Chương 92: Lên đường đến Thành phố
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 92: Lên đường đến Thành phố
Tôi đã lấy ra chỗ táo chứa trong khoảng 3 tầng lầu của ngôi nhà và số lượng của chúng nhiều hơn tôi tưởng.
-Fuuu…20 hộp cơ à? Nhiều quá nhỉ?
-Nhiêu đây mới là khoảng 1 nửa số táo mà chúng ta có đấy ạ.
Tôi đã giảm số lần thu hoạch thường xuyên của lũ golem xuống tối thiểu nhưng qua thời gian, số lượng táo vẫn cứ không ngừng tăng lên.
Sau khi thay thế những cây đã hết tuổi sinh quả, sử dụng như vật liệu và ăn chúng, tôi vẫn còn lại một núi, vì vậy thật tốt khi có một cơ hội để giải quyết bớt chỗ này.
-Rồi, giờ việc còn lại chỉ là tạo ra một vài con golem để chuyên chở chỗ này..
Để mang mọi thứ chúng tôi cần vào thị trấn, tôi cần phải có 20 con golem cỡ lớn
Dẫn cả một đoàn golem như vậy đi vào thị trấn hình như có hơi nổi bật quá, nhưng tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi.
-Um…Daichi-san. Anh có rảnh không?
Ramiyuros đi ra ngoài trong khi vẫn đang dụi mắt ngái ngủ.
-Có chuyện gì vậy?
-Um….Tôi cũng muốn…. đến Thành phố để tham gia lễ hội cùng mọi người….như vậy có được không?
-Đến đó sao? Ừm, tôi thì không vấn đề gì, nhưng cơ thể của cô ổn chứ?
Mới hôm qua chứ đâu xa, cô ấy đã rơi từ trên trời xuống với cơ thể đầy thương tích.
Đến giờ chỗ vảy bị rụng còn chưa mọc lại kịp kìa.
Ramiyuros đáp lại bằng cái vỗ ngực tự tin
-Tôi đã ngủ rất nhiều trên vùng đất dồi dào ma lực này và ở gần Daichi-san, người cũng có rất nhiều ma lực, vì vậy tôi đã hồi phục được một chút. Nó sẽ ổn thôi.
-Mộ khả năng hồi phục khá là đáng kinh ngạc đấy.
-Đó là nhờ Daichi -san và mọi người, và vì tôi đang làm phiền mọi người, nên tôi muốn nhanh chóng khỏe lại.
Ramiyuros nói với một nụ cười gượng gạo và gãi má
-Và vì đã hồi phục được phần nào, tôi cũng sẽ giúp Daichi-san một tay. [Biến hình]
Ramiyuros hét lên một tiếng và một đám khói mù mịt phụt lên. Khi nó biến mất, cô ấy đã biến lại thành một con rồng có vảy màu hung.
Tuy nhiên, không phải là cái kích thước chuẩn khủng bố của cô ấy ngày hôm qua, với chiều cao tới 80 mét. Mặc dù vậy, nhiêu đây vẫn khá là lớn
-Đó, trong hình dạng này tôi có thể mang đồ của anh, như vậy ổn chứ? Tôi cũng có thể mang Daichi-san trên lưng và bay lượn một chút,
-Ohhh…
Tôi cũng định sẽ chế tạo và để những con golem mang hành lý cùng với chúng tôi luôn, nhưng cưỡi Ramiyuros sẽ nhanh hơn và dễ dàng hơn. Tuy nhiên,…
-Nếu con rồng suýt rơi vào thành phố ngày hôm qua, giờ lại đáp cái ầm xuống đó hôm nay thì có lẽ không ổn lắm. Tốt nhất là chỉ nên đưa chúng tôi tới gần là được rồi.
Sẽ rất rắc rối nếu chúng tôi lại gây náo loạn.
Trong khi tôi nghĩ vậy, Hesty vỗ nhẹ vào cơ thể của Ramiyuros và nói,
-Để đề phòng, tôi sẽ đặt phép thuật che giấu ma lực lên cô. Nếu chúng ta sử dụng thứ này, họ sẽ không xem cô là mối đe dọa
-Ohhh…cảm ơn Hesty nhiều lắm…
Tốt nhất là nên như vậy, làm mọi thứ mình có thể trước.
-Ồ, đúng rồi. Mình cũng cần vỏ bọc ma lực nữa.
Cũng lâu rồi không xài đến nhưng tôi vẫn còn nhớ cách làm
Tôi mặc nó vào, cảm giác như mặc một cái áo giáp làm từ không khí vậy, nhưng nó triệt tiêu mọi luồng ma lực tràn ra khỏi cơ thể tôi.
-Thế nào Hesty?
-N, tốt lắm. Anh đang dần dần thành thạo hơn đó. Có phải anh đã luyện tập không?
-Ừm, anh cũng cố gắng luyện tập khi có thời gian.
Tôi rất vui vì đã nhận được sự công nhận của Hesty cho phép thuật này.
-Rồi, vậy mọi thứ đã chuẩn bị xong nhỉ?
-Vâng, giờ chỉ còn hành lý nữa thôi.
Và chúng tôi cùng nhau chất những cái hộp lên lưng Ramiyuros.
-Hyaa!
Ramiyuros đột nhiên run rẩy.
-Huh, có chuyện gì vậy?
-Ah, umm, xin lỗi. Đó là nơi vảy mới đang phát triển, vì vậy nó rất nhạy cảm và tôi không thể kìm giọng được…
Nhìn kĩ lại tôi có thể thấy rằng vảy ở chỗ đó có màu nhạt hơn.
-Ồ xin lỗi. Tôi sẽ đặt chúng lên từ từ thôi nhé.
-Un…phiền anh quá…
Và thế là chúng tôi tiếp tục chất đồ lên người cô ấy.
-Tôi đã sẵn sàng, vì vậy hãy kiếm chỗ nào đó bám chắc vào nhé. Chỉ để phòng hờ thôi, vì mọi thứ có thể được di chuyển và cố định trên vảy của của tôi bằng ma thuật.
Ramiyuros nói sau đó vỗ cánh và bắt đầu bay lên
Mặc dù những cái vảy của cô ấy rất cứng nhưng chúng vẫn linh hoạt và bằng cách nào đó cố định được hành lý của chúng tôi với nhau dù không cần dây buộc.
Tất cả những gì còn lại là thư giãn và chờ đợi tới đích thôi.
-Em thấy háo hức quá Chủ nhân.
-Ừm, anh cũng thế.
Đây sẽ là lần đầu tiên tôi được thấy những con phố sống động như vậy
Thực sự tôi cũng có chút mong đợi
-Vậy thì đi nào,..
-Được, Ramiyuros, tất cả nhờ cô nhé.
-Đã rõ…
Và thế là hai vị vua rồng, một tinh linh, và tôi lên đường đến thành phố Prussia khi trời vừa tối