Chương 70: Chia sẻ hiểu biết trước lễ hội
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 70: Chia sẻ hiểu biết trước lễ hội
Câu nói rất nhỏ của Hesty nhưng lại vang vọng trong căn phòng im lặng như tờ.
-N? Bộ em vừa nói cái gì lạ lắm sao?
-À không, không có gì lạ cả, thực tế anh rất vui vì em đã nói chuyện đó đấy.
Thay vào đó, có lẽ tôi nên nhờ Hesty giải thích rõ hơn.
Chỉ mới nhìn một mảnh đá nhỏ mà em ấy đã nhìn ra được nó là cái gì.
-Oh, Hesty-dono biết nó là cái gì sao?
-N? Long Tinh Vương, cũng như em, là một Vua rồng biết bay. Em biết cô ta, người quản lý của một dungeon trên trời.
Naruhodo, nó là một cái vảy Vua rồng sao?
Thông tin đang dần thu được nhiều hơn rồi đấy.
-Ahhh….mấy tên trong nhóm nghiên cứu của tôi đang làm gì vậy kìa….
Dianeia tỏ ra chán nản ra mặt.
-Dù sao cô cũng đã cố hết mình rồi.
Tôi vỗ vỗ vào vai Dianeia để an ủi.
-Cô ấy không biết cũng đúng thôi. Đã 130 năm kể từ lần cuối cùng có thứ tương tự như thế này xuất hiện. Nếu cô tiếp tục tìm kiếm trong các tài liệu lưu trữ thì sẽ thấy thôi. Vì thế đừng quá chán nản.
-U…Um….vâng….
Làm tốt lắm Hesty.
-Ra là vậy, tức là Long tinh Vương-sama là một thực thể đã tồn tại trước cả khi tôi được sinh ra.
Anne cũng chưa bao giờ gặp “người đó” sao?
Bảo sao cô ấy cũng chẳng nhận ra được cái vảy kia.
-Thế cái vị Vua rồng đó như thế nào?
-Ừm…nói sao nhỉ? Người đó có một cơ thể rất to lớn nhưng linh hồn lại rất hiền lành.
Cái vảy thôi đã to thế rồi thì cơ thể chính còn lớn thế nào nhỉ?
-Ừm…em nghĩ người đó có cơ thể lớn gấp hơn 10 lần hình dạng rồng hiện tại của em.
-Hơn mười lần??? Tức là cao từ 300 mét đổ lên luôn à?
Thứ như thế có thể bay được trên trời sao?
Thế sao tôi không nhận ra nhỉ?
-N~, nói là bay trên trời, nhưng người đó bay ở độ cao hơn hẳn so với những gì chúng ta có thể thấy được, vượt trên cả những đám mây. Do đó chúng ta không dễ gì thấy được.
-Và cái vảy rơi từ trên đó xuống sao?
-Vâng, theo tính toán thì với kích cỡ này, nó có thể tạo được một cái hố rộng bằng một miệng núi lửa trên mặt đất. Không thể tin được Daichi-dono có thể chặn nó lại dễ dàng như thế, thật là kì lạ.
Nguy hiểm tới mức đó luôn à?
Nó có khác gì thiên thạch không?
-Nhưng tại sao những cái vảy này lại rụng xuống như thế?
-Có lẽ nào chúng bị bong ra sao?
-Eh? Hesty, loài rồng các em cũng thay vảy sao?
-Ừm, khi ở dạng người thì không. Nhưng trong dạng rồng thì thi thoảng.
-Đúng thế, khi ở dạng rồng, tôi cũng thi thoảng bị rụng…
Anne nói với vẻ hoài niệm.
Cái đó hình như cũng chẳng phải chuyện tế nhị với mấy vị Vua rồng này.
Ma, vậy cũng tốt chứ sao.
-Không thể tin được việc thay vảy cũng có thể gây ra hậu quả cỡ như vậy.
-Vâng, thứ đó có thể phá tan cả những công trình lớn, đây không phải chuyện có thể đùa. Nếu cứ thế này, lễ hội của chúng ta rất có thể sẽ gặp rắc rối lớn. Cần có giải pháp xử lý ngay.
Dianeia lo lắng ra mặt.
Có vẻ mỗi ngày đều là những chuỗi sự kiện khó khăn, gian khổ của cô Công chúa phù thủy này nhỉ?
-Không sao đâu, tôi có thể điều chỉnh thời gian biểu của mình để xử lý mọi thứ. Giờ tôi phải về ngay để tổ chức họp khẩn. AH…quên mất, cảm ơn Hesty-dono và Daichi-dono. Cảm ơn hai người vì đã cung cấp thông tin này cho tôi.
-Tôi đâu có làm được gì.
Thay vào đó, người đang ngồi cạnh tôi đây mới là người cô ấy nên cảm ơn.
-À vâng, còn điều này nữa, dù có hơi đường đột và bất lịch sự, nhưng tôi muốn xin phép mọi người quay về để báo cho người đứng đầu Hiệp sĩ đoàn.
-Oh, cố gắng lên nhé.
-Cảm ơn anh, hẹn gặp lại mọi người nhé.
Nói xong Dianeia lao như tên bắn ra khỏi cửa hàng
-Như thường lệ, cô ấy luôn trông bận rộn nhỉ?
-Vâng, dù sao thì cô ấy cũng là một trong những người quan trọng nhất ở thành phố này mà.
Anne đáp lại tôi.
-N~ dù sao thì, em đã làm nước trái cây rồi đây, mọi người uống đi.
Hesty đặt xuống bàn bốn cái cốc
-Được rồi, mời mọi người.
-Cảm ơn Aneue-sama.
Tôi nhận lấy cái cốc từ Hesty.
Vì mới được pha, mùi của nó khá thơm.
-Để thử xem nài.
Tôi đưa cốc lên miệng và nhấp một ngụm.
Hm??
Cái kết cấu gì đây?
Liệu nó có phải là nước trái cây không?
Nó giống như tôi đang ăn một quả táo thường vậy, theo tiêu chuẩn thế giới cũ của tôi mà nói, nó giống như nước táo cho người ăn kiêng vậy.
-Này Hesty, đây là cái gì thế? Em có bỏ thêm cái gì kì lạ vào không đó?
-N? Không, em chỉ dùng táo thôi mà?
-Nhưng anh cảm thấy cái này có gì đó không ổn lắm?
-Em chỉ nghiền nó bằng ma thuật của mình thôi. Có lẽ bị lẫn hạt táo và lõi táo nên vị của nó hơi lạ một chút.
-Ah, ra là vậy.
Thường thì tôi sẽ bỏ hạt và lõi táo, những thứ có vị đắng và hơi chua. Nhưng Hesty hình như lại không nghĩ thế, em ấy chỉ đơn giản là ép táo thành nước thôi.
Tôi quay sang hỏi Anne, người ngồi cạnh.
-Này Anne, Aneue của cô có giỏi nấu ăn không?
-Ơ…ừm…, Aneue-sama rất thờ ơ khi nhắc đến đồ ăn. Có lẽ hơi quá nhưng chị ấy hầu như sẽ ăn mọi thứ. Đã từng có thời gian chị ấy ăn cả những nguyên liệu chế tạo ma cụ hay thậm chí là cả cỏ nữa.
Giờ thì tôi hoàn toàn hiểu rồi.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tôi gặp em ấy trong vườn, dù bụng đang réo ầm ầm nhưng biểu cảm của Hesty lại khá thờ ơ với nó.
Cô ấy có thể rất thông thái nhưng khi nói đến những thứ thực tế và thiết yếu cho bản thân mình thì lại không có kinh nghiệm sao?
-Hesty này, từ giờ trở đi, nếu em muốn nấu cái gì đó, hãy cho anh tham gia cùng nhé.
-N? Hiểu rồi, dù không hiểu ý anh lắm nhưng nếu anh cần thì cũng được thôi.
Dù sao thì tôi cũng cảm thấy rất vui vì có thể hiểu thêm một mặt đặc biệt của Hesty.
Ngoài ra có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không nhờ em ấy trông chừng cửa hàng này, nhỉ?