Chương 1768: Thiên Thánh Đánh Lén
- Đánh thật thoải mái!
Nghệ Phong nhìn Ám Thánh trước mặt đứng chắp tay, ra vẻ mặt khinh bỉ cười ha ha, khi hắn cười to, khóe miệng có máu đen thẩm thấu ra như trước. Điều này khiến Nghệ Phong càng thêm vài phần yêu dị.
Ám Thánh có chút nhíu mày, thầm nghĩ không phải là Nghệ Phong bị đánh đến phát điên chứ. Bị đánh thành như vậy cư nhiên còn nói thoải mái.
- Lại đến!
Nghệ Phong nhìn Ám Thánh cười to, trong tay kết ấn, từng đạo lực lượng thông qua không gian truyền về phía Ám Thánh.
- Hừ! Ngươi đã muốn chết. Vậy bản Thánh cho ngươi thoả mãn.
Ám Thánh cười lạnh một tiếng, từng đạo lực lượng từ tay hắn bắn ra, hội tụ về phía Nghệ Phong, tất cả lực lượng của Nghệ Phong đều bị đánh tan, đồng thời từng đạo pháp tắc hủ thực lại tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong lần nữa.
Tà Thánh ở phía xa nhìn một màn này, thời điểm hắn chứng kiến pháp tắc chi độc và pháp tắc hủ thực ở trong cơ thể Nghệ Phong, hắn không khỏi hơi chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Nghệ Phong.
- Hắn cư nhiên biết sử dụng loại biện pháp này?
Tà Thánh thở nhẹ ra một hơi, nhìn thân hình đơn bạc trước mặt, không thể không thừa nhận hắn toàn nghĩ những chuyện mà người khác không thể nghĩ.
Oanh...
Một quyền giao nhau, Nghệ Phong bị đánh bay ra ngoài. Thời điểm Nghệ Phong bay ra ngoài, hư không lại đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, quyền thế của hắn ẩn chứa lực lượng khủng bố, một quyền hung hăng đập về phía Nghệ Phong đang văng đi.
Đánh lén bất thình lình khiến sắc mặt Nghệ Phong đại biến. Đấu khí trong cơ thể tuôn trào truyền vào cánh tay, chật vật ngăn cản một quyền kia.
Chỉ là trạng thái của Nghệ Phong lúc này, sao có thể đở nổi chiêu thức mà đối phương ẩn dấu đã lâu. Lực lượng khủng bố thẳng tắp oanh vào thân thể Nghệ Phong. Trong nháy mắt Nghệ Phong bị đánh trúng, nện mạnh vào một ngọn núi, ngọn núi này bị chấn nát trong nháy mắt.
Một màn này phát sinh quá nhanh, nhìn ngọn núi sụp đổ cùng với Thiên Thánh đứng trong hư không, nguyên một đám kinh ngạc không thôi. Mà nguyên bản ÁmThánh đánh nhau với Nghệ Phong có chút không nhịn được hừ một tiếng nói:
- Thiên Thánh, ngươi đây là ý gì? Ngươi thật lớn mật, dám nhúng tay vào trận chiến của bản Thánh.
Rất hiển nhiên Thiên Thánh không dám chính diện giao phong với Ám Thánh, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Ám Thánh đừng hiểu lầm. Ân oán của bản thánh và Ma Thánh ngươi cũng thấy. Bản thánh chỉ có thể sử dụng biện pháp này mới có thể đối kháng Nghệ Phong.
- Hừ! Ý của ngươi là bản Thánh Thành làm con rối cho ngươi lợi dụng.
Ám Thánh mười phần tức giận, Thiên Thánh làm như vậy nói rõ là lợi dụng hắn. Hắn tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được mối nhục này.
Thiên Thánh thấy Ám Thánh như thế, hắn lắc đầu nói:
- Ám Thánh an tâm một chút chớ vội? Sau khi bản Thánh giải quyết Nghệ Phong, tự mình cho Ám Thánh một công đạo. Như thế nào?
Ám Thánh nghe được Thiên Thánh trả lời, hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì thêm. Lách mình hạ xuống trận doanh Chí Tôn. Đối với sinh tử của Nghệ Phong, hắn căn bản không để trong lòng, Thiên Thánh đã hứa hẹn cho hắn công đạo, vậy thì cho hắn một chút mặt mũi. Chỉ có điều, hắn khinh bỉ tới cực điểm đối với Thiên Thánh, làm Chí Tôn, cư nhiên sử dụng thủ đoạn hèn hạ này. Quả thực là mất hết mặt mũi.
Đương nhiên, Thiên Thánh cũng nhìn thấy một đám Chí Tôn khinh bỉ hắn. Bất quá đối với Thiên Thánh mà nói, chỉ cần có thể chém giết Nghệ Phong, bị khinh bỉ thì như thế nào. Còn sống chung quy tốt hơn nhiều so với bị Nghệ Phong giết.
Đám người Yêu Ngọc và Tần Y đã sớm lửa giận đầy mặt, nếu không phải Yêu Thánh lắc đầu, bọn họ thậm chí chửi ầm lên đối với Thiên Thánh.
Mà Nghệ Phong nện ở trên ngọn núi, lúc này đã nhảy ra từ trong bùn đất, khi hắn đi ra, một dòng máu từ khóe miệng hắn chảy xuống không ngừng, hiển nhiên một chưởng đánh lén vừa rồi khiến Nghệ Phong bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nghệ Phong âm trầm nhìn Thiên Thánh trước mặt, hừ lạnh một tiếng mang theo vẻ suy yếu nói:
- Thiên Thánh quả thật hảo thủ đoạn, ta đã xem thường ngươi.
- Quá khen! Chỉ cần có thể giết ngươi, thủ đoạn gì bản Thánh cũng thi triển.
Thiên Thánh âm trầm nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn Thiên Thánh nói:
- Ngươi có thể giết ta sao?
Thiên Thánh nói:
- Ta và ngươi có một hồi sinh tử chiến. Bản thánh hiện tại bắt đầu.
- Ha ha! Ngươi quả nhiên đủ vô sỉ, đủ hèn hạ.
Nghệ Phong cười to nói:
- Thừa dịp bản thánh trọng thương, cộng thêm hai loại pháp tắc chi lực, thực lực phát huy không đến năm thành, ngươi muốn giết ta xác thực rất nhẹ nhàng.
Thiên Thánh không để ý đến lời Nghệ Phong nói, chỉ là quay đầu nhìn về phía Tiên Thánh nói:
- Lúc trước ước định là hai vị Chí Tôn Tà Tiên chứng kiến, ta nghĩ hai vị sẽ không nhúng tay a.
Tiên Thánh nói:
- Đó là tự nhiên. Nếu là bản Thánh chứng kiến, tự nhiên bản Thánh sẽ giữ gìn tính công chính, các ngươi quyết tử chiến, tuyệt đối sẽ không có ai nhúng tay vào.
Tà Thánh nghe được câu này của Tiên Thánh rõ ràng là nhằm vào hắn, khẽ cười cười cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thiên Thánh thấy Tiên Thánh nói như vậy, hắn thở dài một hơi, hắn chỉ sợ lúc này Tà Thánh ra tay, bỏ qua cơ hội này, muốn chém giết Nghệ Phong sẽ rất khó khăn.
Nghệ Phong nhìn Thiên Thánh, khóe miệng mang theo tia mỉm cười:
- Ngươi vững tin có thể để giết ta như vậy sao? Ha ha, còn không cho người khác nhúng tay, đến lúc đó hi vọng ngươi đừng vì thế mà khóc.
- Yên tâm! Lúc này ta nhất định phải cho ngươi chết!
Trong mắt Thiên Thánh bắn ra sát ý khiến lòng người băng giá.
Nghệ Phong cười nói:
- Phải không?
Nói xong, trong ánh mắt nhìn kỹ của tất cả mọi người, Nghệ Phong cười cười nhìn Thiên Thánh nói:
- Ngươi chẳng lẽ không hoài nghi dùng thực lực của bản Thánh, vì cái gì hết lần này tới lần khác có thể để cho pháp tắc chi lực không ngừng đánh vào trong cơ thể bản Thánh? Vì cái gì pháp tắc hủ thực của Ám Thánh đánh vào trong cơ thể ta, ta cũng không muốn loại trừ ? Ha ha, điểm ấy ngươi cũng không thể tưởng được, vậy bản thánh sẽ cho ngươi một đáp án.
Nghệ Phong híp mắt nhìn Thiên Thánh, trong tay đột nhiên kết một đạo ấn kết. Dưới đạo ấn kết này, pháp tắc chi lực chiến đấu trong cơ thể Nghệ Phong càng giao phong lợi hại.
Bùm... Bùm...
Thanh âm gãy vỡ không ngừng vang lên trong cơ thể Nghệ Phong, mà dưới thanh âm gãy vỡ này, khuôn mặt của Nghệ Phong càng vặn vẹo lợi hại, hiển nhiên là đang thừa nhận thống khổ cực lớn. Mà dưới loại thống khổ này, khóe miệng của Nghệ Phong thỉnh thoảng hộc ra máu.
- Ngũ hành chi lực, chữa trị!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, thanh âm bạo tạc trong thân thể không ngừng, mà Ngũ hành chi lực trên người Nghệ Phong cũng điên cuồng tăng lên.
Mọi người thấy một màn kỳ quái này mà nao nao, không biết Nghệ Phong đang làm cái gì.
Mà Yêu Thánh chỉ nhíu mày, đột nhiên trừng tròng mắt nói:
- Nghệ Phong cư nhiên lựa chọn loại phương thức này bức phát tiềm lực của mình?
Yêu Thánh rốt cục giải thích được nghi hoặc trong lòng, vì cái gì Nghệ Phong một mực để cho pháp tắc chi độc và pháp tắc hủ thực tiến vào trong cơ thể hắn, dưới loại uy áp độ cao này, tiềm lực của bản thân sẽ được kích phát toàn bộ.
- Tiểu tử này, quả nhiên thông minh.
Yêu Thánh không nhịn được tán thưởng. Nhìn Nghệ Phong tràn đầy vẻ hân thưởng, mặc cho ai cũng không nghĩ ra, Nghệ Phong lại dùng loại phương thức nguy hiểm này để đạt tới mục đích của mình.
Nhìn Thiên Thánh ngốc trệ, Yêu Thánh không khỏi lắc đầu, vẻ mặt nhìn Thiên Thánh rất đồng tình. Nghĩ thầm lão gia hỏa này, đ-ng phải Nghệ Phong thật đúng là bi kịch.