Ngoại truyện 1: Công chúa phù thủy – Chân tướng của rồng và nỗi sợ của Dianeia
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Ngoại truyện 1: Công chúa phù thủy – Chân tướng của rồng và nỗi sợ của Dianeia
Công chúa phù thủy, Dianeia đang chịu sự áp lực của công việc.
Nguồn gốc của việc này là do con rồng lửa mà họ vô tình nhận được ngày hôm trước đã bán được giá cao hơn họ tưởng tượng, và một gia tài khá lớn đã rơi vào tay của gia đình hoàng tộc.
“Mình nên sử dụng nó như thế nào đây? Đầu óc mình không thể theo kịp với những điều đang xảy ra nữa….”
Công việc của công chúa thứ hai là xử lí công việc hành chính của thủ đô hoàng gia. Tuy nhiên, cô ấy lại đắm chìm vào việc học để trở thành một Archmage (phù thủy cấp cao), và cô không giỏi trong những việc khác ngoài ma thuật.
Nhưng mà thứ ma thuật mà cô tự hào, lại hoàn toàn vô dụng trước loại quái vật đó.
Đúng là thảm hại mà…..
Và cô thở dài trong khi ngồi bên cạnh chiếc bàn làm việc của mình.
Và rồi…..
“Dianeia-sama!! Xin thứ lỗi cho thần, có một báo báo từ phía hiệp sĩ!”
Một người đàn ông mặc một bộ giáp bạc xông vào văn phòng của cô.
“Sao thế, Trưởng kị sĩ đoàn. Vội vàng đến mức mà không thèm gõ cửa mà cứ thế xông vào sao….”
“Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của thần, nhưng mà chúng ta có tin vui! Đây là tin cực kì tốt, số lượng rồng bay ở thung lũng rồng có vẻ như đang giảm xuống!”
“Có thật không?!!”
Thung lũng Rồng, tọa lạc ở phía tây thủ đô và còn được gọi là―― Rừng ác quỷ, nơi mà bầy rồng sinh sống.
Mỗi năm lũ rồng gây ra rất nhiều thiệt hại khiến cho thương nhân khiến họ không dám lui tới đất nước này, Đây là một vấn đề rất phiền phức, nhưng.
“Hơn nữa, thiệt hại đã giảm một cách rõ ràng! Đặc biệt là ở trong Rừng ác quỷ, số lượng rồng đã giảm xuống, nếu cứ tiếp tục thì chúng ta không cần phải giao nhiệm vụ diệt trừ chúng cho mạo hiểm gia nữa!”
“Ta hiểu….đây đúng là một tin tốt lành.”
Quái vật và thú hoang trong Rừng ác quỷ hầu như bị cai trị bởi loài rồng. Là một đất nước gần với khu rừng, chúng ta luôn luôn nhờ sự trợ giúp của mạo hiểm gia nhưng mà việc quản lý đang dần rơi vào khủng hoảng.
Thế nhưng, nếu số lượng rồng giảm xuống thì chúng ta có thể tiết kiệm một chút ngân sách.
“Ông đã mang tới một thông tin tuyệt vời đấy. Cám ơn.”
“Vâng… Ahh, còn một chuyện nữa mà thần muốn báo cáo.”
“Hm?”
Đội trưởng hiệp sĩ hạ giọng mình xuống và nói.
“Đây là một thông tin tuyệt mật, có vẻ như có người đã thấy một con Phi long cấp cao (Great dragon) bị thương nặng rơi xuống Rừng ác quỷ.”
Phi long cấp cao được coi là con rồng có thứ hạng cao nhất trong tất cả các loại rồng. Là một con rồng nhỏ với vảy màu cầu vồng. Nó có khả năng cơ động và sức chống chịu ma thuật cao, nên ma thuật không hề có tác dụng với nó.
Một mình nó có đủ sức mạnh để ăn sạch một tiểu đoàn của đất nước này. Thế mà…..
“Đ-Điều này… làm sao mà nó rơi xuống?”
“Có vẻ như là nó đã nhận phải một đòn tấn công từ phía dưới của khu rừng, nó rơi xuống và không bay lên lại.”
“……………….”
“Đòn tấn công này là một luồng sóng âm ma thuật mạnh mẽ và dày đặc. Người quan sát đã bất tỉnh bởi vì luồng sóng âm đó và đã không thể quan sát thêm nữa, và hơn nữa thần nghĩ sẽ cử một ai đó….”
“――KHÔNG ĐIỀU TRA THÊM GÌ NỮA!”
Dianeia hét lên mà không cần suy nghĩ.
Sự điềm tĩnh thường ngày của cô đã biến mất khiến cho Trương kị sĩ đoàn nín thở.
“C-Công chúa?”
“….Nghe kĩ đây, Trưởng kị sĩ đoàn. Không được cử điều tra hoặc là lại gần khu rừng ấy nữa.”
Chúng ta không được bất kính với người đó.
“Đó không phải là một nơi chúng ta có thể điều tra mà là [ một nơi tuyệt đối không được lại gần] ”
Giọng của Dianeia càng ngày càng trở nên run sợ.
Cô ấy run rẩy và mặt của cô ấy tái đi.
Ahhhh, chỉ mới nhớ về nó thôi mà đã sợ đến như thế này rồi.
Cô cần phải nói với ông ấy.
“Kh... không thể nào. Con rồng đã bị tên đàn ông mà công chúa triệu hôi….”
“Phải, vì thế nên ông tuyệt đối không được lại gần chỗ đó. Vì ở đó có một con quái vật phi thường mà ta đã mang ơn. Tới khi thời điểm thích hợp thì ông tuyệt đối không được lại gần.”
“T…T-Thần đã hiểu và xin tuân lệnh!”
Sau khi Trưởng kị sĩ đoàn rời đi với vẻ bối rối, Dianeia lau đi mà hôi trên trán của mình. Chỉ nhớ về khoảnh khắc ấy thôi mà cô ấy đã cảm thấy run sợ rồi.
“…..Nn?”
Bỗng nhiên cô nhận ra là cô ấy đã sự làm ướt quần.
“Chỉ cần nhớ đến thôi mà đã như thế này rồi. Mình đúng thật là yếu đuối mà.”
Thở dốc và run rẩy, Dianeia đi chuẩn bị một chiếc quần lót mới.