Chương 3: Five Years of Preparation( Năm năm chuẩn bị)
Overlord Công Chúa Vampire Của Đất Nước Bị Lãng Quên
Chương 3: Five Years of Preparation( Năm năm chuẩn bị)
------------
Night Lich là những sinh vật hấp thụ rất nhiều mana và bằng cách đó chỉ số của chúng vượt xa các Elder Liches. Những sinh vật này rất hiếm khi xuất hiện trong lịch sử. Đó là điều may mắn cho những sinh vật sống.
Đó là vì Night Lich là Những Undead có sức mạnh không tưởng.
Chúng rất thành thạo trong việc sử dụng các phép thuật cấp cao vượt ra ngoài phạm vi của loài người – thứ phép thuật gọi là bậc sáu. Chúng ngang hàng với những con rồng già trong một trận chiến. Ngoài ra với trí thông minh tuyệt vời , sở hữu những khả năng đặc biệt, cùng đội quân undead cư trú đằng sau nhiều pháo đài bất khả xâm phạm. Chúng có khả năng cai trị các quốc gia, như những vị vua bất tử.
Trong thực tế, có ba Night Lich đã được biết đến–
[Dragon] Night lich, Guphandera = Argoros.
[Titan] Night lich, Siyern.
Night Lich không tên, chúa tể của những cái bóng [Fear].
Vùng đất của chúng cai trị có kích thước của một quốc gia nhỏ và các quốc gia xung quanh đều sống trong sợ hãi.
Vì lý do đó, cái tên Night Lich chỉ được nói trong tiếng thì thầm, sợ hãi. Người ta có thể nói rằng họ là những sinh vật thần thoại có thể so sánh với thiên tai.
Và ngay lúc này, trước một trong những Night Lich đáng sợ đó, người ẩn mình khỏi thế giới và chìm trong bóng tối – Kunivela – một cặp nhân vật đột nhiên xuất hiện, như thể bước ra từ hư không.
Một trong số họ mặc áo choàng. Người còn lại cũng mặc áo choàng, nhưng vóc dáng của họ rất khác nhau, như thể họ là người lớn và trẻ em.
Ngay cả Kunivela bất tử cũng thoáng bối rối khi bộ đôi bí ẩn này đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Hắn khá nổi tiếng trong lĩnh vực của mình vì những nghiên cứu, tri thức về ma thuật và vì hắn có thể hiểu những điều mà nhiều người trên thế giới không hiểu được – có lẽ đối phương có thể sử dụng phép thuật cấp chín. Tuy nhiên, ngay cả hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Căn cứ của Kunivela là một căn hầm bí mật do chính ông tạo ra bên dưới những tòa nhà đổ nát trong một thành phố bỏ hoang.
Không ai, thậm ngay cả tổ chức cũng biết về nơi này. Hơn nữa ông đã có những tay sai Undead được bố trí khắp thành phố. Làm thế nào mà chúng không bị phát hiện và còn vượt qua tất cả các bẫy ma thuật của hắn để đến nơi này? Hơn nữa Kunivela cũng sử dụng ma thuật cảnh báo lên khắp cả khu vực
Tuy nhiên, Kunivela không cảm nhận được gì trước khi chúng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Sự bối rối của hắn nhanh chóng biến mất và thay thế nó là nỗi sợ hãi.
Trong thế giới này, Night Liches là một trong những sinh vật hùng mạnh nhất còn tồn tại. Cũng giống như những sinh vật siêu đẳng coi thường người khác, họ không thể sợ kẻ khác. Điều này đặc biệt đúng đối với những người hiểu sức mạnh áp đảo của mình như hắn.
Tất nhiên, giả sử rằng điều này đã xảy ra một năm trước.
Một ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong tâm trí Kunivela.
– Đó là sát khí.
Hắn không có ý định nói chuyện với hai kẻ xâm nhập. Kunivela ngay lập tức sử dụng một câu thần chú. Đó không phải là thần chú tấn công hay phòng thủ mà là [Dịch chuyển tức thời].
Hắn quyết định từ bỏ thành phố này và dịch chuyển đến một căn cứ xa xôi mà ông nghĩ là an toàn không chút do dự.
Tấn công không phải là sự lựa chọn khôn ngoan. Đó là lựa chọn duy nhất mà hắn không nên sử dụng. Trên thực tế làm như vậy rất có thể đó sẽ là lựa chọn cuối cùng của hắn.
Đúng là không ai trong số họ tỏa ra hào quang sức mạnh. Hắn thậm chí không thể cảm nhận được bất kỳ chút mana nào từ họ.
Nhưng đó mới chính là lý do khiến họ trở nên cực kỳ đáng sợ.
Trong hoàn cảnh bình thường, ông sẽ chào đón họ bằng một câu thần chú tấn công để dạy cho họ sự ngu ngốc khi đứng trước mặt hắn.
Tuy nhiên, hai người này đã vượt qua mạng lưới giám sát của Night Lich Kunivela. Vì lý do đó, thật hợp lý khi cho rằng hai người họ vượt xa Kunivela đến nỗi hắn thậm chí không thể cảm nhận được họ.
Chắc chắn các undead của tổ chức sẽ chế nhạo Kunivela nếu họ nghe nói rằng Night Lich Kunivela cúp đuôi chạy trốn. Nếu như là một năm trước, chắc chắn hắn cũng sẽ nghĩ như họ
Trong trường hợp này, các thành viên của nhóm tổ chức chắc chắn sẽ nhất trí ủng hộ sự lựa chọn của Kunivela .
Có một tổ chức tên là Corp Corpus of the Abyss.
Đó là một nhóm gồm các pháp sư Undead. Ban đầu, nó đã được thành lập để hoạt động vì lợi ích chung và tránh xung đột.
Lý do cho điều đó là bởi vì khi undead – khi những sinh vật có tuổi thọ không giới hạn – cùng nhau nghiên cứu ma thuật, sự xung đột sẽ có xu hướng được tạo ra.
Không có ba động lực lớn của cuộc sống, Undead luôn phát triển những ham muốn mạnh mẽ khác, và trong trường hợp này những pháp sư bất tử thường có xu hướng khao khát kiến thức. Vì lý do đó, một khi xung đột về kiến thức bắt đầu, nó sẽ có xu hướng leo thang. Cả hai bên sẽ không dừng lại cho đến khi nó trở thành một trận chiến hủy diệt sẽ kết thúc với một bên bị tiêu diệt.
Nếu ba động lực lớn của cuộc sống tập trung vào một điểm duy nhất, chắc chắn rằng ham muốn duy nhất đó sẽ trở nên không thể kiểm soát. Điều rất phổ biến là xác sống bị tiêu diệt theo cách này, đến mức người sống có thể tiêu diệt cả hai bên trong khi họ đang mải mê với mối thù.
Vì lý do đó, cuối cùng, Undead nổi lên,con người hiểu rằng sẽ khôn ngoan hơn khi giao dịch và hợp tác trong lý trí, thay vì chiến đấu để tiêu diệt lẫn nhau. Cuối cùng, một danh sách các tên đã được thực hiện.
Đó là một phiến đá bí ẩn được khắc lên một số cái tên bằng một vài phép thuật không xác định, sau này được biết đến với tên gọi Bản khắc Gran Gran.
Vào thời điểm đó, nó chỉ khắc tên của bốn Night lich và ba Elder lich. Có một vài quy tắc và những kẻ phá luật sẽ bị những kẻ khác tấn công. Đó chính là bản chất của mối quan hệ này.
Nhưng 200 năm sau đó, Abyss dần trở thành một tổ chức hoàn chỉnh.
Nhờ số lượng thành viên Undead ngày càng tăng. Từ bảy người đã tăng thêm 48,nó đã trở thành một tổ chức lớn với 55 thành viên, Và bảy thành viên đầu tiên đều có một đội quân 150 undead.
Tuy nhiên, rất ít người biết đến tổ chức này.
Có hai loại undead thuộc về tổ chức này.
Loại thứ nhất gây ảnh hưởng tới sinh vật sống và sử dụng chúng để đạt được mục tiêu riêng. Loại kia không không muốn liên quan tới sinh vật sống, và chỉ chú tâm vào những nghiên cứu của chúng.
Rất ít người nghĩ giống như vậy, vì vậy hầu hết các thành viên của hội rơi vào loại thứ nhất. Kết quả là, họ đã không gây ra nhiều ảnh hưởng cho những sinh vật sống.
Đối với những undead thuộc nhóm một, ngoài sự anh hưởng tới sinh vật sống thì số lượng kẻ thù cũng sẽ tăng theo. Đặc biệt, vì undead là kẻ thù của mọi sinh sống, nên có những lúc các sinh vật sống sẽ hình thành các liên minh để tiêu diệt chúng. Bởi vì điều này, thậm chí còn có ít thành viên của các nhóm đầu này. Tất nhiên, cũng có những kẻ đã xâm nhập vào thê giới ngầm của sinh vật sống, nhưng những undead có khả năng làm như vậy là rất ít.
Cuối cùng, nhóm Corpus of the Abyss đã trở thành một nhóm chỉ tồn tại trong các tin đồn. Lý do tại sao họ không cố gắng ép buộc ba Night lich nói trên để tham gia với họ là để tránh thu hút sự chú ý khi họ làm như vậy.
Đó là lý do tại sao phải mất rất lâu để phát hiện ra vấn đề.
Người đầu tiên nhận thấy vấn đề đó là một trong những thành viên lâu đời nhất của hội. Ông là một trong những người sáng lập của tổ chức, Steweli Ansis, còn được biết đến với tên gọi là Abyss.
Một Night lich hai đầu và 6 tay, kẻ đã quen thuộc với việc sử dụng các phép thuật phức tạp ở bậc sáu và phép thuật cấp sáu cổ xưa khác, một điều đáng sợ mà nhân loại không thể vượt qua. Nếu ông ta lộ diện, thế lực ba Night Lich đã nói ở trên sẽ trở thành bốn.
Ông đang hướng đến thành trì của Granz Locke, một thành viên ban đầu của hội và là một kẻ nghiên cứu ma thuật bậc tám.
Sau khi trả nhiều mức giá khác nhau, ông đã có ý định tìm hiểu làm thế nào Granz đạt đến tầng thứ tám. Nhưng Granz đã không xuất hiện ngày hôm đó. Do đó, Steweli đã đến thành trì của Granz.
Không có gì lạ khi những undead, người không có tuổi thọ tối đa, tự đánh mất mình trong nghiên cứu. Granz hẳn là như vậy, Steweli đã nghĩ khi đến nơi. Tuy nhiên, khi Steweli rời khỏi Undead Dragon, vệ sĩ kiêm thú cưỡi của mình, ông ta như đóng băng tại chỗ vì tâm trạng kỳ lạ trong không khí tại thành trì của Granz.
Granz có hàng tá Elder Liches làm nhiệm vụ canh gác và chúng phụ vụ ông như những người hầu trung thành. Thông thường, một trong số họ sẽ ngay lập tức xuất hiện để hướng dẫn cho Steweli, nhưng không ai đến ngay cả sau khi ông đã đợi một lúc lâu.
Steweli triệu tập tay sai của mình và thận trọng bước vào thành trì, nơi ông ngay lập tức nhận ra đã có chuyện xảy ra.
Tất cả mọi thứ trước đây. Nghiên cứu và sự giàu có của ông ta đã biến mất không một dấu vết.
undead là kẻ thù của người sống, vì vậy không có gì lạ khi undead bị tiêu diệt. Ngay cả những sinh vật bất tử mạnh mẽ như vậy đôi khi cũng bị giết bởi những sinh vật thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng điều kỳ lạ là không có dấu hiệu của trận chiến. Dường như ông ta đột nhiên biến mất.
Granz là một Night Lich. Nói cách khác, ông ta thuộc hàng cao nhất của undead. Ai đó có thể giết chết một kẻ như vậy mà không có bất kỳ sự chống cự nào?
Với một sự khó chịu kỳ lạ trong lòng, Steweli đã kiểm tra trạng thái của tất cả các thành viên trong tổ chức.
Và rồi – danh sách trong tổ chức làm ông hốt hoảng.
Trong số 55 thành viên, 21 người hoàn toàn không thể liên lạc. Điều này không chỉ giới hạn ở các thành viên của nhóm gia nhập sau, mà ngay cả các thành viên sáng lập cũng vậy.
Trước khi bất cứ ai nhận ra, khoảng 40% thành viên trong nhóm đã bị tiêu diệt. Điều này làm lạnh xương sống của undead, những kẻ vốn không nên biết ý nghĩa của sự sợ hãi; ý tưởng rằng các thành viên của họ – những người có thể phá hủy các quốc gia – thậm chí không để lại bất kỳ tin nhắn hay thông tin nào, có nghĩa là họ đã bị đơn phương xóa sạch.
Là những cá nhân mạnh mẽ, họ có thể tự hạ gục một quốc gia. Mọi người đều sở hữu sự kiêu ngạo như vậy, đó là lý do tại sao họ hiếm khi làm việc với nhau và “Corpus of the Abyss” không bao giờ làm việc cùng nhau như một nhóm. Tuy nhiên, họ đã không còn cơ hội để làm như vậy.
Mọi người chia sẻ thông tin của họ, tìm ra nhau và gia nhập lực lượng của nhau. Ban đầu, tổ chức này đã có nhiều người vắng mặt trong các cuộc họp cách đây nhiều năm, nhưng bây giờ tất cả họ đều gặp nhau hàng tháng.
Mặc dù vậy, số lượng của họ vẫn tiếp tục giảm.
Một số người chưa biết đang từ từ, dần dần săn lùng các thành viên tổ chức.
Những sinh vật này, những người đã hơn một thế kỷ, lần đầu tiên biết sợ hãi.
Tại thời điểm này, họ không còn quan tâm đến khuôn mặt hay danh tiếng.
Lúc đầu họ đã bắt đầu gặp nhau hàng tháng, nhưng khi số lượng của họ giảm xuống, họ cứ hai ngày lại gặp nhau một lần. Nhìn thấy tất cả mọi người có mặt trong các cuộc họp đó trấn an họ, nhưng nếu ai đó mất tích, họ sẽ lo lắng rằng họ sẽ là người tiếp theo, và do đó họ sẽ sống mỗi ngày trong sợ hãi. Một số trong số họ thậm chí đã bắt đầu chuyển sang ở cùng nhau.
Mặc dù họ đã cố gắng hết sức để thu thập thông tin, tất cả những gì họ tìm thấy là một bí ẩn.
Họ không biết tại sao họ lại bị tấn công. Có phải vì hận thù hay trả thù hoặc một số cảm xúc khác? Hay là vì thành quả nghiên cứu của họ, hay hàng hóa vật chất như tiền và những thứ tương tự? Nhưng câu hỏi quan trọng nhất là–
– Kẻ nào đã làm điều này?
Mục tiêu của họ bây giờ không còn quan trọng. Kết luận mới là một sự đầu hàng vô điều kiện, sau đó là cầu xin cho sự cởi mở của họ. Trong khi một số người đã đề nghị chiến đấu lúc đầu, họ đã mất hết ý chí chiến đấu vào thời điểm này.
Tổ chức của Night Lich được biết đến với cái tên là Corpus of the Abyss, giờ đây đang nằm trong tầm ngắm của một vụ khủng bố không xác định.
Chính vì điều này, Kunivela đã quyết định thực hiện [Dịch chuyển tức thời]
Hắn đã không chọn đầu hàng vì nghĩ rằng hắn có thể chạy trốn. Thay vào đó, vì hắn cần tổ chức những suy nghĩ của mình đủ để trò chuyện với họ. Ngoài ra, hắn không muốn nói chuyện với họ một mình. Sẽ tốt hơn nếu rút trước và sau đó đầu hàng thành một nhóm, Kunivela nghĩ. Vì Kunivela đã quyết định thực hiện [Dịch chuyển tức thời]
Tuy nhiên, một lúc sau khi [Dịch chuyển tức thời] có hiệu lực, Kunivela vẫn ở ngay đó.
Anh vẫn ở trước mặt hai người bí ẩn này. [Dịch chuyển tức thời] đã không có hiệu lực. Có lẽ một số câu thần chú đã vô hiệu nó.
Kunivela, là một trong những undead, đã chứng kiến nhiều điều hắn chưa từng thấy trước đây nhưng chỉ ngày hôm nay. Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong anh một lần nữa, và đôi mắt anh mở to khi anh nghiên cứu cặp đôi trước mình.
Người mặc áo cao mở rộng bàn tay.
Đó là một bàn tay xương.
Tên của nhiều magic caster với hình dáng xương lóe lên trong tâm trí hắn, nhưng tất cả chúng đều là những kẻ kỳ quặc. Không ai trong số họ có thể đánh bại Kunivela một Night Lich. Khi những suy nghĩ của anh chạm đến điều đó, chúng như bị đóng băng.
Ý thức của hắn đã bị kiểm soát.
Hắn không cách nào cưỡng lại được.
Kunivela một Night Lich thực sự đã bị đùa giỡn như một yurinigger hoặc Skeleton. Tâm trí và linh hồn của hắn đã thừa nhận bản thể trước hắn là người điều khiển – Chủ nhân của hắn. Điều đáng lẽ chỉ là một đối tượng ngang hàng đã trở thành một Chủ Nhân mà hắn phải bày tỏ lòng trung thành của mình.
Hắn có thể nói rằng đây là một kỹ năng để thống trị Undead, thứ mà hắn đang sở hữu. Tuy nhiên, kỹ năng đó chỉ hiệu quả với những tên Undead yếu hơn mình – điều đó có nghĩa là Chủ Nhân của hắn mạnh hơn đáng kể so với Kunivela. Khi trong trạng thái bị kiểm soát, Kunivela sẽ không có cơ hội rũ bỏ nó miễn là bên kia không muốn từ bỏ quyền kiểm soát. Tất cả những gì còn lại bây giờ là cầu xin – Chủ nhân của hắn – tỏ lòng thương xót.
Chủ Nhân kéo chiếc mũ che mặt xuống.
Nó tiết lộ một hộp xương sọ. Dựa vào bàn tay xương mà anh vừa mở rộng, đó không phải là mặt nạ, mà là khuôn mặt thật của anh.
Chắc chắn phải có ý nghĩa đằng sau việc không giết Kunivela mà chọn điều khiển. Sẽ là tốt nhất nếu đó là vì anh ta cảm thấy rằng thật xấu hổ khi giết hắn – rằng sẽ tốt hơn nếu giữ hắn còn sống, Kunivela đã cố gắng thuyết phục mình bằng cách nghĩ đó.
Bây giờ, hãy bắt đầu bằng cách – giao nộp tất cả các ghi chú nghiên cứu và kho báu của ngươi.
“Giao nộp tất cả”
Người nhỏ bé ở bên cạnh cũng cởi mũ trùm đầu.
Nó có mái tóc vàng và đôi mắt đỏ.
Cô ấy trông giống như một đứa trẻ, nhưng cô ấy rõ ràng là bất tử. Với trí thông minh và ngoại hình của cô, hắn kết luận rằng cô là một Ma cà rồng được sinh ra từ một con người. Vì cô là bạn đồng hành của Chủ Nhân, hắn không thể mang đến bất kỳ sự thù địch nào với cô.
“Thần đã nghe và vâng lời. Bây giờ thần sẽ bắt đầu với kho báu của mình.”
Kunivela đã sử dụng chìa khóa để mở khóa kho bạc trong phòng của mình và lấy ra tất cả các bao tải bên trong.
Có tổng cộng 15 bao. Mỗi bao trong số đó chứa một ngàn đồng vàng, với tổng số 15.000 coin – nặng 150 kg. Trong khi những undead không trực tiếp cần tiền, có những lúc một số người sống sẵn sàng đối phó với họ, điển hình là những người từ mặt tối của xã hội. Hoàn thành các yêu cầu của họ sẽ thưởng cho họ vàng và vàng cũng là một vật phẩm có giá trị khi giao dịch với họ, vì vậy hắn đã tự nhiên tiết kiệm được rất nhiều.
Ngoài ra còn có một túi đá quý ngoài những thứ đó. Chiếc bàn cũng có cuộn phép, cây đũa phép và các vật phẩm ma thuật khác.
“Thần còn có ba căn cứ khác ở ngoài. Nửa còn lại của tài sản của thần nằm ở các vị trí đó.”
Vì hắn đang bị thống trị, hắn đã tiết lộ một cách trung thực vị trí của tất cả các kho báu ẩn giấu của mình để tối đa hóa lợi ích cho Chủ Nhân của mình.
“ Hoho, thật là nhiều quá.”
” Kẻ xâm lược nhà Số Hai…… Kiềm chế nào? Sao lại để mình thốt lên như vậy? Mặc dù tôi đã suy nghĩ về việc không nói điều đó trước đây … Nhưng hôm nay tôi phải nói. Cô nên cư xử giống như một nàng công chúa? Hãy như khi lần đầu tiên tôi gặp cô”
“–Số Một. Chúng ta đã đi du lịch cùng nhau trong năm năm, anh biết mà? Sau khi trải qua rất nhiều việc khác nhau, thậm chí các undead sẽ thay đổi đến một mức độ nào đó.”
“Um Umu. Tôi có nghi ngờ của tôi về điều đó. Nói một cách logic, các undead không nên thay đổi ở cấp độ tinh thần – điều đó cũng có nghĩa là chúng sẽ không bao giờ phát triển? Vậy đây là tính cách của cô trước giờ đúng không, Số Hai?”
“Có vẻ như đó là tính cách của tôi khi sống cùng với anh, Số Một à. Điều gì với tất cả những phép thuật bất khả thi đó, những vật phẩm ma thuật mà mỗi thứ đều có giá trị bằng cả một vương quốc và triệu tập những quái vật trông giống như chúng có thể tự san bằng cả một quốc gia”
Chủ Nhân phớt lờ cô gái nhí nhảnh và mở bao tải, sau đó lấy vài đồng vàng ra khỏi đó.
“Ơe đây có thể giao dịch tất cả các loại tiền tệ không? Nếu được thì tốt quá. Rốt cuộc, đổi một khoản tiền lớn cũng khá rắc rối.”
Tính toán hàm lượng vàng của từng đồng tiền vàng ở mỗi quốc gia Đồng tiền vàng rất khó khăn, vì vậy để tạo điều kiện giao dịch dễ dàng, Kunivela chỉ sử dụng những đồng tiền này.
“Đó có phải là lý do tại sao anh đã sử dụng đồng tiền YGGDRASIL Coin tái sử dụng trong suốt thời gian này, Number One?”
“Cô có thấy những đồng này trước đó không? Đúng chính xác là điều đó, Số Hai. Bây giờ, vào trung tâm của vấn đề. Câu hỏi đầu tiên của tôi là, các hoạt động của tổ chức của ngươi là gì? Họ thận trọng đến mức nào?”
“Tất nhiên, chúng tôi cảnh giác với ngài, nhưng tất cả mọi người đều chuẩn bị đầu hàng vô điều kiện vào thời điểm này. Có vẻ như một số người trong số họ cũng đã trốn khỏi nhóm.”
“Tên của chúng là gì”
Kunivela đọc một danh sách các thành viên cũ đã bỏ trốn. Có tổng cộng sáu người.
“Cô có suy nghĩ gì không số Hai”
Cô gái nhìn mảnh giấy trong tay và gật đầu.
“Có vẻ như hai trong số họ đã trốn. Chúng ta nên làm gì đây, Số Một?”
“Săn đuổi và giết chúng. Nếu chúng ta không thể tách chúng ra khỏi rễ, chúng ta sẽ không bao giờ có thể có được một giấc ngủ ngon lành.”
“- Tuyệt vời, số 1! Mức độ hài hước của anh đã tăng lên! Xem nào, undead cũng có thể phát triển! Tiếp theo chúng ta sẽ phải làm việc với những tên mà anh chọn!”
“…Tôi không có nói đùa”
“Ah, um…”
Chủ Nhân không nói. Cô gái cắn môi và liếc nhìn Chủ Nhân.
Sự kiêu ngạo đối với Chủ Nhân là không thể chấp nhận được, nhưng Kunivela đã không được phép tấn công.
Và sau đó…
(Hai người trốn thoát được cho là may mắn hay không may? Mặc dù từ cuộc đối thoại trước đó, có vẻ như họ không có ý định để họ đi …)
“Những cái tên tôi chọn có thực sự tệ như vậy không?”
“… Nói thật, thực sự không có gì đặc biệt. À, nhưng Sở thú dị hình không tệ. Nó khá hài hước.”
“Hài hước, huh”
“Tuy nhiên, Blondie thật kinh khủng!” Cô gái đặt tay lên hông. Những người lính bảo vệ đã cho tôi những cái nhìn kỳ lạ và điều đó thật xấu hổ!
“…Nhưng họ không nói gì”
“Đó là bởi vì cái tên này có thể có ý nghĩa đặc biệt đối với các chủng tộc khác nhau và không có gì mới để chế giễu tên của người khác. Thành phố càng đa sắc tộc, càng nhạy cảm với vấn đề này. Nhưng họ không thể che giấu những gì họ nghĩ”
“Nhưng chúng ta đã không đến đó thêm lần nào nữa”
“Xin lỗi, thưa Chủ Nhân?”, Kunivela lo lắng hỏi. Cả hai mắt – Kunivela chỉ quan tâm đến ánh mắt của Chủ Nhân quay sang anh ta. Tất cả các magic caster undead thuộc về “Corp Corpus of the Abyss”, sẵn sàng đầu hàng ngài, Chủ Nhân. Điều đó có làm ngài hài lòng không?
“Oh, được rồi, hãy giải quyết vấn đề cuối cùng này trước. Mặc dù nó rất tệ khi trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác, nhưng ta vẫn phải hỏi: tại sao ta phải chấp nhận điều đó?”
Trước “câu hỏi” của Chủ Nhân, từ tận đáy lòng, Kunivela như nuốt một ngụm.
“Làm thế nào ngươi có thể buông tha những kẻ không bị thuyết phục chỉ bởi chúng nói như vậy?”
“Chúng tôi sẽ không bao giờ dám làm một điều như vậy. Chúng tôi thậm chí không dám nghĩ đến việc thách thức ngài”
“Ah, ta đã nghe quá đủ về điều đó. Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi học được điểm yếu của bọn ta?”
Hắn không thể che giấu bất cứ điều gì từ yêu cầu của Chủ Nhân.
“Nếu nó mang lại lợi ích cho chúng tôi, để tiêu diệt kẻ thù một khi chúng tôi nắm được điểm yếu của hắn, chúng tôi sẽ làm như vậy.”
“Nguoi thấy đó?”
“Đó chỉ là một tình huống mà Chủ Nhân bị đánh giá là bất lợi. Thật hữu ích khi chấp nhận tôi là cấp dưới. Ví dụ, tôi có thể đảm bảo rằng miễn là tất cả chúng ta hợp tác trong nghiên cứu ma thuật, chúng ta có thể vượt qua bất kỳ tổ chức nghiên cứu nào. Mặc dù sức mạnh của chủ nhân là vô cùng mạnh mẽ, nhưng số lượng cũng đóng vai trò là một lợi thế. ”
Kunivela tuyệt vọng đấu tranh để chứng minh giá trị của mình.
“Hm, đúng vậy. Ta có một cái gì đó cần nghiên cứu. Nhưng theo các đồng đội của ngươi mà ta đã loại bỏ trước đó, không ai có thể làm điều đó. Điều đó có đúng chứ?”
Mọi người đều có một ý tưởng sơ bộ về những người đang nghiên cứu những gì trong nhóm. Họ đã chia sẻ thông tin của mình để tránh gây thù hận về tài nguyên do trùng lặp các nỗ lực của nhau. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng ai cũng nói sự thật về nội dung nghiên cứu của họ. Chính Kunivela đã tiến hành nghiên cứu bí mật của riêng mình.
Có lẽ nghiên cứu ẩn này có thể được sử dụng làm vật liệu thương lượng. Nếu hắn nói, tất cả mọi người đều có những chủ đề bí mật của riêng họ, thì Chủ nhân sẽ cần phải đi và hỏi mọi người, điều đó có nghĩa là hắn có thể đẩy mạnh các cuộc tấn công chống lại tổ chức. Có lẽ những người khác cũng đã cân nhắc điều đó, đó là lý do tại sao họ đã chọn bị giết mà không nói lời nào, đó là lý do tại sao Chủ nhân không bày tỏ bất kỳ nghi ngờ nào trong khu vực đó.
“Vậy nếu chúng tôi cung cấp một khoản cố định cho ngài mỗi năm thì sao? Với rất nhiều tiền, ngài có thể thuê thêm nhiều người để giúp thực hiện nghiên cứu”
“Ta phải nói là ta không có nhu cầu về tiền”
“Mm”
Cô gái bên cạnh gật đầu,
“Vậy thì tại sao ngài lại kêu tôi giao báu của mình trước?”
Điều đó lạ lắm sao? Trả lời câu hỏi của Kunivela, Chủ nhân nhún vai một cách thờ ơ.
“Ta chỉ tìm kiếm bất kỳ món đồ quý hiếm nào trong số đó. À, và ta cũng muốn thưởng thức tinh thần mạo hiểm kiếm được kho báu sau khi đánh bại một hầm ngục.”
Kunivela không thể không tự hỏi ý ngài ấy là gì bởi “mạo hiểm giả?”.
Có phải Ngài ấy sẽ quét sạch tất cả bọn họ chỉ vì điều đó?
Chắc chắn hắn ta sẽ chiến đấu trở lại với tất cả sức mạnh của mình nếu anh ta không bị kiểm soát. Tất nhiên, điều đó không gì khác hơn là một tưởng tượng vô nghĩa.
“Ta có nhiều câu hỏi hơn cho ngươi. Vì ngươi nằm dưới sự kiểm soát của ta, các thành viên khác trong tổ chức của ngươi sẽ đến cứu ngươi, hay thành trì này sẽ tự hủy sau một thời gian – nghĩa là, có bất kỳ yếu tố nguy hiểm nào đối với chúng ta khi ở đây không?”
Thật khó để giải thích những điều đó sẽ như thế nào.
Nếu Kunivela biến mất, những người khác sẽ cho rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với hắn. Nhưng ai trên trái đất sẽ mạo hiểm vì hắn như thế? Có lẽ tất cả bọn họ có thể đến, nhưng có lẽ không phải để giải cứu Kunivela hay tấn công Chủ nhân. Có nhiều khả năng họ sẽ đề nghị đầu hàng hoặc yêu cầu đàm phán.
Trong mọi trường hợp, không có gì có thể gây bất lợi ngay lập tức cho Chủ nhân. Tuy nhiên, không thể bỏ qua bất kỳ sự phát triển bất lợi nào có thể xuất hiện sau đó.
“Không. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là sẽ không có vấn đề gì trong vòng một hoặc hai ngày. Nhưng nếu có kéo dài một vài ngày nữa – thời gian càng dài thì càng có khả năng ai đó cảm thấy có gì đó sai. Và còn những người bị tôi kiếm soát nhưng chưa chết thì sao? Nếu họ còn ý thức, rất có khả năng tiến hành một cuộc tấn công.”
Kunivela có thể đang bị kiểm soát, nhưng đó chỉ là cá nhân hắn ta. Undead hắn đã tạo ra là một vấn đề khác. Chúng có thể sẽ thực hiện mệnh lệnh của mình để giết tất cả những kẻ xâm nhập ngay khi chúng nhìn thấy chủ nhân.
Mặt khác, bây giờ Kunivela đã bị kiểm soát, những undead dưới quyền Kunivela sẽ được giải thoát. Những tên Undead có lẽ đang cố chạy trốn ngay bây giờ và sẽ không cố bắt đầu chiến sự.
“Ngay bây giờ, nếu nó chỉ là lũ undead ở đây, thì ta có thể đối phó với tất cả bọn chúng một cách dễ dàng ngay cả khi tất cả chúng tấn công cùng một lúc. Không có gì phải lo lắng về điều đó.”
“Vâng thưa ngài”
Kunivela gật đầu của hắn
Hắn đã hiểu điều này từ trước, nhưng nghe Chủ nhân thực sự nói về sự vượt trội của anh khiến hắn ta không nói nên lời.
“Bây giờ, hãy giải thích những phát hiện của ngươi cho Số Hai; Hãy thật nhanh chóng về điều đó.”
“Đã Hiểu.”
Nghiên cứu về xác sống – đối với các thành viên của nhóm Corpus of the Abyss, mục đích cơ bản của họ là đạt được sức mạnh phép thuật lớn. Trong khi hắn không nghĩ cô gái sẽ hiểu, dù sao hắn cũng sẽ nói với cô.
Trong thời gian này, Chủ nhân đã lưu trữ tất cả kho báu vào một kích thước bỏ túi được tạo ra một cách kỳ diệu.
“…Và đó là tất cả.”
“Được rồi, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Bây giờ, câu hỏi tiếp theo: Hãy cho ta biết mọi thứ về tất cả các thành viên trong tổ chức của ngượi. Khả năng của họ, vị trí của họ, điểm lưu ý, v.v.”
Và như vậy. Anh đã sử dụng sức mạnh này để thống trị những người khác, sau đó khiến họ kể cho anh mọi thứ trước khi tiêu diệt từng người một .
Trước đây, tất cả họ đều đã hành động riêng lẻ, nhưng bây giờ tất cả họ đều thông báo cho nhau về tình trạng của họ, như thể mọi người được nối với nhau bằng những chuỗi vô hình. Thay vì gặt hái mùa gặt khi anh cảm nhận được cách tiếp cận con mồi của mình, tất cả những gì Chủ nhân phải làm là nắm sợi dây đó và kéo chúng ra.
Hắn không muốn nói chuyện, nhưng Kunivela nói với anh tất cả những gì hắn biết. Nhờ sự thống trị của Undead(Undead Domination), hắn không thể che giấu hay nói dối về bất cứ điều gì.
Thỉnh thoảng, cô gái sẽ hỏi những câu hỏi quan trọng. Có lẽ là để đảm bảo rằng nó phù hợp với những gì họ đã nghe được từ các thành viên đã bị tiêu diệt.
“Cảm ơn”. Tuy Chủ Nhân đã cảm ơn Kunivela vì mọi thứ, nhưng có lẽ nó không có ý nghĩa gì.
“Bây giờ, đây là câu hỏi cuối cùng”
Những từ ngữ “câu hỏi cuối cùng” đã làm Kunivela hoảng loạn. Hắn vẫn chưa thể hiện sự hữu ích của mình, và nếu điều này tiếp tục, nó sẽ là điều tồi tệ nhất.
“Đủ rồi Số Một”
Cô gái ngắt lời với giọng điệu gợi sự mệt mỏi, hoặc một sức sống trống rỗng.
“ Rốt cuộc, tôi đã tự mình thực hiện rất nhiều nghiên cứu và bây giờ tôi hiểu, anh còn nhớ tôi đã nói sẽ không mơ mộng nữa kể từ hai năm trước?”
“Đây … Đây có phải là về Thiên nữ của Mặt trời không? Nhưng đây không phải chỉ dành cho cô, Số Hai. Tôi đã nói với cô nhiều lần, nhưng điều này cũng là vì lợi ích cá nhân của tôi. Nó không phải dành cho cô, mà là cho tôi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt cô gái thật lạ lùng; nó dường như cô đơn và hạnh phúc cùng một lúc. Kunivela không thể hiểu nó.
“Được rồi, tôi sẽ hỏi. Ngươi có biết gì về việc đất nước Inveria bị hủy diệt bởi tất cả người dân của họ trở thành yuriniggers không?
Anh ta đã tìm kiếm ký ức sau khi nghe từ Inveria, nhưng tất cả những gì anh ta biết về nó là một quốc gia xa xôi.
“Không, thần không biết gì cả.”
“Vậy ngươi có biết cách nào để hoàn nguyên một người đã bị biến thành một yurinigger trở lại bình thường – nghĩa là, trở lại thành một sinh vật sống? Nó không thành vấn đề nếu nó rất khó xảy ra.”
Trong khi hắn cảm thấy rằng đây là thời điểm tốt để chứng minh giá trị của mình, Kunivela không biết gì về chủ đề này. Nếu hắn ta không bị chi phối, có hắn đã cố gắng tạo ra thứ gì đó để cứu mạng mình, hoặc nói dối rằng hắn sắp bắt đầu nghiên cứu về chủ đề đó.
“Không tôi không biết cách làm vậy. Nhưng họ nói rằng những sinh vật huyền thoại như [Dragon Lords] có thể biết điều gì đó về nó.”
“Cái biệt danh đó thường xuyên xuất hiện. Sinh vật to lớn trôi nổi trên bầu trời, cũng như Chúa tể Rồng ánh sáng(Brightness Dragon Lord).”
“Ngoài ra, còn có”
Hắn ta liệt kê tên của tất cả các Dragon Lords mà hắn biết. Nhưng hắn nói thêm rằng hắn không chắc chúng ở đâu hoặc nếu chúng thực sự tồn tại.
Kunivela cảm thấy rằng đây là cơ hội của mình và tuyệt vọng cố gắng bán mình.
“Nếu ngài cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm thấy vị trí của những Dragon Lords này ngay lập tức.”
“Một gợi ý hay, nhưng ta vẫn sẽ tiêu diệt ngươi.”
Hắn nhận được câu trả lời ngay lập tức.
“Nhưng, nhưng tại sao? Thần không có ích cho ngài à?”
“Bởi vì để người khác biết về ta sẽ có nhiều điểm nguy hiểm đối với bọn ta. Do ngươi không biết gì về ta nên ngươi không thể tìm ra cách đối phó khi gặp bọn ta.”
“Nhưng không thể phản bội ngài nếu ngài sử dụng khả năng của mình để thống trị tất cả mọi người.”
“Thật vậy. Nhưng như ngươi đã biết, có một giới hạn cho sự thống trị của undead, cả về giới hạn trên và tổng số. Có quá nhiều nhược điểm đối với ta để đủ khả năng chi phối số lượng các ngươi. Và không có cách nào để đảm bảo tuyệt đối rằng ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta.”
“Chúng tôi sẽ không bao giờ phản bội—“
“Tôi đã giải thích điều đó cho ngươi rồi, phải không?”
Kunivela nuốt lời.
Không có gì có thể cho thấy những xác sống trước mặt anh có thể thay đổi suy nghĩ của anh.
“Bây giờ, hãy chấm dứt việc này.”
***-***
Suzuki Satoru và Keno cưỡi chiếc xe ngựa được che phủ hang hóa ở mặt trên.
Đây không phải chiếc xe được mà họ đã mua từ Vương quốc Inveria của Keno, mà là thứ mà họ đã mua khoảng một năm trước. Trùng hợp đây là chiếc xe thứ tư như vậy; cái đầu tiên đã bị phá hủy, cái thứ hai đã bị đốt cháy trong một cuộc tấn công và cái thứ ba đã bị bỏ rơi.
Hai người ngồi ở vị trí lái xe – Suzuki Satoru với dây cương trong tay và Keno bên cạnh anh ta với một cuốn sách ma thuật trên đùi – trò chuyện về không có gì đặc biệt như thường lệ trong khi họ đi qua vùng đồng bằng yên tĩnh.
Mái tóc Keno, buông xuống chiếc cổ mảnh khảnh với một vòng đeo cổ kiểu, đung đưa trong gió.
Khi cô đã yêu cầu Suzuki Satoru cắt nó cho cô ấy, anh cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu cô ấy đội mũ trùm đầu. Điều đó không chắc chắn nếu mùi bụi bẩn trong không khí ngấm vào tóc cô.
Tuy nhiên, anh đã không thực sự nói ra điều đó.
Keno đang ở độ tuổi nổi loạn.
Nếu Suzuki Satoru kêu bất cứ điều gì, cô ấy sẽ đi ngay H’m ~ ~ và phồng lên [má của cô ấy. Tâm trạng của Keno dần được cải thiện khi anh không đối xử với cô như một đứa trẻ, vì vậy Satoru cũng đã cố gắng không nói như vậy.
Cô đã ở một mình trong 40 năm và hai người họ đã ở bên nhau thêm năm năm nữa. Tư duy của cô đã phát triển hơn trong 5 năm sau đó. Tuy nhiên, cô dường như không cảm thấy khó chịu chút nào.
Anh đang kiểm soát chiếc xe, đập vào lưng con ngựa.
Không có ý nghĩa nào cho hành động đó. Con ngựa kéo xe là một Golem đã kéo chiếc xe của họ dừng lại. Đó chỉ là tất cả các phần của hành động. Hai người họ đã diễn xuất rất nhiều trong suốt hành trình của họ.
Đúng là cả hai đều bất tử và họ đã có Ngựa Golem. Không ai trong số họ cần ngủ và tất cả bọ họ có thể nhìn thấy trong bóng tối. Tuy nhiên, họ vẫn dựng lều vào ban đêm để tránh sự nghi ngờ. Tất nhiên, họ không cần ngủ, vì vậy hai người họ thường nói chuyện trong lều cho đến khi bình minh.
Trong khi tuổi thực tế của Keno vượt quá Suzuki Satoru, cô không có nhiều kinh nghiệm sống vì cô chưa bao giờ rời khỏi thành phố đó. Cô là một nữ thừa kế mười tuổi chưa bao giờ rời quê hương. Điều này có nghĩa là cô rất chóng hết những thứ để nói và chỉ có thể hiểu những gì cô ấy đã học được.
Mặt khác, những câu chuyện của Suzuki Satoru được Keno đón nhận rất nồng nhiệt. Không phải những câu chuyện của anh về thế giới thực nơi Suzuki Satoru sống – một thế giới bị che phủ bởi lớp mây dày đặc – mà là những câu chuyện về YGGDRASIL.
Đối với một cô gái sống trong một thế giới của kiếm và phù thủy, những cuộc phiêu lưu của Suzuki Satoru trong YGGDRASIL là điều khiến đôi mắt cô bừng sáng trong sự phấn khích.
Lúc đầu, có khá nhiều điều khiến Keno nhăn mặt. Chúng dường như quá xa vời và lố bịch đối với cô. Nhưng Suzuki Satoru đã có bằng chứng. Mặc dù nó không phải là một bản ghi hoàn chỉnh, nhưng album ảnh của Suzuki Satoru, có chứa những bức ảnh về những điều anh nói.
Keno, người không biết ảnh là gì, dường như coi chúng là những bức chân dung tuyệt đẹp. Nhưng sau khi nhìn thấy một bức ảnh – của Satoru và bản thân cô – cô đã chấp nhận rằng chúng là những mô tả trung thực về phong cảnh.
Mọi thứ đã đơn giản hơn sau đó.
Họ đã chứng minh rằng những cuộc phiêu lưu khiến Keno sợ hãi là những sự kiện mà Suzuki Satoru đã trải qua. Nói cách khác, cuộc phiêu lưu của nhà magic caster vĩ đại Suzuki Satoru là có thật.
Sự ngưỡng mộ trong đôi mắt Keno sắp biến thành sự tôn trọng sáng ngời, điều mà Suzuki Satoru nhìn thấy. Nó cải thiện đáng kể tâm trạng của anh và anh bắt đầu nói chuyện sôi nổi. Chẳng bao lâu, Keno biết những cuộc phiêu lưu của Ainz Ooal Gown như lòng bàn tay của cô.
Đó là cách họ đã trải qua năm năm.
Và hôm nay, câu chuyện tương tự đã kết thúc khi chiếc xe lắc lư.
“Và tất cả mọi người trong Ainz Ooal Gown đã tạo ra một huyền thoại. Anh thật tuyệt vời, Satoru.”
“ Fufu, nó không có gì tuyệt vời cả, Keno. Với những thành viên như vậy, hoàn thành được điều đó là trò chơi trẻ con. Đây là một bức ảnh thời đó.”
Suzuki Satoru buông dây cương và ra lệnh bằng lời cho Golem Horse.
Anh dùng hai bàn tay trắng để lấy ra album ảnh của mình và lướt qua nó, lẩm bẩm, đó là nơi mà anh đã làm. Anh ta đã tìm thấy một bức ảnh của họ sau khi đã đánh bại [Fire Giant Lord Surtr] và đưa cho cô xem.
“ Wow! “Keno kêu lên vui sướng.
“Thật không có thể tin rằng anh có thể đánh bại một người khổng lồ hùng mạnh như vậy Mm, không. Có thể là vì mọi người trong Ainz Ooal Gown. Rốt cuộc, ai khác có thể đánh bại một [Giant Lord], con Boss nắm giữ một đội ngũ quái vật rực lửa mạnh mẽ như vậy?”
“Đúng vậy đó là sự thật.”
Sau khi lấy lại và cất bức ảnh đi, anh nhớ lại rất nhiều lần họ đã đánh Surtr.
Điều đó không quá khó khăn bởi vì vô hiệu nguyên tố của anh cực kỳ đơn điệu, nhưng Suzuki Satoru không muốn nói như vậy và phá vỡ giấc mơ của các cô gái, điều đó làm cô thất vọng. Do đó, Suzuki Satoru chỉ đơn giản mỉm cười.
“Đúng! Anh và bạn bè của anh thật tuyệt vời, Satoru!” Tinh thần của anh cảm thấy phấn chấn, Suzuki Satoru đã đi cùng với sự phấn khích của Keno.
“Thực sự đến bây giờ! Tôi đoán là vậy! Cách mọi người tránh được cái chết và bám vào sau khi anh vứt bỏ thanh kiếm của mình và lấy ra Laevatein đã được thực hiện rất tốt.”
“Yup! Mọi người đều tuyệt vời! Họ đã thắng nhờ vào anh, Satoru!”
“Cô nghĩ vậy sao? Hahaha!”
Suzuki Satoru cười, trong tâm trạng rất tốt.
“Anh đã và bạn bè thực sự lặp lại tất cả những cuộc phiêu lưu kỳ thú đó, Satoru?”
“Thật vậy, chúng ta cũng đang trong chuyến phiêu lưu. Và sau đó, chúng ta cũng đang thực hiện một cuộc phiêu lưu tuyệt vời với chính mình, phải vậy không?”
Keno cười cay đắng
“Có thật không? Nhưng nó không có cảm giác như một cuộc phiêu lưu ưa thích hay bất cứ điều gì.”
“Có phải tất cả đều phụ thuộc vào cách cô nhìn nó như thế nào? Đã được năm năm kể từ khi chúng ta khởi hành từ đất nước của cô. Chúng ta đã đến nhiều quốc gia và thấy nhiều điều bí ẩn? Chiến đấu không là tất cả mọi thứ, cô biết đấy.”
Thưởng thức những điều mới lạ.
Hướng đến một chuyến đi và sử dụng đôi mắt của chính mình để nhìn thế giới – đó không phải là cuộc phiêu lưu thực sự mà YGGDRASIL tìm kiếm sao? Bây giờ, anh có thể hiểu được những người tìm kiếm thế giới cảm thấy như thế nào.
Tất nhiên, không có gì sai khi chiến đấu bên cạnh bạn bè và chơi trò chơi. Nhưng Suzuki Satoru đã tự tin khi nói rằng hành trình của anh với Keno là hành trình mà hai người họ nên đi.
“Tôi giả sử. Đồng bằng Seven-Scorched và hồ Clear, cả hai nơi đó đều quá tuyệt vời.”
“Cá nhân tôi , Đồng bằng Seven-Scorched là loại tổng thể, nhưng Hồ Clear rất đẹp. Nó trông giống như thủy tinh.”
“Yup Yup.Nó thật kinh ngạc!”
Hai người họ tiếp tục hồi tưởng về cảnh tượng tuyệt đẹp đó khi tiếp tục tiến lên.
“Nếu tôi có thể nhìn thấy những cảnh đó một lần nữa.”
“Chúng ta có thể đi đến đó một lần nữa nếu chúng ta không co mục đích gi nữa. Rốt cuộc, tuổi thọ của chúng ta là không giới hạn.”
“Đúng vậy” Keno trả lời.
“Cô cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn trước, Keno. Cô có muốn thử đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ?”
Du lịch và những trận chiến, chúng gắn bó chặt chẽ. Đó không phải là vấn đề an ninh; Khi một người đi đến các khu vực ít dân cư, những con quái vật coi một con mồi sẽ xuất hiện và có cơ hội gặp kẻ thù mạnh khi đến thăm các danh lam thắng cảnh. Điều đó nói rằng, Suzuki Satoru chỉ gặp một đối thủ mà anh sẽ coi là mạnh. Tuy nhiên, có vô số kẻ thù đã giết Keno ngay lập tức nếu cô ở một mình.
Suzuki Satoru chịu trách nhiệm về bạo lực trong khi Keno sẽ xử lý công việc trí óc, nhưng điều quan trọng đối với Keno là đủ cứng rắn để nhận một đòn từ một kẻ mạnh.
“Tôi tôi chỉ cần…! Tôi biết anh đang lo cho tôi, Satoru và tôi rất vui! Và anh cũng đã cho tôi mượn một vài đạo cụ mạnh mẽ! Nhưng anh gọi nó là gì? Nó không có tác dụng gì sao? Ý tôi là, tôi không thực sự thích lấy một cây gậy và đánh một con Rồng đang chết với tất cả các chi bị chặt hết lần này đến lần khác … Tôi không nói về kế hoạch của anh, mà giống như cách anh tiếp tục phớt lờ lời cầu xin của nó để thương xót , er, ya, đó là một loại đau lòng – không, không phải như vậy. Tất nhiên tôi biết anh cũng không thích điều đó, và anh phải làm điều đó vì tôi. Và tôi sợ làm bẩn quần áo đẹp của mình. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi có thể sử dụng phương pháp khác vào lần tới.”
Keeno cố gắng vắt kiệt tất cả những từ đó với sự vội vàng không cần thiết.
Có vẻ như cô không thích những sự cố khi cô luyện tập với Rồng. Chà, để một cô gái làm điều đó là một điều vô nhân đạo, Suzuki Satoru hối hận. Có lẽ tôi nên tìm một đối thủ mà cô ấy không cảm thấy tội lỗi khi tấn công. Kẻ trộm và những người khác không xứng đáng với lòng thương xót có lẽ nên để lại một ngày sau đó vì họ có thể nói chuyện. Có lẽ một số sinh vật không thể nói hoặc một đối tượng sẽ tốt hơn. Suzuki Satoru sau đó bắt đầu xem xét các quái vật khác nhau. Nói một cách cá nhân, côn trùng khổng lồ và những thứ tương tự có vẻ như là ứng cử viên tốt.
“Tôi biết rồi, Keeno. Lần tới tôi sẽ lên kế hoạch tốt hơn khi chúng ta train cho cô.”
Anh mỉm cười và giơ ngón tay cái lên. Keno trả lời với một biểu hiện khó diễn tả bằng lời. Đó là một cái nhìn quý giá mà anh ta chỉ có thể nhìn thấy mỗi năm một lần. Không; Khi họ lần đầu tiên lên đường, anh cảm thấy như anh đã nhìn thấy nó thường xuyên hơn thế, nhưng anh không chắc chắn về các sự kiện của năm năm trước.
“Um Umu. Điều đó nói rằng, tôi không biết giá trị thiện ác(karma) của bạn đã thay đổi như thế nào. Tuy nhiên, vì tôi mang một giá trị âm tiêu cực, tôi đã hy vọng rằng cô sẽ trở nên tích cực(dương) để bù đắp. Trong trường hợp đó, tốt nhất là tàn sát đối thủ bằng các giá trị ác tiêu cực.”
“Ah, eh? Không, đó…. er Satoru, hãy nói về điều đó sau. Hãy nhìn xem, anh có thấy thành phố đó không. Nó thực sự nổi bật.”
“Ahhh vậy là đã tới”
Suzuki Satoru nhìn thấy một thành phố phía trước. Anh đã nghe về nó qua những tin đồn, nhưng đó là một thành phố lớn có tường bao quanh. Trong trường hợp này, Lớn không đủ miêu quy mô của nó, nhưng theo nghĩa đen; các tòa thành vật lý và tường thành rất lớn. Đặc biệt lưu ý là những tảng đá lớn ở hai bên cổng. Chúng cao khoảng 150 mét hoặc hơn. Những tảng đá được đặt ở hai bên đã trở thành một phần của bức tường thành phố.
Bức tường thành phố đã không được xây dựng bởi vì chúng nằm bên cạnh những tảng đá đó. Thay vào đó, những người khổng lồ sống gần đó đã đưa chúng đến từ nhà của họ như một dấu hiệu của tình bạn. Sau đó, nhờ mối quan hệ thân thiện với những người khổng lồ đó, mọi bộ phận của thành phố như, các tòa nhà, bố cục đô thị, v.v. – đều có kích thước để những người khổng lồ không phải khó khan di chuyển, hoặc ít nhất là đó là những gì Suzuki Satoru đã nghe.
Có bao nhiêu người khổng lồ đã mất thời gian để vận chuyển chúng, và họ đã làm điều đó như thế nào?
Khi Suzuki Satoru xem xét vấn đề với sự quan tâm ngày càng tăng, anh chỉ ra cho Keno đàn trùm đầu rằng cô nên đổi nhẫn.
Là một Ma cà rồng, Keno phải chịu một hình phạt cho tất cả các hành động dưới ánh sáng mặt trời. Tuy nhiên, cô đã cố gắng phủ nhận điều đó bằng cách đeo một chiếc nhẫn chống ánh sáng mặt trời. Dấu hiệu là để cô thay đổi nó thành một cái gì đó khác. Ngay cả việc đội mũ trùm đầu cũng không chống lại được hình phạt và cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng mọi thứ sẽ trở nên rắc rối nếu cô không thể chịu đựng được chút xíu đó.
Anh đã cho Keno mượn bốn chiếc nhẫn: một chiếc nhẫn làm giảm hình phạt dưới sáng mặt trời, một chiếc nhẫn chống lại sự kiểm soát và xua đuổi xác sống, vì vậy ngay cả Suzuki Satoru cũng không thể điều khiển cô, một chiếc nhẫn chống lại lại ma thuật dự đoán ,miễn dịch với các ràng buộc và các trở ngại chuyển động khác. Anh sẽ cho cô những thứ khác tùy theo hoàn cảnh.
Lần này, cô sẽ đeo chiếc nhẫn chống lại sự kiểm soát và xua đuổi xác sống và chiếc nhẫn chống lại ma thuật dự đoán, cả hai đều rất quan trọng khi vào các thành phố.
Ngược lại, Suzuki Satoru không cố gắng che dấu khuôn mặt xương xẩu của mình. Rốt cuộc, có thể nói anh có được kinh nghiệm khi đi vào các thành phố với khuân mặt thật lộ ra trong suốt 5 năm lữ hành. Ngoài ra, anh được lời khuyên rằng sẽ tốt hơn khi để bộ mặt thật của mình trong khi cố gắng vào các thành phố. Nếu anh thẳng thắn và không cố gắng che giấu bản thân, việc vào cổng sẽ dễ dàng hơn.
Trước đó anh đã từng cố gắng sử dụng ảo ảnh để ngụy trang, nhưng sau một tai nạn không vui, anh đã không còn dựa dẫm vào nó nữa.
“Nói về thứ đó đi, Satoru.”
“ Hửm?”
“Tại sao chúng ta lại trở về theo cách này?”
Quê hương của Keno chỉ còn cách nơi này một chút. Satoru đã không đưa cô đến đây trong năm năm qua.
“À umh? Chúng ta đã ở khắp nơi trên thế giới, nhưng rồi chúng ta đã đến đây, phải không? Sẽ không tốt khi cố gắng leo lên những ngọn núi mà ta khó có thể nhìn thấy ở xa?”
“Tôi hiểu rồi.”
Có vẻ như Keno không hoàn toàn tin vào lời giải thích đó, với giọng điệu của cô. Suzuki Satoru có thể nói rằng họ đã trải qua thời gian 5 năm đi cùng nhau. Tuy nhiên, anh không có ý định nói với Keno lý do đến thành phố này.
Chiếc xe ngựa Golem chở hai người họ đến cổng chính với tốc độ không có ý định giảm. Có lẽ họ đã tới vào thời điểm tốt, không có khách du lịch ngoại trừ Suzuki Satoru.
Những người bảo vệ cánh cổng đã tập trung lại, có sự nguy hiểm trong không khí. Bọn họ đều có giáo mác sẵn sàng. Anh liếc nhìn các bức tường và thấy các cung thủ được tập hợp ở đó. Không cần phải nói, tất cả họ đều cảnh giác với Suzuki Satoru.
“Hãy tạm dừng!”
Một giọng nói nghiêm khắc gọi họ. Nó dường như thuộc về một đội trưởng bảo vệ. Suzuki Satoru thờ ơ bỏ qua và trả lời với giọng điệu vui vẻ, tươi sáng.
“ yo, chúng ta có thời tiết đẹp nhỉ.”
Sự bối rối mau chóng lan rộng khắp các lính canh, nhưng họ sớm khôi phục lại được thái độ nghiêm khắc của mình.
“Ngươi đang làm gì ở đây, Undead!?”
“Undead? Ở đâu cơ?”
Suzuki Satoru nhìn xung quanh, như thể đã có chủ đích.
“Thật vớ vẩn”
“– Có thể là anh đã nhầm tôi với những tên Undead!?
Anh ngắt lời những người lính sợ hãi và nói lại với họ.
“ Tôi không phải là Undead! Tôi là Satoru một Oldbones( người cổ đại)!”
“Người cổ đại Oldbones …?”
Những người lính nhìn nhau và rồi họ lắc đầu. Anh có thể nghe thấy họ hỏi nhau: ” Anh đã nghe ai nói về ai đó như vậy trước kia chưa?”, ” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy.”
“Tôi không nghĩ rằng thật thô lỗ khi nhầm lẫn vinh quang của người xưa là xác sống! Đây là một sự xúc phạm đối với đất nước chúng ta!”
Người gác cổng và cả nhóm một lần nữa nhìn nhau. Đội trưởng, người được gọi tên một lúc, dường như đang tự hỏi. Tuy nhiên, không có dấu hiệu đặt vũ khí xuống. Nhưng đây cũng là một vấn đề tất nhiên..
“Ý ngươi là gì, ngươi không phải Undead?”
“Tôi đã nói với anh rồi? Tôi là Satoru, của Oldbones vinh quang!”
“Không, ah, lời xin lỗi của tôi. Tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi, nhưng tôi đã không bao giờ nghe đến cái tên Oldbone trước đây.”
“Cái gì!? Anh thậm chí còn biết về Oldbones vĩ đại và hùng mạnh của chúng ta? Đây là loại thị trấn nào”
Những người bảo vệ cổng luôn tự hào về thị trấn của mình cũng như sự hiểu biết. Họ không hài long về điều này, có vẻ như họ đã giảm bớt sự thận trọng.
Có nhiều chủng tộc trên thế giới này. Bỏ hình người sang một bên, cũng có nhiều Demihumans và dị hình với vẻ ngoài kỳ quái. Phân biệt đối xử với các thành viên các chủng tộc có thể phải gánh chịu sự tức giận của các quốc gia đó. Nếu điều đó dẫn đến một cuộc chiến, nó có thể dẫn đến sự diệt vong của một bên. Trên thực tế, một số quốc gia đã bị phá hủy theo cách đó.
Vì lý do đó, những người bảo vệ cổng đã được yêu cầu trả lời thích hợp với tình huống này. Càng nhiều chấp nhận các chủng tộc tiếp xúc với nhau, các vệ sĩ của quốc gia này sẽ được huấn luyện nhiều hơn.
Nói cách khác, họ sẽ không hành động một cách thô bạo nếu họ nghĩ rằng anh ta không phải là xác sống mà là một phần của chủng tộc Oldbone.
Sau đó, lợi dụng sự nhầm lẫn của họ và giành quyền kiểm soát tình hình sẽ là chìa khóa.
“Có vẻ như tôi cần phải cho những chú gà con khép kín này biết về sự vĩ đại của chúng tôi Oldbones. Như tôi đã nói trước đây, tôi là Satoru, đến từ Greatokyo, thủ đô vĩ đại của Oldbones. Tôi đến đây để tìm thứ gì đó có giá trị, mặc dù tôi không nghĩ rằng có một thứ gì đó tuyệt vời ở đây sẽ khiến tôi chú ý.”
“ …. Ngài có phải là thương nhân không?”
“Tất nhiên rồi. Để tôi nói thẳng tôi đã chẳng mua bất cứ thứ gì nếu không có gì bắt mắt.
“Trước tiên, chúng tôi cần kiểm tra hành lý của bạn, nhưng trước đó, chúng tôi thực sự cần, uh,ah… kiểm tra ngài trước. Ngài hiểu chứ? Nếu ngài đồng ý, vui long chờ ở đây. Tôi sẽ đi gọi linh mục.”
Giai điệu đội trưởng dần dần tách ra thành một sự nhường nhịn cho Suzuki Satoru.
“Tôi hiểu. Trong khi tôi đang tự hỏi chính xác loại người nguyên thủy nào anh đã nhầm lẫn Oldbones với xác sống, thì chúng tôi rất hào hùng.”
“Và còn cô gái kia kia kia là?”
“Cô ấy là bạn đồng hành của tôi, và cũng là một Oldbone.”
“hah”
Đội trưởng nhìn Keno sửng sốt, rồi bắt đầu so sánh cô với Satoru. Anh ta có thể nghe thấy những câu hỏi lẩm bẩm như: “Ngài ấy nói rằng cô ấy là một Oldbone?” “Họ hoàn toàn khác nhau phải không?”
“Họ khác nhau hoàn toàn, phải không” “Rất giống nhau, phải không?”
“… À, ừm.”
Đội trưởng đang nhìn xuống trong sự bối rối.
Ngay sau đó, Suzuki Satoru có thể thấy một người lính đưa một linh mục đến. Ông ấy là một người đàn ông béo, trông giống như chỉ chạy một chút thôi sẽ khiến ông ta hụt hơi.
Sau khi ông ta đến, vị linh mục lau mồ hôi bằng khăn tay và thở hổn hển, giống như ông ta đang cố gắng để thở.
Đội trưởng nói, xin lỗi và đi đến chỗ linh mục.
“Linh mục-dono, cảm ơn ngài đã chịu khó đi đến đây.”
“Anh đang nói gì vậy, đội trưởng-dono? Đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Phải nói rằng, tôi hy vọng anh sẽ không hối thúc tôi đi nhanh trong những lần tới. Tôi không muốn bị lôi kéo trước ngai vàng của các vị thần trước khi tôi đến đây. ”
Hơi thở của linh mục giống như tiếng nức nở khi ông trả lời.
Hai người họ đã cố hết sức để im lặng, và họ ở cách xa nhau, nhưng Suzuki Satoru vẫn có thể nghe thấy họ.
“Vẫn không có ngựa ở đền thờ sao?”
“Ngài đang nói gì vậy Thuyền trưởng-dono? Sẽ là một cảm giác tội nghiệp cho bất kỳ con ngựa nào tôi cưỡi?”
“Linh mục-dono, nó có thể tốt hơn cho ngài nếu học cưỡi.”
“Nó sẽ làm tổn thương mông và đùi của tôi, vì vậy tôi muốn nghĩ đến điều đó, nếu ngài không phiền!”
Vị linh mục nói khi ông phớt lờ câu trả lời của đội trưởng “Nhưng ngài có phép thuật chữa lành” và liếc nhìn Suzuki Satoru , “Được rồi tôi sẽ làm những gì tôi được gọi đến đây để làm. Turn unde(câu thần chú để tấn công undead) ”
“Không, những người đó tự xưng là Oldbones. Họ không có vẻ như là undead.”
“Hah? Oldbones? … Nhưng họ trông giống như undead.”
“Có phải không? Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối nếu họ thực sự không phải là Undead”
“Hừm – được rồi. Rốt cuộc, sẽ thật tệ nếu tôi xua đuổi những người có thể quyên góp cho ngôi đền của chúng ta, và ai biết những chức trách cao cấp sẽ khiển trách tôi như thế nào. ”
“Không, đó không phải là vấn đề, Priest-dono.”
“Không, đó là vấn đề, đội trưởng-dono , vụ việc sẽ nổ tung nếu chúng ta xúc phạm một người vô tình là thành viên cấp cao của một chủng tộc khác. Đội trưởng-dono, tôi tin rằng ngài không muốn tên mình đi vào lịch sử khi kẻ ngốc bắt đầu một cuộc chiến dẫn đầu Đối với sự hủy diệt của quốc gia, phải không? Tôi, tất nhiên, sẽ vượt qua điều đó. Ngoài ra, nếu một điều như vậy xảy ra, nó cũng sẽ gây ra đủ loại rắc rối cho mọi người khác!”
“… Vì vậy, ngài đã được mời tới đây. Và, tôi có thể nhờ ngài kiểm tra xem họ có thực sự là undead không?”
“Nó rất rắc rối, ngài có thể để họ đi không? Hãy cho một số người lính để mắt đến họ trong khi giả vờ là một người hộ tống hoặc một cái gì đó”
Hai người họ trao đổi ngoại hình, và cuối cùng, vị linh mục làm tròn vai trong thất bại.
“Tốt, tốt, tôi hiểu rồi.”
Khi vị linh mục càu nhàu về việc phải sử dụng phép miễn phí, ông bước đến chỗ Suzuki Satoru và sau đó chào đón anh ta với một nụ cười sảng khoái.
“Xin chào, vị khách danh dự của Oldbones. Tôi là người hầu của ngôi đền ở thành phố này. Trong khi tôi tin lời nói của ngài nhưng tôi cần phải sử dụng một câu thần chú để xóa tan nghi ngờ của người khác. Tôi cầu nguyện rằng ngài sẽ không chống lại điều đó.”
Việc ông ta thậm chí không nói tên của mình cho thấy anh ta tuyệt vọng đến mức nào để tránh rắc rối. Có thể nói chính xác như những gì Suzuki Satoru đã lên kế hoạch.
“Tôi hiểu. Xin hãy tiếp tục, linh mục-dono.”
“[Phát hiện Undead] ([Detect Undead]) – Tôi hiểu rồi. Tôi cần, đội trưởng-dono, anh ta không phải là undead, vì không có phản ứng nào với nó. Ngoài ra – yeeart!”
Vị linh mục giơ tay. Suzuki cảm thấy một lực lạ đẩy anh ta. Nó có lẽ là một loại khả năng hủy diệt xác sống. Tuy nhiên, nó hoàn toàn không hiệu quả trên Suzuki Satoru và Keno. Mặc dù sự khác biệt về cấp độ của họ là một phần của điều đó, lý do chính là nhờ vào các vật phẩm ma thuật của họ.
“Như tôi nghĩ, không có phản ứng. Người đàn ông này không phải là một sinh vật undead.”
“Có thật không?”
“Như Tôi đã nói với ngài, phải không? Tôi là Satoru của Oldbones. Đối xử với tôi như là undead khá khó chịu.”
Anh thấy những người bảo vệ xung quanh anh hạ ngọn giáo của họ xuống. Họ vẫn vây quanh anh, nhưng không còn căng thẳng trong không khí nữa.
“Điều này có nghĩa là tôi đã thực hiện xong nghĩa vụ của mình, phải không? Ahh, ngài đã từng thấy một undead bình tĩnh và thân thiện như thế này bao giờ chưa? Tôi đã nghĩ rằng anh ta không thể nào là một undead trước khi đến đây”, vị linh mục nói khi liếc nhìn Tất cả các vệ sĩ. “Vậy mà các anh vẫn gọi tôi tới đây. Tôi chỉ có thể nghĩ về điều này có lẽ các anh cố lạm dụng tôi!”
Linh mục kết thúc với giọng điệu đùa. Đội trưởng nhìn người của mình và trả lời một cách nhẹ nhàng tương tự.
“Làm tốt lắm khi khiến Linh mục-dono chạy xuống đây! Tôi đã luôn cảm thấy rằng có vấn đề với kích thước của ngài ấy. Hãy tiếp tục tận dụng tốt các cơ hội để khiến ngài ấy chạy như thế này trong tương lai!”
Đội trưởng và linh mục đã cười rất tươi. Đó là kiểu cười nghe như họ đang nghiến răng, giống như họ đang thực sự nghĩ về điều gì khác.
Hai người họ dừng lại, như thể cả hai đã cười đủ. Vị linh mục quay lưng lại với Suzuki Satoru và đi đến thị trấn, trong khi vị đội trưởng đứng trước Suzuki Satoru một lần nữa.
“Hãy tha thứ cho tôi, Satoru-dono, thương gia Oldbone. Bây giờ – hãy cho phép chúng tôi kiểm tra hành lý của ngài.”
“Được thôi. Tuy nhiên, chúng gần như trống rỗng, vì tôi đến đây để mua hàng. ”
Suzuki Satoru và Keno xuống ngựa, và đến lượt một nhóm người trông hơi khác so với những người bảo vệ cổng đến kiểm tra xe ngựa. Họ là những người đánh giá, phụ trách kiểm tra hành lý và thu thuế cầu đường.
90% diện tích của xe là lúa mì – mặc dù nó chiếm tới 90%, nhưng nó chỉ bằng một phần mười trọng lượng của xe. Ngay cả khi tính theo khối lượng tải, thuế đối với số lượng lúa mì này sẽ rất nhẹ.
Suzuki Satoru và Keno đã trải qua một cuộc kiểm tra cơ thể nhanh, để đảm bảo họ không mang theo hàng lậu. Ngay sau đó, các nhân viên đang kiểm tra chiếc xe đã trở lại. Trên người họ đang cầm một cái rương nhỏ.
“Bạn có thể mở khóa trên rương kho báu này không?”
“Chắc chắn.”
Suzuki Satoru mở nó ra và ánh vàng lấp lánh tràn ra. Chiếc hộp chứa 500 đồng tiền thương mại vàng. Ngoài ra còn có một túi da bên trong với khá nhiều đá quý. Đây là một khoản tiền lớn, nhưng nó là một số tiền không đáng kể cho việc một thương gia đi giao dịch từ xa đến.
Nhân viên xắn tay áo lên và đưa tay vào để kiểm tra phần bên trong chiếc rương.
“Không có gì bên trong. Và không có khoang ẩn trong toa xe. Điều duy nhất là con ngựa không phải là một sinh vật sống.”
“Đó là một con ngựa Golem.”
“… Oldbones có thể thực sự kiểm soát những thứ như vậy không?”
“Tất nhiên. Chúng là những con Ngựa Golem không cần ăn, uống hay bài tiết. Chúng không sợ hãi trước những con quái vật đáng sợ. Điều đó không làm cho chúng hoàn hảo cho việc vận chuyển sao? … Thực tế các anh không biết đến những điều này là lý do tại sao các anh thật quê mùa.”
Suzuki Satoru tiếp tục đào bới điều đó, như thể anh ta muốn mọi người bảo anh nên cho việc đó nghỉ ngơi. Đây cũng là một phần của kế hoạch, và anh sẽ xin lỗi họ.
Sau khi các nhân viên kiểm tra nghe thấy điều này, họ đã tập trung xung quanh để thảo luận. Có lẽ họ đang nói về việc đánh thuế con ngựa Golem bao nhiêu, vì không có tiền lệ cho nó. Sau một cuộc nói chuyện ngắn, họ quyết định đánh thuế nó giống như bất kỳ con ngựa nào khác và thảo luận phần còn lại với Hầu tước sau đó.
Sau khi trả phí cho Suzuki Satoru, Keno, một con ngựa và lúa mì, họ đã nhận được giấy phép để vào thành phố.
Đội trưởng nói với Suzuki Satoru khi anh ta cầm dây cương và chuẩn bị giục ngựa về.
“À, khoan đã. Tôi phải nói điều này. Thương gia của Oldbones. Sẽ tốt hơn nếu không để lộ mặt của ngài ở thị trấn này”
“Nhưng mà tại sao…. Ah Ahh, có phải anh nghĩ mọi người sẽ nhầm tôi với undead? Họ sẽ nhầm tôi với-”
“Ahhh, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”
Đội trưởng vẫy tay với Suzuki Satoru khi anh tiến sát vào tai của ông nói với giọng khó chịu
“… Một trường hợp nhận dạng nhầm sẽ rất tệ. Điều đó cũng rất tự nhiên nếu người dân ghét lũ undead, nhưng có vẻ như phản ứng của anh hơi quá đáng, Có chuyện gì đã xảy ra phải không?”
“Ahhh, thực sự là như vậy. Đó là hơn 20 năm trước. Một lượng lớn xác sống đã từng xâm chiếm đất nước này, và nó được gọi là Thảm họa Undead. Sự cố đó gây ra thiệt hại lớn, và thành phố này không bị ảnh hưởng trực tiếp bởi nó, chúng tôi vẫn có những người mất gia đình và bạn bè. Ngài có hiểu không? ”
“Thảm họa của Undead à?”
Nó dường như có liên quan đến vụ việc ở đất nước Keno, đã biến người dân của họ thành những yuriniggers.
Sự cố đó không chỉ xảy ra ở đất nước Keno. Việc chuyển đổi yurinigger đã ảnh hưởng đến mọi thứ trong vòng bán kính 250 km. Kết luận mà Suzuki Satoru đã rút ra sau nhiều năm điều tra là nó đã dẫn đến sự sụp đổ của bốn quốc gia.
Tuy nhiên, đất nước này ở rất xa và có một quốc gia khác ở giữa họ. Ngoài ra, các yuriniggers của thành phố đó chỉ đơn giản là đi lang thang xung quanh. Tại sao chúng đã tràn sang đất nước này?
Có lẽ còn quá sớm để đi đến kết luận.
“Và điều đó vẫn chưa là gì. Nếu ngài đi về hướng tây bắc từ đây và tới quốc gia tiếp theo, ngài sẽ có thể nhìn thấy nhiều undead hơn”. Có vẻ như có quá nhiều người trong số họ đã chứng kiến việc đó.
Đó là ở hướng ngược lại nơi Suzuki Satoru và Keno đã đến, theo hướng của đất nước Keno.
“Hừm–” Suzuki Satoru hỏi một câu hỏi vòng vo. “Tôi cảm thấy phải có một số lý do tại sao tất cả những undead xuất hiện. Có phải đã chiến tranh lớn? Nếu là vậy sẽ tạo điều kiện cho các undead trên chiến trường bắt đầu di chuyển. ”
Đội trưởng lắc đầu.
“Tôi không chắc về điều đó. Tất cả những gì tôi biết là undead bất ngờ xuất hiện. Có tin đồn nói rằng đó là do một số câu thần chú vượt khỏi tầm kiểm soát, mặc dù chúng chỉ là tin đồn. Tôi nghe nói các nước láng giềng đã triển khai quân dọc biên giới để bảo vệ chống lại các cuộc tấn công của undead.”
Suzuki Satoru không suy nghĩ khi trả lời. Lãnh đạo đất nước này không phải là người ngu ngốc, họ đã không nhân cơ hội này để xâm chiếm những người láng giềng để chống lại các undead của họ. Không, lũ undead là kẻ thù chung của họ, nên có khả năng họ sẽ phái lực lượng đến để hỗ trợ.
“Trong mọi trường hợp, đó là lý do tại sao chúng tôi rất thận trọng với undead. Vì vậy, tôi hy vọng ngài sẽ không phạm sai lầm gì để khiến người khác hiểu lầm.”
“Được rồi, ah ah, lời xin lỗi của tôi,” Suzuki Satoru ho nhẹ. “Tôi hiểu ý của anh. Vậy, tôi sẽ che mặt lại bằng mặt nạ, nhưng ngài có thể giúp tôi không?”
“Đó làm gì?”
“Nếu có một nhà trọ cao cấp nào mà anh muốn giới thiệu, tôi có thể đỡ gặp rắc rối nếu anh gửi một người đàn ông để giúp tôi điều hành một việc vặt không? Hãy nói với họ rằng một thương nhân của Oldbones sẽ đến để ở với họ. Điều đó sẽ tránh được rất nhiều vấn đề. Hầu hết các nhà trọ đều không có những vị khách đáng ngờ đeo mặt nạ. ”
Khuôn mặt vị đội trưởng có phần khúc mắt. Có lẽ anh ta không muốn có những người gác cổng đóng vai trò là người chạy vặt cho một thương gia.
“Nếu anh giúp tôi điều này, nó sẽ cải thiện ý kiến của chúng tôi người Oldbones về thành phố này, anh biết đấy.”
“… À, vậy thì tốt. Không thể tránh được rồi. Tôi sẽ coi đó là lời xin lỗi vì đã nhầm ngài với một trong những tên undead”. “Anh kia”, anh ta hét lên với một người bảo vệ gần đó. “Hãy đến Nhà trọ Canopy. ”
Khi nhận được lệnh của chỉ huy, người lính chạy ra.
Sau khi nghe Đội trưởng nói với anh ta về nhà trọ, Suzuki Satoru đã lấy ra một chiếc túi da và trao một đồng tiền vàng cho vị đội trưởng.
“Tôi rất biết ơn. Hãy đi mua ít đồ uống cho con trai của anh.”
“Tôi hiểu rồi. Bạn Oldbones chắc chắn khác với undead. Hãy cẩn thận, ý tôi là, thưa bà.”
“Cảm ơn anh.”
Keno – người đã im lặng suốt thời gian này – gật đầu với anh ta, và chiếc xe đi qua cổng thành.
**-**
Căn nhà trọ rất lớn.
Độ lớn của nó không đề cập đến không gian của sàn nhà, mà là kích thước tổng thể của toàn bộ tòa nhà; mỗi cánh cửa cao ít nhất bốn mét. Tuy nhiên, nó vẫn không thể phù hợp với các chủng tộc lớn như Người khổng lồ, nên nói một cách thẳng thắn là thật sự thô lỗ vì không hài long.
Suzuki Satoru đẩy cánh một cách cửa nặng nề.
Trái ngược với bề ngoài của nó, cánh cửa dễ dàng được mở ra. Anh đã không sử dụng nhiều sức lực – ngay cả một đứa trẻ cũng có thể đẩy chúng mở ra.
Đây có lẽ đây là một quán trọ kiêm nhà hàng, trong thời gian đó có những người ngồi xung quanh và uống rượu vào giữa ban ngày. Họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy mặt nạ của Suzuki Satoru.
Anh bỏ qua phản ứng của họ và sau đó chú ý đến người pha chế. “Mình thấy không có gì lạ khi nhà trọ được xây dựng rộng lớn như vậy,” Suzuki Satoru trầm ngâm.
Người pha chế là một người đàn ông to lớn đứng chừng hơn hai mét rưỡi, anh ta có một chiếc sừng lớn nhô ra từ trán chỉa lên trời.
Anh ta to lớn vạm vỡ, và bộ ngực phát triển tốt của anh ta phình ra trong bộ đồng phục màu trắng. Anh ta trông không giống như một ông chủ hơn là một kẻ khoác lác, và sự thật được nói rằng anh ta đúng là như vậy.
Đứng trước anh ta, Suzuki Satoru như một đứa trẻ. Anh đi thẳng về phía người đàn ông và đứng dậy trên một chiếc ghế đẩu bên cạnh quầy bar với một chút cố gắng.
“ Tôi muốn một phòng cho hai người, trong một đêm. Không có vấn đề gì chứ?”
“Hoàn toàn không- và tôi phải xin lỗi, anh bạn nhỏ, những chiếc ghế của chúng tôi không phù hợp với đàn ông. ”
Có phải anh ta đang chế giễu mình, Suzuki Satoru nghĩ. Tuy nhiên, khuôn mặt của anh ta nói rằng anh không có ý như vậy, điều đó có nghĩa là anh ta thành thật.
“Ổn thôi, đừng lo lắng về nó”.
“ Với kích thước của người bạn nhỏ kia, tôi có thể giới thiệu cho anh một vài nhà trọ tốt khác, nhưng những người đó sẽ không quá hợp với anh, anh bạn nhỏ bé à. Cũng có những nhà trọ phù hợp với những ông lớn như anh, nhưng chúng lại có tiêu chuẩn thấp hơn. Nếu anh muốn, tôi sẽ nói cho anh về chúng”
“Tôi không có ý định hạ thấp tiêu chuẩn chỗ ở của mình.”
Mặc dù có nhiều cách để giải trí cho bản thân trong suốt chuyến hành trình, sống xa hoa là điều thiết yếu cho hai người, vì họ không thể thưởng thức những món ăn ngon, thế nên họ luôn ở trong những nhà trọ cao cấp nhất mỗi khi họ đến thành phố.
“Vậy sao. Thế còn phòng thì thế nào? Ngay cả giường trong phòng đơn cũng đủ cho cả hai người, cũng rẻ hơn nữa.”
“ Không cần thiết. Tôi không có gì ngoài tiền. Cho tôi một phòng đôi.”
Chủ nhà trọ huýt sáo.
“Tôi ước mình cũng có thể tự làm bản thân hài lòng như thế. Đi đằng trước và ném tiền của anh vào tôi, rồi sau đó. Chà, Để xem…”, nhìn thấy người chủ quán trọ cúi xuống, và khi anh ta trở lại với một chiếc chìa khóa trên tay. “Cầm lấy đi. Ồ vâng, tôi có thể hỏi hai vị khách quý đến đây bằng cách nào không?”
“ Chúng tôi đến bằng một cỗ xe ngựa. Người lính ở ngoài trước đó đang chăm sóc nó. Và hàng hóa của chúng tôi cũng chỉ có một vài túi ngũ cốc.”
“Sau đó, vậy còn con thú kéo xe của anh bạn thì sao? Nó sẽ cần thêm thức ăn, và nó cũng sẽ cần một người hầu chăm sóc.”
“Đấy là một con ngựa Golem. Nó không cần chăm sóc hay cho ăn.”
“Huh!” Người Chủ quán trọ đột nhiên kêu lên.” Có cả những thứ như thế ư. Tôi đoán mình chưa được cập nhật về những điều này. Được rồi.”
Suzuki Satoru có thể cảm nhận được rằng những người khách quen lúc đầu đang lặng lẽ uống rượu giờ đây đều tập trung vào anh. Có phải chủ đề về một Golem đã thu hút sự quan tâm của họ, hoặc họ đã vô thức nhìn qua để đáp lại người chủ quán đang lên tiếng?
Họ đã không rời mắt sau một lúc, vậy ý nghĩa của điều đó là vế trước. Suzuki Satoru nghĩ.
Nếu là vế sau, họ sẽ mất hứng thú nhanh chóng. Vì họ không rời mắt, nên dường như họ biết gì đó về Golem.
Có phải vì có Golem đang làm việc trong thành phố, hoặc tất cả khách du lịch đã nghe về những điều như vậy?
“Để được con ngựa Golem này khiến tôi mất khá nhiều tiền. Ồ, vậy phí phòng là bao nhiêu? À đúng rồi, anh có thể bỏ qua tiền ăn không? Chúng tôi có kế hoạch đi ra ngoài để nếm thử các món đặc sản địa phương.”
Chủ nhà trọ nghi ngờ trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó anh ta chấp nhận lời giải thích của Suzuki Satoru, ngay lập tức. Có lẽ anh ta đã nhớ về những mô tả về vệ sĩ của Suzuki Satoru.
“Ah, Ok con dê, Anh bạn nhỏ. Ờ – yeah, nếu đó là điều tốt nhất cho anh. Mặc dù ăn ở nhà trọ chúng tôi sẽ tốt hơn, nhưng tôi nghĩ người bạn nhỏ kia sẽ không thể ăn nổi nó.”
“ Không thể ăn nổi?”
“Well, phần ăn của chúng tôi đủ để lấp đầy cái bụng của chúng tôi. Một sự tài trợ khoảng hai kg. Anh có thể ăn được nhiều chứ?”
“Không thể nào.”
Ông chủ quán trọ cười lớn tiếng “Wahaha” sau khi nghe câu trả lời chóng của Suzuki Satoru. Sau đó, anh ta đưa ra mức giá khá thấp so với tất cả những nhà trọ khác mà họ đã gặp trong suốt cuộc hành trình.
Bây giờ, cho dù giá cả vẫn được nhìn thấy công bằng. Sau cùng, giá trị của những thứ từ thành phố này sang thành phố khác sẽ khác nhau và điều đó cũng sẽ bị ảnh hưởng tới mức giá phòng mà họ đưa ra. Các vấn đề thậm chí còn trở nên phức tạp hơn khi người ta cho rằng đây là một thành phố lớn trên khu vực Marquis. Tuy nhiên, các nhà trọ cao cấp ở khu vực cấp vốn quốc gia thường có rất ít phòng miễn phí và chi phí ở một đêm sẽ cao gấp năm đến mười lần so với nơi này.
Sau khi hỏi tại sao giá lại thấp như vậy, câu trả lời mà anh nhận được là: “Do không tính phí thức ăn”
Có vẻ như nhà trọ này không chỉ cung cấp một lượng lớn thực phẩm, mà họ còn rất tự tin vào chất lượng ẩm thực của họ. Suzuki Satoru đột nhiên cảm thấy tiếc nuối vì không thể ăn được. Không, nói chính xác hơn anh cũng cảm thấy như vậy mỗi khi anh đến một đất nước mới, một thị trường mới hay một khu chợ mới.
“ Keno.”
“Mm.”
Một từ là quá đủ để Keno hiểu được ý định của Suzuki Satoru. Cô đưa ra một chiếc túi và giao số tiền mà chủ nhà trọ đã yêu cầu. Không cần phải nói, đó chỉ là một khoản tiền gửi.
Chủ nhà trọ trao một chiếc chìa khóa lớn và nói ngắn gọn với Suzuki Satoru về vị trí phòng phòng. Sau đó, Suzuki Satoru và Keno leo lên cầu thang dẫn đến phòng của họ trên tầng hai.
Mỗi nấc thang riêng lẻ đều rất cao và Keno gặp khó khăn khi leo lên chúng so với Suzuki Satoru. Tuy nhiên, cả hai đều là undead nên leo lên một tầng cầu thang là không đủ để làm họ mệt mỏi. Phòng của họ rất rộng rãi và điều đầu tiên họ nhận thấy là trần nhà rất cao. Sau đó, họ nhìn thấy hai chiếc giường khổng lồ được đặt ở giữa phòng – một kích thước vượt quá cỡ dành cho vua. Sau cùng cả hai người đều để ý thấy chiếc tủ và ghế dài đặc biệt lớn.
Keno kêu lên thích thú và ném mình xuống giường, và rồi – vẻ mặt nhìn như không được như mong đợi. Cô ấy có lẽ đã hi vọng mình sẽ bật lên sau khi nhảy lên giường, nhưng vì không có lò xo bên trong nên những gì cô ấy cảm thấy thay vào đó là một cảm giác cứng nhắc.
Điều đó cho thấy tấm vải trắng chỉ khoác lên đơn điếu hơn là nhiều lớp.
“Vậy khi nào chúng ta sẽ tới chợ, Satoru?”
Nó đã trở thành một thói quen của cả hai người họ, họ đi đến chợ mỗi khi đến một thành phố mới. Nó không chỉ đáp ứng yêu cầu mua các mặt hàng cần thiết cho chuyến đi của họ mà còn cho phép họ điều tra thị trường.
“ Chà, về điều đó… thật vui khi đi dạo trên các con đường trong thành phố, chúng ta cần tìm một khu chợ trước khi lúa mì có cảm giác hư. Nhưng tôi đã hy vọng sẽ tìm hiểu thêm về các quốc gia xung quanh. Rốt cuộc, kiến thức của cô đã lạc hậu rồi, Keno.”
Khi nghe về điều đó, Keno khẽ nheo mắt lại.
Mình và cái miệng lớn của mình…, Suzuki Satoru than thở khi thấy phản ứng của cô ấy. Tuy nhiên, xin lỗi vào bây giờ chỉ làm mọi truyện tồi tệ hơn, vì vậy có lẽ sẽ tốt hơn khi anh giả vờ không chú ý.
“– Trong trường hợp đó, một bard (Người đi du lịch bằng nghề ca hát, kể truyện) sẽ tốt hơn một thương nhân?
“Đúng. Một bard sẽ thích hợp hơn.”
Có vẻ như cô ấy không quá tức giận. Sau khi nghe câu trả lời nhanh chóng của Keno, một gánh nặng đã trút khỏi trái tim Suzuki Satoru.
Một thương nhân du lịch hoặc một bard hay một số thương nhân liên quan khác có thể sẽ biết đến các vùng lân cận tốt nhất. Một lính đánh thuê có thể chú ý đến tình hình ở quốc gia gần đó, nhưng một thương nhân sẽ nghe thấy những tin đồn về những gì đã xảy ra ở những vùng đất xa hơn, trong khi bard có khi còn biết xa hơn nữa.
Giữa hai bọn họ, các thương nhân sẽ tốt hơn khi có những thông tin chính xác, nhưng về mặt bằng chung thì các bard sẽ được đưa lên hàng đầu.
Vì thông tin sai lệch có thể dẫn đến tổn thất lớn, các thương nhân thường dành rất nhiều nỗ lực để đảm bảo tin tức của họ là đáng tin cậy. Đổi lại, bard tìm kiếm thông tin từ những nơi xa hơn, nhưng họ không quá quan tâm đến độ chính xác. Trở nên thú vị là đủ tốt. Tuy nhiên, có những trường hợp một số thông tin có thể là giả – những mẩu tin thú vị từ những vùng đất xa xôi – đã thực sự xảy ra.
Nói tóm lại, vì Suzuki Satoru và Keno muốn biết nhiều thứ hơn, nên rõ ràng là họ sẽ chọn một bard.
Ngay cả tin tức mà họ nhận được có thể bị giả mạo hay chỉ là tin đồn, thì đó chỉ đơn giản là vấn đề thở dài trong sự hối hận và nuối tiếc “Ahhh, thật là xấu hổ, có vẻ như mình đã hết cách. Mình sẽ đi đâu tiếp theo đây?” Đó là bởi vì họ là những undead – được sở hữu tuổi thọ vô hạn, họ có thể đủ khả năng để trở thành những người ung dung đó.
Người ta cũng có thể nói rằng họ có thể thưởng thức niềm vui trong mọi tình huống bởi chính họ là undead- Niềm vui của những nỗ lực không có kết quả.
Ngoài ra, có một lý do khác để chọn bard.
Bard xem việc kể chuyện là một công việc. Họ sẽ háo hức làm vậy nếu như được trả tiền.
Mặt khác, thương nhân là loại người chỉ có những thông tin liên quan đến lợi ích của bản thân. Đôi khi, thật khó để lấy bất cứ thứ gì ra khỏi họ và họ có thể không chia sẻ những gì họ biết một cách trung thực với Suzuki Satoru và Keno, vì hai người là những người xa lạ. Nếu họ cố gắng giới thiệu thông qua một guild của thương nhân, có một vấn đề là nhiều guild có buôn bán các loại hàng hóa, và một điều nữa là các thành viên của giuld thường hạn chế người ngoài, đưa ra các lý do như thỏa thuận bí mật và quy tắc của guild. Và như thế, nó thường kết thúc rất rắc rối.
Mặc dù các bard cũng có guild của họ, nhưng sự quản lý của họ gần như không có cấu trúc chặt chẽ như các guild của thương nhân. Tất nhiên, một số người trong số họ có những quy tắc nghiêm ngặt, nhưng những kẻ lang thang có kinh nghiệm từ những vùng đất xa xôi – nói cách khác, những bard cấp cao – thường có khoảng thời gian dễ dàng hơn trong guild. Tuy vậy, Suzuki Satoru và Keno không quan tâm đến những chi tiết đó.
“Vậy chúng ta sẽ thuê một bard. Bên cạnh đó, ta có cả đống tiền bạc từ nhiều phi vụ trước, đủ cho nhiều đời chi tiêu, vì vậy chúng ta sẽ hào phóng hơn với các khoản thanh toán.”
Suzuki Satoru tự nhếch mép và dường như Keno đã không nhìn thấy nó. Tuy nhiên, cô nhăn mày và cười cay đắng vì một số lý do khác.
Suzuki Satoru cảm thấy rằng có một số ý nghĩa khác đằng sau biểu hiện của cô, và quyết định để cô ấy cho anh một số điểm vì câu nói đùa lúc nãy.
“Khoảng ba mươi điểm?”
“Thật không… Cô thực sự chắc chắn chứ?”
“Tôi nghĩ rằng chừng đó là quá phù hợp. Nó không hề hài hước hay đáng nhớ.”
“Ể…”0
Mặc dù anh đã không nghĩ rằng nó sẽ là một trò đùa, nhưng thật đáng thất vọng khi chỉ nhận được số điểm thấp như vậy. Nếu đây là một cách đánh giá hiệu suất hoặc một số mục tiêu của bộ phận, Suzuki Satoru có thể đã bắt đầu thương lượng với ông chủ của mình.
“Được rồi, hãy thay đổi tâm trạng và tìm kiếm một bard. Nào chúng ta sẽ đi hỏi chủ nhà trọ về nó trước.”
– * –
Phí giới thiệu đã được trả cho chủ khách sạn, anh đã nhanh chóng gọi cho người được đề nghị trong thời gian ngắn. Nói rằng bard mặc quần áo cũng lạ mắt như nhà trọ này và anh ta là một thành viên của chủng tộc hình người Bốn mắt được ca ngợi từ một vùng đất cách xa nơi này. Một cuộc trò chuyện ngắn với anh ta tiết lộ rằng anh ta là một người khá hay lữ hành – nói cách khác, một người cấp độ khá cao. Điều đó nói rằng, anh ta thậm chí không thể sánh vai với Suzuki Satoru.
Tất nhiên, anh chỉ gặp phải một người có sức mạnh tương đương với chính mình trong những chuyến đi.
Đó sẽ là thực thể tồn tại trên đỉnh cao được những người đàn ông gọi là cao nhất trên lục địa, một kẻ thù hùng mạnh chỉ huy sức mạnh vĩ đại được sử dụng Wild Magic – gọi là [Brightness Dragon Lord] (Chúa tể Rồng ánh sang), cuộc đối đầu của nó với Suzuki Satoru đã kết thúc với kết quả hòa.
Suzuki Satoru và Keno lắng nghe những câu chuyện về bard.
Trong khi họ không biết tại sao, các ngôn ngữ khác nhau trong thế giới này được tự động dịch sang dạng dễ nhận biết. Các danh từ cụ thể vẫn giữ nguyên cách phát âm ban đầu của chúng, nhưng các từ vựng có ý nghĩa khác đã được dịch. Câu hỏi về ai đã làm điều này và làm như thế nào vẫn là một câu đố mà họ chưa thể giải quyết. Logic đằng sau bản dịch lời bài hát thì thầm; một ca sĩ không có khả năng thể hiện từ ngữ có vẻ như vô nghĩa. Kỹ năng của người biểu diễn không phải là tiêu chí duy nhất; khán giả cũng cần một mức độ nhất định về văn hóa và sự hiểu biết. Theo Keno, việc có thể hiểu chính xác một bài hát là một dấu hiệu của địa vị xã hội ở tầng lớp bên trên và thực tế có những lớp học chuyên biệt dành cho những thứ đó.
Trong mọi trường hợp, một người phàm tục như Suzuki Satoru, người thậm chí không chỉ không có sở thích mà còn không biết chút gì về thưởng thức âm nhạc sẽ chỉ nghĩ rằng “Thằng cha này đang hát cái éo gì vậy”, cho dù ca sĩ có tài giỏi đến đâu. Tất nhiên, anh sẽ có thể hiểu các từ nếu chúng không được dịch tự động; khi ai đó nói, hát chúng bằng tiếng Nhật. Tuy nhiên, trong tất cả những năm chạy loanh quanh ngoài trời, anh chưa từng nghe ai đó nói tiếng Nhật.
Tuy nhiên, kết luận rằng không ai ở đây đã từng sử dụng ngôn ngữ của thế giới Suzuki Satoru, sẽ đi đến kết luận sai lầm.
Những tàn tích của chúng đã được truyền lại qua lịch sử và Suzuki Satoru cũng đã tận mắt nhìn thấy những món đồ chứng minh rằng chúng tồn tại.
Do tâm trí của Suzuki Satoru tập trung vào những vấn đề như vậy, bài hát của bard đã đi từ tai này sang tai khác, nhưng đó là một việc khác đối với Keno, người đã được giáo dục theo cách hoàng gia. Cô bị lạc trong âm nhạc tuyệt đẹp và vì vậy Suzuki Satoru cũng giả vờ rằng anh đang nghe bài hát.
Trong khi anh ta không biết người hát đang hát cái gì, anh cũng vỗ tay cùng với Keno ở cuối mỗi bài hát. Mặc dù anh thấy nó vô cùng nhàm chán, anh vẫn không thể hiện trên khuôn mặt của mình, như là một phần của nghi thức cơ bản của một người làm công ăn lương.
Sau một vài bài hát, cuối cùng cũng đến lúc đoạn hội thoại mà Suzuki Satoru đã mong chờ bấy lâu.
Suzuki Satoru không lãng phí thời gian và anh bắt đầu hỏi về những tin đồn từ các quốc gia xung quanh và những gì anh đã thấy trên đường tới đây.
Sau khoảng ba giờ, Suzuki Satoru cảm thấy rằng mình đã học đủ từ bard và vì vậy anh nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình. Khi trở về, anh đặt một chiếc túi da lên bàn.
“Trời đất ơi! Đây là số tiền này dành cho tôi?”
Bard không hề giấu diếm sự ngạc nhiên của mình khi anh ta lấy những đồng tiền vàng ra khỏi túi.
“ Anh thấy nhiêu đó có đủ tiền không?” Câu trả lời cho câu hỏi của bard, thái độ của Suzuki Satoru đã chuyển sang một sự hào phóng.
“Theo tôi, tôi nghĩ nó không đủ cho giọng hát tuyệt vời của anh.”
Keno gật đầu và nói lớn. Nếu Suzuki Satoru chỉ trả cho anh ta một khoản tiền nhỏ, có lẽ cô đã lấy ví của mình để thưởng cho anh ta – Suzuki Satoru từ lâu đã nhận ra mong muốn của cô để thưởng cho anh ta.
Những thứ bên trong ví của Suzuki Satoru thì khỏi phải nói, nhưng của keno cũng y vậy. Họ đã chia đều tiền từ các thành viên khác nhau của “Corpus of the Abyss”. Keno ban đầu đã từ chối, nhưng vì họ đã đi lữ hành cùng nhau, nó thể hiện như họ là những đối tác bình đẳng.
Tuy nhiên, Suzuki Satoru lại chịu trách nhiệm phần lớn số tiền bị đánh cắp, trong khi anh đã trao đá quý và những thứ tương tự cho Keno. Có một lý do cho sự sắp xếp này và Keno dường như không thích với nó.
“ Ngài, ngài rất tốt bụng, tôi đã không nghĩ rằng màn trình diễn của mình xứng đáng. Cảm ơn Ngài!”
Bard đã cười toe toét đến mức không thể ngậm miệng được.
Mặc dù số tiền anh đã trả cho Bard nhiều hơn so với định giá thông thường được đưa ra trong trường hợp này, nhưng có lẽ nó sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ nếu anh nói rằng anh đánh giá cao các kỹ năng của bard này.
Để đổi lấy sự cảm kích của Suzuki Satoru, bên kia đã phát triển thiện chí lớn đối với anh. Đây là một ví dụ về cách trao tiền như một món quà thích hợp để có thể mở ra cánh cửa trái tim của những người khác cho chính mình, một bài học mà họ đã học được trong suốt hành trình của mình.
Đương nhiên, mười đồng vàng đã bay mất khỏi túi của Suzuki Satoru. Nếu anh có ý định như vậy, thậm chí trả vài trăm lần số tiền đó cũng sẽ không bắt đầu làm nhăn trán của anh. Tuy nhiên, đó không phải là cách mà anh hay làm. Trả tiền quá cao, đặc biệt là vượt xa giá thị trường, có xu hướng thu hút sự chú ý của những kẻ xấu xa và tính toán và thêm tất cả những rắc rối mà chúng đem lại sau khi tỉnh giấc.
“ Cô ấy nghĩ rất nhiều về giọng hát của anh, trong khi tôi bị ấn tượng bởi kiến thức mà anh có. Chúng tôi sẽ ở đây trong vài ngày tới. Trong thời gian này, tôi hy vọng anh sẽ tiếp tục thu thập thông tin; nếu thông tin của anh làm tôi hài lòng, tôi sẽ tiếp tục trả tiền cho anh.”
Đôi mắt bard sáng lên khi nghe điều này.
Suzuki Satoru cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu tiết kiệm năng lượng săn lùng nhiều người khác nhau để tìm hiểu về vị trí. Thay vào đó anh giao nhiệm vụ này cho bard. Trong trường hợp của thương nhân, các bard sẽ ít có khả năng khơi dậy sự nghi ngờ của họ hơn và bard cũng sẽ phán đoán tốt hơn về việc thông tin của họ có đáng tin hay không.
Nói cách khác, Suzuki Satoru đã trả số tiền lớn đó cho bard ngay lập tức và đảm bảo rằng anh ta đã toàn tâm toàn ý vào nhiệm vụ thu thập thông tin của mình.
“Tôi đã hiểu. Vậy cho phép tôi xin được nghỉ ngơi vào ngày hôm nay.”
“Rất tốt. À, được rồi, kích thước của anh cũng tương tự như của chúng tôi, tôi có thể hỏi anh đang ở đâu không?”
“Đúng rồi! Chà, đúng là hầu hết các vị khách giải trí ở thành phố này đều có xu hướng ở những nơi rộng lớn. Tôi sống trong một quán trọ được điều hành bởi guild.”
“Vậy có vẻ như chúng tôi đã giành thời gian để có thể đi đến đó. Tôi hiểu rồi. Trong trường hợp này, tôi có thể mời anh gặp lại ở đây sau ba ngày không?”
“Chắc chắn rồi! Để đó cho tôi!”
Bard rời khỏi nhà trọ trong tâm trạng vui vẻ. Những người với túi tiền sâu thắp sáng bước chân của anh ta đáng kể.
Sau khi đóng cửa phòng, Keno hào hứng nhìn Suzuki Satoru.
“Hãy nhìn anh ta thật tự tin! Anh ta thật giỏi.”
“Đúng rồi.”
Keno đã nói như vậy, rất có thể đúng.
… Tôi không chắc là có phải vì mình đã trở thành undead hay không, nhưng tôi không có cảm xúc trước các tác phẩm nghệ thuật.
Tuy nhiên, Keno, cũng là undead, đã bị nó lay động, nên đó có lẽ không phải là lý do. Tuy nhiên, Suzuki Satoru không thể không suy nghĩ theo chiều đó. Keno tiếp tục nói mà không nhận thấy Suzuki Satoru đang nghĩ gì. Có lẽ Keno bình thường đã có thể đã cảm nhận được những gì trong tâm trí bạn đồng hành của cô, nhưng bây giờ cô đã quá phấn khích để quan tâm đến những điều như vậy.
“Sau khi mình đợi ba ngày nữa – tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ đạt được trình độ đó ngay bây giờ nếu anh ta viết một bài hát mới.”
“Hmm, tôi đoán là.”
Anh ta có thể đã lên tiếng đồng ý, nhưng Suzuki Satoru hoàn toàn không hiểu những bài hát đó. Keno nheo mắt và nhìn anh.
“Nói dóc…..”
“Hrg!”
“Hãy quên nó đi, tôi sẽ cho anh ta nghỉ lần này. Thế nên, sau đó chúng ta sẽ đi dạo xuống các đường phố phía nam chứ?”
Đó là kế hoạch ban đầu, nhưng– Suzuki Suzuki Satoru nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh cửa được tráng men bằng kính dày nên có rất ít ánh sáng xuyên qua. Mặt trời đã hạ lặn. Chúng ta đã dành khá nhiều thời gian để lắng nghe anh ta.
“Tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi—“
“Không không không! Đừng hiểu lầm tôi, Keno, tôi không hề phàn nàn về cô. Có thể đánh mất bản thân trong thứ âm nhạc tuyệt vời như vậy là một niềm vui mà cô hiếm khi được thưởng thức. Tất cả những gì tôi đã nói là sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể theo dõi thời gian. Và bên cạnh đó, ngay cả khi bị muộn mất, cô vẫn có thể đi ra ngoài.”
Keno phồng má và bĩu môi.
“ Hay là vì trông tôi chưa trưởng thành?! … Tôi biết điều đó, còn lời nói dối rằng tôi đến từ một chủng tộc lâu đời?”
Nó không phải là không thể trong lý thuyết. Rốt cuộc, giống như các chủng tộc lớn thường lui tới nhà trọ này, cũng có các chủng tộc nhỏ. Mặc dù không thể nói rằng Keno là một đứa trẻ khi dựa vào chiều cao của cô, nhưng sẽ không thể bảo cô là người lớn với những đặc điểm nhỏ nhắn đó. Chắc chắn kế hoạch của cô sẽ gây ra nhiều rắc rối. Những người bảo vệ cổng có lẽ sẽ không cố đuổi theo vấn đề này do cảm thấy tội lỗi về việc nhầm lẫn Oldbones với một undead, nhưng nếu họ không thấy sự đánh giá phù hợp với họ, họ có thể sẽ lại nghi ngờ.
Ngoài ra, người ta cũng có thể đoán tuổi của họ bằng cách nhìn vào khuôn mặt, ngay cả khi họ còn nhỏ. Tuy nhiên, thường thì chỉ những chủng tộc giống nhau mới có thể nhận ra sự khác biệt bằng ngoại hình của nhau. Ví dụ, một nụ cười demihuman (Á nhân) có thể được coi là đáng sợ với một humanoid (tộc hình người).
Trong mọi trường hợp, nếu họ cứ khăng khăng rằng Keno đã trưởng thành, những kẻ phá hoại đó sẽ không thể nói thêm từ nào, nhưng hầu hết những humanoid có lẽ sẽ không làm vậy.
“Tại đây, thành phố này có rất nhiều humanoid, vì vậy cách đó sẽ không dùng được.”
“Vậy thì sao khi đeo mặt nạ?”
“Chẳng nhẽ, cô muốn nói dối như thế nào?”
“Thật sự thì…”
Đeo mặt nạ ra đường sẽ chỉ mời gọi những ánh mắt nghi ngờ từ phía người qua đường, trừ khi mọi người đang tiến hành một loại lễ hội tôn giáo nào đó. Trên thực tế, khuôn mặt của Suzuki Satoru đã thu hút nhiều ánh nhìn, nếu không phải vào lần anh đã cố gắng và không sử dụng ảo ảnh để che giấu nét mặt bản thân, anh cũng sẽ không muốn đi bộ xung quanh để lộ ra khuôn mặt mình.
“Chúng ta có thể thử nó vào lần tới nếu đến một nơi có ít hoặc không có các humanoid. Tôi đoán nó sẽ là một trải nghiệm để coi mọi người có trầm trồ.”
Keno trông như vừa mới nở hoa.
“Nhưng không phải lúc này.”
Gương mặt Keno căng thẳng trở lại.
“Uuu… ah, Satoru…”
“Tôi không lo lắng vì điều đó. Phải chăng, mọi người sẽ nhìn tôi như thế nào nếu tôi mang theo một loli đi cùng trên con đường chính vào ban đêm?”
Sự thật thì, những lời nói của Suzuki Satoru sẽ không hoàn toàn chính xác nếu anh đi dạo bên trong khu ổ chuột, nơi trẻ em đi lạc có thể được nhìn thấy ở khắp nơi. Đi xung quanh đó thì những lời nói của Suzuki không hoàn toàn chính xác.
Nhưng Keno mặc quần áo sạch, nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Ngay cả khi an ninh trên các đường phố chính là đảm bảo, nhưng nó sẽ là một vấn đề hoàn toàn khác vào ban đêm.
Ngoài ra cũng sẽ có nhiều vấn đề nếu Keno mặc một bộ đồ giẻ rách. Nếu một số đứa trẻ mặc mặc đồ rẻ rách đi dạo xung quanh cùng với một người lớn ăn mặc bình thường, thì đứa trẻ sau này sẽ được xem là bị bắt bởi một lũ (số) lãnh đạo thoái hóa, người sẽ mua cho mình một đứa trẻ về để xyz.
Đương nhiên, Suzuki Satoru không muốn bị coi là một người như vậy. Chắc chắn không!
Nhưng nếu như vậy, làm thế nào anh có thể để Keno đi lại tự nhiên trên đường phố đêm?
Câu trả lời sẽ là cả Suzuki Satoru và Keno đều phải ăn mặc thật sang trọng.
Theo cách đó, người dân ở khu phố ổ chuột có lẽ sẽ không bận tâm đến họ.
Tuy nhiên, họ đã thu xếp để hẹn gặp người nào đó tối nay, vì vậy chuyến đi đó cũng bị hoãn. Anh không thể đi chơi với Keno tối nay được.
Mặc dù trong hoàn cảnh này, tất cả những gì Suzuki Satoru và Keno cần làm là tách ra.
Chỉ cần cô mặc quần áo rách rưới, Keno có thể đi bộ xuống đường vào ban đêm mà không gây sự chú ý. Và trong khi thân hình Keno nhỏ bé, cô vẫn là một Vampire (Ma cà rồng). Thuộc tính vật lý của cô vượt xa trung bình của những người trưởng thành. Kết hợp với sự cải thiện khả năng ma thuật của cô trong năm năm qua, cô có khả năng xử lý bất cứ thứ gì xuất hiện. Trên hết, cô có những vật phẩm ma thuật mà Suzuki Satoru đã cho cô mượn, vì vậy cô vẫn có thể trốn thoát ngay cả khi Keno chống lại ai đó mạnh hơn cô.
Tuy nhiên, không ai trong số họ muốn ra ngoài và trở thành một nam châm cho rắc rối.
Undead là kẻ thù của người sống; nếu một rắc rối xuất hiện, sẽ không ai tin họ.
“Nhưng…”
“ Tôi hiểu cảm giác của cô và tôi biết cô phải không vui về điều này. Nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh rằng cô nên ở lại đây tối nay cho đến khi mặt trời mọc.”
Suzuki Satoru biết Keno đang nghĩ gì. Đêm thật nhàm chán và khó để trôi nhanh cho những undead, những người không cần ngủ hay nghỉ ngơi. Ngoài ra, thành phố về đêm trông khá thú vị; người ta có thể thấy nhiều cảnh khác biệt đáng kể so với ban ngày. Mặc dù đôi khi còn nguy hiểm hơn, nhưng điều đó chỉ khiến nó trở nên thêm thú vị – đặc biệt là khi những mối nguy hiểm hoàn toàn không có ý nghĩa với hai người họ và trải nghiệm những cảm giác hồi hộp đó vẫn rất thú vị.
“ Keno, tôi đã nói với cô những thứ này suốt rồi mà? Mỗi khi chúng ta bước chân đến một thị trấn mới, chúng ta phải ở lại vào ban đêm trước khi tìm ra địa thế.”
Vả lại, Keno có thể đủ sức mạnh chiến đấu để tự vệ, nhưng một cuộc chạm trán với kẻ thù cấp anh hùng vẫn rất nguy hiểm.
Tất cả thời gian này, anh luôn khiến cô ở lại cho đến khi anh chắc chắn rằng không có gì trong thành phố mà cô không thể xử lý.
“ Vậy anh nên ở lại và nói chuyện với tôi, Satoru.”
Trong năm năm qua, họ đã cùng nhau vượt qua những đêm khi mặt trời vắng bóng bằng cách nói chuyện.
Không cần nghỉ ngơi có nghĩa là họ đã có nhiều thời gian bên nhau hơn – về mối quan hệ của con người, cứ như thể họ đã đi du lịch với nhau trong mười năm lẻ.
Đó cũng là lý do tại sao anh đã dùng đến một kế hoạch hành động như thế này.
Có lẽ vào những ngày bình thường, anh ta có thể đã đồng ý, nhưng hôm nay, Suzuki Satoru vẫn đứng vững và lắc đầu.
“ Một ý tưởng hay, nhưng tôi sẽ làm những gì tôi luôn làm, thu thập thông tin từ đường phố vào ban đêm.”
“Huh? Cô có thường tìm hiểu tình hình trong ngày không?
“Có, Bình thường thì tôi sẽ làm, nhưng hôm nay tôi rất chán.”
“Thật ngớ ngẩn!”
“Tại sao tôi cần cô ở nhà và quan tâm đến nó, tiểu thư Keno bé bỏng. Cô hiểu chứ?”
“ … Ổn thôi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi đọc một số ghi chú nghiên cứu mà chúng ta đã lấy. Nếu tôi phải làm bất kỳ thử nghiệm nào, anh phải giúp tôi, được chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Các ghi chú nghiên cứu mà họ đã phục hồi được từ các thành viên của “Corp Corpus của Abyss”, tất cả đều theo hướng tăng cường kỹ năng của họ để làm chủ các undead mạnh mẽ, học cách để sử dụng phép thuật của các bậc cao hơn, tăng cường các thuộc tính của undead, v.v. Do đó, Keno đã tự ném mình vào vai trò của Suzuki Satoru, với hy vọng rằng việc hoàn thành một trong những thứ đó có thể sẽ giúp củng cố Suzuki Satoru.
Đáng buồn thay, không có nỗ lực nào của họ đã thành công.
Tuy nhiên, đó chỉ là trong trường hợp của Suzuki Satoru.
Bản thân Keno đã được hưởng lợi từ chúng. Có vẻ như cô đã mạnh hơn một chút. Trên thực tế, cô – người ban đầu thiếu khả năng làm chủ undead – giờ đã sở hữu một khả năng như vậy. Từ quan điểm của hệ thống chủng tộc và cách hoạt động của YGGDRASIL, điều đó là không thể.
Trong trường hợp đó, tại sao nó không hoạt động trên Suzuki Satoru?
Có hai khả năng.
Một là Suzuki Satoru không còn có thể học các khả năng mới – nói cách khác, anh đã hoàn hảo.
Một điều nữa là ai đó ở cấp độ Suzuki Satoru cần được nghiên cứu sâu hơn để được tăng cường sức mạnh.
Trong mọi trường hợp, nghiên cứu này không thể được thực hiện bởi chính Suzuki Satoru và vì vậy Keno đã tìm thấy sự thích thú khi lặn ngụp trong công việc đó.
Suzuki Satoru rời khỏi phòng với một lời nhắn “Hãy làm điều tốt nhất cho cô” – điều đó dường như khiến cô rất không vui.
–*–
Trên đường đi, Suzuki Satoru – người không có lựa chọn nào khác ngoài việc che giấu khuôn mặt mình bằng ảo ảnh và thay đổi quần áo – cánh cửa mở ra dẫn dẫn đến một cửa hàng, và anh hơi ngạc nhiên.
Đây là một quán Bar
Tuy nhiên, đây không giống như nhà hàng ban đêm trong nhà trọ, và cũng không giống quán bar bình thường, là nơi khách hàng có thể nếm thử rượu vang hảo hạng – nói cách khác đó một quán cao cấp
Đó là một nơi cực kỳ sang trọng, và bầu không khí hoàn toàn khác.
Mình hiểu rồi. Suzuki Satoru hiểu tại sao họ phải gặp nhau ở đây.
Anh chưa bao giờ bước vào một nơi như vậy trong suốt cuộc hành trình của mình. Là một trong những undead không thể ăn hay uống, Suzuki Satoru đương nhiên sẽ không cần phải đến đó, chưa nói gì về việc mang theo Keno, người trông giống như một đứa trẻ. Ngay cả trong thế giới trước đây của anh, anh chỉ đến những nơi như thế này hai lần, để giải trí cho khách hàng.
Nói cách khác, Suzuki Satoru không biết cách cư xử ở đây. Tuy nhiên, kế hoạch vẫn phải tiếp tục. Sẽ thật tệ nếu anh ta xấu hổ ở đây. Ngay khi Suzuki Satoru vừa đánh mất tâm trí, một người phục vụ trong bộ trang phục sành điệu bước đến gần anh ta.
“Chào quý khách”
Người tếp viên cúi đầu.
Trước khi người đàn ông đó tiếp cận anh ta, Suzuki Satoru cảm nhận được rằng anh ta đang xem xét trang phục của mình. Nếu trang phục của anh không đủ tiêu chuẩn vào quán bar, anh ta có lẽ đã được lịch sự yêu cầu rời đi. Nói cách khác, anh đã đủ tiêu chuẩn qua cửa.
Để đề phòng, anh đã thay quần áo sau khi nghe về bầu không khí bên trong nơi này. Có vẻ như đó là điều đúng đắn.
Tuy nhiên, anh có lẽ nên giữ bí mật về việc thay đồ ở giữa đường dưới vỏ bọc của
[Perfect Unknowable]
Anh nhìn vào bên trong góc tối của quán bar – điều đó không có vấn đề gì với Suzuki Satoru, một Undead – và nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫy tay với anh.
Đó là một người đàn ông với ánh mắt sắc sảo, và quần áo của anh ta để lộ rõ thân hình vạm vỡ. Anh có một chiếc sừng tinh thể trên đầu. Anh ta là một trong những humanoids được gọi là Sharp Horns
Suzuki Satoru ngay lập tức giả vờ rằng anh ta không phát hiện ra người đàn ông và tiếp tục nhìn xung quanh một lúc trước khi đi bước đi.
Anh ngồi trên ghế sofa đối diện người đàn ông.
“Xin lỗi đã để anh đợi lâu.”
Anh đã áp dụng thái độ kiêu căng như một sự thể hiện sức mạnh, Người đàn ông đó có vẻ như không thoải mái, nhưng đó điều được mong đợi. Chủ nhân – hay đúng hơn là tiền – là thủ lĩnh, điều đó cũng tương tự không quan trọng bạn sống ở thế giới nào.
“Không, không, ngài đã đến đúng giờ. Chỉ là tôi đến hơi sớm.”
Không có một cái cốc nào trên bàn ở phía trước người đàn ông, nhưng rõ ràng là anh ta đã uống một ít đồ uống, với mùi rượu nồng nặc quanh anh ta. Người đàn ông đã đến sớm vì đây là một quán bar cao cấp và Suzuki Satoru phải thanh toán hóa đơn. Mặc dù đó không đáng là gì.
Ông là thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê lành nghề. Phải có một số lý do khác ở đây ngoài việc uống rượu.
Những người vừa làm lính đánh thuê và thám hiểm này không giống như các tổ chức lính đánh thuê thường được đánh số hàng chục hoặc hàng trăm. Đầu tiên là một nhóm với những người ưu tú, những người về cơ bản không chấp nhận một nhóm quá mười người. Họ đang tìm kiếm công việc mà không bị hạn chế bởi các quốc gia. Các nhiệm vụ mà họ chấp nhận liên quan đến các cuộc chiến giữa các quốc gia, điều tra các tàn tích được cho là có những con quái vật, dọn dẹp quái vật và nhiều nhiệm vụ khác liên quan đến bạo lực. Nếu một người tử tế, họ có thể được gọi là lính đánh thuê ưu tú. Nếu không, họ là một nhóm nhân vật phản diện.
Hơn một tháng trước, tại một thành phố gần đó, Suzuki Satoru đã thuê họ để thực hiện một cuộc điều tra. Anh đã đến đây hôm nay để tìm hiểu kết quả công việc của họ.
“Kể tôi nghe nào”
“Oi oi. Tôi đã suy nghĩ về điều này một thời gian, nhưng ngài không uống? Tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu tôi uống một mình, ngài biết đấy. Uống rượu cũng giúp đơn giản hóa các cuộc đàm phán.”
Người đàn ông dường như đang sử dụng một số loại từ ngữ, nhưng Suzuki Satoru chưa bao giờ nghe về nó trước đây. Tuy nhiên, Suzuki Satoru biết rằng anh ta thiếu kiến thức, vì vậy đó có thể chỉ là một cách nói bình thường. Người đàn ông vẫy gọi và một người phục vụ lặng lẽ bước tới.
“Cho tôi một.. – à, xin thứ lỗi cho tôi. Hãy cho chủ nhân hào phóng của tôi một cái gì đó để uống trước đã.”
“Tôi không cần”, Suzuki Satoru lập tức từ chối.
Đó là một hành động, giống như trước đây. Để tránh phải tiếp tục từ chối các đề nghị khác nhau, anh nhanh chóng hành động như thế này. Từ góc độ người lớn, nếu một người từ chối lời mời đi uống rượu, thì cuối cùng mọi người sẽ ngừng mời bạn đi chơi.
“Ah, đừng bận tâm đến tôi, anh gọi cho anh đi”
“Vậy tôi xin phép…” Người đàn ông nheo mắt. “Ahhh, chô tôi một cốc Clare”
“Vâng thưa ông. Năm bao nhiêu ạ?”
“Loại tám năm nhé. Đừng pha thêm gì”
“Chắc chắn rồi thưa ngài”
Suzuki Satoru nhìn người phục vụ rời đi, và người đàn ông hạ giọng nói.
“Ngay bây giờ – Tôi sẽ cung cấp cho ngài những phát hiện của chúng tôi. Thành phố mà chúng tôi được yêu cầu điều tra đã bị yuriniggers chiếm lấy. Không tìm thấy một ai nên không rõ có ai sống ở đó không”.
“Là vậy sao.”
Đó là kết quả mà anh ta mong đợi, và vì vậy giọng nói của Suzuki Satoru rất bình tĩnh. Người đàn ông không vui vẻ với điều đó, bởi vì anh ta đã thay đổi giọng nói của mình. Tuy nhiên, anh ta có thể đã giả vờ. Anh ta là loại người sẽ không để lộ cảm xúc của mình ngay cả khi say. Có lẽ vậy, anh ta đang cố làm nhẹ cảm xúc của mình.
“Đây là thành phố thứ 3 bị biến thành yurinigger ngài đã xác minh, ngài biết không? … Đã đến lúc ngài nói với chúng tôi tại sao, được không? Tại sao ngài không cho chúng tôi đi vào thành phố và điều tra chi tiết? Ngài muốn điều gì?”
Mặc dù không cần thiết phải trả lời câu hỏi đó, nhưng thật tệ nếu họ quyết định tự mình làm theo ý họ. Sẽ tốt nhất nếu anh có thể trả lời theo cách không tiết lộ ý định của mình và loại bỏ mối quan tâm của họ về vấn đề này .
“Ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi bằng một câu hỏi khác. Ta đặt ra quy tắc sắt rằng ngươi không được phép vào thành phố. Ngươi có làm vậy không?”
“Không.”
“Vậy thì tại sao ta phải tin tưởng ở ngươi?”
“Chúng tôi tuân theo các hướng dẫn được đưa ra bởi người thuê chúng tôi. Tôi đảm bảo điều đó. Rốt cuộc, ngài đã trả tiền cho chúng tôi rất nhiều.”
Điều đó không đáng tin cậy. Số tiền mà Suzuki Satoru đã đồng ý thanh toán trông giống như những hạt đậu phộng nếu họ vào thành phố và cướp đi kho báu.
Hiện tại vẫn chưa đến lúc để tìm hiểu sự thật với các phép thuật kiểm soát tâm trí. Đó không phải là một lựa chọn tốt; sẽ có rắc rối một khi câu thần chú kết thúc. Anh có thể chiếm lấy người đàn ông này và sử dụng [Alter Memory] trên anh ta, nhưng anh không tự tin vào khả năng điều chỉnh ký ức của mình bằng ma thuật.
Để thuần thục điều này sẽ mất một thời gian rất dài, và khi anh thực hành sẽ liên quan đến việc biến một người thành củ khoai tây khi thực hành. Cho rằng anh không có một căn cứ hoàn hảo, đó là một hành động không nên làm
Anh nên bảo hắn giữ bí mật hay đặt niềm tin vào hắn ta?
Suzuki Satoru muốn khiến hắn im lặng.
Nếu họ giết những yurinigger và cướp kho báu của thành phố, điều đó có thể gây ra mối đe dọa cho đất nước Keno. Điều này đặc biệt đúng đối với các nhóm cá nhân, những người có những hành động rất khó kiểm soát.
Có vẻ như các quốc gia xung quanh Inveria đã không gửi quân đội của họ để dập tắt các thành phố này.
Tuy nhiên, những quốc gia này nên biết về những quốc gia lân cận của họ, tất cả đều trở thành những yurinigger. Một số quốc gia có thể đã có điều tương tự xảy ra với người dân của họ. Cho dù các quốc gia đó đã chọn hành động quân sự hay đang chuẩn bị cho điều đó vẫn không thể biết được.
Thật không may, không có cách nào để xác minh điều này. Cho dù có chi bao nhiêu tiền, thông tin bí mật này sẽ không được tiết lộ cho một du khách như Suzuki. Tuy nhiên, anh có thể nghĩ ra một vài lý do tại sao các nước xung quanh chưa hành động.
Vì undead là kẻ thù của tất cả các sinh vật sống, không có lợi ích trực tiếp nào khi loại bỏ chúng.
Ngay cả khi họ tiêu diệt những yurinigger và giải phóng thành phố, tất cả những gì họ sẽ có được là mảnh đất mà không lực lượng lao động. Mảnh đất như vậy vô dụng đối với họ…
Có lẽ sẽ hữu ích nếu họ có nhiều dân cư thừa và nguồn nhân lực dồi dào. Nhưng nếu họ không có nhiều dân số đó, thì việc chiếm và giữ lãnh thổ không cần thiết sẽ chỉ trở thành gánh nặng, vì người ta sẽ cần một lực lượng đồn trú lớn hơn khi một lãnh thổ của họ phát triển.
Nhưng nếu họ để lại những undead, điều đó có thể dẫn đến sự xuất hiện của undead mạnh hơn, vì vậy cuối cùng họ sẽ phải gửi quân đội của mình đến. Tuy nhiên, sẽ cần phải đàm phán để không kích động nước láng giềng khi di chuyển lực lượng, và sau đó các quý tộc sẽ thúc đẩy trách nhiệm tham gia vào các cuộc hủy diệt và như vậy với nhau. Các vấn đề như thế sẽ mất một thời gian rất dài.
Và một điều nữa là chừng nào nguyên nhân của tình huống vẫn chưa được làm rõ, việc gửi quân đội của họ vào có thể khiến họ trở thành undead. Bất cứ ai có bộ não đều có thể suy nghĩ điều đó.
Từ quan điểm này, điều đáng sợ là các nhóm cá nhân này không có gì để làm, và họ bị điều khiển bởi ham muốn mà không xem xét hậu quả.
Vì vậy, anh sẽ cần phải thận trọng với họ về khái niệm đó như một biện pháp phòng ngừa, ngay cả khi điều đó có nghĩa là nói dối họ.
“Tôi hiểu rồi… rất tốt”, Suzuki Suzuki vừa nói vừa cố tình hạ giọng xuống. “Như tôi đã nói, anh nghĩ vì sao người dân trong thành phố trở thành undead?”
“Anh có nghĩ điều đó không, có thể vì một con quái vật xuất hiện? Anh biết đấy, chẳng hạn như một con Soul Eater? Tôi nghe nói rằng rất nhiều người đã chết khi con quái vật đó xuất hiện ở một quốc gia nào đó.”
Điều đó đúng, nếu ai đó đi trên đường trong khi dùng các kỹ năng của họ, người đó sẽ không thể sống sot. Suzuki Satoru mỉm cười cay đắng trong lòng. Cứ cho là, những undead như vậy không có gì đặc biệt với anh ta, nhưng dường như nó rất mạnh trong thế giới này.
Mình nhớ có một chiến binh ma thuật cưỡi Soul Eater trong số các thành viên của Corpus of the Abyss, nhưng hắn ta cực kỳ yếu. Ồ tốt thôi …
“Tôi không nghĩ là như vậy. Chúng tôi tin rằng có thể có một số loại bệnh dịch hoặc lời nguyền tại nơi chúng tôi thực hiện thám hiểm”. Biểu cảm của người đàn ông không thay đổi khi nghe tin “chúng tôi”. Suzuki Satoru phớt lờ anh ta và tiếp tục nói. “Có lẽ nó không phải do thuốc độc. Nếu có một đám mây toxic có thể bao phủ toàn bộ thành phố – dĩ nhiên, một đám có thể biến sinh vật thành undead sẽ là một thứ khác – nhưng tôi đã không bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì như vậy trước đây.”
“Vậy nó không thể là bệnh dịch ?”
“Không, nó có nhiều khả năng còn hơn một chất độc. Rốt cuộc, có những bệnh dịch chỉ duy nhất cho undead. Có lẽ bệnh dịch này là một thứ giống như vậy – rất dễ lây nhiễm, lây lan qua từng khoảng trong không khí và không thể được điều trị bằng [Cure Disease] … Một căn bệnh đáng nguyền rủa.”
“Ah, ah – tôi hiểu rồi. Giống (Demon Dever), vậy thì đó là lý do tại sao ngài không muốn chúng tôi đi vào.”
Có vẻ như hắn ta đã cắn câu
“Ta rất vui vì anh đã hiểu. Về cơ bản, các sinh vật truyền nhiễm là sinh vật đã chết trong một khoảng thời gian dài, nhưng có vẻ như mọi thứ không bình thường. Bệnh đặc biệt này khác với những người khác và có thể ẩn nấp trong cơ thể của các yuriniggers. Ngoài ra, nó có thể không phải là yuriniggers thông thường, mà là một chủng yuriniggers truyền nhiễm mới.”
Người đàn ông im lặng lắng nghe, và Suzuki Satoru tiếp tục quay lại câu chuyện của mình.
“Mặc dù chúng ta không biết nguyên nhân của nó, nhưng có thể một trong số các ngươi cũng đã bị nhiễm bệnh. Điều đó sẽ rất tồi tệ nếu ngươi biến thành yuriniggers tại chỗ này, nhưng trường hợp xấu nhất là nếu nó có một thời gian ủ bệnh cố định. Điều đó sẽ gây rắc rối. Sự lây nhiễm có thể lan đến thành phố này và các ngôi làng xung quanh.”
“Này này này này, chủ nhân, ngài đáng lẽ nên nói cho chúng tôi về mối nguy hiểm này từ trước, phải không?”
“Và nếu ta nói với ngươi, ai sẽ nhận công việc này? Ngoài ra, một cái chết sẽ chứng minh liệu thành phố có an toàn hay không. Trong mọi trường hợp, ta sẽ không thể ngủ ngon nếu cuối cùng ngươi chết vì ngươi không làm theo hướng dẫn.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm
“Vậy có nghĩa là chúng tôi là những con chim mồi…”
Suzuki Satoru cười lạnh, nhưng không trả lời.
“Vậy hãy để ta hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi đã đi vào chưa?”
“Chúng tôi không hề. Tôi tuân thủ các thỏa thuận của mình… và tôi thề rằng tôi sẽ tiếp tục giữ lời trong tương lai.”
Người đàn ông đã trả lời ngay lập tức. Sau khi anh ta không hề do dự, Suzuki Satoru chắc chắn rằng anh ta đã không nói dối.
“Hm, thật đáng xấu hổ – à, ý ta là ngươi đã bỏ lỡ cơ hội kiếm được một khoản tiền lớn – đó là cơ hội để thu thập toàn bộ sự giàu có của thành phố.”
Người đàn ông nhíu mày, như thể có chủ đích.
“Ngài trả công hậu hĩnh – nhưng ngài là một ông chủ thật kinh khủng.”
“Ta sao? Nếu ta thực sự là một ông chủ kinh khủng, liệu ta có thúc giục ngươi vào thành phố không? ta sẽ lừa người bằng sự hấp dẫn của một số mặt hàng hiếm, phải không?”
Người đàn ông dường như đã chấp nhận những lời đó.
Ngay sau đó, người phục vụ mang rượu đến.
Người đàn ông ngậm một ngụm đầy và sau đó lớn tiếng thở ra một luồng không khí đầy cồn.
“À, cảm ơn vì đã làm công việc. Chúng tôi sẽ thanh toán như đã trao đổi từ trước.”
Suzuki Satoru để một cái túi nhỏ trên bàn. Sau đó, anh đặt thêm một cái túi lớn lên bàn
Người đàn ông mở túi nhỏ hơn, kiểm tra xem có bốn viên đá quý lớn bên trong, và sau đó đóng lại.
Vì tiền vàng quá nặng, các giao dịch lớn thường được thực hiện bằng đá quý và những thứ tương tự. Một số quốc gia đã sử dụng đá quý để tạo ra một loại tiền tệ có giá trị cực kỳ cao gọi là gem coin, hoặc họ đã tạo ra các đồng xu làm từ mithril hoặc adamantite, hoặc các “tấm vàng” có giá trị vượt quá trọng lượng của họ, nhưng quốc gia này không làm được điều đó.
“Và đây là?”
Người đàn ông đã mở túi và kiểm tra các đồng tiền vàng bên trong. Đó là một khoản tiền lớn.
“Cả hai túi này là thanh toán cho công việc. Lấy nó đi.”
“Ngài đáng lẽ nên sử dụng đá quý cho cả hai túi. Vì thật khó để mang những thứ này về nhà khi ai đó say rượu.”
“Xin lỗi về điều đó, nhưng xin vui lòng nhận lấy. Số tiền này không đủ để kiếm một viên đá quý.” Sau đó, Suzuki Satoru lẩm bẩm với chính mình, Tài chính của tôi cũng không đủ ở đây…”》
Loại lừa đảo này có thể không có nhiều ý nghĩa, nhưng nó vẫn có một giá trị để dùng thử. Miễn là bạn có thể kéo người đàn ông một chút.
“Vậy giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi thẩm định Giá trị của những đá quý này-”
“Ah, ngài không cần phải làm điều đó. Đừng có hiểu lầm, nhưng tôi tin tưởng ở ngài, ngài biết đấy? Sau tất cả, đây là lần thứ ba ngài thuê chúng tôi và ngài chưa bao giờ cố gắng trả giá quá nhiều. Nếu mà tôi vẫn nghi ngờ ngài sau tất cả những điều đó, nó sẽ khiến tôi khá xấu hổ”
“Không sao cả, ngay cả khi ngươi không tin ta. Chúng ta cần đảm bảo không có vấn đề gì giữa chúng ta để tránh rắc rối”
Sau khi Suzuki Satoru nói vậy, người đàn ông bật cười.
Anh ta cười một lúc, và rồi người đàn ông nói với Satoru, những gì để lại khi cười hồi nãy vẫn còn trên khuôn mặt anh ta.
“Ngài là kiểu người không tin tưởng chúng tôi, phải không? Vâng, để tôi nói với ngài sự thật. Haha! Lý do tại sao tôi không đi với ngài là vì đó là một cửa hàng khá xa và tôi không có cơ hội đến đây thường xuyên, vì vậy tôi muốn ngài mua cho nhóm tôi thêm một vài đồ uống.”
Mình hiểu rồi… nói một cách khác là hắn muốn mình trả tiền hóa đơn. Được rồi, điều đó ổn thôi…
“Tốt, nếu đó là tất cả. Ta sẽ đi về trước”
Suzuki Satoru đứng dậy từ chỗ ngồi của mình. Người đàn ông nâng ly và nhìn anh ta rời đi.
“Vui lòng chiếu cố chúng tôi tiếp trong tương lai.”
Nhưng sẽ có lần sau chứ? Với suy nghĩ đó trong đầu, Suzuki Satoru mỉm cười một cách rất có ý nghĩa.
“Sử dụng cùng một nhóm đánh thuê có thể khơi dậy sự nghi ngờ, vì vậy anh không còn muốn thuê người đàn ông này nữa. Đó là lý do tại sao anh đã trả anh ta bằng vàng.”
Trả tiền bằng đá quý đơn giản hơn, nhưng anh đã không làm điều này vì anh muốn lấy số vàng mà anh đã đánh cắp được từ Corpus of the Abyss để đưa cho hắn ta.
Anh nhớ rằng một số phép thuật theo dõi có thể xác định vị trí của các vật phẩm được đánh dấu. Cấp thi triển phép càng cao, họ càng có thể theo dõi vị trí đó chính xác hơn. Tuy nhiên, anh không thể đặt một dấu ấn như vậy sau khi vào thế giới này, trừ khi chúng khác biệt rõ rệt với các mặt hàng sản xuất hàng loạt khác.
Ví dụ, nếu anh ta muốn theo dõi một thỏi vàn, nó cần phải được phân biệt rõ ràng với các thỏi vàng khác – vì vậy những điều nhỏ nhặt như để lại vết xước rõ ràng hoặc một số dấu hiệu khác trên đó sẽ rất quan trọng.
Tuy nhiên, nếu câu thần chú được sử dụng không phải là một phép bậc cao như vậy, thì một khi nó được đặt trong một hộp kín hoặc một nơi khác – như kho đồ của anh chẳng hạn – nó sẽ không thể thực hiện được. Ngay cả các phép thuật cấp cao cũng không thể phát hiện ra nó thông qua các phòng thủ phép thuật thích hợp.
Điều đó nói rằng, sau khi xem xét sự nguy hiểm của việc giữ lại bất cứ thứ gì mang theo cả khả năng nhỏ cho phép anh theo dõi vị trí của mục tiêu của anh, Suzuki Satoru đã quyết định phân phối những đồng tiền này khắp nơi. Anh đã giữ bí mật chuyện này với Keno.
Đương nhiên, trong khi anh làm chủ nhân các thành viên của Corpus of the Abyss, anh ta đã hỏi họ nhiều lần nếu các vật phẩm có thể được sử dụng làm máy theo dõi. Tuy nhiên, không ai trong số họ từng nghe về một cai gì như thế cả. Điều đó nói rằng, nếu ngay cả Suzuki Satoru cũng có thể nghĩ ra một cái bẫy như vậy, ai sẽ nói rằng các thành viên undead của Corpus of the Abyss không thể làm điều tương tự?
Những gì mình có thể làm, thì người khác cũng có thể…, ai mà biết được, có thể có một người ngoài kia có thể kiểm soát tôi với khả năng thống trị undead.
Cả anh và Keno đều được trang bị các trang bị giúp cải thiện khả năng chống lại khả thống trị undead, nhưng điều đó không có nghĩa sự bảo vệ của họ được bảo đảm. Ngay cả Suzuki Satoru, Ngay cả Suzuki, người nghiên cứu Necromancer, cũng không thể khẳng định điều đó. Hơn nữa, kiến thức của Suzuki Satoru bắt nguồn từ YGGDRASIL.
Đó là sự thật, toàn bộ kiến thức của anh về YGGDRASIL đã thực sự sử dụng được trong năm năm qua, điều này cũng giúp ích rất nhiều cho Suzuki Satoru. Nhưng sự thật có một vài thứ đúng như game — chẳng hạn như [Wish Upon A Star] hoạt động — đã được thay đổi. Trong trường hợp đó, cũng có thể có một cách ra để thống trị một undead cấp 100.
Chỉ có những kẻ ngốc mới bất cẩn.
Suzuki Satoru sẽ không bị phát hiện ngay cả khi Corpus of the Abyss bắt cóc người đàn ông đó để thẩm vấn.
Người đàn ông đó không biết khuôn mặt thật của Suzuki Satoru và hầu hết những điều anh nói với hắn ta toàn là dối trá. Mọi thứ chúng có thể tìm được từ hắn ta sẽ chỉ bảo vệ thêm cho Suzuki Satoru.
Ngay cả việc tìm hiểu những gì Suzuki Satoru đã thuê hắn làm cũng không phải là vấn đề. Nếu các thành viên của “Corpus of the Abyss”, cố gắng khai thác điều đó trong kế hoạch của chúng, chúng chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay của Suzuki Satoru’s. Sau tất cả việc đó, anh sẽ tìm hiểu hơn về bọn chúng và anh tấn công chúng là kết quả của toàn bộ việc này.
… Nhưng không có gì xảy ra với bọn họ cho đến bây giờ. Mình đã trả tiền cho họ hai lần rồi, ah, mình sẽ không mất bất cứ thứ gì ngay cả khi những nỗ lực của mình là vô ích. Nhưng tình huống hiện tại mình đang gặp phải đó là tiền bạc. ?
Khi anh ta lơ đãng nghĩ về tất cả những điều này, Suzuki Satoru đã trả trước cho chủ quán bar ba lần tiền cho những gì người đàn ông đã uống cho đến giờ.
《There was no telling how much more he would drink, but since he had already given him so much, he could pay for the rest out of his own pocket if it still was not enough. With that thought in mind, Suzuki Satoru left the bar.
Chẳng đáng gì việc hắn sẽ uống bao nhiêu, nhưng vì anh đã cho hắn ta rất nhiều tiền, nên hắn ta có thể trả phần còn lại từ túi của mình nếu nhiêu đó vẫn không đủ. Với suy nghĩ đó, Suzuki Satoru rời khỏi quán bar.
Người đàn ông — Bez Ku Broven (Bez, con teai của Broven, thuộc bộ tộc Ku)đã uống khá nhiều, và anh ta có thể cảm thấy chất cồn lưu thông trong mình. Tuy nhiên, nó không đủ để khiến anh đứng không vững. Sẽ vẫn ổn nếu điều đó chỉ làm giảm khá năng suy nghĩ. Là một lính đánh thuê người đã làm anh ấy chia sẻ công bằng với kẻ thù, Bez sẽ không cho ai thấy bất kỳ điểm yếu nào của anh.
Có những lúc anh ấy thật sự uống say để bẫy kẻ địch lộ ra ngoài, anh có những bạn bè kế bên anh. Và hôm nay, không có một người bạn nào ở cùng anh.
Thực sự mình muốn họ theo dõi khách hàng… nhưng thật sự thật ngu ngốc khi làm điều đó.
Bản năng được rèn luyện của một lính đánh thuê của anh nói với anh rằng hành động như vậy sẽ giẫm lên đuôi một con Rồng.
Bez vẫy người phục vụ gần đó
“Làm ơn thanh toán”
Anh có một cái túi nhỏ mang theo và một cái quá đầy để mai đi. So với những gì khách hàng của anh đã trả cho anh, chi phí của anh ta ở đây không có gì nhiều.
“Không, ngài không cần phải trả tiền”
Khi nghe những gì người phục vụ nói sau khi bước tới, Bez cười vui vẻ.
“Oh, xin lỗi về điều đó”
Lúc đó anh ta chỉ đùa, nhưng có vẻ như khách hàng của anh ta không gặp rắc rối tài chính nào, đánh giá từ cách anh ta có thể trả tiền cho Bez trong khi không cần mua đồ uống cho bản thân mình
Thực sự anh ta rất muốn uống cùng khách hàng để cảm ơn, ly trước mặt anh trống rỗng và anh ta không có tâm trạng để yêu cầu thêm.
Sau đó nên đi thôi, anh nghĩ. Chỉ khi anh đặt chân đứng dậy, anh mới nhận ra rằng người phục vụ vẫn chưa rời khỏi phía đối diện anh》
Vì lý do nào đó, một cái nhìn nguy hiểm bắt đầu len vào mắt anh ta khi người phục vụ bắt đầu nói.
“Khách hàng thên mến, liệu tôi có thể biết được vị khách hàng hồi nãy là ai không?”
“Hm?”
Lông mày Bez thắt lại trong sự bất mãn. Nghĩ rằng anh ta thực sự hỏi thông tin cá nhân về một khách hàng — nơi này đã đào tạo con người của họ như thế này sao?
Có lẽ anh sẽ không bận tâm đến câu hỏi nếu đây là một lỗ hổng của quán rượu trong thành phố. Nhưng nơi này thì khác. Đáng lẽ phải có sự tôn trọng đối với quyền riêng tư của khách hàng của họ, phù hợp với số tiền được trả ở đây. Có lẽ phải có một nhóm sức mạnh nào đó ủng hộ nơi này. Người ta cần một mức độ sức mạnh nhất định để hợp tác. Có thể họ có thể có quan hệ với các tổ chức bất hợp pháp, để dễ dàng đối phó với những khách hàng thô lỗ.
“Tôi vô cùng xin lỗi. Khách hàng đó đã mặc quần áo rất chi là tinh xảo, vì vậy tôi đã tự hỏi ông ta là người như thế nào. Tôi đã rất là hứng thú với điều đó”
Người phục vụ đã nói tất cả những điều mình nghĩ mặc dù Bez không nói gì. Nói cách khác, họ đang nói, “chúng tôi cũng sẽ cung cấp cho bạn thông tin, vì vậy hãy tiết lộ điều gì đó với chúng tôi.”
“Ah, quần áo của ngài ấy, ah–”
“Thợ may, cách may vá, vật liệu, nó trên cả tuyệt vời. Ông ta có lẽ sẽ là một trong những khách hàng ăn mặc đẹp nhất mà chúng tôi biết được từ trước cho đến nay — thật tế nó cực kì đẹp. Sự thật, tôi không biết những bộ quần áo đó thậm chí được làm từ gì.”
Nếu ngay cả nhân viên của cơ sở này không biết, thì thứ đó hẳng phải là một thứ rất tuyệt vời
Trong khi đây là lần đầu tiên Bez đến đây, anh đã nghe nói rằng nơi này được bảo trợ để tiếp những người thuộc hệ thống cao nhất của người dân. Có lẽ các thủ lĩnh bộ lạc — ở cấp độ của các vị vua — có thể đến đây.
Oi oi oi, loại trang phục tuyết vời đó là gì… nhưng thật lòng mà nói ngài ấy từ đâu đến?
Vậy, ngài ấy còn tuyệt vời hơn một thủ lĩnh bộ lạc? Anh muốn hỏi điều đó, nhưng điều đó có thể là đồng ý cuộc giao dịch thông tin. Bez không có ý định đi xa hơn, và vì vậy anh nhún vai.
“Tôi nghe nói anh ấy là một thương nhân.” Điều đó nghe có vẻ vô cùng giả tạo, Bez nghĩ, nhưng dù sao thì anh cũng đã nói ra điều đó. “Vì vậy, tôi đoán làm bằng vải từ một vùng đất xa xôi. Ai biết được, nó có thể chỉ là những thứ bình thường ở đó.”
Chắc chắn ngài đã vui vẻ. Nếu đó thực sự là những thứ rẻ tiền, như ngài nói, thì ông ta hẳn đã giao dịch với các quốc gia rất tiên tiến… nhất định không phải là một quốc gia trong khu vực.
Không điều đó có nghĩa là anh ta phải đến từ một nơi rất xa
Mặc dù anh nói vậy, nhưng sự thật là Bez rất quan tâm đến khách hàng của mình.
Bez cảm thấy rằng anh ta là một thương nhân không quá xa sự thật. Đó là vì anh ta không thể cảm nhận được một chút bạo lực từ khách hàng của mình — anh cảm thấy như một người bình thường.
Khi anh ta thuê họ lần đầu tiên, một trong những người bạn của Bez, một chiến binh quái thú, đã khịt mũi và kết luận rằng ngài ấy là một đối thủ dễ bị đánh bại. Nhưng đến lần thứ hai, anh bắt đầu nghi ngờ.
Đối với người mới bắt đầu, nội dung của nhiệm vụ này khá kỳ lạ, khi một người ngồi xuống và nghĩ về nó. Giống như ngài ấy đã gửi họ vào vì ngài ấy biết sẽ có thứ gì đó để tìm. Ngoài ra, khách hàng của họ sẽ nhận được gì khi biết về điều này ?
Cứ như thể ngài ấy đã cố tình rò rỉ thông tin vừa nãy
Cảm giác như ngài ấy đang đề phòng Bez không nhìn sâu vào vấn đề, nhưng cũng giống như ngài ấy đang lừa dối anh ta. Nếu đó là ý trước, nó sẽ xóa tan những nghi ngờ trong lòng anh, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng anh sẽ không biến mất nếu đó là ý sau.
Tuy nhiên–
“Tôi xin lôi. Một khách hàng như thế trả tiền mà không càu nhàu và thậm chí còn thanh toán hóa đơn cho đồ uống của tôi là khách hàng tốt nhất tôi có thể hy vọng. Không có gì nhiều hơn tôi biết để có thể nói với anh.”
Không cần phải dẫm lên đuôi rồng
Sự giàu có của một thành phố – không, ba thành phố – là đủ để khiến anh chảy nước dãi. Nhưng nếu người đàn ông đó được hậu thuẫn bởi một quốc gia, thì sẽ thật tệ nếu anh mang ác cảm.
Lấy kho báu và chạy trốn sang một quốc gia khác sẽ là một chuyện, nhưng vấn đề không đơn giản như thế. Đôi khi, hận thù có thể rút ra sức mạnh không thể tưởng tượng được. Bez không muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình để bị những sát thủ ưu tú được thuê bởi một số quốc gia.
Chừng nào khách hàng không phản bội anh, Bez cũng sẽ không phản bội khách. Đó là bí mật hạnh phúc của Bez.
“Mọi chuyện là vậy sao? Xin thứ lỗi”
Người phục vụ mang ra một túi chứa rất nhiều tiền. Đây là cái gì, Bez hỏi bằng mắt, và rồi người phục vụ trả lời:
“Buổi hôm nay là do quán đãi, vì vậy tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Vui lòng đến lần nữa và xin cảm ơn khách hàng của bạn thay mặt chúng tôi.”
Đây có lẽ là một lời xin lỗi từ quán bar vì tò mò về một khách hàng, hay đây là tiền giữ bí mật?
Trong một khoảnh khắc, Bez muốn từ chối nó. Nhưng anh ta quyết định rằng đó sẽ là một động thái tồi tệ, và nó sẽ gieo những hạt giống ác ý giữa anh ta và quán bar này.
Mặc dù anh ta không nghĩ rằng nó sẽ đe dọa đến tính mạng ngay lập tức, nhưng điều đó sẽ phụ thuộc vào cách mà quán bar nghĩ gì về khách hàng đó. Nếu hắn muốn duy trì mối quan hệ với khách hàng đó, thì sẽ có điều gì đó có thể xảy ra với Bez trước khi hắn có thể nói với khách hàng những điều không cần thiết.
Trong trường hợp đó, tôi tốt hơn nếu không hỏi về vấn đề đó.
Bez giật chiếc ví, hơi khó chịu.
“Tôi sẽ trở lại”
Không có gì để mất khi bạn nói những điều tốt.
Sau khi nghe người phục vụ nói từ phía sau, Bez bước ra ngoài.
Trên đường đi, anh mở chiếc túi mà nhân viên cửa hàng đã đưa cho anh và nhìn thấy một viên đá quý có giá trị trong số những đồng tiền vàng. Chủ nhân của anh có lẽ đã không đưa cái này cho cửa hàng để trả tiền đồ uống, vì vậy có vẻ tốt nhất nếu coi nó là tiền giữ bí mật.
Bez không có giác quan nhạy bén như một Ranger hay một tên trộm, nhưng anh ta có giác quan của chính mình đã được mài giũa sau nhiều trận chiến. Anh ta đã triển khai những giác quan đó một cách đầy đủ và đi một con đường vòng trở về nhà trọ của mình để kiểm tra xem mình có bị theo dõi không.
Một góc tầng một của quán trọ là quán ăn, và bạn bè của anh đang uống rượu ở một góc.
“Yo”
Anh biết từ cái nhìn thoáng qua về nhãn hiệu rượu vang rằng thứ này tốt hơn những thứ thông thường – đó là thứ tốt nhất mà nhà trọ có. Tất nhiên, nó chẳng là gì so với quán bar nơi Bez vừa mới uống.
“Chào mừng trở lại – có vẻ như mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp. Trông cậu vui vẻ, người bạn đầy mùi rượu, và về muộn.”
Người đàn đang nói cao khoảng 120cm. Anh ta không phải là một đứa trẻ, mà là một người lớn. Anh ta thuộc chủng tộc hình người được gọi là Dwarves Hill. Trong khi họ là người thân của Người lùn, họ có một mối quan hệ với nghề kiểm lâm và cảm giác nhạy bén về phương hướng.
“Nếu cậu trở về sớm thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra.”
Người vừa nói là một người đàn ông có ngọn giáo đang dựa vào tường. Anh ta có đầu của một con rắn và toàn bộ cơ thể của anh ta được bao phủ trong vảy. Anh ta là một Snakeman, một chủng tộc Demihuman.
“Ahhh, ngài ấy đã trả hết số tiền đã hứa. Điều đó nói rằng, ngài ấy đã không cho tiền thưởng thêm.”
“Hah, nghe có vẻ như nếu cậu muốn làm, cậu sẽ uống rựơu. Tôi không chạm vào rượu, vì vậy đừng lấy quỹ của bữa tiệc trả nó.”
“Nhưng cậu đã ăn cả đóng thịt tươi phải không? Vậy cậu sẽ không phiền nếu lấy quỹ của bữa tiệc để trả nó?”
Người vừa mới nói là một chủng tộc hình người có là họ hàng với Orc. Cơ thể vạm vỡ của anh ta khiến anh ta có kích thước gấp đôi Bez. Trong khi người ta có thể gọi người thân của tộc Orks, họ giống như mẫu vật cao cấp hơn, giống như cách Hobgoblins và yêu tinh có liên quan đến nhau.
Vũ khí trên thắt lưng của anh ta dài hơn hai mét và được gọi là Dao odachi. Anh ta có thể khéo léo sử dụng nó như một chuyên gia.
Ngoài ba người đó,còn có hai người khác không có mặt đó là những người đồng hành của Bez.
“Thôi được rồi, hãy cùng đánh giá nó. Bez. lấy ra đá quý.”
Bez trao túi đựng đá quý cho Hill Dwarf. Dwarf Hill để nó lên bàn và bắt đầu đánh giá chúng bằng ánh sáng. Anh ấy dành một phút cho mỗi viên trước khi đặt xuống. Vào thời điểm đó, bạn bè của anh đã đếm xong các đồng tiền vàng và thông báo cho anh về số tiền.
“Đúng. Đây là số tiền chúng ta đồng ý. Còn các viên đá quý có thể bán với giá nhiều hơn hoặc ít hơn tùy thuộc vào người mua, nhưng đó không phải là lỗi của khách hàng của chúng ta.”
Snakeman vặn đầu ở một góc độ mà con người không thể nào làm được và nhìn Bez. Mặc dù anh đã quen nhìn vào đôi mắt không có cảm xúc, nhưng nó vẫn khiến Bez khó chịu.
“Bây giờ thì, tại sao ngài ấy lại trả nhiều tiền chỉ cho một công việc đơn giản như vậy? Cậu có tìm ra điều gì khi ngồi uống rượu với ngài ấy không?”
Đó là lý do tại sao họ đã chọn gặp nhau ở chỗ cao cấp đến khó tin đó.
Xem xét công việc chỉ là để kiểm tra một thành phố – ngay cả khi nó bị nhiễm undead, nhưng chỉ ở mức độ của những yuriniggers – đây là một khoản tiền vô cùng hào phóng. Đó là những gì đã làm phiền Bez về ý định thật sự của khách hàng họ.
Tuy nhiên —
“không có gì cả”
Bez nhún vai. Đó là bởi vì anh ta đã kết luận rằng sẽ an toàn hơn nếu không cạy quá sâu vào chuyện này.
“Oi oi… không phải là chúng ta có thể được hỏi thăm bởi những sát thủ sớm sao?
“Tôi không biết”. Những tên sát thủ ở đây gọi những kẻ ám sát và những thứ tương tự. “Chúng ta đã làm tốt công việc của mình. Cậu có nghĩ rằng ngài ấy muốn sử dụng chúng ta hơn là giết chúng ta không?”
“Chà, một công việc khác có lẽ sẽ giúp tôi thoải mái hơn.”
“Xấu hổ thật. Tôi đã làm hết sức mình để để thể hiện, nhưng khách hàng đã không có một công việc mới cho chúng ta ngay lập tức. Ngài ấy có thể đang nói chuyện với ông chủ của mình.”
Sau khi xác minh ánh mắt tha thiết trong đôi mắt của bạn bè, Bez bắt đầu kể cho họ nghe về cuộc trò chuyện của họ trong quán bar và những câu nói của chính anh ta.
“Ah ~ trong trường hợp đó, tôi nghĩ rằng phán đoán của Bez là chính xác. Hay đúng hơn không nên nói bất cứ điều gì khác.”
“Chính xác. Ngài ấy phải đến từ một quốc gia nào đó. Ah ~ giờ việc thu thập kho báu của ba thành phố chỉ còn là một giấc mơ~”
Drawn Hill đồng ý với những lời của Ork. Nhóm lính đánh thuê của Bez là một nhóm các chuyên gia, và họ tự tin rằng họ sẽ không thua quân đội nào trong khu vực. Nhưng giống như Bez, họ không muốn dành cả cuộc đời để chạy trốn.
“Vậy, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Chúng ta đã cướp đi rất nhiều công việc ở đó. Sự phẫn nộ với chúng ta bắt đầu được hình thành.”
“Đúng thật. Có lẽ chúng ta nên đến Soba. Tôi nghe nói Tsar của các nước phương đông đang tuyển mộ lính đánh thuê tài năng. Có thể là một ý tưởng tốt để đi đến đó. Trong mọi trường hợp, chúng ta nên chuẩn bị di chuyển.
Sau khi nghe bạn đồng hành lên tiếng tán thành, Bez gật đầu.
Suzuki Satoru đi bộ một quãng ngắn sau khi rời khỏi quán bar và sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ ..
Sau khi đảm bảo rằng không có ai ở đó, anh ta đã sử dụng [Perfect Unknowable.]
Anh đợi ở đó gần một phút, nhưng không ai vào con hẻm nhỏ đó.
Có vẻ anh có thể chắc chắn rằng mình đã không bị theo dõi. Theo kinh nghiệm của mình, Suzuki Satoru biết rõ rằng có rất ít thực thể quý giá trên thế giới này đủ mạnh để nhìn xuyên qua các phép thuật của tầng này.
Suzuki Satoru thi triển [Fly] sau đó dùng [Greater Teleportation] theo thứ tự.
Điểm đến của anh nằm ở trên thành phố cách một kilomet
Tiếng gào hét vào đêm cũng không thể đạt đến mức cao như vậy. Đó là một nơi chỉ được thắp sáng bởi ánh sáng dịu dàng của mặt trăng.
Suzuki Satoru khéo léo khoanh chân giữa không trung và lấy ra một tấm bản đồ từ kho đồ của anh,rồi đặt trên chân của mình.
Giờ thì… vùng đất này cũng được chuyển đổi thành undead. Nghĩa là …
Anh lấy ra một cây bút và đánh dấu các thành phố mà lính đánh thuê đã đến.
Mắt của Keno sẽ mở to nếu cô nhìn thấy nó. Bản đồ được vẽ một cách tinh xảo và mô tả các quốc gia gần quê hương của Keno. Nó đã được tạo ra bằng cách chi tiêu rất nhiều tiền vàng đánh cắp được từ Corpus of the Abyss. Nếu nhân viên của các nước láng giềng nhìn thấy cái này, họ sẽ sẵn sàng chi tiền như nước để có được nó.
Trong suốt năm năm kể từ khi họ bắt đầu cuộc hành trình, Suzuki Satoru đã dành rất nhiều thời gian để tiến hành điều tra, và anh phát hiện ra rằng việc nhiễm yurinigger đã ảnh hưởng đến một khu vực rất lớn. Mặc dù anh không chắc chắn chính xác khi nào hoạt động yurinigger đã diễn ra, phân tích thông tin anh ta thu thập được cho thấy khoảng cách thời gian diễn ra giữa mỗi trường hợp không phải là rất lớn.
Câu hỏi đặt ra là ai đã thực hiện điều này và mục đích của họ vẫn chưa rõ ràng, nhưng có vẻ như nó không nhắm vào Keno, và rất khó có khả năng là Corpus of the Abyss đã làm điều này. Nếu như Corpus of the Abyss có một MaggicCaster người có thể kích hoạt một hiện tượng như thế này trên một khu vực rộng lớn như vậy, thì họ sẽ không bị loại bỏ từng người một cách dễ dàng như vậy.
Khả năng điều này đã không được thực hiện thông qua sức mạnh cá nhân của các thành viên của nhóm “Corpus of the Abyss”, nhưng bởi một số vật phẩm thu được từ đâu đó rất thấp. Vì vậy, tốt nhất là không nên nói với Keno rằng săn lùng “Corpus of the Abyss” chỉ là để kiếm một lượng tiền và chỉ để tiêu diệt undead nguy hại.
Anh đã mọi thứ tránh khỏi Keno. Bởi vì cô quá mềm yếu.
Không ai khác quan trọng với Suzuki Satoru ngoài bản thân anh và Keno. Anh chỉ đơn giản là hành động vì lợi ích của anh. Tuy nhiên, cô sẽ không nghĩ những điều đơn giản như vậy. Vì vậy, làm như vậy cũng là để tránh gánh nặng cho cô ấy với cảm giác tội lỗi của quá khứ
Trong trường hợp đó — nơi nào đáng ngờ nhất? Sau khi phân tích thông tin mà mình đã thu thập, việc nhiễm yurinigger dường như bị giới hạn trong khu vực này.
Suzuki Satoru đưa ngón tay chỉ vào các thành phố an toàn, phần chưa được đánh dấu.
Tầm nhìn của Suzuki Satoru, đã thay đổi, và rồi dừng lại ở một góc bản đồ.
Hiện tượng nhiễm yurinigger tỏa ra từ một điểm nhất định trong dãy núi ở đó.
Có một truyền thuyết ở xung quanh ngọn núi này
Có một đài phun nước trí tuệ ở đâu đó trên núi, và ngâm mình trong đó sẽ được ban cho trí tuệ. Nhưng nhiều thử thách sẽ cản trở việc đến đó và người ta nói rằng không ai có thể sống từ nơi đó.
《However, that mountain range was also the lair for Wyverns and other powerful monsters, so it was very likely that those monsters would make any venture in there a one-way trip even before one could throw one’s life away in those trials.
Tuy nhiên, dãy núi đó cũng chính là hang ổ của Rồng và những quái vật mạnh mẽ khác, nên rất có thể những con quái vật đó sẽ tấn công nếu đi đến đó, đó là con đường thám hiểm một chiều.
Có thể rất vui khi xác minh huyền thoại này nếu anh ấy có thời gian, nhưng có điều anh cần phải làm trước đó.
Suzuki Satoru lặng lẽ nói tên của của cái đỉnh cao nhất trong dãy núi đó.
“Kaidinias, huh.”
Anh không có bằng chứng nào cho thấy đó là nguồn gốc của hiện tượng này. Anh ta chỉ đơn giản là nhớ Brightness Dragon Lord, kẻ đã trú ngụ trên đỉnh cao nhất của lục địa.
Nói lại thì có một lỗi sai rất lớn khi xem xét lại tỷ lệ của bản đồ, ngay cả khi anh ta đang tìm kiếm trung tâm của một sự truyền nhiễm tỏa ra
Nếu nó thực sự ở đó, và nguồn gốc của hiện tượng này là do một vật phẩm ma thuật, và nó đã kích hoạt tính năng truyền nhiễm yurinigger trong quá trình vận chuyển, thì tìm kiếm thực sự sẽ không có hy vọng. Khó khăn trong việc tìm kiếm nó sẽ giống như cố gắng tìm một viên ngọc trên sa mạc.
Và ngay cả khi nó được gây ra bởi ai đó, hắn có thể đã chạy đi rất xa và sống ẩn sau đó.
Trong trường hợp đó, sẽ không thể có nào các nhà hiền triết của các quốc gia gần đó không thể nghĩ ra điều gì đấy mà ngay cả Suzuki Satoru cũng sẽ chú ý
Nhưng điều đó vẫn có thể xảy ra.
Vâng, nó thực sự là có thể.
Không có khả năng ai đó sẽ gửi một nhóm đi điều tra.
Suzuki Satoru sử dụng [Dịch chuyển tức thời] để đi lại giữa các quốc gia xung quanh, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và thậm chí còn thuê người để tiến hành điều tra mặc dù không có lợi nhuận ngay lập tức.
Nếu bất cứ ai khác đã làm những gì Suzuki Satoru đã làm, họ sẽ có thể đi đến kết luận tương tự. Tuy nhiên, có lẽ không có ai đã làm như vậy cho đến nay. Ngay cả khi có những người muốn hành động để xác minh thông tin của họ, họ cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn Suzuki Satoru để có được thông tin theo cùng tiêu chuẩn mà anh đã sở hữu.
Nói cách khác, Suzuki Satoru có lẽ là người gần nhất làm sáng tỏ bí ẩn này.
Trong trường hợp đó, anh ta có thể tìm thấy thứ gì đó bị bỏ lại, đó có thể hoạt động như một manh mối.
Tuy nhiên, đi được đến đó cũng sẽ rất rắc rối. Đó là bởi vì anh không thể dịch chuyển đến một nơi mà anh chưa từng đến trước đây. Anh chỉ có thể dịch chuyển đến một thành phố mà anh có thể đến và sau đó đi bộ từ đó. Đương nhiên, điều đó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, vì vậy anh sẽ phải giải thích nhiều thứ khác nhau cho Keno. Anh hầu như không thể tự mình xoay sở được cho đến bây giờ, khi anh nghĩ về nó, đầu Suzuki Satoru dường như đau nhức.
Keno đã không đề cập đến quê hương của cô ấy từ hai năm trước.
Trước đó, cô đã luôn tìm kiếm cách chữa bệnh nhiễm yiginiggers và cứu lấy người dân của cô ấy. Nhưng kể từ đó — không, vài ngày trước đó, cô thậm chí còn không nhắc đến nữa. Sau đó, cô dường như muốn tiếp tục cuộc phiêu lưu cùng nhau.
… Mình đoán rằng hỏi sẽ không có vấn đề gì. Ngay cả vậy, mình đã không làm bất cứ điều gì. Có phải vì mình không muốn cảm thấy sự bất lực của việc không thể làm dịu sự đau khổ của một người bạn đồng hành?
Đối với Suzuki Satoru, những người duy nhất đồng hành cùng anh trong những chuyến phiêu lưu trong một thời gian dài đều là các thành viên của Ainz Ooal Gown, và theo thời gian dài, Keno đã vượt qua cả họ. Vì vậy, anh đã chọn không chọc vào vấn đề này để cho cảm xúc của anh ở một nơi thoải mái.
Mình thực sự vô dụng… nhưng mình sẽ làm gì từ bây giờ?
Việc thu thập thông tin này đơn giản chỉ là vấn đề được anh quan tâm. Đồng thời, đó cũng là để tìm cách xoa dịu nỗi đau Keno, dù chỉ một chút. Tuy nhiên, sau khi thu thập quá nhiều thông tin và xác định vị trí đáng ngờ, thay vào đó anh ta đã bắt đầu do dự.
Anh ta không biết liệu có giá trị gì để làm việc này không. Tuy nhiên, khá nhiều ý kiến đã xuất hiện trong đầu.
Nếu có ai đó đã gây ra hiện tượng này — một sự kiện — trên diện rộng — đã gây ra thảm kịch bừa bãi cho mọi người — thì không có cách nào làm mọi thứ một cách bình thường. Nếu anh thực sự gặp phải người đó, thì chắc chắn trận chiến sẽ không thể tránh khỏi.
Liệu có bất kỳ lợi ích nào trong việc chống lại ai đó người có thể gây ảnh hưởng đến một khu vực mà ngay cả phép thuật của YGGDRASIL không thể đạt được?
《It was not as though the yuriniggerfication would recur, and even if it happened again, it was very unlikely that it would affect Suzuki Satoru and Keno.
Trong tương lai, hiện tượng yurinigger sẽ tái diễn, và ngay cả khi nó xảy ra một lần nữa, rất khó có khả năng nó sẽ ảnh hưởng đến Suzuki Satoru và Keno.
Và nếu điều thứ đó có thể thay đổi thậm chí có thể chuyển đổi Overlords và Vampires trở thành yuriniggers, thì sẽ an toàn nhất là tránh những người nguy hiểm như thế.
Nếu nó chỉ đơn thuần là do hoạt động bất thường của một vật phẩm, thì thu thập nó có thể là một ý tưởng hay, mình chắc chắn muốn đặt tay lên một vật phẩm World-Class chưa được biết. Tuy nhiên, nếu ai đó đã cố tình làm như vậy, mục đích gây ra hiện tượng như vậy là gì?
Có lẽ anh có thể tạo ra một phản ứng nếu anh biết mục tiêu của phe đối lập, nhưng ngay bây giờ anh chỉ đơn giản là không đủ thông tin để biết.
Suzuki Satoru chạm vào World-Class item trong bụng.
Cái nào sẽ nguy hiểm hơn, để nó một mình hay điều tra về nó?
Nếu ai đó thực sự đang âm mưu trong bóng tối, thì đó là một ý tưởng tồi để cho chúng thời gian.
Nếu chúng ở ngang tầm với Brightness Dragon Lord và anh ngồi yên để xem chúng ngày càng lớn mạnh, thì tất cả những gì anh có thể làm là chạy trốn.
Có vẻ như Dragon Lords có sự thù địch với những người chơi YGGDRASIL… nếu ai đó giống thế cứ tiếp tục mạnh lên, mình sẽ không tự xử lý chúng một mình, phải không? Mình xuất hiện ngay cùng với Brightness Dragon Lord — không, đó chỉ là một trận hòa vì mình đã chạy trốn… rất tốt, nếu đó là giới hạn của hắn, mình sẽ có thể đánh bại hắn vào lần sau.
Anh không phải là một kẻ bị thất bại đau đớn hay bướng bỉnh.
Cả hai đều giấu con át chủ bài của mình và để cho đối thủ đánh bại mình là tất cả để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Suzuki Satoru đã luôn làm như vậy khi PVP trong YGGDRASIL. Do quy tắc chiến thắng sẽ thuộc về người thắng hai trong số ba trận đấu, nên thua trận đầu tiên không phải là vấn đề. Điều đó đã không thay đổi, ngay cả trong cuộc đấu tranh sinh tử đầu tiên của anh ở thế giới này.
Lợi thế của phong cách chiến đấu này vẫn còn, ngay cả khi chiến đấu trong hoàn cảnh khắc nghiệt như không biết liệu anh ta có thể hồi sinh sau khi chết hay không.
Chiến lược tốt nhất định chiến thắng mà người bạn cũ đã dạy anh đã không thay đổi, ngay cả bây giờ.
— Không
Chính vì anh đã chiến đấu dưới một tình huống thảm khốc đến mức anh nên đặt niềm tin nhiều hơn vào những người bạn cũ của mình.
Đúng, Suzuki Satoru không muốn chiến đấu với kẻ thù ở cấp độ đó một lần nữa. Nên tránh xa nguy hiểm là tốt nhất.
Thông minh là chỉ chiến đấu với những trận chiến mà anh tự tin chiến thắng và chọn chạy trốn nếu anh sẽ thua.
Suzuki Satoru nhìn thế giới
Những điểm sáng rực rỡ vẫn còn, ngay cả khi thế giới vào ban đêm đã bị che khuất trong im lặng.
Có lẽ những người bạn cũ của anh sẽ nói rằng, “Tôi muốn bảo vệ thế giới tươi đẹp này!” Tuy nhiên, không có cảm giác như vậy tràn ngập trong trái tim Suzuki Satoru.
Dù sao
“Thứ này thực sự làm mình bực mình”, anh lẩm bẩm với chính mình.
Thật.
Ngay bây giờ, Suzuki Satoru đang rất bực mình.