra sau khi anh và Tiêu Khản báo cảnh sát, cảnh sát Vũ Uy có tới Tế Nhi Câu bắt người thật. Ngặt nỗi đây là khu vực bọn buôn người sống tràn lan, việc thực thi pháp luật thường khó khăn. <br> <br>Thôn dân cản trở, phản kháng, để cho Lão Lục và Lý Mai thừa dịp hỗn loạn chạy trốn. Đến khi cảnh sát phát lệnh tầm nã và có được manh mối, hai người bọn chúng đã chạy trốn đến Đôn Hoàng, gia nhập một nhóm tổ chức trộm mộ, sau đó mất bóng dáng. <br> <br>Không ngờ đã vào La Bố Bạc. <br> <br>“Tôi đoán chừng, nhóm chuột đất kia đưa bọn chúng đến Lâu Lan để giẫm đĩa, muốn thừa dịp trạm bảo vệ tuần tra có sơ hở bèn tới ra tay với nhóm mộ cổ.” ( nghĩa là: “Tôi đoán chừng nhóm trộm mộ kia đưa bọn chúng đến Lâu Lan để nghiên cứu địa hình, muốn thừa dịp trạm bảo vệ tuần tra có sơ hở bèn tới ra tay với nhóm mộ cổ.) Một trong những cảnh sát hình sự đến từ Vũ Uy có tên là Chu Chí Lương và cũng là người phụ trách chiến dịch bắt giữ lần này. <br> <br>Điều này trùng khớp với suy đoán trước đó của Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Phường trộm mộ, không phải là thằng trộm cắc ké thông thường. <br> <br>Lão Lục vào nghề này chẳng khác nào chuyển từ dạng tội phạm này sang dạng tội phạm khác, không có gì lạ dù y có để mũi dao liếm máu hay cầm súng liều mạng. <br> <br>“Nói không chừng lần này bắt được vợ chồng bọn chúng sẽ giúp chúng tôi tìm ra manh mối và tìm tới đám chuột đất kia.” Chu Chí Lương nói như vậy. <br> <br>Nói cách khác, đám trộm mộ kia còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật. <br> <br>Đây không phải là tin tốt, tin tức chân chính là cảnh sát theo dấu Lão Lục và Lý Mai bắt được đầu mối của chúng. <br> <br>“Anh nói Lưu Tam?” Lâm Tầm Bạch hỏi. <br> <br>“Đúng, bắt được Lưu Tam và còn có một ông già mù, tên là Đậu Vạn Chương.” <br> <br>“Chú Đậu?” <br> <br>“Hình như là thế, Lưu Tam gọi ông ta như vậy.” <br> <br>(P4) <br> <br>“Chờ một chút...” <br> <br>Lâm Tầm Bạch có phần bối rối. Lúc anh và Tiêu Khản bị bao vây, Chú Đậu được tính là người ra mặt giải vây, hơn nữa ông ta hễ mở miệng là A Di Đà Phật. Bắt bọn buôn người thì sao lại bắt luôn Chú Đậu chứ? <br> <br>Chu Chí Lương tặc lưỡi. <br> <br>“Vậy cậu xem thường ông ta rồi. Trước đây Cam Túc có một nhóm buôn người với quy mô rất lớn, chỉ riêng thành viên lừa đảo không đã chiếm tới bảy tám phần, trải rộng khắp Thanh Hải, Cam Túc và Tân Cương. Một đường dây sản nghiệp trải dài từ Đông sang Tây, gạt các cô gái xinh đẹp bán vào các câu lạc bộ ăn chơi về đêm ở khu vực ven biển. Ai không nghe lời sẽ bị trói bán vào trong núi cho mấy tên lưu manh rồi sinh con, làm tốt thì sẽ có được cuộc sống ‘thuận buồn xuôi gió’.” <br> <br>Lâm Tầm Bạch càng nghe càng quen tai, không phải đám người lúc trước lừa bán Sa Tuyết cũng có hành động thế này à? <br> <br>“Đúng vậy, bọn chúng đều người cùng nhà trong suốt hơn 20 năm, về sau mới từ từ chia tán. Lúc trước chúng tôi bắt một đường dây hoạt động chủ yếu ở Tửu Tuyền, lần này bắt được ở Trương Dịch và Vũ Uy.” <br> <br>“Vậy Đậu Vạn Chương thì sao?” <br> <br>“Ông ta gia nhập 18 năm trước, làm ba năm đã rửa tay chậu vàng. Từ đầu chúng tôi không ngờ có thể bắt được ông ta, suy cho cùng cả nhóm đó một mạch chết hết, manh mối đứt đoạn từ lâu. Nếu không tại sao có câu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt kia chứ. Chỉ cần phạm tội, sớm muộn gì cũng sa lưới.” <br> <br>“Đồng bọn của ông ta đều chết hết?” <br> <br>Rõ ràng là một chuyện làm lòng người hả hê, thế mà khiến người nghe sởn tóc gáy. <br> <br>“Tất nhiên rồi, chỉ riêng thôn bọn chúng đã có tám...” Chu Chí Lương nhíu mày suy nghĩ một chút: “Tổng cộng có mười người đã chết sạch vào 15 năm trước.” <br> <br>Lâm Tầm Bạch càng ngỡ ngàng hơn. <br> <br>Mặc dù bọn chúng là tội phạm nhưng khối kẻ chết như vậy tuyệt đối đã là án lớn, vì đâu anh chưa từng nghe tới? <br> <br>Chu Chí Lương nhìn bốn phía. <br> <br>Dẫu cho hành lang không người, song anh ta vẫn kéo Lâm Tầm Bạch đến góc tường, đè thấp giọng: “Chúng biến mất ở Tam Lũng Sa cạnh Đôn Hoàng, nghe nói mắt bị móc hết. Cậu biết không, chết dưới tình trạng này thì cũng như không chết…” <br> <br>------- <br> <br>Cảm nghĩ của tác giả <br> <br>Mạc Hề: <br> <br>Chuột đất - Kẻ trộm mộ <br> <br>Giẫm đĩa - Nghiên cứu địa hình <br> <br> <br> <br>------oOo------ <br> <br>