Chương 15 : Trường nhai đẫm máu
Bước ra khỏi Nguyên Đô Thự, Tô Trầm ra tới đường lớn.
Chẳng biết từ lúc nào, trên đường trống rỗng không một bóng người.
Dọc theo phố lớn trống trải một đường tiến tới, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đầu tường bốn phía, người người nhốn nháo.
Đó là người của Nguyên Đô Thự đang nhìn Tô Trầm.
Cuối con đường, là một đám người chính đang hướng bên này đi tới.
Nhìn lại phía sau, tương tự có một đám người hướng về Tô Trầm mà tới.
Hai bên trái phải trên vách tường, càng là thả ra mảng lớn quang hoa, vô hình nguyên năng chi tường, đoạn tuyệt hi vọng vượt tường mà chạy của Tô Trầm.
Tứ diện bát phương, thiên thượng địa hạ, đạo lộ đoạn tuyệt, vô xử khả đào.
Tô Trầm đứng lại.
Phía trước là một tên nam tử trẻ tuổi hướng về Tô Trầm đi tới, sau lưng hắn còn theo một người, chính là Tôn Mậu cụt một tay kia.
Nam tử trẻ tuổi cười to nói:
"Tô tri hành! Lần đầu gặp gỡ, giới thiệu một chút. Bỉ nhân Long Thiếu Du, thẹn là Long gia thiếu chủ. Giữa ngươi và ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt, đại danh của Tô tri hành ta lại không phải lần đầu tiên nghe đến. Tòa nhà Lý gia ngoài thành kia, vẫn là ta tặng cho Tô tri hành đây."
Tô Trầm cười cười: "Ngươi tặng cho ta? Vậy thật xin lỗi, trong cái nhìn của ta, là có người cướp nhà với ta, hại ta phải dùng thêm năm ngàn lượng vàng mới mua được."
Long Thiếu Du sầm mặt lại: "Đây cũng chính là thứ ta muốn nói. Mẹ nó, một cái nháo quỷ trạch tử cũng có người cướp với lão tử. Vốn là muốn đợi Tô tri hành đến rồi cùng Tô tri hành hảo hảo tâm sự, nếu như Tô tri hành là kẻ tri tình thức thời, vậy tòa nhà liền đưa cho Tô tri hành cũng không sao. Không nghĩ tới mặt còn chưa thấy đây, đã trước tiên bắt hạ nhân nhà ta rồi, còn phế bỏ một cánh tay của hắn. Được, lần này nợ mới nợ cũ tính luôn một lượt."
"Ồ? Ngươi muốn tính thế nào?" Tô Trầm hỏi.
"Thứ trên người ngươi quy nàng, người quy ta."
Quay đầu nhìn lại, lại là một nữ nhân áo đỏ chính lớn bước đi tới, phía sau tương tự theo một người, lại là Dư Thành Thủy.
"Ta tên Liên Kiều, kiều trong "kiều khiết" (trong sáng), không phải là "tát kiều" (làm nũng), đừng nhầm lẫn đấy." Hồng y nữ tay cầm một cây roi dài, đứng lại tại một chỗ cách hắn không xa.
Tô Trầm bình tĩnh lên tiếng: "Nghe nói Liên gia có một loại bí thuật, có thể nô dịch người sống, lấy làm tiên phong. Bất quá người sống bị nô dịch sẽ nhìn như tử thi, hành vi ngốc trệ, vô lực suy nghĩ, sức chiến đấu giảm xuống. Hiện tại xem ra, đúng là thật rồi."
Liên Kiều cười nói: "Ngươi đến là thăm dò được rất rõ ràng a. Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, vẫn là có hi vọng thành công."
"Nguyên lai còn không phải là trăm phần trăm thành công sao? Bí thuật rất nát bét a." Tô Trầm cười nói.
Sắc mặt Liên Kiều trầm xuống: "Chờ ngươi thể hội xong, liền sẽ biết tư vị bí thuật Liên gia ta."
"Còn phí lời với hắn nhiều như vậy làm gì?" Long Thiếu Du đã hừ nói: "Ta xem hắn là không chịu đi vào khuôn phép, trực tiếp động thủ đi."
Nói phất tay một cái, nhóm lớn gia đinh phía sau đã dâng lên.
Những gia đinh này tuy rằng đều là Đoán Thể kỳ, nhưng thắng ở nhân số đông đảo, trong đó càng có không ít nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh.
Cho tới nguyên sĩ Phí Huyết cảnh chí ít có sáu tên, lại phối hợp một đám người lớn như vậy, đã là đối với Tô Trầm hết sức coi trọng.
Mặc dù như thế, hắn nhưng vẫn còn đó cười.
Hắn nói: "Nếu có thể bắt được ta, liền để hai vị phân ta thì lại làm sao."
Hắn nói đã từ trong nguyên giới lấy ra một bình dược tề, ném xuống mặt đất.
Ầm!
Mảng lớn yên vụ bay lên, trong nháy mắt bao phủ Tô Trầm, cũng bao phủ lấy mảng lớn phạm vi xung quanh.
Long Thiếu Du biến sắc: "Không được, hắn muốn chạy!"
"Ngăn chặn đầu hẻm, tuyệt đối đừng để hắn chạy mất!" Liên Kiều cũng hô to.
Liền thấy gia đinh, hộ viện, đả thủ, khách khanh hai bên dồn dập xông lên, giết vào trong khói mù.
Từ trong khói mù ầm ầm lại bay ra hai bình dược tề, trước sau rơi xuống đất, nương theo tương tự là mảng lớn yên vụ, chỉ là lần này, lại đã đem cả con đường đều che phủ.
"Ta không nhìn thấy!"
"Chết tiệt, ta không nhìn thấy hắn ở đâu!"
"Mau đem yên vụ này xua tan đi!"
"Không thể xua tan, đây là yên vụ do dược tề sư chế tác, dày nặng ngưng tụ, đại phong khó diệt!"
"Vậy cũng phải diệt!"
"Hô! Hô! Hô!" Trong đám người trào dâng một phiến gió rít lửa thiêu, mặc dù không cách nào lập tức xua tan yên vụ, nhưng vẫn khiến cho yên vụ có một chút dao động, từ từ chuyển nhạt.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.
"A!"
Thảm khiếu này thê thảm sắc bén, nhưng bỗng nhiên im bặt, mang cho người ta vô hạn chấn động.
"Lão Hoàng, lão Hoàng ngươi không sao chứ?" Có người nghe ra âm thanh người thảm khiếu, lớn tiếng hô hoán.
Không có đáp lại.
Ngược lại là kẻ hô hoán sau lưng đột nhiên đau đớn, hắn cúi đầu nhìn lại, một thanh chiến đao đã từ phía sau lưng đâm thủng lồng ngực hắn.
Ánh mắt lồi ra không dám tin tưởng nhìn trường đao trước ngực, hắn muốn kêu, lại bị một cánh tay bịt miệng lại, liền như vậy đem hắn nhẹ nhàng đẩy ngã.
Tô Trầm thu đao, tiếp tục du tẩu tại trong đám người.
Đúng, hắn không có trốn, mà là mượn yên vụ không ngừng săn giết mục tiêu của bản thân.
Sáu tên Phí Huyết, mười bốn Dẫn Khí, lúc trước trong khi lên tiếng, vị trí mỗi một người hắn đều đã nhớ rõ rõ ràng ràng.
Tìm ra bọn họ, giết chết bọn họ.
Đây chính là phương thức ứng đối của Tô Trầm.
Hắn liền như một tay thợ săn lão lạt du tẩu tại trong bóng tối, thoả thích thu gặt sinh mệnh con mồi.
Xoạt!
Chiến đao lần nữa quét qua yết hầu một tên hộ viện, tại không trung vung ra một phiến huyết thủy, đem yên vụ nhuộm thành huyết vụ, Tô Trầm nhanh nhẹn thu tay, chuyển di, khoái tốc huy đao, chém ngã mỗi một cái mục tiêu che ở con đường phía trước. Một thân một mình Tô Trầm, hoàn toàn không cần kiêng kỵ ngộ thương.
Chúng nhân cũng ý thức được có người đang ám sát bản thân, dồn dập hô hào lên.
"Hắn không có chạy!"
"Tất cả cẩn thận, hắn đang săn giết chúng ta!"
"Mau đem yên vụ chết tiệt này xua tan đi!"
"Xem ta đây!"
Một tên hộ viện hô hoán, hai tay nâng lên một chút:
"Vân Phiên Lãng!"
Theo hắn hô hoán, vô số yên vụ dĩ nhiên tại dưới song thủ nâng đẩy của hộ viện kia, đồng thời hướng không trung thăng lên, hạ phương tầm nhìn một phiến không minh.
"Hống!"
Chúng nhân đồng thời phát xuất hưng phấn hô hoán.
Đại hán kia lập công lớn cũng cười ha ha.
Thế nhưng sau một khắc, sưu sưu sưu lại là ba bình dược tề rơi xuống đất, lại lần nữa bay lên mảng lớn mây khói.
Ngay tại nháy mắt yên vụ lần nữa bao phủ chúng nhân, mọi người thấy một đạo nhân ảnh bay vọt, lướt về phía đại hán sử dụng Vân Phiên Lãng kia.
Khói bụi tràn ngập tầm nhìn đồng thời, một cái đầu người bay lên cao cao.
"Không! Tên khốn kiếp đáng chết này!" Nhìn thấy một màn thủ hạ bị bêu đầu, Long Thiếu Du triệt để tức giận: "Làm thịt ngươi, ta nhất định phải làm thịt ngươi!"
"Ta thì ngược lại." Một thanh âm vang lên tại bên tai Long Thiếu Du.
Long Thiếu Du chấn động trong lòng, gấp hồi thủ bổ ra một đao.
"A!" Một tiếng thê lương thảm khiếu.
Long Thiếu Du đầu tiên là vui vẻ, lập tức cả kinh.
Trúng đao chính là thủ hạ của hắn.
Không được!
Long Thiếu Du đã ý thức được cái gì.
Ầm!
Sau đầu đã gặp trọng kích, Long Thiếu Du trợn trắng mắt một cái ngã xuống.
Cùng lúc đó, người xung quanh cũng bắt đầu điên cuồng lên, vì để tránh cho bị Tô Trầm đánh lén, bọn họ bắt đầu hướng tới quanh người điên cuồng huy đao, tránh cho bất luận kẻ nào tiếp cận, bởi vậy gợi ra ngộ thương vô số.
Liên Kiều cũng ý thức được không ổn, hô: "Lui! Rời khỏi nơi này!"
"Ngươi không thể chạy đâu được nữa rồi!"
Thanh âm băng lãnh của Tô Trầm dĩ nhiên truyền đến.
Liên Kiều hô to xuất thủ, ầm ầm ầm tại không trung nổ ra một phiến sóng khí, nghênh tiếp nàng lại là một phiến khổng lồ hỏa diễm, phác diện mà tới, thẳng tới tràn ngập toàn bộ tầm nhìn. . .
Rốt cục.
Yên vụ tiêu tán.
Chúng nhân đang chém giết trên đường cũng dồn dập ngừng tay.
Hiện ra tại trước mặt bọn họ, dĩ nhiên là một phiến cảnh tượng thây chất đầy đồng.
Bết bát nhất chính là:
Long Thiếu Du cùng Liên Kiều không thấy nữa.
*Trường nhai : Phố lớn.