Chương 75: Quay đầu
<br><br>Chương 75: Quay đầu<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>Mực nước sông ngầm đang tăng với tốc độ bất thường, Tiêu Khản đã phát hiện ra điều này từ lâu. <br> <br>Đặc biệt là khi cô đứng dưới cột báo tin khói lửa, cô thấy nước sông trong vắt trở nên đục ngầu, lan từ thắt lưng đến ngực. <br> <br>Nước sông trong và nông tức là tốc độ dòng chảy chậm, còn nước sông trước mắt đục ngầu ắt dòng chảy cuốn lên bùn cát dưới đáy sông. <br> <br>Ngay cả khi dòng chảy không ở ngay đây thì nó thế tất cũng không cách quá xa. <br> <br>Nhưng bây giờ có một chuyện cần kíp và nguy hiểm hơn mực nước. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt cầm dao găm trong tay, lưỡi dao đè lên dây thừng, Vương Phương Phỉ khóc lóc nài nỉ không có kết quả bèn bắt đầu liều chết giãy giụa. <br> <br>“Bé Tuyết! Con không thể làm thế với mẹ! Mẹ là mẹ con đấy!” <br> <br>“Con, con không thể xuống tay với người sinh ra con như vậy?” <br> <br>“Con sẽ bị trời phạt! Con không thể làm thế!” <br> <br>... <br> <br>Tiếng gào thét của mụ đánh thức Triệu Hà Viễn bên cạnh. Ông ta vừa mở hai mắt, trọng lượng toàn thân treo hết trên cổ tay, gần như muốn kéo đứt cho gãy xương cổ tay. <br> <br>Lòng bàn chân lơ lửng làm nỗi sợ hãi theo thang, bốn bề mờ tối đã nhắc nhở ông ta ở đâu. <br> <br>Ông ta ngay lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. <br> <br>Mấy ngày qua Yến Sơn Nguyệt dẫn bọn họ đi tới đi lui Thành Ma Quỷ, vất vả lắm mới tìm được lối vào bên dưới một Nhã Đan hình tòa tháp. Từng người bọn họ móc dây thừng trượt xuống, tiến vào thành phố cổ dưới lòng đất bí ẩn này. <br> <br>Khoảnh khắc nhìn thấy thành trì, Triệu Hà Viễn nhận định mình sẽ kiếm bộn tới nơi. <br> <br>Không chỉ mỗi “ Rừng Đắc Nhãn”, chỉ cần đào móc một phen trong thành, nhất định sẽ đào ra thật nhiều đồ quý báu. <br> <br>Ông ta nóng lòng sai người của mình lục soát thành phố ngay lập tức. <br> <br>Bất thình lình Yến Sơn Nguyệt lấy ra một lọ viên ngậm nhân sâm Mỹ, bảo oxy dưới đất loãng nên đề nghị mọi người ngậm một viên nâng cao tinh thần. Đúng lúc làm sao khi ký ức cuối cùng của ông ta lại dừng ngay lúc ăn cái thứ gọi là “viên ngậm nhân sâm Mỹ”! <br> <br>“Chính là mày… Mày đã bỏ thuốc tụi tao? Cái con vô ơn này, tao có lòng tốt với mày mà mày lại lấy oán báo ơn!” <br> <br>Lòng đất trống rỗng, tiếng mắng chửi của ông ta cấp tốc lan ra rồi lại thong dong vòng lại. <br> <br>- Đồ vô ơn... <br> <br>- Lấy oán báo ơn... <br> <br>(P1) <br> <br>Yến Sơn Nguyệt nhếch khóe miệng, ánh trắng lạnh lẽo lồng lên trên mặt cô ấy một tầng sương mù nhấp nhem. <br> <br>Cô ấy bảo: “Những từ này thích hợp dùng lên người ông hơn chứ?” <br> <br>Triệu Hà Viễn nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đúng, tao đã bán đứng Sa Vệ, nhưng có thể trách tao à? Nếu hắn nghe theo sự sắp xếp của tao, tất cả mọi người sẽ có cuộc sống tốt phải biết!” <br> <br>“Chính vì ông ấy tin nhầm mấy người nên mới đi vào con đường cùng!” Yến Sơn Nguyệt thay đổi sự bình tĩnh lạnh lùng ngày xưa, “Nếu không phải ông mê hoặc ông ấy, nếu không phải bà ép ông ấy, cha tôi sẽ không chết!” <br> <br>“Sao cơ...” <br> <br>Triệu Hà Viễn không mảy may hối hận dẫu là một tí. <br> <br>“Nếu hắn có chính kiến thì đừng nghe lời tao, nghe tao thì nên ngoan ngoãn làm theo. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác vừa không có não vừa tự cho mình hay, làm việc giữa chừng, nghe lời giữa chừng, chết cũng đáng đời. Do hắn gieo gió gặt bão!” <br> <br>Không thể nghi ngờ gì nữa, những lời này đã làm cho cảm xúc của Yến Sơn Nguyệt thêm phần kích động. Cô nhấn con dao xuống, một đoạn dây thừng dày bằng hai ngón tay đã đứt ra một chỗ. <br> <br>“Vậy tôi để cho các người trải nghiệm một chút cái gì mới gọi là gieo gió gặt bão!” <br> <br>Triệu Hà Viễn cười càng trơ trẽn. <br> <br>“Mày thấy đấy, mày giống hệt cha mày, quá dễ bị người ta dắt mũi. Tao nói hắn đáng đời thì mày muốn giết tao; vậy tao nói hắn vô tội, nói hắn đáng thương, mày sẽ thả tao chắc?” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt dừng động tác: “Đương nhiên sẽ không.” <br> <br>Triệu Hà Viễn lớn tiếng phản bác: “Vậy mày giết tao chỉ chứng tỏ hắn vô dụng, quá đáng đời! Chết rồi còn phải dựa vào con gái giúp mình trả thù, không chỉ có mình trở thành tội phạm, ngay cả con gái cũng bị liên lụy!” <br> <br>“Nếu lúc trước hắn nghe lời tao thì sao lại rơi vào kết quả như vậy? Từ nhỏ mày đã thông minh mà không hiểu lý lẽ này sao. Không bằng chúng chúng ta hợp tác, chỉ cần tour triển lãm thuận lợi, tao có thể dùng tên hắn để xây một bảo tàng ở nước ngoài!” <br> <br>Vương Phương Phỉ vội vàng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, bé Tuyết, cha con ở trong nước là tội phạm thế thôi, chúng ta có thể để cho hắn thành người nổi tiếng ở nước ngoài! Gia, gia đình ông Warner đó có uy tín rất cao ở Mỹ!” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt nhắm mắt lại, im lìm suy nghĩ. <br> <br>Một lát sau, cô mở mắt ra. <br> <br>“Triệu Hà Viễn, ông cho rằng tôi sẽ tin ông chắc?” <br> <br>Ông ta là một người đã giết Trần Khác, ngay cả Trần Hải cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, huống chi là hợp tác với gia tộc Warner. <br> <br>“Để ba lời xảo ngôn cho Diêm Vương nghe đi, xem thử ông ta có để cho ông bớt đi một tầng địa ngục hay không. Còn tôi…” <br> <br>Cô ấy oán hận nhìn lăm lăm vào hai gương mặt khiến cô buồn nôn, gằn từng chữ. <br> <br>“Chỉ, muốn, hai, người, chết.” <br> <br>(P2) <br> <br>Giọng nói tựa mũi kim xuyên xương, chui vào da và thịt, đan dệt lớp máu, quấn chúng quanh co. <br> <br>Triệu Hà Viễn cảm thấy tình huống không ổn, cật lực nắm lấy sợi dây thừng leo lên trên. Ngặt nỗi dưới chân ông ta không có điểm tựa, không phát huy được chút sức lực nào. <br> <br>Vừa liếc mắt một cái, ông ta đã nhìn thấy Tiêu Khản và Lâm Tầm Bạch dưới cột báo tin khói lửa. <br> <br>“Bà chủ Tiêu!” <br> <br> <br> <br>Ông ta hét lên như thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. <br> <br>Tiêu Khản đáp lại ông ta: “Tổng giám đốc Triệu, từ lúc chia tay tới giờ ông vẫn ổn chứ hả?” <br> <br>Mạng sống Triệu Hà Viễn chực ngàn cân treo sợi tóc, nào có tâm tình khách sáo: “Cô không tới cứu tôi à? Tô chính là chủ thuê cô đó, cô không muốn 5 triệu ư?” <br> <br>“Ồ, vậy 5 triệu của tôi vẫn còn đó?” Tiêu Khản ra vẻ ngạc nhiên. <br> <br>“Đang ở đây!” Hai mắt tỏa sáng, Triệu Hà Viễn ra sức gật đầu, “Cô cứu tôi ra, tôi cho cô 5 triệu, à không, tôi cho cô 10 triệu!” <br> <br>Nói thật, giờ phút này người đang run sợ trong lòng ngoài Triệu Hà Viễn và Vương Phương Phỉ ra còn có Lâm Tầm Bạch. <br> <br>Làm sao một cảnh sát nhân dân như anh có thể trơ mắt nhìn Yến Sơn Nguyệt cắt đứt dây thừng mà không tiến lên ngăn cản? Anh không hành động hấp tấp vì lo lắng lời nói và hành động không đúng cách sẽ chọc giận Yến Sơn Nguyệt. <br> <br>Đặc biệt là Tiêu Khản bên cạnh anh, một khi anh không để ý, cô đều có thể thêm dầu thêm củi. <br> <br>Trông thấy cô và Triệu Hà Viễn đàm phán mặc cả, anh lại thở phào nhẹ nhõm. Không biết do 10 triệu đủ hấp dẫn hay còn điều gì khác, cô đã gọi lên một tiếng thật. <br> <br>“Chim Yến, chờ một chút!” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt nhíu mày: “Tiêu Khản, tớ lừa cậu nhưng chuyện giữa cậu và tớ không dính líu gì tới bọn họ” <br> <br>Triệu Hà Viễn vẫn đang kêu cứu. <br> <br>“Hai mươi triệu! Tôi cho cô 20 triệu!” <br> <br>(P3) <br> <br>Tiêu Khản nhướng mày, vung hai tay đi thẳng tới cột báo tin khói lửa. Lâm Tầm Bạch đuổi theo cô chẳng rời lấy một bước. Yến Sơn Nguyệt sợ cô thật sự muốn cản mình nên siết chặt con dao trong tay. <br> <br>“Mấy người từng tới đây!” <br> <br>Tiêu Khản ngửa đầu nhìn sang, đôi mắt chân thành và khẩn khoản. <br> <br>“Chim Yến, ông ta nói sẽ cho tớ 20 triệu.” <br> <br>“Tiêu Khản, cậu…” <br> <br>“Tập đoàn Hà Viễn là công ty có niêm yết, vậy mà ông ta không biết ngại, chỉ bỏ ra 20 triệu! Đúng là quá mất mặt! Cậu chờ tớ một chút, tớ sẽ đi lên giúp cậu ngay! Con mẹ nó, ném chết ông ta quá ư là lịch sự rồi!” <br> <br>Dưới chân Lâm Tầm Bạch loạng choạng, sặc một ngụm nước đục. <br> <br>Má! <br> <br>Anh biết ngay! Anh biết ngay mà! <br> <br>Cô quyết tâm muốn hợp tác giết chết Triệu Hà Viễn cùng với Yến Sơn Nguyệt! <br> <br>Cột báo tin khói lửa dài rộng gần 6 mét, chiếm diện tích hơn 30 mét vuông. Để ngăn chặn quân địch đánh lén, cổng vòm cách mặt đất hơn 3,33 mét, binh lính canh gác phải dùng tới thang mới ra vào được. Yến Sơn Nguyệt mang theo thang gỗ, mỗi tội nước sông dâng cao, không thấy bóng dáng cây thang đâu. <br> <br>Tiêu Khản quyết định nhanh chóng, một tay kéo Lâm Tầm Bạch ở phía sau tới, thuần thục leo lên vai anh, thẳng thừng xem anh là cây thang để dùng. <br> <br>Lâm Tầm Bạch túm lấy mắt cá chân cô, nói nhỏ: “Cô bình tĩnh một chút, tôi có thể hiểu được cảm xúc của bà chủ Yến, nhưng cô không thể thổi gió...” <br> <br>Tiêu Khản tảng lờ anh, đạp chân lấy đà, lưu loát bám lấy mép cổng vòm. <br> <br>Lâm Tầm Bạch bị cô đạp tới nỗi đầu gối khuỵu xuống, thiếu điều lại sặc nước. Khi anh ngẩng đầu lên, cô đã leo vào cột báo tin. <br> <br>Thậm, thậm chí cô còn không kéo anh lên! <br> <br>(P4) <br> <br>------ <br> <br>Không có nguồn sáng bên trong cột báo tin khói lửa, Tiêu Khản theo bậc thang hư mò mẫm leo lên, cuối cùng cũng đến đỉnh cột báo tin. <br> <br>Cuối cùng chân chính nhìn thấy Yến Sơn Nguyệt. <br> <br>Cô ấy mặc một bộ đồ xanh đứng giữa chòi canh như thể một cây leo sinh trưởng giữa miền hoang dã, chật vật sinh tồn, gắng sức leo lên trong môi trường không ánh mặt trời, chẳng có mưa sương. <br> <br>Chóp mũi Tiêu Khản chua chát, chậm rãi tiến lại gần cô ấy, đồng thời lơ đãng liếc mắt nhìn sợi dây thừng. <br> <br>Tổng cộng có bốn sợi dây thừng, một sợi bị đứt, còn lại 3 sợi. <br> <br>Bàn tay cầm dao của Yến Sơn Nguyệt vẫn không buông lỏng, lưỡi dao hãy còn hướng về phía sợi dây. <br> <br>Nhưng cô ấy thật sự đang đợi Tiêu Khản. <br> <br>Phía dưới, Triệu Hà Viễn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đàm phán với Tiêu Khản: “Hai mươi triệu quá ít vậy tôi cho cô 50 triệu! Hoặc cho cô cả cổ phần! Cổ phần của Tập đoàn Hà Viễn!” <br> <br>Tiêu Khản hít sâu một hơi, đi lướt qua Yến Sơn Nguyệt, đến cạnh hàng rào gỗ. <br> <br>“Ông còn nhớ Liễu Thần Quang không?” Cô hỏi. <br> <br>Đối với Triệu Hà Viễn mà nói, cái tên này thật sự quá xa xôi, quá... Không quan trọng, nhất thời ông ta không nhớ ra được. <br> <br>Tiêu Khản cho ông ta một ít gợi ý. <br> <br>“Năm năm trước khi bảo tàng Nghệ thuật Tàng Vân được xây dựng, ông đã gọi một học sinh của thầy Chu đến văn phòng, thuê anh ấy đến Đôn Hoàng tìm Rừng Đắc Nhãn. Ông quên rồi sao?” <br> <br>Cô nói như vậy đã gợi lên chút ấn tượng trong Triệu Hà Viễn: “Cậu ta không tìm thấy bức bích họa.” <br> <br>“Đúng, anh ấy không tìm thấy vì đã chết tại Đôn Hoàng.” <br> <br>Triệu Hà Viễn ngạc nhiên. <br> <br>Có lẽ đoán được quan hệ của bọn họ, và vì cô cùng với Yến Sơn Nguyệt đều là kẻ thù, ông ta dứt khoát liều mạng, chửi đổng: “Hai con đĩ! Một đứa cầm bức tranh giả lừa tao, một đứa cầm hàng thật lừa tao! Tụi bây mà giết tao thì không ai chạy thoát đâu!” <br> <br>(P5) <br> <br>Tiêu Khản xòe tay, ra hiệu cho ông ta nhìn môi trường xung quanh. <br> <br>“Tổng giám đốc Triệu, nơi này không phải bảo tàng nghệ thuật, sao giết người rồi không chạy thoát cho được?” <br> <br> <br> <br>Triệu Hà Viễn biết hoàn cảnh của mình, mặc dù ngoài miệng không chịu thua nhưng cơ thể không thể ngừng run lẩy bẩy: “Một ngày nào đó… Một ngày nào đó sẽ bị phát hiện!” <br> <br>Tiêu Khản cười gằn. <br> <br>“Ông không thấy đám xương trắng treo trên cổng thành lúc đi xuống à? Chắc là thấy rồi thành thử vệ sĩ mới sợ tới mức trượt chân rơi. Chờ mấy người chết rồi, tôi sẽ treo mấy người lên đó. Năm trăm bộ hài cốt có thêm mấy người cũng không nhiều mà thiếu đi cũng không ít. Ông có mà thối rữa cũng không ai phát hiện.” <br> <br>Vương Phương Phỉ hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc, phát ra tiếng la hét cuồng loạn. <br> <br>Càng giống tiếng ma kêu còn hơn tiếng gió lùa trong Thành Ma Quỷ. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt đi tới phía sau Tiêu Khản: “Đừng tốn sức một phen miệng lưỡi với họ. Mối thù của cậu, mối thù của tớ, sẽ được cùng phục thù vào hôm nay. <br> <br>Dứt lời, cô ấy cả quyết cắt sợi dây thừng thứ hai. <br> <br>Tiêu Khản gọi cô ấy lần nữa. <br> <br>“Nhưng Chim Yến này...” <br> <br>“Ừ?” <br> <br>“Có phải quá có lợi cho họ khi để họ chết vui vẻ ở đây không?” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt lại một lần nữa dừng lại. <br> <br>Tiêu Khản thuận thế nắm lấy nắm cổ tay cô ấy: “Sa Vệ chết mang theo tất cả những lời mắng chửi, trái lại Triệu Hà Viễn chết là một tin tức chấn động xã hội. Ông ta còn là một doanh nhân nổi tiếng, là nhà từ thiện yêu nước. Quần chúng không rõ chân tướng chỉ biết bày tỏ niềm tiếc nuối, thương hại ông ta chết trẻ, người tốt không sống lâu.” <br> <br>“Còn cậu…” <br> <br>Sẽ nhuốm máu tươi vô ích. <br> <br>(P6) <br> <br>Cô ấy là một thợ phục hồi đồ cổ với bàn tay khéo léo hiếm hoi trên thế giới. Mười ngón tay mảnh khảnh thạo sửa lụa dán sứ, thạo vẽ đường chấm màu, hóa đồ mục nát thành điều huyền diệu. <br> <br>Ngay cả khi đây là một cái hang sâu dưới lòng đất, ngay cả khi không có người phát hiện. <br> <br>Song người như cô ấy, đôi bàn tay như vậy, không đáng chạm vào những điều bẩn thỉu, càng không xứng đáng mắc kẹt trong vũng lầy. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt im bặt vài giây. <br> <br>Chẳng bao lâu, cô ấy hiểu được ý định của Tiêu Khản. <br> <br>“Tớ biết cậu muốn khuyên tớ thu tay. Nhưng trong suốt 25 năm, tớ đã ngóng trông ngày này mỗi giờ mỗi phút. Tớ đã có thể đưa họ đến ắt không nghĩ đến việc quay đầu.” <br> <br>Đôi mắt của cô bùng lên sát khí đỏ tựa máu, vô số chuyện đã qua và vô số hận thù dâng trào trong đôi mắt vốn đã bị kìm nén bao năm. <br> <br>Tiêu Khản hiểu rõ trong lòng, thuyết phục Yến Sơn Nguyệt là chuyện vô cùng khó khăn. <br> <br>Bởi lẽ hận thù là điều khó giải tỏa nhất. Có oán hận, có không đan tâm, thậm chí mang thật nhiều tiếc nuối, phí hoài thời gian, chia ly trúc mai, chỉ cần hối tiếc tồn tại, hận thù nào tiêu tan. <br> <br>“Chim Yến, tớ không muốn khuyên cậu quay đầu, thậm chí tớ còn hy vọng cậu tiếp tục nhấc bước, vĩnh viễn đừng bao giờ nhìn lại.” <br> <br>Đâu có gì sánh bằng niềm sảng khoái báo thù, Tiêu Khản cũng có mối thù cần báo hơn cả bất kỳ ai. <br> <br>Tuy nhiên… <br> <br>“Cậu không thể nào quên con đường từng đi.” <br> <br>Bấy giờ Yến Sơn Nguyệt ngơ ngẩn. <br> <br>Cô ấy chợt nhớ lại 25 năm trước, Sa Vệ ôm chặt cô trong khuỷu tay, nói cho cô hay về tung tích của bức bích họa. Trời đông giá rét, hai cha con sưởi ấm lẫn nhau, bầu bạn với nhau. <br> <br>“Bé Tuyết, chờ cha có tiền, cha sẽ đưa con đi học.” <br> <br>“Động Ngàn Phật có rất nhiều nữ nghiên cứu viên, các cô ấy nói con gái đi học mới có tương lai!” <br> <br>Không hề báo trước, những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt xuống má. <br> <br>Sở dĩ Sa Vệ không đề cập đến Xuân Sinh trong lời thú tội vì hy vọng ông ta có thể chăm sóc Sa Tuyết. Nói cách khác, thây kệ Xuân Sinh có làm hay không, điều Sa Vệ quan tâm không phải là Xuân Sinh. <br> <br>Mà là bé Tuyết của hắn có sống ổn không. <br> <br>Đó là con đường cô ấy từng đi. <br> <br>Tay Tiêu Khản hơi tăng thêm sức. Lòng hận thù của Sa Tuyết chực một ngọn núi lửa sắp nổ tung, là một vực sâu không thể tiếp cận, song hẳn Yến Sơn Nguyện không nên có dạng hận thù này. <br> <br>Kể từ ngày cô ấy đặt tên cho mình là Yến Sơn Nguyệt, cuộc sống của cô ấy đã bắt đầu một lần nữa. <br> <br>Có người thầy mang ân với đôi mắt tỏ tường thấy hạt ngọc quý, bạn học cùng chí hướng, còn có đối tác vào sinh ra tử như Tiêu Khản, cô ấy không còn bước đi một mình. <br> <br>Những điều Sa Tuyết mất đi sẽ vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt không cần quay đầu lại vì Sa Tuyết. <br> <br>Con dao găm trượt khỏi tay, cô ấy khóc trong nỗi bi thảm, hệt đứa trẻ bất lực đã mất tất cả. <br> <br>Tiêu Khản ôm cô vào lòng. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt đỏ ngầu trong mắt trên khuôn mặt gầy gò và xanh xao của cô ấy chợt trở nên nặng nề tới mức đầy tối tăm. <br> <br>Nó đỏ đến mức tưởng chừng rỉ thành máu. <br> <br>“Muộn...” <br> <br>“Tiêu Khản, quá muộn rồi...” <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br>------oOo------