Chương 649: Không tìm thấy nữa
<br><br>Chương 649: Không tìm thấy nữa<br><br><br>Nguyễn Kỳ chỉ bị thương ngoài da, cũng không nặng, toàn là những vết xước xát. Dưới chân cô ấy có một vết đứt nhưng không đến mức phải khâu, coi như đó là vết thương nặng nhất rồi. <br> <br>Nhưng bệnh viện chần chừ không dám để cô ấy đi là vì trạng thái tâm lý của Nguyễn Kỳ rất tệ, có sự bài xích tất cả mọi người, chỉ co ro ngồi trên giường, ôm chặt chiếc ba lô vào lòng, mặc kệ bác sỹ nói gì cũng không buông tay. <br> <br>Ông già cũng ở trong bệnh viện. Ông không có gì đáng ngại, cũng không phải ở lại quan sát thêm. Sở dĩ chưa đi, một là vì ông còn phải hợp tác cho lời khai với phía cảnh sát, trong lúc cần thiết còn phải giữ liên lạc thường xuyên với người của đội cứu hộ; hai là ông không đành lòng, cả đoàn người chỉ có hai người họ quay trở về, một cô gái cũng bị dọa ra nông nỗi ấy, ông cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn. <br> <br>Lục Đông Thâm bay tới Trung Quốc, lao thẳng đến bệnh viện, gần như không lỡ dở phút nào, theo sau là một đám người. Khí thế ấy khiến những người đi qua phải quay qua nhìn, ít nhiều cũng khiến các bác sỹ và y tá hốt hoảng. <br> <br>Mọi công việc giải thích và sắp xếp sau đó đều để lại cho Dương Viễn. Lục Đông Thâm đi đầu, bất chấp tất cả, còn anh ấy ở sau dọn dẹp đống hổ lốn cho Lục Đông Thâm không khác gì "Bảo mẫu số một Trung Quốc". <br> <br>Suốt dọc đường, anh ấy cũng không oán trách, căm tức gì vì thân phận mới này. Anh ấy không cầu mong gì khác, chỉ mong sao ông trời nể tình khoảng thời gian này anh ấy buông bỏ thân phận, chịu cực chịu nhọc mà mở một lối thoát, để Tưởng Ly khẩn trương bình an quay trở về. <br> <br>Quen biết Tưởng Ly lâu như vậy rồi, lần đầu tiên anh ấy biết nhớ cô như vậy, nóng ruột nóng gan. <br> <br>Khi Lục Đông Thâm xông vào phòng bệnh, Nguyễn Kỳ nghe thấy tiếng động giật nảy mình. Lúc đó trong phòng có bác sỹ và cảnh sát, một người đang yên đang lành xông vào cũng khiến họ lấy làm lạ. <br> <br>Dương Viễn đứng thẳng lưng, bất khuất tiến lên, trong giây lát lại cười trừ đưa ra lời giải thích với bác sỹ và cảnh sát. Khi anh ấy đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh thì đã phải sững sờ vì cảnh tượng trước mắt. <br> <br>Nguyễn Kỳ đã bước xuống giường, quỳ dưới đất, hai tay níu chặt vạt áo của Lục Đông Thâm, nước mắt tèm lem, nức nở không nói thành câu: "Cầu xin anh..." <br> <br>Không cần nghĩ cũng biết cô ấy vì Nhiêu Tôn, bây giờ niềm hy vọng duy nhất của cô ấy chính là Lục Đông Thâm. <br> <br>Dương Viễn thở dài, đóng cửa phòng bệnh lại. <br> <br>Ông già ngồi bên cửa sổ, vân vê mãi chiếc xương lạc đà giắt ở hông, miệng không biết lẩm nhẩm cái gì, hoàn toàn tảng lờ sự xuất hiện của Lục Đông Thâm và Dương Viễn. <br> <br>Lục Đông Thâm kéo Nguyễn Kỳ đứng dậy, trông anh có vẻ như đang cố nhẫn nhịn. Dương Viễn thấy thế, tiến tới kéo một chiếc ghế cho Lục Đông Thâm. Những chuyện xảy ra trong sa mạc vẫn phải nhờ Nguyễn Kỳ từ từ kể lại. <br> <br>Sau đó, Dương Viễn lại sắp xếp một trợ thủ đắc lực đi hỏi chuyện đám vệ sỹ lúc đó vào trong sa mạc, nhất định phải ghi chép lại rõ ràng đầu đuôi sự việc. <br> <br>Bên này, trong phòng bệnh, Nguyễn Kỳ đã quay trở về giường, ôm chân, bên cạnh đặt chiếc ba lô. Lục Đông Thâm nhận ra nó, đó là ba lô của Tưởng Ly. <br>Trái tim anh lại co thắt vào. <br> <br>So với những người xung quanh, Nguyễn Kỳ không bài xích Lục Đông Thâm. Cô ấy quả thực coi anh như phao cứu sinh cuối cùng, chỉ biết bám chặt vào anh, Nhiêu Tôn của cô ấy mới có thể quay trở về. <br> <br>Cô ấy run cầm cập kể lại cảnh tượng trong sa mạc khi đó cho Lục Đông Thâm. Nhất là lúc kể đến chuyện Nhiêu Tôn và Tưởng Ly cùng bị cuốn vào dòng cát chảy, cả người cô ấy đều run lên, không thể kiềm chế nổi. <br> <br>Cho đến tận lúc này, cảnh tượng đó vẫn không ngừng hiện về trong đầu cô ấy, giống như một bóng ma không bao giờ có thể xóa nhòa, cứ phát đi phát lại. Cô ấy không thể nào quên khoảnh khắc đó. <br> <br>Phải, là khoảnh khắc. <br> <br>Sa mạc đáng sợ cô ấy biết, nhưng phải đến tận khi giương mắt nhìn Nhiêu Tôn bị chôn vùi, cô ấy mới thật sự thấu hiểu hàm nghĩa của hai chữ "đáng sợ", mới hiểu ý nghĩa câu nói của ông già: Một nơi đến ma quỷ cũng từ bỏ. <br> <br>Tuyệt vọng, một nỗi tuyệt vọng lan rộng vô bờ bến đang hút chặt lấy Nguyễn Kỳ, giống như một con đỉa, khiến cô ấy không thể thoát ra. <br> <br>Chỉ cần nhắm mắt lại, cô ấy lại nhìn thấy cảnh cát vàng bay đầy trời, Tưởng Ly bị người ta níu kéo, cứ thế bị chôn sống. Tưởng Ly dốc chút sức lực cuối cùng hét to về phía cô ấy, gọi tên cô ấy, tiếng gọi đó khiến đầu óc người ta điên cuồng tới tê dại. <br> <br>Còn cả ánh mắt cuối cùng Nhiêu Tôn nhìn cô ấy. Anh như có lời muốn nói nhưng không còn cơ hội nữa. Bao câu từ, bao ý tứ đều bị cát vàng nhấn chìm. Cô ấy liều mạng muốn cứu họ nhưng vô ích. <br> <br>Nhiêu Tôn nói, khi nào từ sa mạc trở về sẽ kết hôn... <br> <br>Cô ấy không muốn anh nói vậy, cứ cảm thấy điềm không may. Anh cười bảo cô ấy quá mê tín, nhưng cô ấy chấp nhận mê tín. Những lời dễ nghe có ai không muốn nghe? Những lời hứa hẹn ngọt ngào có ai không muốn tin? <br> <br>Nhưng hứa hẹn cũng đã bị chôn vùi, chôn theo cả người đàn ông cô ấy yêu nhất... <br> <br>Sau khi tuyệt vọng đi qua thì giận dữ kéo tới. <br> <br>Cô ấy oán trách Nhiêu Tôn, trách anh bất chấp tất cả để cứu Tưởng Ly. <br> <br>Suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng trong tình cảnh đó, cô ấy chính là ích kỷ không muốn Nhiêu Tôn gặp nguy hiểm. <br> <br>Những người tập trung với họ chỉ cách một bước chân, vì sao không tới sớm hơn? Khi được cứu về, cô ấy đã nhìn chằm chằm bức tường trắng toát của bệnh viện và nghĩ: Nhiêu Tôn... Nhiêu Tôn, ở trong lòng anh phải chăng người quan trọng nhất vẫn là Tưởng Ly? Anh bất chấp tất cả, mặc kệ nguy hiểm tới tính mạng cũng không buông tay. Anh liều lĩnh như thế, lẽ nào chưa từng nghĩ tới em ư? <br> <br>Lục Đông Thâm không thể ngồi yên. Trong quá trình Nguyễn Kỳ thuật lại, anh đã đứng lên mấy lần liền, cuối cùng đi tới trước cửa sổ, cách ông già chỉ vài bước chân. Nghe nói Tưởng Ly vì muốn lấy Huyền thạch mà chặt đứt đầu ngón tay, bàn tay chống lên bệ cửa sổ của anh cuộn chặt lại thành nắm đấm. Nghe nói Tưởng Ly bị cát vàng chôn vùi ra sao, sống lưng của anh cứng đờ ra, bả vai thì run rẩy. <br> <br>Rất lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói u ám, nặng nề: "Tay thuộc hạ đó của Nhiêu Tôn chắc chắn là nhắm vào Tưởng Ly sao?" <br> <br>"Tôi không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì." Nguyễn Kỳ ôm chặt chân: "Tôi chỉ biết trên người anh ta có máu, anh ta cứ thế lôi Tưởng Ly như muốn chết chung vậy." <br> <br>Lồng ngực của Lục Đông Thâm phập phồng lên xuống, hơi thở gấp gáp. Anh nhìn trân trân ra thế giới ngoài cửa sổ nhưng lại hận không thể vượt qua nó, tiến tới sa mạc mênh mông. Người lúc ấy ở bên cạnh Tưởng Ly phải là anh mới đúng. <br> <br>"Tưởng Ly từng dặn tôi, một khi cô ấy gặp chuyện thì phải giao đồ lại cho Quý Phi. Khi đó tôi còn cười cô ấy nghĩ quá nhiều nữa..." Nói rồi, Nguyễn Kỳ kéo chiếc ba lô lại, giữ rất chặt: "Phút cuối cô ấy còn gọi tên tôi, tôi hiểu ý của cô ấy. Lục Đông Thâm, đến phút cuối cùng, người Tưởng Ly nghĩ đến vẫn là anh." <br> <br>Lục Đông Thâm nghiến chặt răng, câu nói này của Nguyễn Kỳ như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim anh, đau đớn vô cùng. <br> <br>Quý Phi đã trên đường tới đây, được Dương Viễn đích thân gọi điện tới tìm. Lúc được đưa vào bệnh viện, Nguyễn Kỳ không tin tưởng một ai, không để chiếc ba lô rời khỏi mình nửa bước. Đến khi nghe thấy giọng Dương Viễn trong điện thoại, cô ấy mới nói đi nói lại: "Tìm Quý Phi tới đây, tìm Quý Phi tới đây!" <br> <br>Tưởng Ly muốn tìm Quý Phi thì có đến tám, chín phần là vì chuyện bí kíp, điểm này Lục Đông Thâm có thể nghĩ ra thì Dương Viễn dĩ nhiên cũng nghĩ ra được. Thế nên dọc đường, Quý Phi được họ bảo vệ rất nghiêm ngặt, các thuộc hạ liên tục báo vị trí của Quý Phi cho Dương Viễn. <br> <br>Dương Viễn thật sự sợ tâm lý của Lục Đông Thâm suy sụp, anh ấy tiến lên an ủi Nguyễn Kỳ: "Cô yên tâm, bây giờ đội cứu hộ và người của chúng tôi đều đã được cử đi hết, nhất định sẽ tìm thấy họ." <br> <br>"Thật không?" Nguyễn Kỳ như nhìn thấy hy vọng: "Sẽ tìm được họ đúng không? Nhất định phải tìm được đấy..." <br> <br>"Không tìm được nữa đâu..." Ông già đang ngồi bên cửa sổ cuối cùng cũng lên tiếng, lẩm bẩm, giọng khô khốc. <br> <br>Cơ thể vốn đã cứng đờ của Lục Đông Thâm chợt run lên, anh quay phắt qua, nhìn chằm chằm ông già, giọng nói lạnh lẽo: "Ông nói gì cơ?" <br> <br>Ông già ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy bi thương: "Tôi ở sa mạc đã nhiều năm, chưa từng thấy trận cát chảy nào dữ dội và gấp gáp như thế. Huyền thạch là một thứ gở, cô gái ấy muốn lấy nó thì ông trời sẽ trừng phạt họ... Không tìm được nữa, họ đã sớm bị sa mạc chôn vùi rồi. Cho dù các người tìm ra họ, cũng chỉ còn là mảnh xương khô mà thôi." <br> <br>~Hết chương 649~ <br>