Chương 58: Ngài Đỉnh
<br><br>Chương 58: Ngài Đỉnh<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Nơi mà Ca Trương đưa họ đến nằm tại phía Nam thành phố, là hướng tới suối Nguyệt Nha nhưng còn chưa tới suối. <br> <br>Bên cạnh khu vực danh lam thắng cảnh, cư dân đã chuyển nhà của họ thành nhà trọ hoặc homestay. Lịch sự hơn thì họ sẽ dựng tường bao quanh sân và xây thêm một tầng hai giả cổ với khu ăn uống ở phía trước và khu ngủ nghỉ ở đằng sau. Người ta chỉ chia ngôi nhà gỗ thành nhiều phòng mà không nói rõ chia thành hàng bao phòng, mình ở làm sao, khách ở thể nào, cứ thế gọi một cách hoa mỹ là nhà trọ gia đình. <br> <br>Suy cho cùng tới mùa cao điểm, chỉ cần giá rẻ, không lo không người ghé. <br> <br>Một căn trong đó dỡ bỏ bức tường trong sân, sửa mặt tiền, lại không mở cửa; ngay cửa nó treo tấm biển viết bốn từ lớn “Trời Ban Trăm Phúc”. <br> <br>“Chính là nơi này.” <br> <br>Ca Trương đưa tay chỉ, Lâm Tầm Bạch dừng xe. <br> <br>Lúc này trời đã tối đen, Tiêu Khản thò đầu ra khỏi ghế phụ nhìn vào sân trong tối hù, cửa không đèn, nhìn không ra có người ở. <br> <br>“Chú Ca, chú đã hẹn trước chưa?” <br> <br>“Đương nhiên rồi, con dao của cô đã đưa tới hôm trước, bằng không tôi lấy đâu ra địa chỉ?” Ca Trương xuống xe trước, “Ngô Đỉnh có ba bốn căn nhà như vậy tại Đôn Hoàng. Nghe nói Tửu Tuyền cũng vậy, không hẹn trước thì hoàn toàn không biết nó ở đâu.” <br> <br>Thỏ khôn có ba hang, đúng là thói quen của chuột đất. <br> <br>Ca Trương đi đến trước cổng chính rồi gõ tầm ba lần, chỉ chốc lát sau, ai đó đã mở cửa. <br> <br>Đen như mực nên nào biết hai người họ nói gì, chỉ biết người nọ gật đầu, Ca Trương xoay người lại, kêu bọn họ đi sang, <br> <br>Tiêu Khản vừa định mở cửa, Lâm Tầm Bạch đã túm lấy cô từ bên cạnh: “Bà chủ Tiêu, dao của cô không còn, mang cái khác đi.” <br> <br>Tiêu Khản hiểu ý của anh. <br> <br>Thứ trộm mộ ăn là cơm người chết, làm việc không màng tới cái mạng, gặp gỡ những người như vậy e phải đề phòng. Nhưng chính vì vậy, dẫu có đề phòng thì sao đi? <br> <br>Hoàn toàn là không thể phòng bị. <br> <br>“Không phải còn có anh à?” <br> <br>Cô mỉm cười, xuống xe và chạy tới chỗ Ca Trương. <br> <br>(P1) <br> <br>------ <br> <br>Bước vào cửa sân, Lâm Tầm Bạch quan sát xung quanh. Sân có vẻ chật chội, nhà bếp được xây ở phía Tây, cửa chất đống củi khô và than hòn; phía Đông có hai cây táo tàu vừa mới kết quả. <br> <br>Chiếm diện tích lớn nhất trong khuôn viên là một tòa nhà ba tầng. <br> <br>Ban đầu là tất cả toàn màu đen, bởi vì sự xuất hiện của họ mà tầng một đã bật lên một ngọn đèn nhỏ lù mù. <br> <br>Người dẫn đường đâu đó ba mươi tuổi, đầu trọc có râu, mặt đen mũi đỏ, bên má phải còn có một vết sẹo dài nửa mét, vết kim khâu như thể con rết tím sẫm bò trên mặt. <br> <br>Ca Trương cúi đầu khom lưng bắt chuyện với hắn: “Gần đây Ngài Đỉnh thế nào rồi? Ở Đôn Hoàng nhiều hay ở Tửu Tuyền nhiều hơn?” <br> <br>Mặt Sẹo thây kệ, đưa họ vào sảnh chính tầng một. <br> <br>Một bức tường ngăn huyền quan chia sảnh chính thành hai bên trong và ngoài, Mặt Sẹo dừng bên ngoài, nói với họ: “Mấy người chờ ở đây, tôi đi thông báo cho Ngài Đỉnh.” <br> <br>Ngay lập tức, hắn đi trơ vào trong. <br> <br>Không có đồ nội thất nào khác tại gian ngoài ngoại trừ một chiếc bàn dài có lư hương đặt sát tường; và nơi duy nhất trong nhà được thắp sáng là phía trên bàn dài. <br> <br>Trong ánh sáng nhập nhèm, phía sau lư hương có một bức tượng nhỏ bằng đồng mặc áo giáp sắt, không phải Quan Công hay Thần Tài thường thấy. <br> <br>“Đây là ai?” Lâm Tầm Bạch thì thầm hỏi. <br> <br>Tiêu Khản ghé sát lại gần: “Đây là Ôn Thao, Tiết độ sứ Diệu Châu thời Ngũ Đại.” <br> <br>“Tại sao phải thờ người này?” <br> <br>Ca Trương phổ cập thông tin: “Ôn Thao là quân phản động của Hậu Lương chuyên trộm lăng tẩm đế vương. Nghe nói trong 18 lăng mộ của vua thời Đường ở Quan Trung, ngoại trừ Càn Lăng, còn lại đều bị ông ta trộm sạch.” <br> <br>“Chính là cháu trộm muốn bái tổ tiên trộm chứ sao.” Tiêu Khản tóm gọn đầy hàm súc. <br> <br>Lâm Tầm Bạch không bất giác bật cười thành tiếng. <br> <br>Lời này làm cho sắc mặt Ca Trương thay đổi, vội vàng xua tay bảo bọn họ đừng cười. <br> <br>Tiếng xuỵt của ông ta vừa dứt, Mặt Sẹo đã quay lại: “Ngài Đỉnh nói là người quen cũ, để cho các anh đi thẳng lên.” <br> <br>“Này, Ngài Đỉnh còn nhớ tôi đấy!” <br> <br>Lần này Ca Trương thả lỏng, thậm chí có phần đắc ý không kìm lòng được. <br> <br>Ông ta nhấc chân đi về gian trong, vậy mà Mặt Sẹo đã cản lại. <br> <br>“Khoan đã.” <br> <br>(P2) <br> <br>Dưới góc tường tối, Mặt Sẹo mò mẫm, kéo một sợi dây thừng treo giữa không trung. Khi sợi dây được kéo, trên đầu phát ra tiếng cọt kẹt. <br> <br>Một cái cầu thang gỗ chậm rãi hạ xuống từ trần nhà. <br> <br>Bảo sao nhà có ba tầng nhưng không thấy cầu thang, hóa ra là ẩn chứa điều bí ẩn. <br> <br>Mò mẫm đi lên dọc theo thang gỗ, tầng hai có bảy tám phòng cách nhau, xem chừng là nơi cư trú hàng ngày của nhóm người, còn lên trên nữa chính là tầng cao nhất. <br> <br>Mặt Sẹo bật đèn, trong phòng sáng rực. <br> <br>Khác với tầng một trống rỗng, tầng hai trù mật, tầng ba là một phòng lớn rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. <br> <br>Có bộ bàn ăn, bàn trà sofa tiếp khách, thậm chí có cả bàn đánh bài cạnh cửa sổ. Phía sau ghế sofa có một cánh cửa, có vẻ là phòng ngủ riêng của Ngô Đỉnh. <br> <br>Đúng như dự đoán, Mặt Sẹo đứng ở cửa một mực cung kính thưa: “Ngài Đỉnh, người đến rồi ạ.” <br> <br>Ca Trương cúi đầu sửa sang lại quần áo, trong phòng lại truyền đến một giọng nói: “Để bọn họ vào.” <br> <br> <br> <br>Mặt Sẹo ngạc nhiên,. <br> <br>Khựng lại đôi giây mới đẩy cửa ra. <br> <br>Ca Trương oai phong hiên ngang ngang đi vào, Tiêu Khản và Lâm Tầm Bạch theo sát phía sau. <br> <br>Từ đầu trong phòng có năm người, sau đó lại có thêm bốn người vào. May là diện tích lớn nên họ không cảm thấy chật chội. Tận cùng bên trong có một cái giường lò* lớn, giường được phủ một tấm đệm bông mới tinh, chăn xếp chồng lên nhau thật vuông vắn. <br> <br>*Giường lò: một loại giường có thể đốt lửa sưởi ấm bên dưới, phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. <br> <br>Có một tủ TV bên cạnh giường và hai chiếc ghế xếp. Mỗi người ngồi một ghế, hai người khác thì một dựa vào tường, một dựa vào cửa; ai nấy toàn là bọn trộm cướp với khuôn mặt hung dữ. <br> <br>Không có cửa sổ trong phòng, máy điều hòa trên tường thổi gió ù ù. <br> <br>Người đàn ông ngồi xếp bằng trên giường gầy nhom, vận áo vest màu xám và quần đen khiêm tốn, để lộ chân tay màu vàng rám khỏe khoắn, trên cổ đeo một chuỗi vòng vàng không ra vàng xanh không ra xanh. <br> <br>Thoạt nhìn trông cứ như một con khỉ ngồi thiền. <br> <br>Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện thứ y đang đeo được làm từ các viên Ngọc Hòa Điền tốt nhất, lớp bột bọc* lấy chúng không phải nước da đỏ thì cũng đính da vàng, một chuỗi có giá trị ít nhất bảy con số. <br> <br>*Bột bọc (của ngọc, đặc biệt là ngọc Hòa Điền): Do mồ hôi, hơi tay người, điều kiện tự nhiên, thậm chí bụi trong không khí được tích lũy dần qua năm tháng, dần hình thành lớp vỏ sáng bên ngoài bề mặt ngọc. Thường ngọc quý, trải qua rất nhiều năm, lớp vỏ sáng này trông đầy tự nhiên và sáng bóng, và được gọi là lớp bột bọc. <br> <br>(P3) <br> <br>“Chào Ngài Đỉnh.” Tiêu Khản chắp tay với người nọ. <br> <br>“Này, hai người biết nhau?” <br> <br>Ca Trương ngạc nhiên nhìn sang cô. <br> <br>Tiêu Khản lắc đầu: “Không biết, nhưng Ngài Đỉnh khí phái nhất trong phòng này, liếc mắt một cái biết ngay ai là ông chủ.” <br> <br>Ngô Đỉnh cười phá lên, đánh giá bọn họ một vòng từ trên xuống dưới. <br> <br>Phụ nữ miền Nam, xinh đẹp tinh tế, nhưng quá trắng quá yếu; người con trai đứng đằng sau cao lớn nhưng cũng là dạng da mịn thịt mềm. <br> <br>Y hào phóng: “Ca Trương là bạn cũ của tôi, 18 năm không qua lại, họa hoằn anh ấy đến tìm tôi, thay vào đó cô lại đưa đồ theo quy tắc. Người một nhà cứ đóng cửa nói chuyện thì dễ dàng hơn.” <br> <br>Nói xong, y lấy thanh dao găm Anh Cát Sa ra khỏi tủ gỗ ở đầu giường, đặt trong lòng bàn tay. <br> <br>“Hai trăm năm rồi mà lưỡi dao vẫn còn bén đến thế, là một con dao tốt.” <br> <br>“Ai lại dám phá quy tắc của Ngài Đỉnh, có là bạn cũ vẫn phải biết chừng mực.” Ca Trương cười ha hả, “Chẳng qua 18 năm không gặp là lâu lắm rồi…” <br> <br>Ngô Đỉnh đặt dao xuống: “Mười tám năm rồi, anh còn bày sạp ở Chợ Quỷ?” <br> <br>“Kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” Ca Trương nghe ra sự trào phúng nhưng ông ta không ngại. <br> <br>Ngô Đỉnh khinh thường khẽ xì một tiếng, vậy mà nhìn về phía Tiêu Khản: “Nói đi, cô có chuyện gì?” <br> <br>Đối phương đi thẳng vào vấn đề thì cô cũng thẳng thắn: “Tôi muốn hỏi ba câu hỏi.” <br> <br>“Ồ?” <br> <br>Bất chợt Ngô Đỉnh thấy hứng thú. Tốn nhiều công sức để gặp mặt đến vậy mà chỉ hỏi ba điều? Đừng nói là y, ngay cả 4 tên tay sai của y cũng phá ra cười. Thế này là gặp đúng con đần rồi! <br> <br>“Cô cứ hỏi.” <br> <br>“Mười ngày trước, Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ đã tổ chức một buổi họp báo, một bích họa được gọi là Rừng Đắc Nhãn được trưng bày công khai. Đêm đó, bức bích họa đã bị đánh cắp, có phải do mấy anh làm không?” Cô thong thả nói ra vấn đề đầu tiên. <br> <br>(P4) <br> <br>Bầu không khí trong phòng đã thay đổi ngay lập tức. <br> <br>Ánh mắt Ngô Đỉnh sa sầm hẳn, một tên đàn ông cường tráng mặt rỗ cách y gần nhất đã vỗ bàn đứng dậy. <br> <br>“Ý mày là sao? Mẹ nó, mày dám chất vấn Ngài Đỉnh?” <br> <br>Thần sắc Tiêu Khản ung dung: “Là chính Ngài Đỉnh bảo tôi hỏi, không phải sao?” <br> <br>Ngô Đỉnh gật đầu: “Là tôi để cô hỏi, nhưng tại sao cô lại hỏi tôi vấn đề này?” <br> <br>Lâm Tầm Bạch tiến lên một bước: “Bởi vì chúng tôi đã tới hiện trường, lối vào hang động ngầm nằm trong rừng hồ dương. Đường hầm được đào gọn gàng dứt khoát, vừa nhìn đã thấy vô cùng chuyên nghiệp.” <br> <br>“Trên đời này có lắm người biết đào địa đạo, không chỉ có mỗi chúng tôi.” Ngô Đỉnh đánh đòn Thái Cực, hỏi vặn lại. <br> <br>Tiêu Khản lại đẩy ngược sang. <br> <br>“Nhưng cũng bao gồm cả mấy anh.” <br> <br>Ngô Đỉnh ngẩn ra, sau đó cười ha ha. <br> <br>“Hay cho bao gồm cả chúng tôi! Đúng, tôi thừa nhận, đào địa đạo không khó gì.” <br> <br>Tiêu Khản hiểu được, với sự xảo trá của Ngô Đỉnh, y tuyệt đối sẽ không để lại nhược điểm nào để tống chính mình vào khám. Y nói ngoài miệng như vậy thật chất đã thừa nhận. <br> <br>Rừng Đắc Nhãn thật sự bị bọn y trộm mất. <br> <br>Ngô Đỉnh lại nói: “Yêu cầu của cô là hỏi ba câu nhưng tôi không nói nhất định sẽ trả lời cô. Có một số việc biết không bằng không biết, lỡ như nghe thấy điều không nên nghe mà mất luôn mạng nhỏ thì không đáng lắm.” <br> <br>Y nghịch con dao găm lần nữa, ám chỉ cô nên dừng lại ở đây. <br> <br>Năm xưa Ca Trương từng qua lại với Ngô Đỉnh, sau đó lại nghe qua một số tin đồn của y. Sở dĩ ông ta không lui tới nữa vì ít nhiều gì có dắt dây tới nguyên nhân này. <br> <br>“Ha ha... Ngài Đỉnh nói đùa, người một nhà nói chuyện phiếm sao lại ném luôn cái mạng để nói chuyện chứ? Ha ha ha!” <br> <br>Ca Trương vừa hòa giải vừa lén lút kéo góc áo Tiêu Khản, muốn kéo cô về. <br> <br>Mỗi tội từ trước tới giờ những chuyện Tiêu Khản muốn làm đều là tên bay đi không quay đầu lại. <br> <br>Cô chẳng ngần ngại hỏi câu hỏi thứ hai. <br> <br>“Sau khi bích họa bị đánh cắp, một người đàn ông đã chết tại hiện trường, có phải mấy anh đã giết không?” <br> <br>Lần này không riêng gì Mặt Rỗ, ai nấy trong phòng đều trợn mắt trừng lấy Tiêu Khản. Mặt Sẹo bước tới, túm chặt vạt áo cô rồi xách cô lên hệt xách một con gà. <br> <br> <br> <br>“Con điếm thúi này, mày muốn chết đúng không!” <br> <br>Tiêu Khản không thèm để ý tới tình cảnh của mình chút nào, không sợ hãi cứ vậy nhìn chằm chằm Ngô Đỉnh đầy bình thản. <br> <br>(P5) <br> <br>Ngô Đỉnh nhíu mày. <br> <br>“Tại sao cô lại muốn hỏi cái này?” <br> <br>“Bởi vì người đã chết kia được coi là bạn của tôi.” Cô đáp. <br> <br>Bọn cô quen biết Trần Khác một đợt, từng có tranh chấp, từng có bất đồng, nhưng cũng từng đồng hành, từng hỗ trợ. Đến phút cuối cùng, cô cũng nên thay anh ta làm chút gì đó, không thể để cho anh ta vô ích chết đi. <br> <br>“Sao một người Mỹ có thể là bạn của cô được?” Ngô Đỉnh sắc bén hỏi ngược lại, liếc xéo Ca Trương, “Nghe nói con trai anh đang điều tra tội phạm, đừng nói kéo theo hai tên cớm tới đây đấy?” <br> <br>Vừa thốt ra lời này, trong phòng lập tức giương cung bạt kiếm. <br> <br>Tiêu Khản vẫn nhẹ nhàng như mây gió: “Xem ra các anh đã từng gặp mặt, nếu không làm sao anh biết anh ta là người Mỹ?” <br> <br>Ý nghĩa trong lời nói của cô rất rõ rành. <br> <br>Bọn y đã gặp qua người ấy, cho nên bọn y không thoát khỏi liên can tới cái chết của người ấy. <br> <br>Ngô Đỉnh nhìn lom lom và cười gằn. <br> <br>“Tôi đã nói rồi, biết những điều không nên biết, coi như khó bảo vệ mạng nhỏ.” <br> <br>Y câu ngón trỏ lên, ra lệnh. <br> <br>Mặt Sẹo dùng hai tay nhấc Tiêu Khản lên quá đỉnh đầu, bốn người còn lại đồng loạt xông lên vây quanh Lâm Tầm Bạch và Ca Trương. Hai chân Ca Trương mềm nhũn, liên mồm cầu xin tha thứ: “Ôi ôi, tất cả mọi người đều là người nhà mà…” <br> <br>Vào những lúc như thế này, van nài sự tha thứ chả khác nào đánh rắm. <br> <br>Lâm Tầm Bạch dùng một tay kéo Ca Trương ra sau lưng mình, một tay cầm ghế xếp ném thẳng vào hai người phía trước. Đám đông bị xé ra một lỗ hổng, anh đá Ca Trương ra khỏi vòng vây. <br> <br>(P6) <br> <br>Hai người còn lại chuyển sang bọc trái phải anh. Lâm Tầm Bạch cúi người công kích phần thân dưới, dùng một cái quét chân quật ngã một tên gầy cao, đồng thời dùng khuỷu tay thụi một cú nặng nề dễ như trở bàn tay vào tên mập lùn bên cạnh. <br> <br>Mặt Rỗ, thằng bị chiếc ghế xấp đập trúng mặt, xoay người bò lên, tung một đấm về phía mặt trái của anh. Lâm Tầm Bạch không né kịp, trước mắt tối sầm, lảo đảo đâm vào tủ TV. <br> <br>Xoảng một tiếng, màn hình vỡ một chỗ. <br> <br>Bốn tên tụ lại một lần nữa, đồng loạt nhao về phía Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Cùng lúc đó, Tiêu Khản trên không trung chợt thu chân, thúc đầu gối vào cằm Mặt Sẹo một cú trời giáng. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, Mặt Sẹo ngã cả người về sau. Cô lưu loát xoay người, vừa lúc ngã xuống đã bồi thêm một cú vào tim hắn. <br> <br>Hiển nhiên Ngô Đỉnh không ngờ cô lại có tài nghệ bực này. <br> <br>Nhưng đã quá muộn. <br> <br>Tiêu Khản cho một chiêu hồi mã thương, lao thẳng tới giường lò. Hoàn toàn không cho Ngô Đỉnh cơ hội phản ứng, cô đã đoạt lại dao găm của mình. <br> <br>Lưỡi dao sắc nhọn ra khỏi vỏ, luồng sáng lạnh thốt nhiên xuất hiện. <br> <br>Lưỡi dao đè lên động mạch cổ của Ngô Đỉnh, bắt giặc trước bắt vua. <br> <br>“Dừng tay cho tôi!” <br> <br>Cô hét lên, cả phòng bàng hoàng. <br> <br>Mấy tên đàn ông thấy ông chủ bị một người phụ nữ cầm dao kề vào cổ bèn vội vàng rút lui. Ca Trương nhân cơ hội này ôm đầu chạy lại bên cạnh Lâm Tầm Bạch. <br> <br>“Mẹ nó, tất cả đừng cử động! Nhúc nhích là tôi cứa anh ta!” <br> <br>Tiêu Khản đè lưỡi dao xuống vài phần, máu ứa ra nơi dao thịt tiếp xúc. <br> <br>Lần này đúng là không ai dám cử động. <br> <br>Ngoại trừ Ngô Đỉnh. <br> <br>“Ghê gớm đấy.” Y thản nhiên mở miệng, “Không thể tưởng tượng được một người con gái có thể đánh như vậy, trách tôi nhất thời nhìn lầm.” <br> <br>“Không trách anh được, chuột đất sao sánh được với…” <br> <br>Lời mới nói được một nửa, cô bỗng khựng lại. <br> <br>Đồng tử màu hạt dẻ bất giác run lên một chút, bên hông bị một vật cứng chĩa vào. <br> <br>Đứng tại góc tường, Lâm Tầm Bạch nhìn thoáng qua đã biết có chuyện gì đó không đúng. <br> <br>Tiêu Khản lấy lại bình tĩnh, Ngô Đỉnh có thể ngồi đến vị trí hôm nay đoan chắc không phải là thùng rỗng. Ngay cả Lão Lục còn có đồ chơi, không có khả năng y không chuẩn bị cho mình. <br> <br>Con dao của cô kề vào cổ y, còn súng của y chạm vào sau lưng cô. <br> <br>Vậy xem ai nhanh hơn. <br> <br>Rất rõ ràng, đó là một khẩu súng. <br> <br>Ngô Đỉnh ra hiệu bằng ánh mắt là tay sai hiểu ngay. Sau cùng ông chủ vẫn là ông chủ! Bọn chúng đang sẵn sàng chờ đợi, chỉ chờ đợi nghe thấy tiếng súng vang lên để vọt tới cướp dao. <br> <br>“Sao không hỏi tiếp?” Y ghé mắt nhìn Tiêu Khản, hỏi đầy khiêu khích. <br> <br>Tiêu Khản không làm y thất vọng. <br> <br>Cô hỏi câu thứ ba… <br> <br>“Ngài Đỉnh, anh cầm súng có chắc không?” <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br>------oOo------