Chương 18: Lòng trung thành của tộc người sói
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 18: Lòng trung thành của tộc người sói
Ngày hôm sau tôi nói chuyện với tộc người sói.
ở phía trước của khu vườn.
Như thường lệ, những cống phẩm của tộc người sói được bày ra ở đấy.
“…Chúng thần xin lỗi bởi vì phải làm đức vua phải chờ đợi.”
“K-king-sama xin chào.”
Hôm nay họ không chỉ để lại mỗi cống phẩm.
Có 2 người thuộc tộc người sói quỳ ở đó, 1 nam 1 nữ.
Tôi nhớ ra 1 người.
“U-umm…Garou phải không?”
“Cai? Thần là thủ lĩnh của tộc người sói Garou Garyuu! Thần rất vinh dự vì người nhớ tên của thần!”
ờ, nó ổn mà. Cậu ta không cần phải khúm núm đến thế đâu.
“Cậu không phải cúi đầu mình xuống đất thế đâu, ngẩng đầu dậy và cứ nói với tôi. Như thế này khá là khó để nghe cậu đang nói gì.”
“Thần đã hiểu!”
Và 2 người họ ngẩng đầu của minhfleen.
Mà thật ra thì, cô gái này là ai vậy?
Đôi tai và đuôi của cô ấy cứng ngắc lại vì lo lắng rồi kìa, cô ấy trông mềm mịm và bồng bềnh quá, mình chẳng nhớ là đã nhìn thấy một cô gái đáng yêu như thế này cả.
“Đây là em gái của thần Lily Garyuu.”
“Thần là Li-Lily desu, King-sama. Làm ơn hãy đối tốt với thần.”
“Oh rất vui được gặp em, và thế mấy người có việc gì ở đây không?”
Khi nghe tôi nói, mặt của Garou trở nên sợ hãi, và dần dần mở miệng mình ra một cách ấp úp.
“…Một vài ngày trước, cách cư xử của chúng thần đã gây bất tiện cho ngài. Vì thế chúng thần xin dâng cho ngài Lily như là vật tế, và mong ngài tha thứ cho chúng thần.”
“HUH?”
“Mặc dù đây là em gái của thần, nội tạng của em ấy chứa đầy ma thuật, thần tin em ấy sẽ hợp với khẩu vị của ngài thưa đức vua!!”
“Vâ-vâng….làm ơn hãy ăn thần. sinh mạng này…thần xin dâng hiến cho Đức vua.”
ĐỢI ĐÃ ĐỢI ĐÃ ĐỢI ĐÃ! Có cái gì đó sai sai ở đây! Thật là! Mấy người có ý gì khi nói ĂN vậy?!
Cái cuộc nói chuyện này đang trôi theo hướng mà mấy người muốn tôi ĂN cô ấy thật sự hả!?
“Vâng, nếu như một người ăn một thứ giàu sức mạnh ma thuật thì sức mạnh ma thuật của người đó cũng sẽ được tăng cường lên. Sức mạnh của Lily là độc nhất trong bộ tộc người sói, nếu như người ăn em ấy thì sức mạnh của người cũng sẽ tăng lên.”
Huh, có thứ như thế à?
“Vì thế, làm ơn hãy thoải mái ăn thần đi!”
“Làm ơn hãy ăn đi….”
“….ttee, CÓ CÁI L*N TÔI SẼ ĂN MẤY NGƯỜI ẤY CÁI LŨ NGU NÀY!”
Tôi hét to và thể hiện sự giận dữ.
“…..!?”
Những người tộc người sói trước mặt tôi bị thổi bay đi.
Aw trời ạ, cũng đã 1 thời gian kể từ lần cuối mình hét nên mình không kiềm chế lại được, đúng là bất tiện mà.
“Đ-Đức vua….xin hãy ngừng cơn giận của mình đi ạ…..”
“Uuuuu…..”
Garou đang run rẩy còn Lily thì đang khóc.
Đúng là thảm họa mà, nhưng mà mình phải nói mới được.
“Oi, Garou mấy người đang hiểu nhầm một cách tai hại đó. Ta thật sự không giận, ta chỉ đang thất vọng thôi, nhưng mà ta muốn cái kiểu thờ phụng đó phải dừng lại ngay.”
Nghe vậy, giọng của Garou cứng đờ lại vì sốc.
“Người nói là người sẽ tha thứ cho chúng thần ư? Chúng thần đã tấn công ngài mà.”
“Sao cũng được, tha thứ hay không, đối với ta thì nó cũng đã kết thúc rồi.”
Tôi chỉ giận dữ khi mà lần đầu họ tấn công tôi thôi.
Khi mà tôi tẩn họ 1 trận rồi, và khi mà họ đến xin lỗi, đó là kết thúc rồi.
“C-Chúng thần đã đầu hàng, người biết mà? Đức vua biết là có thể sử dụng chúng thần như công cụ, có thể ra lệnh bất cứ điều gi, và chúng thần sẽ không hề phàn nàn? Kể cả vậy mà ngài vẫn tha thứ cho chúng thần ư?”
Cái câu chuyện dài dòng thì thế này?
Tôi chỉ muốn nói 2 thứ mà thôi
“Đừng gây rắc rối cho ta, và đừng tấn công ai đó một cách ngẫu nhiên, đó là mọi thứ mà ta muốn mấy người muốn nghe theo.”
Tôi mới chỉ nhận ra cái việc thờ phụng này đúng là phiền phức mà.
Vì thế tôi mới cảnh báo họ, chỉ thế thôi.
“Chỉ cần mấy người nghe theo lời khuyên của ta, ta sẽ không nói 1 điều gì cả, chỉ thế thôi, hiểu chưa?”
Tôi nói vậy và Garou lặng lẽ chậm rãi cúi đầu.
Và như thế anh ta cúi đầu mình chạm đất.
“…Vì lòng nhân hậu và rộng lượng của người thần rất biết ơn, đúng như thần nghĩ ngài là người phù hợp nhất để thành vua của chúng thần.”
“C-Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Lily cũng quỳ xuống và cúi đầu với vẻ tả tơi và khóc lóc.
Cô ấy sợ đến mức nào vậy? mình chỉ nhắc nhở họ 1 cách nhẹ nhàng thôi mà?
Cho dù cô ấy có thuộc tộc người sói, nhưng làm 1 cô gái đáng yêu như thế này khóc làm tim mình đau quá.
“….Dù sao tình hình cũng là thế, vậy thì hãy hòa thuận từ bây giờ nhé, mấy người đem cho ta đồ như thế đúng là 1 sự giúp đỡ rất lớn, vì thế ta muốn trả tiền cho mấy người vì điều đó.”
“Đ-Điều đó không thể được! đó chỉ là lòng biết ơn của chúng thần mà thôi, thưa đức vua, người đã chấp nhận chúng thần, ít nhất thì đó là thú mà chúng thần muốn tiếp tục làm!”
“O-ok thế thì ta cảm ơn.”
Có vẻ như là tình hình sẽ trở nên phức tạp nếu như mình cứ tiếp tục, bỏ thôi vậy, đằng nào mình cũng chẳng thiệt gì cả. được rồi.
“Được rồi, đến đây là xong rồi, 2 người có thể đi rồi đó.”
“Vâng!”
“Cảm ơn người rất nhiều King-sama!”
2 người họ rời đi trong khi khóc với sự biết ơn.
Điều đó khiến mình cảm động quá.
Nó giống cảm giác sau khi bạn chơi với một chú cún hiếu động vậy.
Thôi thì ăn và đi ngủ thôi.
Yeah làm thế thôi.