Chương 78: Cửa hang
<br><br>Chương 78: Cửa hang<br><br><br>Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh <br> <br>........... <br> <br>PART 78 <br> <br>Tiêu Khản nhìn về phía trước dọc theo chùm ánh sáng trắng. <br> <br>Trong số những bộ xương gớm ghiếc, một cái đầu của người sống, có mũi, có mắt, có tóc, tiếng kêu lại hết sức to rõ thốt nhiên xuất hiện. <br> <br>Chính là Vương Phương Phỉ! <br> <br>Nghĩ đến ngoại trừ cô và Chim Yến, chỉ còn lại Vương Phương Phỉ là phụ nữ dưới lòng đất. <br> <br>Rất rõ ràng, Vương Phương Phỉ không tìm được Triệu Hà Viễn, hoặc là tìm được không có nghĩa là Triệu Hà Viễn sẽ quan tâm tới mụ. Tóm lại, một mình mụ trôi nổi trong dòng sông ngầm xương trắng chất đống. <br> <br>Quanh mình tối tăm không mặt trời, nước sông lạnh thấu xương. <br> <br>Những chiếc xương trắng hếu va vào nhau trong nước, phát ra những tiếng cạch cạch lẩm bẩm mời gọi tử thần. <br> <br>Vương Phương Phỉ không muốn thối rữa dưới lòng đất, mụ biết nên nhờ ai giúp đỡ. <br> <br>Thật không may, Tiêu Khản không muốn trả lời cặp vợ chồng vô ơn. <br> <br>Nếu như không phải nhất thời mềm lòng cứu bọn họ, Triệu Hà Viễn sẽ hoàn toàn không có cơ hội đâm Chim Yến; đối với Vương Phương Phỉ, cô càng hết lòng quan tâm giúp đỡ; bây giờ thật sự không cần phải giúp đỡ nữa. <br> <br>Cô lạnh lùng dời mắt, tiếp tục vươn tay về Yến Sơn Nguyệt đang thở yếu ớt. <br> <br>Sau tất cả, cơ thể của Chim Yến là điều cô lo lắng nhất, tuy nhiên cô càng sốt ruột, tay chân Yến Sơn Nguyệt càng yếu. Khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn không ít so với trước đây, chỉ cách nhau một nắm tay. <br> <br>Nhưng một cái nắm tay này lại hệt cách ngay ngàn mét. <br> <br>Lâm Tầm Bạch lớn tiếng khích lệ: “Bà chủ Yến! Cô nâng tay lên, nâng tay lên là được!” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt vẫn không nhúc nhích. <br> <br>Xem tình hình, họ phải chờ đợi, chờ đợi cho đến khi nước sông dâng cao, nâng tấm ván lên một vài phần. <br> <br>(P1) <br> <br>Cách đó không xa, Vương Phương Phỉ thấy không ai để ý tới mình thì càng kêu thê thảm: “Bé Tuyết! Con mau cứu mẹ!” Mụ vừa kêu vừa bơi về phía họ, “Bé Tuyết! Bé Tuyết! Mang mẹ đi cùng với!” <br> <br>Lòng Tiêu Khản vốn đã nóng chực lửa đốt nay cô lại thấy mụ ầm ĩ đến vậy, bèn quay đầu giận dữ mắng: “Bà dám tới đây, có tin tôi cắt cổ bà không?” <br> <br>Vương Phương Phỉ im bặt trong một giây. <br> <br>Sợ hãi tới mức không dám di chuyển một ngón tay. <br> <br>Nhưng Yến Sơn Nguyệt trên ván gỗ lại bất thình lình cử động một chút. <br> <br>Tiêu Khản mừng rỡ xôn xiết, vội vàng đưa tay về phía cô ấy. Vậy mà cô ấy run rẩy chống nửa người, không đáp lại Tiêu Khản. Hai mắt đỏ máu tựa xuyên thấu bóng tối, cô ấy nhìn thẳng vào Vương Phương Phỉ phía sau! <br> <br>Tiêu Khản ngẩn ra. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt lại phát ra những tiếng nức nở ngắt quãng từ cổ họng. <br> <br>“A a... Mẹ... A...” <br> <br>Âm thanh đó đầy kỳ lạ và rõ ràng, để người ta khó tin nổi. <br> <br>Lâm Tầm Bạch lập tức phản ứng lại, Yến Sơn Nguyệt không lơ mơ mà ý thức cô ấy đang hỗn loạn, tựa như những vệ sĩ mất kiểm soát ấy, họ đâu nổi điên phát cuồng thật. <br> <br>Đôi mắt của họ mù loà và họ chỉ đành lấp đầy khoảng trống bằng những tưởng tượng trong đầu. <br> <br>Không chừng trong trí tưởng tượng của đám vệ sĩ kia, anh và Tiêu Khản là khách không mời, là thú dữ, nên họ mới theo phản xạ đánh nhau đến chết với bọn anh. <br> <br>Nói cách khác, các triệu chứng của Yến Sơn Nguyệt vừa đúng là câu đáp lại lời kêu cứu của Vương Phương Phỉ. <br> <br>Ký ức hỗn loạn đã biến cô trở lại thành Sa Tuyết trong một thời gian ngắn. Ngay cả khi không thể nhìn thấy, cô vẫn có thể nhớ giọng nói của mẹ, vẫn nhớ được mình tên là “Sa Tuyết”. <br> <br>Thế giới trong mắt cô trông tựa thế nào, những người khác không hay. <br> <br>Có lẽ đó là trận tuyết rơi dày đặc năm cô ấy tuổi sáu, khi cô ấy ra ngoài khóc lóc tìm mẹ; có lẽ đó là giấc khuya mười lăm năm trước, khi cô ấy nhảy khỏi tàu trong cơn gió lạnh. <br> <br>Trong vô số ngày khốn khó, cô ấy khao khát sự che chở của cha, mong mỏi lòng chăm sóc từ mẹ. <br> <br>(P2) <br> <br>Nhưng khát vọng cứ mãi là khát vọng. <br> <br>Yến Sơn Nguyệt hận Vương Phương Phỉ, hận đến tận xương tủy, hận đến mức chỉ chịu gọi là “người phụ nữ bỏ nhà đi”. Mà Sa Tuyết thì khác, cô ấy vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn chờ đợi. <br> <br>Vĩnh viễn mang theo hy vọng. <br> <br>Tiêu Khản trơ mắt nhìn cánh tay suy yếu của cô ấy nâng lên, đưa tới cho Vương Phương Phỉ. Cô đành la to cản lại. <br> <br>“Chim Yến! Đừng!” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt lại làm ngơ. <br> <br>Sao Vương Phương Phỉ có thể bỏ qua cơ hội như vậy. Bất chấp lời đe dọa của Tiêu Khản, mụ thuần thục nhào tới, một tay nắm chặt cánh tay mảnh khảnh kia. <br> <br>“Bé Tuyết! Mẹ biết con sẽ không bỏ rơi mẹ! Con cho mẹ một… A!” <br> <br>Mụ giật mình vì thấy được đôi mắt của Yến Sơn Nguyệt. <br> <br>Máu thịt mơ hồ như vậy, khủng bố thất đảm đến thế. <br> <br>Mụ toan muốn rút tay nhưng vẫn muốn sống sót, thế là đành kiên trì chịu đựng. Vẻ mặt rối rắm khiến Lâm Tầm Bạch tức giận, thậm chí Tiêu Khản còn định nhảy lại xuống sông đuổi mụ đi. <br> <br>Nhưng ngay giây tiếp theo. <br> <br> <br> <br>Vương Phương Phỉ đột nhiên đưa tay sờ về phía gò má Yến Sơn Nguyệt, nhẹ nhàng lau vết máu dưới mắt. <br> <br>“Bé Tuyết của mẹ, sao bé Tuyết của mẹ lại thành ra thế này…” <br> <br>Giọng nói của mụ không ngừng run rẩy chực thể trái tim bị đâm lấy một dao thật mạnh. <br> <br>Không, không phải là một dao. <br> <br>Là vết thương sâu hơn và đau đớn hơn bị dao đâm. <br> <br>Ba mươi mốt năm trước, mụ hứng chịu nổi đau thấu trời mới khó khăn sinh ra đứa bé này. Mụ từng mang nhiều oán hận, trách đứa bé làm mụ xấu xí khổ sở, hận Sa Vệ đã không cho mụ một cuộc sống tốt hơn. <br> <br>Thế là mụ nhẫn tâm từ bỏ đứa trẻ, ích kỷ tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp. Mụ lừa mình dối người tin rằng bé Tuyết của mụ thông minh phải biết, chắc chắn sẽ sống tốt. <br> <br>(P3) <br> <br>Sau khi biết được thân phận thật sự của Yến Sơn Nguyệt, mụ càng đắc chí. <br> <br>Bé Tuyết của mụ thông minh đến thế, tài giỏi đến thế. <br> <br>Ngay cả khi Yến Sơn Nguyệt treo mụ lên cột báo tin khói lửa, mụ cầu xin đau khổ, mụ buộc miệng dấm dẳng. Song dù ở trong hoàn cảnh nào, mụ chưa từng hối hận dẫu là một chút về quyết định ban đầu. <br> <br>Chỉ có lúc này, duy nhất chỉ có lúc này. <br> <br>Mụ nhìn Yến Sơn Nguyệt, nhìn vào đôi mắt bị máu tươi chiếm lấy trên gương mặt tái nhợt. <br> <br>Ruột gan mụ đứt đoạn từng khúc. <br> <br>Mụ nhớ lại những ngày gió tuyết đan xen, nhớ lại mụ đau đớn đến chết đi sống lại trên cái giường đất ọp ẹp, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất nào hay. <br> <br>Ngay lúc ấy mụ chỉ có một suy nghĩ hèn mọn: Cầu Phật phù hộ con của mình, phù hộ cho đứa trẻ bình an và khỏe mạnh. <br> <br>Bây giờ... <br> <br>Sao bây giờ lại ra nông nỗi này… <br> <br>Rõ ràng bé Tuyết của mụ có một đôi mắt đẹp. Bé Tuyết của mụ… bị thế vì mụ sao? <br> <br>Bởi vì mụ đã phạm sai lầm lớn nên có quả báo ngày hôm nay. <br> <br>Vậy quả báo nên vận vào người mụ, hà cớ gì phải trừng phạt bé Tuyết? <br> <br>Vương Phương Phỉ ôm chặt cốt nhục của mình, nước mắt nóng bỏng tuôn ra khỏi hốc mắt, nước mắt trong suốt chuyển thành ửng đỏ nhàn nhạt. Hai mắt mụ từng chút bị màu máu bao bọc mà mụ vẫn thờ ơ. <br> <br>“Bé Tuyết, con đừng làm mẹ sợ, con sẽ ổn thôi, phải không? Con nói với mẹ đi, con sẽ tốt thôi, đúng không?” <br> <br>Yến Sơn Nguyệt không thể nói thành câu đầy đủ nhưng đã cố gắng hết sức để đáp lại mụ bằng cái ôm. <br> <br>“Hu hu… Mẹ... À...” <br> <br>Nếu vòng tay ấm áp này có thể đến sớm hơn. <br> <br>Nếu thế giới thật sự cho từ nếu xảy ra. <br> <br>Liệu đôi mắt Phật trên cây bồ đề có còn quan sát thế gian? Liệu những nhân quả ấy, những vòng luân hồi ấy, có đến như mong đợi? <br> <br>Không ai biết được đáp án. <br> <br>(P4) <br> <br>Nước sông còn chưa dâng cao, Vương Phương Phỉ nâng Yến Sơn Nguyệt lên, đưa hai tay cô ấy cho Tiêu Khản. <br> <br>“Nhanh lên! Mau kéo bé Tuyết đi lên!” <br> <br>Tiêu Khản giữ chặt hai tay Yến Sơn Nguyệt không chút tư lự, cùng lúc đó Lâm Tầm Bạch gắng gượng từng giây từng phút. Tuy nhiên ngay lại lúc cái eo đang xụi lơ của Yến Sơn Nguyệt dựng thẳng, một làn sóng nước bất thình tràn vào từ bên cạnh. <br> <br>Ba người phía dưới né không kịp, hoàn toàn chìm vào lớp bùn. <br> <br>Xương trắng bắn ngang bay loạn xạ như mũi tên, dòng nước mang theo bùn cát một mạch tăng vọt, che lấp lỗ châu mai, đổ thẳng đến tòa tháp thành. <br> <br>Lâm Tầm Bạch nghiến răng nghiến lợi dùng toàn lực kéo Tiêu Khản ra khỏi nước, còn chính anh thì lảo đảo ngã về phía sau. <br> <br>“Hộc!” <br> <br>Tiêu Khản hít một hơi thở dài, lập tức mở to mắt. <br> <br>Hai tay cô trống trơn. <br> <br>Chim Yến! <br> <br> Chim Yến mà cô vừa giữ chặt đâu? <br> <br>Cô còn chưa kịp đứng dậy, từng đợt sóng nối sóng lại ập đến. Tòa tháp cao chót vót từng như một hòn đảo trên sông đã biến thành pháo đài dưới nước, không lâu sau sẽ hoàn toàn biến mất. <br> <br>Tiêu Khản giật lấy đèn pin, điên cuồng chiếu xuống mặt nước, mỗi tội sông ngầm vẩn cuộn chảy xiết, còn đâu dấu vết của ai? <br> <br>“Chim Yến! Chim Yến!” <br> <br>Cô liều lĩnh vượt qua lỗ châu mai, muốn quay lại dòng sông vớt người. <br> <br>Lâm Tầm Bạch chặn ngang ôm lấy cô. <br> <br>Nếu là trước kia, thế tất anh là người đầu tiên chịu trách nhiệm cứu người. Song dòng nước trước mặt đang rung chuyển đất trời, từ lâu không còn là sông ngầm dưới sa mạc mà là dòng nước lũ dưới lòng đất thật sự! <br> <br>“Tiêu Khản! Cô bình tĩnh lại! Cô có nhảy xuống cũng không cứu được họ đâu!” <br> <br>“Mọi người đều mất hết, tôi bình tĩnh cứt gì!” <br> <br>“Không phải hồi trước cô đã từng nói một người trước tiên phải cam đoan mình còn sống mới có tư cách cứu người sao?” <br> <br>“Đúng vậy đấy, con mẹ nó, chẳng phải bây giờ tôi còn sống à!” <br> <br> <br> <br>Sức lực của cô không yếu hơn Lâm Tầm Bạch, nếu thật sự liều mạng, đoan chắc Lâm Tầm Bạch không ngăn được cô. Anh đành phải đổi sang một góc độ khác thuyết phục: “Chúng ta gọi Hướng dẫn viên Hồ trước đi! Hướng dẫn viên Hồ ở ngay trên mặt đất, không phải anh ấy có dây thừng kéo chúng ta à? Cô có thể cầm dây thừng đi cứu bà chủ Yến!” <br> <br>(P5) <br> <br>Anh nói thế đã làm Tiêu Khản ngừng giãy giụa. <br> <br>Mực nước vẫn không ngừng dâng cao, ngay cả nước sông trong tòa tháp thành đã ngập qua bắp chân. Tiêu Khản chạy sang phía bên kia ngược dòng, nơi từng có đống cát nay đã bị nước cuốn trôi. Cô ngửa đầu nhìn lên… <br> <br>Chỉ là một mảng đen trĩu. <br> <br>Lâm Tầm Bạch theo sát phía sau trợn tròn mắt ngay. <br> <br>“Lỗ... lỗ hang đâu?” <br> <br>Mặc cho ánh sáng đèn pin lang thang tới đâu, chỗ chỗ toàn là vùng tối tăm vô vọng. <br> <br>Không có lỗ hang, không có lối ra. <br> <br>Hiển nhiên cũng không có đường sống. <br> <br>“Má nó!” <br> <br>Tiêu Khản phun bùn ra khỏi miệng, quyết tâm liều mạng: “Dù sao cũng phải chết, tôi đi tìm Chim Yến!” <br> <br>Lúc này ngay cả Lâm Tầm Bạch cũng không tìm được lý do ngăn cản cô. <br> <br>Vậy mà cô vừa mới bước một bước, trước mắt đột nhiên tối sầm, một cơn đau nhói không thể giải thích nổ tung trong đáy mắt. Không có bất kỳ dấu hiệu gì, chân cô vấp ngã, ngã ngửa vào trong nước. <br> <br>Lâm Tầm Bạch hoảng hồn, gấp gáp lôi cô ra khỏi nước. <br> <br>Tiêu Khản lấy hai tay che mắt, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu lăn xuống theo thái dương, rơi vào dòng nước xiết. <br> <br>Cô ấy đau đến nỗi khuôn mặt bóp méo. <br> <br>Lâm Tầm Bạch hoảng sợ giơ đèn pin lên chiếu vào mặt cô. <br> <br>Ánh sáng trắng chuyển động. <br> <br>Chỉ được nửa giây. <br> <br>Đã tắt ngóm. <br> <br>Bóng tối đã lấy đi tầm nhìn của anh, nhanh chóng và mạnh mẽ hơn cả lời nguyền. <br> <br>Trong hang động tối tăm, trời đất rộng lớn không còn ý nghĩa chi nữa. Không gian sống ngày càng bị thu hẹp là quan tài cuối cùng của họ, những bộ xương trắng lật nhào trong dòng sông chảy xiết, tấu lên một bản nhạc tiêu tao đẫm bi thương. <br> <br>Bắp chân, eo, lồng ngực… <br> <br>Dòng nước hệt một con ác quỷ dưới lòng đất, từng bước từng bước xâm lấy lý trí của anh, đẩy anh vào vực thẳm của sự sụp đổ. <br> <br>Tiêu Khản nắm lấy tay anh. <br> <br>(P6) <br> <br>Trong dòng sông lạnh lẽo, lòng bàn tay của cô là hơi ấm duy nhất, cái nắm tay của cô là nguồn động viên duy nhất. <br> <br>Cô vẫn chưa bỏ cuộc. <br> <br>Bọn họ không thể tuyệt vọng! <br> <br>“Dao! Lâm Tầm Bạch! Cầm dao đào ra ngoài!” <br> <br>Anh thốt nhiên hoàn hồn, ngay lập tức hiểu ý của cô. <br> <br>Thừa dịp phía trên còn chút không gian, anh tạm thời buông Tiêu Khản, ngụp đầu xuống nước lao vào dòng nước chảy xiết. <br> <br>Không có ánh sáng trong dòng sông ngầm, anh chẳng cần ánh sáng. Dựa vào trí nhớ chính xác về phương hướng, anh nhanh chóng tìm tòi đến các lỗ châu mai trên bức tường thành, rồi dời xuống một chút vừa đủ chạm tới con dao Anh Cát Sa đang cắm trong khe hở. <br> <br>Vòng xoáy dưới nước quay anh tới choáng váng não phình to, nhưng chính khao khát sống lại lớn hơn tất cả mọi thứ, cao hơn cả giới hạn của con người. <br> <br>Anh bật ra như một dây cung, ráng nhín thở. <br> <br>Như một con ưng biển lao ra khỏi mặt nước! <br> <br>Anh một lần nữa giữ chặt Tiêu Khản, nắm lấy tia hy vọng duy nhất còn sót lại trong lúc rối bời bời. <br> <br>Nước sông dâng cao mang lại sức nổi tốt nhất, đủ để đẩy anh lên phía mái vòm của hang động. <br> <br>Nếu không có cửa hang, anh có thể đục ra cửa hang; không có đường sống, anh có thể đục ra đường sống. <br> <br>Bởi vì họ không đáng bỏ mạng! <br> <br>Không thể phân biệt được đào ở đâu cũng chẳng màng tới chỗ nào bị đào, anh khắc vào lớp cát phía trên từng đợt từng đợt. Dòng nước ngầm mãnh liệt khi thì lấp quá đỉnh đầu, khi thì cho anh thở được nửa hơi. <br> <br>Trong đầu trống rỗng chỉ còn lại một suy nghĩ - sống sót! <br> <br>Sống sót! <br> <br>Ào ào… <br> <br>Mái vòm màu đen nứt ra một khe hở be bé, ánh sáng đã mất từ lâu chia cắt đất trời. <br> <br>Sóng nước mông mênh tựa một con trăn khổng lồ bị giam cầm bấy lâu, ngoạm lấy hai người lao ra khỏi cõi Địa phủ âm u này. <br> <br>-------------------- <br> <br>HẾT CHƯƠNG <br> <br>------oOo------