Chương 1757: Tiên Thánh Hiện Thân
Đám người Tần Y thấy Nghệ Phong tuy không chém giết được Thiên Thánh, nhưng lại đuổi giết Thiên Thánh không ngừng, nguyên một đám cũng mừng rỡ không thôi, nhìn quân sĩ sĩ khí đại trướng, Tần Y bắt đầu hạ lệnh cho quân sĩ điên cuồng tiến công Thiên Phủ.
Võ giả Thiên Phủ nhìn thấy lão tổ tông bọn họ đang bị Nghệ Phong đuổi giết không ngừng, sớm đã không có tin tưởng tất thắng ban đầu, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình thất vọng đạt tới cực điểm. Dưới loại tình huống này, sao là đối thủ của võ giả Thánh Thành và Tần gia trang sĩ khí như cầu vồng. Bị đối phương giết lui về phía sau liên tiếp.
Cao tầng Thiên Phủ thấy một màn như vậy, tuy sốt ruột không thôi, nhưng lại không có cách nào, trừ khi là lão tổ tông có thể thay đổi thắng bại, bằng không căn bản không cách nào ngăn cản võ giả Tần gia trang và Thánh Thành đang trở nên giống như hổ lang lúc này.
Địa bàn của Thiên Phủ, bắt đầu bị Tần gia trang thôn phệ từng khối, không ngừng tới gần về phía tổng bộ Thiên Phủ. Điều này khiến đám võ giả Thánh Cấp giống như kiến bò trên chảo nóng.
Tự nhiên Thiên Thánh cũng thấy một màn như vậy, nhưng hắn cũng không có biện pháp xử lý nào. Hắn bị thương rất nặng, so với Nghệ Phong lại kém hơn một bậc nữa, loại tình huống này hắn có thể bảo vệ tánh mạng đã là cực hạn.
Nghệ Phong đánh thật lâu, thấy không làm gì được Thiên Thánh, đáy lòng thở dài một hơi, Chí Tôn chính là Chí Tôn, chung quy không phải dễ chém giết như vậy.
Nghĩ vậy, công kích của Nghệ Phong sắc bén thêm vài phần lần nữa. Tuy khó có thể chém giết đối phương, nhưng chỉ cần có thể chém giết đối phương mà nói, như vậy có thể san bằng Thiên Phủ trong nháy mắt.
Ầm…
Lại một tiếng va chạm lần nữa, một kiếm của Nghệ Phong chấn Thiên Thánh văng ngược lại, Nghệ Phong khởi động Thuấn di, một kiếm đâm tới ngực của Thiên Thánh. Thân ảnh của Thiên Thánh cấp tốc di chuyển, trong lúc chuyển động, lợi kiếm của Nghệ Phong đã lướt qua bả vai của Thiên Thánh.
- Bản thánh ngược lại muốn nhìn, ngươi có thể ngăn ta bao nhiêu chiêu.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, bắt đầu thi triển kiếm pháp Thiên giai của Tru Tiên Kiếm. Dưới tình huống thi triển kiếm pháp, bóng kiếm đầy trời bao trùm về phía Thiên Thánh.
Thiên Thánh nhìn thấy bóng kiếm đầy trời mà biến sắc. Hắn tự nhiên không thiếu công pháp Thiên giai, nếu lúc đầu Nghệ Phong thi triển một chiêu này hắn tự nhiên sẽ không sợ. Chỉ là lúc này huyết khí quay cuồng, thực lực đã bị áp chế nhất định, Nghệ Phong thi triển một chiêu này khiến hắn có áp lực rất lớn.
Thiên Thánh huy vũ linh khí, ngăn cản kiếm quang đang lao về phía hắn.
Trong hư không đánh nhau kịch liệt, Yêu Ngọc nhìn xem mà không ngừng líu lưỡi. Trong ánh mắt lộ ra vẻ hướng tới.
Xuy...
Thiên Thánh ngăn lại vô số kiếm quang, chỉ là dưới vô số đạo kiếm quang phá toái hư không, hắn quả thực không chống đỡ nổi, kiếm quang lướt qua góc độ không thể tưởng tượng nổi, sau đó chém vào cánh tay của hắn, để lại một vết máu thật sâu.
- Chết tiệt!
Thiên Thánh nhìn vết máu trên cánh tay do Nghệ Phong chém ra vừa rồi, trong lòng không ngừng mắng to:
- Ngươi không biết là đánh lén rất đáng xấu hổ sao?
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Ta chỉ biết là chém giết ngươi, Thiên Phủ có thể bị ta san bằng lập tức.
Lời nói của Nghệ Phong khiến Thiên Thánh giận dữ, vừa định công kích Nghệ Phong, bóng kiếm đầy trời lại ngăn cản hắn, lần nữa hội tụ về phía hắn. Bóng kiếm khủng bố như thế, khiến Thiên Thánh không thể không chú ý ngăn cản.
Mà Nghệ Phong đứng một bên, lại thỉnh thoảng đánh lén một chiêu. Tuy không giết được Thiên Thánh, nhưng lại khiến thân thể hắn nhiều hơn không ít vết thương.
Thiên Thánh càng đánh càng giật mình, Tru Tiên Kiếm không chỉ tạo thành thương tổn đối với thân thể của hắn, còn có thể gây tổn thương cho hồn thể, nếu cứ đánh tiếp như vậy, sợ là thật sự bị Nghệ Phong giết. Nghĩ vậy, ánh mắt Thiên Thánh không khỏi nhìn võ giả Thiên Phủ. Hắn biết rõ, nếu hắn cố ý bỏ trốn mà nói, Nghệ Phong căn bản không làm gì được hắn, nhưng mà ngược lại, chỉ cần hắn chạy thoát, vậy Thiên Phủ sẽ không tồn tại nữa.
Tuy Thiên Thánh rất tàn nhẫn, nhưng cũng không muốn chứng kiến con cháu của hắn vẫn lạc toàn bộ.
Nghệ Phong không rõ Thiên Thánh đang suy nghĩ gì, chỉ là thấy Thiên Thánh có một khắc thất thần, trong lòng mừng rỡ, lực lượng trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, toàn bộ hội tụ trên Tru Tiên Kiếm, mau chóng hình thành dòng xoáy hình dùi, sau đó đâm về phía Thiên Thánh.
- Đánh nhau với bản Thánh còn dám thất thần, hôm nay ta tiễn ngươi lên đường.
Dưới thanh âm cười lạnh của Nghệ Phong, một kiếm khủng bố này của Nghệ Phong thẳng tắp công kích vào đối phương, theo công kích Nghệ Phong đến, sắc mặt Thiên Thánh đại biến. Dùng trạng thái của hắn lúc này, làm sao có thể ngăn cản một chiêu cường hãn như vậy của Nghệ Phong.
Thân ảnh Thiên Thánh không ngừng bạo lui ra ngoài, muốn tránh đi một chiêu của Nghệ Phong. Chỉ là so về tốc độ, có bao nhiêu người có thể nhanh hơn Nghệ Phong?
Lợi kiếm của Nghệ Phong giống như tia chớp, mau chóng đuổi theo, sắc mặt Thiên Thánh không chút huyết sắc, nếu như bị một chiêu này của Nghệ Phong công kích trúng. Hắn tất nhiên sẽ trọng thương, đến lúc đó thật sự có khả năng bị Nghệ Phong giết.
Thiên Thánh nhìn một chiêu tránh cũng không thể tránh này, sắc mặt biến đổi cực kỳ khó coi, cơ hồ nghĩ tới hậu quả của mình.
Chỉ là thời điểm một kiếm này của Nghệ Phong sắp công kích được Thiên Thánh, sắc mặt của Nghệ Phong đột nhiên thay đổi, không biết chuyện gì, một cổ lực lượng hội tụ trước mặt Thiên Thánh, giao phong một chỗ với Tru Tiên Kiếm của Nghệ Phong.
Dưới đợt giao phong này, thân ảnh Nghệ Phong bạo lui ngược lại, huyết khí không ngừng quay cuồng, Ngũ hành tuần hoàn vận chuyển mãnh liệt, huyết khí quay cuồng mới lắng xuống.
- Tiên Thánh!
Nghệ Phong nhìn một phương hướng quát.
Quả nhiên, Nghệ Phong vừa quát xong, một thân ảnh dần dần hiện ra. Hắn lớn lên không tính anh tuấn, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác xuất trần như tiên trưởng.
- Quả nhiên là ngươi.
Nghệ Phong hừ một tiếng, trừ hắn ra thì không có ai có thể từ xa như vậy truyền tới một đạo năng lượng trợ giúp Thiên Thánh, hơn nữa khiến hắn ăn thiệt thòi không nhỏ.
- Ma Thánh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Tiên Thánh nhìn thanh niên trước mặt, hắn không thể không thừa nhận Nghệ Phong rất kiệt xuất. Nghĩ thầm Tiên Cảnh có một địch nhân như vậy, xác thực không phải là sự tình gì tốt. Đặc biệt thật không ngờ, Thiên Thánh lại bại triệt để như vậy. Nếu không có hắn, thậm chí có khả năng vẫn lạc trong lúc này.
- Tiên Thánh tới nơi này, không phải là tìm bản Thánh gây phiền toái đó chứ?
Nghệ Phong vừa cười vừa nói, thu hồi Tru Tiên Kiếm, giống như chuyện tình vừa rồi chuẩn bị chém giết Thiên Thánh không hề phát sinh.
Tiên Thánh nhìn Nghệ Phong nói:
- Điều này cũng không phải, chỉ có điều cách Chí Tôn yến không còn bao nhiêu ngày. Ma Thánh thiếu kiên nhẫn như vậy sao?
Nghệ Phong vừa cười vừa nói:
- Thật đúng là bị Tiên Thánh nói đúng. Khi còn bé, mụ mụ nói ta có chứng hiếu động. Chứng hiếu động ngươi hiểu hay không? Nói đúng hơn là một ngày không náo một ít chuyện, trong nội tâm của ta sẽ rất không thoải mái. Một tháng lâu như vậy, cho nên ta muốn giao lưu trao đổi với Thiên Thánh một chút.
Thiên Thánh nghe được Nghệ Phong nói, không khỏi hừ một tiếng.
- Sở thích của Ma Thánh ngược lại không giống người thường. Bất quá chẳng lẽ ngươi không minh bạch, càng là người hiếu động, đến cuối cùng thường không nhúc nhích được sao?
Tiên Thánh thản nhiên nói.
- Phải không? Có chuyện này nữa sao? Ta còn tưởng rằng hiếu động là rèn luyện thân thể.
Nghệ Phong kinh ngạc hỏi, vẻ mặt hoài nghi nhìn Tiên Thánh:
- Có phải ngươi gạt ta hay không?