Chương 16: Thu thập tiềm năng chiến tranh mà không hề hay biết
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 16: Thu thập tiềm năng chiến tranh mà không hề hay biết
“Không biết chúng ta nên sử dụng tầng 1 này vào điều gì đây nhỉ.”
Tôi suy nghĩ trong khi Sakura làm bánh táo.
“Chủ nhân cứ sử dụng nó theo ý mình thích là được thôi mà.”
Kể cả em có nói vậy đi chăng nữa thì….
Dù sao thì nó cũng là 1 căn nhà 2LDK
Tôi không hề quen sống trong một không gian rộng như thế này thế nên tôi chẳng biết nên sử dụng những phòng trống ra sao cả.
“Bây giờ thì chúng ta cứ sử dụng nó để chứa lũ golem và táo vậy.”
Nó sẽ tốt hơn nếu như bảo quản số táo được hái và những con golem được làm từ những cái cây.
Hơn nữa, mùi của những quả táo sẽ lan ra khắp tầng 1 khiến cho nó có mùi thơm.
“Hơn nữa, những quả táo của này có vẻ như sẽ không dễ dàng thối đâu…”
“Đó là bởi vì chúng chứa đầy ma thuật bên trong, nhưng mà chúng sẽ mất đi ma thuật qua từng ngày.”
Hồi trước chúng tôi từng thử rằng nếu như để những quả táo thu hoạch 1 thời gian thì chúng sẽ dần dần mất đi ma thuật.
Bảo quản cho chúng tươi đúng là tốt hơn mà.
Chúng chỉ hấp thụ ma thuật khi mà chúng ở trên cây, một khi hái chúng xuống thì chúng sẽ mất đi một nửa sức mạnh vào ngày hôm sau.
Kể cả thế thì, chúng cũng không bị thối, chẳng biết là tôi có nên gọi chúng là táo sau điều này không nữa…..
“Kể cả khi chúng ta dùng nó thì cũng cần phải có nội thất nữa chứ nhỉ….”
“Về điều đó thì sao chúng ta không thu thập nguyên liệu và làm chúng? Chúng ta cũng có thể hỏi bộ tộc người sói đi mua nữa mà.”
Điều đó nghe cũng có vẻ ổn.
Những người trong bộ tộc người sói gần giống như những người bán hàng rong mà.
Còn tiền để mua đồ thì.
“Oh, cô ấy quay trở lại rồi này.”
Ở bên ngoài cửa sổ tôi có thể thấy cô công chúa phù thủy Dianeia đang tiến đến gần.
Như thường lệ, cô ấy mang theo 1 chiếc túi da.
“Hmm, được rồi, anh sẽ ra ngoài để nói chuyện với cô ấy.”
“Vâng, em sẽ chuẩn bị bữa tối bây giờ.”
Khi mà tôi ra ngoài để gặp Dianeia, cô ấy trông có vẻ hồi hộp, lo lắng.
Cô ấy trông có vẻ không thể bình tĩnh được, như thể nhìn thấy thứ gì đó mới và lạ lắm ấy.
“Yo, có chuyện gì không Dianeia? Trông cô có vẻ bồn chồn quá đấy.”
“Ahh, haa, là anh à. Ơn chúa, hình dáng của ngôi nhà thay đổi nên tôi tưởng anh rời đi hoặc là ngôi nhà tự thay đổi.”
Ahhh, tôi hiểu rồi. cô ấy không biết về việc tầng 2 của ngôi nhà bỗng mọc lên.
“Ừ thì đừng để ý tới nó, mà thực ra dạo này cô đến đây cũng thường xuyên đấy phải không?”
Có phải mới chỉ 3 ngày từ lần cuối cô ấy đến đây không nhỉ?
Cô ấy là công chúa nhưng mà có vẻ cổ khá là rảnh rỗi đấy nhỉ?
“V-Vâng, đó là vì trật tự an ninh đã trở nên tốt hơn rất nhiều.”
Chẳng lẽ an ninh trật tự ở đây hồi trước tệ lắm sao?
Tôi chỉ sống ở đây bình thường và tôi bị tấn công bởi rồng, phù thủy và người sói thôi.
Đầu tiên tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đến nó bởi vì tôi thấy đau đầu, mệt mỏi, nhưng mà nghĩ lại thì nó cũng khá là nguy hiểm đấy.
“Ugu…T-Tôi rất xin lỗi vì điều đó, nhưng mà nhờ vào những điều đó mà công việc của tôi cũng đã giảm đi rất nhiều, 2 ngày vừa qua tôi không phải thức trắng đêm nữa.”
“Cô thường thức trắng đêm lắm hả?”
Mà nếu mà tôi nhìn kĩ thì cô ấy có vầng thâm đen dưới mắt cô ấy, có vẻ là cổ khá là mệt mỏi vì công việc đó.
Tôi tự hỏi rằng công chúa có phải giống như những người phải làm việc quá giờ không được trả lương hay không?
Mặc dù tôi hiểu việc không thể đi ngủ hoặc là bỏ dở việc đang làm.
“Đến đây là một thứ rất có ý nghĩa với tôi, vì vậy hãy nhận lấy nó đi.”
Và thế là, cô ấy đưa cho tôi chiếc túi da.
“Lần này có 1000 đồng bạc.”
“Thực ra tôi không cần chỗ tiền này đâu mà….”
“Không, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu như tôi là người duy nhất được nhận, và bởi vì lí do mà vùng đất này trở nên màu mỡ và giàu ma thuật là nhờ anh và căn nhà anh ở đây mà.”
Huh? Điều đó có nghĩa là gì vậy?
“Anh chưa bao giờ nghe về điều này ư? Earth Vein và anh chứa đầy ma thuật và vì điều đó ma thuật đã rò rỉ ra khỏi người anh.”
Tôi biết là có rất nhiều ma thuật được tạo ra, nhưng mà có điều gì tốt sẽ xảy ra nếu như có nhiều ma thuật đến thế ư?
“Đầu tiên là hoa màu sẽ mọc tốt hơn bởi vì nguồn tài nguyên màu mỡ, và vì thế chất lượng của động vật và nguyên liệu thô cũng trở nên tốt hơn nữa.”
“Huh, điều đó nghe khá là tuyệt đấy.”
“Nói cách khác thì, chỉ với việc anh đi dạo xung quanh đây đó, đất nước của tôi cũng đã giàu có hơn. Số tiền này cứ coi như là lời cảm ơn của tôi đi, đó là cách mà đất nước nói, cảm ơn vì đã sống gần với thủ đô hoàng gia hoặc điều gì đó tương tự.”
Tôi hiểu rồi, vậy tất cả là nhờ mình.
Cô công chúa này đúng là chu đáo thật.
Cô ấy tiếp tục đưa tiền mặc dù tôi chẳng biết lí do vì sao cả.
….mà dù sao thì cũng nhờ cô ấy mà tôi được triệu hồi tới thế giới này mà.
Tôi cảm thấy những cảm xúc không diễn tả được trong lồng ngực của mình.
“Dù sao thì ma thuật cũng giống như chất độc nếu như nó quá mạnh mẽ, vì thế cũng cần cẩn trọng một chút. Tôi cũng có thể quen với nó rồi, nhưng mà nếu 1 người bình thường tới đây thì họ có thể bị ngất ngay lập tức.”
“Đây là ngôi nhà mà tôi sống một cách bình thường, đừng có mà nói nó như thể một cái đầm lầy độc hại như thế!”
Đúng là bất lịch sự mà.
“Ugu….T-Tôi xin lỗi, tôi đã nói những điều không phù hợp 1 chút nào.”
“Đúng thế, nhưng….tại sao cô lại cứ nhìn ngang nhìn dọc kể từ khi đến đây thế? Tôi tưởng cô quen với nó rồi.”
“K-Không, tôi đã từng quen với nó….nhưng mà từ khi đến đây tôi thật sự muốn biết căn phòng đó là gì?”
Cô ấy chỉ vào tầng 1.
Căn phòng có chiếc cửa sổ to.
Khi nhìn vào trong có thể nhìn thấy rất nhiều golem bên trong.
Ahh, tôi hiểu, không có rèm che thế nên có thể thấy hết chúng hử.
“Đó chỉ là nhà kho chứa golem của tôi thôi.”
“Chỉ là….? Chỉ cần nhìn vào chúng cũng có thể biết được là chúng có khá nhiều ma thuật….chúng được sử dụng vào điều gì vậy?”
Mục đích ư? Tôi chẳng có 1 cái nào bây giờ cả.
Chúng ở đó vì tôi chưa sử dụng đến chúng thôi.
Tôi nói vậy và Dianeia trông ngạc nhiên
Cô ấy nói trong khi đổ mồ hôi lạnh.
“Ummmmm…..Tôi không biết nên hỏi điều này không….có phải anh đang có ý định xâm lược nước tôi không?”
“Huh?”
Cô đang nói cái vẹo gì vậy hả cô công chúa này?
“Đ-Đợi đã, đừng có giận tôi mà. Chúng, trong mắt chúng tôi thì chúng là tiềm năng quân sự cực kì hùng mạnh đấy.”
Tiềm năng quân sự ư? Tại sao cô lại sợ đến mức vậy? chúng chỉ là cây thôi mà?
Có lẽ cô ấy sẽ hiểu nếu như nhìn chúng kĩ hơn?
“Này, tới đây golem.”
Tôi gọi 1 con đến để cho cô ấy nhìn rõ hơn và,
“Hi…đợi đã! Không, đừng tới gần hơn mà! Nó áp đảo quá!”
Cô ấy dùng hết sức mình để rút lui.
Đó chỉ là những cây táo mà tôi biến chúng thành nhưng con golem dễ thương thôi mà.
Cô ấy trông có vẻ sợ hãi quá.
Chẳng phải từ ban đầu cô hỏi về chúng hay sao?
“Uuuu….tôi xin lỗi, nhưng mà bản năng tôi mách bảo rằng tính mạng tôi đang gặp nguy hiểm.”
“mặc dù trí tưởng tượng của cô khá là phong phú đấy, nhưng mà tôi không hề có ý định đi xâm lược cả.”
Tôi chẳng nghĩ là mình muốn nó nữa.
Tôi hoàn toàn hài lòng với khu vườn và căn nhà của tôi.
“…tôi hiểu rồi, nếu thế thì cảm ơn chúa.”
Dianeia thở dài một cách an tâm và cười một cách méo mó.
“Mà, với sức mạnh của anh thì dù chẳng cần chuẩn bị thì anh cũng có thể lật đổ cả thủ đô hoàng gia cũng được, nói những điều này chỉ tổ phí công thôi.”
Tôi đã nói là tôi sẽ không làm nó mà!
Cô không nghe thấy à?
“….tôi xin lỗi, có lẽ tôi hơi mệt, bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ về những điều tệ hại mà thôi.”
Đúng là mệt mỏi có thể khiến người ta cảm thấy tiêu cực.
Nếu thế thì cô đâu cần phải tới đây hôm này đâu!
Và, tôi vừa cảm thấy sốc vừa cảm thấy đồng cảm với cô ấy.
“Oh…?”
ở đằng sau con golem có 1 quả táo vừa được thu hoạch kìa.
….đúng lúc lắm.
“Này, Dianeia, hãy nhận lấy nó như 1 món quà đi.”
Tôi cầm lấy quả táo rồi đưa cho Dianeia.
“1 quả táo ư?”
Ban đầu cô ấy cảm thấy bối rối khi nhận nó.
Nhưng mà rồi cô ấy bắt đầu nhìn vào nó chằm chằm.
“…thứ này có 1 lượng lớn ma thuật bên trong nó….đây là thứ gì vậy?”
“Cô là 1 người sử dụng ma thuật phải không? Nếu mà cô thấy mệt thì nếu như cô ăn nó, cô sẽ phục hồi lại hoàn toàn đấy.”
Nếu là thế thì cô ấy có thể ăn nó.
“V-Vâng, đúng là với ngần này ma thuật thì có thể phục hồi được năng lượng….nhưng mà nó có ổn không vậy?”
“Cô mệt mà phải không? Vậy thì hãy ăn nó và dừng những ý nghĩ tiêu cực của mình lại đi.”
Nếu như cô làm vậy thì cô sẽ có thể loại bỏ được những ý nghĩ như là tôi đi xâm lược vậy.
“O-Ok, để xem nào, v-vậy thì tôi sẽ ăn nó, tôi sẽ báo đáp lại lần này.”
“Tôi đã bảo là nó ổn thôi mà.”
Sau khi đưa quả táo cho Dianeia, cô ấy rời đi.
Được rồi, tôi nhận được tiền rồi, về nhà thôi.
Tôi nghĩ tôi sẽ đưa cho tộc người sói tiền để mua mấy cái rèm treo, còn bây giờ thì ăn bữa tối mà Sakura chuẩn bị cho tôi thôi nào.