Chương 3: Bắt đầu cuộc phản công ( Part 9 )
“…Giờ thì, ngươi sẽ làm gì đây? Đừng nói với ta chiêu vừa rồi là chiến thuật tất thắng của ngươi? Liệu ngươi có thể tiếp tục giúp ta trau dồi kinh nghiệm chăng?”
Vua Pháp Sư tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“…Nếu ngươi còn con bài tẩy nào, chẳng phải đây là lúc tốt nhất để dùng chúng sao? Ta không rộng lượng đến mức để một kẻ thù vô dụng sống sót đâu.”
“Khà, khà khà! Ngươi đang nói gì thế, hỡi tên Undead!? Quả thực, ta rất ấn tượng bởi cách ngươi chống đỡ hoàn toàn những đòn tấn công của ta. Làm rất tốt. Tuy nhiên, chẳng phải đó là bởi vì ngươi toàn tập trung vào phòng thủ sao?…Ta biết rằng ngươi không biết mệt mỏi, thế nên ngươi ắt phải nghĩ rằng ngươi có thể giành chiến thắng bằng cách đấu sức với ta.”
Bị hắn nhìn thấu cả rồi.
Neia lại cảm thấy bồn chồn lo lắng. Đương nhiên là thậm chí Neia còn có thể nhận ra điều đó, thì không lý nào mà Buser, một chiến binh vượt trội cô gấp trăm lần, lại không thể nhìn ra.
“Ta hiểu rồi. Thì ra ngươi nghĩ như thế. Đúng thế, cách nghĩ đó của ngươi không hề sai. Nhưng thật không may, trường hợp này lại không như thế.”
Vua Pháp Sư giang rộng hai tay và tiến tới, hai thanh kiếm trong tay ông ta tan biến như làn khói.
“Xem đây—”
Buser lập tức đâm thẳng vào cơ thể không chút phòng bị đó, trước cả khi Neia kịp kêu lên.
Và rồi— “…Cái gì?”
Buser điên cuồng vung thanh kiếm trong tay hắn.
“Tại sao! Tại sao chứ!! Cái gì thế này?”
Hắn thét lên sau mỗi nhát chém. Đó là vì Vua Pháp Sư vẫn hoàn toàn vô sự trước vô số đòn tấn công tới tấp của hắn.
“Nếu đã vậy—”
Buser nâng tấm khiên và kích hoạt một võ kỹ. Dù vậy đi nữa, Vua Pháp Sư vẫn dửng dưng, không mảy may suy suyển cho dù hứng trọn đòn tông khiên của hắn.
Ngược lại, chính Buser mới là kẻ bị bật lui.
“Tại sao….tại…tại sao…”
Con người khó lòng đọc được những biểu cảm của á nhân, tuy nhiên, lúc này điều đó lại rất dễ dàng.
Gương mặt hắn chẳng thể hiện gì khác ngoài nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng cùng cực.
“…Võ kỹ là một loại kỹ thuật bí ẩn đối với ta. Liệu võ kỹ có nguồn gốc từ các loại kỹ năng, hay chúng là một loại phép thuật của các chiến binh? Thậm chí đến lúc này, ta vẫn mù mờ về nó. Do đó, khi chiến đấu với một đối thủ đồng đẳng ngang hàng, ngươi có cảm thấy rằng, chiến thắng sẽ được định đoạt bởi kinh nghiệm và sự tinh thông các võ kỹ không? Đó là lí do ta cố tình hứng trọn những đòn tấn công của ngươi. Tuy nhiên…ngươi đã thể hiện mọi thứ trước ta rồi… đúng thế không?”
Vua Pháp Sư nhún vai một cách cường điệu, cùng lúc, ông ta tháo một trong chín chiếc nhẫn đeo trên những ngón tay.
Ông ta không làm gì khác sau đó. Đó là hành động duy nhất mà Vua Pháp Sư thực hiện. Tuy nhiên — một làn sóng dị thường, buốt giá đến ghê người, bao trùm lên vạn vật.
Neia hốt hoảng nhìn lên bầu trời. Cô đã suýt nghĩ rằng mặt trời trên cao đã bị đóng băng trong cái giá lạnh kia, và tan vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn. Tuy nhiên, mặt trời vẫn nơi đó, lan tỏa ánh nắng chói lọi khắp nơi.
— Nếu vậy lẽ nào cơn lạnh giá hắc ám này đã được giải phóng từ Vua Pháp Sư? Một cá nhân duy nhất có thể làm được một điều như thế này hay sao? Đây, đây mới chính là Vua Pháp Sư. Đây là mới đúng là bản thể thật sự của vị ma pháp sư đã tàn sát vạn quân… “Xem ra bây giờ — ta chẳng còn lí do gì để giao đấu với ngươi nữa.”
Vua Pháp Sư tiến từng bước thong thả đến gần Buser.
Buser, mặt khác, lại run rẩy thoái lui, như thể hắn bị đẩy lùi bởi một áp lực vô hình phát tiết từ vị Vua đối diện.
Buser hiển nhiên có thể cảm nhận được hiện diện dị thường kia sâu sắc hơn nhiều so với Neia. Hắn giờ đây đã hoàn toàn hiểu rõ, Vua Pháp Sư là một đối thủ mà hắn hoàn toàn không có cửa thắng. Toàn bộ lông trên người hắn đều dựng ngược là minh chứng rõ ràng cho việc đó.
“Chờ đã, dừng tay. Không, một giây thôi. Tôi van ngài, xin hãy đợi một chút thôi!”
Buser giơ cao tay phải, và để thanh gươm rơi tự do xuống nền đất.
“Đầu, đầu hàng! Tôi quy phục.”
“Hừm.”
“Tôi có nhiều thông tin về Jaldabaoth. Thế thì sao? Điều đó hữu dụng đúng không? Chắc chắn là sẽ hữu dụng.”
“Hiểu rồi.”
“…Chưa kể, còn nữa. Ngài muốn chiến đấu với Jaldabaoth đúng không? Tôi mạnh hơn bọn nhân loại nhiều. Tôi có thể dàn xếp mang theo bộ tộc của mình giúp đỡ ngài đánh nhau với Jaldabaoth — cái tên Jaldabaoth thối tha đó. Chúng tôi sẽ tiên phong. Ngài thấy sao?”
“Ờm.”
“…Chờ, xin chờ đã! Chưa hết mà! Nếu ngài muốn, tôi xin dâng lên ngài một phần — không, toàn bộ báu vật của mình! Bấy nhiêu là đủ để chuộc mạng cho tôi rồi, phải không ạ?”
“Như thế là tất cả rồi à? Ngươi ngã giá xong chưa?”
“Ồ, ôi chao, ể,” Buser điên cuồng dáo dác nhìn xung quanh, rồi hắn nhìn Vua Pháp Sư một lần nữa. “Đúng, đúng rồi. Không, chưa hết. Tôi, tôi có nữa, còn nhiều hơn nữa. Tôi có thể giúp ngài có mọi thứ ngài muốn — không, tôi chắc chắn sẽ dâng nó cho ngài! Thật mà! Xin hãy tin tôi!”
“Ừm. Thứ ta thật sự mong muốn là thứ mà ngươi không bao giờ có thể lấy được.”
Neia cảm thấy có sự cáu kỉnh trong ngữ điệu của Vua Pháp Sư. Lẽ đương nhiên, Buser, kẻ đang đối diện với ông ta, phải cảm nhận điều đó rõ nét hơn Neia nhiều.
“Chờ, chờ, chờ đã, chờ một phút. Nghiêm túc mà, chờ chút thôi. Aaa, hê, hê hê…”
Hắn cười như một tên lâu la hèn hạ. Thái độ vương giả hắn thể hiện vừa nãy khi giáp mặt với họ ở quảng trường đã biến sạch, không còn chút vết tích nào.
“Xin lỗi ngài nếu tôi nói sai. Không, tôi xin tạ lỗi. Đó là lỗi của tôi, thật mà.”
“Hừm…”
“Vậy, vậy, thế này thì sao? Tôi, kẻ hèn này, cảm thấy rằng hắn sẽ có ích cho ngài. Hê hê, à, kẻ này đã ngu ngốc làm sao khi dám đối đầu với Đức Vua Undead vĩ đại. Thế nên, nếu ngài cho thần được một cơ hội để chuộc lại sai lầm, thần sẽ… hê hê, ngài sẽ không phải hối tiếc đâu!”
Buser quỳ mọp trên hai gối, hai bàn tay hắn chắp lại như thể cầu xin lòng thương hại.
Đó quả là một tư thế thảm hại hết sức. Ấy vậy, Neia lại không hề nghĩ như thế. Không, thâm tâm cô đã chấp nhận sự thật rằng, đó là hành động xác đáng của bất kì kẻ địch nào dám đối mặt với chân thể của Vua Pháp Sư. Cùng lúc, tâm trí của cô gợi lại rõ ràng đến từng từ của tên Naga mà họ đã gặp khi đặt chân đến Vương quốc Sorcerous: “Một người khôn ngoan sẽ lập tức quỳ xuống chân và thỉnh cầu lòng từ bi của ngài ấy.”
Nếu vậy thì, số phận của những kẻ không lập tức quy phục sẽ là— “Ta hiểu rồi…Chà, ta thích những kẻ biết nhận ra sai lầm của mình và nỗ lực khắc phục điều đó.”
“Vậy, vậy nghĩa là!”
Gương mặt của Buser như sáng bừng niềm vui. Tuy nhiên, niềm hân hoan đó lập tức bay biến trong nháy mắt.
“—Dù vậy, nếu ta thâu nạp ngươi trở thành một thuộc hạ — Pestonya và Nigredo sẽ không hài lòng chút nào. Nhưng dù sao đi nữa, hãy yên tâm. Ta sẽ không làm những việc phí phạm như chỉ sử dụng phần hộp sọ thôi đâu. Ta sẽ tận dụng mọi phần cơ thể của ngươi.”
Giờ thì chết đi, Vua Pháp Sư lạnh lùng tuyên bố và chĩa ra một ngón tay xương xẩu.
“Aiiiieeee! Không, không, khôngggg! Tôi không muốn chết!! Xin hãy chờ đã!! Tôi van ngài!! Xin làm ơn, tôi van ngài mà!!! Tôi, tôi vẫn còn chút giá trị!!— Tôi đủ hữu dụng để khiến ngài thỏa mãn!!! Thật mà!!! Xin hãy tin tôi!!!”
“Tất cả mọi thứ mang sự sống đều sẽ chết. Khác biệt duy nhất chỉ là sớm hay muộn chúng kết thúc số phần của mình mà thôi.”“Không!!!! Đừng nhìn tôi như thế!!! Đừng, đừng giết tôi!!!”
Buser vùng dậy, xoay lưng chạy bán mạng.
Neia sững sờ khi chứng kiến một sinh vật đối diện với cái chết có thể chạy nhanh đến mức nào.
Dù vậy, phép thuật của Vua Pháp Sư vẫn nhanh hơn nhiều.
“Thật vô vị — [Death].” Không có gì xảy ra. Không có những vụ nổ long trời, không có một cơn hồng thủy dữ dội nào, cũng như không hề có sấm chớp xé toạc không trung.
Buser chỉ đơn giản ngã quỵ, cả thân thể đồ sộ của hắn đổ rạp trên hai gối.
Chỉ có thế.
“Chà, có chút đáng tiếc về phần thông tin…chà, là thế đó. Ngươi có phản đối gì không, tiểu thư Baraja?”
“Ể, không, không hề thưa Ngài, quyết định của bệ hạ là hoàn hảo.”
“Thật sao? Nếu vậy… hãy đi tìm các Thánh Hiệp Sĩ đi. Bảo với họ ta đã xử lý xong tên đầu sỏ của lũ á nhân. Mặc dù…chuyện này khá tệ rồi đây…”
Phần 4
Cả hai việc tái chiếm thành phố và giải phóng người dân đều đơn giản trước sức mạnh của Vua Pháp Sư.
Những Thánh Hiệp Sĩ tấn công và dân quân hầu như không bị thương, và trong khi số tù nhân bị mất mạng trong hỗn loạn thì nhỏ đến mức đáng kinh ngạc.
Kết quả này có thể được là do sự hiện diện của Vua Pháp Sư, nó khiến mọi người nghĩ rằng, nếu chúng ta trao mọi thứ cho ông ấy ngay từ đầu, chúng ta có thể không cần mất mát gì.
Mọi người đang mỉm cười khi Neia và Vua Pháp Sư đi bộ xuống phố, họ đang ăn mừng vì được tự do hay đang chảy nước mắt trước một bát súp nóng hổi.
Mặc dù họ đã được thông báo rằng sự tự do của họ là nhờ sự trợ giúp của Vua Pháp Sư, nhưng khi thấy Vua Pháp Sư đi xung quanh, ánh mắt người dân hoàn toàn bị sốc, bối rối và đầy ác cảm, nhưng nó cũng không thể khác được.
Dĩ nhiên, Neia có thể chấp nhận tình trạng này không là một vấn đề hoàn toàn khác. Trong khi cô muốn làm gì đó trong trường hợp Vua Pháp Sư không hài lòng, nhưng có vẻ như bản thân ông không hề để tâm. Như vậy, sẽ thật vô lễ nếu như Neia tự ý chạy đi làm gì đó.
Neia nói chuyện từ đằng sau lưng Vua Pháp Sư, người đang đi trước cô.
“Bệ hạ, giờ ngài đi đâu?”
Vua Pháp Sư nhìn vào lòng bàn tay mình, và ông không quay lại nhìn Neia.
“Ta đang hướng thẳng đến tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố. Nếu đó là căn cứ của kẻ địch, ta sẽ phải điều tra sớm nhất có thể. Những Thánh Hiệp Sĩ thì đang vướng vào những nhiệm vụ như giải cứu người dân, phân phối lương thực, chữa vết thương, nhốt những á nhân, và nhiều thứ khác.”
Neia khẽ gật đầu.
“Tòa nhà đó khá lớn. Nếu những Thánh Hiệp Sĩ xem đó như là một căn cứ, không phải họ đã kiểm tra nó rồi chứ?”
Vua Pháp Sư là người chinh phục thành phố này, và những nhiệm vụ nhỏ nhặt, lặt vặt nên giao cho dân quân với Thánh Hiệp Sĩ làm. Như vậy, chắc chắn họ đã kiểm tra tòa nhà mà Vua Pháp Sư đang đi đến.
Vua Pháp Sư dừng lại một chút và nhìn chăm chú vào Neia. Rồi ông nhún vai và tiếp tục đi tiếp.
“À, ừmm. Thực ra, ta đã phái những thuộc hạ của ta đứng ở bên ngoài để đảm bảo rằng không Thánh Hiệp Sĩ nào lại gần. Vậy nên ta không cho rằng họ đã kiểm tra nó đâu.”
“Ể? Vậy những gì ngài nói lúc đầu là—“
“Cô Baraja. Ta đã nói với ngươi rất nhiều thứ đến tận lúc này, nhưng tốt nhất là thỉnh thoảng cô nên cân nhắc tới một vài vấn đề của bản thân. Ví dụ như lý do tại sao chúng ta nên là người điều tra tòa nhà đó.”
“À! Vâng, thưa bệ hạ!”
Vua Pháp Sư lại nhìn vào lòng bàn tay ông. Đó là một vật phẩm của gã á nhân ban nãy– Buser. Vua Pháp Sư đang phân tích những vật phẩm, sử dụng sức mạnh ma thuật cẩn thận kiểm tra nó.
Theo như Vua Pháp Sư nói, thanh gươm được gọi là Sand Shooter, áo giáp được là Turtle Shell, cái khiên thì có tên là Lancer’s Merit, cái bọc sừng thì được gọi là Charge Without Hestation, những cái nhẫn là Ring of Second Eye và Ring of Running, trong khi áo choàng được gọi là Mantle of Protection.
Còn có những vật phẩm khác như vòng cổ và vài thứ linh tinh. Mặc dù ông ấy nói rằng chúng không sở hữu bất kỳ thuộc tính nào ấn tượng, Vua Pháp Sư vẫn có vẻ khá vui về chúng.
Neia chuyển ánh nhìn từ lưng của Vua Pháp Sư xuống mặt đất, sau khi Vua Pháp Sư nói như thế, suy nghĩ lý do tại sao Vua Pháp Sư phải đích thân điều tra tòa nhà đó. Tuy nhiên, cô không nghĩ ra được câu trả lời nào thích hợp
Tuy nhiên, nếu cô hỏi Vua Pháp Sư câu trả lời cho điều đó, chắc chắn ông ấy sẽ lặng thinh. Suy nghĩ đến việc Vua Pháp Sư mà cô tôn trọng nghĩ cô như một kẻ vô dụng và gạt bỏ cô sang một bên thật kinh khủng.
Trong khi cô đang tuyệt vọng cố gắng tìm ra câu trả lời, tòa nhà họ nói tới đã xuất hiện trong tầm mắt.
Hai sinh vật undead – High Wraith — đứng ở lối vào tòa nhà.
Khi Vua Pháp Sư lại gần, chúng bước qua một bên cho phép Vua Pháp Sư và Neia đi qua.
“ Đây là… có vẻ như đây từng là nơi ở của lãnh chúa của thành phố.”
Neia không biết chắc chắn rằng ai là quý tộc cai trị thành phố này. Tuy nhiên, từ quy mô của thành phố, ông ta phải cao hơn nam tước, nhưng thấp hơn bá tước.
“Đúng thế. Thậm chí những undead cũng chưa vào nơi này. Chúng ta là những người đầu tiên vào. Cẩn thận đấy. Có thể thêm những á nhân mà chưa bị khuất phục.”
“Ể!? Bệ hạ! Vậy — “
Cô lưỡng lự liệu có nên nói “Ngài nên dừng lại” hay không, nhưng mặt khác, bên trong Neia thì lặng lẽ nói rằng nó sẽ ổn nếu đó là Vua Pháp Sư.
“ Ta phải đi tới đây. Đây là trụ sở của kẻ địch, và có thể đây là hang ổ của thủ lĩnh tộc á nhân. Trong khi lý do duy nhất để kết luận điều đó là bởi vì nó rất lớn – Có thể có sinh vật mạnh ngang với Buser đợi chúng ta ở trước. Ta muốn thắt chặt tất cả những đầu mối lỏng lẻo trong thành phố này.”
“A!”
Sau khi nhận được câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy, Neia bất ngờ vì nhận ra một điều. Cùng lúc đó, một sự biết ơn chảy trong trái tim cô vì tấm lòng của Vua Pháp Sư.
Ngài ấy không để những Thánh Hiệp Sĩ đến gần bởi vì có thể có đối thủ mạnh bên trong! Không như những gì ngài nói lúc nãy, có thể ngài không sẵn lòng nói với mình vì điều đó khiến ngài cảm thấy xấu hổ về việc chiến đấu để bảo vệ cho ai đó chăng?
Neia biết rằng suy nghĩ theo cách này về Vua Pháp Sư là rất vô lễ, nhưng vì vài lý do, cô cảm thấy Vua Pháp Sư có chút dễ thương.
“… Chà?! Ngươi hiểu chứ?”
Vua Pháp Sư nhìn vào gương mặt của Neia khi ông hỏi. Neia gật đầu, và Vua Pháp Sư có vẻ rất vui khi ông trả lời; “À, thế thì tốt.”
Ngài ấy vui vì mình có thể hiểu được ngài… thật là một người nhân hậu và dịu dàng.
“ Thuộc hạ đã hiểu tại sao bệ hạ không muốn gây chú ý cho những người khác!”
“… Hừm? À… Chính xác. Vậy… ngươi hiểu rồi, đúng không? Ta không muốn quá nổi bật.”
“Đã hiểu ạ!”
Vua Pháp Sư trông như đang suy nghĩ điều gì đó. Như thế, trông cũng rất là đáng yêu.
“…A — Vậy chúng ta đi nào.”
“Vâng!”
Là một hộ vệ, cô cảm thấy có gì đó sai sai khi để Vua Pháp Sư đi trước, nhưng Vua Pháp Sư sẽ không cho phép Neia đi trước mình. Neia nhìn vào lưng và ngưỡng mộ người độ lượng và cao thượng đi trước cô. Là một thuộc hạ của ông, được một vị vua dẫn đi phía trước thật sự là một khung cảnh ấm lòng.
Sau khi đi qua một lối vào rộng rãi, Neia hỏi.
“ Chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm ở đâu? Không có bất kỳ dấu hiệu nào về những người khác xung quanh…”
“Ừm… thị giác và thính giác của ngươi đều khá sắc bén, cô Baraja, nhưng còn khứu giác thì sao?”
“Thần không quá tự tin về khứu giác của mình. Tuy nhiên, thần nghĩ thần tốt nhất ở khoản đó. Còn về vị giác, thần nghĩ của thần chỉ ở mức trung bình. Tuy nhiên, thần chưa từng nếm thử chất độc trước đây, vậy thần không thể thử độc hay bất kỳ thứ gì như vậy…”
“Thật sao? Vậy, ngươi có thể xác định được mùi của cái chết và lòng căm thù không?”
Khi ông ấy nói “cái chết và lòng căm thù”, hào quang đế vương của sự thống trị cuộn lên xung quanh ông.
“Cái chết và lòng căm thù?”
“— Lối này.”
Vua Pháp Sư chỉ đường. Ông bước đi không hề lưỡng lự. Cứ như thể ông đã quen với nơi này và những gì phía trước.
Cái chết và lòng căm thù… những thứ đó có mùi sao… hay có thể nào bệ hạ, một undead, có thể hình dung ra những mùi như vậy? Có nghĩa là người tạo ra mùi đó đang đợi ở đây!.
Neia nắm chặt cây cung cô mượn từ Vua Pháp Sư. Tùy vào tình huống, cô sẽ phải chắn trước mặt Vua Pháp Sư và bước tới để bắn bằng cây cung của mình. Cô vẫn chưa thể làm bất cứ điều gì trong suốt trận chiến với Buser. Nếu cô không chứng minh mình hữu dụng hơn, sẽ không có lý do gì để cô tiếp tục ở đây.
Họ không gặp bất cứ á nhân nào trên đường, và sau một lúc, họ đến trước một cánh cửa cùng kích cỡ với cái họ đã đi qua ban đầu. Nó làm từ thép, và sắt, và trông rất vững chắc.
Đây trông như cửa của nhà tù. Nó cảm giác như là cô bị ném vào một nơi lạ lẫm lạnh xương sống.
“Đây là…”
“ Nó ở trong này… ngươi có thể ở bên ngoài nếu ngươi muốn, có biết không?”
Neia không thể nào chọn điều đó. Sau khi thấy Neia lắc đầu, Vua Pháp Sư nhún vai và mở cánh cửa.
Sức mạnh của Vua Pháp Sư mở cánh cửa sắt một cách dễ dàng. Tuy nhiên, nó dày một cách bất ngờ, vậy nó phải là được chế tạo đặc biệt.
Vua Pháp Sư vào trong căn phòng.
Ôi không! Mình không thể tin là mình lại để cho bệ hạ đi vào một nơi chưa biết đầu tiên! Mình là đồ ngốc!
Neia vội vã vào theo.
Trong khi cánh của nặng đã giúp cô mơ hồ đoán ra cái gì bên trong, không khí bên trong căn phòng cảm giác rất lạ. Nó khiến cô nghĩ đến phòng tra tấn – mặc dù cô chỉ được nghe mô tả từ những người khác.
Ban đầu, nó không có cửa sổ.
Những cái que gắn trên tường tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ leo lét. Nó không phải là ánh sáng tự nhiên, mà là ma thuật.
Có một cái bàn gỗ và hai cái ghế. Xa hơn bên trong là một cánh cửa khác, cũng làm bằng sắt.
Vua Pháp Sư đứng ở giữa căn phòng, cẩn thận xem xét từng ngóc ngách của nó. Lúc này, Neia để ý có gì đó ở trên bàn.
“… Bệ hạ. Cái này trông như một mảnh giấy, nhưng trên nó viết cái gì thế này?”
Mảnh giấy mà Neia nhặt lên có những ký tự không thể đọc được. Chúng nhất định không phải là chữ viết của Thánh Quốc.
“Hừm… Chúng có vẻ được viết bằng ngôn ngữ loài quỷ.”
Vua Pháp Sư lấy ra một cái kính một mắt từ trong túi. Có lẽ ông đã để ý thấy vẻ bất ngờ trên gương mặt Neia, bởi vì ông bắt đầu giải thích về nó.
“Đây là vật phẩm ma thuật có thể giải mã chữ viết. Nó hút một lượng lớn mana đấy — Cô Baraja, cô có biết bất kỳ con người nào có thể giải mã những ký tự này không?”
“Với khả năng lĩnh hội ngôn ngữ sao?”
“Đúng vậy. Hay ít nhất là, ai đó biết những ký tự này là gì. Còn nữa… bất kỳ con người nào có tài năng để họ có thể giải mã những loại ngôn ngữ.”
Neia đơn giản chỉ là một hộ vệ của hội Thánh Hiệp Sĩ. Cô không có cơ hội để biết những tin tức về những người như vậy.
Mà có thì cô có nghe vài lời đồn từ những người bạn hộ vệ của cô. Thí dụ, “bạn của tớ có tài năng để hắn biết nước nóng bao nhiêu độ. Dĩ nhiên, cụ thể là bao nhiêu thì không.” hay “Bà con của tớ là một người lái tàu, có thể đi bộ được năm bước trên mặt nước, nhưng nhiều hơn thế thì anh ta sẽ chìm.” Và còn nhiều nữa. Đa số chúng là những khả năng khiến người ta thở dài. Không có thông tin nào về người sở hữu khả năng mà Vua Pháp Sư muốn biết.
“Thật sao? Thật đáng buồn. Ngươi nghĩ đội trưởng Custodio sẽ biết chứ?”
Chắc chắn đội trưởng của hội Thánh Hiệp Sĩ sẽ có liên hệ với những loại thông tin như vậy. Tuy nhiên, Neia không biết trong đầu Remedios có những gì. Đội trưởng liệu có thực sự dành bộ nhớ trong đầu cho những loại thông tin như vậy không?
“… Thần cũng không chắc lắm. Tuy nhiên, thần cảm giác tốt hơn là nên hỏi đội phó.”
“Chà, đúng vậy. Nếu ta hỏi anh ta…”
Vua Pháp Sư chắc chắn nói ấp úng thế cũng vì cùng lý do như Neia.
“Tuy nhiên, ngài có ý định làm gì nếu một người như thế không tồn tại?”
“Hửm? À, ta không có ý định gì cả. Nhưng nếu có người nào có thể giải mã những thông tin của Jaldabaoth để lại, kế hoạch tương lai của chúng sẽ sẽ phải thay đổi, đúng không?”
Đây rõ ràng là câu hỏi mà cô có thể tự mình trả lời nếu cô chịu suy nghĩ một chút, nhưng cô cần Vua Pháp Sư giải thích cho cô. Neia cảm thấy xấu hổ vì đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy mà không suy nghĩ.
“ Nếu không có ai có thể dịch cái này, vậy ta sẽ sử dụng mana để giải mã nó. Tuy nhiên, làm vậy sẽ dẫn đến tình trạng bất lợi và ta phải cẩn thận hơn với Jaldabaoth. Nếu ta gặp Jaldabaoth sau khi sử dụng một lượng lớn mana, lựa chọn duy nhất ta là chạy trốn… mặc dù, cái này làm ta khá là tò mò. Nếu chỉ là một mảnh giấy, vậy ta sẽ đọc nó.”
“ Nó sẽ ổn chứ?”
“Ổn. Ta chỉ cần để ý đến sự hồi phục mana của mình thôi.”
Vua Pháp Sư đeo cái kính một mắt và nhìn vào tờ giấy. Mặc dù không thấy dấu hiệu gì việc kích hoạt, nó chắc hẳn phải có hiệu quả. Bây giờ Vua Pháp Sư trông như đang giải mã. Nói đến nó, Vua Pháp Sư không có mắt, vậy nên đơn giản nó trông như ông đang đọc vậy.
Sau một lúc, ông tháo cái kính ra.
“ Cuối cùng thì cũng tốn thật nhiều mana.”
Neia đã thấy những Linh mục nghiêng ngả và lắc lư sau khi sử dụng một lượng lớn mana, nhưng không có dấu hiệu nào như thế ở Vua Pháp Sư. Tuy nhiên, so sánh Vua Pháp Sư với một magic caster bình thường là quá khiếm nhã. Chắc hẳn bởi vì ông ấy có một lượng mana khổng lồ.
Khi Neia trầm ngâm. Vua Pháp Sư lại gần cánh cửa ở sâu bên trong và nhẹ nhàng hé nhìn vào một chút.
Neia nghe nhiều tiếng thở yếu ớt bên trong, và mũi cô đánh hơi được mùi máu.
Cô nắm chặt cây cung, nghĩ đến việc chen vào giữa Vua Pháp Sư và cánh cửa, nhưng Vua Pháp Sư đưa tay ra ngăn cô lại.
Nó nghĩa là, Đừng đến đây.
“Ừm… Cô Baraja. Người sử dụng căn phòng này không phải á nhân mà là lũ quỷ. Lý do tại sao ta nói vậy là bởi vì nội dụng chứa bên trong tờ giấy ghi chi tiết những thí nghiệm lũ quỷ thực hiện.”
“… Thí nghiệm của quỷ?”
Thậm chí không cần giải thích xa hơn, cô chắc chắn rằng những thí nghiệm đó không tử tế hoặc hay ho gì.
“Đúng thế. Có vẻ như chúng làm những thứ như chặt đứt tay và rồi gắn lại nó qua sinh vật khác, hay phanh bụng và tráo đổi nội tạng với nhau. Chúng bắt đầu thí nghiệm với những người máu mủ với nhau, và rồi chúng phát triển lên, kết hợp con người với những dạng sống khác – không chỉ á nhân mà còn có động vật nữa – và chúng hồi phục họ bằng ma thuật để xem những thay đổi gì diễn ra.”
“Thật là những thí nghiệm dễ sợ! Đặc biệt là những người máu mủ với nhau và tráo đổi những bộ phận cơ thể, sao lại có thể loại điên loạn nào có thể nghĩ đến những thứ như vậy được?”
“… Được rồi. Sau khi thực hiện những thí nghiệm đó, đương nhiên là chúng muốn kiểm tra khả năng sống sót của thí nghiệm. Đặc biệt, chúng muốn giữ cho họ sống lâu nhất có thể đến khi chúng tìm ra nguyên nhân sao họ lại chết.”
Nói như vậy, Vua Pháp Sư quay lưng về phía cánh cửa. Rồi, ông chỉ vào cánh cửa đằng sau lưng qua vai mình bằng ngón cái. Vì lý do đó, Neia biết điều gì tiếp theo.
“Một vài vật thí nghiệm để kiểm tra ở trong đó. Họ vẫn còn sống mặc dù bụng họ đã bị phanh ra.”
Cô đã lường trước điều này, nhưng thực tế tàn nhẫn vẫn khiến Neia sững sờ. Sau đó, sự hận thù với lũ quỷ đã làm những thí nghiệm vô nhân tính như vậy trong cô bùng cháy.
“Cô Baraja! Gọi những Linh mục ngay! Kêu cả đội trưởng Custodio nữa! Nhanh lên!”
“Vâng!”
Không cần hỏi lý do tại sao họ được gọi tới đây, Neia chạy nhanh hết mức có thể.
Trong tâm trí cô, cô nghe có giọng hỏi, Có thật sự ổn không khi để bệ hạ một mình? Nhưng đó là một yêu cầu từ một người mạnh mẽ, cả sự đáng tin và trí tuệ. Không cần phải lo. Ông ấy không sai. Tiếng nói biến mất ngay lập tức.
Những Linh mục mở cửa và vào trong căn phòng. Cái cách mà vai họ run rẩy ngay lập tức trước cảnh tượng về điều kiện gớm ghiếc bên trong căn phòng còn mô tả tốt hơn bằng lời.
Ở phía trước cô, Vua Pháp Sư đưa ra mảnh giấy cho Remedios và Gustavo.
“Nhìn cái này đi. Tờ giấy này chứa những tên của người ở trong đó và những gì đã xảy ra với họ. Thêm nữa, có những tờ giấy khác với những thứ tương tự được viết trên đó, hay có lẽ những thứ khác — ví dụ, kế hoạch của Jaldabaoth. Ta không quá chắc về điều đó. Ngươi có thể hiểu được những gì được ghi trên tờ giấy này không?”
Remedios nhìn vào tờ giấy và nhăn mày, rồi ngay lập tức trao nó cho Gustavo.
Gustavo cũng lắc đầu.
“Tôi không biết. Nhưng ngài hiểu nó, đúng không, bệ hạ?”
“À, đúng, bằng việc sử dụng sức mạnh của vật phẩm ma thuật này. Tuy nhiên, vật phẩm này rút một lượng mana khổng lồ. Mana đó phải được bảo toàn để dành cho trận chiến với Jaldabaoth. Và những gì ta muốn biết là, có bất kỳ ai các ngươi biết có thể đọc được những ký tự này không? Bất kỳ ai có thể có cơ hội hiểu nó cũng được.”
“Không, tôi không biết ai cả. Trong khi tôi cảm thấy có thể một vài người như thế giữa những quý tộc phương nam… tôi nghĩ khả năng đó là rất thấp.”
“Ta hiểu rồi… vậy ngươi sẽ xử lý cái này như thế nào? Về phần ta, ta hy vọng rằng các ngươi sẽ nỗ lực hơn để cố gắng giải mã ghi chép của chúng.”
“Chúng tôi có thể mượn vật phẩm ma thuật của ngài được không?”
“Ta từ chối. Đây là báu vật của đất nước ta. Nó cũng như việc ngươi không dễ dàng cho mượn thánh kiếm trên thắt lưng ngươi vậy. Và với một magic caster như ta, vật phẩm ma thuật còn giá trị hơn những thanh kiếm.”
Remedios và Gustavo nhìn nhau thêm một lần nữa.
“Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta hãy làm việc chăm chỉ cùng nhau. Còn nữa — chúng ta có một vấn đề mới. Có vẻ như có Orc bị bắt giữ. Chúng ta xử lý chúng sao giờ?
Trông như những con Orc không có ý định tấn công Thánh Quốc, nhưng chúng được Jaldabaoth mang tới đây. Chúng không mang theo bất kỳ thông tin hữu dụng nào khi tra hỏi, và hội Thánh Hiệp Sĩ đã có mất mát khi xử lý chúng.
“Ừm… ta hiểu rồi. Cô có thể nói cho ta biết chúng đang ở đâu không? Có thể để chúng cho ta được chứ?”
“Được thôi. Cảm ơn ngài vì đã chịu rắc rối.”
Gustavo nói sơ qua về khu vực đó. Vì thành phố này không quá lớn, họ chắc chắn sẽ không bị lạc.