Chương 1: Cuộc gặp gỡ tại Vương quốc bị lãng quên
Overlord Công Chúa Vampire Của Đất Nước Bị Lãng Quên
Chương 1: Cuộc gặp gỡ tại Vương quốc bị lãng quên
Dịch giả: Zaxuo, Nguyễn Tường
----------
Hiện tại, Suzuki Satoru đang trầm ngâm suy nghĩ.
Anh không biết cô gái Keno này là người như thế nào. Tuy nhiên, cô ta chắc chắn là một nguồn thông tin quan trọng. Anh cần phải khiến cô ta hạ thấp sự đề phòng của mình xuống để dễ dàng nói chuyện hơn.
Trước hết, cô ta không phải là một Player, từ phản ứng nãy giờ, cô ta có thể là một cư dân của thế giới này. Anh muốn xác minh lại điều đó nhưng anh vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Ngoài ra, anh không biết cô ta có đáng tin hay không. Anh có thể bị đáng lừa với những thông tin giả. Ngay bây giờ, anh nên thực hiện các bước trong kế hoạch để có được lòng tin của cô.
Với những suy nghĩ đó trong đầu, Suzuki Satoru bắt đầu bằng cách nở một nụ cười xã giao, nhưng sau đó anh nhận ra rằng anh không nên làm như vậy trong tình trạng hiện tại. Do đó, anh cố gắng làm dịu giọng nói của mình. Khi mà giọng nói của anh không thể được coi là ngọt ngào, anh cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
“Ah… Tôi-… Ta nghĩ là ta vừa đã giới thiệu tên mình rồi nhưng ta xin phép được giới thiệu lại. Ta là Suzuki Satoru.”
“Satoru…sama?”
Suzuki Satoru mở to mắt – nhưng trong cơ thể này thì dường như việc đó được thể hiện bằng việc ngọn lửa trong hốc mắt anh bùng cháy mạnh hơn một chút . Anh không ngờ cô sẽ ngay lập tức gọi anh bằng tên. Cô ấy bỗng trông rất quen thuộc, Suzuki Satoru trầm ngâm.
[Cô ấy cũng đã cho mình biết tên của cô ấy. Mình tốt hơn là nên nhớ điều đó. Cô ấy hẳn đã làm tất cả những gì có thể để ghi dấu ấn tốt trong mắt mình]
“Không cần dùng kính ngữ vậy đâu. Giờ thì… cô là Keno-san, đúng chứ?”.
Giờ đến lượt cô đảo mắt đi. Suzuki Satoru tự hỏi liệu anh đã nói điều gì đó không phù hợp.
“Là Keno Fasrith Inberun ạ”.
Keno có lẽ là tên của cô ấy và Inberun là họ của cô ấy chăng?. Hay đó là Fasrith-Inberun? Mặc dù anh không chắc về điều đó, nhưng vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cô có lẽ là do anh đã gọi cô bằng tên, nhưng Suzuki Satoru đã sử dụng họ của cô để thay thế. Có lẽ cô đã nghĩ rằng đó là một sự thất lễ nếu từ chối lòng mến khách của mình.
Hay đó là vì anh đã thêm “-san” vào tên của cô? mặc dù cô vẫn là một đứa trẻ?.
“Ah, được rồi…”
“Bây giờ, vui lòng hãy đứng dậy. Và sau đó umm–hãy nói chuyện một chút… . Chà, phải rồi. Ta có thể tạo ra cả một thị trấn với phép thuật… nhưng có thể nó sẽ cao hơn cả những kiến trúc quanh đây. Mặc dù ta cũng có những items có khả năng tương tự… cô không muốn đứng quá lâu phải không?”
Keno không thể không đứng lên sau khi Suzuki Satoru kéo cô dậy, và cô rụt rè gật đầu.
Ra vậy — Suzuki Satoru đăm chiêu trong khi hơi khép đôi mắt của mình.
[Cô ấy không hỏi gì cả – Điều đó có nghĩa là Keno biết về các vật phẩm ma thuật. Đây có phải là kiến thức phổ biến của cư dân thế giới này, hay đó là kiến thức chuyên sâu mà chỉ cô ấy có? Hay rốt cuộc cô ấy là người kết nối với YGGDRASIL?]
Tuy nhiên, anh cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng trong khi cố gắng tìm kiếm một số điểm chung giữa cô gái undead này với đám zombie anh tìm được trong thành phố.
Và vì lý do gì mà cô ấy lại muốn tránh sự chú ý? – Có phải vì có những xác sống thông minh khác trong thành phố này ngoài Zombie? Hay là vì có những sinh vật thù địch xung quanh và nơi này không an toàn? Nghe có vẻ hợp lí hơn. Trong trường hợp đó…..
“Nếu cô biết có nơi nào an toàn hơn thì có thể dẫn ta tới đó không?”.
Cơ thể Keno run lên.
Anh có thể hiểu cảm giác của cô.
Nếu là Suzuki Satoru, anh cũng sẽ không muốn dẫn kẻ nào đó có thể PK với mình – trong trường hợp này thì đó là một bộ xương đáng ngờ – đến nơi trú ẩn an toàn của mình đâu. Do đó, anh nên nhường đối phương một bước để ổn định và sau đó đến một nơi mà họ có thể nói chuyện trong hòa bình. Hay có thể là Keno không có nơi trú ẩn?
Suzuki cảm thấy bản thân đang nói chuyện với cô ấy như thể một người chơi YGGDRASIL kì cựu đang bắt nạt một người mới vậy.
“Ta không cần cô đưa đến căn cứ chính của cô đâu. Cô có biết nơi nào khác mà cô cho là an toàn không? Giống như… những ngôi nhà gần đó hoặc một nơi nào đó giống vậy?”.
Thật sự mà nói, anh muốn biết nơi trú ẩn của cô ở đâu. Nhưng trong thâm tâm Suzuki Satoru vẫn chứa đầy nghĩa vụ trách nhiệm của một người chơi kì cựu khi đưa ra lời khuyên cho một tân binh, vì vậy anh đã đề nghị tới một nơi khác một cách chân thành.
Ngoài ra, Keno có thể không phải là người duy nhất trong căn cứ đó. Hay nơi đó quan trọng với cô giống như những đồng đội cũ của anh vậy? Suzuki Satoru hoàn toàn có thể hiểu cảm giác không muốn gây nguy hiểm cho bạn bè.
“Nếu cô không thể tự quyết định, ta không bận tâm nếu cô quay lại sau khi cô đã nói chuyện với người quen của mình. Và ta sẽ đợi ở gần đó….nơi không có bất kỳ undead nào.”
Một mặt anh không muốn để cô trốn mất, anh cũng không muốn theo dõi cô và đưa cho cô thông tin. Để cô ấy tin tưởng anh không phải là một kẻ xấu, Suzuki Satoru đã hào phóng tuyên bố trong lòng trong khi ý thức về nghĩa vụ của anh khi là một người chơi cấp cao còn sót lại.
Keno bước đi trong sự rụt rè.
“Cảm ơn cô rất nhiều, Keno-san.”
Đôi vai Keno co giật khi cô nghe Suzuki Satoru nói những lời đó từ phía sau. Sau đó, cô vội vàng quay lại nhìn anh.
“Hm? C- Có vấn đề gì sao?”.
“Ah, không, kh- không có vấn đề gì đâu ạ…”.
Keno lẩm bẩm lặng lẽ và tiếp tục bước đi.
[“Có chuyện gì vậy nhỉ?”, Suzuki Satoru tự hỏi. Có phải cô chỉ đang thận trọng, hay là vì anh thực sự đáng sợ đến thế?]
Thực tế, Keno đã theo dõi anh từ một con hẻm chật hẹp, mặc dù bản thân cô cũng là undead. Anh có nên cho rằng họ đã từng là kẻ thù?
[Nếu là vậy, cô ta là loại sinh vật undead nào?]
Có nhiều loại undead – thậm chí cả Suzuki Satoru ( ở một mức độ nào đó )- có đôi mắt đỏ. Tuy nhiên, rất ít trong số chúng có vẻ ngoài trông như Keno. Trong khi những từ ngữ như “Huyết thê”(giống mấy con đi theo Shalltear) hiện lên trong đầu anh nhưng cô ấy không mang lại cảm giác giống như thế.
Chính tại thời điểm này, Suzuki Satoru đã bị chết lặng bởi sự thiếu hiểu biết của mình.
Nếu đây thực sự là một thế giới khác, thì hoàn toàn có khả năng nó có thể chứa những undead độc nhất vô nhị. Tuy nhiên, anh không thể nói rằng nó hoàn toàn không liên quan đến YGGDRASIL. Nếu không, sẽ không có cách nào để giải thích tại sao Momonga có thể sử dụng các kỹ năng và phép thuật đến từ YGGDRASIL.
Suzuki Satoru từ bỏ việc suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này. Rốt cuộc, cho dù anh suy nghĩ như thế nào thì cũng sẽ không có một câu trả lời thoả đáng.
May mắn thay, hai người không gặp phải bất kỳ Zombie nào trên đường trong khi họ đi trong im lặng. Keno dừng lại khi cô đến gần bức tường thành phố. Một ngôi nhà nhỏ một tầng ở đó, có cầu thang dẫn xuống dưới.
[“Cái gì thế này? Nếu nó dẫn đến một hầm ngầm thì sao phải đặt nó bên trong một tòa nhà? Có phải là một hầm trú ẩn? Hoặc không, mình có nên gọi nó là một cái cống?”]
Keno quay đầu lại.
“Ah, chính là nơi này.”
Đôi mắt cô uể oải, như thể cô xấu hổ vì khu nhà ở tồi tàn của mình.
Đúng là đó là một nơi không tốt mà một cô gái nên ở. Tuy nhiên, dường như những đứa trẻ chạy trốn trong thế giới của Suzuki Satoru, cũng sống ở những nơi tương tự.
“Ta hiểu rồi. Ta đã từng nghe về sự thay đổi nhiệt độ dưới lòng đất ít khắc nghiệt hơn nhiều so với trên bề mặt. Cô đã chọn một nơi ở tốt.”
Hầu hết các undead có sức đề kháng rất cao với cái lạnh, và nhiệt độ giảm không làm chúng thấy bất tiện. Do đó, Suzuki Satoru đã cảm thấy khó chịu một lúc trước khi đưa ra một nhận xét vụng về ở nơi này.
“Có ai khác sống ở đây ngoài cô không?”.
Keno nhẹ nhàng gật đầu để trả lời câu hỏi của Suzuki Satoru.
“Ta hiểu …… vậy làm ơn hãy dẫn đường”.
Keno đẩy tấm lưới kim loại sang một bên. Cô ấy dường như không sử dụng sức mạnh undead hay bất kỳ khả năng hay phép thuật cụ thể nào; nó chỉ đơn giản là đã được mở khóa. Và việc cô biết nó sẽ được mở khóa cũng là bằng chứng cho thấy cô coi nơi này là trụ sở hoạt động của mình.
Keno tiếp tục đi xuống cầu thang trước mặt cô.
Mặc dù ánh trăng nhanh chóng lụi dần, nhưng nó không gây ra bất kỳ trở ngại nào cho hai người họ. Bởi vì tất cả undead đều sở hữu khả năng nhìn được trong bóng tối.
Họ đến chân cầu thang, và có vẻ như đây thực sự là một cái cống. Tuy nhiên, Suzuki Satoru nhận ra trên đường đi rằng không có mùi nước thải ở đây. Trên thực tế, không có nước chảy, chỉ có cảm giác hơi ẩm trong không khí.
Có lẽ điều này xảy ra là do một thời gian dài trôi qua kể từ khi cư dân của thành phố này trở thành undead. Chỉ có nước mưa thỉnh thoảng chảy vào, nước thải mới hầu như không chảy qua nơi này.
Đó có lẽ là lý do tại sao Keno không ngửi thấy mùi nước thải mặc dù nơi ở của cô nằm trong lòng cống.
Một cảm xúc bất chợt chạy qua Suzuki Satoru.
Mưa có tính axit và mùi hôi trong thời đại nơi anh sống. Tuy nhiên, cơ thể Keno không mang mùi hôi thối axit, ngụ ý rằng nước mưa của thế giới này vẫn tinh khiết và sạch sẽ như trong quá khứ.
“Có thể Blue Planet-san sẽ thích nơi này nếu anh ấy ở đây.”
Keno quay lại khi nghe Suzuki Satoru nói chuyện với chính mình, và cô nhìn anh với vẻ mặt rụt rè.
“Ta xin lỗi, ta chỉ vừa độc thoại với bản thân thôi”
“Ah, oh, tôi hiểu rồi.”
Dường như những từ ngữ của Keno dùng dần dần trở nên đơn điệu hơn, Suzuki Satoru có thể cảm thấy nỗi sợ hãi mà cô dành cho anh.
“Mặc dù mình đã cố gắng cư xử tốt với cô ấy trong suốt thời gian qua”- Suzuki Satoru đang cố nắm bắt tình hình. Tất nhiên, anh không quên những ảnh hưởng của ngoại hình. Rốt cuộc, ấn tượng đầu tiên rất khó thay đổi.
Ngay khi anh đang cân nhắc có nên che mặt hay không, hai người họ đã đến đích. Tuy nhiên, đó không phải là vì anh đã suy nghĩ trong một thời gian dài, mà bởi vì nơi này không quá xa.
Sau khi vào cống, họ đã đi khoảng 20 mét, rẽ trái, và sau đó đi thêm 20 mét nữa trước khi đến một cánh cửa, Cô mở cánh cửa trông giống như được làm bằng kim loại, và nó phát ra tiếng cót két.
“Là nơi này sao”.
Suzuki Satoru theo sau Keno đi vào căn phòng.
Nơi này không phải là quá rộng rãi. Căn phòng này có thể đã được sử dụng để lưu trữ các công cụ cần thiết để tiến hành sửa chữa cống, có một đống cuốc xẻng và các công cụ khác ở góc phòng.
Đối diện với đó là một mảnh vải cũ rách được đặt trên mặt đất.
Cạnh đó là một cái bàn và một chiếc ghế cũ.
Đó là tất cả những phòng này có. Nó không có vẻ phù hợp để sống. Người ta có thể nói rằng đó là một căn phòng thiếu đi các hình thức giải trí hoặc đồ gia dụng.
Mặc dù anh có thể hiểu cảm nghĩ cô,có lẽ do cô cũng là undead, Suzuki Satoru cũng sẽ không bao giờ muốn ở lại trong một nơi cô đơn và hoang vu trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chờ một chút –
Khi anh nghĩ về điều đó, ngôi nhà của anh trong thế giới thực cũng khá giống với nơi này.
Tuy nhiên, có một thứ trong phòng này thu hút sự chú ý của anh là một đống sách và cuộn giấy phép. Những cuốn sách có những nhân vật mà Suzuki Satoru chưa bao giờ thấy trước kia, nhưng thực tế là anh không biết một ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng Nhật.
“Cô có cần thêm một nguồn sáng hoặc một chiếc ghế không? ”
Anh lấy ra một cái đèn theo phong cách phương Tây từ kho không gian của mình và mở công tắc của chiếc đèn, cho phép ánh sáng toả ra xung quanh.
Đây là một món item magic đã được niệm [Continual Light].( Ánh sáng liên tục)
Tất nhiên, anh có các vật phẩm ma thuật cao cấp hơn. Tuy nhiên, Suzuki Satoru đã quyết định không cần phải lôi ra bất cứ thứ gì tốt hơn. Bây giờ không phải là lúc để thể hiện khả năng của mình. Ngoài ra, một trong số chúng có thể phóng xạ ánh sáng giống như mặt trời, điều này sẽ gây ra các hiệu ứng trạng thái bất lợi cho ma cà rồng. Nếu Keno là ma cà rồng thì cô có thể cho rằng đó là một hành động thù địch. Vì vậy, anh không thể mang nó ra.
Ánh sáng của chiếc đèn rọi lên khuôn mặt Keno, nhưng cô ấy dường như không ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh không thể biết là vì cô đã từng thấy một item magic như thế này trước đây hoặc là cô có hiểu biết về [Continual Light].
Sau đó, Suzuki Satoru niệm phép [Create Greater item].(Sáng tạo vật phẩm)
Phép thuật này ban đầu được dự định dùng để sản xuất vũ khí, nhưng Suzuki Satoru có một sự nghi ngờ rằng trong thế giới này – giả sử nó khác với nơi mà anh đã sống trước đây – phép thuật này sẽ có ứng dụng rộng hơn. Kết quả của câu thần chú khá phù hợp với dự đoán của anh. Như mong đợi, một cặp ghế kim loại màu đen xuất hiện.
Mắt của Keno mở rộng ra sau khi cô chứng kiến sự xuất hiện kỳ diệu này. Biểu hiện của cô chỉ có thể miêu tả là sự ngạc nhiên. Suzuki Satoru đã phải xoa dịu sự ngạc nhiên đó của cô bằng giọng điệu ân cần nhất của anh.
“Ah – đây chỉ là một vài vật phẩm đơn giản mà ta tạo ra với phép thuật của mình. Cứ ngồi lên chúng nếu cô muốn. ”
Keno đã cố gắng hết sức để từ chối một cách vòng vo, nhưng cuối cùng cô cũng ngồi xuống. Chỉ sau khi cô làm vậy Suzuki Satoru mới ngồi xuống, bởi vì trong nghi thức kinh doanh thì việc để cho khách hàng của mình ngồi trước đã ăn sâu vào vào tiềm thức anh.
Tuy nhiên, anh nhận ra rằng anh đã phạm sai lầm ngay sau khi ngồi xuống.
Cảm giác kim loại dưới mông của anh rất khó chịu cho thứ được gọi một chiếc ghế, nhưng anh đã không học được bất kỳ phép thuật nào để có thể tạo ra đệm ngồi.
Trước đó, anh đã nghĩ rằng việc ngồi một mình là thô lỗ khủng khiếp, đó là lý do tại sao anh đã tạo ra hai chiếc ghế. Khi anh nghĩ về việc đã bắt một cô gái ngồi xuống một chiếc ghế như vậy thì anh cảm thấy xấu hổ và chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Với bầu không khí gượng gạo bao trùm bây giờ có lẽ anh không nên bắt đầu bằng cách khen chiếc ghế trong căn phòng vẫn trông còn khá tốt hoặc một điều gì đó tương tự . Nếu thực sự để mà nói, có lẽ nó sẽ làm hỏng mối quan hệ mà anh muốn xây dựng với Keno.
Suzuki Satoru vội vã lấy ra một chiếc áo choàng từ kho không gian của mình, một cái áo đủ mềm để cảm thấy thoải mái, vừa gấp nó lại, anh vừa nói.
“Ta thực sự rất xin lỗi. Chiếc ghế này thực sự quá cứng. Xin hãy sử dụng thứ này như là một cái đệm ngồi”.
Keno nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng mà Suzuki Satoru đã đưa cô và sau đó cô ấy lắc đầu.
“Eh, nhưng, một chiếc áo tốt như thế này, thật sự không cần thiết. Tôi, tôi có một chiếc chăn, tôi có thể dùng nó. ”
“Không không, cô không cần phải quá lễ nghĩa như vậy, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Chiếc áo choàng trông có vẻ như rất đẹp nhưng nó thật sự chỉ có vậy. Nó không hề chứa bất kì dữ liệu tinh thể hiếm có nào cả.
Và như vậy, một sự đùn đẩy quyết liệt giữa Suzuki Satoru và Keno đã diễn ra. Đến cuối cùng, Keno Cũng chịu nhận ý tốt của Suzuki Satoru và trồng những chiếc chăn nhỏ của cô trên chiếc áo choàng được gấp gọn gàng.
“Bây giờ, xin phép cho ta đi thẳng vào vấn đề. Ta muốn cô nói cho ta biết điều gì đã xảy ra với thành phố này trong khả năng cô hiểu biết, Keno-san. Tất nhiên, ta không có ý định biến đây thành một cuộc trao đổi một chiều. Ta sẽ chứng minh sự chân thành của ta. Thông thường ta sẽ trao đổi thông tin qua lại với cô tuỳ vào giá trị nội dung nhưng ta rất tiếc phải nói rằng ta biết rất ít về tình hình hiện tại, vì vậy ta có ý định trả tiền cho cô bằng các vật phẩm hoặc tiền tệ. Cô thấy sao về điều đó? ”
Keno cắn môi, sau đó nhìn chằm chằm vào Suazuki Satoru với sự căm ghét trong đôi mắt cô.
Suzuki Satoru không thể thoát khỏi sự ngạc nhiên.
Anh đã không mong đợi một phản ứng như vậy từ cô ấy.
“Tuy nhiên trước khi anh kịp hỏi cô lý do vì sao thì Keno cúi mặt xuống đất và bắt đầu kể bằng một giọng nói yếu ớt và run rẩy”.
–*–
[Hồi tưởng của Keno]
Đằng sau đôi mắt đóng chặt –dù đã có hai chiếc rèm chắn đi khoảng không từ cửa số tới chiếc giường—cô vẫn có thể cảm thấy những tia nắng đang rọi chiếu vào cô . “Chào buổi sáng, đã đến lúc thức dậy rồi” “Hãy để ta ngủ thêm một lát nữa” — một phần trong cô mong muốn tiếp tục nằm trên chiếc giường thoải mái này nhưng phần còn lại thì đang muốn lôi cô dậy.
Khi cô còn đang mơ màng trong giấc ngủ, cửa phòng lặng lẽ mở ra và ai đó bước vào. Dù chiếc thảm dày đã làm lắng đi tiếng ồn, cô vẫn có thể cảm nhận thấy ai đó đang tiến vào phòng.
Người nào đó đi ngang qua giường của cô và dừng lại.
“Chào buổi sáng, Keno-sama. Thời tiết hôm nay cũng rất tốt. ”
“Uuu, mmm, mhm…”
Đôi mắt của cô mở ra một cách miễn cưỡng, và lọt vào tầm mắt của cô là nụ cười quen thuộc của cô hầu gái Nastasha.
Việc cô được phép xưng hô Keno – công chúa của đất nước này- bằng tên là bởi vì cô là hầu gái của Keno.
Với tố chất là đặc biệt của mình, cô ấy thậm chí còn được đào tạo ma thuật chuyên sâu, người ta có thể nói rằng cuộc đời cô đang xuôi chèo mát mái.
Chính vì Keno là con gái duy nhất của Quốc vương nên cô đã được phép hầu hạ bên cạnh Keno – đó là một sự ưu ái mà cô đã nhận được. Tuy nhiên, Keno cảm thấy rằng cô ấy có thể sẽ sớm không còn là một người hầu cận bên cạnh mình, bởi vì cô có lẽ cuối cùng sẽ trở thành vợ của một quý tộc nào đó và từ công việc người hầu này.
Thấy Keno đã thức dậy, Nastasha đi đến cửa sổ và mạnh mẽ mở nó ra. Khi cô vừa làm vậy, căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời chói mắt.
Khi vừa rời khỏi vùng đất mơ mộng ngọt ngào, đôi mắt cô đau đớn vì ánh sáng và cô không thể nhìn được. Chỉ sau khi đôi mắt cô dần quen với ánh sáng mặt trời qua mí mắt, Keno mới từ từ mở chúng ra một lần nữa.
Ánh mặt trời ấm áp tràn vào căn phòng, như muốn nói với cô rằng hôm nay sẽ là một ngày yên bình, tuyệt vời, tràn ngập sự ấm áp.
“Được rồi, Keno-sama. Tôi sẽ chuẩn bị nước cho ngài ngay bây giờ.”
Có một cái bồn màu bạc trống rỗng trên chiếc bàn tròn nhỏ. Sau khi Nastasha niệm một câu thần chú lên nó, cái chậu ngay lập tức được đổ đầy nước sạch.
Nastasha vừa mới sử dụng một câu thần chú cấp một được gọi là [Create Water]. Trong khi các phép thuật cấp 0 cũng có thể tạo ra nước uống được, nước được tạo ra bởi phép thuật này có vị ngọt hơn.
Vì cả hai đều sử dụng cùng một lượng mana, nhiều ý kiến cho rằng nước có vị ngon hơn sẽ tốt hơn, ngay cả khi nó không được tạo ra cho mục đích uống. Có vẻ như Nastasha cũng cảm thấy như vậy.
Là một phép thuật cấp một, nước được tạo ra bởi [Create Water] không bị giới hạn chỉ làm đầy một lưu vực. Mặc dù có giới hạn về thời gian, nhưng tổng khối lượng nước được tạo ra – sẽ tăng theo khả năng của Người niệm chú – có thể được đưa ra trong nhiều lần. Do đó, sẽ không có sự cố tràn và lãng phí ngay cả khi cô niệm chú vào trong bồn.
Nastasha là một pháp sư phép thuật có thể sử dụng phép thuật cấp hai một cách dễ dàng. Vào những ngày lạnh, cô có thể sử dụng phép thuật cấp hai [Thay đổi nhiệt độ] để thay đổi nhiệt độ của nước cho đến khi cảm thấy thoải mái, hoặc trực tiếp làm nóng căn phòng.
Keno đã đọc một cuốn sách nói rằng có một câu thần chú cấp ba được gọi là [Hot Spring]. Rõ ràng đó là một sự bắt chước của câu thần chú [Geyser]. Cuốn sách viết rằng “nó mang lại một cảm giác dễ chịu” và vì thế Keno muốn tự mình thử nó một lần.
Thật không may, không ai trong số những người giúp việc trong lâu đài có thể sử dụng phép thuật cao cấp như vậy. Do đó, Keno chỉ có thể đọc về tác dụng của [Hot Spring] từ những cuốn sách của cô.
Trong khi có những pháp sư trong lâu đài có thể sử dụng phép thuật cấp ba nhưng những người đó thường nghiên cứu các phép thuật chiến đấu và không có thời gian để học một phép thuật như vậy.
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ tự mình học nó.” Keno đã từng nói với những người xung quanh cô- cụ thể là những người dạy ma thuật cho cô. Hồi đó, Keno trẻ con hơn so với bây giờ, ở độ tuổi mà cô hầu như không thể sử dụng phép thuật bậc một. Sẽ không có gì lạ khi ai đó nghe một cô bé nói rằng cô ấy muốn sử dụng một câu thần chú cấp ba, mà thường chỉ thấy ở một người có năng khiếu bẩm sinh và họ sẽ coi đó là lời nói ngây thơ của một đứa trẻ.
Nhưng điều đó chỉ đúng với những đứa trẻ khác, không phải Keno.
Trong gia đình Keno, cha cô có thể sử dụng phép thuật cấp bốn trong khi mẹ cô có thể đi làm tốt hơn và sử dụng phép thuật cấp năm, là những ma thuật sư thiên tài cực kỳ thông minh. Vì sự kế thừa cả hai dòng máu của đó, mọi người đều tin cô ấy có thể làm được.
Thế nhưng, hai giờ sau khi đưa ra tuyên bố đó, cô đã bị triệu tập trước cha mình và bị khiển trách nghiêm khắc. Có giới hạn về số lượng phép thuật mà mọi người có thể học, và với hoàng gia, cô phải học nhiều phép thuật khác hữu ích hơn.
Cô gái trẻ Keno đã vặn lại rằng chính vì cô là hoàng tộc nên cô ấy không nên học các phép thuật tấn công, phòng thủ hoặc bói toán, và thay vào đó học các phép thuật làm cho mọi người vui vẻ.
Tuy nhiên, cha cô đã nói như thế này: “Đất nước của chúng ta không phải là một nước yên bình. Không có gì chắc chắn khi nói những những ngày yên bình này sẽ luôn bình yên mãi mãi và một vị vua phải đi đến chiến trường. Vì vậy, bất cứ ai có tiềm năng trở thành một ma thuật sư thì họ nên đặc biệt học các phép thuật chiến đấu hiệu quả. ”
Sau khi nghe câu trả lời của cha mình, Keno đã từ bỏ kế hoạch học [Hot Spring].
Lời nói của cha cô luôn đầy ẩn ý, và cô vẫn chưa đủ tuổi để hiểu hết về những ẩn ý đó. Một mặt, cô thiếu can đảm để chống lại người cha của mình, và mặt khác, cô cũng không quá bị ám ảnh trong việc theo đuổi suối nước nóng.
Thay vào đó, bởi vì cha cô đã nói chuyện theo một cách hoàng tộc, điều đó nhắc nhở cô về những câu chuyện về cuộc phiêu lưu anh hùng mà Nastasha đã từng đọc với cô. Ông ấy rất giống họ, và nó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong trái tim cô.
Từ ngày đó, Keno đã mong muốn giữ bí mật với mọi người, rằng cô sẽ trở nên mạnh mẽ một ngày nào đó, giống như những anh hùng trong câu chuyện hoặc giống cha cô, và chiến đấu vì người dân.
Cô giữ giấc mơ trong trái tim và bước ra khỏi giường, đi đến phía Nastasha, và bắt đầu rửa mặt. Nước bắn ra xung quanh, nhưng cô không bận tâm tới nó.
Nước tự điều chỉnh nhiệt độ được tạo ra bởi [Create Water] và đánh tan đi cơn buồn ngủ của Keno.
Keno sử dụng chiếc khăn Nastasha đưa cho cô để lau mặt sạch sẽ và bắt đầu đánh răng. Rồi cô súc miệng và nhổ vào bồn.
Sau khi nhìn thấy Keno hoàn tất việc đó, Nastasha niệm [destruction water].
Nước trong bồn, cũng như nước đã văng ra ngoài, biến mất như thể chúng chỉ là ảo ảnh.
Phép thuật cấp một này không phải là ma thuật phục vụ đời sống mà thuộc về một trong bốn hệ thống vĩ đại được gọi là hộ thống nguyên tố và có thể được sử dụng cho mục đích tấn công.
Nó ít gây sát thương hơn nếu so với các ma thuật cùng cấp độ. Tuy nhiên, nó có thể gây sát thương đáng kể cho các Nguyên tố Nước và các sinh vật có liên kết chặt chẽ với nguyên tố nước. Các phiên bản cấp cao hơn của bậc ba cũng có thể ảnh hưởng đến Slimes ở một mức độ nào đó. Phép thuật cấp bốn [Destruction Water] có thể gây thiệt hại lớn cho tất cả chúng.
Và các phiên bản đầu tiên của phép thuật này thường được sử dụng để loại bỏ nước theo cách giống như vậy.
Sau khi súc miệng, Keno đi đến chiếc gương có chiều cao gần bằng cô và nhanh chóng thay quần áo mà Nastasha đưa cho cô.
Một số quý tộc thậm chí còn để cho các chư hầu của họ xử lý việc mặc quần áo cho họ, gia đình Keno, vẫn kiên quyết muốn tự thay đổi. Đó là một gia quy trong gia đình để giúp họ chuẩn bị cho trận chiến.
Tuy nhiên, việc để người khác giúp chải tóc trong khi cô ấy thay đổi là điều hoàn toàn chấp nhận được. Sau khi làm ướt mái tóc xoăn của mình bằng [Create Water], Nastasha thấm nó bằng một chiếc khăn ẩm. Khi Nastasha buông tay, mái tóc đã được duỗi thẳng.
Và thế là, Keno Fasrith Inberun con gái duy nhất của Vua Fasrith đã thành tất việc chuẩn bị.
Hình ảnh được phản chiếu trong gương là một cô gái với đôi mắt phản chiếu tất cả các màu sắc của cầu vồng.
Đôi mắt cầu vồng này không phải chỉ có ở Keno. Người hầu gái đang nhìn chăm chú vào Keno trong khi thực hiện những kiểm tra lần cuối cùng, Nastasha, cũng sở hữu chúng. Chúng được gọi là Mắt cầu vồng, và có một cảnh tượng phổ biến ở đất nước của những Người mắt cầu vồng. Trái lại, những người không sở hữu chúng là rất hiếm.
“Bây giờ, vui lòng hãy đến phòng ăn, Keno-sama.”
“…Họ đều ở đó sao?”
“Vâng. Cả hai ngài ấy đang đợi ngài, Keno-sama.”
Đối với Keno, bữa ăn là những lúc vui vẻ, nhưng cũng là lúc những gánh nặng đè lên cô.
Bởi vì ở đó thì cô lại phải gặp mặt cha cô.
Cha cô thường xuyên đi ngoại giao ở Thủ đô Hoàng gia và các thành phố khác, do sự tận tuỵ trong công việc. Ngay cả với con gái mình là Keno thì ông cũng không dành nhiều thời gian cho cô. Do đó, cô rất vui khi được gặp bố. Tuy nhiên, cha Keno thường rất gay gắt với cô, vì vậy ông thường mắng cô mỗi khi họ gặp nhau, điều này khiến cô rất phiền lòng.
Dù vậy thì cô cũng không thể chạy trốn khỏi nó.
Sau khi được Nastasha nhắc nhở, Keno đi bộ đến phòng ăn.
Như Nastasha đã nói, cha mẹ cô đang chờ cô trong phòng ăn. Đương nhiên, người giúp việc của họ cũng có mặt. Đặc biệt, người quản gia và trưởng trợ lí đang đứng đằng sau cha mẹ cô.
Mẹ của Keno có một cái nhìn ấm áp, nhẹ nhàng trên khuôn mặt của bà ấy – sự thật mà nói, nhân cách của bà ấy cũng như vậy, và Keno đã có nhiều ký ức đẹp về bà, bà cũng là một nhà ma thuật sư hàng đầu của đất nước này, mặc dù mọi người nói nhiều thứ khác hơn nữa về bà.
Còn cha cô thì hoàn toàn trái ngược hẳn với bà.
Những người dân mắt cầu vồng có vẻ ngoài mảnh khảnh và có năng khiếu trong bốn nguyên tố truyền thống, điều này sẽ dẫn họ đến với những nghề sử dụng ma thuật thích hợp. Do đó, họ tập trung vào khả năng đánh vần hơn là khả năng thể chất và có xu hướng thiếu cơ bắp. Tuy nhiên, cha Keno là một ngoại lệ đáng chú ý. Ông ta không chỉ là một người sở hữu Nguyên tố Lửa mạnh mẽ, ông ta còn sở hữu một vóc dáng mạnh mẽ có thể miêu tả ông qua cụm từ ”Vãi cả linh hồn”, và trán ông ta bị cau lại sâu sắc với vẻ mặt nghiêm nghị.
Cho dù anh ta có ăn hay không, anh ta luôn đeo một chiếc găng tay trên cánh tay trái có hình dạng giống với một cái móng của Griffin.(Điểu sư tử một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử)
Đó là báu vật quốc gia được gọi là Găng tay của Chúa tể Griffin. Là một vật phẩm ma thuật có thể triệu hồi Chúa tể Griffin trong 24 giờ. Dù nó có bị giết thì chỉ cần chờ trong một tuần là có thể triệu hồi lại, các vị vua trước trong lịch sử đã liên tục sử dụng nó để làm quân tiên phong. Tuy nhiên, cha Keno là người duy nhất không sử dụng nó theo cách đó.
“Buổi sáng tốt lành thưa phụ vương, phụ mẫu.”
“Buổi sáng tốt lành, Keno”
Trái ngược với lời chào nhẹ nhàng của mẹ cô, cha cô chỉ đơn giản là nhíu mày và gật đầu cộc lốc, nhưng đó là cách ông thường làm. Thay vào đó, nếu ông ấy cười như mẹ cô thì Keno sẽ bối rối mất.
Nastasha kéo ghế để Keno ngồi xuống, sau đó bữa sáng được phục vụ.
Đất nước này có một ngành công nghiệp sữa phát triển mạnh, và vì vậy ngay cả trong hoàng gia cũng đã phát ngán phô mai tươi. Thực tế là người ta dự đoán rằng bàn ăn của gia đình hoàng gia sẽ có ít nhất ba loại phô mai khác nhau trên đó. Ngoài ra, còn có kem chua, đồ uống được làm từ sữa và nước ép tươi của bốn loại trái cây khác nhau, v.v. Ngoài ra, còn có những lát giăm bông được rang đều. Những chiếc đĩa đầy bánh mì trắng được đi kèm với những miếng bơ vàng đẹp mê hồn.
Ăn uống cũng là một phần lễ nghi. Vì nó đã được khắc sâu vào cô kể từ khi cô còn nhỏ, nên từ lâu nó đã trở thành một bản năng của cô.
Khi họ ăn trong im lặng, cha cô đặt chiếc nĩa của mình lên bàn với một tiếng lách cách lặng lẽ. Cô liếc qua và thấy rằng cha cô đang dùng chiếc khăn ăn của ông để lau miệng.
“Giờ thì, Annie. Trình độ ma pháp của con bé phát triển đến đâu rồi?”
Annie là tên của mẹ Keno. Tên đầy đủ của bà ấy là Annie Fasrith Inberun.
Annie đặt nĩa xuống và lau miệng.
“Theo thần thiếp, hiện tại đứa trẻ này dường như đã cảm nhận được tới tầng thứ hai. Biết đâu cô nhóc có thể sẽ sớm có khả năng nắm bắt được nó.?”
“Ta đã nghe câu nói đó từ hai tuần trước rồi. Nói cách khác, không có cải thiện, đúng chứ? Keno, con đang nghĩ gì vậy? Con có cảm thấy mạnh mẽ hơn trước không?”
Keno nuốt thức ăn, sau đó đặt nĩa xuống và lau miệng như mẹ cô đã làm. Trong thời gian đó, cô đã suy nghĩ cách để trả lời câu hỏi của cha, nhưng sự thật là cô không cảm thấy khác biệt nhiều giữa bây giờ và hai tuần trước. Nó giống như việc làm thế nào mà một người có thể cảm nhận sự phát triển của bản thân qua từng ngày mà không thông qua đo lường vậy.
Đúng là cô đã cảm thấy có gì đó khi lần đầu tiên có khả năng sử dụng phép thuật cấp một. Nó giống như bánh răng đang chuyển động trong cơ thể cô vậy. Tuy nhiên, hiện tại không có dấu hiệu nào khác giống như trước cả.
Do đó, cô chỉ có thể trả lời trung thực.
“Con không chắc lắm”.
“Ta hiểu rồi. Trung thực là một lựa chọn tốt, nhưng một mình nó không thôi là chưa đủ. Con là đứa con đầu lòng của ta. Trong tương lai, các đứa em của con sẽ được sinh ra, và con sẽ phải là một tấm gương sáng cho chúng.”
“Thưa đức vua….. con bé còn quá nhỏ để…-“.
“— Im lặng”.
Cha cô lạnh lùng ngăn lời mẹ cô định nói lại.
“Tuy con bé còn nhỏ nhưng vẫn là người trong hoàng tộc”.
Ánh mắt của vua cha quay sang phía cô. Hoảng sợ, Keno liếc nhìn mẹ mình.
“Con bé vẫn còn là một cô nhóc..”.
“Hơn cả một cô nhóc, con bé là một công chúa, con bé là người của hoàng tộc. Trong khi nó không cần phải cố gắng kiếm tiền như những người khác, nếu nó bị lu mờ thì sẽ rất rắc rối. Rốt cuộc thì nàng vẫn là một pháp sư giỏi hơn ta.”
Cha cô quay mặt đi và nói tiếp “Đó chẳng phải lý do chúng ta kết hôn hay sao?” ông lẩm bẩm. Rồi sau đó ông quay lại nhìn Keno với đôi mắt đăm chiêu.
“Vì lý do đó, ta đã đưa đứa trẻ này cho nàng để nàng có thể dạy bảo nó, nhưng nàng đã quá lỏng lẻo trong việc giáo dục con bé. Thực chiến là hình thức đào tạo tốt nhất. Cho dù con bé còn là một đứa trẻ và chưa trưởng thành hoàn toàn, chắc chắn con bé cũng nên được bắt đầu huấn luyện với vũ khí, phải không? Nó rất quan trọng để kiểm tra con bé có năng khiếu trong lĩnh vực đó không.”
Đúng là cha Keno đã thua mẹ cô trong vai trò một pháp sư. Tuy nhiên, nếu chiến đấu với một ngọn giáo thì ông là người giỏi nhất.
“Thiếp không có ý kiến gì cả nhưng theo thiếp thấy thì đứa trẻ này khác với chàng, con bé không có năng khiếu trong việc sử dụng vũ khí. Cho đến khi con bé đánh thức được sức mạnh của bốn nguyên tố vĩ đại, chúng ta phải tiếp tục đào tạo con bé trở thành một ma thuật sư. Quan trọng nhất là thiếp không muốn con bé tham gia một điều gì đó có thể gây nguy hiểm tới bản thân như chiến đấu thực chiến.”
“Mặt khác—“.
“Xin ngài suy xét lại. Việc ép con bé học cả hai cùng lúc giống như việc ta học viết bằng cả hai tay vậy.”.
“Như thế sẽ nhanh hơn là chỉ học một thứ, ta hiểu nàng định nói gì. Tuy nhiên, tài năng của con bé tới đâu. Sao ta không cho con bé học qua tất cả mọi thứ? Ta nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho tương lai của con bé.”
“Thiếp đồng ý về điểm đó. Tuy nhiên, thiếp cảm thấy rằng nên để cho con bé đạt đến tầng thứ hai trước. Nếu ngài muốn con bé tham gia vào việc học võ thuật thì ít nhất hãy chờ cho đến khi cơ thể con bé phát triển thêm đã. ”
Ánh mắt của hai người họ giao nhau, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng cha cô là người đã quay mặt đi trước.
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ trông chờ vào nàng”.
“Thần thiếp rất biết ơn, thưa đức vua.”
“—-Keno.”
Keno giật mình với giọng nói đanh thép của cha cô. Cha cô cũng nhận ra điều đó nhưng ông không để tâm và bắt đầu nói:
“Là hoàng tộc của đất nước này, chúng ta có được một cuộc sống xa hoa và lòng trung thành của nhiều người dân. Có được tất cả những điều đó là vì chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với vai trò là hoàng tộc. Vì vậy, con phải học và tiếp thu mọi thứ cũng như vận dụng chúng thật tốt. Đúng là đất nước của chúng ta rất yên bình. Nhưng ai biết trước được điều gì? chúng ta có thể bị xâm lăng một ngày nào đó. Vì vậy, chúng ta cần một quốc gia giàu có và một quân đội mạnh mẽ. ”
“Con không muốn tấn công nước khác.”
Khuôn mặt cha cô hơi xoắn lại một chút.
Ông ấy đang tức giận?, đang cười?, hay có lẽ là sự buồn bã? Đó là một biểu hiện sắc thái rất khó để nhận ra. Tuy nhiên, không có sự nghiêm trọng nào trong những lời nói tiếp theo của ông.
“Không cần phải xâm chiếm nước khác. Một đội quân mạnh là một lực lượng răn đe. Tuy nhiên, sự đe dọa thiếu suy nghĩ sẽ dẫn đến xung đột. Nhiệm vụ của một nhà lãnh đạo là có được thông tin về các quốc gia khác, đạt được sự cân bằng và tìm kiếm sự tăng trưởng sức mạnh cho đất nước mình. Hay con nghĩ rằng sức mạnh quân sự là không cần thiết?.”
“Dạ không”.
Keno lắc đầu.
Trong nhiều cuộc khảo sát – người rainbow-eyes chiếm 90% trong số đó, quốc gia này có tổng cộng khoảng 5 triệu dân dù diện tích không quá lớn. Tuy nhiên, vì những quốc gia xung quanh cũng có cùng quy mô như vậy mà một sự cân bằng đã được hình thành. Trong nửa thế kỷ gần đây, không có bất kỳ cuộc chiến tranh quy mô lớn nào ở các quốc gia lân cận. Mặc dù vậy chỉ có thể gọi đó là không có những cuộc chiến tranh xâm lược. Khi một con quái vật với sức mạnh kinh khủng xuất hiện thì số phận của một quốc gia sẽ được quyết định và tùy thuộc vào hoàn cảnh, một liên minh sẽ cần được thành lập.
Thực tế đã có khoảng 50.000 người đã chết khi một con Behemoth xuất hiện và kí ức về nó vẫn còn in sâu trong tâm trí người dân. Keno hiểu ra tầm quan trọng của sự đồng tâm hiệp lực khi chống lại một đối thủ như vậy.
“Con không cần phải tự mình làm mọi thứ. Hãy tìm kiếm những người mà con tin tưởng và mượn sức mạnh của họ. Ta không phải là vị vua mạnh mẽ nhất trong lịch sử, nhưng ta có những người mà ta tin tưởng. ”
Ngay cả khi xem xét về lịch sử của gia đình hoàng tộc thì cũng ít ai có thể so sánh được với cha cô, một người được ca ngợi là đã đạt đến cảnh giới anh hùng trong tất các thế hệ trước.
Do đó, thu thập sức mạnh và tìm kiếm sức mạnh nó khác nhau ở cách ta suy nghĩ đúng về nó. Nhưng điều đó có nghĩa gì? Có lẽ học phép thuật là một trong những cách làm cho mọi người hạnh phúc.
Tuy nhiên, đây là một gợi ý từ cha của cô. Cô không thể bỏ bê sức mạnh của chính mình. Mọi người cảm thấy thoải mái dưới sự bảo vệ của kẻ mạnh. Trở thành một thành viên của hoàng gia, là một hình thức mạnh mẽ thu hút quần chúng. Đương nhiên, sức mạnh như vậy ngụ ý sở hữu sự quyến rũ, giàu có và quyền lực.
Nhưng nếu đưa nó đến một thái cực, thì sức mạnh cá nhân của nhà vua là sức mạnh dễ hiểu nhất trong tất cả và nó có thể đảm bảo an toàn hơn cho bạn. Rốt cuộc, sự quyến rũ, giàu có và uy quyền đôi khi có thể không đảm bảo an toàn cho mọi người.
“Vâng thưa cha.” – Keno trả lời.
“Tốt”. Vị vua trả lời khi ông cầm cái nĩa lên. Nói cách khác, nó có nghĩa là ông ấy sẽ tiếp tục ăn. Mẹ cô cũng dừng lại để theo dõi và Keno bắt đầu ăn tiếp.
Sau khi hoàn thành bữa sáng, những người giúp việc phục vụ loại đồ uống màu tím. Đây là trà tím pha với một chút sữa. Nó được ăn kèm với bánh quy.
Keno – người có một chiếc lưỡi nhạy cảm nhấm tách trà đã nguội. Chỉ một lát sau, cô nhận thấy cái nhìn của cả hai người họ.
Phải chăng cô đã vi phạm một số hình thức lễ nghi? Keno không biết điều gì đang diễn ra. Tuy nhiên, điều này luôn xảy ra thường xuyên. Keno ăn trong im lặng nhưng họ vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Nó xảy ra thường xuyên hơn với cha cô, người mà cô hiếm khi phải gặp.
Cô cố liếc lên trên để nhìn nhưng ông ấy không tỏ ra tức giận. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? Keno nghiêng đầu hoặc ít nhất là cô đã làm như vậy trong lòng và uống thêm một ngụm trà. Cô để trà rửa trôi đi mùi vị ngọt ngào đọng lại trong miệng. Tuy nhiên, uống quá nhiều sẽ là bất lịch sư. Cô luôn đánh giá cao sự cân bằng giữa trà và bánh quy.
Keno tập trung vào việc ăn bánh quy cũng như uống trà theo đúng lễ nghi, và cuối cùng thì ánh mắt của cha cô cũng rời khỏi cô.
“Vậy nàng đã lên kế hoạch gì cho Keno hôm nay?”
“Sau bữa ăn này, con bé sẽ học về ma thuật trong phòng của thần thiếp cho đến giờ ăn trưa. Sau đó, Balen-sensei sẽ đến dạy cho con bé như thường lệ. ”
“Ta hiểu. Trong trường hợp đó, hãy để ta xem nàng dạy con bé như thế nào. Ta khá quan tâm đến cách Keno tiếp thu bài học của mình. ”
Keno không thể ngừng ngạc nhiên
Đây có thể là lần đầu tiên cha cô muốn kiểm tra việc học tập của con gái.
“—!!!.”
Mẹ cô mỉm cười, điều này khiến cho cha cô hơi nhăn mặt lại.
“Có gì buồn cười về điều đó sao?”
“Thiếp tự hỏi tại sao ngài lại bất ngờ nói như vậy?. Heh … ”
“Chỉ là ta tự nhiên muốn vậy thôi. Không có lí do nào khác cả.”
“Vâng, vâng….. thần thiếp rất mong chờ sự hiện diện của ngài, thưa đức vua.”
“Không cần phải chờ ta. Ta không muốn làm gián đoạn việc học của Keno.”
“Thiếp hiểu. Tuy nhiên, thiếp vẫn nghĩ rằng tốt nhất là chọn một hôn phu cho Keno trước. Nó có phần hơi muộn đối với một công chúa, ngay cả đối với một người thừa kế ngai vàng. Thiếp nhớ lúc đó thiếp mới tám tuổi.”
(Zaxuo: lú luôn, tám tuổi ranh :))
“Không, thật sự lúc đó nàng đã rất đẹp.”
“Ara, thật vậy sao? Thiếp không ngờ là ngài còn nhớ.”
Mẹ cô mỉm cười, trong khi cha cô cau mày.
“Ahem! Ta hiểu những gì nàng đang cố gắng nói. Tuy nhiên, Keno là đứa con duy nhất của chúng ta. Chúng ta không thể cẩu thả trong việc này được. Có lẽ nên gác lại chuyện đó một thời gian?.”
“Nếu chúng ta không bắt đầu nghĩ về điều này sớm, tất cả những ứng cử viên sáng giá sẽ tìm thấy nửa kia của mình. Con gái của chúng ta sau đó sẽ trở thành một người phụ nữ còn thừa lại mà không ai thèm mua mất.”
“Hãy thôi nói về việc mua bán và đồ thừa lại đi. Ta sẽ xem xét cẩn thận vấn đề đó. Được chứ? chủ đề này chấm dứt tại đây..”
“Vâng, vâng, vâng…”
“Ngài cần phải xem xét về điều này cẩn thận”- cô nghe mẹ thì thầm. Cha cô nhăn mày, nhìn xung quanh những người hầu và rồi với lấy món tráng miệng.
Sau khi kết thúc món tráng miệng, Keno trở về phòng riêng của mình, nơi cô lấy sách giáo khoa trước khi đến phòng của mẹ.
Cô gõ cửa phòng và người trả lời là người giúp việc riêng của mẹ cô, cả hai đều là phó trợ lý và phó quản gia trong lâu đài.
Cô bước vào phòng và bắt đầu bài học với mẹ.
Bất kể bạn học dạng ma pháp nào, điều quan trọng nhất khi bắt đầu là cảm nhận về nó. Hầu hết những người học sử dụng ma thuật đã làm như vậy thông qua cảm giác tiếp xúc với chúng. Bất cứ ai không có kinh nghiệm trải qua nó sẽ không thể sử dụng phép thuật. Tuy nhiên, không có giáo viên nào có thể dạy phần này cho học sinh của họ một cách chi tiết, và rất nhiều người vấp ngã ở đây.
Tuy nhiên, Keno đã vượt qua được rào cản đó. Sau đó cô tiếp tục học về những gì cần phải biết để phục vụ cho tương lai sau này.”
Mẹ của Keno là một pháp sư và vì vậy bà thường tập trung vào việc cải thiện khả năng niệm những phép thuật phức tạp của mình, trong khi đó Keno cũng có tài năng của một pháp sư, vì vậy những bài học cô thường tập trung vào việc cải thiện khả năng đó của bản thân.
So với các pháp sư, các phù thủy thường dựa nhiều vào cảm giác. Do đó, khóa huấn luyện của Keno thường là tập trung nhắm mắt lại và sử dụng trái tim của bản thân để cảm nhận những đợt sóng mà mẹ cô phát ra khi sử dụng phép thuật.
Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu kể từ khi bài học bắt đầu.
– Đột nhiên, Keno cảm thấy một cái gì đó.
Đây là cảm giác mà cô chưa từng trải qua trước đây và Keno mở mắt ra.
Cô nhìn thấy mẹ mình, người đang ngạc nhiên khi thấy con gái mình bất ngờ mở mắt. Và tại thời điểm đó
Keno cảm thấy một sự đau đớn.
Đó là một nỗi đau đớn mà cô chưa từng trải qua trước đây, nó khiến mọi thứ đều trở nên vô nghĩa với cô.
Keno ngã gục xuống đất giữa cơn đau, như thể có thứ gì đó đã bị xé toạc ra khỏi cô.
Nó đau đến mức cô không thể nói được. Keno không thể tin có bất cứ thứ gì trên thế này có thể gây ra những thương tổn như vậy.
Cô khóc hết nước mắt vì đau. Trong tầm nhìn mờ mịt, cô có thể thấy hai cô hầu gái ngã gục xuống đất, khuôn mặt họ méo mó vì đau đớn. Bên cạnh cô, mẹ cô cũng trải qua điều tương tự.
Khuôn mặt mẹ cô bị vặn vẹo trong đau đớn và trán bà nhễ nhại mồ hôi. Nhưng ngay cả như vậy–
“[Reinforce Armor]”(Tăng cường giáp)
Bà ấy vẫn cố niệm phép để bảo vệ Keno.
Tuy nhiên, nó không khiến cho nỗi đau mà cô đang cảm thấy giảm bớt đi chút nào. Mẹ cô nên chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt Keno.
“[Anti-Evil Protection]“(Màn bảo vệ chống Ác Quỷ)
Keno nghiến răng chống lại cơn đau và cố gắng không rên rỉ, cô lại thấy mẹ cô lại niệm bùa chú. Tuy nhiên, nó cũng chẳng làm giảm đi nỗi đau đớn đang gặm nhấm cô.
“Tinh….linh? Hay đó là Flesh? “[một dạng Undead]
Là một phiên bản nâng cấp của [Mind of Undeath](tâm trí của Undead), phép thuật này có thể cấp cho mục tiêu các thuộc tính khác nhau của một undead, cả có lợi và hại. Phép thuật này bây giờ có hiệu lực với Keno, nhưng ngay cả như vậy, nó cũng không giúp ích gì cho nỗi đau của cô.
“Oog, chỉ cần…. con…..bé”.
Mẹ cô cắn môi – máu đỏ tươi lập tức trào ra và nắm lấy cánh tay của Keno. Chắc chắn Keno sẽ rên rỉ đau đớn vì mẹ cô đã sử dụng rất nhiều lực nhưng nếu so với cơn đau toàn thân hiện tại của cô thì nó chẳng là gì cả.
“Uwaaaaahhhhh!”
Cô nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Đó là âm thanh mà cô chưa bao giờ nghe thấy trước đây của Nastasha. Nó hoàn toàn khác với giọng nói thanh nhã và dịu dàng thường thấy của cô. Nastasha đang lăn trên mặt đất và cố gắng tiến ra phía cảnh cửa.
“Uuuooooohhh!”
Cô gầm lên với giọng điệu khàn khàn, rồi đứng dậy dựa vào cánh cửa, nắm lấy tay cầm và đẩy nó ra một chút. Tuy nhiên, chỉ ngay sau đó, Nastasha khẽ rên rỉ và ngã xuống.
Tiếp đó cô ấy chỉ nằm im bất động, như thể cô đã được giải thoát khỏi cơn đau, hoặc có thể cô ấy đã chết.
Mẹ cô tiến tới khe cửa nhỏ mà Nastasha đã hy sinh bản thân để tạo ra. Sự đau đớn mà Keno đang chịu đựng đã đủ để làm cho một người ngất đi hoặc thậm chí là chết, nó đánh cắp đi cả sức lực dùng để hét hoặc khóc. Dẫu vậy mẹ cô đã nén nỗi đau đó lại, để đưa cô chạy trốn.
Mặc dù phải mất đến mấy phút thì họ mới có thể đi được vài mét nhưng mẹ cô vẫn thể hiện sự quyết tâm không từ bỏ.
Từ hướng đối diện, một cánh cửa từ từ mở ra, và rồi dừng lại khi nó va vào đầu Nastasha.
Mẹ cô nắm lấy tay cô và siết chặt.
Có lẽ mẹ cô tin rằng thủ phạm đằng sau tất cả những việc này sắp xuất hiện, nhưng thực tế không phải vậy.
Người xuất hiện chính là cha cô.
Ông trông như đã già đi hàng chục tuổi. Ông dùng một cây giáo làm nạng để di chuyển tới trước mặt hai người.
“Bệ ….. hạ.”
“Kee – sao rồi…?”
Bố cô trông cũng rất đau đớn. Mặc dù vậy, ông ấy cũng đã cố gắng xoay sở để đến được đây vì dẫu sao thì ông cũng là người đàn ông mạnh nhất trong vương quốc.
“R.. khỏi…. thành phố này. Dùng….. Teleportation”
“Thiếp…. đã rõ”.
Ông ấy nói một cách rời rạc vì đang phải chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, dẫu vậy thì mẹ cô vẫn hiểu được ý định của ông.
Nỗi tuyệt vọng trên khuôn mặt mẹ cô đã biến thành nỗi kinh hoàng. Không phải chỉ vì nỗi đau làm khổ cô. Phép thuật cấp cao hơn đòi hỏi tập trung lớn hơn. Đương nhiên, một ma thuật sư có thể sử dụng phép thuật cấp cao thường sẽ phát triển sức mạnh tập trung tương tự. Nó không là một vấn đề trong các trường hợp bình thường. Nhưng có những lúc họ cần tập trung trong những hoàn cảnh đặc biệt như thế này.
Có lẽ đó là vì sự đau đớn hoặc vì bà ấy cần tập trung tinh thần cao độ cho một câu thần chú mà những giọt mồ hôi chảy nhiều hơn trên trán. Và sau đó
Câu thần chú đã thất bại.
Ooogh. Đây Không phải nó thất bại. Nó đã bị can thiệp!
“Cái—g..“?
Trong tầm nhìn mờ ảo của Keno, cô thấy cha mình phải đối mặt với sự bối rối khi ông quên đi nỗi đau của mình. Sau đó, hai người họ di chuyển qua Keno như thể họ đang cố gắng đè bẹp cô.
Nó thật nặng nề.
Nhưng Keno hiểu được cảm nhận của họ.
Keno có thể cảm nhận được tình yêu họ dành cho cô mạnh mẽ nhường nào và nước mắt bắt đầu chảy ra từ đôi mắt cô nhưng nó không phải xuất phát từ nỗi đau mà cô đang chịu đựng.
Nhưng nỗi đau đớn không thay đổi. Nó dường như phớt lờ tình yêu của họ, hành hạ Keno với cùng nỗi đau khổ từ trước đó.
Nó đau đến nỗi khiến cô mất đi cảm giác về thời gian.
Cô thậm chí không thể cảm nhận được sức nặng cơ thể của họ trên mình Cô đã mất hết cảm giác về cơ thể. Tất cả những gì còn lại là nỗi đau ngày càng gia tăng.
Cô nên chết đi thì hơn…
Tại Sao–
Tại sao như vậy–
Nó là gì–
Nó là ai–
Đã làm một điều khủng khiếp như vậy–
Những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu cô, nhưng giống như bong bóng, chúng đều tan biến mất. Đồng thời, ý thức của cô cũng vậy, nhưng ngay lúc đó, Keno đột nhiên cảm thấy mình đang chạm vào thứ gì đó to lớn. Cảm giác rất giống khi cô ấy sử dụng một câu thần chú, nhưng nó không hẳn là giống hoàn toàn.
Cảm giác đó cũng không thể diễn tả bằng lời. Tuy nhiên, Keno có thể cảm thấy cha cô, mẹ cô, Nastasha và tất cả những người làm việc trong lâu đài.
Đó là tất cả.
Và chỉ có vậy, Keno đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cơn đau trước đó đã tan biến, như thể tất cả chỉ là một lời nói dối. Nó thậm chí còn khiến cô tự hỏi liệu cô có đang mơ không.
Keno chợt nhớ ra một điều ;Còn cha mẹ thì sao;?
Cô thay đổi tầm nhìn và ngay lập tức phát hiện ra họ.
Mẹ và cha cô đều ở đó. Cả hai người đang đứng trong phòng.
“M—“.
Keno chỉ thốt ra một nửa từ. Nửa còn lại mắc kẹt trong cổ họng và chưa phát ra.
Đó là bởi vì cô nhìn thấy sự kỳ lạ của cha mẹ cô và hai người giúp việc. Nhưng nỗi kinh hoàng trào dâng trong cô đã nhanh chóng được dập tắt.
Keno nén lại sự khó chịu trong lòng mình và nhìn vào khuôn mặt của bốn người họ.
Đó không phải biểu hiện của chứng mất trí. Bốn người họ đang di chuyển chao đảo, như thể họ đã mất ý thức. Cách họ làm điều đó rất giống với loài Undead mà Keno đã được nghe trong các truyền thuyết về quái vật.
Cô sờ vào khuôn mặt của bản thân.
—- Nó lạnh ngắt.
Cô kiểm tra mạch đập của mình.
— Nó không đập.
Cô nghĩ rằng mình đã kiểm tra không đúng huyệt nhưng dù kiểm tra ở đâu, cô cũng không thể tìm thấy mạch đập.
Hoảng sợ, Keno nhìn quanh phòng và tìm thấy một chiếc gương thay đồ. Cô soi vào nó. Nhìn thoáng qua dường như cô không có gì thay đổi. Tuy nhiên, có một số bộ phận trên cơ thể cô đã thay đổi.
Đó là đôi mắt đỏ thẫm của cô.
—*—
“Đây là câu chuyện của ta — không, đúng hơn là của Red-Eyed Undead, Keno Fasris Invern. Hoặc ít nhất, là ngày mà tất cả bắt đầu.”
Keno đã giải thích rõ ràng về một vài vấn đề, và tất cả chúng điều là do cô tự mình kết luận. Giọng của cô bị mất khi họ gặp nhau, đó có thể là bởi vì cô đã không nói chuyện với ai từ rất lâu rồi. Điều đó nói lên rằng, giống như một trong các undead khác, cơ thể nhỏ bé của cô ấy không nói lên độ tuổi thực mà cô ấy đã trải qua, và vì thế cô phục hồi rất nhanh ngay sau khi bắt đầu nói trở lại.
“Ta hiểu rồi !”. Suzuki Sataro trả lời lại cô gái, và tiếp sau đó Keno kể lại câu chuyện của mình về chuyện đã xãy ra ở quá khứ.
Sau khi nhận ra rằng, cô gái này không chỉ là một con người bị giam trong một căn phòng, mà là một toà thành, với toàn bộ con người trong thành phố này đã biến trở thành những undead vô tri — yuriniggers, nói cách khác bên trong Keno tồn tại hai con đường để bước tiếp.
Một là rời khỏi thành phố này và tìm một ai đó đến để giúp cô cứu sống họ.
Con đường còn lại là ở lại đây và chờ một sự giúp đỡ từ con người ở thành phố khác khi họ đi qua.
Rõ ràng, Keno đã chọn ở lại thay vì rời đi.
Trong khi Keno không ghét sự sống, thì những undead về căn bản là những sinh vật ghét sự sống. Làm thế nào mà một sinh vật như thế có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ con con người? Nếu họ tìm thấy Keno, không nghi ngờ gì nữa mà họ sẽ tấn công với ý định tiêu diệt cô. Nhưng, có một thực tế là ngay cả khi trở thành Undead, Keno cũng không thể dễ dàng từ bỏ gia đình của mình và rời đi.
Quan trọng hơn, Keno rất yếu và không thể chịu được sự tấn công từ quái vật hay quái thú, và vì thế cơ hội để cô có thể đi đến thành phố lân cận là rất thấp. Ngoài ra, cô vẫn còn giữ một sợi dây hi vọng mờ nhạt rằng các thành phố khác sẽ đến để điều tra, vì đây là thủ đô của hoàng gia.
Tuy nhiên — chẵng có ai đến cả.
Một năm, hai năm trôi qua, cô không thấy bất kỳ ai bên ngoài cánh cổng thành phố cả.
Có lẽ hiện tượng chuyển đổi thành Undead kỳ lạ này đã lan sang các thành phố lân cận hay thậm chí là ảnh hưởng đến toàn bộ đất nước này. Khi ý nghĩ đó xuất hiện, Keno bất đầu làm việc một cách nghiêm túc, và trong khi chờ đợi sự giải cứu, cô bất đầu nghiêm cứu những cư dân undead của đất nước mình để tìm hiểu hiện tượng chuyển đổi thành undead, có thể cô sẽ cứu được họ.
Cô cũng từng nghĩ “Mình có thể làm được gì? Mình chỉ là một đứa bé.” Hết lần này đến lần khác, nhưng, Keno không có lựa chọn khác.
Keno thi thoảng mạo hiểm ra khỏi lâu đài để đem về các cuốn sách, và nghiên cứu chúng. Đồng thời, cô cũng tự rèn luyện bản thân mình để có thể sử dụng được các phép thuật mạnh mẽ hơn. Là một undead, những sinh vật không cần nghỉ ngơi, Keno có thể làm việc suốt đêm bằng sự nổ lực của mình.
Nhiều năm trôi qua, hoặc có thể là nhiều thập kỷ – đủ lâu để ngay cả ý thức về thời gian của cô cũng bị lẫn lộn. Dường như Keno đã sống một mình, tìm cách khôi phục lại tất cả mọi người về bản thân ban đầu của họ.
Trong thời gian này, Keno đã nhìn thấy những con chim di cư chưa bị chuyển đổi thành yuriniggers, điều này khiến cô chắc chắn rằng vẫn còn những sinh vật sống ở thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, khi cô quan sát cổng thành, tất cả những gì cô có thể thấy là xác chết của động vật thỉnh thoảng bị những con yuriniggers tấn công, và cuối cùng, cô không thể nào gặp bất kỳ một du khách nào ngoài undead.
Sau khi nghe câu chuyện của Keno, Suzuki Sataro cuối cùng đã nhận ra lý do tại sao có sự khác biệt lớn như vậy giữa cách nói chuyện trang trọng của Keno và vẽ ngoài trẻ trung của cô.
Khi anh bình tĩnh suy nghĩ về điều đó, quả thật đây là một tình huống hoàn toàn dễ hiểu. Vì cô ấy là undead, nên sự liên kết giữa tuổi thật và thời gian thực sự cô ấy còn sống (bỏ qua vấn đề liệu bây giờ chúng còn đúng hay không) đã không còn nữa. Nói cách khác, cơ thể cô có thể không thay đổi nhưng tâm trí cô đã phát triển. Mặc dù không thể hoàn toàn xoá bỏ nổi sợ và những cảm xúc khác đến từ trái tim, nhưng thời gian cũng đủ thể thay đổi dần tâm trí của cô.
Với trường hợp này, sẽ không thô lỗ nếu xem cô ấy như một đứa trẻ, Suzuki Sataro nghĩ. <<Mình chỉ cần đợi cho đến khi cô ấy nói cho mình biết sở thích của cô ấy>>, anh kết luận. Tất cả kinh nghiệm sống của anh cho đến nay đã nói với anh rằng tốt hơn là nên đối xử với phụ nữ là trẻ hơn thay vì xem họ già hơn.
Sau đó, câu chuyện của cô ấy cũng đến hồi kết.
Keno, người đã thực hiện việc nghiên cứu của mình trong lâu đài, hiện giờ đang sống trong các cống rảnh của thành phố.
Đó là bởi vì — cô đã phải chạy trốn.
Vào thời điểm đó, cô đã cảm thấy một undead mạnh mẽ xuất hiện bên ngoài thành phố, một người mạnh hơn chính cô hoặc thậm chí là cha mẹ cô, và sau đó nó đã vào thành phố. Cô không có chút niềm tin nào vào khả năng chiến thắng trong trận chiến với nó, và vì vậy cô lấy mọi thứ cô có thể mang theo rồi chạy từ lâu đài đến đây.
Và sau đó, chính vào ngày hôm nay.
Ngay khi cô định đi ra ngoài để lấy một số tài liệu liên quan đến ma thuật từ lâu đài, cô đột nhiên nhìn thấy một xác sống mạnh mẽ vô song đang ở trên không – Suzuki Satoru – và điều này đã dẫn đến hoàn cảnh hiện tại.
“Ta hiểu rồi …”
Bây giờ anh hiểu tình trạng hiện tại của cô và tình trạng của thành phố. Tuy nhiên, anh không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, hay tại sao cô và thành phố lại kết thúc theo cách này.
Tuy nhiên, dường như thế giới này không được tạo ra để đáp lại sự xuất hiện của Suzuki Satoru. Như mong đợi, sẽ tốt hơn khi nghĩ rằng có lẽ có một số lý do – mặc dù không rõ ràng – rằng Suzuki Satoru đã được đưa đến một thế giới khác.
Nói về vấn đề này…
Suzuki Satoru nhìn chằm chằm vào Keno, undead đó có hình dạng của một cô bé.
Mình thực sự may mắn vì đã gặp được một người biết thế giới này hoạt động như thế nào. Mặc dù cô ấy có là Undead.
Cô đã đề cập đến nó trong câu chuyện của mình, nhưng chỉ khi anh hỏi cô về nó một cách chi tiết, anh mới biết rằng undead bị nguyền rũa bởi người sống, và không có gì lạ khi chúng bị tiêu diệt nếu được tìm thấy. Do đó, sẽ rất khó để anh có thể tìm thấy được sự giúp đỡ với cơ thể hiện tại, vì thế cô là một người rất quan trọng với anh.
Đúng là điều mà Suzuki Sataro muốn biết nhất là về những người bạn cũ của mình và Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick. Tuy nhiên, Keno không biết gì về họ. Mặc dù thế, giá trị của cô vẫn còn đó. Rốt cuộc thì, anh chỉ mong cô không biết gì về họ. Thật tốt nếu nghĩ rằng chỉ có một mình Suzuki Sataro đã đến đây và tất cả những thứ khác đã biến mất trong trò chơi đó.
<<Nếu có thể, mình muốn được cô ấy tin tưởng và tìm hiểu về thế giới này. Ít nhất, mình cũng muốn muốn lấp đầy những khoảng trống giữa những gì mình biết và cách mà thế giới này hoạt động… mà có lẽ nó sẽ tốn khá nhiều thời gian.. Đưa cô ấy ra ngoài thế giới bên ngoài sẽ khiến thời gian đó rút ngắn đi, và mình cũng có thể gia tăng kinh nghiệm và sự hiểu biết của bản thân… Nhưng làm cách nào mà mình có thể khiến cô ấy mang ơn mình để làm đến mức như vậy?>>
Có vẻ như Suzuki Sataro đang khốn khổ về điều đó
“– Mọi người, tất cả họ điều rất quan trọng đối với ta.”
Keno quỳ xuống trước mặt Suzuki Satoru rồi cúi thấp đầu, hai lòng bàn tay cô áp sát mặt đất.
“Làm ơn, tôi van xin ngài. Hãy đưa mọi người trở lại như trước đây.”
“–Eh?”
<<Chính xác thì ý cô là gì?>>
Không, ngay cả khi nếu cô ấy có nói như thế — đó là phản ứng đầu tiên của Sataro.
Trong trò chơi YGGDRASIL, Momonga là một pháp sư ma thuật Undead. Anh cũng phải sỡ hữu sức mạnh tương tự khi ở thế giới khó hiểu này.
Tuy nhiên, anh không có khả năng khôi phục một undead trở thành người bình thường hay ít nhất là trở về thành một sinh vật sống.
Nếu người dân thành phố này biến thành yuriniggers là bởi vì các trạng thái tiêu cực, thì khi đó có lẽ sau khi giết họ và hồi sinh với phép thuật thì có thể sẽ có tác dụng.
Mặc dù cách như thế không thể sử dụng được trong YGGDRASIL, nhưng một phương thức như thế rõ ràng đã tồn tại trong các trò chơi khác; cụ thể là giết một người đã mắc phải một trạng thái không thể nào phá giải được — nói đúng hơn, họ sẽ bị đưa vào trạng thái gần chết và sau đó được hồi sinh, điều này sẽ loại bỏ trạng thái tiêu cực mà họ đã mang.
Tuy nhiên, trong trường hợp không phải như thế, không có một loại phép thuật nào trong danh sách của anh có khả năng khôi phục những người đã trở thành undead. Nghe có vẻ lạ, nhưng ngay cả những vật phẩm hay phép thuật hồi sinh có thể được sử dụng cho những sinh vật undead khi HP của chúng trở về 0 cũng không thể khôi phục chúng trở về trạng thái trước khi trở thành undead.
Tuy nhiên, các vật phẩm thay đổi chủng tộc có thể có cơ hội làm được điều đó. Thật không may là một khi đã trở thành undead, hầu hết các vật phẩm chuyển đổi chủng tộc cũng không thể thay đổi được trạng thái undead. Nếu có thể, thứ duy nhất có thể làm được điều đó là những vật phẩm thuộc cấp độ <World-Class Items>.
Nếu đây là một người chơi, sẽ nhanh hơn nếu xoá nhân vật hiện tại và tạo lại một nhân vật mới với chủng tộc không phải là undead.
<<Mặc dù mình không có bất kỳ cái nào và cho dù mình có chúng mình cũng sẽ không sử dụng, nhưng có lẽ Hạt giống của cây Thế Giới (Seeds of the World Tree) có thể cho phép ngay cả những sinh vật bất tử tự do thay đổi chủng tộc của mình — tất nhiên, đó là giả sử rằng các <World-Class Items> có thể hoạt động đúng chức năng của nó như trong YGGDRASIL. Hoặc việc sử dụng [Wish Upon A Star] sẽ cho phép mình khôi phục một trong số họ, ngay cả khi không phải là tất cả?.>>
Trong mọi trường hợp, Suzuki Satoru không có ý định sử dụng bất kỳ con át chủ bài giới hạn nào của mình.
Khi Suzuki Satoru tiếp tục suy nghĩ, Keno cũng tiếp tục lời thỉnh cầu của mình, như thể cô đang khóc những giọt nước mắt của máu.
“Tại sao, tại sao ngài lại làm như thế với chúng tôi? Tôi không hiểu. Có thể đó là tội lỗi của tôi. Tôi sẽ trả giá cho tội lỗi của mình, vì thế xin ngài hãy bỏ qua cho những người khác!”
“–Hm?” Anh nghe một điều gì đó mà anh không thể nào giả vờ bỏ qua được. “Ta làm điều này với cô?”
Có phải Suzuki Satoru đã biến tất cả mọi người trong thành phố thành những sinh vật undead mà không nhận ra điều đó? Không, anh chưa bao giờ làm một việc như vậy trước đây, ngay cả trong YGGDRASIL.
Bối rối vì điều đó, Suzuki Satoru hầm hừ trong cơn sốc và im lặng. Keno ngẩng đầu lên một chút và liếc nhìn Suzuki Satoru.
“… Xin lỗi. Thật ra, ta không hiểu những gì cô nói. Ta đã làm một cái gì đó như thế này à?”
“–Huh?”
Giống như Suzuki Satoru vừa mới làm, Keno phát ra âm thanh khó hiểu.
“Huh?”
“Huh?”
Cả hai cùng nhìn nhau
Cô gái sững người, như thể sức mạnh của cô đã bị lấy đi. Anh đợi một lúc, nhưng cô không có vẻ gì là định trả lời anh. Trường hợp đó, Suzuki Satoru bắt đầu nói về bản thân mình. Tuy nhiên, anh không thể nói rằng anh ta là cư dân của một thế giới khác, tất nhiên rồi. Do đó, anh đã thay đổi câu chuyện của mình thành anh đang tiến hành một thí nghiệm ma thuật và đột nhiên bị dịch chuyển lên không trung phía trên thành phố.
“Vì vậy, nếu cô đã sống ở thành phố này một thời gian dài như thế, ta tin rằng điều đó có nghĩa là sự việc này không hề liên quan đến ta?”
“Ah, uh, vậy đó là do sức mạnh của ngài, Sataro-sama?”
“Sức mạnh của ta, ý của cô là biến tất cả mọi người trong thành phố này trở thành sinh vật undead? Không, ta không biết bất cứ thứ gì về nó cả — ah, ta thực sự không làm điều đó, cô hiểu chứ?. Giờ thì, đến lượt ta hỏi cô một câu hỏi? Cô có bất cứ bằng chứng hay cơ sở nào cho thấy ta là nguyên nhân của tất cả các điều này hay không?”
Thực tế thì, ký ức của Suzuki Sataro chỉ vừa thức tỉnh. Nếu cơ thể anh vô thức thực hiện các hành động tàn bạo với môi trường xung quanh cho đến lúc đó, anh thực sự không còn gì để nói để bảo vệ mình nữa.
“…”
Biểu cảm của cô ấy dần thay đổi, từ sốc đến đau đớn.
Giống như một đứa trẻ, cô không thể che giấu sự thay đổi của khuôn mặt. Mặc dù cô đã sống rất lâu – những lời nói của Suzuki Satoru – bất chấp sự kìm nén cảm xúc mà undead vốn có – đã tác động rất lớn đến cô.
“A-ah, khi tôi một mình ở trong thành phố, một sinh vật undead mạnh mẽ xuất hiện. Tôi quá sợ hãi và vì thế tôi đã chạy trốn.”
Đó là sinh vật undead mà Keno đã nhắc đến lúc nãy, đó là lý do tại sao cô ấy thay đổi căn cứ của mình từ toà lâu đài đến chổ này. Anh vẫn chưa nghe thông tin chi tiết về tên undead này–
“– Ahhh, ta hiểu rồi, là do tên undead đó rất là giống với ta… và đó là tất cả, phải không?”
“Vâng.”
Giọng Keno, mờ nhạt đến nỗi dường như sắp biến mất, kết hợp với vẻ đã hiểu trên khuôn mặt cô đã đè nặng lên trái tim của Suzuki Sataro.
Đó không phải là Momonga — mà không có tâm trí của Suzuki Sataro ở bên trong – người đã cảm nhận điều này. Điều đó khiến anh càng chắc chắn rằng anh chỉ vừa mới xuất hiện ở thế giới này vào lúc đó. Đồng thời, Suzuki Sataro không thể không ngạc nhiên về mức độ mà Keno tin những gì anh nói.
Tất nhiên, Suzuki Sataro đã cực kỳ thẳng thắn và trung thực với cô với hi vọng nhận được sự chấp nhận từ cô. Tuy nhiên, cô sẽ là người quyết định cuối cùng là sẽ tin tưởng anh hay không. Nói cách khác, cô đã tin vào lời nói của một undead mà cô chỉ vừa mới gặp mặt.
Nếu cô đã đặt toàn bộ niềm tin vào anh, thì anh cũng nên làm điều tương tự với cô. Điều đó là cần thiết để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
“A-ah, ngài tức giận à? Tôi xin lỗi – Tôi rất xin lỗi vì tôi đã nhầm, Satoru-sama!”
“Ahh, không cần phải làm thế. Đừng để ý đến nó. Về chuyện đó, cô có chắc Undead là chủ mưu đằng sau hiện tượng chuyển đổi thành undead của tất cả người dân trong thành phố này?”
“Không, tôi không chắc về điều đó. Nhưng tôi nghĩ chúng phải có liên kết với nhau, nếu không thì điều này đã không xuất hiện tại thành phố.”
“Ta hiểu, nó phải có một ý nghĩa nhất định.”
Trong khi anh tán thành với cô, Suzuki Satoru vẫn còn một số nghi ngờ trong lòng.
Sự phỏng đoán đó đầy lỗ hổng.
Có thể nhiều khả năng là tên undead đó đã xuất hiện ngay lúc này. Nhưng Keno đã mất cảm giác về thời gian khi hắn xuất hiện — ít nhất là theo thứ tự năm. Điều đó không có nghĩa là nó không liên quan đến vụ việc này?.
Ngoài ra, liên quan đến lý do hắn đến đây, chắc chắn lý do rất có thể sẽ là vì nó muốn cư trú ở đây, phải không?. Là một undead, nó sẽ không bị tấn công bởi các undead cấp thấp hơn và người sống sẽ tránh xa khu vực này. Nếu gạt bỏ vấn đề bị người sống tấn công, liệu một nơi như thế này có phải là một môi trường sống thoải mái nhất cho những undead?
Tuy nhiên, anh không có ý định nói với Keno về những lý thuyết đó.
Không thể nào cô không thể nhận ra điều đó khi mà ngay cả Suzuki Satoru cũng đã phỏng đoán ngay lập tức.
Rất có khả năng cô vẫn muốn tin rằng sinh vật bất tử đó là chủ mưu đằng sau tất cả những điều này. Đó là lý do tại sao cô ấy đã xin lỗi Suzuki Satoru vì đã nhầm anh với thực thể đó.
Cô vẫn muốn tin rằng sẽ có một cách để cứu tất cả mọi người.
Suzuki Satoru nhìn qua đống sách trong phòng. Tất cả đều bị vấy bẩn, đó là dấu hiệu của sự chăm chỉ của cô. Tuy nhiên, cô có lẽ đã bám vào một niềm tin như vậy bởi vì cô hiểu rằng cô không thể cứu họ, hoặc vì nghiên cứu của cô đã không thể chỉ cho cô ấy một cách để thực hiện điều đó.
Lời kể của cô về những gì xảy ra ngày hôm đó rất chi tiết.
Nửa đầu câu chuyện của cô, mô tả về các sự kiện trong ngày của cô, rất cụ thể và cô đã minh họa rõ ràng tình huống, thậm chí còn đi xa đến mức bao gồm cả cảm xúc của chính mình vào thời điểm đó. Ngược lại, nửa sau của câu chuyện của cô – sau khi cô trở thành xác sống – dường như hòa quyện vào nhau. Có lẽ với cô, có rất ít thay đổi trong những ngày sau đó, vì vậy có rất ít thứ để cô ấy nói đến.
Nhưng tất nhiên chúng vẫn sẽ khác nhau.
Lần cuối cùng cô ấy vẫn còn là con người trong bữa sáng.
Đó là những ký ức rực rỡ nhất mà cô có, đó là lý do tại sao cô có thể nói về chúng với độ dài và chi tiết như vậy.
Suzuki Satoru vuốt ve Vũ khí Guild. Anh nghe thấy Keno thở hổn hển vì ngạc nhiên, nhưng anh không bận tâm.
Anh cảm thấy một sự lạnh lẽo khó tả.
Đúng rồi, nó nên là vậy.
Anh có thể hiểu cảm giác của Keno.
Keno cũng cảm thấy giống như vậy về thành phố có cha mẹ cô và người đã giúp nuôi dạy cô như Suzuki Satoru đã làm với bang hội Ainz Ooal Gown. Nếu có ai đó có thể giúp Suzuki Satoru trở lại những ngày tuyệt vời đó, anh sẽ sẵn sàng phủ phục trước họ và cầu xin sự giúp đỡ của họ.
Cảm giác dâng lên trong anh hiện tại được gọi là cảm giác tội lỗi.
Thật đơn giản để nói rằng cô ấy đã sai khi kỳ vọng quá nhiều vào Suzuki Satoru.
Tuy nhiên —
“Ahh, được rồi,”- Suzuki Sataro vừa nói vừa siết chặt vũ khí Guild.”– Keno-san.”
Anh thấy vai Keno giật một cái, nhưng Suzuki Satoru lờ nó đi và tiếp tục nói.
“Nếu tiêu diệt tên sinh vật undead đó sẽ đảo ngược sự biến đổi của người dân trong thành phố, thì ta sẽ sẵn lòng hỗ trợ cô.”
Lý thuyết trước đây của Suzuki Satoru, đã hoàn toàn dựa trên kiến thức của anh về YGGDRASIL. Nếu xác sống đó thực sự là thủ phạm, thì có thể khôi phục lại mọi người bằng cách đánh bại hắn hoặc sử dụng một số phương tiện khác.
Nếu mọi sinh vật sống trong một thành phố đã biến thành xác sống, thì người ta không thể kết luận được ai là người có thể thực hiện điều này?
“Nếu như cô tin điều đó, Keno-san, và kẻ thù là người có thể biến người dân của cả một thành phố thành undead , thì chắc chắn chúng sẽ không phải là kẻ thù dễ dàng. Vì lý do đó, ta cảm thấy việc bắt chúng trong một lần sẽ rất khó khăn, nhưng việc tiêu diệt chúng vẫn có thể xảy ra.”
Như Suzuki Sataro đã nói với Keno như thế, anh tự nhủ bản thân mình, Cô là Narberal à?
Tốt nhất, một Undead tương tự như Suzuki Satoru sẽ là Overlord. Nếu tất cả kiến thức YGGDRASIL của anh ấy có thể áp dụng được, anh có thể nghĩ ra cách đối phó với chúng. Tuy nhiên, trong thế giới này, hoàn toàn có khả năng cấp độ tương đương của một Overlord là Cấp 1000+.
Điều đó nói lên rằng, có vẻ như tên undead đó sẽ không vượt qua quá sự mong đợi của anh.
Lý do cho điều đó là vì cách Keno mô tả cha mẹ cô. Cha cô, được ca ngợi trong các bài hát và câu chuyện, đã có thể sử dụng phép thuật cấp bốn, trong khi mẹ cô, người có thể sử dụng phép thuật cấp năm, được coi là một thiên tài. Từ quan điểm đó, có rất ít thay đổi với YGGDRASIL, hay đúng hơn, có nhiều người yếu hơn ở đây so với YGGDRASIL.
Điều đó nói lên rằng, cơ hội mà anh có thể đánh bại được họ là điều có thể nhìn thấy được.
Sự tự giễu cợt của anh đã nhắm vào những lời dại dột mà anh đã nói sau khi anh đánh đồng kinh nghiệm trong một trò chơi với kinh nghiệm chiến đấu ngoài đời thực, thêm vào đó là sự thiếu hiểu biết của anh.
Nếu có thể, anh muốn đưa Keno tránh xa khỏi thành phố này một thời gian và tiến hành liên lạc với những người chuyên về undead ở thế giới này, để có được càng nhiều thông tin về kẻ thù của anh càng tốt trước khi chuẩn bị một chiến lược hoàn hảo để thách thức kẻ thù của anh.
Đầu tiên, anh không biết sức mạnh của đối thủ. Có lẽ Keno chỉ nhìn thấy một sinh vật undead, nhưng nó có thể đã tiếp tục cải thiện sức mạnh chiến đấu của mình trong thành phố sau đó.
Trong trường hợp đó, ưu tiên hàng đầu của anh là thu thập thông tin, và sau đó anh sẽ cần dành nhiều thời gian và công sức cho việc chuẩn bị.
Tuy nhiên, anh không nghĩ Keno sẽ chấp nhận ý tưởng đó. Chắc chắn một cô gái đã từ chối rời khỏi một thành phố đầy xác sống đáng sợ sẽ không chấp nhận một cách đơn giản như “hãy ra khỏi đây thôi !”, từ một người bên ngoài như anh. Tuy nhiên, nó vẫn đáng để thử.
“Tuy nhiên, ta muốn cô suy nghĩ cẩn thận về điều này. Có thực sự ổn khi tiêu diệt nó? Có thể là ngay cả khi cô tiêu diệt sinh vật undead đó, thị trấn vẫn không thể trở lại bình thường, phải không?”
Keno lắc đầu và rút ra một cuốn sách từ đống tài liệu.
Những cuốn sách xếp chồng lên nhau đã sụp đổ và rơi xuống, nhưng cô ấy đã lấy nó mà không cần nhìn qua và mở một trang để cho Suzuki Satoru xem.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là – nó không phải là tiếng Nhật.
Khi Suzuki Satoru dò dẫm tìm một vật phẩm ma thuật, Keno chỉ vào một đoạn trong cuốn sách và đọc nó lên.
Phần này nói rằng việc hồi sinh một sinh vật bất tử bị giết đòi hỏi những phép hồi sinh cực kỳ mạnh mẽ, và ngay cả sau khi hồi sinh, chúng vẫn sẽ là xác sống. Nhưng nếu chủ nhân bị tiêu diệt, khả năng nạn nhân của hắn ta có thể được phục hồi, nếu họ may mắn. Đó là những gì cuốn sách viết.
Đối với hầu hết các phần, nó giống như trong YGGDRASIL. Tuy nhiên, để một nhân vật undead trong YGGDRASIL trở lại thành người, họ sẽ cần một World-Class Item, trong khi thế giới này lại không như vậy. Càng nhận ra sự khác biệt giữa cả hai thế giới, tầm quan trọng của Keno càng tăng lên.
Chết tiệt, Suzuki Satoru nghĩ.
Nếu Keno trả lời, “Có thể họ sẽ không thể trở lại”, Suzuki Sataro có thể hướng cuộc đối thoại thành “Vì thế, khoan hãy tiêu diệt tên undead đó và tìm một cách khác. Do chúng ta không có đủ thông tin, tại sao chúng ta không rời khỏi thành phố này một thời gian và đi ra bên ngoài để thu thập thêm thông tin?” Đó là kế hoạch mà anh đã lên.
Kế hoạch phá sản.
Vậy là, anh sẽ phải tiêu diệt nó.
Tiêu diệt tên undead đó.
Tất nhiên —
— Chỉ khi anh có thể chế ngự được nó.
“Ta hiểu rồi. Trong trường hợp đó — ahh, ừm, phải có một cái giá cho việc đó.”
“Vâng.”
“Và cái giá đó là — Ta muốn biết tất cả mọi thứ. Ta muốn biết tất cả những gì cô biết.”
Keno nhìn như muốn nói “huh?”
“Liệu ngài sẽ hài lòng với điều đó?”
“Đúng. Ta cảm giác rằng kiến thức mà cô tích trử cho đến ngày hôm nay rắt là có giá trị.”
Suzuki Satoru đảo mắt từ cuốn sách mà Keno đang cầm đến đống sách khác trong căn phòng này. Những gì anh muốn là thông tin cơ bản về thế giới, nhưng Keno có lẽ sẽ nghi ngờ nếu anh nói một điều như vậy. Do đó, anh đã giả vờ với một thái độ sẽ khiến cô lầm tưởng rằng anh đang tìm kiếm kiến thức ma thuật. Trước phản ứng của Keno, cô đã hoàn toàn chấp nhận nó.
“Được thôi, nhưng tất cả các kiến thức đó đã không thể cứu tất cả mọi người, ngài hiểu chứ?”
“Ổn thôi. Ngay cả như thế, nó vẫn có giá trị với ta.”
“Cám ơn ngài!”, Keno lẩm bẩm và cúi đầu với anh.
“Ngoài ra – bất kỳ khoản tiền hay vật phẩm ma thuật nào cô có thể lấy ra để sử dụng cũng sẽ rất tốt”, Suzuki Satoru nói khi anh vô tình lấy ra một đồng tiền vàng YGGDRASIL. “Ta có thể sử dụng những thứ này ở đất nước này không?”
Keno lấy đồng xu và xoay một vòng tròn trong tay trước khi trả lại cho Suzuki Satoru.
“Vâng, ngài có thể. Hoặc ít nhất, ngài có thể. Trong khi tôi không thể biết chính xác nó có giá bao nhiêu nếu không kiểm tra hàm lượng vàng của nó”
“Ta hiểu rồi.Ta sẽ rất vui khi nhận được nhiều tiền vàng như thế này để có thể sử dụng được ở bên ngoài.”
“Tôi, Keno Fasris Invern, xin thề với ngài rằng tôi sẽ trả cho ngài bất cứ điều gì ngài muốn, Satoru-sama.”
Suzuki Satoru lặng lẽ hít vào một hơi.
Đó là Keno đầy lộng lẫy, thái độ của một công chúa, nó đã khiến cô trở nên vượt trội ngay cả với người bán hàng thành công nhất mà Suzuki Satoru biết.
“Vậy thì, ta rất biết ơn. Vì thế giao ước của chúng ta được hình thành.”
Để học cách sử dụng sức mạnh của mình, anh sẽ cần tìm hiểu cách mà phép thuật của YGGDRASIL tương tác với ma thuật của thế giới này.
“Nhân tiện, Keno-san. Có lẽ ta nên đề cập rằng ta có thể sử dụng phép thuật cấp mười.”
“– Tôi biết.”
Keno mỉm cười theo cách có vẻ hơi đau khổ.
Tại sao, tại sao cô ấy lại cười như vậy? … Một người được coi là một thiên tài nếu người đó có thể sử dụng phép thuật cấp năm? Mình đã lấy số đó và nhân đôi lên, cô ta hiểu chứ! Tại sao cô ấy lại bình tĩnh như vậy – có phải vì cô ấy là Undead?
Sau khi trở thành undead, Suzuki Satoru đã trải nghiệm cảm xúc của mình sẽ bị kìm nén như thế nào khi chúng đạt đến một ngưỡng nhất định. Điều tương tự có áp dụng cho Keno không?
<<Đừng nói với mình là những phép thuật cấp mười cũng bình thường thôi nhé? Điều gì xảy ra nếu các bậc bắt đầu từ 10 và mạnh hơn khi các con số ngày càng nhỏ hơn? Đợi đã, điều đó sẽ khiến mình trở thành một pháp sư hạng bét phải không?>>
“Ah.. có phải có một phép thuật cấp ba gọi là [Fireball]?”
“Huh? Đúng vậy, có một câu thần chú như thế, mặc dù tôi không biết cách sử dụng chúng.”
“Cha mẹ cô có thể thi triển pháp thuật cấp bốn và cấp năm, vì thế sẽ có thể thi triển nó mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, phải không?”
“Mẹ tôi có lẽ không học cách sử dụng nó, nhưng cha tôi thì có thể.”
“Ta hiểu rồi. Nhân tiện thì, phép [Lightning] cũng là một phép thuật cấp ba, đúng chứ?”
Keno chỉ ra rằng đúng là như thế.
Vì vậy, dường như các phép thuật trong thế giới này chiếm giữ các bậc giống như YGGDRASIL. Nói cách khác, kiến thức về ma thuật của Suzuki Satoru có thể được sử dụng ngay lập tức.
Đây là tin tuyệt vời, nhưng anh phải xác minh nó.
“Vậy thì, Keno-san, cô có thể sử dụng một trong những phép thuật của mình không – về việc này, cô có thể sử dụng một phép thuật cấp một lên ta không? Một phép thuật tấn công sẽ là tốt nhất.”
“Ehhhh!?”
Chỉ đến khi nhìn thấy đôi mắt mở to của Keno, anh mới nhận ra mình không giải thích chi tiết cho cô hiểu.
“À Ta muốn xem liệu sức mạnh của ta có hoạt động như bình thường không. Ta muốn sử dụng phép thuật tấn công của cô như một chỉ dẫn, Keno-san.”
Rốt cuộc, thật rắc rối khi chúng chỉ giống nhau về tên và cấp bậc nhưng hoàn toàn khác nhau về hiệu ứng và sức mạnh hủy diệt.
“Eh, ah. Tôi hiểu rồi”
Keno thu thập quyết tâm của mình và đứng dậy, sau đó đối mặt với Suzuki Satoru.
Thái độ không ngần ngại của cô khiến Suzuki Satoru ớn lạnh. Chắc chắn hầu hết mọi người sẽ dao động trong giây lát hoặc bị bối rối, đúng không?
Đó có phải cũng là một đặc điểm của undead? Khi anh đang suy ngẫm câu hỏi đó, Keno niệm phép. Một mũi tên từ phép [Magic Arrows] tấn công anh với hiệu ứng đặc biệt giống như trong YGGDRASIL. Và rồi – chúng biến mất ngay lập tức khi chúng chạm vào cơ thể Suzuki Satoru.
“Ơ!?” Keno thốt lên ngạc nhiên.
Suzuki Satoru – không, Momonga sở hữu một khả năng được gọi là Miễn dịch ma thuật cấp cao. Đó là một sức mạnh vô hiệu hóa tất cả các phép thuật bậc sáu trở xuống. Trong khi nó có hiệu quả, một phép thuật cấp một sẽ hoàn toàn vô dụng.
“Có vẻ như sức mạnh bảo vệ ta đang hoạt động mà không có vấn đề gì. Bây giờ, chúng ta thử lại. Lần này, ta sẽ hạ thấp phòng thủ của mình.”
Anh vô hiệu hóa các kỹ năng thụ động. Vì lý do nào đó anh cảm thấy như mình đang khỏa thân dưới nòng súng.
Một thành viên bang hội đã từng nói rằng anh ta cảm thấy sợ khi có một khẩu súng chĩa vào anh ta ngay cả khi đã cấy ghép sợi chống đạn dưới da. Anh có thể hiểu cảm giác của họ bây giờ. Trong khi những cảm xúc mạnh mẽ của undead sẽ bị triệt tiêu, có vẻ như những cảm xúc không đạt đến ngưỡng đó sẽ không bị loại bỏ.
“Ta hiểu,” Keno nói, và một lần nữa, cô thi triển phép thuật của mình về phía anh mà không một chút do dự.
“[Magic Arrow]”
Các tia sáng phát ra lần nữa và đánh vào giữa ngực Satoru.
Nó không đau. Không, có một cái gì đó có thể gọi là nỗi đau, nhưng thực sự gọi nó là nỗi đau sẽ làm thất vọng từ này.
Có phải các giác quan của anh đã bị giảm đi vì anh là undead? Nhưng khi anh nghĩ về nó, anh muốn chế giễu cách một cơ thể chỉ làm từ xương mà không có thịt, dây thần kinh hay thậm chí là da, có thể cảm thấy đau ngay từ đầu. Trên lý do đó, làm thế quái nào mà một cơ thể không có dây thanh âm hay phổi thậm chí có thể nói được?
Nó tương tự với Keno, người không thở. Đó chỉ là cách mọi thứ hoạt động, và anh không còn cách nào khác ngoài chấp nhận chúng.
Anh lén nhìn cô, và cuối cùng, khuôn mặt của Keno – ngay cả sau khi tấn công Suzuki Satoru hai lần – vẫn bình tĩnh. Hơn nữa, biểu hiện của cô ấy dường như nói rằng cô ấy đã mong đợi điều này suốt.
Cô ấy bị gì vậy ..
Làm thế nào cô ấy có thể tấn công người giúp đỡ mình, Suzuki Satoru, mà không do dự gì? Có phải bởi vì cô ấy là một kẻ tâm thần, hay vì cô ấy là undead, hay đây chỉ là cách thế giới này hoạt động?. Vô số khả năng quét qua tâm trí anh.
<<Đừng nói với mình là cô ấy cảm thấy rằng đó là cơ hội để giết được mình? Hoặc không, có phải vì cô ấy đã nghĩ rằng, nếu mình chết, đó là tất cả những gì mình có thể chịu được, một thứ gì đó tàn nhẫn giống vậy?>>
Vấn đề liệu anh có đủ mạnh mẽ để trở thành cộng sự của cô hay không phải rất quan trọng đối với Keno. Đó là lý do tại sao cô có thể tấn công anh mà không do dự bất cứ điều gì.
<<Tuy nhiên, là một đồng minh của cô ấy nên mình thực sự mong đợi một tí sự do dự đến từ cô.>>
Không có suy nghĩ nào sẽ cho anh một câu trả lời. Bây giờ anh sẽ chỉ coi cô là một cô bé đáng sợ. Anh không thể cho phép mình bị thu hút bởi vẻ ngoài trẻ trung và khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô là một cô gái có thứ gì đó nguy hiểm ẩn bên trong.
Trong mọi trường hợp, giờ đây anh biết rằng tham gia chiến đấu mà không thực hiện thêm thực nghiệm là một điều rất nguy hiểm. Nếu thế giới này khác với YGGDRASIL và cái chết là kết thúc cuối cùng, thì anh cần phải biết cảm giác bị thương tổn là như thế nào – phải chịu đau đớn. Nỗi sợ hãi, đau đớn trong trận chiến có thể khiến anh thua một trận chiến mà anh có thể thắng.
“Keno-san, cô đã nói rằng cô có thể sử dụng phép thuật cấp hai trong quá khứ, nhưng bây giờ thì sao? Phép thuật cấp hai cô vẫn dùng tốt chứ?”
“Vâng.., tôi tập trung vào việc mở rộng kiến thức của mình hơn là cải thiện khả năng niệm phép của mình, vì vậy,..”
“Ta hiểu rồi. Vậy có nghĩa là…”
Mặc dù mức độ và khả năng của Keno vẫn chưa được biết, cho dù cô cố gắng tấn công bằng các phép thuật cấp hai mà cô biết, cô sẽ không thể gây cho anh bất kỳ đau đớn nào so với các phép thuật tấn công mà kẻ thù của anh sẽ sử dụng – ước tính là ở cấp độ của một Overlord. Cô ấy hoàn toàn vô dụng cho mục đích đó.
“Nếu là vậy, ta xin lỗi, nhưng ta vẫn muốn tiếp tục các bài kiểm tra của mình. Ta cần phải sử dụng các phép thuật tấn công tự tấn công vào bản thân mình. Vì vậy, cô có thể cho ta biết nếu có bất kỳ khu vực rộng nào mà làm như vậy sẽ tương đối an toàn không?”
Những phép thuật của Suzuki Satoru, nên có thể gây ra một số thiệt hại cho chính bản thân anh. Ngoài ra, có một điều anh phải làm rõ.
Đó là để xem liệu luật tấn công đồng đội có hiệu lực hay không?. Phong cách chiến đấu của anh sẽ thay đổi tùy thuộc vào câu trả lời là có hay không. Những thứ như làm thế nào để sử dụng phép thuật diện rộng và các thứ khác nữa.
“Một không gian rộng? Nó phải lớn như thế nào? Không gian lớn nhất mà ta biết trong cống là… vâng, có một nơi như thế, khoảng 50 mét.”
“50 mét, huh..”
Anh sẽ phải tránh các phép thuật với hiệu ứng diện rộng và các phép thuật có hiệu lực đặc biệt đối với các bức tường và các vật thể khác. Chỉ sau đó kích thước như vậy sẽ được coi là đầy đủ.
Sẽ khôn ngoan hơn khi dịch chuyển tức thời ra ngoài thành phố và thực hiện các bài kiểm tra của mình. Tuy nhiên, anh đã không mong đợi tình huống sẽ kết thúc như thế này, vì vậy anh đã không ghi nhớ bất kỳ điểm dịch chuyển nào bên ngoài thành phố.
Trong YGGDRASIL, người ta sẽ để lại một điểm đánh dấu, nhưng trong thế giới này, dường như người ta sẽ ghi nhớ vị trí thay vì làm như thế.
Trạng thái bên trong đầu anh sau khi biết điều này là gì? Nói về điều đó, anh thậm chí còn có một bộ não trong cơ thể này? Khi anh bắt đầu suy ngẫm về điều này, Satoru lắc đầu và trục xuất chủ đề vô dụng này ra khỏi tâm trí anh trước khi trả lời Keno.
“Hm. Ta hiểu rồi. Cô có thể đưa ta đến đó chứ?”
Nơi anh được đưa đến thực sự là khá rộng rãi. Nó có lẽ là một bể tập trung nước thải đến từ các đường ống chính và cống nhánh. Tuy nhiên, bây giờ nó trống rỗng, không có các dấu hiệu nào còn sót lại từ nhiều thập kỷ trước.
Anh kích hoạt khả năng của mình để kiểm tra xem liệu có sự hiện diện của con yuriniggers nào ở đây không.
Sẽ thật rắc rối nếu có một con chuột chết biết chạy hoặc những thứ tương tự xung quanh. Nếu chúng bị đưa vào khu vực này, anh có thể sẽ tiêu diệt tất cả các yuriniggers trong thành phố.
Bất ngờ là, không có những thứ như slime yuriniggers. Trong khi mọi chủng tộc có thể được biến thành yuriniggers hoặc skeletons, có một số trường hợp ngoại lệ nhất định. Các chủng tộc không có hệ thống xương không thể biến thành zombies hoặc skeletons. Đó là cách nó hoạt động trong YGGDRASIL, và sau khi kiểm tra với Keno, đó cũng là cách nó hoạt động trong thế giới này.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra của mình, anh liếc nhìn Keno, người vẫn đang đứng ở vị trí cao hơn anh.
Cô không có dấu hiệu chạy trốn. Có phải vì cô tin tưởng anh, hay vì cô cảm thấy mình có ích, hay vì cô cảm thấy rằng không thể nào trốn thoát được?
— Bắt đầu nào, tiếp theo thì.
“[Call Greater Thunder]!”
Phép thuật cấp chín này là phép sét đơn mục tiêu mạnh mẽ nhất. Mặc dù một phép thuật thuộc tính lửa cũng sẽ hoạt động tốt thôi, nhưng anh rất sợ lửa (khắc thuộc tính) – đó là một trong những điểm yếu của anh – đó là lý do tại sao anh đã chọn câu thần chú này thay thế. Tất nhiên, anh có thể đã sử dụng thứ gì đó yếu hơn, như phép thuật cấp năm hoặc một bậc khác, nhưng anh đã chọn một phép thuật cấp cao bởi vì anh muốn biết một phép thuật cấp chín sẽ gây ra thiệt hại như thế nào cho bản thân, và nó sẽ gây đau đớn cho anh như thế nào.
Ngoài ra, đây là một trong những phép thuật mà Overlord thường sử dụng, và anh cũng muốn xem liệu anh có thể điều khiển các phép thuật đơn mục tiêu tự tấn công mình hay không.
Một cột sét dày đặc đánh xuống, chiếu sáng bên trong cống với ánh sáng rực rỡ.
Và rồi – trong khi anh cảm thấy đau đớn, Suzuki Satoru cũng nhận ra rằng nỗi đau này không phải là không thể đo lường được.
Cảm giác đau đớn của anh dường như cũng bị đè nén. Đó có phải là một hiệu ứng của việc chuyển đổi thành một undead không?
Suzuki Satoru không thể nhịn được cười.
Mặc dù có được một cơ thể bất tử đã khiến Suzuki Satoru bị sốc một chút, đó là bởi vì anh có một cơ thể như vậy mà anh có thể phát huy hết khả năng của mình.
Nếu anh có một cơ thể mập mạp có thể cảm thấy đau một cách bình thường, chắc chắn Suzuki Satoru sẽ sợ một trận chiến thật sự, và anh thậm chí có thể chọn tránh chiến đấu.
Sau đó, Suzuki Satoru lấy ra một cuộn phép từ kho của mình. Anh phải kiểm tra xem anh có thể sử dụng cuộn phép một cách bình thường không.
Anh giải phóng sức mạnh chứa trong cuộn phép, và những ngọn lửa thiêu đốt bay lên trời.
Nó là [Napalm].
<————————————>
Có một cơn sấm sét chia cắt bầu trời.
Theo sau bởi một ngọn lửa thiêu đốt cả bầu trời.
Một làn sóng phấn khích và sợ hãi tràn qua Keno Fasris Invern.
Các từ ngữ “magic caster” hoặc “undead” không còn đủ để mô tả điều này. Đây là một sức mạnh mà chỉ có một người vượt trội so với cả hai cách gọi chúng mới có thể sử dụng. Nói cách khác, phép thuật này là của các vị thần, hoặc những sinh vật tương tự, Keno tin tưởng mãnh liệt vào điều đó.
Gia đình hoàng gia Invern theo đức tin Na Bel có tín đồ ở các nước xung quanh. Đó là một đức tin đứng đầu bởi thần mặt trời Bei Niala, người giữ một viên ngọc trên tay mình, và nữ thần mặt trăng Lu Kinis, người cầm một cây huyền trượng nạm ngọc.
Cuối cùng, mặc dù, đó không phải là một đức tin sinh ra từ sự tận tâm bên trong mỗi người mà bởi vì đó là tôn giáo của đất nước. Những người khác ở ngoài Rainbow-Eyed cũng sống ở đất nước này, và đức tin Na Bel, với tư cách là quốc giáo, được sử dụng để củng cố mối liên kết giữa các sắc tộc khác nhau. Người ta thậm chí có thể đi xa hơn và nói rằng họ đang sử dụng tôn giáo này để thiết lập quan hệ với các quốc gia xung quanh.
Lúc đó, Keno còn bé và không biết những điều này, vì vậy cô đã tin vào các vị thần bằng cả trái tim.
Tuy nhiên, vào ngày sự việc đó xãy ra và mỗi ngày sau đó, các vị thần đã không đưa tay ra để cứu họ. Do đó, Keno không còn tin vào các vị thần nữa. Tuy nhiên, sức mạnh của các vị thần lại là một vấn đề khác.
Sự tồn tại của các pháp sư ma thuật đã chứng minh sự tồn tại của các vị thần và sức mạnh của thần. Do đó, Keno đã thực hiện nghiên cứu để mượn, chiếm giữ hoặc đánh cắp sức mạnh của các vị thần, để cố gắng đưa mọi người trở lại bình thường. Tuy nhiên, không có gì cô thử có bất kỳ tác dụng nào – có lẽ cô không có tài trong lĩnh vực đó – và vì vậy cô đã dừng nghiên cứu của mình vào chủ đề này.
Sau khi từ bỏ nghiên cứu và nhiều năm làm việc với nó, khi cô mang trả lại những cuốn sách mà cô đã mượn từ một ngôi đền, Keno đã chứng kiến một undead đang tiến vào thành phố.
Đó là một undead với cơ thể toàn xương, không có bất kỳ mảnh thịt nào trên cơ thể của nó, và cả chiếc áo choàng mà nó mặc và cây trượng ma thuật mà nó cầm trên tay trông giống như những vật phẩm ma thuật mạnh mẽ. Nó tỏa ra hào quang có thể chỉ được tìm thấy ở những kẻ mạnh, và nó dường như mạnh hơn cha Keno.
Keno ngay lập tức bỏ trốn với một vài cuốn sách trong tay.
Sau khi đến nơi an toàn, cô bắt đầu hối hận về những gì mình đã làm. Cô không nên cố gắng thương lượng và tìm kiếm sự cứu rỗi cho người của mình sao?
Sự hối tiếc của cô đã không phai mờ kể từ ngày đó. Chắc chắn bây giờ sẽ là quá muộn để thử, phải không? Hơn một lần, ý nghĩ đó đã khiến ngực cô có cảm giác như sắp nổ tung.
Nhưng giờ đây, ngày đó đã đến.
Trong khoảnh khắc đó, khi cô nhìn thấy bóng dáng một người lơ lửng trên bầu trời đêm, Keno đã bỏ trốn một lần nữa.
Thậm chí từ xa, cô có thể cảm nhận chiếc áo choàng trang nghiêm của hắn ta đang tràn ngập sức mạnh ma thuật. Và sau đó, những bộ quần áo không thể làm được bằng bàn tay con người đã bị cây trượng vàng đó lấn át. Sự hiện diện tuyệt vời của nó đã thổi bay sự hối tiếc và quyết tâm cay đắng trong lòng cô, cho đến khi không còn gì sót lại bên trong cô.
Keno tin rằng anh ta – Suzuki Satoru mang một sức mạnh áp đảo. Do đó, khi anh yêu cầu cô thi triển phép thuật lên anh, cô đã làm như vậy mà không hề do dự. Cô tin rằng những phép thuật trừng phạt của mình không thể làm hại anh dù chỉ một chút – và thực sự, đúng là như thế.
“Cha. Mẹ, Nastasha. Cuối cùng con cũng có thể cứu được mọi người.”
Thời gian của Keno cho đến giờ hoàn toàn đã bị lãng phí.
Cô đã học tất cả các loại ma thuật và tiến hành nghiên cứu chúng, tận dụng toàn bộ cơ thể không cần ngủ của mình để tiếp tục học tập. Mặc dù nó là tự học, cô phải sở hữu nhiều kiến thức hơn so với các pháp sư trung bình.
Có lẽ Keno Fasris Invern sẽ không thể tự mình cứu mọi người, bất kể cô đã làm việc chăm chỉ như thế nào ở thành phố này.
Nhưng nếu người đàn ông vĩ đại đó có thể cứu tất cả mọi người, thì với tư cách là thành viên duy nhất còn sống sót của vương quốc này, hoàng gia, cô sẽ chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào mà anh ta đưa ra, ngay cả khi điều đó có nghĩa là tự giết chính mình.
<<Tuy nhiên, mình không nghĩ rằng mình có bất cứ điều gì xứng đáng để cung cấp cho ngài ấy, ngài ấy đã hỏi về kiến thức của mình vì ngài ấy thương hại mình? Mình không hiểu. Tất cả những gì mình có thể làm là tin tưởng ngài ấy.>>
Keno Fasris Invern đặt cược tất cả mọi thứ cô có vào undead mạnh mẽ đó.
Cô không biết liệu điều này sẽ kết thúc trong chiến thắng hay bi kịch, hay liệu điều này sẽ trở thành một câu chuyện anh hùng chưa từng thấy trên thế giới. Cho dù là thế nào đi nữa, một chương mới đã bắt đầu trong câu chuyện của Keno.