Chương 47: Hoàng Khẩu Liêu
Chương 47: Hoàng Khẩu Liêu
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Một tháng sau.
Tân Cương, Nhược Khương.
Cái nắng tháng 7 thiêu đốt mặc sức rọi lên thị trấn nằm ở rìa sa mạc Taklamakan, cái nơi được bao quanh bởi từng dãy non ngất, thung lũng giao nhau, sản xuất nhiều táo đỏ và Ngọc Bích.
Hoàng Ngọc Nhược Khương, còn được gọi là Hoàng Khẩu Liêu, được dùng để chỉ đến một loại nguyên liệu ngọc màu vàng-xanh thuộc họ ngọc Hòa Điền. Ngọc Hòa Điền quý ở màu trắng cho nên vật liệu Hoàng Khẩu Liêu rẻ hơn ngọc Dương Chi nhiều. Có điều Hoàng Khẩu Nhược Khương lên nước bóng rất tốt, sáng bóng ấm áp, có giá trị sưu tầm cao.
Chợ phường Ngọc Duyên nằm trên con đường Đoàn Kết sầm uất nhất trung tâm quận. Đi vào cổng vòm chính, hai bên đều là quầy ngọc thạch, bốn bề trên bàn dài chất đống đá lớn đá nhỏ khác nhau, có Hoàng Khẩu Liêu, có ngọc Đường Bạch, có ngọc Đường Thanh.
Do thời tiết nồng nực nên chẳng có mấy khách hàng trong chợ.
Các chủ quầy hàng đang tích cực mời chào khách, chỉ có một quầy khác thường. Bảo rằng nó đã khai trương vậy mà trên bàn lại rỗng tuếch, bảo nó đóng cửa vậy mà chủ quầy lại nằm phía sau canh quầy.
Chiếc ô che khuất hơn một nửa ánh nắng chói chang, cô ngủ không thoải mái cho lắm nhưng đã đủ.
Những hạt mồ hôi mỏng làm ướt thái dương, mái tóc ngắn vén gọn sau tai, phác thảo thành một cái cằm tròn trịa.
Ngoài cổng vòm có tiếng động cơ của một chiếc xe việt dã vang lên, chiếc xe dừng lại bên cạnh, một người bịt kín cả người xuống khỏi xe.
Quần áo chống nắng, mũ vành lớn, khăn lụa quấn mặt...
Anh mở cốp xe, vác lên một bao tải nặng trĩu.
Trong làn sóng nhiệt cuồn cuộn, anh nhấc bước chân nặng nề tiến vào trong, đi thẳng đến quầy hàng trống.
Cánh tay phải hất lên, bao tải suýt nữa đã làm sập cả quầy hàng.
“Ôi này!”
Người ngủ nông bị tiếng động lớn đánh thức, mất kiên nhẫn nâng mí mắt: “Dọa chết tôi rồi. Về thì về, cần gì bày ra động tĩnh lớn như vậy.”
Người khiêng bao tải kéo mũ và khăn che, đúng là Lâm Tầm Bạch phơi nắng nay đã đen thui.
“Bà chủ Tiêu! Tôi nhặt đá trong một tuần! Ròng rã suốt một tuần mới trở về!”
(P1)
Anh phơi nắng thiếu điều muốn thành con khô, còn cô, một người ngủ ngon nhường ấy lại không biết ngại yêu cầu anh làm việc nhẹ nhàng hơn!
Tiêu Khản ngồi thẳng người, lấy ra một chai nước dưới ghế dài và ném cho anh: “Cơm có thể ăn lung tung, chứ lời thì không thể nói bậy. Lúc trước đến Nhược Khương, chính anh bảo tôi canh gác.”
“Để cho cô trông coi quầy hàng bởi vì chân cô không tiện chứ gì nữa.” Lâm Tầm Bạch nghiến răng nghiến lợi, “Hơn nữa không phải cô luôn luôn mua bên nhà Đông bán cho nhà Tây à? Làm sao tôi biết cô canh quầy tôi nhập hàng là để tôi vào sa mạc nhập hàng!”
Hơn nửa tháng nay mặt anh cắm xuống sa mạc còn lưng dán lên trời, dậy sớm làm việc tới tận khuya vẫn không ngơi nghỉ.
Cô thì ngon rồi, một tháng không làm việc, được nuôi tới mức trắng trẻo mập mạp!
Tiêu Khản mở bao tải, đổ đá ra: “Lúc có vốn mới có thể làm ăn, chúng ta không có vốn, chỉ đành làm ăn không vốn. Không vào sa mạc nhặt đá thì sao… Này, cục này ổn đấy, cắt ra hẳn sẽ có món tốt. Anh yên tâm, bán hết cái túi này sẽ chia thêm cho anh một ít.”
Lời này coi như có lương tâm.
Lâm Tầm Bạch vặn chai nước khoáng, uống ừng ực hơn non nửa chai.
“Tuần này có tin tức mới không?”
Nơi anh nhặt đá cách thị trấn hơn một trăm km, thuộc La Bố Bạc, mỗi lần gọi điện thoại vệ tinh chỉ kịp báo bình an, còn Tiêu Khản thì chê đắt bèn cúp máy luôn.
Cô chia đá thành ba đống theo phẩm chất, đoạn trả lời anh đầy thong dong.
“Hướng dẫn viên Hồ nói vẫn còn ở Khogos.”
“Còn ở đó?”
Lâm Tầm Bạch sửng sốt, nhíu mày.
Ba tuần trước, Tiêu Khản xuất viện ở Hami, họ chia tay với nhóm Chu Chính Ngôn rồi tới Nhược Khương tìm người. Theo lời giải thích của Hồ Kim Thủy, anh ta và Trần Khác đi theo Chu Chính Ngôn tiếp tục về phía Tây, khảo sát các di tích lịch sử trên đường đi, cuối cùng đến hang động Ki