Chương 145: Họ đều đã quen với nó...
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 145: Họ đều đã quen với nó...
Chương 145: Họ đều đã quen với nó...
Tôi cùng Dianeia và Hesty ngồi trên bộ bàn ghế trong vườn và nghe câu chuyện của họ.
-Ra là vậy. Để kiểm soát dòng nước tránh lũ lụt nên cô ấy sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc sao?
- Mm, sau đó cô ấy nói rằng cô ấy muốn gặp Hesty-dono và vì vậy tôi đã đến để “tạo điều kiện” cho điều đó. Tuy nhiên, cô ấy đã tự mình đến đây trước khi tôi có thể làm được gì.
- N, không có cách nào khác. Manaril luôn rất năng động, cô ấy không thể ngồi yên một chỗ quá lâu.
Thành thật mà nói, nếu không có lời giải thích này, tôi sẽ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Nhưng giờ tôi đã có thể hiểu được tình hình. Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì…
-Đợi đã, tui xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng làm sao hai người có thể bình tĩnh như vậy?
Manaril nói và chuyển ánh mắt sửng sốt về Dianeia và Hesty.
-Eh?
-N?
-Hesty thì vẫn như mọi khi. Nhưng Dianeia, làm thế nào cô có thể bình tĩnh như vậy trước một người đàn ông có sức mạnh ma thuật đáng kinh ngạc như vậy?
Một khoảng lặng xuất hiện sau khi Manaril nói vậy
“”Oohhhh “”
Hesty và Dianeia cùng ồ lên.
Tôi cũng muốn làm giống họ.
-Nói sao nhỉ….Một Long Vượng phản ứng như vậy…là điều tự nhiên…
Cho đến bây giờ, các vị vua rồng tôi gặp đều có chút “không bình thường”, người thì tỏ ra vô cảm, người thì hư hỏng,hay quá dễ dãi hoặc là bị cuồng khiêu chiến. Nó khiến Mana không thể nghĩ rằng họ lại phản ứng giống như người bình thường như thế.
-Umu. …tôi đã quen với nó rồi.Mặc dù tôi cũng đồng ý với Ngài. Không sao đâu Mana-dono. Daichi-dono không phải là người ….đáng sợ đến mức như vậy đâu.
Tại sao cô phải dùng tới từ “đáng sợ” chứ, nhưng tôi sẽ không phản bác lúc này.
-V..vì Hesty đang sống một cách khá yên bình ở đây nên tui có thể hiểu điều đó. Nhưng hai người không cảm thấy gì với lượng ma lực khủng bố ở đây sao! Cảm giác như có một Khởi nguyên Tinh linh đang ở đây vậy
- Maa…tôi chỉ là người bình thường đang cố gắng sống bình thường ở đây mà thôi.
Tôi không phải thứ gì kinh dị như Khởi nguyên tinh linh mà cô ấy nói,tôi chỉ là người bình thường thôi.
-Nhưng chuyện đó vẫn thật kì lạ. Mạch nước ngầm cũng có một lượng ma lực khổng lồ. Đến nỗi tui nghĩ rằng các giác quan của mình bị nhầm chứ.
Huh, vậy là cô nàng Vua rồng này có thể cảm nhận được mạch nước trong tầng hầm của tôi sao?
-Mana là, Long vương có khả năng và phạm vi cảm nhận tốt nhất.
-Vâng, cũng vì thế mà tui đã bị sốc. Và dòng nước kì lạ chảy ra hồ của tui là do anh.
Manaril nói và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Hình như Ramiyuros có nói cô ấy sống ở cái hồ gần Fort City.
-Tôi có vô tình gây ra rắc rối gì không?
Cái này liệu có gây ảnh hưởng gì không nhỉ? Nhưng Manaril chỉ lắc đầu.
-Không, không có gì anh phải xin lỗi cả, nó rất đáng hoan nghênh là đằng khác. Nước từ ma thạch tương tự như rượu vang với chúng tôi vậy, khi nó chảy xuống dòng sông của tui, nó làm cho nước rất ngon và bổ dưỡng. Cảm ơn anh rất nhiều.
- Ừm…đó chỉ là kết quả của những thứ tự nhiên trong cuộc sống của tôi thôi.Nên cô không cần cảm ơn đâu
Thật ra, tôi còn không nghĩ tới nó sẽ được so sánh với rượu vang.
Cô nàng này có vẻ thích sử dụng những cách so sánh mơ mộng.
-Chỉ có chút vấn đề là lượng ma lực quá nhiều khiến tui ngày càng mất kiểm soát dòng nước của mình
- Và đólà lý do cô tới đây sao?
- Đúng vậy. Đó là điều mà tui nên làm. Vì nơi đó là nhà tui mà.
Ra là thế, Vị vua rồng này có vẻ là một người tốt
Hesty rồi đến Manaril nữa, dường như các vị vua rồng “nhỏ bé” có tinh thần trách nhiệm cao hơn hẳn.
-Fue ..? Có gì sao Daichi-san?
- À…không có gì.
Hình như cảm nhận được cái nhìn của tôi, Ramiyuros quay sang lên tiếng.
-Vâng, dù sao đi nữa. Một lần nữa, Rất vui được gặp cô Manaril. Thật mừng vì gặp được một Vua rồng hòa nhã như cô.
Tôi nói và đưa tay ra để bắt tay.
-Ah, un, n-rất vui được gặp anh. C…cứ gọi tui là Mana..
Cô rụt rè nắm lấy tay tôi và…
-Hiyaan!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên.
-Xin lỗi, tôi nắm tay cô quá chặt sao?
- N-không, nh…như vậy là được rồi..Un….rất..rất vui được gặp anh…Daichi….san…
Manaril nói với khuôn mặt hơi đỏ trong khi đảo mắt sang chỗ khác.
-....huh, không hiểu sao tôi cảm thấy hành vi của Mana-dono hơi lạ một chút ..?
Dianeia cũng đang lẩm bẩm điều gì đó,có vẻ đúng là có vấn đề thật.
Dù sao thì,tôi và Mana giờ đã trở thành người quen.