Chương 27: Tên của anh ấy là
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 27: Tên của anh ấy là
Khi tôi mở mắt mình ra, thì tôi liền nhận ra rằng mình đang đứng ở trên tầng 2 của một căn phòng vô cùng rộng lớn.
Bên dưới chiếc lan can được trang trí một cách vô cùng sang trọng mà tôi đang đứng có rất nhiều người mặc những bộ quần áo sang trọng khác nhau. Và còn không những thế.
“Vị khách danh dự của chúng ta cuối cùng cũng đã đến rồi!”
“Đó chính là cứu tinh của chúng ta!”
“Vị anh hùng của chúng ta đã xuất hiện rồi!”
Có vẻ như là tôi rất được chào đón ở đây.
Căn phòng trở nên bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt.
“Dianeia, họ là những ai vậy?”
“Bọn họ là những người có ảnh hưởng lớn ở trong thị trấn này, họ là những mạo hiểm gia cấp cao.”
Tôi không ngờ là những người như vậy cũng tụ tập ở đây đấy? mà dù sao thì,
“Savior-sama (cứu tinh)! Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài rất nhiều!”
“Rượu đâu! Mang rượu ra đây nhanh đi! Chúng ta cần khoản đãi cho vị cứu tinh của chúng ta!”
Tôi nhìn xung quanh căn phòng, có những người đang khóc, còn có cả những người trông như đang tôn sùng tôi nữa cơ mà? Tại sao bỗng dưng nơi này lại trở nên rắc rối giống như là một lễ hội lớn vậy cơ chứ?
Điều này khiến cho tôi có cảm giác như thể mình vừa bị gài vậy.
“Tôi đã bảo anh rồi mà đúng không, rằng chính anh đã cứu lấy thành phố này ấy?”
“Nhưng mà tôi không hề có cảm giác là mình đã làm việc đấy…”
“Khi ở trong thị trấn, tất cả mọi người đều nhìn thấy con bạch đế long và những con rồng khác đang bay chỉ cách nơi này chỉ có vài km thôi. Vì thế có rất nhiều người đã chuẩn bị chờ cái chết xảy ra với chính họ. còn đối với những con người đang có mặt ở nơi này, hầu như tất cả bọn họ đều nhìn thấy vua rồng đốt cháy cả khu rừng thành tro.”
Vậy sao? Tôi không ngờ là bọn họ lại ở trong tình huống đó đấy. tuy nhiên,
“N, có chuyện gì sao?”
…lí do mà tất cả mọi người rơi vào cảnh hỗn loạn như thế lại đang đứng ngay bên cạnh tôi vào lúc này.
Có lẽ điều tốt nhất bây giờ là không nhắc đến nó….mà dù sao tôi cũng không có lí do gì để làm điều đó cả.
Và trong khi tôi đang suy nghĩ, Hesty đi về phía cửa sổ ở phía bên kia căn phòng.
Chiếc cửa sổ ấy hình như nối liền với 1 căn phòng tối ở phía bên kia.
“Vậy thì, em sẽ, đi ra ngoài bằng cái cửa sổ kia.”
“Ah, được rồi. em muốn đi lấy nguyên liệu cho cái trượng luôn ngay bây giờ hả?”
“Vâng, em sẽ quay trở lại ngay thôi”
“À ừ, vậy thì chút nữa anh sẽ gặp em sau nhé.”
“Kk, em đi đây.”
Hesty nói vậy rồi nhảy ra ngoài cánh cửa sổ.
“…có ổn không vậy khi mà để cô bé ấy đi một mình? Tuy rằng thủ đô hoàng gia có an ninh trật tự rất tốt, nhưng mà trời cũng sắp tối rồi.”
“Ừ, em ấy sẽ ổn thôi.”
Dù sao thì em ấy cũng là một vua rồng, người đã khiến cả nơi này rơi vào hỗn loạn mà.
Và nếu có chuyện gì thực sự xảy ra thì có khi tôi còn lo cho số phận của thị trấn này hơn đấy.
“Vậy sao? Nếu như mà anh đã nói thế thì tôi cũng không bận tâm đến nó nữa…dù sao thì anh hãy ra đây cùng với tôi một chút.”
Dianeia mời tôi vào căn phòng tối đó.
Nó trông giống như là một căn phòng bỏ trống, chỗ này cũng vừa là chỗ mà Hesty vừa rời đi xong.
“Hm? Chẳng nhẽ đây là nơi mà chúng ta làm cái lễ khen thưởng đó sao?”
“Ahh, ban đầu thì tôi nghĩ rằng mình sẽ làm nó ở căn phòng vừa nãy…nhưng mà những người ở đấy có hơi phấn khích quá so với chúng tôi tưởng tượng vì thế để tránh gây lộn xộn, thì đội trưởng hiệp sĩ ma thuật sẽ đứng ra làm người đại diện để tiến hành nghi lễ. tôi nghĩ là như vậy…?
Dianeia nói xong rồi búng tay của mình.
Và ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc một bộ áo giáp làm bằng bạc xuất hiện từ trong đám đông tiến về phía của chúng tôi, sau khi bước vào căn phòng ông ta liền đóng cánh cửa lại.
Người đàn ông nhìn vào tôi và rồi ông ta vươn tay của mình ra để bắt tay với tôi.
“rất vui khi được gặp ngài, tôi là Okuto đội trưởng hiệp sĩ ma thuật. tôi rất vinh dự khi được gặp mặt với vị anh hùng của chúng tôi. Và tôi cũng rất mong đợi được làm việc cùng với ngài sau này.”
“Ou, rất vui được gặp ông.”
Tôi bắt tay với ông ấy, nhưng mà bỗng nhiên khuôn mặt của ông ta trở nên trắng bệch. Và sau đó
“Haaa….haaaaa…..
Ông ta bắt đầu thở hổn hển.
Nói thật thì điều này trông hơi kinh đấy.
Vì thế tôi ngay lập tức bỏ tay của mình ra và lùi 2 bước lại phía sau. Và có vẻ như ngay sau khi tôi làm thế ông ta trông giống như được giải phóng khỏi cái trạng thái kì lạ vừa nãy. Và ông ta bắt đầu thở một cách đầy nặng nề
“này Dianeia, cái biểu hiện kì lạ này có ở trong nghi lễ không vậy?”
“Ah, ahh, tôi rất xin lỗi! bởi vì anh chạm trực tiếp vào ông ấy, có vẻ như là ông ấy đã phải nhận trực tiếp nguồn sức mạnh của anh vì thế nó khiến cho cơ thể ông ấy bị ảnh hưởng!”
Cô ấy vừa nói cái gì cơ, tôi chỉ mới bắt tay ông ta thôi mà.
Làm ơn tha cho tôi một chút đi chứ!
“U-umu, tôi rất xin lỗi vì điều này, nguồn ma thuật của anh đúng là lớn mà. Nó khiến cho ông ấy trở nên như thế này mặc dù hiện tại nó đang bị giảm đi so với bình thường rất nhiều rồi.”
Tôi nhìn vào ông đội trưởng hiệp sĩ, ông ta đang toát ra đầy mồ hôi trên khuôn mặt của mình.
Và hiện tại tôi có cảm giác rằng mình đang bị đối xử như là một con thú săn mối hoang dã vậy.
“Do bởi vì dạo này tôi cũng đã khá quen với bầu không khí bên cạnh anh vì thế tôi quên mất về lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế nào. Mà ông có sao không hả đội trưởng?”
“À – vâng, thần rất xin lỗi thưa công chúa. Thần vẫn là đội trưởng vì thế cho tới khi hết buổi lễ, thần vẫn sẽ tiếp tục đứng ở đây!”
Okuto nói vậy trong khi cố giữ tỉnh táo. Tôi thấy ông ấy giống như kiểu có thể bị bất tỉnh bất cứ lúc nào vậy nhưng mà ông ấy vẫn cố gắng chống chọi lại nó bằng ý chí của mình.
“umu…vậy thì chúng ta hãy bắt đầu buổi lễ này….người long mạch. A trước khi chúng ta bắt đầu buổi lễ này, thì anh có thể cho tôi biết tên của mình được không?”
“Eh? Tại sao vậy?”
Tôi không hề bận tâm về việc mình bị gọi là ‘người long mạch’đâu. Tại sao bỗng nhiên tôi lại phải nói tên của mình ra chứ? Tôi muốn biết lí do.
“…..bản thân tôi muốn được biết tên anh. Dù sao thì anh cũng đã cứu tôi 2 lần rồi vì thế nên tôi muốn được biết thêm về anh.”
Má của Dianeia hơi đỏ trong khi cô ấy nói như vậy
Thật sự thì tôi chẳng cảm thấy là mình đã cứu được ai cả.
Nhưng mà dù sao cô ấy cũng đã hỏi thì tôi cũng nên trả lời lại.
“Tên của tôi là Daichi”
(Daichi có nghĩa là thế giới hoặc là trái đất hoặc là hiền nhân)
“Daichi…? Tên của anh nghe rất hay đấy. tôi thấy cái tên này cực kì phù hợp với anh đấy chủ nhân của long mạch à”
Tôi có cảm giác là cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi tự nói tên của mình ra.
Và được khen cũng không hề tệ một chút nào.
“Vậy thì Daichi-dono, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ.”
Và thế là buổi lễ bắt đầu.