Chương 3: Bắt đầu cuộc phản công ( Part 7 )
“Nhân tiện, liệu cô không tham gia cuộc chiến liệu có ổn chăng, tiểu thư Baraja? Cô có thể dễ dàng lập công lớn ngoài kia với món vũ khí ta trao cho cô.”
Neia đã được giao trách nhiệm theo dõi bên vị trí của Vua Pháp Sư. Sử dụng chính thân thể làm lá chắc cho ngài ấy là trách nhiệm của cô. Thế nên, họ đã không ra lệnh cho cô phải chiến đấu.
Tuy nhiên, cũng như lúc trước, Vua Pháp Sư có vẻ rất háo hức trước việc cô sử dụng cây cung ấy.
Bệ hạ muốn mình sử dụng cây cung ngài cho mình mượn sao? Mình có thể thử bắn một mũi tên từ vị trí này, nhưng bắn trượt ngay phát đầu tiên bằng vũ khí ngài ấy trao cho mình thì có hơi – Trong lúc Neia còn chần chừ có nên đáp lời hay không, một âm thanh dữ dội vang lên từ khu vực cổng thành. Nhìn sơ qua, có vẻ lưới sắt bảo vệ cổng đã bị công phá. Tiếng ồn kia là sự kết hợp giữa tiếng reo hân hoan của các Thánh Hiệp Sĩ, và tiếng rên rỉ hoang mang của lũ á nhân.
Một khi cổng thành thất thủ, các Thánh Hiệp Sĩ sẽ tràn vào thành phố như thác lũ.
Chứng kiến kỹ năng siêu việt của Remedios, lũ người thú càng trở nên run rẩy dữ dội hơn.
Ngay sau đó – những Thánh Hiệp Sĩ đột nhiên thoái lui, giữa những tiếng la hét ầm ĩ.
Thị giác sắc bén của Neia cho phép cô thấy được những gì diễn ra sau cánh cổng khép hờ, trước khi những Thánh Hiệp Sĩ đến đó.
Những Thánh Hiệp Sĩ rút lui, dẫn đầu là Remedios và Gustavo. Sau đó, họ ra lệnh cho các Linh mục “Kéo những thiên sứ về, nếu không chúng sẽ giết đứa trẻ.”
“Lại nữa rồi đấy. Ta không thể nghe được gì từ đây, ta muốn đến đấy và tham gia vào cuộc thảo luận của họ. Cô thấy thế nào?”
“Ngài không cần phải hỏi ý kiến của thuộc hạ, thưa Đức Vua.”
Neia và Vua Pháp Sư tiến đến chỗ Remedios – đang đứng giữa họ và chiếc cổng thành – và cô ta đang bàn tán điều gì đó trước ánh mắt bất an của đội dân binh.
“Sau cùng, chúng ta nên thương lượng với chúng.” Remedios nói. Tuy nhiên tất cả những người khác đều nhíu mày bên dưới chiếc mũ giáp của họ. Có vẻ như họ đã biết những gì đã xảy ra ở trại tù đầu tiên, nhưng tất cả họ đều mang một vẻ Làm sao tôi có thể chấp nhận chuyện này rành rành trên mặt.
Thậm chí sau khi Vua Pháp Sư đến nơi, họ vẫn chưa thể thống nhất ý kiến.
Không, mọi người dường như đang nghĩ cách để khiến Remedios từ bỏ ý kiến “phải cứu đứa trẻ bằng mọi giá” của cô ấy, nhưng chuyện ấy thật bất khả thi.
Sau khi đưa ra vài giải pháp phù phiếm chỉ tổ mất thời gian, vài người bắt đầu nhìn nhau, và ngay sau đó, Gustavo dồn hết sức mạnh vào ánh mắt, anh lớn giọng “Đội trưởng”.
“Chúng ta đã trải qua chuyện này vô số lần rồi! Thậm chí nếu chúng ta có thời gian để tiếp tục bàn luận, cũng không cách nào chúng ta có thể làm được! Chúng ta không thể cứu đứa bé đó!”
Sau khi nghe những gì Gustavo nói, Neia nhận ra rằng Đội trưởng đã tiếp tục cuộc họp tác chiến kể cả khi Vua Pháp Sư đã rời lều chỉ huy. Và cùng lúc, cô nhận ra rằng những Thánh Hiệp Sĩ không cách nào có thể giải quyết được vấn đề này mà không phải đổ máu.
Remedios cắn môi thinh lặng. Tuy nhiên –
“Đội trưởng! Chúng ta không thể thắng cuộc chiến này mà không có mất mát! Chúng ta cần phải hy sinh thiểu số để cứu lấy đa số!”
Neia thấy đôi mắt Remedios hằn đỏ lên trước những lời ấy.
“- Đó không phải là loại chiến tranh mà Thánh Hậu Bệ hạ mong muốn! Chúng ta là những thanh gươm của Người! Chúng ta phục vụ Thánh Hậu, người mong muốn con dân của đất nước này được sống trong thanh bình!”
“Nhưng Thánh Hậu – sama đã…”
Chết, nhưng trước khi Gustavo kịp nói ra điều ấy, Remedios đã gào lên ngắt lời anh ta.
“Đức Thánh Vương kế vị vẫn chưa được chỉ định! Chẳng phải chúng ta phải bảo vệ lý tưởng của Thánh Hậu-sama, người mà chúng ta đã hiến dâng thanh kiếm của mình, cho đến lúc ấy hay sao? Lời thề trung thành còn ý nghĩa gì nữa nếu chính chúng ta phá vỡ nó?”
À, ra là thế. Cuối cùng Neia cũng đã hiểu.
Remedios bị ràng buộc, ràng buộc bởi ước nguyện của chính người cô đã trao gửi lòng trung thành của mình.
Một khi họ còn là những Hiệp sĩ của người Thánh Hậu thương dân như con, họ không thể làm hại đến người dân của mình.
Người duy nhất có thể tháo gỡ mối ràng buộc đó, phải là người cô hiến dâng lòng trung thành tiếp theo.
“Là sai sao? Các người đã dâng kiếm cho ai? Tất cả các người đều đã trải qua lễ sắc phong Thánh Hiệp Sĩ! Các người nghĩ Thánh Hiệp Sĩ hội phục vụ cho ai?”
Khi một tân binh trở thành một Thánh Hiệp Sĩ, họ phải diện kiến Thánh Vương, và trải qua nghi thức dâng kiếm cho ngài ấy. Tương tự, khi Thánh Vương đổi ngôi, những Thánh Hiệp Sĩ sẽ tiếp tục diện kiến Tân Vương và tiếp tục dâng lên thanh kiếm cùng lòng trung thành của mình. Thế nên, tất cả những Hiệp sĩ có mặt đều đã dâng kiếm của họ cho Thánh Hậu.
“Hay các người thì không?” Giọng điệu của Remedios lập tức thay đổi. Sau khi nộ khí xung thiên, cô lập tức lấy lại bình tĩnh, và chất giọng của cô trở nên lạnh như băng. “Liệu Thánh Hậu-sama có sai không khi Người mưu cầu hạnh phúc cho mọi người dân, và dựng nên một quốc gia mà không một ai phải rơi lệ?”
“Ngài ấy không sai! Nhưng…tùy theo tình huống…chúng ta cần phải có thay đổi.”
“Ai? Ai cần phải thay đổi? Nói ta nghe. Còn hình thái chính nghĩa nào cao hơn việc ‘không phải hy sinh bất kỳ ai!’”
Gustavo trở nên á khẩu.
Neia nhận ra cô đã sai lầm.
Cô ta không bị chi phối bởi lòng trung thành dành cho Thánh Hậu.
Remedios đã từng nói rằng cần phải theo đuổi công lý. Bất luận con đường chính nghĩa có chông gai trắc trở đến thế nào, họ cũng chẳng nề hà đến bản thân, đập tan mọi chướng ngại để tiếp tục tiến về phía trước.
Hy sinh thiểu số để cứu lấy đa số, và cứu giúp tất cả mọi người bất kể là ai, đâu mới thực sự là chính nghĩa? Hiển nhiên đã quá rõ ràng.
Chắc chắn là điều thứ hai. Tuy nhiên điều ấy quá duy tâm, quá lý tưởng để thực hiện, và người thường sẽ lập tức bỏ cuộc khi nghĩ về nó. Tuy nhiên, dù cho có biết được điều này, Remedios vẫn quyết tâm cứu vớt tất cả mọi người.
Cô ấy ôm chặt lấy cái lý tưởng mà người khác sẽ không ngại ngần từ bỏ.
Đó là lí do vì sao cô ấy là đội trưởng của đội Thánh Hiệp Sĩ, là Thánh Hiệp Sĩ cấp bậc cao nhất trong tất cả.
Remedios là người duy nhất theo đuổi định nghĩa cao thượng về công lý kia, và tất cả những ai không thể hiểu được điều ấy, đều thật đáng thương hại biết bao.
Nhiều Thánh Hiệp Sĩ cúi đầu hổ thẹn. Có thể họ cũng cảm thấy tương tự.
Nếu cho rằng chính nghĩa của Vua Pháp Sư “Giết một người để cứu vạn người” là chính nghĩa của một vì vua, thì chính nghĩa “một người như vạn người” của Remedios là một hình thái chính nghĩa lý tưởng, là thứ chính nghĩa sáng chói.
Cả hai đều là lẽ phải, không một ai là sai trái, tuy nhiên.
Phải chăng chính nghĩa phải đi đôi với sức mạnh?
Lấy ví dụ, nếu Remedios mạnh mẽ hơn – nếu cô ta sở hữu quyền năng thần thánh mà Neia có nằm mơ cũng không thấy nổi, cô ấy đã có thể cứu được đứa bé, và cứu được dân chúng của thành phố. Trường hợp đó, sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra nữa.
Tuy nhiên, thực tế lại không như thế.
Cô ta bị chôn chân tại đây bởi vì cô ấy không cách nào có thể tiếp tục mà không phải hy sinh.
Thực thi công lý cần phải có sức mạnh. Aaaa, mình muốn trở nên mạnh mẽ…như thế, mình sẽ có thể quét sạch vết nhơ của Jaldabaoth khỏi đất nước này…
“…Thứ lỗi cho ta đã chen ngang khi các người đang bế tắc. Tuy nhiên cứ như thế này, các người sẽ chẳng bao giờ đưa ra quyết định được.”
Giọng nói lạnh lùng đặc biệt đó vang lên, thổi tan cái căng thẳng trong bầu không khí lúc này.
“Bệ hạ…”
“Đội trưởng Custodio. Nếu việc này tiếp diễn, cô chỉ khiến đối phương nhận ra sự hữu hiệu trong việc sử dụng con tin. Ở góc nhìn của ta, cô chẳng có cách nào có thể chinh phạt đất nước này mà không có hy sinh mất mát.”
“Đương nhiên là không phải thế. Ắt phải có cách tốt hơn để làm việc này. Một cách mà không một ai phải hy sinh, không một ai phải đau khổ.”
Trước những lời như thác tuôn từ Remedios, Vua Pháp Sư đáp trả một cách thẳng thừng.
“Ta không tin cách đó có tồn tại…Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ chỉ lập lại sai lầm trong quá khứ.”
Remedios cắn chặt môi, đến mức rỉ máu.
“….Thế nên…Đội trưởng. Hãy hy sinh đứa trẻ đó đi.”
“Điều đó-!”
“Hừm. Để mọi thứ ta lo liệu. Tốn kém quá nhiều thời gian thế này, ta ngờ rằng các ngươi chẳng còn cách nào để giải quyết sự việc với tối thiểu thương vong, cho dù tất cả có liều chết xông lên đi nữa.”
“Như thế có ổn không ạ?” Neia không thể cầm lòng thốt lên. “Bệ hạ đang bảo toàn mana để đối phó với Jaldabaoth, không phải sử dụng lượng mana đó sẽ khiến ngài bất lợi khi giao chiến với hắn sao?”
“Đúng như cô nói đấy, tiểu thư Baraja. Tuy nhiên để cứu nhiều người hơn thì không còn cách nào khác…Mặc dù ta không dám bảo đảm là không có mất mát nào, nhưng chắc chắn sẽ ít hơn nhiều so với để các ngươi làm. Thế nào đây? Các ngươi có giao cho ta việc này không?”
“Vậy là…vẫn sẽ có hy sinh….”
“Không may là thế đấy, Đội trưởng Custodio.”
Remedios gục đầu và rời đi không nói một lời. Cô hướng về thành phố – nơi những dân binh đang nhìn bằng ánh mắt hoang mang.
“Xin được tạ lỗi với người, thưa Bệ hạ. Thay mặt Đội trưởng, xin hãy để tôi, Gustavo, khẩn cầu ngài giúp đỡ.”
“Ừm…mặc dù là một câu hỏi vô thưởng vô phạt, nhưng các người sẽ cảm tạ ta vì điều này, đúng chứ?”
Tất cả mọi người đều lúng túng trước câu hỏi của Vua Pháp Sư, nhưng tất cả đều nhanh chóng tỏ ra đồng ý. Neia hoàn toàn hiểu được nỗi bất an trong lòng họ trước thắc mắc quá đỗi hiển nhiên của Vua Pháp Sư.
“Thế sao! Vậy tiếp theo ta sẽ thân chinh bình định thành phố này. Các quý ông đây tốt nhất nên để mắt đến bất kỳ con cá lọt lưới nào, giết hoặc bắt làm tù binh tùy ý. Cá nhân ta, ta sẽ bắt giữ chúng để tra khảo thông tin. Còn nữa, ta sẽ sử dụng Undead, thế nên đừng quá phấn khích.”
Nói đoạn, Vua Pháp Sư bước thẳng đến phía cổng thành, không chờ bất kì hồi đáp nào.
“ [Greater Magic Seal] (Phong ấn ma pháp cao cấp), [Mass Hold Species] (Trói giữ tập thể)”
Vua Pháp Sư thi triển phép thuật mà không hề dừng bước.
Sau khi niệm hai câu thần chú, ông ta vẫy tay, triệu hồn những chiếc bóng đen lập lòe.
Có tất cả mười cái bóng như thế.
Chúng toát ra bầu không khí đặc trưng của Undead, thứ mà sinh vật sống không thể chịu đựng được. Hình dạng trong suốt, mờ đục của chúng hiện lên những gương mặt với biểu cảm thống khổ.
Bọn chúng là Wraith. Trong những buổi học về quái vật, Neia đã từng được nghe rằng chúng có thể bắt chước hình dạng của những sinh vật nhìn thấy chúng. Tuy nhiên không giống những gì cô được dạy, chúng có hình dạng giống như cái bóng của ba nhân thể đang quyện vào nhau.
“Hỡi các High Wraith.”
Những cái bóng ma mị lướt theo mỗi bước đi của Vua Pháp Sư. Cỏ cây dưới chân chúng, vốn đã khô héo vào mùa đông, càng trở nên tàn úa đến mức vỡ vụn.
“Đi đến đó và đợi chỉ thị của ta.”
Những tên Undead duy chuyển đồng nhất một cách hoàn hảo, không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, chúng nhanh chóng lướt đi trong không khí. Trong giây lát, lũ Undead đã hòa mình vào bầu trời xanh thẳm phía trên, và việc cô không thể phát hiện ra chúng kể cả với giác quan nhạy bén của mình khiến Neia bị sốc mạnh.
Mặc dù tự hỏi liệu có thực sự ổn khi không hề giải thích chi tiết cho những Undead đó, nhưng người đã gọi lên chúng là Vua Pháp Sư, người đã hoạch định những kế hoạch tác chiến hoàn hảo, ắt hẳn không thể bỏ sót vấn đề nhỏ nhặt đó.
“Đó, đó là…”
“High Wraith. Bọn chúng vốn không có thực thể nên có thể đi xuyên qua tường và các loại chướng ngại…đương nhiên, chúng cũng có những giới hạn không thể vượt qua….Chắc ngươi cũng chẳng muốn nghe cụ thể đâu, nhỉ? Chà, chúng là một phần trong kế hoạch tái chiếm thành phố của ta. Giờ thì, xin hãy đợi ở đây, tiểu thư Baraja…”
“- Xin hãy cho thần được hộ tống người.”
“Ừm…nếu vậy, hãy đeo thứ này quanh cổ ngươi.”
“Đây, vật này là?”
Vua Pháp Sư lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây có hình ngôi sao năm cánh, chính giữa ngôi sao khảm một viên đá mã não lớn màu đỏ.
“Vật phẩm này có khả năng kháng hoàn toàn sự sợ hãi. Ta nói trước, lũ High Wraith có khả năng làm lan tỏa nỗi khiếp sợ. Sau đó, ngươi sẽ bước chân vào một nơi hỗn loạn tuyệt đối. Con người bị thao túng bởi sự sợ hãi, đôi khi sẽ thể hiện những sức mạnh đáng sợ không kém. Thậm chí là ta cũng có thể không bảo vệ được ngươi, thế nên nếu ngươi muốn đi theo…”
“- Xin hãy cho thần theo chân ngài.”
“-Ư-ưm. Vậy, vậy sao? Ta hiểu rồi.”
Neia đeo sợi dây chuyền lên cổ.
“Dù vậy…trời ạ, bọn họ đang ở giữa cuộc chiến đó, ngươi biết chứ. Làm thế nào mà chiến tranh lại không có thương vong được cơ chứ?”
Neia cười khổ trước câu bông đùa của Vua Pháp Sư.
Đương nhiên đó không phải là những gì Remedios muốn nói, Vua Pháp Sư hiển nhiên cũng không thể hiểu sai ý cùa cô ấy. Đây chắc là cách khôi hài của ngài ấy, tuy nhiên… Bệ hạ xem ra không giỏi nói đùa lắm.
Có lẽ đây là điểm yếu duy nhất của Vua Pháp Sư. Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên trong tâm trí của Neia, họ đã đến khu vực cổng thành.
“Lui lại, các Thánh Hiệp Sĩ. Ngay lúc này ta sẽ đích thân chinh phạt thành phố. Di chuyển sang hai bên…Ta tin rằng các người nên lùi đến khoảng đó.”
Vua Pháp Sư chỉ về hướng những Thánh Hiệp Sĩ ở vòng ngoài cùng, sau đó ông ấy tiến đến cổng thành, ung dung như bước vào chốn không người.
“Lùi lại! Nếu ngươi không nhanh chóng lùi lại, thằng nhãi này sẽ–”
Chẳng mấy chốc, Vua Pháp Sư đã đối mặt với tên Balfolk đang giữ đứa trẻ làm con tin.
Thật khó để nhận biết được cảm xúc trên gương mặt của đám á nhân. Nhưng đó chắc chắn là sự kinh ngạc. Tất cả lũ á nhân khác xung quanh đều có chung một biểu cảm như thế. Không, thậm chí Neia cũng sẽ bị sốc nếu cô bất ngờ nhìn thấy Vua Pháp Sư.
“Là, là Undead!?”
Và như thế, từ “Undead” được gợi lên xôn xao khắp hàng ngũ của lũ á nhân.
“Đúng thế đấy. À, ta tin các ngươi là “Sinh vật” đúng không? Ta có nghe nói, nhưng ta không tin tưởng trí nhớ của mình lắm.”
“Cái…cái gì? Tại sao ngươi? Chuyện gì đang…ngươi thật sự là, không, một con người?” Ánh mắt của tên Balfolk “Ngươi! Ngươi điều khiển tạo vật Undead kia phải không? Cái thứ rùng rợn đó!”
Những suy nghĩ như Ta không phải là Necromancer*, hay như Các người đang bất kính với Vua Pháp Sư đó, lướt ngang tâm trí của Neia, nhưng cô vẫn giữ im lặng.
[Note: Kẻ gọi hồn]
“Thứ lỗi vì đã can thiệp khi các ngươi đang hỗn loạn thế này, nhưng –”
“—Lui lại, tên Undead kia! Không thì thằng nhóc này sẽ lãnh đủ!”
Tên Balfolk xiết chặt cánh tay quanh cổ của đứa trẻ.
Gương mặt của cậu bé trắng bệch không chút sức sống. Trong đôi mắt khép hờ của nó phản ánh hình bóng của Vua Pháp Sư, nhưng đứa bé không hề phản ứng. Dù vậy, nó vẫn cố hớp hơi một cách thoi thóp khi bị những ngón tay xiết quanh cổ họng.
“Fuhaha! Ngươi thực sự đang cố lấy người sống làm con tin để đe dọa ta, một Undead sao? Chà, chà.”
Tên Balfolk trợn trừng mắt. Biểu cảm trên mặt hắn mới ghê tởm làm sao. Neia trầm ngâm về lí do cô có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh như thế, là vì cô được chở che bởi ngọn núi sừng sững, là chính Vua Pháp Sư kia.
“Con người! Ra lệnh cho tên Undead lui lại!”
Có phải tui điều khiển ngài ấy đâu chứ… “Hừm. Vậy bây giờ, chúng ta bắt đầu nhé?”
“Cái gì cơ? Lui lại! Lui lại ngay cho ta!”
Có lẽ nó cảm thấy điều gì đó, nhưng tên Balfolk thối lui một bước trong khi vẫn giữ con tin trong tay.
Khi nhìn xung quanh, Neia có thể thấy bóng dáng của nhiều đứa trẻ khác. Liệu chúng cũng bị đem ra làm con tin chăng? Nhưng dù vậy, chúng dường như không có ý định giết hại con tin để thị uy. Ắt hẳn chúng nghĩ rằng, liệu con tin có thật sự hiệu quả đối với Undead, thứ vốn đã là kẻ thù của tất cả sinh vật.
Neia cảm thấy như có một cơn gió đen cuộn quanh người cô. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả lũ Balfolk như bị đông cứng tại chỗ. Mặc dù kể từ lúc Vua Pháp Sư xuất hiện, tất cả đều lặng im, quan sát nhất cử nhất động của ông ta, nhưng sự thay đổi này lại quá sức mãnh liệt. Mắt chúng trợn trừng, mồm há hốc, và gương mặt chúng nhăn nhúm lại một cách xấu xí. Không chỉ lũ Balfolk, kể cả đứa trẻ đang hấp hối cũng tỏ ra phản ứng dữ dội.
Mặc dù không hiểu được cảm xúc của á nhân, nhưng Neia đọc được biểu cảm của con người. Nỗi sợ hãi hiển thị rõ ràng trên gương mặt đứa bé, một nỗi khiếp hãi tuyệt đối, cùng cực, không thể tưởng tượng nổi.
“Aiiieeeee!!!”
Lũ Balfolk thét lên những tiếng kì lạ.
“— Hừm, Giải phóng ma thuật, [Mass Hold Species].”
(Để mình giải thích lúc này cho dễ hiểu. Ban nãy Ainz dùng 2 phép, một là [Greater Magic Seal] để ém lại phép thứ hai là [Mass Hold Species]. Lúc này Ainz giải phóng phép đầu tiên để [Mass Hold Species] tác dụng ngay lập tức mà không cần phải tốn thời gian niệm.) Một vòng tròn ma pháp xuất hiện, và một loại phép thuật gì đó phóng ra từ Vua Pháp Sư. Khoảng khắc tiếp theo đó, vô số Balfolk cùng những đứa trẻ con tin của chúng trở nên bất động như những bức tượng, kể cả gương mặt méo mó của chúng cũng như bị đóng băng. Tuy nhiên, chúng có vẻ như vẫn còn sống. Neia có thể nghe được nhịp thở khe khẽ, mặc dù ngắt quãng của chúng.
Và rồi, bên trên họ — vô số tiếng gào thét vang lên phía trên tường thành. Sau đó, những âm thanh bụp, bụp, của thịt bị dập vỡ vang lên từ phía sau Neia.
“Được rồi, ta đi thôi.”
Cô bị phân tâm trong thoáng chốc bởi những âm thanh ấy, nên khi cô quay lại nhìn thẳng phía trước, hướng chiếc cổng lưới sắt— “[Greater Break Item].” (Phá hủy vật phẩm cao cấp) — Một tiếng rào rào vang lên. Đó là âm thanh của cánh cổng bị bốc hơi, khiến những mảnh vụn của nó rơi xuống như mưa.
“Đúng như ta nghĩ, phá hủy công trình bằng thứ này tốn mana kinh khủng…mặc dù ta không dùng nó ở đằng kia…Ta cho rằng phải chấp nhận sự thật rằng cần phải chọn mục tiêu xác định để đạt được hiệu quả cao nhất. Đúng là không thể xem thường những thứ nhỏ nhặt được.”
Vua Pháp Sư lẩm bẩm với bản thân trong khi băng qua đống đổ vỡ của chiếc cổng để tiến vào trong thành, và không một ai cản đường ông ta.
Tình huống thay đổi chóng vánh khiến Neia choáng váng, không thể di chuyển trong thoáng chốc. Khi lấy lại được bình tĩnh, cô khẽ mỉm cười.
Vua Pháp Sư đã phá hủy cánh cổng chỉ trong tích tắc, trong khi các Thánh Hiệp Sĩ đã chiến đấu hết sức mà chỉ khiến nó bị cong vênh chút đỉnh.
Kẻ mạnh thật sự rất bất công… Neia chạy bước nhỏ theo sau Vua Pháp Sư, ông ta dừng lại, quan sát lũ Balfolk đang bất động.
“Vậy còn bọn chúng thì sao?” ngài ấy nói, ra dấu về phía đám á nhân cùng con tin của chúng. “Điều này chỉ là tạm thời thôi, ngươi biết đấy. Đi trói bọn chúng lại đi.”
“Vậy thần sẽ gọi các Thánh Hiệp Sĩ đến.”
“Được vậy thì rất tốt. Nhưng không may, ta vẫn đang phát ra thứ áp khí gây sợ hãi. Tất cả những ai bước vào sẽ trở nên hoảng sợ. Thế nên, hãy yêu cầu họ dùng các biện pháp thích hợp. Ta tin rằng các Linh mục nên dùng [Lion’s Heart] trong khi các Thánh Hiệp Sĩ có…hừm, yêu cầu họ dùng [Under Divine Flag] , thế nào?”
“Ngài thực sự biết về nó….”
Vua Pháp Sư bật cười, và bước ngang qua giữa bầy Balfolk.
“Goooooohh!!”
Một tên Balfolk lực lưỡng, trên tay lăm lăm ngọn giáo, lao xuống từ trên cao. Chắn chắn nó đã nhảy xuống từ trên tường thành.
Đôi mắt của nó đỏ ngầu, hai bên miệng sùi bọt mép trắng. Rõ ràng đầu óc nó đã không còn tỉnh táo, như thể nó đã hóa điên.
“Hiểu rồi. Man dại…không, là Cuồng nộ hóa? Đương nhiên, cách đó sẽ vô hiệu hóa được sợ hãi và các hiệu ứng tinh thần khác— Ối chà.”
Vua Pháp Sư né tránh ngọn giáo đâm tới một cách điệu nghệ. Đó là một động tác mạnh mẽ, dứt khoát, chỉ có ở những cá nhân đã qua tôi luyện. Tuy nhiên, sự tránh né của Vua Pháp Sư khiến cho tên Balfolk đang bất động phía sau lãnh đủ đòn tấn công từ chính đồng đội của mình. Ngọn giáo đâm suốt người tên Balfolk, và nó đổ gục xuống đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Tên Balfolk đang cuồng nộ dường như đã không còn khả năng phân biệt được địch ta nữa.
“Cho ta xin đi.”
Tên Balfolk giơ cao ngọn giáo. Liệu nó sẽ vụt ngang chăng? Tuy nhiên Neia đã không có cơ hội để bắn một mũi tên nào.
Vua Pháp Sư lao đến tên Balfolk, như thể chặn lại phát bắn của Neia.
Đương nhiên, rút ngắn khoảng cách để tận dụng bất lợi từ độ dài của cây giáo là một quyết định khôn ngoan. Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Vua Pháp Sư đập tan mọi lý lẽ thông thường.
Bằng một động tác cực nhanh, Vua Pháp Sư bóp chặt đầu con Balfolk từ hai hướng.