Chương 142: Hiểu lầm
Chương 142: Hiểu lầm
Sau đó là một trận rối loạn. Lăng Nhược Tịnh được người dìu đứng dậy, bên tai là giọng nói đầy lo lắng của Cung Thụy Thần: “Mau cử động, xem thử có bị thương hay không?” Cô có chút choáng váng, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của Cung Thụy Thần, lại nghĩ đến tiếng phanh xe gấp chói tai kia, cô đại khái cũng đoán được, vừa rồi suýt chút nữa mình đã bị xe đụng phải.
Cô hoảng sợ lắc đầu, thấy vậy Cung Thụy Thần thở phào nhẹ nhỏm, lúc này hai người vệ sĩ đã chạy đến, nhìn Cung Thụy Thần lắc đầu lập tức không đến gần nữa.
Nhìn thấy hai người vệ sĩ bị cô lừa gạt, Lăng Nhược Tịch chột dạ cúi đầu, muốn giải thích chuyện trốn ra ngoài với Cung Thụy Thần “Thụy Thần, em...”
“Về nhà trước, có muốn nói gì về nhà nói sau.” Cô vừa mở miệng đã bị anh cắt lời, thấy sắc mặt tái xanh của anh, giống như tức giận không ít, cô lập tức im lặng. Cung Thụy Thần lôi kéo cô, tư thế có chút miễn cưỡng đến chỗ đậu xe, sau đó buông tay cô ra, lạnh giọng ra lệnh: “Lên xe.”
Cô mở cửa, ngồi vào ghế phụ, đợi xe khởi động, cô có ý muốn mở miệng giải thích, bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa cứng miệng lại, đã không dám nói chuyện thì chỉ biết ngoan ngoãn ngồi một bên, lo sợ không yên trộm nhìn sắc mặt của anh.
Hai người im lặng suốt trên đường về đến nhà. Sau khi về nhà, anh cũng không quan tâm cô, thẳng đi vào phòng làm việc, Nhược Tịch lặng lẽ mở cửa nhìn vào vài lần, đều thấy anh luôn gọi điện thoại, giống như không đè nén tính tình để bộc phát ra, làm cô sợ đến nỗi muốn vào lại vụt trở ra.
Nghĩ lại, để chờ anh bớt giận rồi thì giải thích với anh, bằng không sẽ bị anh dũa cho thảm thương.
Gần tối, cô vì lấy lòng anh, cố ý làm những món ăn anh thích, sau khi làm xong, liền đến phòng làm việc gọi anh đi ăn cơm, mở cửa vào lại không thấy người, suy nghĩ là anh có thể ở phòng ngủ, lại đi vào phòng ngủ tìm một lượt cũng không thấy.
Lăng Nhược Tịch thấy thật kì lạ, cũng không thấy anh ra khỏi nhà sao lại không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả, tìm khắp lầu trên lầu cưới đều không có, chỉ có phòng ngủ khách là chưa tìm, không lẽ anh đang ở đó? Lăng Nhược Tịch thử mở cửa vào xem, đưa mắt liền thấy trên giường có nhô lên, anh đúng là ở đây.
Lăng Nhược Tịch đi vào, nhẹ tay nhẹ chân nằm lên giường, chui thẳng vào trong chăn, ôm anh từ phía sau, sau đó úp sấp dính sát vào lỗ tai anh nhỏ nhẹ từng câu “Chồng ơi, anh còn giận em? Em biết sai rồi, lần sau em cũng không dám nữa, đừng giận em nữa được không?”
“Hừ...” Cung Thụy Thần nhắm mắt không động đây, chỉ hừ lạnh bằng lỗ mũi.
Lăng Nhược Tịch thấy chiêu này không ăn thua, cười xấu xa, cụp mắt xuống, tay nhỏ không đàng hoàng chui vào trong quần áo anh, sờ sờ loạn trên ngực anh. Nghe hơi thở anh trở nên ồ ồ dồn dập, mới cười: “Chồng ơi, đêm nay anh muốn phạt em như thế nào cũng được, anh đừng giận em nữa có được không?”
Cung Thụy Thần nghe vậy cả người cứng đờ, mạnh mẽ ngăn tay cô đang làm loạn trước ngực, xoay người xuống giường, đứng cạnh giường nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ.
Lăng Nhược Tịch không đoán được anh lại có phản ứng như thế này, ngồi dậy, bị anh trừng liền chột dạ, nhỏ giọng hỏi
“Chồng ơi, anh làm sao vậy?”
“Lăng Nhược Tịch có phải em xem tôi là đứa ngu ngốc, bất kể em làm gì, chỉ cần hai ba câu la hét với tôi, hoặc cho tôi chút ngon ngọt là tôi sẽ coi như không có chuyện gì?” Cung Thụy Thần từ trên cao nhìn xuống cô, lời nói lạnh lùng làm cho Lăng Nhược Tịch hoảng hốt sợ hãi, lúc này mới biết được anh đang tức giận, rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Thụy Thần, em...” Cô sốt ruột muốn giải thích với anh, nhưng lời đến miệng liền ngậm xuống, không biết làm sao, cô không muốn cho anh biết chuyện mình đến bệnh viện kiểm tra cơ thể.
“Em muốn nói với tôi cái gì, hay em muốn nói, em dùng mọi cách cắt đuôi hai vệ sĩ kiađể đi đến bệnh viện thăm người tình cũ, hay em muốn nói, em không cố ý giấu tôi chuyện hắn ta đánh em, hay em muốn lên án chuyện tôi đánh hắn hả?” Cung Thụy Thần bình tĩnh nhìn cô, trong mắt ngập tràn đau thương.
Lăng Nhược Tịch nghe anh chấp vấn, đầu tiên là sửng sốt, liền nhớ đến chuyện tại bệnh viện có gặp Lý Thượng, tuy rằng không biết tại sao anh biết chuyện của cô và Lý Thượng, nhưng anh đã hiểu lầm rồi, nhanh chóng muốn giải thích với anh: “Thụy Thần, chuyện không như anh nghĩ đâu, em không biết anh ta nằm ở bệnh viện đó, chúng em chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi, còn em giấu anh chuyện bị anh ta đánh, em chỉ nghĩ không muốn đem chuyện làm ầm ĩ lên, dù sao cũng là bạn học. Em với anh ta thật sự không có bất cứ quan hệ gì cả, anh tin em đi...” Cô vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay anh.
Nhưng không ngờ, Cung Thụy Thần lại hất tay cô ra, làm cho cả người cô ngã gục trên giường, cái trán suýt đụng phải tủ đầu giường.
Cung Thụy Thần thiếu chút làm cô bị thương, trong lòng có chút hối hận, đưa tay muốn nâng cô dậy, nhưng lại nghĩ đến chuyện cô giấu giếm lừa gạt mình, liền thu tay về, lạnh lùng nhìn cô: “Các người không có quan hệ gì? Lăng Nhược Tịch, cô coi tôi là đứa bé ba tuổi sao? Hắn ta theo đuổi cô hai năm, rất nhiều bạn học nói nhìn thấy cô ở riêng cùng anh ta rất nhiều lần, như vậy mà còn không có quan hệ gì sao, cô còn muốn có loại quan hệ nào? Trên giường hả? Nếu như không phải tôi cưỡng ép cô cưới tôi, nói không chừng bây giờ cô với hắn đã lên giường rồi. Cô nói đi, trước khi cưới tôi, cô đã bỏ trốn, có phải là với hắn ta hay không?”
Cung Thụy Thần cho người kiểm tra camera trong trường học, thấy ngày đó Lý Thượng có ý đồ cưỡng bức cô, liền nổi giận phát điên. Tìm cơ hội đem hắn hung hăng dạy dỗ một chút. Nhưng về sau, anh lại thấy chỗ nào đó không đúng, tên thối tha Lý Thượng đối với cô như vậy, lẽ ra cô phải hận hắn mới đúng, nhưng cô lại giấu giếm, đối với chuyện này không hề nói đến. Anh bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, âm thầm cho người điều tra một chút, trùng hợp sáng nay tài liệu điều tra gửi đến, có rất nhiều sinh viên các khóa nói từng nhìn thấy cô với Lý Thượng cùng một chỗ, có quá nhiều thứ, thật giả yêu đương, lại nghĩ đến chuyện cô bỏ trốn trước khi cưới, cùng chuyện lần này hắn ta có ý muốn cưỡng bức cô, tất cả điều cho thấy quan hệ hai người không phải ít, anh thật sợ nổi cơn ghen tuông.
Nhưng anh bắt buộc mình phải bình tĩnh, anh muốn nói với bản thân mình đó là quá khứ của cô, cho dù cô từng có bạn trai, nhưng điều đó cũng không nói lên điều gì, cô hiện tại chỉ yêu mỗi anh, nên phải tin cô. Nhưng khi anh nhận được điện thoại của vệ sĩ, nói Lăng Nhược Tịch đã trốn mất, vị trí trước mắt là bệnh viện K, phản ứng đầu tiên của anh chính là nghĩ cô lén lút đến thăm hắn ta, hai người tình cũ chưa dứt. Anh lại ghen tuông, lại đau lòng, mà cô bây giờ lại có ý muốn lừa dối anh, trong nhất thời tất cả cảm xúc anh đang đè nén đều bộc phát hết ra ngoài.
“Anh...” Lăng Nhược Tịch không hiểu được sao anh có thể suy diễn lung tung lên như vậy, nhưng anh không tin cô, còn nói với cô những lời khó nghe như vậy, cô giận nói không nên lời.
“Sao lại không nói?” Cung Thụy Thần trào phúng nói tiếp: “Có phải không còn gì để nói không, có phải bây giờ nhớ hắn ta mãi không quên, muốn tôi giúp hai người thỏa lòng không? Cô cũng sẽ không cần cực khổ tìm cách lừa gạt tôi như vây?” Cung Thụy Thần cũng không biết tại sao bản thân mình lại thế này, rõ ràng là trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng khi mở miệng từng câu so từng câu lại càng vô tình hơn.
“Anh muốn giúp chúng tôi, có nghĩa là sẽ ly hôn với tôi sao?” Bị anh hiểu lầm như vậy, cũng đủ làm trái tim cô nguội lạnh, cười buồn, cũng học theo anh, thẳng lưng lạnh lùng nhìn anh đầy châm chọc.
“Cô...” Cung Thụy Thần nghẹn, anh tuy giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến ly hôn, nhưng hai chữ này từ miệng cô nói ra làm cho anh càng thêm giận dữ, không chút suy nghĩ: “Sao nào, cô gấp gáp muốn rời khỏi tôi như vậy sao? Được, tôi sẽ giúp hai người, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.” Nói xong ‘Rầm’ một tiếng đá bung cánh cửa, anh sợ chính mình nhịn không được lại xông đến dùng tay bóp chết cô. Cô như vậy mà lại có ý nghĩ muốn ly hôn.
Theo tiếng cửa vang lên, Lăng Nhược Tịch mềm nhũn suy sụp trên giường, lộ ra nụ cười sầu thảm, hết rồi, tất cả đã hết, xem ra cô nhất định không thể thoát khỏi số mệnh phải ly hôn với anh.
Như vậy cũng tốt, đau dài chi bằng đau ngắn, cứ để anh hiểu lầm như vậy đi. Nếu như cô đã không thể có cách nào sinh con được, thì hãy để cô nhận hết phần đau khổ này, anh tốt như vậy, xứng đáng có một gia đình hoàn chỉnh, có vợ, có con.
Cô đang không biết mình phải nên làm gì cho tốt, bây giờ thì cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa, cô chỉ có thể rời khỏi đây.
Ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu, Lăng Nhược Tịch mới thở dài, đứng dây thu dọn này nọ, chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ. Tuy cuối cùng cũng không thoát được số mệnh phải ly hôn với anh, nhưng bây giờ cũng may cô còn có Lăng gia để quay về. Lần sống lại này, cảnh ngộ tốt hơn xưa rất nhiều.