Web Novel Chapter 16: Cô gái trẻ đã 10 tuổi
- Truyenconect
- Mushoku Tensei - Isekai Ittara Honki Dasu
- Web Novel Chapter 16: Cô gái trẻ đã 10 tuổi
Web Novel Chapter 16: Cô gái trẻ đã 10 tuổi
Phần 1:
Một năm đã trôi qua.
Giáo dục của Eris đang tiến triển thuận lợi.
Kiếm thuật của cô ấy tốt tới nỗi cô ấy đã đạt đến Hạng trung cấp trước khi đến 10 tuổi.
Hạng trung cấp có thể đối mặt với một kỵ sĩ bình thường.
Ghyslaine nói rằng cô chủ có thể tăng đến Hạng cao cấp trong một vài năm nữa.
Cô ấy chỉ mới 9 tuổi thôi mà..... Thiên kim tiểu thư nhà chúng ta chẳng lẽ là một thiên tài sao?
Còn tôi thì sao ư? Nếu mà hỏi tôi thì tôi sẽ đành phải tránh nhìn mắt thôi.
Về Ngôn ngữ của Eris, chẹp, có thể nói là đã có cải thiện.
Đặc biệt là bởi Ghyslaine kể về chuyện từng phải trải qua một quá khứ khủng khiếp chỉ vì cô ấy không biết đọc.
Cô ấy không thể làm bất cứ việc gì bởi vì chuyện đó, bị lừa bởi tất cả các loại người xấu, và rốt cuộc kết cục là phải làm một nô lệ bị đem đi bán.
Đó là lý do tại sao Eris cố gắng hết sức để học chăm chỉ.
Về toán học thì tiến triển rất chậm. Tôi không rõ Eris sau này sẽ ra sao, nhưng toán cao cấp thế giới này có vẻ không quá cần thiết, vậy nên tôi nghĩ cô ấy cứ học từ từ cũng được.
Trong 5 năm giúp cô ấy hiểu được hết 4 phép tính cơ bản trong toán học, đó sẽ là mục tiêu của tôi.
Phép thuật của cô ấy cũng đang tiến triển thuận lợi, nhưng có cảm giác là chúng ta sắp chạm đến đáy sớm.
Về cơ bản cô ấy có thể sử dụng được tất cả Phép hạng sơ cấp, và cô ấy đã biết dùng tất cả các phép hệ khác nhau ngoài hệ đất ra, và so với Ghyslaine thì mới chỉ học được phép hệ lửa.
Họ đều cùng tiếp thu một chương trình giảng dạy, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn thế này?
Ghyslaine không thể hiểu được các phép hệ Nước, Gió và Đất sao?
Dù sao thì, sách giáo khoa phép thuật có viết thần chú gì đi nữa thì cũng không có nghĩa là ta có thể sử dụng được hết.
Về phần này, bởi vì tôi không cần phải cố gắng học thuộc chúng, nên cũng thực sự khó lý giải được tại sao.
Ngoài ra, tôi đã cố để cho họ học thần chú vô âm, nhưng rốt cuộc kết quả khá là khiêm tốn.
Nhưng Sylphy thì có thể ngay lập tức học được, có lẽ vấn đề ở đây là về tuổi tác chăng.
Hoặc có lẽ là do Sylphy có tài năng thiên bẩm.
Tôi cũng không biết nữa, có thể việc dạy học thần chú vô âm là một việc vô ích.
Chắc là tôi cũng nên bắt đầu dạy phép hạng trung cấp.
Nhưng cả Ghyslaine và Eris đều là kiếm sĩ, thế nên có lẽ tôi nên dạy cho họ thành thục hết các loại phép cơ bản để họ dùng vào những việc nhỏ khác.
Vậy thì, cứ duy trì tình trạng hiện giờ đi.
Chắc một ngày nào đó bọn họ sẽ học được thôi, mong là vậy.
Mặc dù các môn học nào cũng có tiến triển thuận lợi, nhưng chỉ lớp dạy phép tắc lễ nghi thì có chút vấn đề.
Phần 2:
Sinh nhật mừng Eris 10 tuổi sắp đến gần.
Ở tuổi thứ 10 khá là đặc biệt, theo phong tục của quý tộc thì cứ sinh nhật mừng 5 tuổi, 10 tuổi, 15 tuổi thì sẽ đều tổ chức một buổi tiệc lớn mừng sinh nhật.
Đại sảnh của dinh thự và sau đó là sân vườn sẽ được mở cửa
Mọi món quà từ khắp lãnh thổ sẽ được đem đến đây, và quý tộc từ thành phố đều được mời tới tham dự.
Bởi vì Sauros là một quan võ thô cộc, nên kế hoạch trước đó là sẽ tổ chức một buổi tiệc kiểu tự ăn tự uống với cả đống rượu.
Nhưng Philip từ chối ý tưởng đó, và thay vào đó bằng một buổi tiệc khiêu vũ, lý do để các quý tộc trung lưu dễ dàng tham gia hơn.
Nói về tiệc tùng thì, người khiến tôi phải đau đầu nhất ở đây là Eris.
Bất kể thế nào đi nữa, cô ấy không thể khiêu vũ được. Cô ấy thậm chí còn không thể thực hiện bước khiêu vũ đơn giản nhất.
[Diễn viên chính mà không khiêu vũ được thì sẽ rắc rối to lắm.]
Edona nói vậy trong buổi họp giáo viên được tổ chức đầu tháng một lần.
Khi tôi hỏi rằng Eris hồi 5 tuổi thì như thế nào, thì xem ra là quý tộc Asura chỉ cần biết khiêu vũ lúc tròn 10 tuổi. Có nghĩ là lúc 5 tuổi chưa cần phải học khiêu vũ.
Tất cả các môn học khác ngoại trừ kiếm thuật và phép thuật đã được tạm hoãn và thay vào đó là phép tắc lễ nghi.
Đây là lịch huấn luyện đặc biệt.
Tập kiếm vào buổi sáng vẫn không đổi, và sau bữa trưa, tập một chút phép thuật để thức ăn tiêu hóa, và sau đó mọi tiết còn lại đều là để tập khiêu vũ.
Càng quan sát Eris, tôi càng thấy cô ấy nản chí mất tự tin và rồi trở nên bực bội hơn.
[Thứ lỗi cho tôi hỏi, liệu Rudeus-sama có biết nhảy không?]
Một ngày nọ.
Sau khi buổi tập phép thuật kết thúc, Edona tới hỏi tôi vậy.
[Dạ, cháu không biết.]
[Vậy nếu cậu không biết, hãy tham gia tập cùng đi. Rudeus-sama cũng sẽ phải tham dự buổi tiệc khiêu vũ nữa đúng không?]
[A, à-. Cháu sẽ, phải ra mặt ư?]
Tôi quay sang nhìn Eris, và thấy cô ấy gật đầu một cách trang trọng.
[Quý ngài Rudeus sẽ ra mặt đó.]
Có phải đây là do lớp học Phép lịch sự không? Eris nói năng kì lạ quá.
Nhưng mà, tôi cũng không để tâm lắm.
[Xem ra cháu sẽ phải ra mặt rồi.]
[Nếu cậu ra mặt, thì sẽ thật không tốt nếu như cậu không biết nhảy.]
[Không sao đâu, cháu chỉ cần đứng ở một góc xó và cư xử như một đứa trẻ con là được rồi.]
Edona thậm chí không có lấy một nụ cười gượng gạo.
Cô ấy vẫn giữ nụ cười hiền hậu đó trên khuôn mặt.
Tôi phát hiện ra là ngoài cái biểu cảm này ra, người này không thể hiện biểu cảm nào khác.
Nói cách khác => poker face.
[Một người lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc trong đời, thì sẽ không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng hơn mọi khi.
Khi đó sẽ dễ bị nhảy trúng phải chân của bạn nhảy, nếu người ta mà thấy cô chủ như thế, thì người ta sẽ tránh né gặp gỡ cô chủ mất.
Để giải tỏa được sự căng thẳng, nếu được, tôi mong cậu sẽ làm bạn nhảy đầu tiên cho cô ấy.....]
Edona nhìn tôi nhiều lần, nhưng cô ấy vẫn giữ nụ cười hiền dịu trên mặt.
Quanh co một vòng, cô chỉ muốn tôi giúp à?
Xem ra đúng là khó dạy Eris khiêu vũ được thật.
Đành phải chấp nhận vậy, mặc dù tôi không muốn can dự gì đến lĩnh vực mà tôi không rành, nhưng cô ấy đã nhờ vậy thì tôi cũng không thể từ chối được.
Dù sao thì, tôi vẫn là giáo viên chủ nhiệm.
[Cháu hiểu rồi, dù có đồng ý. Nhưng cháu sẽ không trả tiền học phí đâu nhé?]
[Tất nhiện rồi, dù sao thì đây là việc mà tôi nhờ Rudeus-sama mà.]
Và như vậy tôi đã tham gia lớp học khiêu vũ.
Phần 3:
Phương pháp dạy của Edona quá tệ, à không, có lẽ giáo viên bình thường thì hay như thế này.
Vấn đề của cô ấy ở đây là việc dạy bằng những lời “Ta phải làm thế này”, “ta phải làm thế kia”, và “nhớ những gì cô dặn” mà không giải thích vì sao những điều đó lại cần thiết.
Tôi cũng từng gặp một giáo viên như thế lúc còn học trung học.
Mà sao cũng được, nếu không hiểu được chỗ nào thì tôi sẽ tự mình nghĩ ra, dù sao tôi cũng không còn là trẻ con nữa.
[Thì ra là như vậy.]
Sau 3 ngày, tôi đã nắm được một vài điệu nhảy khó.
Cái gọi là khiêu vũ thực chất chỉ là di chuyển hợp với nhịp điệu và thực hiện những bước chân cố định.
Thậm chí tôi không cần phải tập những điệu nhảy đơn giản nhất.
Có lẽ là vì tôi đã chủ động sử dụng lại các kinh nghiệm trước kia khi tôi còn chơi trò nhảy Dance Revolution hồi trung học, thành ra tôi đã không gặp rắc rối gì nhiều.
[Thật là kì diệu, Rudeus-sama quả là một thiên tài.]
Eris cau có khi cô ấy thấy Edona khen tôi.
Thứ gì mà cô ấy không thể làm được trong nhiều tháng đã bị người khác dễ dàng làm được, trong lòng cô ấy không yên được cũng phải.
Thế nhưng, tôi không chỉ chăm chăm chú chú học các bước nhảy trong 3 ngày vừa qua, mà tôi còn quan sát các vấn đề của Eris.
Và cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, các bước nhảy của cô ấy quá nhanh và quá cứng nhắc.
Mặc dù nhảy múa rất phù hợp với phái Kiếm-Thần, nhưng nó lại đem tác dụng trái mong đợi trong trường hợp này.
Những chỗ mà cô ấy phải bước chân chậm đều theo nhịp điệu, thì cô ấy lại thực hiện ở tốc độ nhanh nhất có thể, làm lệch nhịp bước chân của bạn nhảy.
Eris có nhịp điệu của riêng bản thân và bản năng của cô ấy ghét bị làm gián đoạn. Dù thế nào đi nữa cô ấy sẽ cứ khăng khăng tự bước nhảy theo cách của riêng mình, để không ai làm gián đoạn nhịp của cô ấy.
Mặc dù trong chiến đấu thì đó đúng là một cái tài, nhưng trong khiêu vũ thì nó lại kiềm hãm cô ấy.
Xét cho cùng, khiêu vũ là việc mà ta phải nhảy ăn ý với bạn nhảy.
Theo như lời của Edona, thì cô ấy chưa từng thấy một học sinh nào không có lấy một chút khả năng khiêu vũ như Eris cả, nhưng thật ra không phải là vậy.
Nếu cô ấy có thể di chuyển với tốc độ nhanh như thế thì nghĩa là cô ấy có thể thực hiện động tác gọn gàng, cô ấy chỉ là do bị dạy với phương pháp không phù hợp thôi.
Mặc dù điều chỉnh lại có hơi rắc rối chút, nhưng tôi có một lá bài thần trong tay rồi.
[Eris, nhắm mắt lại đi, và hãy thử nhún nhảy theo nhịp của bản thân xem.]
[... Cậu nghĩ gì thế, khi mà cậu đi bảo tôi phải nhắm mắt lại!]
[... Rudeus-sama?]
Mặt poker face của Edona hơi méo đi.
Không, không phải như vậy đâu. Mấy người thật là thô lỗ quá đi, đi nghi ngờ một quý ông như tôi đây.
[Tôi sẽ dùng một ảo thuật để khiến cô có thể khiêu vũ.]
[Ể! Có loại phép thuật như vậy sao?]
[Không, là ảo thuật cơ chứ không phải là phép thuật. Đó là một hiện tượng huyền bí.]
Eris nghiêng đầu thắc mắc, nhưng rồi cô ấy cũng nghe lời tôi và nhắm mắt lại.
Trong những tiết học kiếm thuật, tôi ấy đã thấy vô số lần loại nhịp điệu này.
Nhanh chóng, tỉ mỉ, sắc bén, nhưng không có trật tự rõ ràng, không thể phán đoán chính xác được, nên là sẽ làm rối loạn nhịp điệu của bạn nhảy, và tôi chắc chắn không thể bắt chước được cái nhịp điệu tùy hứng thiên bẩm đó.
[Bây giờ tôi sẽ vỗ tay, hãy nghe theo tiếng vỗ tay của tôi và thử bước chân như thể né tránh đòn tấn công nhé.]
Và như vậy tôi bắt đầu vỗ tay theo thứ tự, bộp~, bộp~, bộp~.
Eris di chuyển cơ thể hòa hợp với tiếng vỗ tay của tôi từng bước từng bước một.
Điều này tiếp tục được một lúc, và tôi hộ thêm một tiếng trong một khoảng thời gian ngẫu nhiên.
[Haii! Haii!]
Thời điểm là trước tiếng vỗ tay, Eris chờ trong giây lát, và rồi chỉ phản ứng với tiếng vỗ tay.
[Đ, đây là!]
Edona thốt lên tiếng ngạc nhiên.
Eris tiếp tục với những bước nhảy, mặc dù có hơi nhanh, nhưng không phải ở tốc độ không thể theo được.
[Cô làm được rồi, cô đã làm được rồi, Cô chủ ơi!]
[Thật ư!?]
Edona nắm lấy tay cô ấy và tỏ ra vui mừng hiếm thấy với những lời hân hoan.
Eris mở mắt ra và lắng nghe với gương mặt rạng ngời.
[Cô vẫn chưa xong đâu, đừng mở mắt ra, cô cần phải nhớ cái cảm giác đấy được chứ?]
[Nhớ gì chứ, chỉ là nhìn qua các động tác giả và né đòn tấn công thôi!!]
Đúng vậy, điều này cũng được dạy ở những tiết học kiếm thuật.
Trong tiết học tránh né đòn tấn công của Ghyslaine, cô ấy sẽ vừa tạo một động tác giả vừa hô lên một tiếng, và chúng tôi phải né đòn tấn công thật mà không bị làm loạn bởi những động tác giả.
So sánh với phản ứng lại động tác giả đầy sát khí của Ghyslaine, theo âm thanh đơn giản của tôi là dễ dàng hơn nhiều so với đó.
Nhân đây nói luôn, ở chủ đề này thì thành tích của tôi tốt hơn Eris.
Cô ấy quá đơn giản và dễ bị lừa bởi những động tác giả.
[Eris, những gì mà cô học được ở một môn học bất kì, cũng đều có thể áp dụng được vào những môn học khác đó.
Đôi khi nếu có những thứ mà ta chưa thể làm tốt được, hãy thử nghĩ xem chúng có liên quan đến môn học khác không nhé?]
Eris mở to mắt ra một cách kì lạ, nhưng cô ấy không cãi lại gì và chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Và như vậy, khiêu vũ không có vấn đề gì nữa rồi.
[Quả đúng là Rudeus-sama, cậu chỉ cần 1 năm mà đã dạy học được môn toán cho Cô chủ.]
Edona có vẻ đang khâm phục tôi.
Cô nói vậy nghĩa là, cô đã cho rằng việc học toán của Eris là hoàn toàn vô vọng ư?
Hừm, nhưng đúng là tôi đã trải qua nhiều rắc rối để dạy được môn toán. Mà, thành công một nửa cũng nhờ Ghyslaine nên là tôi không thể vì vậy mà kiêu ngạo được.
[Cô Edona, cháu nghĩ đây là một phát hiện mới, Kiếm thuật có điểm tương đồng với khiêu vũ.]
Edona trông như vừa mới được thấy một điều khó tin, vẻ mặt đó như là ”Quả là một phép lạ, ôi chúa ơi, ngài đang ở ngay trước mắt tôi ư?”
Tôi hơi phóng đại quá rồi.
[Mà, có một loại điệu múa dùng kiếm để múa ạ.]
[Ara, có điệu múa như vậy sao?]
[Phải, cháu có đọc được từ một cuốn sách.]
Edona tỏ ra vẻ hoài nghi.
Múa kiếm là một thứ phổ biến trong kiến thức Chuunibyou của tôi, nhưng có khả năng là thế giới này không có thứ tương tự như nó.
[Vậy… ra là có cuốn sách như vậy sao… điệu múa đó là từ đâu vậy?]
[C, cuốn sách này cháu có thấy nó được viết ở một quốc gia sa mạc ạ.]
[Sa mạc..... Có phải đó là lục địa Begaritto không?]
[Cháu cũng không chắc. Nhưng nói không chừng, điệu nhảy có thể vốn thuộc về quỷ tộc ở lục địa quỷ. Cháu có nghe nói rất nhiều bộ lạc nhỏ ở đó, có những người có thể dùng kiếm để nhảy múa.]
Tôi đã nói bừa.
[Thì ra là thế, có thể tích lũy được những kiến thức này, tri thức của Rudeus-sama quả là sâu rộng.]
Edona khôi phục lại cái nụ cười hiền dịu của mình và khen ngợi tôi.
[Phải đó, Rudeus thật là tuyệt vời quá!]
Tôi không biết tại sao mà Eris lại ưỡn ngực tự hào đáp lại.
Cũng tốt thôi, hãy khen tôi nữa đi nào.
Tôi là loại sẽ tiến bộ hơn nếu mọi người cứ tiếp khen tôi đó, há há há há!
Phần 4:
Đến ngày buổi tiệc khiêu vũ, tôi ở vị trí góc hội trường.
Khi buổi tiệc bắt đầu, Philip và vợ cậu ta đang tiếp các vị khách quý tộc tầng lớp trung cấp và hạ cấp đang muốn tiếp cận gần hơn với gia tộc Greyrat.
Có vẻ như không ai trong số họ có thể tận dụng được thời cơ này bởi hai người đó đang hành động rất khéo léo.
Nếu như trực tiếp tiếp cận Sauros, thì họ sẽ phải run sợ bởi thái độ dữ dằn và cái giọng ầm ĩ đó, mà nhanh chóng vội vã trốn thoát.
Cơ hội cuối cùng để những người trốn thoát đó có thể tiếp cận gia tộc Greyrat, chính là diễn viên chính lên sân khấu, Eris.
Tuy vậy Eris không có quyền lực, không hiểu gì về chính trị, và cho dù nói với cô ấy gì đi nữa thì cô ấy sẽ đáp lại rằng "Hãy cứ nhờ Cha tôi ấy".
Có một vài người trẻ tuổi và trung tuổi có xuất thân tốt giới thiệu con trai của họ với cô ấy.
Trong số đó có những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng hầu như toàn béo ú cả.
Chúng chắc là hay được sống thoải mái sung sướng ở nhà, tôi cảm thấy như là đang nhìn thấy bản thân mình trước kia vậy.
Khi tôi còn đang sống trong cảm giác thân thuộc, thì đã đến giờ khiêu vũ.
Như kế hoạch ban đầu, tôi sẽ là bạn nhảy của Eris, Chúng tôi sẽ thực hiện những điệu nhảy khiêu vũ đơn giản nhất dành cho trẻ con, nhưng bởi cô ấy là diễn viên chính, nên là chúng tôi hiện đang đứng ngay chính giữa quảng trường.
Cứ dựa theo những gì đã tập thôi, cố gắng không để thất bại.
[C...c...c... cái quái....!]
Eris đang cực kì căng thẳng và di chuyển cứng nhắc như một con robot.
Tôi quyết định kết hợp vài bước chân giả. Sau đó Eris bé giọng lẩm bẩm [Cái quái.] Và trở lại trạng thái bình thường của mình.
Sau khi màn khiêu vũ kết thúc, Edona tới chỗ tôi để nói chuyện.
Nhìn Cô chủ từ xa, người ta có thể thấy rằng cô ấy không căng thẳng nữa.
Cô ấy hỏi tôi đã dùng cách gì, và tôi chỉ trả lời là tôi đã làm những gì giống như trong buổi tập.
Thấy Edona biểu lộ vẻ hoài nghi, tôi giải thích thêm rằng thực ra đa phần là từ việc tập luyện kiếm thuật.
Nghe thấy vậy, Edona cười nhỏ tiếng.
Vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cho nên tôi quyết định đi tìm thức ăn.
Có rất nhiều món sơn hào hải vị đang được bày ra ở nơi đây.
Ví dụ như là một chiếc bánh chua ngọt làm từ loại trái cây mà tôi không rõ, hay một món thịt từ nguyên đầu con bò, và các chiếc bánh được sắp xếp rất đẹp mắt.
Khi tôi còn đang thích thú nhồi các món ăn vào miệng, tôi bỗng nhìn thấy Ghyslaine đang đứng canh gác.
Ánh mắt của cô ấy không hẳn như là muốn xin thức ăn, thế nhưng miệng cô ấy thì lại đang nhỏ dãi.
May cho cô ấy tôi là một người tinh ý.
Tôi đóng gói một vài món trong một cái khăn và nhờ một cô hầu nữ mang đến phòng tôi.
Mặc dù tôi nghe nói các vệ sĩ và người hầu sẽ được ăn một bữa tương đối xa hoa, nhưnosẽ không có món nào được như ở đây.
Khi tôi sắp đóng gói xong, tôi bỗngnhận ra một bé gái đáng yêu trước mắt tôi.
Cô bé chủ động nói chuyện với tôi, nói rằng là “rất hân hạnh được làm quen.” và bắt đầu giới thiệu tên mình.
Cô bé có vẻ tới từ tầng lớp quý tộc trung cấp, vì tên cô bé quá dài nên tôi chẳng nhớ được gì.
Cô bé có mời tôi khiêu vũ, và sau khi tôi nói rằng tôi chỉ biết những điệu khiêu vũ đơn giản, chúng tôi di chuyển về hướng quảng trường.
Tôi nghĩ mình khiêu vũ khá là tốt.
Sau khi khiêu vũ xong, cô bé khác đi tới tôi và mời khiêu vũ.
Cái quái gì thế này, tôi đã trở nên nổi tiếng rồi sao?
Trong khi tôi còn đang đắm chìm với cái suy nghĩ đó, những cô gái khác tiếp tục mời tôi từng người từng người một.
Kể cả một quý bà hơn 30 tuổi, và một đứa trẻ nhỏ hơn tôi thậm chí còn không biết khiêu vũ.
Có cả những người có sự khác biệt lớn về chiều cao, nhưng về cơ bản tôi vẫn nhảy với từng người họ.
Tôi là người Nhật bản biết nói KHÔNG, nhưng sau khi OK với người đầu tiên, sẽ không tiện từ chối những người khác.
Mặc dù tôi có tâm trí để làm vậy, nhưng tôi không giỏi lắm trong việc nhớ mặt và tên, vì như vậy thì sẽ mệt bỏ xừ.
Khi mọi thứ gần đến lúc kết thúc, Philip tới chỗ tôi để giải thích.
Có vẻ như là Sauros sau khi nghe thấy ai đó điều tra về thân phận của cậu bé nhảy cùng với Eris lúc đầu buổi, và sau đó Sauros tự hào tiết lộ rằng cậu bé đó là một người giữ cái tên của nhà Greyrat.
Có nghĩa là, tất cả là do lỗi của Ông Sauros đó.
Mặc dù chuyện như vậy, nhưng tôi cũng không thể đổ lỗi cho ông ta.
Đứa trẻ đó đã rất thành công trong việc dập tan được sự căng thẳng của tiểu thư, liệu đó có phải đó là đứa trẻ ngoài giá thú của Ngài Sauros?
Ôngât chắc phải cảm thấy hạnh phúc khi được hỏi vậy.
Đầu tiên thì ông ta không có kế hoạch tiết lộ họ tên Greyrat của tôi, nhưng sau khi nốc rượu vào miệng thì, không tránh khỏi nói ra chuyện vừa rồi.
Nói cách khác, bọn họ cho rằng dù tôi có là người từ phân gia hay là con của người vợ lẽ, thì sau này nhất định tôi sẽ trở nên nổi tiếng, vậy nên họ đã bắt đầu giới thiệu con gái và cháu gái của mình cho tôi.
Nhưng tôi đã hỏi Philip, nếu đúng như vậy thì sao vừa rồi không đến đây luôn, sau khi tôi khiêu vũ xong?
Cậu ta đáp lại rằng vì thấy thích thú trước cái việc tôi đóng gói những món tráng miệng vào trong những cái khăn, thế nên cậu ta đã chờ tôi kết thúc trước khi đến nói chuyện.
Bất kể những gì tôi làm thì đều phản chiếu lại đến mắt của ai đó.
Tôi hỏi Philip làm cách nào để xử lý những cô gái đến bắt chuyện với tôi, và cậu ta đáp lại tôi cứ thoải mái ứng phó với từng người thôi..
Có vẻ như cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cậu ta không muốn tôi dính líu vào việc chính trị.
Hoặc là cậu ta đang lập kế hoạch nào đó để tôi gần gũi hơn với cô gái nào đó trong số họ, để đạt được lợi ích chính trị.
Nhưng tôi không có hứng thú với mấy cái chuyện chính trị tý nào, thế nên là, hôm nay tôi nổi tiếng cỡ nào đi nữa thì đó cũng chỉ như là một cái bong bóng.
À khoan, nếu tôi trở thành một người có quyền có tiền, có thể tôi sẽ sở hữu được bất kì những cô gái nào mà tôi muốn.
Trong khi vừa mới nghĩ vậy trong đầu thì,
[Nhưng mà, nếu cháu theo gương xấu của Paul tùy tiện lên giường với một cô gái nào đó, thì danh dự của gia tộc Greyrat sẽ bị làm ô nhục đó, nhớ tuyệt đối không được làm như vậy nhé.]
Cậu ta nói trúng tim đen của tôi luôn.
Người đến tìm tôi sau cùng là Eris. Nhân đây nói luôn, hiện giờ cô ấy không mặc bộ trang phục sống động như thường ngày, mà là một bộ váy có màu lam là điểm chính.
Tóc cô ấy được cột lại bằng trang sức hình hoa trang trí cho mái tóc của cô ấy, trông cô ấy khá là đáng yêu.
Bởi vì đây là buổi tiệc đầu tiên, từng vị khách đến hỏi han cô ấy, tôi nghĩ cô ấy cũng đã thấm mệt rồi.
Nhưng mà, có lẽ bởi vì cô ấy là diễn viên chính của một buổi tiệc đang diễn ra thuận lợi, mà trông cô ấy khá phấn khởi.
[Quý ngài có thể khiêu vũ cùng với tôi chứ?]
Ngay trước mắt tôi không còn là Eris ngày thường hay la ó ầm ĩ, bước đi nhanh gấp, không biết khiêm nhường, hay là lễ phép.
Mà giờ đang là một thiên kim tiểu thư lịch thiệp không thua kém gì bất kì những cô gái nào đã tiếp cận tôi, mời tôi cùng khiêu vũ.
Khi đi đến giữa đại sảnh, thì bỗng vang lên một bản nhạc có nhịp điệu nhanh chóng, nhịp điệu thất thường, mà chúng tôi chưa từng được tập qua.
[A, ư.......]
Eris trở nên ngây người khi nghe thấy tiếng nhạc. Cũng bởi vì cô cố ép bản thân mình phải tỏ ra trưởng thành đó.
Bởi vì Eris đang dùng ánh mắt cầu cứu với tôi, nên là tôi đã thêm vào động tác giả để hòa hợp với bản nhạc.
Mặc dù bản nhạc có nhịp điệu thất thường, như nó khá là hợp với Eris.
Tuy vậy, những bước chân của cô ấy thì lại khá bừa bãi , Edona chắc sẽ nổi nóng hoặc sững sờ trước cái cảnh này mất.
Chúng tôi nắm lấy tay nhau, bước lên và di chuyển về đằng sau như những gì mà chúng tôi đã tập ở tiết học kiếm thuật.
Mặc dù việc này rất là bất thường khi kết hợp cùng với bản nhạc, nhưng đối với những người xem thì trông lại độc đáo.
Eris đang tận hưởng hết mình và cười rạng rỡ.
Cái cô gái thường xuyên tỏ ra bất mãn và không có hứng thú, giờ đây đang cười với một biểu cảm hợp với tuổi của cô ấy.
Chỉ cần thấy cái nụ cười này, là đủ để khiến tôi cảm thấy việc tham dự buổi tiệc khiêu vũ này rất có ý nghĩa.
Khi chúng tôi nhảy xong, xung quanh chúng tôi vang lên những tiếng vỗ tay.
Sauros chạy tới và nâng chúng tôi lên cả đôi vai của ông ta, rồi vui mừng hồ hởi chạy vòng quanh sân vườn.
Quả là một ông chú tràn đầy sinh lực.
Khi thấy cái cảnh này, những người xung quanh cũng bắt đầu bật cười.
Chà, quả là một buổi tiệc vui sướng.
Phần 5:
Khi buổi tiệc kết thúc, tôi gọi Ghyslaine và Eris đến phòng tôi, thực ra thì chỉ cần gọi Ghyslaine là đủ rồi, nhưng khi tôi tới mời cô ấy thì Eris đang đứng gần đó, nên tiện đó tôi cũng mời cô ấy theo.
Thấy các món ăn ngon bày trên bàn, Dạ dày Eris réo lên, cũng bởi cô ấy đã quá hồi hộp và phấn khích trong buổi tiệc, vậy nên cô ấy chưa ăn cái gì cả.
Tôi lôi ra loại rượu rẻ tiền mà mình đã mua từ thành phố ở sau tủ cốc chén.
Mặc dù là để chuẩn bị cho Ghyslaine, Eris nói là cô ấy cũng muốn uống nữa, nên tôi đã chuẩn bị 3 cái cốc, hãy cùng nâng cốc nào.
Đất nước này yêu cầu phải trên 15 tuổi mới được uống rượu, nhưng hôm nay mặc xác luật lệ.
Có những lúc nên để bản thân buông thả một chút.
[Đến lúc rồi, tôi sẽ tặng cho hai người những món quà.]
Tôi mang ra hai cây đũa phép từ cái tủ bên cạnh giường trong khi đang nói.
[C-cái gì vậy?]
[Đây chắc được coi là một món quà sinh nhật nhỉ.]
[Ế, nhưng tôi muốn cơ!]
Eris chỉ thẳng vào cái chỗ mà tôi thường luyện tập chế tạo bằng cách dùng phép, sử dụng phép hệ đất để tạo nên nhiều mô hình tỉ mỉ phức tạp.
Có một con rồng, thuyền, và một cái bức tượng Sylphy có kích thước tỷ lệ khoảng 1/10 được đặt ở đó.
Không phải khoe khoang gì chứ, nhưng cái hồi tôi 20 tuổi ở kiếp trước, tôi đã say mê những mô hình người và mô hình lắp ráp, và còn tạo ra được không gian riêng làm bằng bìa các tông để tô chúng.
Bởi nước sơn ở thế giới này rất là đắt, và hơn nữa còn không có thiết bị phun sơn, thế nên tôi đã không thể tô được.
Vậy nhưng, tôi cảm thấy thích thú với việc chế tạo từng bộ phận bằng phép hệ đất và lắp chúng vào với nhau, vậy nên chúng trông khá chi tiết kĩ càng.
Xét cho cùng, chúng được làm bởi một kẻ nghiệp dư.
Nhân đây nói luôn, một bức tượng Roxy có kích thước 1/10 đã được bán cho một thương gia với giá 1 đồng vàng.
Cô ấy chắc hiện tại còn đang bận du lịch vòng quanh thế giới.
Hừm, trở lại chủ đề nào.
[Theo lời của sư phụ tôi, thì một sư phụ dạy ma thuật sẽ chuẩn bị trước một cây đũa phép cho đệ tử của mình. Nhưng vì tôi không biết cách để tạo ra một cái và tôi không có tiền để mua vật liệu, thế nên có hơi lâu. Nếu hai người mong muốn, thì xin hãy nhận chúng.]
Ghyslan sau khi nghe thấy, liền chậm rãi đứng dậy và quỳ một chân xuống với thái độ kính cẩn.
À, tôi biết rồi, đây là tư thế của Kiếm-Thần kiếm pháp để thể hiện sự kính trọng với người thầy của mình.
[Vâng! Thưa sư phụ Rudeus. Tôi xin kính cẩn được nhận nó.]
[Ừm, cô không cần phải trang trọng như vậy đâu.]
Ghyslaine nhận lấy nó với dáng bộ kính cẩn và nhìn cây đũa phép với vẻ hạnh phúc.
[Bây giờ tôi có thể tự gọi bản thân mình là một pháp sư chứ?]
À, là thế sao, ta có thể tự gọi mình là thế sao?
Tôi chưa từng nghe thấy Roxy nói gì về điều này cả, à không, đây chỉ thứ tượng trưng cho việc ta mới bắt đầu học thôi, không hơn không kém.
Ta có thể tự gọi mình là một pháp sư cho dù ta mới chỉ luyện tập phép thuật ư?
Sư phụ chưa bao giờ giải thích cho tôi chi tiết về chuyện này.
[Ừm. Eris muốn cái này hử?]
Tôi cầm bức tượng tỷ lệ 1/10 Sylphy trên bàn tay với giọng hơi đùa bỡn, nhưng Eris lắc đầu.
[Không! Tôi muốn, cái cây đũa phép! Tôi muốn cái cây đũa phép!]
[Được thôi, nè.]
Eris giật lấy nó từ tay của tôi, nhưng có lẽ bởi vì cô ấy nhớ lại thái độ kính cẩn của Ghyslaine, mà cô ấy ngay lập tức sửa lại tư thế, nhận lấy cây đũa phép bằng hai tay tới với sự kính cẩn.
[C, cảm ơn nhiều, sư phụ Rudeus.]
[Ừm, hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé.]
Eris liếc sang Ghyslaine tiếp theo, và sau khi Ghyslaine nhận ra cái liếc của Eris, cô ấy nghĩ ngợi một vài giây, rồi lắc đầu.
[Xin thứ lỗi, chủng tộc của tôi không có tập tính này, nên tôi đã không chuẩn bị trước thứ gì.]
Tôi còn đang nghĩ là chuyện gì cơ, hóa ra là cô ấy muốn có quà sinh nhật. Nghĩ lại thì, chuyện này đã xảy ra khi tôi còn đang gói ghém đồ ăn.
Eris ngồi trên chiếc ghế sô pha với vẻ mặt thất vọng.
Xem ra ở thế giới này không có tập tính người được thuê sẽ tặng quà cho người chủ, tôi cảm thấ hơi tiếc cho cô ấy khi cô ấy không được người chị đáng kính Ghyslaine tặng quà.
Tôi nên giúp một tay.
[Ghyslaine, không cần thiết phải chuẩn bị thứ gì đó đặc biệt đâu, nếu có thứ gì trên người, hoặc thứ nào đó cô coi là bùa hộ mệnh cũng có thể dùng làm quà.]
[Hừm.]
Ghyslaine nghĩ ngợi một lúc và rồi gỡ một chiếc nhẫn từ ngón tay của cô ấy.
Một chiếc nhẫn được chạm khắc từ gỗ, với những vết trầy xước trên nó, tôi không chắc nếu như có bất kì loại phép nào được yểm trong nó. Cơ mà có một thứ ánh sáng màu xanh lá cây nhè nhẹ phát ra từ chiếc nhẫn.
[Đây là bùa chú của bộ tộc tôi truyền lại, có người nói rằng chỉ cần đeo trên tay, cô sẽ không bị sói ác tấn công vào ban đêm.]
[Cô... thật sự đưa cho em sao?]
[Ừ, dù sao cũng chỉ là điều mê tín thôi.]
Eris thấp thỏm nhận lấy nó, đeo nó trên ngón tay và ôm chặt lấy đôi tay trước ngực.
[Em, em sẽ rất trân trọng nó.]
Cô ấy còn hạnh phúc hơn so với lúc nhận được chiếc đũa phép từ tôi, chẹp, nhẫn mà, các cô gái, thường sẽ thích nhẫn hơn.
Vào lúc này một câu hỏi bỗng nhảy lên trong tôi.
[Điều mê tín ư? Có nghĩa là Ghyslaine đã bị tấn công bởi sói ác vào ban đêm?]
[Ừ, đó là một đêm khó ngủ, Paul mời ta đến tắm.....]
[Aaa, không cần phải nói thêm nữa, cháu có thể đoán chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo rồi.]
Không ổn, nếu chủ đề cứ tiếp tục, danh tiếng của tôi sẽ sụt giảm mất, đồ khốn Paul, tên lười biếng đó luôn luôn ngáng đường tôi.
[Vậy sao? Thôi bỏ qua vậy, đương nhiên là cậu cũng không muốn biết những gì cha cậu đã làm.]
[Tất nhiên rồi ạ. Thôi chúng ta hãy ăn đi nào. Mặc dù đã nguội rồi, nhưng cứ tận hưởng đồ ăn nhé. Hai người đều là học trò của tôi nên không cần phải giữ ý tứ đâu.]
Buổi sinh nhật mừng 10 tuổi đáng nhớ của Eris đã trôi qua mà không có sự cố gì.
Phần 6:
Ngày thứ hai tôi tìm thấy Eris đang nằm ngay cạnh tôi.
[Ôi trời.]
Tôi đã trở thành người lớn rùi ư, không phải.
........ Sao lại có thể như thế được chứ.
Nghĩ lại một chút đã.
Cô ấy đột nhiên muốn ngủ, và loạng choạng nằm sập xuống giường tôi.
Thấy vậy, Ghyslaine nói là cô ấy cũng phải nên quay trở lại, và rốt cục bỏ Eris lại và quay trở về phòng riêng của cô ấy.
Người ta có câu, đồ ăn trước mặt mà không ăn thì không phải đàn ông.
He he he, Đến lúc làm cậu bé hư rồi.
Tôi đã liếm môi một cách bẩn thỉu và tiếp cận đến cái giường.
Và tôi bỗng thấy chiếc nhẫn của Ghyslaine trên ngón tay Eris, cô ấy đang ôm chặt cây đũa phép mà tôi mới tặng.
Eris đang ngủ say sưa với vẻ mặt mãn nguyện.
Con sói lớn tà ác với khuôn mặt đáng khinh đã rút lui rồi.
[Cái bùa đó hiệu nghiệm thật...]
Tôi lẩm bẩm như vậy mà không hề chạm đến người Eris một tý nào, và đã nằm ngủ lặng lẽ ở một góc giường.
Hiện giờ thời gian vẫn còn sớm.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã sắp trở nên trắng, nhưng xung quanh bên ngoài vẫn còn tối.
Tôi quyết định ra ngoài đi dạo một tý. Mặc dù cũng không tệ khi ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Eris, nhưng một khi cô ấy tỉnh tôi sẽ bị ăn đấm.
Tôi không thích bị đánh đập tý nào.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trong khi đi trên hành lang hơi se lạnh, tôi suy nghĩ mình nên đi đâu tiếp.
Cổng của dinh thự sẽ không mở cho đến một thời điểm nhất định, nên tôi không thể ra ngoài.
Có ít lựa chọn quá.
Tôi cơ bản là đã lần mò khắp mọi chỗ ở nơi đây trong suốt những năm qua, nhưng có một vài chỗ mà tôi vẫn chưa biết, ví dụ như, có một cái tòa tháp duy nhất nổi bật ở dinh thự.
Mặc dù tôi được dặn là không tới đó, tôi vẫn thấy có hứng thú với nó.
Hoặc có lẽ, tôi có thể lấy được thứ gì đó hay ho, chẳng hạn như quần lót của ai đó đã được phơi khô.
Trong khi nghĩ vậy, tôi đi theo cầu thang dẫn đến tầng cao nhất của dinh thự, sau khi mò mẫm tầng trên cùng, tôi cuối cùng cũng tìm được một cái cầu thang xoắn ốc trông thú vị.
Chắc đó là lối vào tòa tháp.
Khi đang đi lên, tôi bỗng nghe thấy những tiếng động dục “nyan, nyan~”, nên là tôi rón rén tiếp tục đi lên và cố gắng không phát ra tiếng động.
Sauros đang ở tầng cao nhất,
Đó là một căn phòng nhỏ trông như chỉ vừa cho một người vậy, và ông ta hiện đang “chơi đùa” với cô hầu nữ mèo.
Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là lý do mà họ dặn tôi không được tới đây...
Sauros đã phát hiện ra tôi khi tôi sắp được xem hồi kết.
Cô hầu nữ mèo vốn đã phát hiện ra tôi từ trước.
Xem ra việc bị nhìn trộm khiến cô nàng cảm thấy thích thú hơn.
Sau khi cô hầu nữ mèo kết thúc công việc, cô ấy vội vã đi qua tôi và đi xuống cầu thang.
[.....Rudeus đấy à?]
Ông ta đang nói với giọng bình thường, nhỏ nhẹ và bình tĩnh, khác hẳn với mọi khi.
Ông ta đang ở chế độ hiền nhân sao?
[Vâng, ngài Sauros. Chào buổi sáng.]
Tôi đang định chào ông ta với phép lịch sự của quý tộc, thì Sauros giơ tay ngăn tôi.
[Không cần, cháu lên đây có chuyện gì?]
[Bởi vì cháu thấy một cái cầu thang, nên cháu muốn đi lên.]
[Cháu thích những nơi cao sao?]
[Vâng.]
Mặc dù nói là vậy, nếu giờ tôi mà nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi sẽ run chân bần bật cho coi.
Thích độ cao và thích ở độ cao là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Cho dù tôi có chinh phục thế giới và xây dựng tòa tháp cao nhất thế giới, phòng của tôi sẽ là ở tầng đầu.
[Nghĩ lại thì, ngài Sauros đang làm gì ở đây vậy?]
[Ta đang cầu nguyện viên ngọc đó.]
Hử? Cái văn hóa cầu nguyện của dinh thự này thật là đồi trụy, nhưng mà tôi sẽ không nói điều này ra mặt.
Ông ta dù thường rất nghiêm khắc nhưng dù sao thì ông ta cũng là một thành viên của gia tộc Greyrat, cùng một giuộc với nhau cả.
[Viên ngọc ư?]
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có một viên ngọc màu đỏ đang lơ lửng trên không khí, Nó toả ra thứ ánh sáng mờ nhạt, và tôi có thể thấy thứ gì đó đang di chuyển bên trong viên ngọc.
Cái gì vậy ta, thật là kỳ diệu. Cái thứ đó lơ lửng trên không khí bằng phép thuật sao?
[Cháu có thể biết nó là cái gì không?]
[Ta không biết]
Sauros lắc đầu.
[Nó được phát hiện 3 năm trước, nhưng, nó không phải là thứ gì đó tồi tệ.]
[Sao ngài có thể chắc chắn vậy?]
[Tốt hơn hết là nên nghĩ như vậy.]
Tôi hiểu rồi. Cũng đúng, khi mà ta không thể nắm giữ được thứ đó. Nếu ta nghĩ nó là thứ gì đó tồi tệ, thì nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến tinh thần của mình. Vậy tại sao không thử nghĩ nó là thứ gì đó tốt đẹp và cầu nguyện nó, có lẽ tâm trạng của viên ngọc-san sẽ trở nên tốt hơn.
Cho tôi cầu nguyện với, xin hãy thả một cô gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.
[Rudeus, ta sẽ đi cưỡi ngựa một chuyến, cháu muốn đi cùng ta không?]
[Cháu sẽ đi cùng ạ.]
Ông chú Sauros trông hăng hái dù mới vừa làm chuyện đó một lần.
Chắc hôm nay ông ta không có việc gì khác nên là muốn dành thời gian đi chơi với tôi.
Thật tuyệt vời! ......... cơ mà xem chừng sẽ mệt lắm đây.
[Nghĩ lại thì.]
[Gì vậy?]
[Vợ của ngài Sauros không ở đây sao?]
Tôi nghe thấy tiếng nghiến, và rồi tôi nhận rằng đó là tiếng nghiến răng của Sauros, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh ở lưng.
[Bà ấy đã qua đời.]
[Vậy à, cháu rất xin lỗi khi đã hỏi chuyện đó.]
Tôi xin lỗi thật lòng, vì ông ta vừa có quãng thời gian vui vẻ với cô hầu nữ mèo, mà tôi lại đi làm ông ta nhớ đến chuyện buồn.
Có vẻ tốt hơn hết là không nên hỏi tại sao Eris lại không có anh chị em ruột.
[Vậy, chúng ta đi thôi.]
[Vâng.]
Hôm nay là một trong số những ngày nghỉ, và tôi sẽ để Eris chăm chỉ vào ngày mai.
--Tình trạng--
Tên: Eris Boreas Greyrat
Nghề nghiệp: Cháu gái của lãnh chúa vùng Fedoa
Tính cách: Hơi hung dữ
Khi nói chuyện với cô ấy: Cô ấy sẽ nghe chăm chú
Ngôn ngữ: Có thể đọc gần như hoàn hảo
Toán học: Nhớ được bảng cửu chương
Phép thuật: Đại khái biết phép hạng sơ cấp
Kiếm thuật: Hạng trung cấp trong phái Kiếm-Thần
Phép tắc lễ nghi: Sẽ không xấu hổ ở một buổi tiệc
Những người cô ấy thích: Ông nội, Ghyslaine, Rudeus